Triệu Việt trong lòng thầm nghĩ, quả thực là mặt người dạ thú, bụng dạ nham hiểm, thủ đoạn độc ác.
“Vậy tôi phải làm sao mới có thể cho cô ấy thấy là tôi thật lòng xem cô ấy là vợ đây?” Ánh mắt Lệ Đình Phong chưa bao giờ nghiêm túc như lúc này.
Triệu Việt bị anh nhìn như thế cảm thấy rất khó xử, anh ta chỉ là một thư ký, sao bây giờ còn trở thành cố vấn tình cảm chứ?
“Cô Nhiên có lẽ cảm thấy thiếu cảm giác an toàn, ngẫm kĩ lại, lúc đầu bọn họ kết hôn làm ầm†, rất không vui vẻ.
Lúc đó tổ chức hôn lễ, nói là hôn lễ còn không bằng nói là tổ chức hợp báo, ngay cả một chiếc nhẫn cũng không có”
Nhãn …Lệ Đình Phong đột nhiên nghĩ ra cái gì, đúng thế, anh và Thẩm An Nhiên kết hôn hơn bốn năm, ngay cả một chiếc nhãn cũng không có.
Lệ Đình Phong nhìn ngón áp út trông không của mình, nhớ đến lúc đầu anh chỉ ở quán ven đường mua một chiếc nhẫn bạc mấy trăm nghìn ném cho Thẩm An Nhiên.
Một chiếc nhãn không thể bình thường hơn, Thẩm An Nhiên đã đeo đến bốn năm, nhưng bây giờ trên ngón tay không thấy chiếc nhẫn đâu nữa rồi, cô đã tháo ra lúc nào chứ?
Hỏng rồi, hay là không cẩn thận làm mất rồi, hay là cô vứt đi rồi?
Vốn dĩ là một chuyện không quan trọng, bây giờ đột nhiên nghĩ đến, trong lòng như bị thứ gì đó đâm vào, co rút đau đớn.
Bỏ đi, mất rồi thì mất thôi, vốn chỉ là chiếc nhẫn mấy trăm nghìn, mất rồi, vậy thì anh mua lại cho Thẩm An Nhiên một chiếc mới, lần này mua một chiếc đắt hơn cho cô.
Lệ Đình Phong về đến nhà, trực tiếp đến phòng ngủ tầng hai tìm kiếm, cuối cùng ở trong ngăn kéo của chiếc bàn trong phòng đọc sách chiếc nhẫn kia.
Kiểu dáng của chiếc nhãn là kiểu bình thường nhất, không có lấy một cái hoa văn, lúc anh mới mua chiếc nhẫn còn bóng loáng phát sáng, bây giờ trên mặt toàn là những vết trầy xước, còn có loang lổ những vết máu.
Anh cầm chiếc nhãn lên, lấy tay chà lên chiếc nhẫn, lau sạch vết máu dính trên đó.
Ngày hôm sau Lệ Đình Phong đem chiếc nhãn bỏ vào trong túi áo, đi một vòng quanh các tiệm trang sức, đem chiếc nhẫn ra tìm kiếm một chiếc nhãn giống y hệt.
Lần này anh mua một chiếc nhãn hơn sáu mươi tỉ.
Năm ngày chuẩn bị rất nhanh, đến ngày mở phiên tòa, chuyện Thẩm An Nhiên và Lệ Đình Phong ly hôn trên mạng dấy lên đợt sóng to gió lớn, rất ồn ào.
Phóng viên sớm đã biết tin này, còn chưa đến giờ mở phiên tòa đã ở bên ngoài chiếm giữ vị trí thuận lợi chờ đợi.
Thời tiết vào thu đã bắt đầu lạnh, Lệ Đình Phong chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, hai chiếc cúc áo trên cùng mở ra để lộ bờ ngực vạm vỡ.
Lệ Đình Phong ở tòa án đợi đến sắp mở phiên tòa, Thẩm An Nhiên mới từ từ cùng luật sư tiến vào.
Thân hình Thẩm An Nhiên vẫn như trước, gầy gò ốm yếu, sắc mặt trắng bệch, giống như trải qua một trận bệnh nặng, trên tòa án vừa nhìn là thấy là bên yếu.
Lệ Đình Phong nhìn thấy Thẩm An Nhiên trước, sau đó từ từ chuyển ánh mắt đến người đàn ông bên cạnh cô, ánh mắt lạnh lùng trong cổ họng lập tức phát ra một tiếng cười lạnh.
Luật sư Tiêu đứng bên cạnh Thẩm An Nhiên không cảm nhận được một cơn gió lạnh.
Dường như đã nhận ra ánh mắt lạnh như băng bên này, Thẩm An Nhiên hơi quay đầu, cô mang theo vẻ mặt tiều tụy, viền mắt hiện rõ quầng thâm, Lệ Đình Phong không khỏi ngây người một lúc lâu.
Sau khi Thẩm An Nhiên nhìn thấy Lệ Đình Phong, mặt không biến sắc..
Danh Sách Chương: