Thẩm An Nhiên nhẹ nhàng sờ sờ bụng của mèo sữa nhỏ, ánh mắt di chuyển xuống đất, sau khi quét một lượt thì thấy một túi sữa bột dê.
“Chắc là đói rồi, thím Trương nhìn túi sữa bột dê đó, xem cách sử dụng rồi pha nửa cốc cho mèo con”
Thím Trương vui vẻ đi làm, trước đây bà từng đến một gia đình giàu có làm giúp việc cho bà đẻ, rất thành thạo trong việc pha sữa bột, xem hướng dẫn sử dụng xong liền lấy bình sữa của thú cưng đi thử nhiệt độ nước.
Thẩm An Nhiên ngồi trên ghế sô pha cho mèo con bú sữa, vừa ngửi thấy mùi sữa, mèo con liền tiến về phía trước cắn núm vú giả không buông, ra sức uống.
Trên cái miệng màu hồng phấn của mèo nhỏ toàn là sữa, lông ướt hết rồi, thím Trương nhìn thấy vậy thì lấy một cái chăn nhỏ đắp lên trên đùi Thẩm An Nhiên.
“Cô chủ, con mèo này đã có tên chưa?”
“Có chứ”
“Gọi là gÏ?”
Thẩm An Nhiên cho bú sữa xong, lấy đồ chơi cho mèo trêu nó: “Là Niên Quả…”
“Cái tên này rất hay” Thím Trương đồng tình nói.
Đồ chơi trong tay Thẩm An Nhiên là con cá, mèo con tò mò nhìn chằm chằm, nhấc chân trước với lấy, Thẩm An Nhiên sợ nó trượt khỏi chân mình nên dứt khoát đặt nó xuống thảm và lấy đồ chơi trêu nó.
Mèo con ăn no căng bụng nên đi không vững, khó khăn lắm mới cắn chặt được đồ chơi, kết quả cơ thể không giữ được thăng bằng mà ngã xuống thảm, để lộ ra cái bụng nhỏ tròn xoe.
Sau khi trong nhà có thêm con mèo, Thẩm An Nhiên cũng không cảm thấy nhàm chán nữa, nhàn rỗi không có việc liền chạy đến ôm mèo.
Mèo con rất thích ngủ, đặc biệt là trong thời tiết ấm áp, Thẩm An Nhiên bế nó ngồi trên xích đu ở ban công, vừa vuốt ve vừa đọc sách.
Chiếc điện thoại đặt bên cạnh rung lên, Thẩm An Nhiên một tay cầm điện thoại lên mở khóa, là Lệ Đình Phong gửi cho cô một tin nhắn hỏi cô.
“Nhận được chưa?”
Thẩm An Nhiên cong môi, mở máy chụp một bức ảnh cô đang ôm mèo gửi cho Lệ Đình Phong.
Nhân tiện hỏi thăm vết thương của anh: “Vết thương trên người anh vẫn ổn chứ?”
Lệ Đình Phong trả lời rất nhanh: “Không đau như tối qua, tối nay em vẫn bôi thuốc cho anh chứ?”
Thẩm An Nhiên cầm điện thoại, chậm rãi ấn từng chữ từng chữ một: “Nể tình anh đưa Niên Quả qua đây, tối em sẽ bôi thuốc cho anh, đợi vết thương của anh sớm lành rồi thì anh cũng sớm quỳ lên điều khiển nhé”
Lệ Đình Phong: “…”
Thẩm An Nhiên nhìn mấy dấu chấm mà anh gửi đến, vui vẻ nhoẻn môi, ôm Niên Quả lăn lên giường nghỉ trưa.
Buổi chiều, Lệ Đình Phong về sớm, sau khi ăn cơm tối xong, hai người cùng nhau dắt mèo ra ngoài đi dạo.
Lệ Đình Phong nhìn mèo con nhắm mắt thoải mái năm trong lòng Thẩm An Nhiên, đột nhiên lòng ghen tị trỗi dậy.
Thẩm An Nhiên thấy anh nhìn chằm chằm, nghĩ rằng anh thích con mèo trong lòng cô, cô bế mèo con đưa đến bên cạnh Lệ Đình Phong: “Anh có muốn ôm một chút không?”
Từ trước tới này, Lệ Đình Phong đều không thích con vật nhiều lông như vậy, lông rụng rất phiền phức, anh vô thức lùi lại một bước, sau khi nhìn đôi mắt to màu xanh của mèo con, lại nhìn vào đôi mắt trong veo không kém gì của Thẩm An Nhiên, so với việc ôm mèo thì anh muốn ôm cô hơn.
Danh Sách Chương: