• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 102: Cứu viện

Không phải Triệu Chí Hào phô trương, mà ông ta thừa hiểu mấy trăm chữ trên tờ giấy này quan trọng đến mức nào, nói là báu vật vô giá cũng không quá.

Sau khi lấy được đồ xịn, nhìn vẻ mặt ủ rũ của Trương Trần, ông ta hỏi thẳng cũng không hay, bèn sắp xếp năm em tới cho Trương Trần bớt cô đơn.

Trương Trần làm gì có tâm trí đâu mà vờn hoa bắt bướm, trong đầu anh chỉ toàn hình bóng của Phương Thủy Y, vợ mình còn chưa được chạm vào, sao anh lại ngó tới người ngoài cho được?

“Trong khoảng thời gian vừa rồi mình có làm gì sai đâu, cũng đâu có chọc tức cô ấy, sao nói ly hôn là ly hôn luôn vậy?”

“Chẳng lẽ hôm nay để cô ấy phải chịu ấm ức? Nhưng mình đã trả hết lại rồi, chẳng lẽ còn phải giết chết người ta hay sao?”

Trương Trần ôm chăn bông, nghĩ mãi mà không thể hiểu được, cuối cùng chỉ có thể dúi đầu vào trong chăn, ngủ thiếp đi lúc nào chẳng hay.

Đêm nay Trương Trần tỉnh giấc ba lần rồi chẳng ngủ được nữa. Anh rất ít khi hút thuốc, vậy mà hôm nay lại ngồi trên ban công hút nguyên cả hộp.

Anh lại mơ tới nhà họ Trương, lại mơ về quá khứ, những ký ức ấy cứ như mộng mị, luôn tìm tới anh những lúc anh chất chứa tâm trạng.

Bầu trời bên ngoài đã tờ mờ sáng, Trương Trần dập tắt điếu thuốc cuối cùng. Nhìn bầu trời màu xám khói, anh nắm chặt đôi bàn tay, một lúc lâu sau mới thở dài một tiếng.

Nhà họ Trương mới lơ là nơi này của anh, vậy nên anh không thể có động thái gì quá lớn, nếu không chưa kịp trỗi dậy thì đã bị đập chết rồi, anh chỉ có thể từ từ lên kế hoạch.

Trong lòng Trương Trần lên kế hoạch sơ qua một lượt, anh mặc quần áo rồi tắt nguồn điện thoại. Nhỡ Phương Thủy Y gọi tới cho anh, chẳng lẽ anh phải tới đó thật sao?

Kéo dài được chút nào hay chút ấy vậy.

Đúng lúc này, tiếng chuông dồn dập vang lên.

“A lô, Chu Viên Viên, sao vậy?”, Trương Trần bắt máy, nói.

“Anh từ tỉnh An Hoa về rồi chứ? Tôi có chuyện muốn nhờ anh”, giọng nói của Chu Viên Viên khá sốt ruột.

“Về rồi”, Trương Trần gật đầu. Lúc này anh cũng đang rảnh, tắt máy là tới đó ngay.

Đợi đến khi Trương Trần tới phòng khám thì Chu Viên Viên đang chờ ở đó với vẻ mặt lo âu. Nhìn thấy Trương Trần tới, cô ta lập tức bước tới kéo tay anh đi vào bên trong.

Vừa đi cô ta vừa hỏi: “Có một bệnh nhân bị suy hô hấp cấp, cứ hôn mê mãi, tôi không có cách nào cả, anh mau tới xem thử đi!”

“Được!”, Trương Trần gật đầu, anh biết mạng người là trên hết, lập tức lấy kim châm cứu ra, đi theo Chu Viên Viên vào phòng bệnh đằng sau.

“Anh là ai? Anh không được phép vào trong!”, bốn người đàn ông trông coi bên ngoài lập tức chặn cửa, lạnh lùng nhìn Trương Trần.

“Anh ấy là bác sĩ của phòng khám, các anh mau tránh ra”, Chu Viên Viên sốt ruột nói.

“Thật sự xin lỗi, xin hãy xuất trình giấy phép hành nghề y cho chúng tôi xem, nếu không thì anh ta không thể vào được, cũng không thể gánh được trách nhiệm này!”, bốn người đàn ông không chịu nhượng bộ, nhất quyết đòi giải quyết theo đúng quy định.

Chu Viên Viên lo lắng giậm chân, cô ta nói cáu gắt: “Bệnh nhân trong đó mà không được chữa trị thì sẽ chết mất, các anh là vệ sĩ mà lại cố chấp như thế, đến lúc nào rồi mà còn quy với chả củ?”

“Ha ha, cô Chu, cô cũng biết bệnh nhân trong đó sắp không qua khỏi rồi, vậy mà cô còn ở đây, không vào cứu chữa nhanh lên?”, người đàn ông có một nốt ruồi đen trên mặt cười nói.

“Cút đi!”, lúc này, Trương Trần hừ lạnh một tiếng. Bốn người đàn ông kia giận tím mặt, nhưng còn chưa kịp chửi mắng Trương Trần thì đã cảm thấy phần cổ như bị muỗi đốt một cái.

Trương Trần rút tay về, Chu Viên Viên nhìn thấy bốn chiếc kim đâm vào cổ của bốn người đó, sau đó bọn họ không động đậy được nữa.

Nếu là lúc bình thường thì nhất định Chu Viên Viên sẽ kéo Trương Trần để hỏi xem anh đã làm thế nào, nhưng bây giờ chưa biết người bên trong sống chết thế nào, hiển nhiên cô ta không có tâm trạng này.

“Trương Trần, anh đừng để ông ấy chết ở đây đấy!”

Bọn họ vào trong, Chu Viên Viên nhìn người nằm trên giường rồi nói sốt sắng. Vốn dĩ lần trước bọn họ đã bị người của sở cảnh sát cảnh cáo vì bán thuốc giả, khó khăn lắm mới mở được một phòng khám, nếu có người chết ở đây thì cô ta đừng mong được làm tiếp.

Trương Trần nhíu mày, anh bắt mạch rồi kiểm tra mắt của bệnh nhân.

Bệnh nhân này khoảng trên dưới sáu mươi tuổi, hơi thở yếu đến mức gần như không cảm nhận được, mạch tượng cũng cực kỳ loạn, như thể không phải bởi vì bị bệnh, nếu muốn nói rõ ràng thì giống như đang cố tình làm thế hơn.

Ngón tay cái của Trương Trần ấn vào mấy huyệt vị Ngọc Tức, Mạnh Linh và Huyễn Môn ở trước ngực bệnh nhân, sau đó anh mới nói trầm giọng: “Chu Viên Viên, có phải cô đắc tội với người khác không?”

“Đắc tội với người khác? Chắc không có đâu, tôi ngoan lắm!”, Chu Viên Viên lắc đầu rồi lại nói: “Sao anh lại nói thế?”

“Người này vốn bị ung thư, nhưng nếu được điều trị tử tế, mời bác sĩ giỏi tới thì hoàn toàn có thể sống thêm ba năm. Nhưng hiện tại mạch của ông ta rất loạn, tôi ấn vào mấy huyệt vị ngọc tức, mạnh linh mà ông ta không hề có phản ứng gì cả, trường hợp như thế này chắc chắn là có người đã động tay động chân vào người ông ta, nếu không thì sẽ chẳng như thế này”.

“Chắc không phải chứ?”, khuôn mặt của Chu Viên Viên trở nên tái mét. Nghe Trương Trần nói nghiêm túc như thế, cô ta vắt óc suy nghĩ một lát rồi như sực nhớ tới điều gì đó, hô lên thất thanh: “Lẽ nào, lẽ nào là ông nội?”

“Chu Nhân Kiệt?”, Trương Trần nói trong sự nghi hoặc: “Đúng là ông ta có bản lĩnh này, trong cả Hoài Bắc hiện nay, số người có thể làm được như thế này không quá ba người, làm rối loạn mạch tượng thì dễ, nhưng để cô nàng ngốc nghếch như cô không phát hiện ra được thì không dễ chút nào”.

“Nhất định là ông ấy, nhưng ông ấy không biết làm như vậy thì tôi sẽ chỉ càng hận ông ấy hơn thôi!”, Chu Viên Viên nghiến răng nghiến lợi nói.

“Trương Trần, anh có cách gì chữa khỏi cho người này không? Nếu không ông ấy sẽ đạt được ý đồ mất!”

“Có thì có, nhưng Chu Nhân Kiệt đã hao tâm tổn trí như thế, nếu tôi phá hỏng thì chắc chắn ông ta sẽ hận tôi chết mất. Hơn nữa, cho dù hôm nay người này tỉnh lại thì thân thể của ông ta cũng đã nát bét rồi, không sống được quá một tháng nữa đâu!”, Trương Trần nói thản nhiên.

“Anh đừng sợ, Trương Trần, nếu Chu Nhân Kiệt dám làm gì anh, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho ông ta!”, Chu Viên Viên nhìn Trương Trần với vẻ mặt nghiêm túc rồi nói.

Trương Trần bất đắc dĩ lắc đầu, không phải anh sợ, chủ yếu là vì anh không muốn can thiệp vào chuyện gia đình nhà người khác.

Tất nhiên là Chu Nhân Kiệt sẽ không để cháu gái mình bị gán cho tội danh giết người, vậy thì nhất định là ông ta có có mục đích riêng.

Trương Trần ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu nói: “Lần này tôi có thể giúp cô, nhưng ông nội cô rất nham hiểm, cô không đấu lại được ông ta đâu!”

“Chẳng phải còn có anh đấy sao, thần y Trương!”, Chu Viên Viên dí dỏm nháy mắt.

“Chúng ta là bạn, anh nhất định sẽ giúp tôi đúng không? Chuyện này liên quan đến chuyện cả đời của tôi, nếu anh mà khoanh tay đứng nhìn thì tôi tiêu thật đấy!”

Chu Viên Viên cầm tay Trương Trần, vừa nói nũng nịu vừa lắc tay anh.

Thì ra Chu Nhân Kiệt đã suy xét đến tương lai, muốn gả Chu Viên Viên cho một tổ chức y học cổ truyền, như vậy thì nhà họ Chu sẽ càng thêm lớn mạnh.

Đương nhiên là Chu Viên Viên không đồng ý, vậy nên vì ép cháu gái mình đi vào khuôn khổ, Chu Nhân Kiệt đã tạo ra phiền toái, để Chu Viên Viên không thể sống được ở bên ngoài, tất nhiên sẽ phải ngoan ngoãn về nhà.

Trương Trần nghe mà cảm thấy nhức đầu, Chu Nhân Kiệt đúng là chẳng ra gì, có thể sánh với bà cụ Phương luôn rồi.

Anh chẳng thể hiểu nổi, mấy lão già ấy sống thọ thế rồi, có phải trong đầu chỉ toàn tính kế người nhà không?

Nhìn dáng vẻ đáng thương của Chu Viên Viên, Trương Trần ngẫm nghĩ giây lát rồi đồng ý.

Anh thề là không liên quan gì đến việc Chu Viên Viên làm nũng hay dáng người nóng bỏng của cô ta, hoàn toàn xuất phát từ tư tưởng của một người bạn.

“Hề hề, anh tốt quá, ông nội tôi đã ra tay rồi thì sẽ không dễ gì dừng lại đâu. Anh ở đây với tôi đi, tôi sẽ nói với Thủy Y”, Chu Viên Viên cười hề hề nói.

Lông mày của Trương Trần dựng ngược lên, bây giờ anh muốn kéo dài thời gian, né tránh Phương Thủy Y còn chẳng kịp, làm gì có chuyện chủ động liên lạc? Thế là anh vội vàng ngăn cản Chu Viên Viên, nói với vẻ mặt ỉu xìu: “Cô ấy muốn ly hôn với tôi, bây giờ tôi bị đuổi ra khỏi nhà rồi, không cần nói!”

“Ly hôn? Đuổi anh ra ngoài? Thật à?”, Chu Viên Viên sửng sốt, cô ta vội vàng hỏi.

“… Tôi thấy cô có vẻ rất hưng phấn thì phải?”, Trương Trần nói với vẻ lạ lùng.

“Ha ha, ha ha… Đâu có, tôi quan tâm một chút thôi mà. Anh mau cứu người đi, tôi phụ giúp cho anh”.

Trương Trần gật đầu, anh không nghĩ nhiều gì cả, lấy kim ra bắt đầu châm cứu.

Lần này cũng coi như gián tiếp thi đấu với Chu Nhân Kiệt.

Phải thừa nhận rằng tiếng tăm của Chu Nhân Kiệt ở Hoài Bắc không phải cái danh hão, Trương Trần cũng mất rất lâu mới dần dần khống chế được khí huyết tàn tạ của bệnh nhân này.

Sau khi kiểm soát được tình hình của bệnh nhân, Trương Trần mới rút bốn cây kim trên cổ bốn người đàn ông ngoài cửa ra.

Bốn người đàn ông vừa hoạt động được là lập tức muốn cho Trương Trần biết tay, lúc này Chu Viên Viên đẩy cửa vào, nhìn bốn người họ mắng: “Bệnh nhân tỉnh rồi, đưa ông ta cút đi cho tôi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát…”.

Bốn người đàn ông hơi híp mắt lại, sau đó nhìn Trương Trần thật kỹ rồi lẳng lặng đưa người đi.

Bọn họ nhét bệnh nhân vào trong xe, người có nốt ruồi trên ghế phụ lấy điện thoại ra, chỉ một lát sau, anh ta nói cung kính: “Ông Chu, thất bại rồi…”.

“Con bé đó có bản lĩnh ấy?”, trong điện thoại, Chu Nhân Kiệt nói ngạc nhiên.

“Không phải cô chủ, mà là một người đàn ông trẻ tuổi. Lúc bọn tôi ngăn cản anh ta, anh ta đã làm bọn tôi bất động”, người đàn ông có nốt ruồi nói.

“Trương Trần? Chẳng phải cậu ta đi chúc thọ Trương Khánh Long sao? Về nhanh thế à?”, Chu Nhân Kiệt lẩm bẩm nói rồi cười khẽ: “Được rồi, các cậu về trước đi. Lão già đó không còn tác dụng gì nữa, tùy tiện cho ít tiền rồi đuổi đi!”

Trong phòng khám, Trương Trần cũng chẳng có nơi nào để đi, bèn ở luôn đây khám bệnh. Chu Viên Viên thì ra ngoài mua thuốc, dù sao phòng khám này cũng mới khai trương, còn thiếu rất nhiều thứ.
Chương 103: Phiền phức tìm đến cửa

Rất nhanh đã đến buổi trưa, Trương Trần chữa xong cho người cuối cùng, lúc này Chu Viên Viên từ phía xa nhảy nhót lại phía anh. Có thể nhìn ra, hiện giờ tâm trạng của cô ta rất tốt.

“Anh nhìn xem có ngon không?”, lúc đi vào phòng khám, Chu Viên Viên cười hì hì rồi đưa đồ ăn trưa đến trước mặt Trương Trần.

“Cô cứ nhìn tôi thế, tôi không ăn nổi đâu”, Trương Trần hài hước nói.

“Xời, như bà cô vậy, còn sợ người khác nhìn nữa. Được rồi được rồi, anh ăn đi, tôi đi ra phía sau kê cái quầy, ngày mai dược liệu về rồi”, Chu Viên Viên liếc mắt một cái, mở cửa đi ra phía sau, còn Trương Trần cầm bát cơm lên ăn.

“Đây là phòng khám của Chu Viên Viên sao?”, đột nhiên có một giọng nói vang lên. Trương Trần nhìn lại thì chỉ thấy một người tầm hơn hai mươi tuổi bước vào. Hắn mặc bộ đồ màu trắng, trong tay còn cầm một chiếc quạt giấy. Lúc này là tiết trời xuối tháng mười nên nhìn cảnh này có vẻ hơi giả tạo.

Nhưng khí chất trên người này thì hút mắt hơn cả, khiến người ta có cảm giác đây không giống với con cháu của nhà bình thường.

“Đúng vậy”, Trương Trần thu ánh mắt lại, nói: “Nếu cậu đến khám bệnh thì ngồi ở đây”.

“Tôi không đến khám bệnh mà đến ngắm người”, người đó chậm rãi nói: “Gọi Chu Viên Viên ra đây, nói là… Người đàn ông của cô ta đến rồi”.

“Người đàn ông?”, Trương Trần nheo hai mắt lại, nghĩ ra người này chắc là đối tượng kết hôn mà Chu Viên Viên nói.

Trương Trần quay người gọi một tiếng, rất nhanh Chu Viên Viên đã chạy ra. Người vẫn chưa đến nơi nhưng giọng nói của cô ta đã truyền đến rồi: “Có phải là không đủ ăn không, tôi đi mua thêm ít nữa cho anh nha”.

“Ôi, lại có bệnh nhân à? Anh ăn trước đi, để tôi khám cho”, Chu Viên Viên nhìn thấy người con trai mặc áo sơ mi trắng thì liền nói.

Người đó cười híp mắt lại nhìn Chu Viên Viên một lượt, dung mạo hơn người, thân hình cũng thuộc hàng cực phẩm, đúng hợp với gu của hắn.

“Tôi tên là Nhiễm Minh Nhật”, người con trai đó lên tiếng luôn, khiến Chu Viên Viên đang tươi cười lúc này cứng đờ mặt.

“Anh chính là Nhiễm Minh Nhật xuất thân thế gia Đông y ở Nam Sơn?”, Chu Viên Viên hỏi.

“Ha ha! Đúng rồi, tôi đích thân đến đón cô đấy, nể mặt cô quá đúng không, đi với tôi đi”, Nhiễm Minh Nhật nói với vẻ đầy kiêu ngạo.

“Đi đâu?”, Chu Viên Viên lạnh lùng nói.

“Đi về Nam Sơn kết hôn với tôi”, Nhiễm Minh Nhật trực tiếp nói.

“Nếu như anh không có vợ thì lên phố tìm bừa một người chứ đừng đến làm phiền tôi. Tôi cũng đâu có nói là sẽ lấy anh, nếu anh muốn tìm thì đi tìm Chu Nhân Kiệt đi”, Chu Viên Viên lạnh lùng nói, cô ta không thể ngờ Nhiễm Minh Nhật lại đến tận đây.

“Cô nghĩ rằng cô được lựa chọn sao? Có thể gả cho Nhiễm Minh Nhật tôi là phúc của cô đấy”, trong tay cứ phe phẩy cái quạt giấy, Nhiễm Minh Nhật nói với giọng điệu kiêu ngạo vô cùng.

Hắn thật sự có khả năng đó, là truyền nhân của thế gia Đông y cổ, lại là người xuất sắc trong số đó nên Nhiễm Minh Nhật khi mới sinh ra đã đứng ở vạch đích mà nhiều người mong cũng không được.

Nếu như không phải bị ép kết hôn thì Chu Viên Viên còn có hứng thú muốn làm quen với Nhiễm Minh Nhật nữa nhưng giờ nghe thấy giọng điệu kiêu ngạo của hắn, dường như coi cô ta như món đồ nên cô ta lạnh lùng nói: “Ở đây không hoan nghênh anh, nếu như anh không đi thì tôi sẽ báo cảnh sát đấy”.

“Khì khì, có cá tính đấy, tốt lắm, như vậy mới thú vị chứ”, Nhiễm Minh Nhật cười sau đó xoay người rời đi luôn.

“Y thuật nhà họ Nhiễm ở Nam Sơn, nếu bỏ qua tính chất phóng đại trong đó thì nhà họ cũng lưu truyền được ít nhất là năm trăm năm rồi, cũng được coi là một trong những con số hiếm hiện giờ. Ông nội của cô cũng có thủ đoạn thật, không ngờ lại tìm được ra nhà này”, Trương Trần cười, nói.

“Hừm! Tôi không quan tâm là nhà đó thế nào, chỉ biết là tôi không có hứng thú với hắn ta”, Chu Viên Viên nói.

“Nhưng tên đó sẽ không bỏ qua đâu, có lẽ cô sẽ có việc bận rồi đây”, Trương Trần cười ha ha nói.

“Dù sao cũng có anh giúp tôi, sợ gì chứ”, Chu Viên Viên chau mày, nói với dáng vẻ không quan tâm.

...

Buổi chiều, đột nhiên người đến khám bệnh ở phòng khám nhiều vô cùng. Trương Trần và Chu Viên Viên bận tối mày tối mặt nhưng Chu Viên Viên lại thấy vui mừng, vì mọi người đến đây khám bệnh, cho cô có cảm giác thành công.

Nhưng Trương Trần lại cảm thấy có gì đó không ổn, phần lớn những người đến là bị thương ngoài da, đều có một điểm chung là cần tiêu tốn dược liệu.

Nếu là vài người thì bình thường nhưng đây lại trùng hợp quá, số lượng quá nhiều, hình như bọn họ đã hẹn trước là cùng nhau đến vậy.

Thoắt cái đã đến buổi tối, người đến phòng khám mới giảm đi chút, Trương Trần nói cho Chu Viên Viên về suy đoán của mình.

“Ý anh nói là Nhiễm Minh Nhật đã sắp xếp chuyện này”, Chu Viên Viên nói.

“Rất có khả năng đó, nếu không thì làm gì có nhiều người bị thương trong cùng một ngày vậy, mà lại đến đây cùng lúc”, Trương Trần nói.

“Sao hắn lại phải làm thế, đây chẳng phải là lợi cho việc kinh doanh của tôi sao?”, Chu Viên Viên hỏi với kiểu không hiểu. Chỗ cô cũng không phải là chỗ từ thiện, đến đây đều phải trả tiền mà.

“Ha ha”, Trương Trần hỏi: “Cô nghe nói thời xưa đánh trận như nào chưa?”

“Binh mã chưa dùng đến mà lương thảo đã cạn kiệt, nếu như không còn gì ăn thì chính là một thất bại nhanh chóng. Không cần kẻ địch ra tay thì đội mình đã toi đời rồi”.

“Chỗ cô hiện giờ còn bao nhiêu dược liệu dự trữ? Không có dược liệu thì lấy gì ra chữa bệnh?”

Trương Trần hỏi liền mấy câu khiến Chu Viên Viên không nói nên lời. Một lúc lâu cô mới nhỏ giọng nói: “Hắn ta làm cạn kiệt nguồn dược liệu ở chỗ tôi, không đến nỗi cạn kiệt luôn cả dược liệu Hoài Bắc đấy chứ?”

“Nếu đúng là Nhiễm Minh Nhật làm thì ngày mai cô sẽ biết thôi”, Trương Trần cũng không giải thích thêm rồi quay về khách sạn.

Buổi tối, Trương Trần lén mở điện thoại ra thì bên trên không có cuộc gọi nhỡ nào. Trương Trần cảm thấy có chút kỳ quái, lúc này mới để ý hôm nay là thứ bảy.

Sáng sớm hôm sau, Chu Viên Viên ngẩn người nhìn hàng dài đang xếp bên ngoài cửa phòng khám, cô mới mở cửa thôi mà. Lúc Trương Trần đến thì sắc mặt cũng không dễ coi cho lắm.

“Bác sĩ ơi, nếu đã mở cửa thì khám bệnh cho chúng tôi đi”, một ông chú đứng đầu hàng nói.

“Phải làm sao được Trương Trần, không thể đóng cửa thế được”, Chu Viên Viên lo lắng nói.

“Dược liệu đâu, còn bao nhiêu nữa?”, Trương Trần hỏi.

“Hôm qua chúng ta đã dùng kha khá dược liệu dự trữ rồi, các nhà cung cấp tôi liên hệ hôm qua nhưng họ vẫn chưa chuyển đến”, Chu Viên Viên lo lắng nói.

“Ha ha! Họ sẽ không chuyển đến đâu”, lúc này Nhiễm Minh Nhật từ trong đám đông bước ra, cười híp mắt nói.

“Đồ bỉ ổi”, tối qua Trương Trần đã nhắc nhở Chu Viên Viên rồi nên giờ nhìn thấy Nhiễm Minh Nhật thì làm sao mà cô ta không hiểu chuyện gì xảy ra.

“Mắng chồng mình như thế là không đúng đâu nha, xem ra, tôi vẫn phải điều chỉnh lại tính tình của cô mới được”.

“Những bệnh nhân này các người có bản lĩnh chữa trị không, nếu không thì đóng cửa đi”, Nhiễm Minh Nhật khóe môi lộ ra nụ cười, đứng ở đó cười nói.

Chu Viên Viên cắn môi đỏ, dược liệu bị Nhiễm Minh Nhật chặn đứt, họ căn bản không thể chữa trị được, cô không kìm nổi mà nhìn về phía Trương Trần.

“Xếp hàng vào đi, từng người từng người một”, Trương Trần nói.

“Xem ra thần y Trương tự tin thật đó nhưng chuyện của tôi thì tốt nhất thần y Trương đừng chen vào thì tốt hơn”, Nhiễm Minh Nhật nói với giọng cảnh cáo, hắn nhìn thấy Trương Trần và Chu Viên Viên ở cạnh nhau thì vốn đã không vui rồi.

Mặc dù hắn và Chu Viên Viên vẫn chưa tổ chức đám cưới nhưng trong mắt của hắn thì Chu Viên Viên đã là ‘đồ vật’ riêng của hắn rồi, làm sao có thể thân mật với người đàn ông khác như vậy.

Trương Trần không thèm để ý đến Nhiễm Minh Nhật mà bắt đầu chữa trị cho bệnh nhân.

Cơ thể của con người vốn có chức năng tự động hồi phục nhưng nếu như sử dụng đến thuốc thì càng có hiệu quả hơn. Trương Trần cũng không dùng linh tinh mà chỉ dùng kim vàng kích thích khả năng hồi phục của bọn họ thôi.

Tất nhiên, đây chỉ có thể trị cho những bệnh bình thường, cũng may những người ở đây không có vấn đề gì lớn lắm. Chủ yếu là Nhiễm Minh Nhật tìm đến để làm cạn kiệt dược liệu trong phòng khám của Chu Viên Viên mà thôi.

Nhiễm Minh Nhật nhìn Trương Trần chữa trị cho từng bệnh nhân thì khì khì nói: “Kim Hồi Xuân, không tồi đâu…”.

“Cũng bình thường thôi”, Trương Trần đáp bừa một câu.

“Ha ha! Trương Trần, cứ coi như anh gắng gượng được một lúc nhưng liệu cố được bao lâu?”, Nhiễm Minh Nhật cười khỉnh, sau đó nhìn Chu Viên Viên nói tiếp: “Trông vào hắn à, lẽ nào hắn có thể ở đây suốt sao?”

“Không liên quan gì đến anh”, Chu Viên Viên lạnh lùng nói.

“Xem ra, cô cũng không ngoan lắm nhỉ, cũng được, tôi muốn xem Trương Trần có thể chữa cho bao nhiêu người”, Nhiễm Minh Nhật khẽ cười một tiếng, không nói thêm mà yên lặng ngồi ở đó nhìn Trương Trần chữa cho từng người.

“Bác sĩ ơi, tôi vẫn còn khó chịu”, lúc này một người đàn ông trung niên nhận được ám hiệu của Nhiễm Minh Nhật nên nói với vẻ mặt nhăn nhó.

“Một tháng sau là không sao đâu, chỗ tôi là y thuật chứ không phải thần tiên, nếu như ông chê thì có thể đến bệnh viện thành phố”, Trương Trần thản nhiên nói.

Lúc này, điện thoại của Trương Trần đột nhiên vang lên. Vì hôm nay là chủ nhật, cục dân chính không mở cửa nên Trương Trần cũng không tắt máy.

Số điện thoại gọi đến là Phương Thiên Bàng, anh vừa nhận thì nghe thấy giọng nói sốt sắng của Phương Thiên Bàng vang lên: “Trương Trần, con đến bệnh viện thành phố đi, Thủy Y nhập viện rồi, tinh thần của con bé có chút không ổn định”.

“Vâng ạ”, Trương Trần không hỏi nhiều mà liếc nhìn Nhiễm Minh Nhật một cái. Anh hy vọng Phương Thủy Y nhập viện không liên quan gì đến nhà này mà chỉ là sự trùng hợp thôi.

“Thủy Y xảy ra chuyện rồi, tôi phải qua đó một chuyến”, Trương Trần nhìn Chu Viên Viên nói với vẻ áy náy. Anh biết nếu mình rời đi thì khéo phòng khám sẽ phải đóng cửa mất.

Chu Viên Viên không có được tay nghề như anh nên không thể ứng phó được với cục diện trước mặt, nhưng Phương Thủy Y bị thế thì anh nhất định phải đi.

“Không sao đâu, anh mau đi đi”, Chu Viên Viên nói.

Trương Trần cũng không nói gì thêm mà đi đến bệnh viện ngay.

“Chu Viên Viên, bây giờ thì ai có thể giúp được cô”, Nhiễm Minh Nhật cười híp mắt nhìn Chu Viên Viên, hỏi.

“Thưa cô chủ, ông chủ bảo cô về nhà một chuyến”, lúc này một giọng nói vang lên, quản gia nhà họ Chu lên trước chào hỏi Nhiễm Minh Nhật, sau đó có người kéo Chu Viên Viên lên xe.

“Cậu Nhiễm, ông chủ bảo cậu cũng qua đó ạ. Ông chủ sẽ khuyên cô chủ ngày mai về Nam Sơn với cậu”.
Chương 104: Thủ đoạn

Trong bệnh viện thành phố, Trương Quốc Hồng và Phương Thiên Bàng lo lắng đi đi lại lại ở trước cửa.

Trương Quốc Hồng vốn định hôm nay đến chỗ Phương Thủy Y hỏi về chuyện ly hôn đã suy nghĩ đến đâu rồi. Nhưng vừa vào cửa thì phát hiện Phương Thủy Y ngất trên đất, bên cạnh còn có lượng lớn thuốc ngủ.

Phương Thủy Y không thể không biết thứ này không được dùng quá liều, vậy mà vẫn uống nhiều thế, rõ ràng là muốn tự tử rồi. Điều này khiến Trương Quốc Hồng sợ phát khiếp, bà ta lập tức gọi xe cứu thương luôn.

“Phải làm sao, phải làm sao đây?”, Trương Quốc Hồng nhìn Phương Thiên Bàng với vẻ mặt lo lắng.

“Không sao đâu, thuốc ngủ chỉ cần cấp cứu kịp thời thì sẽ không có vấn đề gì đâu”, Phương Thiên Bàng an ủi vài câu nhưng trong lòng thấy vô cùng nặng nề.

Khó khăn lắm mới quay về tỉnh An Hoa, mới có hai ngày mà con gái lại tự tử. Nhà của họ có thể nói là ngày càng rối ren hơn.

“Bố mẹ ơi, Thủy Y thế nào rồi ạ?”, Trương Trần vội đến bệnh viện, thấy Trương Quốc Hồng và Phương Thiên Bàng thì vội hỏi.

“Cậu đến làm gì? Có phải Thủy Y vì cậu nên mới uống thuốc ngủ không? Tên sao chổi này sao không đi chết đi, hôm nay tôi đến thì cậu không ở nhà. Nếu tôi không đến thì Thủy Y chắc chết rồi đấy”, vừa gặp mà Trương Quốc Hồng đã mắng té tát vào mặt Trương Trần.

Trương Trần trầm ngâm một lát mới nói: “Con thật sự không biết, chúng con định ly hôn, hiện giờ con đã dọn ra ngoài ở rồi”.

“Ly hôn?”, Trương Quốc Hồng nghe vậy thì mừng rỡ nói: “Phải rồi, hai đứa nên ly hôn sớm đi, tôi cũng đỡ khổ tâm hơn, thế hiện giờ hai đứa đã giải quyết xong chưa?”

“Bà nói cái gì vậy?”, Phương Thiên Bàng kéo tay Trương Quốc Hồng một cái. Mặc dù ông ta cũng hy vọng Trương Trần rời xa con gái mình nhưng hiện giờ con gái đang cấp cứu ở bên trong, vậy mà họ nói chuyện này ở bên ngoài có thích hợp không?

“Tôi nói không đúng sao, ly hôn sớm thì rảnh việc mà”, Trương Quốc Hồng liếc mắt nhìn, Trương Trần lắc đầu nói: “Hiện giờ vẫn chưa làm xong thủ tục ạ, nay không phải là ngày làm việc của cục dân chính”.

“Vậy ngày mai hai đứa đi tiếp đi”, Trương Quốc Hồng vội nói.

Lúc này, cửa phòng cấp cứu cuối cùng cũng mở ra, y tá tháo khẩu trang, cười nói: “Đã không còn nguy hiểm nữa, để bệnh nhân nghỉ ngơi thêm, đừng để tinh thần kích động quá là được”.

“Cảm ơn cô”, mấy người nhà Trương Quốc Hồng vội nói cảm ơn rồi chuyển Phương Thủy Y đến phòng bệnh.

Lúc này cô vẫn chưa tỉnh, sắc mặt thì tái nhợt tiều tụy khiến người ta thấy mà xót xa.

Vuốt ve lên khuôn mặt Phương Thủy Y một cái, Trương Trần nghĩ đến chỗ Chu Viên Viên, anh từng nghe nói nhà họ Nhiễm ở Nam Sơn, không phải là nhà dễ đối phó. Cộng thêm việc Chu Nhân Kiệt là người độc ác nên anh lo lắng một mình Chu Viên Viên ở đó sẽ xảy ra chuyện.

Trương Trần vội nói: “Bố mẹ ơi, chỗ con còn có một số chuyện gấp, Thủy Y không còn nguy hiểm nữa thì con đi trước ạ”.

Phương Thiên Bàng gật đầu, còn Trương Quốc Hồng định trách mắng thêm nhưng cuối cùng vẫn để Trương Trần đi. Dù sao thì con gái bà ta cũng sắp ly hôn với con rể vô dụng này rồi nên bà ta còn mong Trương Trần có người khác ở bên ngoài ý chứ.

Lúc Trương Trần quay về phòng khám thì bên trong đã không còn ai, cửa cũng không đóng.

Trương Trần vội lấy điện thoại ra gọi nhưng nghe thấy âm thanh tút tút thôi. Trương Trần có cảm giác đã xảy ra chuyện gì rồi.

Mặc dù nhà họ Nhiễm ở Nam Sơn thế lực lớn nhưng đây là Giang Lăng, chắc chắn sẽ không dám làm chuyện gì quá đáng đâu nhưng chắc là Chu Nhân Kiệt ra tay rồi.

Anh không thể chắc chắn Phương Thủy Y bị nhập viện lúc này có nằm trong sắp xếp của Nhiễm Minh Nhật không. Mặc dù Phương Thủy Y nằm viện, Chu Viên Viên mất tích đều khiến anh cảm thấy lo lắng.

Lúc này, điện thoại của Trương Trần đột nhiên vang lên, đó là dãy số lạ. Sau khi Trương Trần nghe thì bên trong truyền lại giọng nói của Chu Nhân Kiệt.

“Trương Trần, sau này không cho phép cậu liên lạc với Chu Viên Viên nữa, cậu hiểu không?”

“Chu Viên Viên là do ông đưa đi?”

“Cái gì không nên hỏi thì đừng có hỏi. Chàng trai trẻ, đừng tưởng mình đánh bại được Quỷ Thủ Hàn y thì không biết trời cao đất dày. Cậu sống cuộc đời của cậu đi, không ai muốn động đến cậu cả nhưng nếu cậu muốn tìm cái chết thì cũng đừng trách tôi, hiểu không?”

“Ông đang uy hiếp tôi sao, vậy chuyện này tôi phải nhúng tay vào rồi”, Trương Trần cười lạnh hỏi.

“Vậy thì cậu cứ thử đi”, Chu Nhân Kiệt cũng với thái độ xem thường, nếu như không phải đã bắt tay với nhà họ Nhiễm ở Nam Sơn thì ông ta vẫn sẽ khách khí với Trương Trần chút. Dù sao thì Trương Trần rất có năng lực trong bệnh viện thành phố, danh tiếng cũng không nhỏ, nhưng hiện giờ Trương Trần vẫn chưa đủ sức.

Trương Trần ngồi xổm ở cửa phòng khám và chau mày suy nghĩ. Một lát sau, anh nhấc máy gọi đến số mà chưa từng gọi.

“Biết tôi là ai không?”, Trương Trần hỏi.

“Vậy được, lấy danh nghĩa của tôi kiểm tra tất cả sản nghiệp dưới danh nghĩa của Chu Nhân Kiệt. Tôi tin rằng đối với Hiệp hội y học thì chuyện này không vấn đề gì chứ?”

“Có vấn đề gì thì nghiêm cấm hoạt động luôn, nếu có người truy cứu trách nhiệm thì cứ đẩy cho tôi”, Trương Trần nói vài câu rồi cúp điện thoại. Nếu mọi người cho anh danh xưng hội trưởng của Hiệp hội y học Giang Lăng thì đây cũng là lúc dùng đến nó rồi, đặc biệt là trên địa bàn Giang Lăng.

Trong tập đoàn Triệu Thị, Trương Trần đến rồi trực tiếp bước vào trong.

Nhân viên lễ tân dẫn Trương Trần đi đến văn phòng của Triệu Chí Hào.

“Cậu Trương! Có chuyện gì thì cậu gọi điện là được, hà tất phải đích thân đến đây”, Triệu Chí Hào vội đứng lên rót trà cho Trương Trần.

“Dẫn theo người của ông sau đó gọi cả nhà họ Tôn đến bao vây nhà Chu Nhân Kiệt cho tôi”, Trương Trần trực tiếp nói.

Sắc mặt Triệu Chí Hào biến đổi, sau đó nhỏ giọng nói: “Cậu Trương, Chu Nhân Kiệt được coi là người có danh tiếng ở Giang Lăng đó, ông ta không như nhà họ Hàn ở tỉnh An Hoa đâu. Nhà họ Hàn có bản lĩnh đến mấy nhưng không dám quá hống hách ở đây nhưng Chu Nhân Kiệt thì…”.

Trương Trần làm sao mà không biết, sở dĩ anh đến chính là đoán được Triệu Chí Hào sẽ có lo lắng này.

“Tôi có hai chuyện muốn nói với ông”, Trương Trần thản nhiên nhìn Triệu Chí Hào nói khiến ông ta cảm thấy lạnh trong lòng.

“Thứ nhất, hiện giờ là lúc ông đưa ra lựa chọn. Nếu đi theo tôi thì quan trọng nhất là làm theo tôi nói, tôi không muốn nghe thấy mấy lý do vớ vẩn. Cái này ông có thể cân nhắc, nhân tiện nói với nhà họ Tôn xem họ có thái độ thế nào?”

“Thứ hai, ông có thể từ chối, tôi cũng không làm gì ông. Từ nay về sau chúng ta chỉ là người hợp tác kinh doanh đơn thuần thôi, phương thuốc thì vẫn do ông đưa vào kinh doanh”.

Trương Trần nói xong thì nhắm mắt nghỉ ngơi chút, anh hiểu đây là lựa chọn của Triệu Chí Hào. Mà người Trương Trần cần là người như anh nói, anh không muốn nghe lý do. Những gì Triệu Chí Hào nghĩ, anh đều biết, hiện giờ chỉ là ở Giang Lăng thôi, nếu Triệu Chí Hào đột nhiên bỏ mặc anh thì cũng không sao cả.

Nhưng, sau này phải đối phó với nhà họ Trương ở thủ đô, bất cứ mắt xích nào nếu như xảy ra vấn đề thì sẽ phải trả giá bằng việc thịt nát xương tan.

Anh không cần người máu mặt nhất thời mà là người luôn kiên định sát cánh với mình, bất luận Triệu Chí Hào lựa chọn thế nào thì Trương Trần sẽ không nói thêm gì.

Còn Triệu Chí Hào ở bên này thì vô cùng khó xử. Có một số chuyện trước đây không cần Trương Trần nói nhưng ông ta vẫn xử lý ổn thỏa. Bởi vì đi theo Trương Trần thì có thể ổn định hơn, kể cả mấy ngày trước đến tỉnh An Hoa giúp Trương Trần, ông ta cũng cân nhắc được lợi hại nên cũng đi.

Nhưng Trương Trần thật sự biết ‘gây sóng gió’ thật, mới có mấy ngày bên tỉnh An Hoa chưa kết thúc thì anh lại đối đầu với Chu Nhân Kiệt rồi.

Suy nghĩ hồi lâu, Triệu Chí Hào suy nghĩ trước sau, cuối cùng cắn răng nói: “Cậu Trương, cậu yên tâm, tôi sẽ liên hệ với nhà họ Tôn ngay”.

“Ông nghĩ kỹ chưa?”, Trương Trần thản nhiên nói.

“Nghĩ kỹ rồi, sau này Chí Hào sẽ không nhiều lời nữa”, Triệu Chí Hào gật đầu nói.

Lúc ông ta đưa ra quyết định này cũng không thấy hối hận, vì ông ta đã suy nghĩ kỹ rồi, Trương Trần vốn là tên vô dụng nổi danh Hoài Bắc nhưng tất cả những chuyện cậu ta làm sau đó thì có ai đấu lại được đâu?

Kể cả là ở tỉnh An Hoa, nhà họ Mạc bị khống chế, đám con cháu nhà họ Hàn chẳng phải cũng bị Trương Trần đánh phế rồi sao?

Triệu Chí Hào là thương nhân, thương nhân cái chính là đầu tư kiếm tiền, còn hiện giờ ông ta đưa ra lựa chọn này cũng là một cách đầu tư. Chỉ có điều, cái giá đè lên người hơi lớn, thắng và thua đều là kết quả đã định.

“Vậy chuẩn bị chút đi, lát nữa sẽ xuất phát”, Trương Trần thản nhiên nói.



Trong phòng lớn của nhà họ Chu, Chu Viên Viên với sắc mặt ủ dột, nhìn Chu Nhân Kiệt với ánh mắt đáng thương.

“Ông ơi, sao ông lại bắt cháu phải lấy Nhiễm Minh Nhật, cháu không muốn lấy hắn”.

“Chuyện này không đến lượt cháu”, Chu Nhân Kiệt hừ lạnh một tiếng, nói: “Viên Viên! Nhà họ Nhiễm ở Nam Sơn không phải thế gia bình thường đâu, có lịch sử ít nhất hơn năm trăm năm rồi. Cháu mà gả về đó thì sẽ tốt hơn, nhà họ Chu cũng sẽ tốt hơn”.

“Cháu sẽ không tốt được đâu, ông làm vì lợi ích của mình thôi, những cái khác đều là lý do thôi, ông thật sự nhẫn tâm hi sinh hạnh phúc của cháu sao?”, Chu Viên Viên đỏ ửng mắt nhìn Chu Nhân Kiệt, hỏi.

“Hỗn láo”, Chu Nhân Kiệt phẫn nộ rồi tát Chu Viên Viên một cái, quát lớn: “Viên Viên! Đây là quyết định của nhà họ Chu, trước đây cháu bướng bỉnh đã đành nhưng chuyện này không do cháu làm chủ được”.

“Cháu ngoan ngoãn ở trong nhà cho ông, ông đã chuẩn bị của hồi môn cho cháu rồi, ngày mai cháu sẽ về Nam Sơn kết hôn với cậu Nhiễm. Trước lúc đó, cháu không được đi đâu cả”.

“Thưa ông chủ, cậu Nhiễm đến rồi ạ”, lúc này một người giúp việc vào nói.

Chu Nhân Kiệt gật đầu, ra lệnh: “Nhốt cô chủ vào trong phòng cho tôi, không có lệnh của tôi thì không ai được cho nó ra ngoài, nếu không tôi sẽ hỏi tội các người đấy”.

“Vâng”, người giúp việc đó lập tức gọi người đến đưa Chu Viên Viên đi.

Lúc này Nhiễm Minh Nhật bước vào phòng khách. Chu Nhân Kiệt vội cười lên trước, nói với điệu thân mật: “Cậu Nhiễm, mau ngồi đi, con bé Viên Viên nhà tôi không hiểu chuyện, tôi đã khuyên bảo nó rồi”.

“Không sao”, Nhiễm Minh Nhật cười ha ha, nói: “Ông Chu! Nhà họ Nhiễm rất xem trọng ông, tin rằng sau lần liên hôn này, mối quan hệ của chúng ta sẽ khăng khít hơn, đến lúc đó tôi phải đổi cách xưng hô rồi”.

“Đâu có, đâu có, tùy ý cậu Nhiễm thôi”.

“À phải rồi, không biết ông Chu đã thuyết phục được Chu Viên Viên chưa, tôi muốn đi xem sao”, Nhiễm Minh Nhật nói.

“Cũng được, dù sao thì mấy ngày nữa Viên Viên cũng gả cho cậu rồi, hai người bồi đắp thêm tình cảm cũng tốt”, Chu Nhân Kiệt gật đầu, sau đó gọi người giúp việc đến để dẫn Nhiễm Minh Nhật đi.

“Đồ chơi của ta thì sao thoát được, nếu không thì chủ nhân của nó sẽ tức giận đấy”, Nhiễm Minh Nhật cười, thầm nghĩ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK