Lệ Đình Phong nghẹn ngào, bị lời nói của Tần Mộ làm cho nghẹn thở, suýt chút nữa không thở nổi.
Tần Mộ có cái mũi rất tốt, lúc Lê Đình Phong đến gần đã ngửi thấy mùi khói thuốc lá, anh ta nhắc nhở: “Sức khỏe An Nhiên không tốt, không thể ngửi được mùi khói thuốc.
Nếu như cậu không chăm sóc được cho cô ấy thì đi về đi.
Tôi đã sắp xếp một y tá đến chú ý đến sức khỏe cho cô ấy”
Anh ta nói ít ý nhiều, chủ yếu là bảo anh đi chỗ nào thì về chỗ đó, đáng tiếc da mặt Lệ Đình Phong dày không nghe lọt tai câu nào, nhưng lúc nghe thấy Tầm Minh thân mật gọi tên Thẩm An Nhiên.
Anh cảm thấy rất không thoải mái, giống như một món đồ chơi luôn ở cạnh mình bị một tên trộm rình mò.
Dù anh không thích món đồ chơi đó, nhưng nó cũng là của anh, không để ai có ý lấy trộm được.
Đây là khu vực công cộng, bệnh nhân đều đang nghỉ ngơi, không tiện tranh cãi.
Tần Minh lạnh lùng nói rồi xoay người rời đi.
Lê Đình Phong đứng ở đó ngửi ngửi mùi trên cơ thể mình, hai ngày không tắm, trên người anh đã có mùi khác thường rồi, mùi khói cũng bốc lên.
Tần Minh nói đúng, Thẩm An Nhiên không ngửi được khói thuốc lá.
Bất đắc dĩ trước khi trở lại phòng bệnh, anh đành đứng lại chỗ thông gió để mùi khói thuốc bay đi.
Sau khi Tần Minh đi được một đoạn, bàn giao với y tá bên cạnh: “Một lát nữa cô sẽ giao bản báo cáo vụ án giả cho Lệ Đình Phong.”
Anh ta đã đồng ý sẽ che giấu giúp Thẩm An Nhiên.
Cho nên đã chuẩn bị bảng báo cáo giả này từ một ngày trước.
Cô y tá hỏi: “Nhưng liệu anh ấy có tin được không?” Dù gì thì trước đó bệnh nhân đã nôn ra nhiều máu như vậy, còn được thông báo bệnh tình nguy kịch.
Cô y tá nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra cuối cùng người thiểu năng thế nào mới có thể tin vào một báo cáo như vậy.
“Nếu cậu ta thực sự quan tâm đến Thẩm An Nhiên, cậu ta sẽ kiểm tra, nhưng nếu cậu ta không quan tâm đến thì nói cái gì cậu ta cũng sẽ tin, sẽ không đặt trong lòng.”
Y tá nhỏ hiểu như không hiểu gật gật đầu, sau đó đến phòng làm việc cầm theo một bản báo cáo rồi đi đến phòng chăm sóc đặc biệt.
Sau khi cơ thể Lệ Đình Phong bay hết mùi thì anh chuẩn bị trở lại, đang định đẩy cửa vào thì có một y tá ở sau lưng gọi anh: “Thưa ông, ông chờ một chút.”
Lê Đình Phong quay đầu lại nhìn người đang chạy hồng hộc tới chỗ mình, ánh mắt dời xuống, cuối cùng dừng lại đống tài liệu lộn xộn trong tay cô ta.
“Thưa ông, đây là bảng cáo kiểm tra trường hợp bệnh tình của vợ ông.”
Lệ Đình Phong khẽ giật mình, dừng lại một hồi lâu mới vươn tay nhận lấy, cầm bảng báo cáo trên tay lật hai trang, sau đó bỗng nhiên hơi dừng lại, nhìn vào cột tình trạng “xuất huyết dạ dày” thì không còn cái gì nữa.
Cô y tá nghiêng mặt, từng li từng tí cẩn thận liếc nhìn biểu cảm trên gương mặt anh, thấy anh nhìn chằm chằm vào cột “xuất huyết dạ dày” kia, bỗng nhiên cô ta muốn bỏ chạy.
“Không phải cô ấy ung thư dạ dày sao? Sao trên đây lại không có?”
Cô y tá cười cười xấu hổ giải thích: “Thực ra vợ anh không bị ung thư dạ dày.”
“Cô nói cô ấy không bị ung thư dạ dày? Cô ấy đang nói dối tôi!” Vẻ mặt của Lệ Đình Phong không thay đổi, nhưng trong đôi đồng tử lạnh lẽo sâu thắm kia, dường như có một luồng khí lạnh lẽo vô biên từ bên trong truyền ra, khiến người ta không kiềm chế được sự sợ hãi.
Đối mặt với câu hỏi của Lệ Đình Phong, cô ta cảm thấy mình như bị một con thú dữ nhìn chằm chằm vào, chân của cô ta hơi mềm nhũn ra, đứng bất động tại chỗ, bắp chân đảo quanh sau đó cô ta vội vàng gật đầu.
“Đây là ý của vợ anh.
Anh muốn hỏi thì đi hỏi cô ấy đi.” Nói xong, cô ta liếc nhìn cánh cửa bên cạnh, nhớ tới gương mặt cắt không chút máu của người phụ nữ, sau đó so sánh với vẻ dữ tợn của Lệ Đình Phong như muốn nuốt chửng người khác lúc này.
Cô ta không nhịn khỏi nhắc nhở: “Nhưng tình trạng của cô ấy lúc đó thật sự rất nguy hiểm, nếu không anh đã không được phép ký giấy báo bệnh nguy kịch.”
Lê Đình Phong hoàn toàn không nghe lọt tay lời giải thích của cô ta, đầu óc anh giờ đây chỉ toàn là Thẩm An Nhiên hợp tác với bệnh viện lừa dối anh, cô không hề bị ung thư dạ dày.
Báo cáo kiểm tra trong tay bị anh dùng sức vò nát, chẳng mấy chốc đã trở thành một đống giấy vụn.
Danh Sách Chương: