Thậm chí Lệ Đình Phong còn ôm chặt lấy Hạ Minh Nguyệt, mà các bác sĩ và y tá đều hướng về phía Thẩm An Nhiên, đưa cô đến bên giường để xử lý vết thương.
Trên mu bàn tay của Thẩm An Nhiên có một vết thương hẹp dài đang chảy máu, kim tiêm sớm đã không biết rơi xuống đâu rồi, mu bàn tay sưng tím, bàn tay lạnh ngắt, máu chảy ra lạnh lẽo.
Hạ Minh Nguyệt nép vào lòng ngực Lệ Đình Phong mà phát run, miệng còn nhớ kỹ lời Thẩm An Nhiên muốn giết cô ta.
Dáng vẻ đó thực sự giống như là dáng vẻ vừa mới thoát khỏi cái chết, Lệ Đình Phong nhìn thấy thế chỉ có thể ôm cô ta càng chặt hơn, dỗ dành nói: “Không sao rồi, có anh ở đây cô ta không dám làm hại em đâu”
Hạ Minh Nguyệt dựa vào ngực anh, lắng nghe tiếng tim đập nhanh của anh, dần dần bình tĩnh lại.
Lệ Đình Phong vỗ vai của Hạ Minh Nguyệt, nhưng ánh mắt lạnh như băng lại nhìn về phía người phụ nữ bị y tá ngăn chặn trên giường bệnh, một lúc lâu sau, Lệ Đình Phong thoáng giật mình, anh phát hiện ra Thẩm An Nhiên có gì đó không đúng.
Thân thể của Thẩm An Nhiên run rất lợi hại, rõ ràng thân thể cô mềm nhữn như sợi mì, nhưng hai tay cô lại dùng sức giữ chặt lấy ống tay áo của y tá trước mặt này, nằm chặt như vậy giống như là đang liều mạng bắt lấy cọng rơm cứu mạng.
Đôi mắt cô so với trước càng đỏ hoe hơn, nước mắt không ngừng cuồn cuộn chảy xuống.
Như một con thỏ sợ hãi, Lệ Đình Phong bất giác cau mày, vô thức buông Hạ Minh Nguyệt ra đi đến bên giường bệnh.
Thẩm An Nhiên dư quang nhìn thấy Lệ Đình Phong, đột nhiên hét lên, âm thanh cô vốn đã khàn bây giờ lại giống như cổ họng có sỏi, bi thương khàn khàn.
Cô không ngừng lùi về sau như nhìn thấy nước lũ và con mãnh thú, rõ ràng phía sau đã là bức tường rồi nhưng cô vẫn tiếp tục lùi.
Căn phòng hoàn toàn im lặng chỉ nghe thấy tiếng khóc khàn khàn của Thẩm An Nhiên, cô ôm lấy đầu mình, hai tay kéo tóc giống như một con sư tử rơi vào điên cuồng.
Lệ Đình Phong nhìn ống truyền dịch rơi trên mặt đất, anh vươn tay nhặt lên cầm trong lòng bàn tay, sắc mặt càng bình tĩnh trong lòng càng thêm hoảng loạn.
“Cô ta…Làm sao vậy?”
Không ai trả lời anh, nhưng sắc mặt của bác sĩ và y tá đã nói lên tất cả.
“Lấy thuốc an thần! Giữ cô ấy lại!”
Rất nhanh y tá phản ứng lại đưa ống tiêm cho bác sĩ, bác sĩ giữ chặt lấy tay của Thẩm An Nhiên tìm thấy tĩnh mạch rồi tiêm vào.
Đồng tử Thẩm An Nhiên bắt đầu phân tán, bàn tay nắm lấy tay của y tá từ từ buông ra, cô nằm trên giường, cơ thể run rẩy dần trở nên bình tĩnh, cô trừng mắt nhìn chằm chăm lên trần nhà nước mắt vẫn cứ rơi.
Chuyện này và tình cảm không có liên quan, đó rõ ràng là bị đau gây ra, đau dạ dày, đau bụng, đau đầu, đau lòng, đau họng…Cả đời này của cô thực sự không lần nào bị đau nhiều đến như vậy, bây giờ nếm tất cả cùng một lúc làm sao có thể không đau ra nước mắt chứ.
