Chu Thần Phù nấu đồ ăn ở trong bếp theo thực đơn dinh dưỡng của bệnh viện, tay nghề nấu ăn của cô ấy không tồi, hơn nữa cũng biết học hỏi nên chỉ cần một ngày ngắn ngủi là có thể hiếu sơ về khẩu vị và những món mà Thẩm An Nhiên phải kiêng.
“Cô Nhiên, tôi cảm thấy tổng giám đốc Lệ đối xử với cô khá tốt, lúc trước người ngoài còn đồn rằng ngài ấy kết hôn với cô chẳng qua là vì lợi ích giữa các gia tộc, nhưng hiện tại tôi cảm thấy không đúng chút nào?
Trong phòng khách đang bật TV, Thẩm An Nhiên lại cầm một quyển sách lật xem, cô không có để lực chú ý ở bất cứ chuyện gì cả, nghe tới lời Chu Thần Phù nói xong thì ngón tay cô trở nên cứng đờ: “Không cảm thấy cái gì?”
Chu Thần Phù trả lời: “Chính là… Nếu ngài ấy không yêu cô thì hẳn là sẽ ly hôn với cô, tôi vào làm mấy ngày rồi nhưng tôi có cảm giác tổng giác đốc Lệ đối xử với cô rất cẩn thận, thường xuyên hỏi tôi chuyện của cô rằng một ngày cô làm những gì, ngài ấy còn hỏi tôi chỗ để đi hẹn hò cho các đôi tình nhân, muốn lúc nghỉ ngơi mang cô ra ngoài để giải sầu”
Lệ Đình Phong luôn để Thẩm An Nhiên ở trong mắt, ngược lại cô ấy lại cảm thấy Thẩm An Nhiên không thích Lệ Đình Phong giống như lời người ta nói trên mạng lúc trước.
Thẩm An Nhiên lắng lặng nghe, sau khi nghe xong mới nói: “Thì ra ở trong mắt cô đây là thích sao? Là đối xử với một người thật tốt?”
Lúc cô nói lời này thì giọng cực kỳ nhẹ, dường như không mang theo cảm xúc gì cả, híp nửa con mắt lại khiến mọi âm thanh đều trở nên yên tĩnh.
Chu Thần Phù hơi giật mình gật đầu, nói chuyện có chút lắp: “Chẳng lẽ… Không phải sao ạ?”
Thẩm An Nhiên nghe xong thì không nhịn được mà cười nhạo một tiếng, giọng nói cực kỳ lãnh đạm và trào phúng: “Cô biết vì sao anh ta mời cô tới đây để làm người giúp việc không?”
“Bởi vì cô bị bệnh, tổng giám đốc Lệ mời tôi tới để chăm sóc cho cô, nói chuyện với cô, đốc thúc cô ăn cơm và uống thuốc” Chẳng phải điều này là rất tốt sao?
Thẩm An Nhiên lại hỏi: “Vậy cô có biết vì sao tôi lại bị bệnh hay không?”
Chu Thần Phù không trả lời, những việc này thì đương nhiên cô ấy không biết, tin tức Thẩm An Nhiên có bệnh là do cô ấy đọc được ở trên mạng, cụ thể như thế nào thì cô ấy cũng không hỏi nhiều, rốt cuộc thì bệnh tâm thần cũng không phải bệnh gì tốt lắm.
“Lúc trước khi tôi mang thai bảy tuần, Lệ Đình Phong đẩy tôi từ trên lầu xuống khiến tôi bị sinh non, xong việc đó thì anh ta lại mang người phụ nữ khác tới bệnh viện đứng ở trước mặt tôi, giống như lũ súc sinh mà thảo luận với nhau xem tôi nên sinh nhiều hay ít con cho tình nhân của anh ta, khiến cho tôi sống không bắng chết, so với một con chó cũng không bằng!”
“Vậy mà lại là như thế sao…” Hai lỗ tai Chu Thần Phù vang ầm ầm, khó có thể tin được mọi chuyện lại là như thế này.
Chuyện đã từng xảy ra giữa cô và Lệ Đình Phong không thể nói rõ hết trong hai ba câu được, Thẩm An Nhiên buông quyển sách trên tay ra: “Cho nên cô không cần nói về anh ta ở trước mặt tôi đâu, làm như vậy chỉ khiến tôi càng ghê tởm anh ta hơn thôi!”
Lệ Đình Phong đối với cô chỗ nào tốt chứ? Ngoài miệng một hai câu quan tâm là tốt rồi à? Không ly hôn với cô chính là yêu cô rồi? Cô thích những điều này ư?
Thẩm An Nhiên đột nhiên đứng dậy, cả người lộ ra sức uy hiếp lạnh như băng, khiến người ta bất giác ngừng thở.
“Cô chưa từng trải qua tất cả những gì tôi trải qua, vì vậy mới cảm thấy lòng dạ anh ta tốt đó thôi” Suy cho cùng tuổi còn trẻ, dễ dàng bị vẻ bề ngoài che mắt.
“Nếu mà anh thật sự tốt như suy nghĩ của cô, tôi sống cũng sẽ không khốn khổ như bây giờ đâu”
Chưa từng đau khổ như người khác, đừng khuyên người khác lương thiện.
Lệ Đình Phong nghĩ rằng để người ngoài như Chu Thần Phù nói tốt cho anh ta vài câu, tất cả mọi chuyện xảy ra liền có thể xóa bỏ toàn bộ rồi phải không?
Thẩm An Nhiên mở vòi nước ra rửa tay, có một câu thành ngữ liên quan tới nước, gọi là nước đổ khó hố Lệ Đình Phong hết giờ làm trở về, giống như thường ngày hỏi han tình hình của Thẩm An Nhiên..
Danh Sách Chương: