Kết quả điều tra không thể chỉ tiết như những gì tận mắt nhìn thấy, nhưng có thể tưởng tượng rằng phần lớn là do Trần Hâm Bằng lắm mồm nói mấy thứ gì đó, Bạch Hải Châu nghe khi cầm được phần tài liệu này cũng bị dọa sợ, bởi vì không lâu trước đó Lệ Đình Phong mới bảo anh ta phái người đi thăm dò tin tức của Bạch Hải Châu.
Triệu Việt cầm tài liệu trong tay nói: “Bạch Hải Châu, hai mươi bảy tuổi, giới tính nam, cô nhi, lớn lên ở cô nhi viện Phúc Khang, mười bốn năm trước bị ngã hỏng đầu nên chỉ số thông minh dừng lại ở lúc tám tuổi, bị đưa đến cô nhi viện trong lúc mất trí nhớ đến nay cũng nhớ không rõ chính mình là ai”
Người chặt đứt tay của Thẩm An Phú vậy mà lại là Bạch Hải Châu?
“Tại sao anh ta phải chặt tay của Thẩm An Phú?”
Sau khi Lệ Đình Phong hỏi điều này, bàn tay đang cầm tài liệu của Triệu Việt có chút dừng lại một chút, ngước mắt lên rất nhanh liếc Lệ Đình Phong một cái, thấy vẻ mặt của anh rất bình thường sau đó mới lên tiếng: “Theo điều tra, Bạch Hải Châu đã làm việc bán thời gian ở bệnh viện trung ương để gặp bà chủ, sau đó đụng phải Trần Hâm Bằng”
Kết quả điều tra không thể chỉ tiết như những gì tận mắt nhìn thấy, nhưng có thể tưởng tượng rằng phần lớn là do Trần Hâm Bằng lắm mồm nói mấy thứ gì đó, Bạch Hải Châu nghe thấy Thẩm An Phú cấu kết với người ngoài hại Thẩm An Nhiên, trong cơn tức giận liền đi báo thù cho Thẩm An Nhiên cuối cùng chặt đứt tay của Thẩm An Phú.
Thẩm An Phú gãy tay cũng là đáng đời, cho dù Bạch Hải Châu không có chặt tay của anh ta thì Lệ Đình Phong cũng sẽ tìm thời gian giết chết anh ta.
“Không có gì ngoại trừ những thứ này?”
Triệu Việt lắc đầu: “Người đàn ông này đúng là đồ ngốc, mười bốn năm trong cô nhỉ viện, anh ta giống như một tờ giấy trắng, cùng lắm cũng chỉ kỳ quái một chút, một người ngu ngốc như anh ta tại sao có thể đánh người chứ? Kinh mạch ở tay trái của Thẩm An Phú bị đánh gãy, tay phải thì bị cắt cụt, đời này sợ là bị phế rồi, Thẩm An Phú còn báo cảnh sát, nhưng theo khả năng của cảnh sát hình sự thì cũng không thể phát hiện ra điều gì.
“
Triệu Việt dừng một chút, hỏi: “Tổng giám đốc Phong, chúng ta có cần giao chứng cứ này ra không?”
Mặc dù với chút ít chứng này không thể kết tội Bạch Hải Châu, nhưng sẽ không thể thoát khỏi bị hiềm nghỉ, có thể dùng một số thủ đoạn đủ để cho anh ta bị giam giữ trong tù cả đời.
Lệ Đình Phong chìm vào trầm tư, con ngươi đen kịt không đáy, không biết vì sao khi anh nghĩ tới Bạch Hải Châu thì liền nghĩ đến người con nuôi mười lăm năm trước của nhà họ Lệ, Lệ Giai Thụy.
Lệ Giai Thụy vốn là con trai của một vệ sĩ, sau đó người vệ sĩ đó vì bảo vệ ông cụ Lệ mà bị chết ngoài ý muốn, ông cụ Lệ để cảm ơn nên đã nhận anh ta làm con nuôi trên danh nghĩa.
Bởi vì có thiên phú về luyện võ nên từ nhỏ ông cụ Lệ đã đưa anh ta đi tập võ, muốn cho anh ta đi theo Lệ Đình Phong để bảo vệ bên cạnh anh.
Mười lăm năm trước Lệ Đình Phong bị bắt cóc, Lệ Giai Thụy vì cứu anh đã thay đổi quần áo của anh để thu hút bọn cướp, cuối cùng Lệ Đình Phong được cứu nhưng Lệ Giai Thụy lại biến mất.
Sau khi nhận được tin tức của anh ta chính là phát hiện ra quần áo của mình trên mép một vách đá, bên trên dính đây máu…
Lệ Đình Phong thận trọng nhớ lại khuôn mặt của Lệ Giai Thụy, chỉ có một hình dáng mơ hồ, ngũ quan sớm đã không nhớ rõ nữa, dù sao thì cũng đã mười lăm năm trôi qua rồi.
Có thể là vẫn còn sống vậy hẳn là xấp xỉ tuổi tác với Bạch Hải Châu.
Bạch Hải Châu chính là Lệ Giai Thụy phải không? Cái suy đoán này một khi dấy lên trong lòng giống như hạt mầm vậy, trong nháy mắt lớn lên trở thành cây to cao ngút trời, anh cho dù lại lơ là cũng không thể lơ là được nữa.
Bạch Hải Châu, Lệ Giai Thụy.
Trong lòng Lệ Đình Phong lẩm nhẩm hai cái tên này..
Danh Sách Chương: