Lúc nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Thẩm An Nhiên dần dần trở nên sụp đổ, quỳ rạp trên mặt đất cầu xin tha thứ, anh ta lại thấy cực kỳ thỏa mãn, thậm chí nửa thân dưới còn muốn chiếm lấy cô gái này.
Nhưng đáng tiếc anh ta mắc bệnh ưa sạch sẽ, mà Thẩm An Nhiên là người con gái của Lệ Đình Phong, thân thể đã vấy bẩn từ lâu.
Cũng không biết hôm đó Lệ Đình Phong nhặt người phụ nữ tả tơi khắp người như vậy về, trong lòng sẽ nghĩ thế nào.
Có phải rất muốn giết chết anh ta không?
Khóe miệng người đàn ông cong lên, lúc nhìn Thẩm An Nhiên trong video bị tiêm vào thuốc ảo giác khóc nức nở, anh †a ấn tạm dừng rồi phát đi phát lại.
Đoạn video này anh ta xem trên dưới hơn cả trăm lần, đến bây giờ vẫn chưa thấy ngán, vốn dĩ cũng chỉ có suy nghĩ muốn vui đùa một chút, nhưng không ngờ lại để tâm đến.
Thậm chí anh ta còn muốn bắt Thẩm An Nhiên về, nhốt lại trong chuồng chó dưới tầng hầm, làm thú vui hàng ngày của anh ta.
Hiếm có một lần nhớ mãi không quên một thứ như thế này, đáng tiếc lại là của Lệ Đình Phong.
Chỉ cần là thứ của Lệ Đình Phong, anh ta đều muốn có, cướp không được thì hủy hoại.
Nhưng anh ta không muốn giết chết người phụ nữ này, rõ ràng ra tay với cô hung ác như vậy, nhưng trong lòng lúc này lại không muốn.
Đối với người lấy việc hành hạ người khác làm niềm vui như anh ta mà nói, người đầu tiên có thể khiến anh ta nảy sinh cảm giác không nỡ đó chính là Thẩm An Nhiên, lồng ngực đột nhiên có một cảm giác rất khác lạ, người đàn ông này dập tắt điếu thuốc, rồi tiện tay ném trúng phóc vào thùng rác.
“Thành phố Giang Nam?” Anh ta điều chỉnh đoạn video về phía sau, từ khẩu hình miệng của Thẩm An Nhiên xem ra có vẻ thật sự giống với phát âm thành phố Giang Nam.
Âm thanh bị đứt quãng, điều chỉnh âm lượng lớn nhất cũng không thể nghe ra được, lúc đó anh ta đưa máy phát hiện nói dối cho Thẩm An Nhiên, cho dù anh ta có hỏi thế nào Thẩm An Nhiên cũng trả lời không biết.
Máy nói dối vang lên chứng tỏ cô đang nói dối, nhưng đến sau này anh ta dùng máy nói dối để thử với người khác mới phát hiện ra, ngay từ đầu cái máy này đã hỏng rồi.
Cho nên rốt cuộc Thẩm An Nhiên có nói dối hay không?
Cô có biết dưới đảo Phương Văn chứa khoáng sản hay không?
“Cậu nghe ra cô ta nói gì không?”
Cấp dưới khẽ lại gần, sau khi nghe xong, do dự một lúc rồi mới lên tiếng: “Có lẽ cô ấy nói thành phố Giang Nam” Vì đoạn này, người đàn ông kia đang lấy bản đồ ra hỏi cô có phải là thành phố Giang Nam không, Thẩm An Nhiên có thể sẽ trả lời theo như vậy.
“Có lẽ?” Sau khi đoạn video được phát, người đàn ông kia tua chậm lại đột nhiên bật cười một cách khó hiểu.
Cấp dưới như bị gai nhọn chĩa vào lưng, bắp chân run rẩy không dám hé miệng nói một câu.
“Trước đây tôi cũng cho rằng cô ta nói thành phố Giang Nam, nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt tự giêu của cô ta thì có lẽ không phải” Anh ta đã đoán ra được, dần dần tiếp cận với đáp án chính xác.
Một tiếng “Bang!” vang lên, anh ta vẫn vứt ipad trên tay xuống.
“Từ cô ta đọc lúc đó không phải là thành phố Giang nam mà là Đình Phong” Lệ Đình Phong!
Ngay từ đầu cấp dưới chưa phát hiện ra, nhưng sau lời nhắc nhở ngày, càng nghe càng nghĩ tới, khẩu hình miệng khi phát âm cũng giống như vậy.
Lúc Thẩm An Nhiên rơi vào đau khổ tột cùng, cô không nói ra một địa danh mà là tên của Lệ Đình Phong, cô muốn anh đến cứu mình.
Rõ ràng Lệ Đình Phong đã bỏ rơi cô, dùng cô để đổi lấy Hạ Minh Nguyệt, thế mà cô vẫn gọi tên đối phương..
Danh Sách Chương: