Lệ Đình Phong liếc nhìn vào đồng hồ đeo tay, nói chuyện một lát mà đã nửa tiếng trôi qua, cốc cà phê nóng bỏng tay ở trước mặt đã trở nên âm ấm, không còn một ít hơi nóng nào, anh nhấc cốc cà phê lên nhấp một ngụm, cốc cà phê đen không thêm đường vẫn luôn đăng tận gốc lưỡi, sau khi vị đắng qua đi để lại là hương thơm của cà phê nhè nhẹ.
“Nói tóm lại cậu chỉ cần nghĩ cách để trị liệu, không được để cho An Nhiên khôi phục lại kí ức”
“Tôi sẽ cố gắng hết sức.
”
Lệ Đình Phong đối với nhân phẩm của Quý Thời Ngôn vô cùng yên tâm, biết rằng anh ta không nói nhiều, cầm bao nhiêu tiền làm bấy nhiêu chuyện, Lệ Đình Phong liền đưa tờ ngân phiếu đã chuẩn bị sẵn ra trước mặt.
Quý Thời Ngôn nhận lấy tờ ngân phiếu nhìn qua xem bao nhiêu tiền, anh ta hơi kinh ngạc tới mức nhướn lông mày, sau đó đem cất ngay đi.
Thẩm An Nhiên biết được bọn họ đang bàn công chuyện nên không đi tới làm phiền, yên tĩnh ngồi ở phòng khách chơi với mèo, chú mèo con nằm vào lòng của cô, hai bàn chân màu hồng phấn nhỏ nhắn dẫm nhẹ lên đùi của cô.
“Niên Quả, con trai yêu dấu của mẹ” Thẩm An Nhiên cảm thấy chân của con mèo không phải dẫm vào chân của cô mà là dẫm vào tim, cảm giác trái tim như đang tan chảy ra vậy.
Trên thế giới sao lại có sinh vật dễ thương như thế cơ chứ?
Lệ Đình Phong và Quý Thời Ngôn bước ra ngoài nghe thấy câu nói của Thẩm An Nhiên: “Con trai yêu dấu của mẹ” Thì hai người đồng loạt nhìn về phía cô.
Thẩm An Nhiên bị nhìn đến mức thấy hơi ngại, bỏ con mèo ở trên ghế sô pha ra bắt chuyện, cô hỏi: “Hai người đang bàn chuyện gì vậy? Sao lâu thế?”
Lệ Đình Phong: “Thảo luận về bệnh của em”
Thẩm An Nhiên vừa nghe thấy đang bàn về bệnh của cô, biểu cảm lập tức trở nên nghiêm túc hơn: “Bệnh của em sao rồi? Lẽ nào lại trở nên nghiêm trọng rồi?
Quý Thời Ngôn ở một bên nói: “Không có, sức khỏe của cô rất tốt, hai ngày nay tôi sẽ tiến hành tư vấn tâm lý cho c‹ “Tư vấn tâm lý cũng được, nhưng mà bác sỹ Quý ơi, liệu tôi có thể không uống thuốc nữa không?”
“Như thế thì không được, thuốc thì không thể ngừng uống được, bắt buộc phải uống tiếp” Quý Thời Ngôn vừa cười vừa từ chối.
Thẩm An Nhiên cau mày đau khổ.
Vào lúc bốn giờ chiều, bình thường lúc này Thẩm An Nhiên đang ngủ, vì trạng thái tinh thần của cô vẫn luôn không được tốt, bình thường trừ việc ngủ ra thì cũng chỉ có ngủ, đến tầm chiều thì buồn ngủ vô cùng, thời điểm này chính là thời cơ tốt nhất để thôi miên.
Thẩm An Nhiên không biết rằng Quý Thời Ngôn đang thôi miên cho cô, cô chỉ nghĩ đơn giản là anh ta đang trị liệu giúp tinh thân cô được thoải mái hơn, kết quả thoải mái quá cho nên ngủ quên mất, sau khi tỉnh dậy thì không nhớ gì cả, nhưng mà đại não vẫn vô cùng thoải mái, cô cũng không nghĩ nhiều.
Sau khi Quý Thời Ngôn đưa ra cho cô vài liệu trình trị liệu, thuốc thì vẫn là thuốc của trước đây, theo lý mà nói thì vừa làm trị liệu vừa uống thuốc thì đầu óc phải trở nên càng tỉnh táo mới đúng, thế nhưng cô phát hiện ra rằng trí nhớ của cô càng ngày càng trở nên mờ nhạt, rõ ràng chuyện xảy ra một tháng trước cô vẫn có thể vô tình nhớ ra một ít, nhưng cảm giác vẫn luôn không hề chân thực, dường như không phải là những trải nghiệm của cô.
Cô đem những triệu chứng đó nói cho Quý Thời Ngôn, nhưng mà Quý Thời Ngôn nói cho cô kiểu triệu chứng như thế là rất bình thường.
Nếu như bác sĩ nói những điều như thế là bình thường thì cô cũng ngại không có hỏi thêm nữa.
Bình thường lúc Lệ Đình Phong đi làm, Quý Thời Ngôn sẽ ở trong nhà ngồi nói chuyện với Thẩm An Nhiên, thời gian hai người tiếp xúc với nhau nhiều hơn nhiều so với Lệ Đình Phong.
.
Danh Sách Chương: