Anh vội vàng chạy đến kéo cánh tay Thấm An Nhiên và ôm cô vào trong lòng: “Anh nói lỡ lời Thẩm An Nhiên cứng đờ đứng trong vòng tay anh, có lẽ Lệ Đình Phong chỉ là nói lỡ lời nhưng cô biết anh không phải chỉ nói suông đâu.
Cô nói với giọng khàn khàn: “Em không thích trẻ con một chút nào “
“Ừ, anh biết rồi” Thích là không thể giấu giếm được đâu, nếu như Thẩm An Nhiên không thích trẻ con thì không thể nào mỗi năm đều quyên góp cho cô nhỉ viện, cũng không thể nào đến cô nhỉ viện còn cố tình mua bánh kem cho những đứa trẻ.
Anh muốn Thẩm An Nhiên sinh ra đứa con của họ, gửi gắm dưới danh nghĩa của Hạ Minh Nguyệt và để Thẩm An Nhiên nuôi, như thế đúng là vẹn cả đôi đường, đứa trẻ cũng có thể thừa kế tài sản của nhà họ Lệ.
Thẩm An Nhiên đột nhiên cảm thấy không khí xung quanh đột nhiên trở nên loãng đi, đối mặt với ánh mắt phức tạp của đứa trẻ, cô vội vàng đấy Lệ Đình Phong ra.
“Em đi lấy đồ” Cô nhìn viện trưởng.
“Tôi dẫn hai người đi, chính là ở trong nhà kho cách đó không xa”
“Tôi tìm được, một mình tôi đi là được rồi”
Cô muốn đi một mình nhưng Lệ Đình Phong lại không đồng ý, thắng ngốc kia vừa nãy cứ nhìn cô chằm chẳm nói không chừng bây giờ đang đứng núp trong góc khuất nào đó đợi cô.
Lệ Đình Phong không biết họ có cơ hội ở riêng lẻ với nhau.
“Anh cho em mười phút, em sẽ nhanh chóng quay trở lại” Thẩm An Nhiên khế chau mày lại, khuôn mặt trông có vẻ hiền lành lúc này bỗng trở nên lạnh Thẩm An Nhiên giữ chặt nằm đấm và nói với Lệ Đình Phong: “Em chỉ muốn ở mình một chút thôi, Lệ Đình Phong anh đừng đi theo em, em đã đủ chán ghét anh rồi”
“Anh Phong, hay là anh đợi một chút, tôi đi rót ly nước cho anh”
Viện trưởng thấy không khí có vẻ không ổn lắm nên nhanh chóng điều hòa lại.
Thẩm An Nhiên thừa cơ hội này chạy về phía nhà kho.
Lệ Đình Phong khẽ nheo mắt lại, khuôn mặt xuất hiện một tia nguy hiểm.
Thẩm An Nhiên tùy tiện nói một câu vào tai anh giống như cây kim vậy, anh biết không thế ép Thẩm An Nhiên quá, nếu không con người này sẽ phát bệnh như trước kia.
Nhưng để cô phải rời khỏi ánh mắt của mình, chỉ một lúc không nhìn thấy thì anh đã cảm thấy cực kỳ khó chịu rồi.
Lệ Đình Phong chán ghét cái cảm giác muốn thoát khỏi sự kiểm soát này, vừa nghĩ đến Thẩm An Nhiên lúc này chạy đi có khả năng sế chạm phải tên ngốc kia thì anh đã muốn lập tức đi bắt người nhốt vào trong phòng cả đời không cho gặp ai.
.
Truyện Truyện Teen
Anh là con người cố chấp như thế, thậm chí cảm thấy Thẩm An Nhiên phát bệnh trong bệnh viện cũng khá tốt, nếu như cô bệnh cả đời thì có thể chăm sóc cô thật tốt.
Lệ Đình Phong ngồi trên ghế, những đồ đạc trong cô nhi viện đã rất cũ kỹ rồi, ví dụ như cái ghế mềm anh ngồi da cũng rách rồi, nhìn thế nào cũng thấy rất nghèo nàn.
“Tôi có thể hút điếu thuốc hay không?”
Viện trưởng lướt qua khuôn mặt anh rồi lại nhìn đứa trẻ kế bên anh, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý: “Được.”
Lệ Đình Phong lấy cái hộp thuốc ra và châm một điếu thuốc lên, khói thuốc bốc lên, anh ngồi tựa lưng vào chiếc ghế cũ kỹ rồi cứ không ngừng nhìn đồng hồ.
Mười phút trôi qua, cho dù Thẩm An Nhiên có đi gặp tên ngốc kia thì thăng ngốc đó cũng không thể làm ra chuyện gì đâu.
Cô nhi viện không lớn lắm, lần trước viện trưởng đã dẫn cô đi dạo một vòng nên cô biết nhà kho ở vị trí nào.
Sau khi đến cô phát hiện cửa lớn bị mở ra, trong căn phòng tối tăm có một người đang ngồi bệt dưới đ: “Bạch Hải Châu, sao anh lại ở đâ Bạch Hải Châu đang dọn dẹp quà tặng, khi nghe thấy giọng nói của Thẩm An Nhiên bèn nhanh chóng ngẩng đầu lên, ánh mắt có chút đỏ hoe có vẻ mới dụi dụi qua “Tôi biết ngay cô sẽ đến mà” Bạch Hải Châu đưa cái túi quà lên: “Tôi đưa lên xe cho cô nhé.”
“Không vội” Thẩm An Nhiên nhìn nhà kho một vòng, nói là nhà kho thì chỉ bằng nói là phòng tạp vụ cái gì cũng có, cô tìm một vị trí ngồi xuống: “Ngồi xuống nào, chúng ta trò chuyện một chút”.
Danh Sách Chương: