Thẩm An Nhiên hoảng sợ lắc đầu, nghẹn ngào ậm ừ nói: “Vì sao lại phải đặt cược ở trên người anh ta? Anh giết tôi đi, một mạng của tôi đổi lấy một mạng của anh ấy”
Người đàn ông kia cười thành tiếng: “Nhưng chơi như vậy thì lại không vui”
Chơi… Cô bị chơi ở bên cạnh Lệ Đình Phong rồi lại bị chơi ở chỗ này nữa, mạng người thật sự hèn hạ như vậy sao?
Người đàn ông có chút không vui khi thấy Thẩm An Nhiên do dự, hắn ta lấy súng ra nhắm ngay vào người Bạch Hải Châu, Thẩm An Nhiên đột nhiên túm chặt ống quần hắn ta, hoảng sợ lắc đầu: “Tôi sẽ gọi… đừng giết anh ấy”
Bạch Hải Châu cách rất xa, tiếng hai người họ nói chuyện rất nhỏ, cậu nghe không rõ nhưng nhìn người đàn ông kia giơ súng lục nhắm thẳng vào mình, nghĩ một chút liền biết là hắn †a đang uy hiếp Thẩm An Nhiên chuyện gì đó.
“Nhiên à, tôi không sao, tôi không sợ chết, cô không cần đồng ý với hắn ta bất cứ chuyện gì đâu” Cậu đã sớm chết một lần từ mười lăm năm trước rồi, căn bản cậu không sợ chuyện gì nữa.
Điều duy nhất cậu ta luyến tiếc chính là Thẩm An Nhiên, cậu ta vừa mới nhớ lại cô bé này nhưng không nghĩ tới lại là sinh ly tử biệt.
Trong mắt Thẩm An Nhiên ẩn chứa nước mắt, nhìn người đàn ông lấy điện thoại từ trong túi ra rồi ném vào trong tâm †ay cô.
Hai tay cô không có sức nhưng ngón tay vẫn cố động đậy, cô dùng sức trợn tròn mắt để nhìn rõ màn hình điện thoại, ấn dãy số của Lệ Đình Phong rồi gọi đi.
Điện thoại đã gọi, Thẩm An Nhiên thầm cầu nguyện trong lòng rằng Lệ Đình Phong sẽ bắt máy, đáng tiếc thứ cô chờ được lại là giọng nói lạnh như băng của hệ thống.
“Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được…”
Theo âm thanh của điện thoại vang lên, sống lưng Thẩm An Nhiên trở nên lạnh như băng.
“Còn chín cơ hội nữa” Người đàn ông cười nham hiểm lấy từ dưới đài ra một cái hộp, mở ra thì bên trong đó có một loạt kim thép.
Thẩm An Nhiên còn chưa kịp phản ứng lại đã bị hắn ta dẫm vào cổ tay trái, người đàn ông đó nhéo một ngón trỏ của cô: “Ngón tay xinh đẹp như vậy, tôi cũng có chút không đành lòng”
Hắn ta cười, nói xong thì lấy từ hộp ra một cái kim thép rồi dùng sức đâm vào móng tay của cô.
“AI” Thẩm An Nhiên đau tới nỗi kêu một tiếng thảm thiết, tay phải lại cào lấy gạch sàn nhà lạnh băng.
Cô vốn tưởng rằng cơ thể của mình đã đau đến nỗi chết lặng rồi nhưng người đàn ông này luôn có cách khác để khiến cô cảm thấy đau hơn, một ngón tay bị ba cây kim chép chọc vào, móng tay bị tách ra khỏi thịt, máu me hỗn độn, kim thép vẫn còn đang cắm vào da thịt ở dưới ánh sáng mông lung.
Bạch Hải Châu cái gì cũng không làm được, chỉ có thể trơ mắt nhìn tay của Thẩm An Nhiên bị cây kim thép đâm vào khảy rơi móng tay.
Cảm xúc của cậu ta sụp đổ từng chút từng chút một, bàn tay chống đất bò lên phía trước, lưng bị người ta cưỡng ép đè lại không chịu nổi gánh nặng mà lần lượt té ngã.
“Anh giết tôi đi! Van cầu anh giết tôi mà bỏ qua cho Nhiên, cầu xin anh đừng đối xử với cô ấy như thế…” Cậu ta vừa khôi phục ký ức không lâu, trong mười lăm năm ký ức trống rỗng, ấn tượng sâu nhất của cậu ta chính là Thẩm An Nhiên.
Cậu ta biết Thẩm An Nhiên rất sợ đau, cô làm sao chịu được khi tận mắt nhìn tay mình bị đóng kim thép lên, nhìn máu thịt đầu ngón tay văng tung tóe, móng tay nứt toác tróc ra.
Ánh mắt của người đàn ông châm chọc nhìn Bạch Hải Châu một cái, sau đó hỏi Thẩm An Nhiên: “Còn muốn gọi nữa không?”
Thẩm An Nhiên đau đến mức cả người toàn là mồ hôi lạnh.
Cô dường như là không nghe thấy gì, ngón tay run cầm cập bấm dãy số trên điện thoại di động gọi lại lần nữa.
Vẫn là không người nghe như cũ, hai tay của Thẩm An Nhiên toàn là máu.
Cuối cùng cô không còn sức lực để ấn nữa, chỉ đành để người đàn ông thay cô gọi.
Gọi điện thoại lần thứ mười, đối phương trực tiếp cúp máy.
Thẩm An Nhiên một bên sụp đổ, một bên cảm thấy mình buồn cười đến cực điểm, mười đầu ngón tay đổi lấy mười lần cơ hội gọi điện thoại.
Bọn bắt cóc cho cô mười một cơ hội, nhưng người đàn ông cô yêu mười sáu năm thì một cơ hội cũng không thể cho cô..
Danh Sách Chương: