“Ngoan ngoãn nghe lời” Bốn chữ nhìn có vẻ bình thường này, bên trong lại bao hàm quá nhiều thứ, ví dụ, ngoan ngoãn ngủ với anh ta, ngoan ngoãn nghe lời anh ta mang thai, ngoan ngoãn sinh con ra đưa cho Hạ Minh Nguyệt.
Cuộc sống như vậy so với làm một con chó có gì khác biệt chứ?
Lệ Đình Phong gọi người hầu tới dọn dẹp phòng cho sạch sẽ, sau đó lại đưa nửa bát cháo còn lại bón cho Thẩm An Nhiên.
Thẩm An Nhiên như cũ có chút phản ứng, dạ dày lại khó chịu, đồ ăn vào liền muốn nôn ra.
Nửa bát cháo này so với nửa bát cháo trước thuận lợi hơn, Lệ Đình Phong hài lòng gật đầu: “Nếu sớm như thế này có phải tốt hơn không? Hà cớ gì phải chọc tôi nổi điên lên”
Thẩm An Nhiên gật gật đầu, nước mặt vẫn còn đọng lên trên mi.
Lệ Đình Phong giơ tay ra lau cho cô: “Sau này ngoan ngoãn ăn cơm, nếu không thật sự sẽ đưa em tới nhà thương điên nhốt lại với dung dịch dinh dưỡng”
Thẩm An Nhiên tiếp tục gật đầu.
Thẩm An Nhiên biết điển hình cho việc ăn đấm nhưng không nhớ cơn đau, bất luận đánh bao nhiêu thì người vẫn như vậy, nhưng mà lần này được người giáo huấn cuối cùng cũng nghe lời một chút, sẽ ăn cơm, cũng sẽ nói chuyện lại, Lệ Đình Phong chỉ có lúc Thẩm An Nhiên đi tắm mới tháo bỏ dây xích trên chân cô ra, rất nhanh chờ cô tắm xong liền đổi một dây xích mới.
Chân trái của cô bị dây xích cọ xát vào một lớp da, vết thương nhìn có vẻ không lớn nhưng mà cực kì đau, sau khi Lệ Đình Phong đưa hết thuốc cho cô xong, tạm thời tìm vớ cho cô mang vào.
.
ngôn tình ngược
Toàn thân Thẩm An nhiên lộ ra vẻ tinh xảo, ngay cả đôi hai chân cũng xinh xắn hoạt bát, gọn gàng sạch sẽ, đầu ngón tay có bột mịn, khiến người khác không nhịn được trực tiếp giữ trong lòng bàn tay chơi đùa.
Sau khi Lệ Đình Phông mang vớ cho cô buông lỏng mắt cá nhân của cô ra, ánh mắt cố ý vô ý liếc qua hän trên bả vai cô.
Lệ Đình Phong không có dự định bôi thuốc, anh chỉ mong sao trên người Thẩm An Nhiên lưu lại những vết tích thuộc về anh.
Lúc đi ngủ, Lệ Đình Phong nhặt dây xích thế giới ngầm để lên một bên giường, sau đó trói Thẩm An Nhiên vào trong lòng.
Thẩm An Nhiên sống hai mươi bốn năm, chưa từng nhìn thấy người biến thái cố chấp như vậy, cô trợn tròn mắt không ngủ được, Lệ Đình Phong ôm tay của cô nặng trình trịch đặt trong lòng ngực.
giống như một xiềng xích khiến người ta không thở được.
Lệ Đình Phong cũng không ngủ được, cả đầu óc đều chiếm giữ hình ảnh của Bạch Hải Châu và Thẩm An Nhiên, nghĩ tới lúc đầu ở trong cô nhi viện ánh mắt ngầm ngấm công khai của hai người này.
Duyên phận đúng thật là một chuyện rất kỳ diệu, một người là tích lũy công đức tám kiếp mới gặp được, mà người kia ngược lại là xui xẻo tám kiếp.
Thẩm An Nhiên nhắm mắt lại cho tới hơn nữa đêm, mất ngủ khiến tâm trạng cô càng ngày càng khô khốc, cô mở mắt ra nhìn người đàn ông đang ôm lấy cô.
Cô hận anh, nhưng không thể thừa nhận hận từ yêu mà ra, cô ghét bỏ bản thân mình còn hơn là hận Lệ Đình Phong.
Lệ Đình Phong bây giờ là ác ma trong lòng cô, anh ta bức ép cô phát điên, kéo cô rơi vào địa ngục vô tận này, cô ở trong nước sôi lửa bỏng đau khổ giãy dụa, mà anh ta chẳng qua chỉ ở trên bờ nhìn thấy một trận nực cười thôi..
Danh Sách Chương: