Nhưng Thẩm An Nhiên cũng đúng đau rồi, bị thương ở nơi như sau lưng cho dù thế nào đều sẽ động tới vết thương, cô nhịn đau cúi đầu uống nước.
Thẩm An Nhiên thật sự khát, rất nhanh một ly nước liền thấy đáy rồi.
“Còn muốn không?” Thẩm An Nhiên nhẹ nhàng thở ra: “Không uống nữa”
Lê Đình Phong thấy Thẩm An Nhiên tỉnh rồi liền mở rèm cửa ra, ánh sáng mặt trời bên ngoài trong chốc lát liền chiếu vào, Thẩm An Nhiên cảm thấy chói mắt, đôi mắt khép hờ đợi thích nghi ánh sáng xong mới chuyển mắt đánh giá xung quanh phòng, ánh mắt dừng lại trên bó hoa hồng đặt trên tủ.
“Hoa là ai mua vậy?”
Lệ Đình Phong nhìn qua, nhướng nhướng mày hỏi: “Thích không?”
Thẩm An Nhiên vô thức tưởng rằng hoa là anh mua, vẻ mặt lộ ra vẻ ghét bỏ nói: “Không thích, em ghét nhất là hoa hồng”
Vẻ mặt Lệ Đình Phong cứng ngắc, nghĩ tới lời lúc Triệu Việt nói lúc ôm hoa vào, nói cái gì mà phụ nữ thích hoa hồng, nếu tỉnh dậy nhìn thấy nhất định sẽ rất cảm động.
Sau đó thực tế chứng minh không phải tất cả mọi người đều thích hoa hồng.
“Là Triệu Việt mua đó, cũng không biết gu thưởng thức của cậu ta thể nào nữa, nếu em đã không thích vậy anh cầm đi vứt vậy.”
“Hoa Triệu Việt mua thì để đó đi.” Một câu nói nhẹ nhàng của Thẩm An Nhiên suýt nữa làm Lệ Đình Phong tức đến nhồi máu cơ tim.
Hoa Triệu Việt mua thì để đó, vậy nếu là hoa anh mua thì có phải là vứt vào thùng rác không?
Thấy thái độ thờ ơ của Thẩm An Nhiên đã chứng minh suy nghĩ của anh là đúng, nên lúc đầu cô ghét bỏ không phải là hoa hồng mà là ghét bỏ anh.
Trong lòng Lê Đình Phong hừ lạnh một tiếng, cảm thấy Thẩm An Nhiên giống hệt hoa hồng, nhìn thì đẹp nhưng toàn thân là gai, hơi không chú ý liền bị nó một tay đầy máu.
Nhưng cuối cùng cũng vẫn là hoa, bóp nhẹ một cái cánh hoa liền vỡ vụn.
Lệ Đình Phong không muốn tính toán với cô hỏi: “Muốn ăn gì anh đặt đồ ăn ngoài”
Nghĩ muốn ăn cái gì, dạ dày Thẩm An Nhiên liền bắt đầu đau, cô buồn rầu nói: “Thanh đạm chút, dạ dày em không thoải mái”.
Khi dạ dày không sao, Thẩm An Nhiên thích ăn nhất là đồ ăn cay, cái gì mà gà cay, lẩu, cá nấu cay đều là những thứ cô thích ăn nhất, nghĩ tới là thèm, nhưng tiếc là bây giờ cô đều không thể ăn,
Lệ Đình Phong như thường lệ đặt một phần cháo dưỡng dạ dày.
Thẩm An Nhiên nhịn không được bĩu môi, cháo này lúc đầu ăn còn thấy cũng được nhưng uống lâu rồi liền thấy nhạt nhẽo vô vị.
.
đam mỹ hài
Thẩm An Nhiên đầu tóc rối bù, lúc ăn cháo không tiện, muốn cột lên, nhưng tay phải lại bị thương không cử động được.
Lệ Đình Phong đặt bát trong tay xuống, hơi nghiêng người cầm mái tóc xoăn dài của cô tết thành bím rồi tùy ý thả lỏng lên một bên vai cô, lộ ra vầng trán mịn màng.
Thẩm An Nhiên cúi xuống nhìn bím tóc trước ngực mình, không mặn không nhạt nói: “Kỹ thuật điêu luyện như vậy, chắc thắt cho Hạ Minh Nguyệt không ít nhỉ?
Lệ Đình Phong im lặng một lúc, rũ mắt xuống hỏi lại: “Anh nói anh chỉ thắt tóc cho em em tin không?”
Thẩm An Nhiên nói: “Em không tin”
Lệ Đình Phong một người đàn ông có thể tết tóc một cách điêu luyện như vậy, nói chưa từng luyện qua ai tin?
Lê Đình Phong không giải thích, chỉ là trong lòng có chút không thoải mái, như có có thứ gì chặn ở đó..
Danh Sách Chương: