Thẩm An Nhiên đàn được một nữa thì không tiếp tục đàn nữa.
Đàn violon rất phí tinh thần cùng thể lực, cô không có nhiều sức lực để có thể đàn hết cả một bài dài như vậy.
Thẩm An Nhiên buông đàn violon xuống: “Anh có thể sai người quay về Bán Thành, mang đồ của tôi đến được không?”
“Đồ nào của em?”
Thẩm An Nhiên vừa mở miệng muốn nói tiếp thì Lệ Đình Phong đã lên tiếng cắt đứt.
“Quần áo anh có thể sai người mua lại, mỹ phẩm dưỡng da của em anh cũng để sai người chuẩn bị đầy đủ cho em” Thẩm An Nhiên bị nhốt ở trong này cả ngày lãn đêm không thể ra ngoài, ngay cả tự do cũng không có thì còn cần dùng những thứ này làm gì?
“Tôi muốn lấy một ít thuốc ở bên trong ngăn kéo”
Sắc mặt của Lệ Đình Phong khẽ thay đổi.
vừa nhắc đến thuốc trong ngăn kéo anh liền nghĩ ngay đến chuyện lần đó cô uống thuốc tránh thai.
Xem ra Thẩm An Nhiên vẫn tồn tại ý nghĩ muốn dùng thuốc tránh thai.
Trong lòng của cô vẫn còn có suy nghĩ không muốn mang thai đứa con của anh.
“Trong vịnh Thủy Tiên cũng có bác sĩ.
Em muốn dùng thuốc gì đều có.
Ngay cả bị bệnh cần phẩu thuật cũng có người có thể giúp em”
Thẩm An Nhiên nghẹn lại, nở một nụ cười nhưng cuối cùng cũng không nói gì nữa.
Xem ra cứ như vậy mà ngừng uống cái loại thuốc kháng ung thư cô đặt ở trong chai thủy tinh kia rồi.
Ngón tay cô vô thức nắm lại thành nắm đấm.
Khó chịu cùng đau đớn trong lồng ngực vẫn không dứt, trái tim đặt trong lồng ngực kia tựa như biến thành một cái chuông, giờ phút này tựa như đang bị một cái dùi sắt to lớn dùng sức gõ, tựa như sắp bể tan tành.
Giọng nói run run dần dần vớn quanh bản thân.
Hốc mắt cô đỏ lên khẻ hỏi: “Lệ Đình Phong thuốc của tôi không phải là thuốc bình thường, đó là thuốc có thể kéo dài tính mạng của tôi, anh có hiểu không?”
Lệ Đình Phong không hiểu, anh từng xem qua mớ thuốc kia, không phải là những loại thuốc bảo vệ sức khỏe gì cả những viên thuốc đầy màu sắc được đóng trong chai thủy tinh đều không có nhãn mác rõ ràng.
Mà ngoài miệng Thẩm An Nhiên nói đó là thuốc “Kéo dài tính mạng” nhưng đại khái chính là đổi một cách nói khác cho thuốc tránh thai đi.
Lệ Đình Phong hơi mím chặt môi, trên gương mặt anh tuấn kia phủ lên một tầng chán ghét.
“Những thứ thuốc kia của em anh đều bảo Chu Thần Phù ném đi rồi.
đều là thuốc không rõ nguồn ngốc xuất sứ, nếu có thể không uống thì đừng uống”
Thẩm An Nhiên nhìn thấy sắc mặt của anh thì liền biết anh đang tức giận, nhưng mà cô không biết vì sao anh lại tức giận cũng không biết mình lại chọc tới chỗ nào rồi.
Cô chỉ muốn thuốc của mình, ở thời điểm bước vào đường cùng cô chỉ muốn tìm các sống tiếp nhưng mà Lệ Đình Phong vẫn luôn muốn hủy đi chút hy vọng cuối cùng của cô.
Rốt cuộc thì anh còn muốn cô phải như thế nào nữa đây?
Cô cảm thấy cô đã quá thảm hại rồi, vậy mà hết lần này đến lần khác cô đều bị anh đạp vào bên trong vũng bùn bẩn thiểu, ngay cả nữa cái mạng này cũng đã bước vào địa ngục rồi.
“Em còn muốn nói gì nữa không?” Lệ Đình Phong hỏi cô.
Thẩm An Nhiên vô lực lắc đầu: “Không có, thuốc không còn thì khỏi uống nữa đi.
Dù sao thì không uống cũng không thể chết được không phải sao?”.
Danh Sách Chương: