Hai người họ một người họ Lục một người họ Lệ, nhà họ Lệ lại là một gia tộc lớn như vậy, làm sao có thể chấp nhận cho Lục Cảnh Xuyên vào gia tộc được, cho nên Thẩm An Nhiên chưa bao giờ nghĩ đến phương diện này.
“Đúng vậy, anh ta cứ cho rằng mẹ anh ta là do bố mẹ của anh giết chết, kể từ khi được nhà họ Lệ nhận lại anh ta cũng không đổi họ mà vẫn theo họ mẹ anh ta, suy nghĩ báo thù của anh ta rất mạnh mẽ.
Từ khi còn bé đã thích tranh giành mọi thứ với anh, kể cả con người, anh ta có thể vì mục đích của mình mà không từ bất cứ thủ đoạn nào, tâm tư khó dò, có đôi khi anh cũng không thể nhìn rõ được anh ta”
Thẩm An Nhiên không kìm được mà rùng mình một cái, cuối cùng cũng hiểu ra được vì sao mà Lục Cảnh Xuyên lại muốn tiếp cận cô.
“Vậy tại sao trước đây anh không nói với em?”
“Lúc đó đầu óc anh lú lẫn, với lại khi đó anh ta gửi cho anh những tấm hình kia, còn có em lừa dối anh..” Lệ Đình Phong bất giác hạ giọng xuống: “Nói tóm lại anh đã sai, anh sẽ không bao giờ khiến em phải chịu oan ức nữa đâu”
Thực ra cô cũng có cái sai, nếu như cô giải thích một cách thành thật thì giữa hai người bọn họ đã không có hiểu lầm rồi.
Để giải quyết hiểu lầm, Thẩm An Nhiên cũng không bắt Lệ Đình Phong phải quỳ thêm nữa, cô nhẹ giọng nói: “Anh đứng dậy đi, sau này em cũng sẽ không bao giờ nói dối anh nữa, cũng nhất định sẽ tránh xa Lục Cảnh Xuyên”
Cô ghét những người có ý đồ xấu và mục đích không tốt, nên sau khi biết Lục Cảnh Xuyên là người như thế nào, cô không kiềm lòng được mà muốn tránh anh ta càng xa càng tốt.
“Vậy em bằng lòng tha thứ cho anh rồi sao?” Lệ Đình Phong thận trọng hỏi cô, nhìn thấy sắc mặt của Thẩm An Nhiên đã dịu lại, khóe miệng không khống khỏi cong lên.
“Anh nghĩ cũng hay thật, sao có thể tha thứ cho anh dễ dàng như vậy cơ chứ”
Nghe Thẩm An Nhiên nói như vậy, thân thể của Lệ Đình Phong không khỏi sững lại chút ít.
Trái tim Thẩm An Nhiên khẽ rung động, nhưng không muốn lý trí bị tình cảm lấn át, giải quyết Lục Cảnh Xuyên xong, giữa hai người bọn họ còn rất nhiều rào cản không vượt qua được.
Hôm nay là một Lục Cảnh Xuyên, ngày mai ngày kia lại xuất hiện thêm Vương Cảnh Xuyên, Lý Cảnh Xuyên thì bọn họ vẫn sẽ cãi nhau.
Giải quyết phần ngọn nhưng không giải quyết tận gốc, mặc dù cô có chứng hay quên và có chút không nhạy bén, nhưng không có nghĩa là cô thật sự ngu ngốc, cô vẫn chưa quên được viên thuốc tránh thai mà Lệ Đình Phong đưa cho cô sau khi xong chuyện, còn có em gái kết nghĩa Hạ Minh Nguyệt của anh.
Những thứ này đều là cái gai trong lòng cô, cô không bao giờ tin cái gì mà nhịn một cái thì tất cả đều qua, cái gai này không thể rút ra được, mà nó sẽ ngày càng đâm sâu hơn, càng ngày càng đau.
Lệ Đình Phong quỳ trên mặt đất, đôi mắt đen kịt dần trở nên ướt át, trông giống như một con cún nhỏ đang cầu xin tha thứ cho lỗi lâm mà mình mắc phải, Thẩm An Nhiên cũng suýt bị ánh mắt của anh làm cho gục ngã, phân vân rốt cuộc có nên bỏ qua hay không.
Cô chịu đựng, căn chặt răng, nhắm mắt lại một lúc, sau đó cuối cùng cũng hạ quyết tâm.
“Anh đứng dậy trước đi.”
Lúc này Lệ Đình Phong đứng dậy, khăng khăng quỳ tiết anh thì anh sẽ không đứng dậy.”
Thẩm An Nhiên liếc nhìn anh: “Những gì anh nói trước kia vẫn sẽ giữ lời sao?”
Nếu mà cứ cố chấp không chịu “Em không chịu tha thứ cho “Nói cái gì?” Anh đã nói rất nhiều điều, cũng đã hứa hẹn rất nhiều thứ, giống như trước kia rõ ràng đã từng nói sẽ không để cho Thẩm An Nhiên bị thương nữa, nhưng không ngờ anh vẫn khiến cô bị thương.
Nhìn vết bầm trên cổ Thẩm An Nhiên, anh hối hận đến mức muốn tự tát chính mình hai cái..
Danh Sách Chương: