Thẩm An Nhiên nhẹ nhàng lấy cánh tay vắt ngang lên người cô ra, sau đó ngồi dậy, tay ở trong bóng đêm lần mò cuối cùng cũng mò thấy dây xích lạnh lẽo, cô cầm trên tay, một tiếng xì xào nhẹ truyền tới.
Cô túm chặt lấy dây xích trong tay từ từ đến gần cái cổ của Lệ Đình Phong, trong lòng dấy lên một ý nghĩ nham hiểm: Ghì chết anh ta ở đây đi.
Trong ánh mắt trợn to chứa đầy nước mắt, cô tới gần người đàn ông đang ngủ say, tay không ngừng run rẩy.
Thẩm An Nhiên trong đầu dấy lên suy nghĩ còn chưa kịp thực hiện, Lệ Đình Phong bất thình lình mở mắt, ánh mắt thâm sâu, ánh mắt nhìn từ khuôn mặt cô sau đó nhìn xuống dây xích trên tay cô.
Lệ Đình Phong dơ tay lên kẹp chặt hàm răng Thẩm An Nhiên, mặt mày nheo lại, hàm răng trắng muốt: “Thẩm An Nhiên cô muốn ghì chết tôi trong đêm nay phải không?”
Thẩm An Nhiên bị kẹp đau nhức, quai hàm gần như cũng bị người ta dỡ xuống rồi, cô nhắm nửa con mắt, nước mắt không chịu được sức khống chế mạnh liền rơi xuống, dây xích trong trong tay chẳng những không buông ra, ngược lại còn giữ càng ngày càng chặt, gần như muốn nghiền nát dây xích này vậy.
Lệ Đình Phong cau mày, một tay buông cô ra: “Khóc cái gì? Cô muốn giết tôi, tôi chẳng qua mới hỏi cô có một câu đã sợ thành bộ dạng như thế này? Nếu đã sợ như vậy vì sao còn có ý nghĩ này?”
Thẩm An Nhiên xụi lơ ở trên giường, cô kiềm chế không được tuyến lệ, cô hận bản thân bất lực, đến cả người làm tổn thương cô cũng không thể ra tay được.
Lúc Thẩm An Nhiên khóc không có sức sống nào, liền hé miệng nghiến răng buồn bực khóc, khóc đúng thiệt là quá lợi hại rồi sẽ khóc thút thít khiến người ta nghe thấy khó chịu.
Lệ Đình Phong đưa tay ra mở bàn tay đang nắm chặt dây xích của Thẩm An Nhiên, sau đó nhét cô vào trong chăn.
Thẩm An Nhiên còn đang khóc, chuyện xảy ra lúc nấy giống như một cơn ác mộng.
Lệ Đình Phong thấy cô khóc đến đau lòng, mở ra xé vài cái khăn giấy cẩn thận từng li từng tí lau mặt cho cô.
Lá gan giống như con mèo vậy, có gan quấn lấy người nhưng lại không dám thừa nhận, anh nói sẽ không trách cô, nhưng mà cô vẫn còn đang khóc.
Sắc mặt trắng bệch lộ ra cặp mắt cực kì đỏ bừng, Lệ Đình Phong khều quai hàm cô, hôn một cái trên cái môi không có chút máu nào của cô, động tác dịu dàng mà nhanh chóng, không có chút hơi thở mập mờ nào, giống như là đơn giản vỗ về.
“Thẩm An Nhiên em thật sự hận tôi như vậy sao?” Khóe miệng Lệ Đình Phong cười chua xót hỏi.
“Hận tôi đến mức nửa đêm tỉnh dậy muốn dùng dây xích ghì tôi, với sức lực như em có thể bóp chết tôi không? Cái kiểu ngây thơ như em, người đần mà gan thì to”
Thẩm An Nhiên nhìn lệ Đình Phong, há miệng thở dốc, trong cổ họng như nghẹn một đám bông vai, phình lên nuốt không xuống mà nôn ra cũng không xong.
Cô tùy là một chữ cũng không nói, nhưng mà trong ánh mắt cất giấu hận thù sâu không thấy đáy, Lệ Đình Phong so với ai khác đều hiểu rõ Thẩm An Nhiên hận anh như thế nào.
Trong hốc mắt chất chứa giống như không phải nước mắt mà là máu chảy trong xương.
Ánh mắt hung ác như thế, giống như hận không thể giết anh vậy.
Tim Lệ Đình Phong có hơi nhói nhói, giơ tay ra che đôi mắt của Thẩm An Nhiên lại, che khuất sự thù hận ngập tràn trong đáy mắt.
“Thẩm An Nhiên, anh hỏi em nếu như không có mười sáu năm trước, em sẽ gả cho anh không?” Lệ Đình Phong hỏi một câu mà anh vẫn luôn muốn hỏi.
Cơ thể Thẩm An Nhiên hơi cứng, bị che kín hai mắt, cô nhìn không được vẻ mặt lo sợ bất an bây giờ của Lệ Đình Phong..
Danh Sách Chương: