Thời điểm mosaic dài dòng cuối cùng cũng biến mất, mọi người đều rơi vào trạng thái run bần bật, rõ ràng là thời điểm tốt nhất.
Mạc Vân Quả nhìn hình ảnh trước mắt cuối cùng cũng trở nên rõ ràng, cả người, nha, không, cả tinh thần thần chó cũng tốt hơn.
Trong phòng tràn ngập hơi thở hormone, loại cảm giác này làm Mạc Vân Quả cảm thấy không được tự nhiên.
Đào Ngải Linh cùng Bạch Hiên còn đang ngủ, Mạc Vân Quả lại là một con chó không chịu ngồi yên, cô trèo lên giường, quan sát hai người.
Khuôn mặt Đào Ngải Linh đỏ rực, cô ấy ôm eo Bạch Hiên, ngẫu nhiên vô ý thức cọ ngực Bạch Hiên.
Còn Bạch Hiên lại cả người Đào Ngải Linh ôm vào trong lòng.
Mạc Vân Quả đứng ở bên người Bạch Hiên, cho dù không đụng vào người hắn, cô cũng có thể cảm giác được nhiệt độ của hắn đang tỏa ra.
Mosaic còn có thể nóng lên?
Mạc Vân Quả tỏ vẻ mosaic thật là một loại đồ vật thần kỳ......
Nhưng mà người trong phòng phát sóng trực tiếp lại không nghĩ như vậy.
"Chậc chậc chậc ~ xem khuôn mặt nhỏ hồng của Đào Ngải Linh...... Tấm tắc"
"Nói có nữ công nam chịu đâu? Tư thế hiện tại, trái ngược đi?"
"Ta cảm thấy như vậy rất tốt! Bạch Hiên cường thế một chút cũng tốt mà."
"Ta nói các ngươi nhọc lòng làm gì? Cái này vốn dĩ là chuyện của bọn họ."
"Khụ khụ...... Xem diễn mà, nhịn không được nói một hai câu lời bình như vậy."
"Lại nói tiếp, tiểu Quả Quả nhà ta đang làm gì thế?"
"Tiểu Quả Quả, ngươi đang làm gì ở đó?"
Mạc Vân Quả nhìn có người trong phòng phát sóng trực tiếp hỏi cô, trả lời: "Ta xem Bạch Hiên."
"...... Cái câu trả lời này, ta cho 100 điểm!"
"Ta cho 101 điểm, không sợ ngươi kiêu ngạo!"
"Cái câu trả lời này, thật đúng là không có cách nào phản bác a 2333333"
"Phốc, vì sao ta luôn cảm thấy tiểu Quả Quả trả lời luôn vào trọng tâm như vậy nhưng chúng ta lại không tìm ra được nội dung nằm ở đâu?"
"Lầu trên đừng nói ra chân tướng!"
Mạc Vân Quả nhìn phòng phát sóng trực tiếp lại bắt đầu nói chuyện cô không hiểu, đem toàn bộ tâm tư đều đặt ở trên người Bạch Hiên.
Bạch Hiên lông mi run lên, giống như muốn tỉnh lại.
Mạc Vân Quả liền đứng ở đầu bên kia Bạch Hiên, mắt to tròn xoe cứ như vậy nhìn chằm chằm Bạch Hiên.
Tần suất lông mi Bạch Hiên rung động càng thêm thường xuyên, ngay sau đó, hắn mở mắt.
Mạc Vân Quả nhìn Bạch Hiên tỉnh, đem chân chó giơ lên cao, chuẩn xác đập vào trán Bạch Hiên.
Bạch Hiên vừa tỉnh lại đấ bị đập một cú vào trán, bỗng nhiên sửng sốt, hắn khó hiểu mở miệng hỏi: "Linh nhi?"
Đệm thịt nho nhỏ còn ở trên trán hắn, Bạch Hiên biết đó là của chó nhỏ nhà mình, chỉ là......
Sức lực của chó con nhà hắn thật lớn!
Mạc Vân Quả biết Bạch Hiên đã nhận ra mình, một móng vuốt khác lại đập lên trán hắn.
Bạch Hiên:......
Mạc Vân Quả không hiểu, vì sao nhiệm vụ của mình lại chưa hoàn thành được? Rõ ràng đều bị mosaic lâu như vậy, hai người này còn ngủ trên một giường......
Nếu thật sự muốn nói rõ, vậy điểm mấu chốt của nhiệm vụ hẳn là ở trên người Bạch Hiên.
Mạc Vân Quả đập Bạch Hiên một cái, chính là vì nhắc nhở hắn, để hắn không được có tâm tư khác.
Nhưng mà đáng tiếc ở chỗ, Bạch Hiên sẽ không hiểu thú ngữ......
Bạch Hiên nghĩ bản thân cùng cô giáo triền miên quá lâu, xem nhẹ nó, lúc này mới khiến nó không cân bằng.
Bạch Hiên khẽ cười một tiếng, tính tình Linh nhi nhà hắn cũng không nhỏ nha ~
Đào Ngải Linh nghe được tiếng cười của Bạch Hiên, từ từ tỉnh lại, vừa mở mắt, đập vào mắt là nụ cười sáng lạn của Bạch Hiên......
- ------