Nhìn cô đột nhiên trở nên ngoan ngoãn, Lệ Đình Phong hơi không quen, vừa nãy vẫn còn là một con mèo sữa nhỏ độc ác, bây giờ bỗng trở thành một chú cừu nhỏ.
Lệ Đình Phong ôm cô càng chặt hơn, nhìn chăm chằm khuôn mặt xinh đẹp của người phụ nữ, cuối cùng cũng không khỏi hôn lên cánh môi của cô, tắt đèn, đồng thời đi vào giấc mộng ngọt ngào.
Ngày hôm sau là thứ sáu, vẫn còn trong ngày làm việc, mặc dù Lệ Đình Phong bị thương và ngủ muộn nhưng ngày hôm sau anh vẫn thức dậy đúng giờ để đi làm.
Khi vừa đến công ty, ngay lập tức phân phó hai việc, một là cho người đến chợ thú cưng để chọn một con mèo, thứ hai là đàn áp tất cả các sản nghiệp dưới tên của Lục Cảnh Xuyên, không tiếc bất cứ giá nào.
Thẩm An Nhiên chưa tỉnh ngủ thì đã bị thím Trương gọi dậy ăn sáng, thím Trương biết bao tử của cô không được tốt, cho nên mỗi buổi sáng đều sẽ đúng giờ gọi cô thức dậy ăn sáng.
Bọn họ cũng đều nhìn ra được sự quan tâm của Lệ Đình Phong giành cho Thẩm An Nhiên.
Thẩm An Nhiên vẫn chưa tỉnh hẳn, mệt mỏi uể oải khắp người, ăn vài miếng xong thì để xuống, thím Trương thu dọn xong xuôi rồi xuống lầu, cô lấy điện thoại ra xem tin tức một lát, đợi đến khi hơi ngái ngủ thì lại tiếp tục thu mình nằm trên giường ngủ tiếp.
Cô ngủ một giấc đến mười một giờ trưa thì tự tỉnh lại, cô đứng dậy và thay quần áo, khi cô bước đến cầu thang thì nghe thấy tiếng động ở bên dưới lầu.
“Dễ thương quá đi”
“Đây là giống mèo gì?”
“Nó ăn cái gì?”
“Tôi đã nhìn qua đống thức ăn mèo được gửi đến đây, còn có đồ hộp, cá khô nhỏ, có muốn cho nó ăn một chút không”
“Meo meo…”
Thẩm An Nhiên nghe xong thì hiểu rõ, lại nghe thấy tiếng mèo kêu, cô lập tức chạy xuống cầu thang, thứ mà Lệ Đình Phong cho người mua về là một con mèo Ragdoll, bề ngoài rất đẹp, mắt xanh như đại dương, mèo sữa nhỏ không hề sợ người lạ chút nào, cọ bên trái một cái, bên phải một cái, vô cùng bám người, mèo con vẫn còn rất nhỏ, lớn lên một chút thì mèo sữa nhỏ cũng sẽ uống sữa dê.
Mèo sữa nhỏ rất hoạt bát, bởi vì có đôi chân ngắn cho nên không tiện trong việc di chuyển, nghiêng nghiêng vẹo vẹo, cái chân nhỏ màu hồng phấn giẫãm vào lòng bàn tay của người, nó giãm giãm đạp đạp giống như tưởng đó là bầu sữa mà nhào nặn.
“sói đến rồi Con mèo sữa hai ba tháng tuổi chỉ lớn bằng hai tay của cô, tròn vo một cục, Thẩm An Nhiên cẩn thận từng li từng tí nâng con mèo nhỏ lên, cúi mặt xuống hít một hơi, đến mùi hương cũng toàn là mùi sữa.
Có một thú cưng nhỏ đáng yêu như vậy, mọi khi căn biệt thự lớn đều là cảnh tượng yên tĩnh, nay lại náo nhiệt cũng không ít, ngay đến cả quản gia nghiêm túc đã cười nhiều hơn, ánh mắt nhân từ nhìn vào con mèo nhỏ trên tay Thẩm An Nhiên.
Thím Trương và thím Lưu mau chóng dọn dẹp chậu dành cho cát mèo, đồ chơi cho mèo: “Cô chủ, cô xem nó luôn miệng kêu có phải là đói rồi không?”.
Danh Sách Chương: