“Cô coi cô làm gì cũng không tiện, muốn uống nước thì có thể đợi một lát tôi đến lấy cho cô
uống” Ngoài mặt thì ông ta lộ ra vẻ quan tâm, thế nhưng trong cặp mắt kia lại hiện ra ánh sáng lạnh lẽo.
“Ông chủ Bằng không cần phải ra tay đầu” Thẩm An Nhiên nói chuyện rõ ràng hơn lúc trước rất nhiều, cô dựa vào máy lọc nước, sau hai giây đối diện với Trần Hâm Bằng thì cười thầm.
“Ông chủ Bằng, tôi thật sự khuyên ông không nên chạm vào tôi, có thể là ông vẫn chưa hiểu Lệ Đình Phong, mặc dù anh ta không có tình cảm gì với tôi, thế nhưng tính chiếm hữu của anh ta rất lớn, đồ vật đã dùng qua thì dù có phải ném đi cũng không muốn cho người khác.
“Ông chủ Bằng, ông cũng là một người làm kinh doanh, tôi không tin ông không biết lợi và hại trong việc này, vì một đêm này mà đắc tội Lê Đình Phong, mất nhiều hơn được”.
Trần Hâm Bằng cũng chưa tiếp xúc với Lệ Đình Phong, sự hiểu biết đối với ông cũng chỉ là nghe người khác nói qua, đối với lời nói của Thẩm An Nhiên cũng chỉ tin khoảng 20%.
Còn với Thẩm An Nhiên, ông ta rất hiểu cô, không ít người đều nói, người phụ nữ này rất thông minh.
Hôm nay ông ta cũng đã được mở mang kiến thức, gặp nguy không loạn, dù bị đưa lên giường cũng ráng tìm cơ hội đàm phán để tìm cách chạy trốn.
“Là được hay là mất không phải cô nói là được
Thẩm An Nhiên, tôi khuyên cô đừng có kiểm chuyện nữa, dù cô có nói gì thì tôi cũng không thả cô đi đâu.”
“Nếu ông chủ Bằng đã có suy nghĩ của riêng mình vậy tôi cũng không muốn nói nhiều nữa” Đôi mắt của Thẩm An Nhiên từ từ trở nên ảm đạm nhưng cảm xúc trên mặt vẫn bình tĩnh như trước, cô cúi đầu nhẹ nhàng nở nụ cười: “Làm phiền ông ôm tôi lên đi”.
Ánh mắt của Thẩm An Nhiên mang theo cảm giác mông lung say đắm lòng người, cô nhìn qua chiếc giường và ra hiệu.
Trên khuôn mặt của Trần Hâm Bằng hiện lên ý cười nhưng nụ cười này từ từ lộ ra ý nghĩ xấu.
xa và độc ác.
Trần Hâm Bằng chậm rãi bước tới, nắm lấy eo Thẩm An Nhiên ôm cô lên, cân nặng này… Trần.
Hâm Bằng nhịn không được nhíu mày, quá nhẹ, ông ta hoàn toàn không ngờ một người phụ nữ lại có thể nhẹ đến như vậy.
Thẩm An Nhiên ngoan ngoãn dựa vào vai ông ta, trong bóng tối nụ cười trên khóe miệng cô càng sâu hơn, cô chủ động ôm lấy cổ người đàn ông này, tay phải từ từ rút một con dao giấu trong ống tay áo ra và nắm chặt.
Cô nín thở, tim đập dồn dập đến mức như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Lúc Trần Hâm Bằng đặt cô lên giường, Thẩm An Nhiên bỗng nhiên dùng sức siết chặt cổ ông ta, tay phải cô cầm con dao và đâm thẳng mũi dao xuống dưới.
Cô nhắm ngay vào động mạch cổ, cơ hội xuống tay tối nay của cô chỉ có một lần, nếu như lần.
này không đợi được kết quả của cô… Thẩm An Nhiên đã chuẩn bị tốt cho tình huống xấu nhất sẽ xảy ra rồi.
Trong mắt cô lóe lên vẻ lạnh lùng, chỉ nghe thấy tiếng nhát dao đâm xuống, mũi dao đâm rách quần áo theo sau đó là tiếng kêu đau đớn của Trần Hâm Bằng vang lên.
Chóp mũi cô tràn ngập mùi máu tanh rất nồng, tay cầm đao cũng nhờn dính rất khó chịu.
Thẩm An Nhiên cắn răng mở mắt ra và đưa tay dùng sức đẩy từ giữa khe hở chui ra rồi lăn xuống mặt đất.
Mọi chuyện đều xảy ra giữa điện quang hóa thạch, bởi vì quá căng thẳng sợ hãi khiến cho cả người Thẩm An Nhiên run rẩy, suýt nữa cầm không vững con dao trong tay.
Cô nhìn Trần Hâm Bằng đang nằm trên giường, chỉ thấy ông ta che lại chỗ…
Con ngươi của Thẩm An Nhiên co rút lại, cô nhắm ngay cổ của Trần Hâm Bằng nhưng không ngờ Trần Hâm Bằng lại bị thương ở bả vai, lúc cô đâm xuống ông ta đã tránh..
Danh Sách Chương: