Mục lục
PHÁT SÓNG TRỰC TIẾP: KIM CHỦ, CẦU ĐÁNH THƯỞNG!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Linhlady



- -------------------------



Sau đó hắn đi tới trước mặt Lãnh Quân, trên cao nhìn xuống nhìn anh, lạnh lùng hỏi: “Anh tới nơi này làm gì?”



Lãnh Quân:…… Tôi chỉ là vô ý thức chạy trốn mà thôi a!



“Khụ khụ……” Lãnh Quân muốn giải thích, vừa mở miệng chính là một trận ho khan kịch liệt.



Cố Khinh Thước cau mày, từ nhẫn trữ vật móc ra một bình sứ, ném lên trên người Lãnh Quân nói: “Ăn xong đi rồi nói.”



Lãnh Quân sửng sốt một chút, sau đó dùng hết sức lực mở bình sứ ra, lấy một viên đan nuốt xuống.



Anh biết, người con trai trước mắt này chỉ cần một động tác là có thể giất chết anh, nhưng hắn lại không làm như vậy, ngược lại ném cho mình một bình sứ, ý tứ là như thế nào, không cần nói cũng biết.



Cái này nói rõ ra là muốn cứu anh!



Thật ra Lãnh Quân không có quá nhiều hi vọng với lọ đan dược này, anh biết mình bị thương vô cùng nghiêm trọng, có thể cầm máu tạm thời, nhưng muốn chữa khỏi hoàn toàn là chuyện không thể.



Nhưng theo quá trình đan dược trôi xuống, trong nháy mắt hắn ta liền cảm thấy một dòng nước ấm từ dạ dày chảy về phía khắp người, theo sau hắn lại cảm giác được miệng vết thương thật dài kia đang khép lại!



Lãnh Quân cả kinh, lập tức vén quần áo của mình lên, sau đó dùng tay đè đè, không đau!



(⊙o⊙)!



Lãnh Quân tỏ vẻ thật là sợ ngây người! Anh chưa bao giờ thấy loại đan dược tốt như vậy!



Nếu không phải trên quần áo còn vết máu, anh còn cho rằng mình không bị thương!



Lãnh Quân ngẩng đầu nhìn Cố Khinh Thước, cặp mắt kia tỏa sáng, khiến Cố Khinh Thước còn thấy anh có ý chút……



Cố Khinh Thước hừ nhẹ một tiếng, lôi ý nghĩ đang bay xa của Lãnh Quân.



“Cảm ơn!” Lãnh Quân cực lực ức chế cảm xúc kích động của mình lại, chân thành lại nói một tiếng, “Cảm ơn!”



“Ừ.” Cố Khinh Thước lãnh đạm đáp lại một câu, sau đó nói: “Nếu vết thương đã lành, anh có thể đi rồi.” Không cần quấy rầy thế giới hai người của chúng ta!



Lãnh Quân:……(⊙o⊙)! Ân nhân cậu nói gì? Gió quá lớn không nghe rõ!



Đường nhiên Lãnh Quân sẽ không bỏ qua cơ hội đồng hành với Cố Khinh Thưỡ, hiện tại tuy rằng vết thương của anh đã tốt, nhưng bản mạng thú còn đang trong trạng thái ngủ đông, hiện tại anh, căn bản không còn sức lực đi đối phó đám mãnh thú đó.



Lại nói tiếp, nếu không phải bản mạng thú ngủ đông thăng cấp, anh cũng sẽ không đi vào rừng rậm tìm tấn chức quả a! Sau đó bị thú thủ hộ làm thương.



Tấn chức quả! Lãnh Quân nghĩ đến kia tấn chức quả còn chưa lấy được,thực lực còn yếu đến đáng thương……



Lãnh Quân nhìn thoáng qua Cố Khinh Thước, khẽ cắn môi nói: “Tôi biết có một chỗ có tấn chức quả.”



Cố Khinh Thước nghe được lời này, trong mắt nhanh chóng xẹt qua một tia sắc bén, hắn thấp giọng hỏi nói: “Lời này thật sự?”



“Ừ!” Lãnh Quân đứng lên mạnh mẽ gật đầu.



“Mấy viên?” Cố Khinh Thước bình tĩnh hỏi, hắn biết tấn chức quả đối với bản mạng thú là thứ tốt như thế nào, nếu chỉ có một viên, làm sao người đàn ông này lại nói cho mình?



“Ba viên.” Lãnh Quân đúng theo sự thật nói, “Nhưng ở đó có một con mãnh thú rất lợi hai, vết thương của tôi là do nó tạo thành.”



Cố Khinh Thước gật đầu, chuyện có thú thủ hộ hoàn toàn nằm trong dự liệu của hắn, bảo vật bên người luôn là có thú bảo hộ.



“Vậy……” Lãnh Quân thử tính nói.



Cố Khinh Thước nhìn thoáng qua đại Bạch đang nằm trong lòng mình, ánh mắt sâu thẳm, gần đây thời gian đại Bạch ngủ càng ngày càng nhiều, nói không chừng qua không bao lâu liền sẽ tấn chức, hắn phải nhanh chóng chuẩn bị quả tấn chức mới được.



Nghĩ đến đây, Cố Khinh Thước nhìn Lãnh Quân gật gật đầu, xem như đáp ứng chuyện này.



- ------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK