Mạc Vân Quả có thể cảm nhận được ánh mắt của Diệp Lãng đang đánh giá mình, nhưng lại không có bất kì ảnh hưởng gì đến cô.
Chỉ thấy Mạc Vân Quả vươn tay phải, chớp mắt một cái đã bắt được ống tay áo của Diệp Lãng. giọng nói lạnh lẽo không hợp với yêu cầu nói ra: "Mang tôi về nhà."
Diệp Lãng:...... Cho nên thái độ của cô gái nhỏ vừa rồi là lạt mềm buộc chặt?
"Khụ khụ...... Cái gì kia, tôi cũng không phải nam nhân tùy tiện." Diệp Lãng giơ tay đem bàn tay của Mạc Vân Quả gạt xuống.
Mạc Vân Quả kiên trì không ngừng lôi kéo Diệp Lãng nói: "Ừ, anh không phải người đàn ông tùy tiện."
Diệp Lãng:...... Nói rất có đạo lý, ta thế nhưng không lời gì để nói!
"Phốc, cầu xin hiện tại trong lòng Diệp Lãng không để lại bóng ma."
"Trọng điểm không phải nên đặt ở trên tay Diệp Lãng sao! Hắn thế nhưng sờ soạng tay tiểu Quả Quả!"
"Ta cảm thấy, trọng điểm vẫn ở chỗ nội dung hai người đang thương lượng mới phải."
"Khụ khụ...... Ta cảm thấy trọng điểm ở chỗ biểu tình của tiểu Quả Quả mới phải."
"Lầu trên là một đám thiểu năng trí tuệ!"
"+1"
............
Phòng phát sóng trực tiếp vì tìm xem trọng điểm của câu chuyện ở đâu mà bắt đầu tranh cãi, Mạc Vân Quả vẫn gắt gao nắm lấy ống tay áo của Diệp Lãng, không cho hắn rời đi.
Ánh mắt người trong quán bar vẫn không rời khỏi Diệp Lãng, chỉ cần có hắn xuất hiện, hắn chính là tiêu điểm, đây là hào quang vạn năng của nam chính.
Mà động tác của Mạc Vân Quả lại khiến cho bọn họ phản cảm, rõ ràng Diệp Lãng không thích cô, cô còn luôn bám lấy người ta.
Âm nhạc đã ngừng lại, mọi người khe khẽ nói nhỏ, nói Mạc Vân Quả không phải.
"Cô gái này là chuyện như thế nào? Không phát hiện người ta không thích mình sao?"
"Đúng vậy! Theo tôi nghĩ, khẳng định lại là một cô gái muốn câu dẫn vị tiên sinh kia."
"Mẹ, Tiểu tiện nhân này. Cũng không nghĩ xem mình có bao nhiêu phán lượng."
"Chúng ta có cần đi lại xem như thế nào hay không......"
"Đừng, trước tiên nhìn xem tình huống ra sao, chờ vị kia đi rồi, lúc sau, tôi phải cho cô ta xem một chút sắc mặt mới được!"
"Tốt tốt tốt."
............
Các loại âm mưu quỷ kế cứ như vậy thẳng thừng nói ra trước mặt Mạc Vân Quả, không hề có ý tứ kiêng dè.
Diệp Lãng lặng lẽ nghe các cô khe khẽ nói chuyện, đối với loại chuyện này, hắn cũng không lạ lẫm gì.
Nhưng mà......
Diệp Lãng nhìn người trước mắt bướng bỉnh nắm lấy ống tay áo của mình, rõ ràng trên người ăn mặc hở hang, phóng đãng nhưng đôi mắt kia lại có thể thuần thúy như thế.
Diệp Lãng thở dài một hơi, nhận mệnh cầm bàn tay của Mạc Vân Quả, nắm ở trong tay mình, nói: "Đi thôi, tôi mang cô về nhà."
Mạc Vân Quả cúi đầu "Ừ" một tiếng, cô nhìn vị trí tay đang nắm lấy của hai người, khe khẽ nói một câu "Lạnh".
Diệp Lãng không nghe rõ, quay đầu lại hỏi một câu: "Cái gì?"
Mạc Vân Quả không có trả lời hắn, chỉ là lắc đầu, ý bảo tiếp tục về phía trước đi.
Diệp Lãng cũng đoán ra Mạc Vân Quả không phải người thích nói chuyện, lại tiếp tục đi, chuyện người trong quán bar sau khi thấy bọn họ cùng nhau rời đi có phản ứng gì, chuyện này không nằm trong phạm vi quan tâm của hắn.
Mạc Vân Quả cúi đầu, vừa rồi khi Diệp Lãng vừa nắm tay cô, cô cảm giác được, người đàn ông này khác với vẻ bề ngoài, trái ngược với biểu hiện ra ngoài ấm áp, tay người này, lạnh lẽo đến thấu xương......
Rất nhanh Diệp Lãng đã mang Mạc Vân Quả về nhà, đây là một khu nhà biệt thự nằm ở trung tâm thành phố, giao thông phát triển, hoàn cảnh tuyệt đẹp, xa hoa tôn quý.
Biệt thự chỉ có một lão quản gia cùng một ít giúp việc phụ trách dọn dẹp, bọn họ nhìn thấy Diệp Lãng lại mang theo phụ nữ về nhà, nhiều lần cũng thành thói quen.
Dù sao thiếu gian nhà bọn họ a, chính là thích làm loại chuyện này.