Thẩm An Nhiên hôm nay cho dù muốn khóc cũng khóc không được, cô chống người đung đưa đứng lên trên giường, chiều dài của sợi dây xích ở mắt cá chân của cô có thể nói là rất “nhân tính”, có thể lên giường đi ngủ, đi vệ sinh tắm rửa.
và ra ban công để ngắm nhìn, ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài.
Thẩm An Nhiên đứng dậy đi vào phòng tắm, bật nước lạnh lên, đỏ bừng cả mặt, muốn soi gương nhưng gương trên bồn rửa đã bị lấy mất, ngoại trừ tấm gương bên ngoài, không thể nhìn thấy vật sắc nhọn nào trong phòng, như để ngăn không cho Thẩm An Nhiên tự mình hại mình.
Thẩm An Nhiên rửa mặt xong lại kéo lấy dây xích trở lại trên giường, đoạn đường ngắn ngủn có vài mét, nhưng sức nặng ở trên chân lại khiến cho cô đi qua đi lại vô cùng tốn sức, đi một bước kéo một bước, giống như là lôi đi một ngọn núi dài.
Trang phục trên người bị thay đổi, điện thoại di động của cô cũng không ở trên người, trong phòng cũng không có máy tính, bị Lệ Đình Phong cắt mất thông tin, khiến cho cô đã mất đi liên hệ với bên ngoài.
“A” Thẩm An Nhiên hét lên một tiếng, ném mấy món đồ chơi lông nhung trong phòng xuống đất, xé nát chúng rồi đập.
Tiếng vang ở trong phòng kinh động đến người ở phía ngoài, người hầu sợ người ở bên trong gặp chuyện không may vội vã mở cửa, đập vào mắt chính là lông nhung tung tóe trên mặt đất, mi tâm của người giúp việc nhảy lên, nhìn về phía Thẩm An Nhiên, sau khi thấy trên người cô không có bị thương gì lập tức nhẹ nhàng thở ra.
“Bà chủ, bà đã tỉnh rồi sao?”
Hai mắt Thẩm An Nhiên ửng hồng, xoay người nhặt dây xích ở trên mặt đất lên: “Cái chìa khóa đâu?”
“Cái chìa khóa chỉ có tổng giám đốc Phong mới có, chúng tôi cũng không mở được.”
Khi người phụ nữ giúp việc trả lời cô ta cẩn thận từng li từng tí nói với Thẩm An Nhiên, bị trói lại giống như một con chó là thứ mọi người chịu không được, nhưng cô ta chỉ là người giúp việc ở chỗ này không quyền lên tiếng nên liền nói sang chuyện khác: “Bà chủ bà có đói bụng không? Tôi xuống dưới phòng bếp đem cháo mang lên cho bà”
Ánh sáng lạnh lùng xẹt qua trong đôi mắt Thẩm An Nhiên: “Đây là nơi nào?”
“Vịnh Thủy Tiên”
“Tôi đi hỏi quản gia một chút.”
Sau khi người giúp việc đi xuống dưới, rất nhanh một người đàn ông trung niên đã đi lên lầu, trong tay ông ta cầm di động thấp giọng nói hai câu, sau khi nhận được sự đồng ý của đối phương mới đưa di động cho Thẩm An Nhiên.
“Cô tìm tôi?” Giọng nói lạnh lùng của Lệ Đình Phong từ đầu bên kia điện thoại truyền đến lỗ tai của Thẩm An Nhiên.”Cởi dây xích trên chân của tôi ra”
Lệ Đình Phong cười xùy một tiếng: “Thẩm An Nhiên cô cho rằng lúc trước tôi cảnh cáo cô đều chỉ là hù dọa cô thôi sao?”.
Danh Sách Chương: