Cái tát vang giòn khiến mọi người sững người ra, sắc mặt Điền Dã lập tức trầm xuống. Dù sao thì ông ta cũng đánh người của gã.
Đám người nhà họ Trương cũng giật giật mí mắt, không hiểu Trần Ái Hoa về phe nào.
“Anh Trần, anh làm vậy là có ý gì? Tôi coi anh là khách nhưng hình như anh không hiểu quy tắc thì phải?”, Trương Lập trầm giọng hỏi.
“Bốp”, nhưng khiến mọi người không ngờ là Trần Ái Hoa đáp lại Trương Lập là một cái bạt tai.
Ông ta có ý gì thì bản thân ông ta biết rõ nhất. Từ sau khi Trương Trần rời khỏi nhà họ Hoàng, họ rất nhanh đã có được tin tức.
Đám gia tộc gây phiền phức cho Trương Trần, đặc biệt là tên dẫn đầu của nhà họ Hàn đã bị tiêu diệt.
Chuyện này nếu không phải gia chủ nhà họ Hoàng nói cho ông ta thì ông ta cũng không dám tin.
Luận về thực lực và mối quan hệ thì họ không so được với nhà họ Hàn. Vì thế, sau khi Trần Ái Hoa cảm ơn nhà họ Hoàng trong điện thoại thì lập tức đi tìm tung tích của Trương Trần. Tận dụng mọi mối quan hệ, sau khi tìm hiểu mới biết Trương Trần đến nhà họ Trương.
“Cậu Trương, khiến cậu phải sợ hãi rồi”, Trần Ái Hoa cung kính khom lưng nói với Trương Trần. Cảnh tượng này khiến mọi người suýt rơi con ngươi xuống đất.
Trần Ái Hoa lại gọi Trương Trần là cậu Trương? Là họ nghe nhầm hay thế giới này thay đổi rồi.
Người có phản ứng lại nhanh nhất là Trương Lập. Ông ta đã không còn tâm tư tính toán việc ban nãy mình bị ăn tát, ông ta chỉ muốn biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
“Anh Trần, tại sao anh lại gọi thằng vô dụng này cung kính thế, hôm nay anh làm sao vậy?”
“Trương Lập, còn cả tất cả người trong nhà họ Trương, tôi cảnh cáo các người, nếu các người còn dám nói xấu cậu Trương một câu thì đừng trách Trần Ái Hoa tôi trở mặt, phát động chiến tranh thương mại”, Trần Ái Hoa nói thẳng khiến mọi người như hoài nghi về cuộc đời. Thời gian trước nhà họ Trần còn cùng với nhà họ Hàn gây phiền phức cho Trương Trần, rốt cuộc chuyện gì xảy ra vậy?
“Trần Ái Hoa, lời anh nói hơi quá chăng, lẽ nào thật sự tưởng rằng nhà họ Trương chúng tôi sợ anh sao?”, bà cụ Trương đứng ra nói.
Thay vì ngồi nghĩ sao Trần Ái Hoa lại làm vậy, hiện giờ bà ta là người quản nhà họ Trương thì coi trọng thể diện nhà họ Trương hơn. Nếu câu này là nhà họ Điền nói thì bà ta sẽ ngoan ngoãn nghe theo. Nhưng nhà họ Trương và nhà họ Trần cũng tương đương nhau thì Trần Ái Hoa dựa vào đâu mà nói ra câu này?
“Bà cụ Trương, bà đang thử lòng quyết tâm của tôi sao?”, Trần Ái Hoa nói. Hôm nay kể cả ông ta có lỗi với nhà họ Trần của ông ta thì cũng phải sống chết đứng về phía Trương Trần. Tiền không còn thì có thể kiếm lại nhưng nếu người bị phế rồi thì toi đời luôn.
Bà cụ Trương sững người ra, đám người nhà họ Trương cũng thế. Tên Trần Ái Hoa này vì Trương Trần mà định đấu đến cùng với nhà họ Trương, không chết không thôi?
“Trần Ái Hoa, tôi hỏi anh, anh thật sự biết hắn là ai?”, bà cụ Trương hỏi.
“Cậu ấy là cậu Trương”, Trần Ái Hoa nói.
“Cái gì mà cậu Trương, nó là thằng ở rể của nhà họ Trương, là thằng vô dụng. Nó là thằng cầm đầu gây họa cho cậu chủ nhà họ Hàn, trước đó nhà họ Trần của anh cũng tìm nó tính sổ đây, anh quên chuyện này rồi sao?”, bà cụ Trương trầm giọng nói. Bà ta thật sự nghi là Trần Ái Hoa đã trúng tà, nếu không thì tất cả chuyện này thật khó giải thích.
Trước đó hai bên còn đối đầu, giờ nhìn kiểu này, nhà họ Trần lại bắt đầu bảo vệ Trương Trần, mâu thuẫn trước đó lẽ nào quên rồi sao?
“Đúng vậy chú Trần, hắn lừa hơn ba mươi triệu của con trai chú đấy”, một người con gái nhà họ Trương cũng lên tiếng nói.
Trần Ái Hoa thật sự muốn giết người vào lúc này. Ông ta không phải đến vì chuyện này, đứa ngốc này lại như rắc muối lên vết thương.
Ánh mắt ông ta lạnh lùng nhìn bà cụ Trương, nói từng chữ rõ ràng: “Bà lão, niệm tình bà tuổi cao tuổi nên tôi không động đến bà. Nhưng nếu bà dám nói xấu cậu Trương thì hôm nay tôi sẽ cho bà vào quan tài sớm chút đấy”.
“Còn về chuyện trước đây là tôi không đúng, tôi đến xin lỗi với cậu Trương đây”, Trần Ái Hoa không quan tâm đến sắc mặt khó coi của nhà họ Trương trực tiếp khom người 90 độ với Trương Trần.
“Cậu Trương, trước đây là Ái Hoa có mắt như mù, mong cậu đại lượng. Tôi cũng đã đánh gãy hai chân của thằng con bất hiếu của tôi rồi”.
Trương Trần thì không nói lời nào, coi như là không nghe thấy.
Trần Ái Hoa toát hết mồ hôi, một lúc sau, ông ta cắn răng rồi quỳ xuống trước mặt Trương Trần.
Ông ta cũng tính đến mặt lợi và hại. Hiện giờ thể diện đã không còn quan trọng nữa rồi, ông ta cũng được coi là nhân vật cầm lên được thì buông xuống được, nếu không thì cũng không đến được ngày hôm nay. Vứt bỏ thể diện, giữ được nhà họ Trần, đây là lựa chọn sáng suốt.
“Cậu Trương! Xin cậu thứ lỗi, sau này nhà họ Trần mặc cậu chỉ huy, không dám có oán trách gì”, Trần Ái Hoa lại nói.
“Xảy… Xảy ra chuyện gì vậy, ai có thể nói cho tôi biết không?”, sắc mặt nhà họ Trương biến đổi, vô cùng đặc sắc. Đến cả Trương Khánh Long cũng sững người ra. Trần Ái Hoa cũng tương đương với nhà họ Trương, đến ông ta cũng gọi là cậu em Trần, bây giờ không ngờ ông ta lại quỳ trước mặt Trương Trần.
“Thằng nhóc này có thân phận gì chứ?”, Trương Khánh Long trong đầu có một dấu hỏi lớn.
“Lần sau không có ngoại lệ đâu, nếu không thì hậu quả chắc ông biết rồi đấy”, cuối cùng thì Trương Trần cũng lên tiếng nhưng ngữ khí vẫn lạnh lùng.
Nhưng Trần Ái Hoa không để ý gì mà vội vàng gật đầu, nói: “Cậu Trương yên tâm, sau này nhà họ Trần chính là con dao của cậu”.
“Được rồi, đứng lên đi, nền nhà lạnh lắm”.
“Cảm ơn cậu Trương quan tâm”, Trần Ái Hoa như trút được gánh nặng, trên mặt cuối cùng cũng lộ ra nụ cười. Ông ta hiểu rằng, kiếp nạn lớn nhất của nhà họ Trần cũng qua rồi.
“Trần Ái Hoa, ông đánh người của tôi, lẽ nào không cho tôi một lời giải thích sao?”, lúc này Điền Dã sầm mặt nói.
“Cậu là ai?”
“Điền Dã”, sắc mặt Điền Dã sầm lại. Mặc dù gã không có địa vị trong nhà họ Điền lắm nhưng không ngờ Trần Ái Hoa lại không biết đến nhà họ Điền và không biết đến gã nên gã thấy mình thật mất mặt.
“Ha ha! Thì ra là vậy. Đã thế thì tôi hỏi cậu, sao cậu lại bảo người động đến cậu Trương?”
“Ha ha”, Điền Dã cũng cười, nói: “Tôi muốn đánh một tên vô dụng cũng phải báo cáo với ông sao?”
“Tôi hy vọng cậu cũng xin lỗi cậu Trương đi, cậu ấy độ lượng nên sẽ tha thứ cho cậu thôi”, Trần Ái Hoa lại nói. Chính vì Điền Dã không phải nhân vật trung tâm của nhà họ Điền nên ông ta mới dám nói thế.
“Ha ha, đúng là nực cười. Trần Ái Hoa nhà ông đúng là to gan, tôi là người nhà họ Điền, đại diện cho nhà họ Điền mà phải đi xin lỗi tên vô dụng, hắn có dám nhận không?”
Ngữ khí Điền Dã đầy bá đạo, tất cả mọi người ở đây chỉ cần không hợp hết lại thì gã không coi ra gì cả.
“Còn ông, ai cho ông dũng khí nhảy ra đánh người của tôi, còn dám chất vấn tôi. Ông không coi nhà họ Điền ra gì, như vậy là ông muốn khiêu chiến với nhà họ Điền rồi?”, Trần Ái Hoa rơi vào ngưỡng khó xử. Nhà họ Trương thì ông ta không thèm để ý còn nhà họ Điền thì ông ta thật sự bất lực.
“Trần Ái Hoa! Niệm tình hai nhà chúng ta trước đây từng hợp tác nên hôm nay anh hỗn láo ở nhà họ Trương tôi sẽ không truy cứu nữa. Nhưng cậu Điền ở đây thì anh phải giải thích với cậu ấy, nếu không thì nhà họ Trương tôi sẽ không khách khí”, lúc này bà cụ Trương cũng lên tiếng.
Trần Ái Hoa cười khinh bỉ: “Nhà họ Trương cứ thử xem”.
“Còn cậu Điền thật sự có thể đại diện cho nhà họ Điền sao?”
“Ông… Có thể thử”, Điền Dã đưa ra câu trả lời cũng rất đơn giản nhưng biểu cảm của gã đã cho mọi người thấy, chuyện này nếu như Trần Ái Hoa không cho gã câu trả lời hợp lý thì nhà họ Điền sẽ không tha cho. Đây chính là vấn đề thể diện mà mọi người quan tâm nhất.
Lần này thì Trần Ái Hoa coi như khó lên tiếng rồi, kể cả ông ta có lòng thì cũng bất lực. Ông ta nhìn đồng hồ, ý muốn nói sao người của gia tộc khác vẫn chưa đến?
Ông ta cách nhà họ Trương gần nhất, hơn nữa phái người đến Hoài Bắc cũng có một phần của ông ta. Vì vậy ông ta đến trước tiên để mong Trương Trần tha thứ. Nếu đám người kia cũng đến thì ông ta không phải gánh áp lực lớn như này rồi.
“Quỳ xuống cho tôi rồi trói tên Trương Trần kia lại nhét vào cốp xe. Nhà họ Điền không tính toán với ông nữa”, lúc này Điền Dã đưa ra quyết định cuối cùng.
“Trần Ái Hoa, nể mặt quen biết nhiều năm, tôi khuyên anh đừng lựa chọn không sáng suốt thế. Anh đang đối đầu không phải mỗi nhà họ Trương chúng tôi đâu”, bà cụ Trương lúc này không do dự gì mà lên tiếng.
Đám người Trương Lập cũng vội khuyên can. Dù sao thì hôm nay họ chỉ muốn giải quyết Trương Trần thôi. Còn về Trần Ái Hoa thì mọi người đều là người tỉnh An Hoa, nếu như có thể hòa giải, họ cũng không quá khó khăn.
Trần Ái Hoa thật sự thấy khó xử, phía sau Trương Trần có lực lượng lớn thế nào thì ông ta không biết nhưng nhà họ Hàn bị phế mà cũng không có ai gây phiền phức cho anh. Ở phương diện nào đó thì điều này đã đủ nói rõ rồi.
Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền lại giọng nói: “Ai dám động đến cậu Trương thì phải hỏi nhà họ Lý đã…”, lời vừa dứt thì một người đàn ông trung niên đi vào.
“Lý Thắng Bình…”, người nhà họ Trương đưa ánh mắt nhìn lại, rõ ràng Lý Thắng Bình không phải nhân vật nhỏ bé, nếu không thì nhà họ Trương đã không lộ ra ánh mắt trầm trọng đó.
Nhưng vẫn chưa đợi người nhà họ Trương lên tiếng thì bên ngoài lại truyền giọng: “Cả nhà họ Thành của tôi nữa…”.
“Nhà họ Dương cũng không nhân nhượng…”.
“Còn cả nhà họ Tiêu nữa…”.
“Cả tôi nữa…”.
Hàng loạt giọng nói vang lên liên tiếp không ngừng. Ai nấy đều báo ra tên gia tộc của mình, người nhà họ Trương cảm thấy tim như bị búa đập.
Còn Trần Ái Hoa thì thở phào một cái. Cuối cùng đám này cũng đến, cũng coi như đến kịp thời.
Lúc này nhà họ Trương như đờ người ra, những nhân vật này có ai không phải là ông trùm một phương đâu, không ngờ tối nay họ lại xuất hiện ở đây…
Chương 163: Trở về và âm mưu
Sau khi nhận được sự ủng hộ của các ông lớn tỉnh An Hoa, Trương Trần gần như chẳng còn gì phải e ngại cả, thật ra thì trong lòng anh cũng chẳng sợ sệt gì ai!
“Ông ngoại, cháu đảm bảo với ông, dù hôm nay có chuyện gì xảy ra, cháu sẽ là chỗ dựa của ông!”
Những người tới làm khách đều chảy mồ hôi lạnh, không dám nhúc nhích.
Không khí có chút kỳ quái, một đám ông lớn ở đây khom lưng uốn gối khiến mấy người nhà họ Trương càng giống người ngoài hơn là chủ nhà.
“Ông Trương, tôi kính ông một ly!”
“Ông Trương, tôi chúc ông…”
Trương Khánh Long thấy khách quý niềm nở như vậy thì trong lòng có chút hoảng hốt, luống cuống tiếp đãi họ một chút rồi ông ta mới hỏi ra vấn đề mình thắc mắc: “Các vị có quan hệ gì với Trương Trần?”
Một người tỏ ra bất ngờ, hỏi ngược lại ông cụ Trương: “Ông không biết sao?”
Trương Khánh Long nghe thế thì khó hiểu hỏi lại: “Biết gì cơ?”
Người vừa rồi cũng chẳng chút giấu giếm: “Cháu rể nhà ông chính là Trương thần y nổi tiếng, từng đánh bại Hàn y, vinh danh cho Tổ quốc!”
Người nhà họ Trương có mặt ở đó đều ngạc nhiên tới mức há hốc mồm, họ hoàn toàn không thể tin được thằng ở rể vô dụng trước mắt chính là thần y nổi tiếng tài giỏi. Ở đây cần giải thích một chút vì sao họ lại có phản ứng như vậy, trong văn hóa Hoa Hạ, nghề bác sĩ rất được tôn trọng, vì đã là người, ai cũng sẽ mắc bệnh, không nặng thì nhẹ, họ gần như đều phải bị bệnh ít nhất là một, hai lần và người cứu họ là ai? Bác sĩ! Vì thế, dù ngày xưa nghề “thầy thuốc” hay là “bác sĩ” ngày nay, chẳng ai muốn làm mích lòng những người làm nghề này cả.
Trương Trần ở cạnh cười khẽ, anh nhìn thoáng qua gương mặt của mấy người nhà họ Trương rồi nói: “Ông ngoại, từ bây giờ, ông đã quay về ghế gia chủ nhà họ Trương, ông cứ xử lý họ, cháu sẽ là người đứng sau đỡ cho ông!”
Trương Khánh Long ngẩn ngơ nhìn anh: “Trương Trần, ông…”
Sau đó, buổi tiệc diễn ra trong bầu không khí kỳ dị, hai tiếng sau, tiệc tan, khách khứa về hết, để lại người nhà họ Trương tự giải quyết việc riêng.
Bà cụ Trương vội nhào lên chỗ chồng: “Ông ơi, tôi sai rồi, mấy đứa không hiểu chuyện nên mới làm ra việc đó! Ông tha cho tụi nhỏ một lần đi!”
Trương Khánh Long cười lạnh, hất bà cụ Trương ra: “Bao nhiêu tuổi rồi mà không hiểu chuyện! Tôi thì thấy tụi nó quá hiểu nên mới làm ra việc này, muốn soán quyền à! Ha ha, tính ra thì tôi dạy ra mấy đứa con “ngoan” ghê, tụi nó muốn giết cả bố mình cơ mà!”
Bà cụ Trương cứng họng, không biết nên biện minh như thế nào, đừng nói là con của bà ta, chính bà ta cũng tiếp tay để giết chồng cơ mà.
Trương Khánh Long cũng chẳng màng đến bà cụ Trương mà nói thẳng: “Ngày mai, tôi sẽ gọi luật sư tới để ly hôn, bà đừng mơ lấy được một đồng nào, còn đám con “ngoan” này cũng lớn rồi, ra ngoài tự gây dựng sự nghiệp đi!”
“Ông...”
“Bố...”
Trương Trần cũng chẳng để ý tới họ mà đi ra cửa, anh còn nhiều việc phải làm, nhưng trước khi đi, anh còn quay đầu nhắn nhủ một câu: “Chuyện tối nay, tôi mong các người đừng để lộ ra ngoài, nếu để tôi biết ai cố ý, người đó đừng trách sao thằng ở rể này ác đấy!”, nói xong, anh bỏ đi, để lại người nhà họ Trương ở tỉnh An Hoa đang lo lắng, sợ hãi.
.......
Sau ngày hôm đó, Trương Trần và mấy người Triệu Chí Hạo tiến vào thủ đô, nơi họ ở chính là trụ sở của tập đoàn Mạt Lâm.
Lúc này, trong văn phòng Mạt Lâm ở thủ đô, Trương Trần và Triệu Chí Hào đang ngồi đối chất với một người đàn ông vẻ ngoài bình thường, gương mặt gian giảo nhưng thứ nổi bật nhất chính là dấu bàn tay trên mặt gã.
“Các người, các người không thể làm như thế! Người đứng sau tôi là nhà họ Trương ở thủ đô!”
“Nếu là nhà họ Trương ở thủ đô thì... Bỏ qua đi!”, Trương Trần nói.
Người bị đánh tên Triệu Mãnh, một họ hàng Triệu Chí Hào trong nhà họ Triệu, người này làm trong bộ phận thu mua dược liệu của tập đoàn.
Trong khoảng thời gian gần đây, Mạt Lâm gặp vài vấn đề nhỏ, sau quá trình điều tra, họ tìm ra Triệu Mãnh.
“Nói đi, nói ra mục đích thì tôi sẽ tha cho anh!”
“Tôi, tôi đã lấy được danh sách dược liệu của Mạt Lâm!”
Triệu Chí Hào nhảy dựng lên: “Mày mua chuộc được bao nhiêu người rồi?”, nếu không có Trương Trần ở đây, Triệu Chí Hào sẽ bùng nổ giết chết thằng ranh này. Là người quản lý của tập đoàn, ông ta biết rõ lợi nhuận mà danh sách dược liệu kia mang về.
Có thể nói, “tim” của tập đoàn chính là danh sách dược liệu do Trương Trần đưa cho, nhưng hôm nay, “trái tim” đó lại bị Triệu Mãnh ăn cắp, trong lòng ông ta vừa thất vọng vừa sợ hãi.
Ông ta không dám tưởng tượng việc danh sách dược liệu này lộ ra ngoài thì tập đoàn Mạt Lâm sẽ gặp tổn thất nặng nề cỡ nào.
Ngược lại, Trương Trần bình tĩnh nhìn Triệu Mãnh, không ai nhìn ra được cảm xúc gì từ trên mặt hay trong mắt anh.
Anh lại hỏi: “Là việc này à?”
Hai người còn lại nghe thế thì sửng sốt.
Trương Trần lại lên tiếng: “Đi đi!”
Triệu Chí Hào hét thất thanh: “Cậu Trương!”
Đợi sau khi Triệu Mãnh rời đi, Trương Trần mới thản nhiên nói: “Danh sách dược liệu kia vô dụng, đừng lo! Nếu thứ thuốc này có thể làm ra chỉ bằng một danh sách dược liệu thì tôi sẽ không bảo các vị sản xuất dễ dàng như vậy, vả lại đây là việc khó tránh được, tôi chỉ không ngờ tới nhanh như thế thôi!”
Triệu Chí Hào oán giận nói: “Để thằng ranh đó đi như vậy thì chúng ta cũng dễ tính quá!”
Trương Trần cười lắc đầu: “Hắn ta đi về thì sẽ liên lạc với nhà họ Trương để đổi lấy lợi ích, tôi cũng chẳng quan tâm việc này, chỉ cần dùng nó nhử nhà họ Trương tới là được!”
...
Sau khi ra khỏi văn phòng tập đoàn Mạt Lâm, Triệu Mãnh đi tới một bến cảng cạnh bờ biển, nơi này đã bị bỏ hoang từ khá lâu.
Sau khi xuống xe, gã vội vào trong một nhà máy cũ.
“Cậu Trương Chấn...”, Triệu Mãnh gọi một tiếng.
Một người đàn ông bước ra từ cửa trong, hiển nhiên đó là cậu Trương Chấn mà Triệu Mãnh đã gọi, người này nhíu mày nhìn gã: “Đừng nói với tôi là lộ tẩy rồi đấy!”
“Ông chủ của Mạt Lâm quá cao tay!”, Triệu Mãnh bất đắc dĩ đáp.
Nhưng Trương Chấn hoàn toàn không hề nể mặt gã, hắn ta cầm một khẩu súng lục trong tay, chĩa vào đầu đối phương: “Lộ rồi còn dám tới tìm tôi?”
Triệu Mãnh lại khá bình tĩnh: “Vậy cậu Trương Chấn không muốn biết mục đích của tôi sao?”
Truong Chấn cười mỉa: “Đúng là xem thường anh rồi!”
“Theo giao ước, anh ẩn núp trong tập đoàn Mạt Lâm để lấy danh sách dược liệu, nhà họ Trương sẽ trả anh năm mươi triệu, đặt cọc trước hai mươi triệu nhưng tôi biết anh đã thất bại!”
“Nếu tôi nói tôi đã lấy được danh sách dược liệu sau một tuần các người tìm tôi, cậu có tin không?”
“Vậy đưa danh sách dược liệu ra trước!”
Triệu Mãnh hơi do dự nhưng đối mặt với nhà họ Trương, gã không còn lựa chọn nào khác nên đành lấy ra đưa cho đối phương.
