Dung Tu nhìn Mạc Vân Quả, luôn cảm thấy ánh mắt rất quen thuộc, đặc biệt quen thuộc.
Hắn nhìn nhìn tiểu cô nương hà bên, lại nhìn nhìn Mạc Vân Quả.
Một ý tưởng ý tưởng lớn mật xuất hiện trong đầu hắn.
Dung Tu vẫn luôn biết trên thế giới này việc lạ gì cũng có, mà trò chơi《 thiên hạ 》 này càng như thế.
Như vậy, hắn sư phụ đã từng bám vào người tiểu cô nương nhà bên cũng không phải là chuyện kì quái gì.
Không biết vì sao, tưởng tượng đến điểm này, trong lòng Dung Tu dâng lên một mạt ấm áp.
Nghĩ đến sư phụ của mình vì mình, tàn sát nhiều người trong trò chơi như vậy, hắn nhịn không được muốn ôm Mạc Vân Quả một cái.
Trên thực tế, hắn cũng đã làm như vậy.
Mạc Vân Quả bị ôm:...... Trả lại hoàng kim cho ta!
Tiểu cô nương nhà bên kì quái nhìn hai người một cái, sau đó rời đi.
Dung Tu đối vớ việc này chỉ là cười cười, cái gì cũng không có nói.
Mạc Vân Quả không vui, cô trơ mắt nhìn hoàng kim dần dần rời xa mình, đặc biệt đặc biệt không vui!
Dung Tu giống như nhận ra cảm xúc của cô, từ trong túi vật tư lấy ra rất nhiều hoàng kim đưa cho cô.
Mạc Vân Quả thu được hoàng kim:!!! Đồ đệ giỏi quá! Đặc biệt tốt!
Bởi vì hắn biết sư phụ chính thức trở về, Dung Tu bắt đầu thời gian đi luyện cấp.
Thoáng cái đã qua một tuần, Mạc Vân Quả nhìn Dung Tu vẫn không vượt qua được cấp 149, thập phần không vui.
Theo lý thuyết, nhiệm vụ này hẳn rất đơn giản, lên tới cấp 150 không phải là chuyện thuận lý thành chương sao?
Vì sao hiện tại Dung Tu vẫn chỉ là cấp 149? Trong đó chẳng lẽ có vấn đề gì sao?
Mạc Vân Quả đem nghi hoặc của mình nói với người trong phòng phát sóng trực tiếp, lại nhận được một trận khinh bỉ của bọn họ.
"Ai da uy, tiểu Quả Quả, không cần một ngụm ăn một tên béo được không! Lên tới cấp 150 nào có dễ dàng như vậy!"
"Đúng vậy đúng vậy! Nóng vội ăn không hết đậu hủ nóng!"
"Khụ khụ...... Ta nói một câu nhé, Dung Tu giống như ở cấp 149 hai tháng rồi......"
"Lầu trên ngươi hà tất phải vạch trần! Chúng ta không thể cứ như vậy vui sướng xem soái ca sao! Lầu trên ngươi nhất định không phải nhan phấn!"
"Ta đây không phải để ý tâm tình của tiểu Quả Quả sao ~ không thấy được tiểu Quả Quả nhà ta nhìn thấy hoàng kim cũng không thấy vui sao?"
"Thôi đi ~ ánh mắt tiểu Quả Quả nhà ta nhìn hoàng kim không phải càng thêm nhiệt tình sao!"
"Xem như Dung Tu này cũng có biện pháp, mỗi ngày đều cho tiểu Quả Quả thật nhiều hoàng kim, ta cũng muốn a a a a!"
"Ngươi xác định ngươi muốn? Ngươi xác định tiểu Quả Quả sẽ không đoạt hoàng kim của ngươi đi? 23333333"
"Ta đây đem hoàng kim nhuộm thành màu đỏ không phải được rồi sao! Ha ha ha ha! Ta quả thực quá cơ trí! Nhanh lên cúng bái ta đi!"
"Tỏ vẻ bà cố nội ta cũng không phục nhưng phục lầu trên!"
Mạc Vân Quả nhìn đến phòng phát sóng trực tiếp có người muốn "Đoạt" hoàng kim của cô, nguyên bản bởi vì nhiệm vụ mà không vui tâm tình càng thêm không vui.
Hoàng kim là của cô! Cô! Cô!
Dung Tu kỳ quái nhìn thoáng qua hơi thở quanh thân thể Mạc Vân Quả càng thêm lạnh lẽo, cân nhắc xem mình đã phạm lỗi nơi nào.
Đương nhiên, cuối cùng vẫn không nghĩ ra nguyên nhân gì.
Mạc Vân Quả nhìn Dung Tu phát ngốc, nhón chân lên đập một cái lên đầu hắn: "Thăng cấp!"
Dung Tu cười khổ một tiếng nói: "Sư phụ a ~ tôi cũng muốn thăng cấp, nhưng chức nghiệp của tôi là thần long kiếm sĩ, nói cách khác, tôi muốn thăng cấp điều kiện là giết chết một con rồng. Nhưng tôi cho người tìm trong trò chơi này, trước mắt không tìm được tin tức gì cả."
Mạc Vân Quả nghe đến đó, đôi mắt xoát sáng ngời.
- ------