“Cô bao nhiêu tuổi rồi, sao còn khóc không ngừng vậy?” Cô làm hại Hạ Minh Nguyệt lại còn muốn giết người, anh còn chưa có mắng cô, ngược lại cô ở đây rơi nước mắt, nhiều người nhìn như vậy, không biết còn nghĩ rằng anh và Hạ Minh Nguyệt đang ức hiếp cô nữa, theo như anh thấy thì Thẩm An Nhiên chính là đang diễn khổ nhục kế.
Thẩm An Nhiên hai mắt không chớp, đồng tử đen kịt giống như hai cái hố đen, khiến người ta giật mình.
“Thẩm An Nhiên cô đừng giả vờ nữa!” Lệ Đình Phong không kiên nhẫn, anh mặc kệ nước mặt của Thẩm An Nhiên, trong ấn tượng của anh Thẩm An Nhiên chính là một người thích đua đòi, anh tựa hồ đã quên dáng vẻ lần đầu tiên ánh nắng tươi sáng của Thẩm An Nhiên rồi.
Bác sĩ không nhịn được nữa, chỉ ra bên ngoài lạnh giọng nói: “Thưa anh, mời anh ra ngoài, không nên ở đây gây sự!”
Lệ Đình Phong có chút khó chịu, trầm giọng nói: “Ông muốn tôi ra ngoài sao?”
Sắc mặt bác sĩ vẫn bình thường, dường như đối với những chuyện như thế sớm đã rất quen thuộc rồi.
“Thưa anh, bệnh nhân chịu đả kích quá lớn hiển nhiên là không muốn nhìn thấy anh, nếu anh cứ ở lại đây chỉ có thể càng khiến cho cô ấy thêm đau thôi, đối với cô ấy không có lợi”
Cá nhân ai cũng nhìn ra được Thẩm An Nhiên hiện tại rất không tốt, cho dù là người xa lạ nhìn thấy dáng vẻ lúc nãy của cô cũng sẽ đau lòng, nhưng người có quan hệ thân cận với cô nhất là Lệ Đình Phong ở bên cạnh giống như một động vật máu lạnh nói lời lạnh lùng, châm chọc.
“Thân thể và tâm trạng của cô ấy có ảnh hưởng rất lớn, đừng để đến lúc đó cơ thể không hồi phục được còn gây ra mắc bệnh tâm thần, nếu anh thực sự là quan tâm cô ấy thì hãy rời khỏi đây đi, đã có y tá chuyên nghiệp ở đây rồi” Bác sĩ nói rất bình tĩnh, nhưng nhìn vào đôi mắt của Lệ Đình Phong lại không che giấu được sự ghét bỏ.
Mặc dù chuyện riêng của bệnh nhân không tiện để hỏi nhiều, nhưng bọn họ đều nhìn thấy được ở trong mắt Thẩm An Nhiên trên người toàn là vết thương, từ trong ra ngoài đều “Hỏng”, giống như một con búp bê giẻ rách đã được vá lại nhiều lần.
Nhiệm vụ của bác sĩ chính là cứu người, trước mắt có một người cần được cứu, vì vậy bọn họ mới không quan tâm người đàn ông trước mặt này có quyền lực lớn như thế nào cũng không sợ đắc tội với anh.
Bác sĩ nói vài câu Lệ Định Phong không có lên tiếng nữa, không khí trong phong bệnh đột nhiên trở nên dị thường, Hạ Minh Nguyệt có chút chịu không nổi, cũng sợ nếu tiếp tục ở lại đây thì sẽ lộ ra sơ hở, cô ta nhẹ nhàng kéo vạt áo của Lệ Đình Phong: “Đình Phong chúng ta vẫn nên ra ngoài đi, đừng làm phiền bác sĩ chữa bệnh cho Thẩm An Nhiên”
Lệ Đình Phong gật đầu và rời khỏi phòng cùng với Hạ Minh Nguyệt..
Danh Sách Chương: