Thân thể Bạch Tiểu Hoa run lên, cô ta không thể tin tưởng nhìn người trước mắt, hắn làm sao có thể nói cô ta như vậy?
Trên thực tế, Bạch Tiểu Hoa chính xác lớn tuổi hơn Kỷ Vô Ngu, nhưng cũng chỉ hơn có một tuổi.
Tuy rằng tuổi tác trong tình yêu không quá quan trọng, nhưng Bạch Tiểu Hoa này không ngừng gọi hắn là Kỷ ca ca khiến hắn vô cùng khó chịu.
Tuổi quá lớn gì đó, cùng Thân Thân nhà mình không phải có sự khác nhau sao! ╭(╯^╰)╮
Bạch Tiểu Hoa cắn cắn môi, phẫn nộ ngẩng đầu, kiên cường nói: "Tôi biết anh muốn nói tôi không giỏi giang, nhưng đây là điều tôi có thể chọn sao? Tôi sinh ra ở gia đình như vậy là ý nguyện của tôi sao?"
Kỷ Vô Ngu:......
"Tất cả những gì anh có hiện tại đều là do người đi trước dốc sức làm! Anh chỉ là đầu thai tốt hơn người khác mà thôi!"
Kỷ Vô Ngu:......
"Tôi nói cho anh biết, tôi sẽ không bán thân thể của mình!"
"Cho dù anh có nhiều tiền bạc thì như thế nào? Cho dù anh soái khí tuấn mỹ thì như thế nào? Hừ! Tôi tuyệt đối không khuất phục!"
Kỷ Vô Ngu:......
Bạch Tiểu Hoa không hề có logic, không hề có trọng điểm, không hề có cơ sở, nói một tràng không có tính thuyết phục.
Nhưng cái này quan trọng sao? Đương nhiên không quan trọng!
Bởi vì Bạch Tiểu Hoa chính là một tồn tại ngốc nghếch như vậy!
Bởi vì tác giả chính là vì một Bạch Tiểu Hoa như vậy mở ra bàn tay vàng!
Tỷ như khi Bạch Tiểu Hoa nói những lời này, rõ ràng chính là dáng vẻ ngang ngược vô lý, nhưng ở trong mắt mọi người, quanh thân cô ta lại tản ra một ánh hào quang, mọi người lại cảm thấy, cô gái này thật kiên cường, không có dáng vẻ kệch cỡm, không giống như những cô gái có vẻ ngoài kiều diễm nhưng lòng dạ lại dối trá ngoài kia!
Nhưng cảm thụ lúc này của Kỷ Vô Ngu lại là:...... Thiểu năng trí tuệ!
Bạch Tiểu Hoa nói nói liền khóc lên, nhưng lại cố nén nước mắt không rơi xuống, nhưng nước mắt kia lại không nghe lời cứ thế trào ra.
Càng khoa trương hơn là, nước mắt kia lại hóa thành trân châu rơi xuống chân cô ta.
Bạch Tiểu Hoa khóc càng hung.
Kỷ Vô Ngu nhìn trân châu dưới chân cô ta:......
"Kỷ ca ca......" Bạch Tiểu Hoa tựa hồ bình tĩnh một chút, cô ta tiến lên một bước, lôi kéo tay áo Kỷ Vô Ngu nói: "Em yêu anh."
Kỷ Vô Ngu:......
"Không phải yêu tài sản của anh, cũng không phải yêu vẻ bề ngoài của anh, em yêu là tài hoa của anh, linh hồn của anh! Kỷ ca ca, tin tưởng em, ngoài em ra, không còn ai thuần túy yêu anh như vậy!"
Bạch Tiểu Hoa nói lời thề son sắt, giống như sự thật chính là như thế.
Kỷ Vô Ngu nghe được lời này cười lạnh một tiếng, lui về phía sau một bước.
"Cô xác định sao?"
Bạch Tiểu Hoa sửng sốt, bị Kỷ Vô Ngu dọa tới rồi.
Lúc này Kỷ Vô Ngu mãn nhãn lãnh tình đạm mạc, cô ta đứng trước mặt hắn giống như một trò hề, vô sĩ biểu diễn trước mặt hắn.
Bạch Tiểu Hoa cắn môi, vừa muốn khóc.
"Bạch Tiểu Hoa, nếu cô lại khóc nói liền cút đi."
Kỷ Vô Ngu nhìn trân châu đầy đất, một chút cũng không vui mừng, ngữ khí càng thêm không tốt.
Hắn cảm thấy người trước mắt làm ô nhiễm nơi ở của hắn, một chút cũng không vui!
Bạch Tiểu Hoa nỗ lực cắn môi, không hề làm nước mắt rơi xuống.
Kỷ Vô Ngu nhìn thấy cô ta ngừng khóc, cũng không thèm nhìn nhìn cô ta thêm một cái nào nữa, đi vào văn phòng, bắt đầu xử lý công vụ.
Bạch Tiểu Hoa nhìn Kỷ Vô Ngu một cái, thấy hắn không nhìn mình, liền ngồi xổm xuống đem trân châu nhặt lên.
Cái này đều là trân châu đó, có thể đi trợ giúp người nghèo không phải sao?
Bạch Tiểu hoa thật cẩn thận đem trân châu bỏ vào trong túi, sau đó đi đến bàn làm việc của mình, ăn không ngồi rồi phát ngốc.
- ------