Trương Chấn xem xong, có thể chắc chắn đây là danh sách dược liệu, hắn ta cũng không lừa gạt Triệu Mãnh, chuẩn bị chuyển hết số tiền còn lại thì “Đoàng”, đầu Triệu Mãnh nổ tung trước mặt hắn ta.
Lông tơ của Trương Chấn dựng đứng, hắn ta vội móc súng lục vừa nhét vào bên hông ra, lúc này, một tiếng nói truyền vào tai.
“Dám cử động thì chết ngay lập tức, ngồi xổm xuống, giơ tay ôm đầu...”
“Mời cậu Trương đi cùng chúng tôi tới gặp chủ tịch tập đoàn Mạt Lâm!”
Một người lên tiếng, những người phía sau mặc đồ đen, tiến lên áp chế Trương Chấn vào xe.
...
Sau một quãng đường kéo dài 30 phút, Trương Chấn được đưa tới trước mặt Trương Trần.
Trương Chấn không hề sợ hãi mà vẫn kiêu ngạo nâng cằm nói: “Mày là Trương thần y phải không, biết tao là ai không? Nếu biết thì mau thả tao ra, bằng không...”
Đáp lại hắn ta là một cái tát như trời giáng. Trương Trần đang ngồi trên ghế chủ tịch, tay đùa nghịch một con dao sắc bén, anh cười khẽ, người vừa tát Trương Chấn chính là Triệu Chí Hào.
“Tôi không thả đấy, sao nào? Anh cắn tôi à?”, nói xong, anh phóng con dao ghim vào đùi Trương Chấn, hắn ta hét thảm thiết, máu tươi chảy ròng ròng.
“Tù nhân thì nên có nhận thức của tù nhân! Tôi cho anh một cơ hội, gọi viện binh tới đi, nếu không ai tới thì tôi sẽ giết anh!”
Trương Trần đã biết mục đích của nhà họ Trương, anh chỉ tò mò là ai sẽ là người tiếp theo tới đây.
Trương Chấn lúc này mới biết sợ, hắn ta vội lấy điện thoại ra gọi: “Trương Anh, mau tới cứu em!”
Hắn ta gọi cho Trương Anh - người đang được hội trưởng lão của nhà họ Trương coi trọng.
... Mười lăm phút sau, Trương Anh tới rất nhanh, hắn không hề lo lắng về việc Trương Chấn bại lộ, khi bước vào văn phòng, theo sau hắn còn có vài người của nhà họ Trương: “Hân hạnh được gặp mặt Trương thần y!”
Trương Trần chẳng hề nao núng, anh nhìn thẳng vào đối phương và nói: “Bây giờ tội phạm trơ trẽn quá nhỉ!”
Trương Anh mỉm cười: “Đừng nói khó nghe vậy, chỉ cần nhà họ Trương muốn, tập đoàn Mạt Lâm sẽ biến thành công ty con ngay ấy mà!”
Chương 164: Tính toán của Trương Trần
“Các người tự tin như vậy sao?”
Im lặng cả buổi, Trương Trần mới lên tiếng, anh không ra tay, chỉ bình tĩnh nhìn Trương Anh.
Trương Anh nở nụ cười lơ đễnh, hắn kéo Trương Chấn, thuận tay ngăn miệng vết thương đang chảy máu của Trương Chấn. Nhà họ Trương tự tin như vậy đấy, họ cũng có tư cách đó, thậm chí, chính bản thân họ cũng thấy sợ hãi về năng lực của nhà họ Trương.
“Trương thần y là người thông minh! Người thông minh thì nên làm việc thông minh, tôi hi vọng chuyện này sẽ chấm dứt tại đây!”
“Nếu không có việc gì khác, chúng tôi đi đây!”
Trương Anh dẫn theo Trương Chấn, đẩy cửa bước ra, lúc này giọng của Trương Trần truyền tới: “Có lẽ các người sai lắm rồi, nhưng điều này không quan trọng nữa, chúng ta sẽ gặp lại nhau!”
Trương Anh sửng sốt, lập tức bật cười nói: “Trương thần y, tự tin là tốt, nhưng sự tự tin này sẽ biến thành tự phụ khi đối mặt với nhà họ Trương đấy! Nếu Trương thần y đến, chúng tôi sẽ tiếp đãi nồng hậu!”
Trương Trần không nói gì thêm, nhìn theo mấy người Trương Anh rời đi.
Xuống dưới lầu, Trương Chấn cuối cùng cũng yên lòng, hắn ta không hề nghi ngờ việc Trương thần y nổi danh khắp thiên hạ này thật sự dám giết mình, nếu không nhờ đám người Trương Anh tới kịp lúc, rất có thể hắn ta đã phải bái bai thế giới này rồi.
“Anh Trương Anh, cảm ơn anh, cảm ơn…”, sống sót sau tai nạn, Trương Chấn không ngừng cảm ơn.
“Đừng lảm nhảm, dù gì cậu cũng là người nhà họ Trương, hoàn thành nhiệm vụ rồi à?”, Trương Anh cười hỏi.
Trương Chấn gật đầu, lôi một tờ giấy từ trong áo ra, vui mừng nói: “May mà Trương thần y không soát người, nếu không thì khó mà giữ được...”
“Thằng nhóc này, yên tâm đi, sau khi về anh sẽ báo công cho cậu. Địa vị, quyền lực, tiền tài, cậu muốn gì cũng được!”, Trương Anh vui sướng nói, vài người nhà họ Trương khác nhìn Trương Chấn với vẻ ngưỡng mộ, hắn ta cũng ngẩng đầu ưỡn ngực.
Nhưng hắn ta cũng không dám kể công, xét địa vị mấy người này, Trương Chấn là người có địa vị thấp nhất, cái này sẽ không phải là công của một mình hắn ta, người chiếm nhiều nhất có lẽ là Trương Anh.
Trương Anh mở tờ giấy ra đọc, hài lòng gật đầu: “Giỏi, cực kỳ giỏi! Xem ra Trương thần y này thật sự có chút bản lĩnh, danh sách này có thể đẩy ra làm phương thuốc chân chính...”
“Không đúng!”, sau một giây, Trương Anh nhíu mày: “Trương Chấn, cậu xác định đúng là danh sách này sao?”
Trương Trần sửng sốt, vội nói: “Là cái này mà, em còn chưa kịp xem là đã bị Trương thần y trói tới đây rồi!”
“Anh, cái này có vấn đề gì à?”, Trương Trần cố tình hỏi.
“Danh sách không sai nhưng vẫn thiếu một thứ quan trọng!”
“Cái gì?”, vài người vô thức hỏi.
“Thuốc dẫn!”, Trương Anh nói: “Đây là thứ quan trọng nhất, giống như vẽ rồng phải chấm thêm mắt vậy, nó sẽ tạo ra được hiệu quả của thuốc!”
“Không, không phải đâu anh, Triệu Mãnh đã đưa em thứ này, thật sự…”, Trương Chấn nhìn ánh mắt dò hỏi của Trương Anh, gấp gáp biện hộ cho mình.
Mấy người còn lại đều nhìn Trương Chấn bằng ánh mắt không mấy hiền lành.
Một lúc lâu sau, Trương Anh cười to: “Lo cái gì, anh không có ý trách cậu, việc này cũng đã nằm trong dự liệu của anh. Nói thế nào thì tập đoàn Mạt Lâm cũng phát triển tới quy mô này. Hơn nữa, đây là cội rễ của Mạt Lâm, Trương thần y đề phòng chút là bình thường, nếu ngay cả thuốc dẫn cũng có trong này, anh mới cảm thấy quái dị…”
Nghe thấy Trương Anh nói, Trương Chấn mời thở phào nhẹ nhõm, đừng ra về tay trắng mà còn gặp rắc rối!
“Anh, vậy giờ chúng ta làm sao đây, nếu không mọi người về trước, em tìm cơ hội, tiếp tục lẻn vào tập đoàn Mạt Lâm để lấy thuốc dẫn, được không?”, một cô gái lên tiếng.
“Thôi!”, nghĩ ngợi một chút, Trương Anh lắc đầu: “Qua chuyện này, Trương thần y cũng suýt giết Trương Chấn rồi, hắn ta hoàn toàn không hề sợ hãi nhà họ Trương chúng ta. Em đừng chơi chiêu đó ở đây nữa, dù em đi, tỷ lệ thành công cũng không lớn!”
“Cũng chỉ là một vị thuốc dẫn thôi, có danh sách này, người có nghề sẽ suy luận ra được, đây là điểm mạnh của nhà họ Trương chúng ta, nhưng sẽ hơi phiền phức, bên Trương thần y cũng chỉ kéo dài hai, ba ngày!”
“Nếu tôi đoán không nhầm, bây giờ Trương thần y chỉ mải nghĩ cách đưa thuốc ra thị trường, phải tung ra sản phẩm trước khi chúng ta phá giải phương thuốc, như thế mới giảm được tổn thất của họ xuống mức thấp nhất...”
Ánh mắt Trương Anh nhìn về phía tập đoàn Mạt lâm, trong đó lộ ra vẻ cơ trí.
“Vậy chúng ta còn chờ gì nữa, mau về thôi! Để mấy người tài giỏi trong gia tộc phá giải!”, Mấy người kia vội nói.
Trương Anh gật đầu: “Chúng ta đi thôi!”
Trong phòng họp tập đoàn Mạt Lâm, Trương Trần, Triệu Chí Hào và Tôn Khuê Sơn ra, ba người nhìn theo bốn người Trương Anh rời đi.
“Hai người cảm thấy sao rồi?”, Trương Trần hỏi.
Hai người Triệu Chí Hào lắc đầu, khó hiểu nói: “Cậu Trương, từ lúc gặp chuyện không may, tôi đã lệnh mọi người phải trạng thái cảnh giác, thêm người của Tôn Khuê Sơn, có thể nói tập đoàn Mạt Lâm điều ra hơn ngàn người, vì sao lại để họ đi dễ dàng như vậy?”
“Tôi cố ý để họ đi, xem ra đơn thuốc đã ở trên người Trương Chấn!”, Trương Trần thản nhiên nói.
“Vậy vì sao cậu làm vậy?”, hai người Triệu Chí Hào không hiểu, nếu Trương Trần đã biết, vì sao anh không yêu cầu lục soát ngay từ đầu, mà còn thả họ đi, ai biết được sau đó họ sẽ làm tập đoàn Mạt Lâm tổn thất nặng nề cỡ nào.
Trương Trần lắc đầu, ánh mắt thâm thúy: “Từ lúc mới bắt đầu, tôi đã không định giữ họ lại, mà chỉ nghĩ xem nên dùng cách gì để họ cầm danh sách đi, đây mới là trọng điểm…”
Lần này, hai người Triệu Chí Hào càng thêm mờ mịt, thậm chí họ còn đang nghi ngờ đầu óc Trương Trần có vấn đề rồi, còn để họ cầm danh sách đi, đây là đả kích mà tập đoàn Mạt Lâm không thể chịu được.
“Ha ha!”, nhìn hai người Triệu Chí Hào nôn nóng, Trương Trần không nhịn được mà bật cười: “Danh sách còn thiếu một dược liệu quan trọng”.
Hai người nghe tới đó thì thở phào, nhưng còn chưa hết hơi thì lời nói tiếp theo của Trương Trần khiến họ bật ngửa.
Trương Trần từ từ nói: “Với thành tựu về mặt y thuật của nhà họ Trương, tôi đoán chắc tốn một ngày, thậm chí là nửa ngày thôi, họ sẽ suy luận ra vị thuốc kia…”
“Nhưng điều này cũng không sao!”, không quan tâm tới biểu cảm giật mình của hai người Triệu Chí Hào, Trương Trần nói tiếp: “Vấn đề nằm ở chỗ vị thuốc dẫn kia, với sự tự phụ của mình, nhà họ Trương chắc chắn không hề hoài nghi năng lực bản thân, có thể họ sẽ không biết di chứng sau đó…”
Hai người nghe Trương Trần nói thì biểu cảm trở nên mất tự nhiên, không ngờ việc này cũng nằm trong kế hoạch của Trương Trần?
“...Còn có di chứng sao?”, hai người vô thức hỏi.
Trương Trần nhìn chằm chằm hai người, chậm rãi đáp lời: “Là di chứng mất mạng…”
Lời này vừa ra khỏi miệng Trương Trần, hai người Triệu Chí Hào hít sâu một hơi, họ gần như đã đoán được, nếu nhà họ Trương thật sự chế ra thuốc thì sau đó sẽ tạo thành một loạt hậu quả không thể cứu vãn.
…
Trong sân nhà họ Trương ở thủ đô, nhìn vết tích ở đây, nơi này đã có lịch sử hơn trăm năm, gạch xanh ngói xám, giống như kiến trúc lô cốt.
Lúc này, mấy người Trương Anh nhanh chóng trở về, trong tay hắn đang cầm danh sách, tới chòi nghỉ mát ở cuối đường mòn, nơi đó có một ông lão đang ngồi.
Đôi mắt của ông lão đã mờ đục nhưng sống lưng thẳng tắp khiến người ta có cảm giác dù già nhưng vẫn mạnh mẽ.
“Bác cả, chúng cháu đã lấy được một danh sách nhưng… thiếu một vị thuốc dẫn!”
Trương Anh xấu hổ, đưa danh sách cho ông già.
Trương Anh gọi ông lão này là bác cả không phải vì vai vế hắn lớn.
Mà là ông lão này có vai vế nhỏ.
Ông lão không nói gì, nhận danh sách rồi ngồi ngẫm nghĩ một hồi, sau đó cầm giấy bút viết viết vẽ vẽ.
Trương Anh cung kính đứng bên cạnh, cuối cùng ông lão mới ngừng tay, nghiêm túc nói: “Cậu có chắc đây là đơn thuốc của Trương thần y kia nghiên cứu ra không?”
“Đúng vậy, có vấn đề gì à?”, Trương Anh hỏi.
Ông lão thở dài: “Nếu đúng là cậu ta nghiên cứu ra, người này đúng là thiên tài trăm năm có một, dù là mấy người xuất sắc nhất nhà họ Trương, họ cũng không thể vượt qua…”
Trương Anh sửng sốt, dường như hắn không ngờ được người bác này lại đánh giá Trương thần y cao như vậy.