Nghe xong, Thẩm An Nhiên không thể tin được, suy nghĩ của cô với người chồng kỳ lạ này có hơi khác, anh thật sự yêu cô như thế sao?
Thẩm An Nhiên nhìn chằm chằm đầu ngón tay trần của mình, sở dĩ tay mình trở nên như thế này là do tai nạn xe cộ sao?
Chính xác.
Tai nạn giao thông gì lại khiến móng tay trên mười đầu ngón tay cô trống rỗng như thế?
Triệu Việt nhìn sắc mặt của cô cũng biết trong lòng cô đang nghĩ gì, sự hỗ trợ của anh ta không thể rơi giây chuyền giữa đường khiến Thẩm An Nhiên sợ Lệ Đình Phong được.
Cũng may là bình thường khi không có gì làm, anh ta thường xem tiểu thuyết ngôn tình, đủ loại đang chất đống trong đầu anh ta, chỉ cần suy nghĩ vài câu là đã bật ra.
“Trong mấy tháng khi cô trở thành người không có tri giác, móng tay rơi xuống một cách khó hiểu, bác sĩ cũng không thể điều tra ra được nguyên nhân.
Thế nhưng cô chủ à, nếu cô để ý đến vấn đề này thì tôi sẽ cho người làm móng tay giả cho cô, trông y như thật”
Đã từng nghe tới việc mất trí nhớ sau tai nạn giao thông, thế nhưng lại chưa từng nghe việc móng tay bị rơi sau khi trải qua tai nạn giao thông.
Thế nhưng trên thế giới này có nhiều nghi vấn khó lý giải như thế, việc móng tay người bị rơi cũng chẳng có gì.
Khi Thẩm An Nhiên tỉnh lại, cô bị ép phải tiếp nhận nhiều thứ, trong một chốc đầu óc cô không kịp phản ứng, cô chống cảm vẻ mặt phiên muộn.
Triệu Việt không dám ép cô, cẩn thận từng li từng tý ngập ngừng hỏi: “Cô chủ, cô đang nghĩ gì? Cô đang suy tính điều gì?”
Thẩm An Nhiên rụt rè chia một câu thành nhiều đoạn nói ra.
“Tôi cũng không biết”
“Tôi vừa tỉnh dậy và chỉ biết rằng tên tôi là Thẩm An Nhiên “Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra, đầu óc tôi trống rỗng và không nhớ được gì…” Khi Thẩm An Nhiên nói điều này, vẻ mặt xin lỗi.
“Tôi thậm chí không thể nhớ rằng bản thân có một người chồng đã kết hôn được năm năm…”
Ngoài tên của mình, Thẩm An Nhiên đã quên tất cả mọi thứ về Lệ Đình Phong, về mười sáu năm và bốn năm gây ra nỗi đau cho cô, cô không nhớ rằng cô đã kết hôn với Lệ Đình Phong, chứ đừng nói đến những tổn thương mà cô đã phải chịu đựng.
Cô vừa mở mắt đã thấy mình nằm trong bệnh viện, sau đó Lệ Đình Phong ôm cô rồi hôn loạn, suýt nữa khiến cô ngất đi lần thứ hai.
Tỉnh lại không nhớ bất cứ chuyện gì khiến cô tràn đầy bất an, hoảng hốt lo sợ giống như một con mèo nhỏ xù lông, ai đến gần thì sẽ đánh người đó.
Lệ Đình Phong bị tát một cái, không đau không ngứa, tay Thẩm An Nhiên không còn như trước, mềm nhũn thế nên không hề đau.
Lệ Đình Phong lo lắng rằng tay cô sẽ bị đau, sau đó anh gọi tới cho người có tâm tư lanh lợi là Triệu Việt để anh ta tạm thời biên soạn một câu chuyện không liên quan tới quá khứ.
Thẩm An Nhiên mất trí nhớ, đây là kết quả mà Lệ Đình Phong hài lòng nhất.
Chỉ cần cô không nhớ mọi thứ, thì anh ấy có thể coi như không có chuyện gì xảy ra, bọn họ có thể bắt đầu lại từ đầu.
Mà để khiến Thẩm An Nhiên vĩnh viễn không thể nhớ lại, ngoại trừ uống thuốc đúng giờ thì vẫn không thể để những người bên cạnh cô nhắc lại những chuyện có liên quan tới quá khứ.
Bố mẹ, những người cô yêu thương, những tổn thương cũng như những nơi từng ở, bao gồm cả chuyện cô bị ung thư bao tử… những thứ này cũng kích thích đại não của cô..
Danh Sách Chương: