Lệ Đình Phong gõ cửa, không ai đáp lại, sau khi dừng lại ba giây, anh trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Tay Thẩm An Nhiên vẫn đặt trên bàn phím, tầm mắt chuyển qua đây, khi cô làm việc sẽ mang kính chống ánh sáng xanh để bảo vệ mắt.
Gọng bạc khiến đôi mắt vốn lạnh lùng căng thêm nghiêm nghị.
Lệ Đình Phong vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm An Nhiên như vậy, cảm thấy thật ngạc nhiên.
Anh đem bát cháo đến trước mặt cô, giọng điệu mang theo khẩu khí ra lệnh nói: “Nhanh uống hết cháo rồi đi ngủ.”
Thẩm An Nhiên lạnh nhạt liếc mắt một cái: “Em không đói bụng, chờ em làm xong sẽ đi rửa mặt, anh ngủ trước đi.”
Cô cũng không mặt dày cho rằng Lệ Đình Phong sẽ đợi cô cùng nhau đi ngủ, cô đem hết lực chú ý đặt vào máy tính, ngón tay mảnh mai lướt trên bàn phím.
.
Truyện Ngược
Đôi tay của Thẩm An Nhiên là đôi tay đẹp nhất mà Lệ Đình Phong từng gặp, thon dài, đầu ngón tay mang theo màu hồng nhạt, bàn tay như vậy rất thích hợp luyện nhạc cụ, anh nhớ rõ cô hình như có luyện đàn.
Thẩm An Nhiên rất nhanh lại tiếp tục cắm đầu vào làm việc, tiếp tục nhìn vào máy tính.
Lệ Đình Phong cũng là một người từng tăng ca, anh biết con người ta vừa nhập tâm vào công việc, miệng nói lập tức xong là khoảng vài giờ đồng hồ, công việc chính là bạn mãi không xong.
Lệ Đình Phong nhíu mày, gõ xuống bàn thật mạnh, ngữ khí nghiêm túc: “Bỏ xuống, đừng để anh lặp lại lần thứ hai.”
Thẩm An Nhiên như đóng đinh ở trên ghế, giọng điệu áp bức của Lê Đình Phong có sức răn đe nhất định với cô, cô dừng một chút, dứt khoát cầm chuột ấn lưu, sau đó tắt máy tính, ngoan ngoãn cầm bát cháo lên.
Thẩm An Nhiên lúc không ăn còn cảm thấy không đói, hiện tại nháy mắt cảm giác được đói, sau khi ăn một bát đã bắt đầu no, đợi lát nữa còn phải uống thuốc.
“Được rồi.”
Lệ Đình Phong hài lòng gật đầu, xoa đầu cô để khen thưởng, động tác thật sự vô cùng thân thiết, nhưng Thẩm An Nhiên cảm thấy anh sờ đầu cô như một chú chó, khiến cô cảm thấy không được tôn trọng.
Thẩm An Nhiên nghiêng đầu né tránh, đứng dậy đi hai vòng ở ngoài hành lang, sau khi ăn xong nửa giờ sau uống thuốc, rửa mặt, đợi bận xong mọi thứ đã gần mười giờ rồi
Cô ngáp một cái, Lệ Đình Phong nằm ở trên giường, trên đùi còn đặt một chiếc máy tính bản giờ này đang cùng Triệu Việt nói chuyện.
Nhìn thấy Thẩm An Nhiên đi đến anh gấp máy tính lại, nhưng vẫn bị cô nhìn thấy một góc.
“Triệu Việt đi theo anh bao nhiêu năm rồi?” Thẩm An Nhiên hỏi.
“Đã bảy năm rồi”
Tính toán thời gian, đó là khi Lê Đình Phong nhậm chức tổng giám đốc thì Triệu Việt đã đi theo bên cạnh anh.
“Đã đi theo anh nhiều năm như vậy vẫn còn là một trợ lý, anh có bao nhiêu hà khắc.” Thẩm An Nhiên giọng điệu lạnh nhạt, nhưng cẩn thận nghe có thể nghe ra vài phần châm biếm.
“Công việc của trợ lý cũng không đơn giản, huống chi tiền lương của Triệu Việt lại vô cùng hậu hĩnh”
Từ “Hậu hĩnh” này dùng vô cùng khéo léo, ngẫm lại cũng đúng, nếu đãi ngộ thấp Triệu Việt sợ là đã sớm cuốn gói đi rồi.
Triệu Việt có năng lực xuất sắc, loại người có thể ở bên cạnh Lê Đình Phong bảy năm, nếu không có chút năng lực e là rất khó chịu đựng được.
Thẩm An Nhiên xốc chân lên nằm lên giường, cách Lệ Đình Phong một khoảng xa nằm xuống, nhìn sườn mặt cứng ngắt của anh: “Anh ta đã đi theo anh nhiều năm như vậy, anh nở để anh ta đi theo em làm việc sao.”.
Danh Sách Chương: