• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 71: Phương thuốc khác

Trong phiên điều trần, mọi người đều với thần sắc kinh ngạc, lẽ nào phương thuốc của tập đoàn Mạt Lâm thật sự là kiểu khác. Nếu như điều này là thật, vậy thì Hoài Bắc nổi tiếng rồi. Trong cùng lúc mà có đến tận hai loại thuốc có thể chữa bệnh tim.

Thẩm phán nhìn về phía hai bị cáo là Trương Trần và Triệu Chí Hào, hỏi: “Hai người có đồng ý với việc so sánh phương thuốc, trình tự chế tạo thành phẩm và tỉ lệ phối hợp thuốc không?”

“Có ạ”, Triệu Chí Hào nhìn Trương Trần, nói.

“Xin hỏi, bên nguyên cáo có đồng ý không?”, thẩm phán hỏi.

“Chúng tôi cũng đồng ý”, người nhà họ Phương gật đầu, đáp.

“Được rồi, quan tòa bảo đảm chuyên gia so sánh sẽ không tiết lộ bí mật kinh doanh của các người dưới bất cứ hình thức nào, sau đó sẽ có một bản thông báo và một bản bảo đảm, các người ký tên vào sau đó nộp văn bản của mình lên”.

Rất nhanh đã hai có văn bản đưa đến tay của hai bên. Nội dung đại khái là bất luận phương thuốc và thứ tự chế tạo thuốc của hai bên có như thế nào thì chuyên gia so sánh tuyệt đối không tiết lộ ra. Nếu không thì họ và tòa án cao nhất sẽ gánh toàn bộ tổn thất kinh tế.

Sau khi ký tên xong, hai bên liền nộp phương thuốc của mình lên.

Kiểm nghiệm là một quá trình dài đằng đẵng, mọi người chỉ có thể ngồi ở đây chờ đợi, không ai rời đi được.

Người nhà họ Phương và Phương Đại Vĩ nhìn thấy Trương Trần với dáng vẻ tự tin thì lúc này họ bỗng thấy lo lắng. Những lời nói của họ đều dựa trên tiền đề tập đoàn Mạt Lâm thật sự ăn cắp phương thuốc của nhà họ Phương mới có thể chế tạo ra dược liệu này.

Nhưng nhìn tình hình trước mắt, dường như người ta thật sự có phương thuốc đó.

Còn người chột dạ nhất là bà cụ Phương. Còn Mã Tam Phong vốn là người tưởng chừng nắm phần thắng thì lúc này cũng chau mày lại, phải chăng… Đúng như lời Cao Hưng Tùng nói?

Thời gian chầm chậm trôi qua, cuối cùng thì sau hai tiếng đồng hồ, một người lớn tuổi với tóc bạc phơ nói nhỏ gì đó bên tai thẩm phán. Lúc này thẩm phán chau mày lại sau đó gật đầu.

“Đã có kết quả rồi nhưng trước tiên tôi có một câu hỏi muốn hỏi bị cáo và nguyên cáo”.

Thẩm phán trầm giọng nói: “Các người nói phương thuốc của các người là chữa bệnh tim, chủ yếu là ở bệnh nhồi máu cơ tim, đúng không?”

“Đúng vậy”, hai bên đều gật đầu nói.

“Được rồi, kết quả có rồi. Do vấn đề thời gian và chỉ là suy đoán sơ bộ chứ không chế tạo ra dược liệu thật sự. Xác suất suy luận và tỉ lệ thành công của trình tự chế tạo phương thuốc nhà họ Phương là 60%. Hơn nữa, chuyên gia cũng đưa ra kết quả, kể cả là chế tạo thành công ra dược liệu thì hiệu quả đối với việc điều trị nhồi máu cơ tim là rất thấp. Còn về những triệu chứng khác thì không nằm trong phạm vi xem xét của tòa án”.

“Còn phương thuốc mà tập đoàn Mạt Lâm cung cấp thì tỉ lệ thành công là 93%, hiệu quả cũng rõ rệt hơn. Do đó, mặc dù thành phần thuốc bên trong khá giống nhau nhưng không thể chứng minh tập đoàn Mạt Lâm ăn cắp phương thuốc của nhà họ Phương được. Bởi vì trong đó có những sơ hở, và cái này thuộc về bí mật kinh doanh. Để bảo đảm công bằng cho tập đoàn Mạt Lâm thì quan tòa không thể nói rõ ra được”.

“Sao có thể như thế được, bọn họ ăn cắp của nhà họ Phương chúng tôi, tại sao lại không giống nhau chứ?”, người nhà họ Phương sau khi sững người ra thì đều phẫn nộ hô lớn.

Phương Thiên Quang thì đập bàn, lớn tiếng tố cáo tòa án có gian lận.

Bọn họ không thể tưởng tượng được phương thuốc này có một loại là đã hiếm có lắm rồi, tập đoàn Mạt Lâm dựa vào cái gì mà có được. Nếu như có thì tại sao không đưa ra từ sớm đi mà cứ phải đợi đến lúc này?

Còn phương thuốc của nhà họ Phương có hiệu quả rất thấp đối với việc điều trị nhồi máu cơ tim, điều này khiến họ không thể nào chấp nhận nổi.

“Nếu bên nguyên cáo còn buông lời vu khống, hò hét làm loạn thì tòa án có quyền bắt giam các người đấy”, sắc mặt của thẩm phán và các thành viên trong tòa án cũng trầm xuống.

Phương Đại Vĩ vội che miệng của Phương Thiên Quang lại, lời này sao có thể nói lung tung được, đây chẳng phải là tự tìm cái chết sao?

Đồng thời trong lòng Phương Đại Vĩ cũng dấy lên cảm giác bất lực. Chuyện đã đến nước này thì không cần thiết phải tiếp tục nữa rồi. Bọn họ tố cáo tập đoàn Mạt Lâm ăn cắp phương thuốc, giờ người ta đã đưa ra phương thuốc của mình rồi, vậy thì còn làm ăn gì nữa. Người ta căn bản không ăn trộm mà!

“Phương Đại Vĩ, chuyện gì đây? Nếu cậu mà để thua trong phiên này… Cậu cứ thử xem?”, Mã Tam Phong ở phía sau cũng không ngồi yên được liền ra mặt uy hiếp.

“Ông… Ông Mã! Ngay từ đầu các ông chắc chắn là tập đoàn Mạt Lâm ăn cắp của các ông mà. Nhưng bây giờ người ta đưa ra phương thuốc của mình rồi, các ông cũng nghe thấy kết quả rồi, vậy thì tôi còn kháng án kiểu gì?”, Phương Đại Vĩ cẩn thận nói.

Sắc mặt Mã Tam Phong biến đổi. Ban đầu nhà họ Phương nói chắc như đinh đóng cột rằng Trương Trần là kẻ ăn cắp, cộng với thời gian đưa ra phương thuốc của tập đoàn Mạt Lâm quá trùng hợp, kết hợp với một số điều tra sau đó nên ông ta cũng hoàn toàn tin tưởng, ai biết được lại xảy ra chuyện này?

“Bất luận thế nào thì cậu cũng phải ổn định thế cục cho tôi trước, kể cả là cho tòa hoãn lại, lùi lại một thời gian cũng được, sau đó tôi sẽ nghĩ cách”, Mã Tam Phong nói.

“Vâng”, Phương Đại Vĩ gật đầu đáp lại.

Ở phía bên kia, sau khi nhà họ Phương bị thẩm phán quát lớn thì có nhỏ giọng lại nhưng vẫn thì thà thì thầm, còn bà cụ Phương thì sắc mặt âm trầm hơn cả.

“Thưa thẩm phán, tôi có lời muốn nói”.

“Mời bà”, thẩm phán lạnh lùng nói, rõ ràng là ông ta không có mấy thiện cảm với nhà họ Phương do trước đó Phương Thiên Quang nói tòa án có gian lận.

“Chính miệng Trương Trần từng thừa nhận là đã ăn cắp phương thuốc, chúng ta có thể hỏi hắn”, bà cụ Phương dùng đến chiêu cuối cùng, nói xong bà còn không ngừng liếc mắt ra hiệu với Trương Quốc Hồng.

Còn Trương Quốc Hồng thì không ngừng kéo tay Trương Trần, ý của bà ta rất đơn giản, nhận đi, đừng có nói lung tung.

“Trương Trần! Cậu chủ động thừa nhận mình đã ăn cắp phương thuốc sao?”, thẩm phán hiếu kỳ nhìn Trương Trần, hỏi.

“Ha ha”, Trương Trần lắc đầu nói: “Có kẻ trộm nào lại thừa nhận mình trộm đồ không ạ? Tất nhiên là không rồi, huống hồ lại là một người tốt bị chịu oan như tôi?”

“Mấy ngày trước người nhà họ Phương đến tìm tôi, dùng hai mươi triệu tệ để mua chuộc, bảo tôi là tại đây thừa nhận tôi đã ăn cắp phương thuốc. Xin hỏi có cần tôi cung cấp đoạn ghi âm không?”

“Trương Trần! Tao phải đánh chết mày, mày không được chết yên thân đâu. Mày đúng là đồ ăn cây táo rào cây sung, mày còn dám ghi âm nữa…”, Phương Thiên Quang vừa mới bình tĩnh được chút thì giờ đây bị Trương Trần châm cho mồi lửa, lúc này ông ta tức giận mắng.

Nhưng ông ta mắng như vậy cũng không khác gì là thừa nhận. Nhất thời, mọi người đều nhìn nhà họ Phương với ánh mắt khinh bỉ và coi thường.

“Không cần thiết”, thẩm phán lắc đầu nói: “Bản án này chủ yếu xem là các người có ăn cắp phương thuốc của nhà họ Phương hay không thôi. Khi nào các người muốn khởi tố nhà họ Phương tội hăm dọa, hối lộ và vu khống thì hãy lấy đoạn ghi âm ra”.

“Xin hỏi, phía nguyên cáo còn chứng cứ nào khác không, nếu không còn thì tòa án sẽ tuyên bố”, thẩm phán nhìn về phía Phương Đại Vĩ và bà cụ Phương.

“Có ạ”, Phương Đại Vĩ nhớ đến câu nói của Mã Tam Phong, chỉ có thể cố gắng hết sức để kéo dài thời gian.

“Như thẩm phán có nói, chuyên gia đưa ra đều là suy luận. Suy luận và thực tế vẫn có những khác biệt, tôi yêu cầu chế tạo thành phẩm rồi xem hiệu quả thực tế thế nào, như vậy mới có thể nói rõ được”.

“Không thể nào”, Cao Hưng Tùng cũng lập tức đứng dậy. Hiện giờ cậu ấy không thể cho Phương Đại Vĩ cơ hội phản đòn nào. Hiện giờ phải đưa ra quyết định cuối cùng trong vụ kiện này. Cậu ấy hiểu rằng, với khả năng của Phương Đại Vĩ cộng với thế lực của nhà họ Mã, ai biết sẽ xảy ra biến cố gì.

Cậu ấy nói: “Như vậy thời gian quá dài! Nếu muốn chế tạo thành phẩm của hai bên và xem hiệu quả thật sự, ít nhất cũng phải mất hai tháng”.

Người nhà họ Phương ánh mắt sáng ngời, dường như chết đuối vớ được cọc, họ đều phụ họa vào: “Đúng vậy, chúng tôi muốn thành phẩm xuất hiện”.

Thẩm phán cũng có chút khó xử, bởi vì yêu cầu mà nhà họ Phương đưa ra dựa theo lý mà nói thì có thể suy xét được.

Lúc này, Triệu Chí Hào luôn trầm ngâm từ đầu buổi, bây giờ cũng đứng lên. Ông ta nhìn thấy Trương Trần gật đầu với mình thì nói luôn: “Thật sự không giấu gì mọi người, nếu như vậy thì thời gian lâu quá. Chúng tôi là doanh nghiệp, lâu như vậy chúng tôi không đủ sức đâu. Để chứng minh cho sự trong sạch của mình, chúng tôi vẫn còn phương thuốc khác có thể chữa được nhồi máu cơ tim, đồng thời có thể thấy rõ hiệu quả tại đây”.

“Cái gì? Còn phương thuốc nữa sao?”

“Trời ơi! Tập đoàn Mạt Lâm này muốn làm gì vậy, một loại đã hiếm lắm rồi, bây giờ họ còn loại nữa. Nếu như không phải bị ép đến mức này thì họ sẽ không nói chăng?”

Mọi người đều ngây người ra, điều này có nghĩa là gì, chỉ cần là những người có chút kiến thức thì đều biết, đây là vấn đề khó mà thế giới đều muốn giải quyết triệt để. Vậy mà hiện giờ tập đoàn Mạt Lâm đưa ra được hai phương án khả thi.

Nhất thời, trước thông tin gây sốc này, trong phòng lại một lần nữa trở nên ồn ào huyên náo. Còn nhà họ Phương và Mã Tam Phong thì càng đứng ngồi không yên.

Thẩm phán ở bên trên cũng sững người. Đúng vậy, nếu người ta có thể chứng minh mình còn phương thuốc khác thì không có lý do gì ăn cắp của các người nữa rồi. Huống hồ, hiện giờ rõ ràng là bên nguyên cáo đang không có đủ chứng cứ.

“Tập đoàn Mạt Lâm giỏi quá đi, nếu như người ta thật sự thử nghiệm thành công tại đây, vậy lần này chỉ e nhà họ Phương toi đời rồi, còn đứng trước nguy cơ bị khởi tố vì vu khống người ta nữa”, mọi người nhỏ giọng nói.

Giờ đây dường như không có ai coi trọng nhà họ Phương nữa. Dù sao thì tập đoàn Mạt Lâm dám nói ra lời này tại đây nhất định cũng nắm chắc được phần nào rồi. Có lẽ bọn họ có thể tận mắt chứng kiến kỳ tích xuất hiện.

Có hiệu quả trong thời gian ngắn, đây dường như là điều không thể, nhất thời mọi người đều có chút mong đợi.

Mã Tam Phong thì kéo Phương Đại Vĩ và bà cụ Phương lại và lớn tiếng quát mắng: “Bà già này, bà nói xem đây là chuyện gì?”

“Ông… Ông Mã! Có lẽ bọn chúng phô trương thanh thế thôi, vậy mà ông cũng tin sao? Ông thừa biết là nhồi máu cơ tim khó chữa thế nào mà. Hiện giờ phương pháp hữu hiệu nhất là đặt stent, nhưng cái đó cần có thời gian. Bọn chúng làm sao dám nói có hiệu quả tại chỗ được?”, bà cụ Phương nói với giọng run rẩy. Bà ta cũng sợ vô cùng nhưng không dám để Mã Tam Phong nhìn ra vẻ bất thường.

Quả nhiên sắc mặt của Mã Tam Phong cũng đỡ hơn chút, nói: “Bất luận thế nào thì thế trận hôm nay không thể vỡ được”.

Phương Đại Vĩ cười hì hì nói: “Trừ phi bọn chúng thật sự làm được như bọn chúng nói, nếu không thì chúng ta thắng chắc rồi”.
Chương 72: Kỳ tích xuất hiện

Thẩm phán cũng muốn thấy kỳ tích xuất hiện nên ông ta lập tức nói: “Được rồi, có cần tòa án giúp gì không?”

“Không cần đâu”, Triệu Chí Hào lắc đầu nói: “Không giấu gì mọi người, thật ra chức Tổng giám đốc tập đoàn Mạt Lâm của tôi chỉ là cái danh thôi, trên tôi vẫn còn có người nữa. Tôi muốn mời sếp của tôi đến”.

Lời nói vừa dứt thì mọi người trước đó chưa khôi phục lại tâm trạng, giờ đây lại một phen huyên náo. Nếu tập đoàn Mạt Lâm này không phải Triệu Chí Hào làm chủ thì đây đúng là tin tức vô cùng hot.

Mã Tam Phong cũng đưa mắt nhìn lại, quả nhiên, ông ta từng nói nhà họ Triệu ở đâu ra mà có thế lực lớn đến thế, hóa ra là có chỗ dựa vững chắc. Chỉ không biết rốt cuộc chỗ dựa này là ai. Người của Hoài Bắc thì ông ta đều biết cả, trừ phi là người ở bên ngoài đến, hay là mấy gia tộc này liên kết với nhau thành lập nên công ty thuốc Mạt Lâm này?

Thẩm phán cũng không có hứng thú với mấy chuyện kinh doanh này, nếu như Triệu Chí Hào đã có chuẩn bị thì ông ta cũng không nói thêm gì nữa.

“Thưa thẩm phán! Tôi đi vệ sinh một lát, không có vấn đề gì chứ ạ?”, Trương Trần đột nhiên đứng lên nói.

“Cậu đi đi”, thẩm phán khoát tay nói. Hiện giờ tội danh của tập đoàn Mạt Lâm về cơ bản là được gột sạch rồi, hơn nữa có Triệu Chí Hào ở đây, thẩm phán cũng không hỏi thêm gì nhiều.

“Cái đồ vô dụng, tốt nhất là chết trong nhà vệ sinh đi, bị bồn cầu xả đi mới phải”, Trương Quốc Hồng nghiến răng nghiến lợi nghĩ. Nếu không phải ở đây đông người thì bà ta chắc chắn không kìm nổi mà cho Trương Trần hai cái bạt tai rồi.

Giờ đây hay ho rồi, hai mươi triệu tệ sắp đến tay cũng bay mất rồi, tất cả đều tại tên vô dụng này.

Trong lúc mọi người đều với ánh mắt mong đợi, tò mò xem sếp thật sự của tập đoàn Mạt Lâm là ai thì đột nhiên có một người con trai đẩy cửa bước vào. Anh ta mặc đồ vest trắng, thân hình khiến người ta không chê vào đâu được. Chỉ có điều, người này đeo khẩu trang khiến mọi người không thể nhìn ra diện mạo thật sự của anh ta.

Mặc dù như vậy nhưng nhìn khí thế và khuôn mặt góc cạnh của anh ta thì đều thấy được, người ta chắc chắn không tầm thường.

Còn phía sau người con trai này còn có Tiền Sinh Bình và một số chuyên gia, bác sĩ nổi tiếng của bệnh viện thành phố, cuối cùng là một cái cáng khiêng một bệnh nhân tầm sáu mươi tuổi.

“Vị này… Chính là sếp Cổ của tập đoàn Mạt Lâm chúng tôi, anh ấy thích sạch sẽ nên thích đeo khẩu trang, xin mọi người đừng trách”, Triệu Chí Hào đứng lên nói một câu. Số ít người thể hiện vẻ khinh bỉ, còn phần lớn đều có thể thông cảm, dù sao những người càng có bản lĩnh thì càng có nhiều tật.

“Xin chào thẩm phán”, sếp Cổ chào hỏi một tiếng. Thật ra người này chính là Trương Trần ban nãy xin phép đi vệ sinh.

Thẩm phán gật đầu một cái, ra hiệu ‘Trương Trần’ có thể bắt đầu rồi.

“Ha ha! Phía sau tôi đây chính là Tiền Sinh Bình và một số chuyên gia của bệnh viện thành phố. Phía sau nữa chính là bệnh nhân mắc nhồi máu cơ tim. Đây là báo cáo giám định của bệnh viện thành phố. Nếu như thẩm phán không chấp nhận thì có thể để các chuyên gia đánh giá”.

Thẩm phán cầm lấy bản giám định, bên trên có đóng dấu của bác sĩ chữa trị chính và của viện trưởng Ngô Khôn Lương. Ông ta gật đầu, ông ta tin tưởng bệnh viện thành phố, lúc này hỏi: “Anh muốn mượn bệnh nhân này để mọi người được mở rộng tầm mắt. Nhưng người dưới quyền anh là Triệu Chí Hào nói là có thể thấy được hiệu quả tại chỗ. Có thể nói rõ hơn về hiệu quả này không?”

“Tất nhiên là được”, Trương Trần nói: “Tôi tin chắc rằng mọi người cũng không lạ gì với nhồi máu cơ tim, nếu nặng có thể tử vong, còn nếu đỡ hơn chút thì cũng không thể đi lại được. Và hiệu quả chúng tôi nói ở đây là, lát nữa sẽ để bệnh nhân này đứng lên rồi đi lại cho mọi người xem”.

“Cái gì? Không thể nào? Y học tiến bộ đến mấy mà còn không làm được mà. Cứ coi như tập đoàn Mạt Lâm có thể chữa trị được nhưng bệnh nhân này ngay cả giơ tay ra cũng khó, giờ lại bảo người ta đứng lên đi lại, đây đúng là khó tin quá chăng?”

Mọi người đều lớn tiếng kinh ngạc. Làm được đến như này đúng là mở ra kỳ tích của y học rồi. Đây đúng là việc mà cả thế giới nỗ lực bao nhiêu năm cũng không làm được”.

Phương Đại Vĩ là đại luật sư nên áp lực không nhỏ. Hắn ta thở dài một hơi, lẩm bẩm: “Lần này thì tốt rồi”.

Rõ ràng là hắn ta cũng không tin ông chủ Cổ này có thể khiến một người đang bước một chân vào Quỷ Môn Quan giờ đây lại có thể đứng lên đi lại được.

Còn Triệu Chí Hào là người biết sự tình cũng nắm chặt nắm đấm. Ông ta biết được bản lĩnh của Trương Trần nhưng đến ông ta cũng cảm thấy khó tin. Lời này của Trương Trần đúng là có chút hoang đường.

Thẩm phán cũng chau mày lại nói: “Anh Cổ! Chỉ cần anh có thể để bệnh nhân đó ngồi dậy làm vài động tác của tay là cũng giỏi lắm rồi. Nhưng anh phải nghĩ kỹ nhé, anh chắc chắn là người đó có thể đứng lên, đến lúc không làm được thì anh chắc biết được hậu quả thế nào rồi đấy”.

“Tôi biết”, Trương Trần gật đầu nói.

“Mẹ kiếp…”, Triệu Chí Hào suýt nữa không kìm được. Thẩm phán đã cho cơ hội rồi, bảo là chỉ cần ngồi dậy là được, thế mà Trương Trần vẫn còn giả bộ ở đây nữa.

“Mẹ, mẹ có thấy người này… Giống Trương Trần không?”, Phương Thủy Y ngồi ở hàng ghế bị cáo, từ lúc Trương Trần vào cô không hề rời mắt, thật sự là cô đã quá quen với thân hình và bóng lưng của Trương Trần, quan trọng hơn là giọng nói thì y hệt.

Trương Quốc Hồng không nghĩ gì mà cười nói: “Trương Trần còn không xứng xách giày cho người ta nữa, một tên vô dụng có thể so sánh được với người đáng kính như Triệu Chí Hào sao?”

Mặc dù lời nói khó nghe nhưng Phương Thủy Y vẫn gật đầu tán thành. Hai người này cách biệt quá lớn, nếu không phải là cô quá quen thuộc với Trương Trần thì cô cũng không dám nghĩ đến phương diện này.

Nhưng người này thật sự khiến cô cảm thấy đó chính là Trương Trần. Còn nữa, sao anh ta phải đeo khẩu trang? Thật sự là sạch đến nỗi đấy sao?

Trong lúc mọi người đang thì thầm to nhỏ thì có người bưng đến một cái xoong và một cái lò, sau đó bảo mọi người tản ra để chứng minh với mọi người đây là thần dược.

“Sếp Cổ, có thể bắt đầu chưa?”

“Bắt đầu đi”.

Người đó đáp lại một tiếng rồi lập tức đun thuốc, còn Trương Trần thì lấy kim vàng ra để chữa trị.

Chỉ dược liệu đơn thuần căn bản không thể có tác dụng thần kỳ như vậy được, kể cả là tiên đơn thì cũng phải mất thời gian kiểm nghiệm. Lúc này, nếu như muốn hiệu quả hơn nữa thì phải cần có sự giúp đỡ của cây kim vàng.

Nhưng giờ đây, anh diễn vai ông chủ Cổ thì chỉ có Triệu Chí Hào biết được thôi. Để tránh người khác nhận ra cách châm kim trước đây của anh nên lần này anh không dùng cách cũ nữa.

Cùng với việc dùng ba bảy hai mươi mốt chiếc kim đâm vào huyệt vị, lúc này mùi thuốc thơm phảng phất bay lên.

Mọi người đều với sắc mặt nghi hoặc, bọn họ không hiểu sự huyền diệu trong đó, còn nhà họ Phương và Mã Tam Phong chỉ có thể nóng lòng chờ đợi.

Những bác sĩ và chuyên gia của bệnh viện thành phố thì chăm chú nhìn Trương Trần, những thủ pháp trong này đúng là rất đáng để họ học hỏi.

“Cậu Trương, đừng làm bừa nhé”, Triệu Chí Hào mấy lần định lên trước hỏi Trương Trần định làm gì và nghĩ gì vậy nhưng lần nào ông ta cũng phải dừng bước chân.

Qua một lúc nữa, thuốc đun xong được đặt sang một bên và Trương Trần cũng kết thúc quá trình của mình.

“Bón thuốc cho bác ấy đi, tin rằng một lúc nữa sẽ khỏi thôi”, Trương Trần cười nói.

Sau khi thuốc nguội, mọi người nhìn thuốc được bón cho bệnh nhân. Thẩm phán thì không kìm nổi muốn lên tiếng, vì thoạt nhìn cũng không có vẻ gì là thần bí cả.

“Ông chủ Cổ, vậy là xong rồi sao?”, thẩm phán hỏi ra câu hỏi mà tất cả mọi người có mặt ở đây đều muốn hỏi.

“Sắp rồi”, Trương Trần cười nói: “Tầm nửa tiếng chăng, đợi thuốc phát huy tác dụng là được”.

Nghe Trương Trần nói vậy, bọn họ cũng không hiểu và cũng không dám hỏi. Nếu người ta đã đưa ra thời gian, vậy thì cứ đợi xem sao.

“Thiên Dương! Cậu cũng kinh doanh thuốc, cậu thấy thế nào?”, Phương Thiên Quang lau mồ hôi, hai mắt có chút mơ hồ, hỏi.

“Sao em biết được, em chỉ bán thuốc thôi chứ có chế thuốc đâu”, Phương Thiên Dương ngây người ra, tùy ý nói: “Nhưng em thấy, thời gian trước thần y Trương của bệnh viện thành phố đánh bại được Hàn y cũng không làm được hiệu quả như này. Mặc dù ông chủ Cổ đeo khẩu trang nhưng anh nhìn xem, anh ta chỉ tầm hơn hai mươi tuổi, đâu có bản lĩnh lớn thế?”

“Cũng phải cũng phải”, Phương Thiên Quang lại lau mồ hôi, trong phòng này không nóng nhưng ông ta hoảng loạn đến nỗi toát hết mồ hôi. Ông ta không biết nếu như thất bại thì nhà họ Phương sẽ phải gánh chịu những hậu quả như nào.

Bà cụ Phương và Mã Tam Phong ở phía trước dường như mắt không rời khỏi bệnh nhân kia. Bệnh nhân đó được bệnh viện thành phố và pháp y kiểm tra rồi, đúng là bị nhồi máu cơ tim.

Nhìn ánh mắt của hai người này, kể cả là bệnh nhân thật sự tỉnh lại thì cũng bị ánh mắt này của bọn họ làm sợ chết mất.

Sự việc liên quan đến thành bại của hai bên, dường như trong nửa tiếng đồng hồ không ai phân tâm cả, ai nấy đều chăm chú nhìn bệnh nhân vừa mới uống xong thuốc kia.

Ting ting!

Thời gian chầm chậm trôi qua, cuối cùng nửa tiếng đồng hồ cũng qua, nhưng bệnh nhân nằm trên cáng kia vẫn chưa có phản ứng gì đặc biệt. Điều này khiến người nhà họ Phương đều thở phào nhẹ nhõm, còn Triệu Chí Hào với vẻ mặt như ăn phải ruồi.

“Ha ha, tôi biết ngay mà, tôi biết ngay là tên này chỉ biết lừa bịp thôi”.

“Lần này thì nhà họ Phương chúng ta thắng rồi, xem bọn họ còn có trò gì nữa không”.

“Anh tài nhỉ, anh có tài thì bảo ông ấy đứng dậy đi. Nếu như anh thật sự có bản lĩnh đó thì đó mới là kỳ tích”.

Bà cụ Phương nói có chút đắc ý, đến những người nghe phiên điều trần này cũng lắc đầu thở dài. Ông chủ Cổ này đúng là khoác lác quá rồi, xem giờ đây anh ta giải quyết kiểu gì.

“Muốn có kỳ tích chứ gì, tôi sẽ cho thấy kỳ tích ngay”, Trương Trần cười ha ha rồi kéo tay của bệnh nhân đó, ngay lập tức ông ta từ cáng đứng lên được.

“Đừng, đừng mà, toàn thân tôi không có chút sức lực nào, không đứng vững đâu…”, người bệnh nhân đó hét lớn, giống như vô cùng hoảng loạn.

“Vậy bây giờ ông thấy thế nào?”, Trương Trần thản nhiên hỏi.

“Tôi… Tôi…”, bệnh nhân đó nói hai tiếng rồi đột nhiên cảm nhận được gì đó. Ông ta cúi đầu xuống thì mới thấy mình đứng được rồi.

“Trước tiên đừng cử động”, Trương Trần cười rồi rút cây kim cuối cùng ở cổ người đó xuống rồi bỏ vào túi thuốc, nói: “Hiện giờ, ông thử đi hai bước cho mọi người xem”.

“Tôi… Tôi đi được sao thần y Cổ?”, bệnh nhân đó nói với vẻ không tự tin lắm.

Trương Trần gật đầu, tất nhiên anh biết ông lão này nằm giường đã lâu nên cần cổ vũ: “Ông làm được mà, tôi bảo ông làm được là được, bởi vì tôi chính là kỳ tích…”.
Chương 73: Rắc rối của mẹ vợ

Tất cả mọi người đều yên tĩnh lại, miệng há hốc, trên mặt tràn ngập vẻ khó tin!

Lần này bọn họ đang chứng kiến thứ gì đây, kỳ tích y học sao?

Nhưng quả thật đây chính là kỳ tích. Người vừa mới nằm trên cáng, không thể tự lo cho mình lại có thể đứng dậy ngay, đây không phải là kỳ tích thì là gì nữa?

Ở đây chỉ có tiếng bước chân nhẹ nhàng của ông lão kia, một bước, hai bước, ba bước...

Rốt cuộc, những giọt nước mắt vẩn đục chảy xuống từ viền mắt của ông lão. Cả người không kìm được sự run rẩy, ông lão ấy xoay người quỳ xuống trước Trương Trần, dùng sức dập đầu lạy!

"Bác ơi, không được đâu!", Trương Trần vội vàng tiến lên đỡ, thế nhưng nói sao thì ông lão kia cũng muốn lạy một cái. Có trời mới biết gia đình đó đã phải chịu đựng những gì. Đối với Trương Trần mà nói thì ông ấy chỉ là một bệnh nhân, nhưng đối với người nhà của ông lão kia mà nói, đó chính là cả bầu trời!

Ông lão kia trông già nua như vậy hoàn toàn là vì bị ốm đau dằn vặt, người đàn ông đó còn chưa đến năm mươi tuổi. Để chữa bệnh cho bác ấy, tất cả tiền tích góp bấy lâu nay trong nhà đều đổ hết vào đây, bây giờ dường như cái động không đáy này đã có chút hy vọng!

Phương Thủy Y, Triệu Chí Hào và mọi người trong bồi thẩm đoàn đều vô cùng kích động. Một mặt là vì vụ kiện này thắng chắc rồi, mặt khác là vì cảnh tượng trước mắt quá chấn động!

Còn nhà họ Phương lúc này cũng há hốc mồm. Vậy mà anh thật sự làm được. Nhất là Phương Như, cô ta vừa bảo trừ phi xuất hiện kỳ tích, người ta liền sáng tạo kỳ tích cho cô ta xem, cô ta thật sự rất muốn vả miệng mình!

"Được rồi, bác à, bác đi nghỉ trước đi!", Trương Trần khẽ cười một tiếng.

"Tôi yêu cầu kiểm tra thân thể của bệnh nhân này!", Phương Đại Vĩ giống như kẻ điên muốn nắm lấy cọng cỏ cuối cùng!

Khi Phương Đại Vĩ hô lên câu này, ánh mắt của những người quan sát khiến hắn ta hiểu rõ trong lòng, hầu như không cần kiểm tra nữa. Nhưng vụ kiện lần này mà thua, liệu Mã Tam Phong có để yên cho hắn ta không!

"Không cần kiểm tra!", nhân vật được mọi người kính trọng của bệnh viện thành phố, Tiền Sinh Bình cũng lộ ra biểu cảm chấn động. Nghe thấy có người còn nghi ngờ, ông ấy hừ lạnh nói: "Bệnh nhân có thể đứng dậy đi lại chính là minh chứng tốt nhất. Lẽ nào anh còn định vạch tim ông ấy ra, nhìn xem có phải là vì bị tiêm thuốc kích thích nên ông ấy mới đứng dậy đi lại được không?"

"Được rồi, kết quả của chuyện này đã có!", sắc mặt của thẩm phán cũng trở nên nghiêm khắc, không còn thái độ ôn hòa như trước. Ông ta nói với Phương Đại Vĩ và mấy người nguyên cáo: "Trọng điểm lần này là mấy người khởi tố tập đoàn Mạt Lâm ăn cắp đơn thuốc. Bây giờ tập đoàn Mạt Lâm tự chứng minh được rằng mình trong sạch rồi, mấy người còn chứng cứ gì mới không?"

Mấy người trong nhà họ Phương đều mang vẻ mặt cay đắng, không nói được một lời nào. Trước đó bọn họ đã cược một ván cuối cùng, hoàn toàn chỉ để kéo dài thời gian, bây giờ bọn họ còn có thể nói gì nữa đây?

"Ngài thẩm phán, mọi chuyện đã rõ. Đối với chuyện vu khống của nhà họ Phương và sự giúp đỡ của ông Mã, tôi muốn nhận được một lời Cổi thích công bằng và hợp lý!", Trương Trần từ tốn nói.

Thẩm phán gật đầu. Vốn dĩ thưa kiện sẽ có một phe thắng, nếu nguyên cáo không kiện thắng được người ta thì đương nhiên sẽ tự phải chịu hậu quả. Huống chi nếu có thể định tội được quan điểm mang tính chất thương mại thế này thì chẳng ai nói gì, còn nếu là vu khống thì chắc chắn sẽ là một sự đả kích nặng nề đối với danh tiếng của tập đoàn Mạt Lâm!

"Bây giờ sẽ do thẩm phán tôi phán định. Nếu bên phía nguyên cáo không có chứng cứ mới chứng minh tập đoàn Mạt Lâm ăn cắp đơn thuốc, như vậy phán quyết lần này là tập đoàn Mạt Lâm vô tội. Hơn nữa bên phía nguyên cáo phải xin lỗi tập đoàn Mạt Lâm ở nơi công khai, đồng thời bồi thường thiệt hại kinh tế trực tiếp và gián tiếp!"

"Cốc!", cùng với tiếng gõ búa của thẩm phán, tất cả đều đã kết thúc!

Trên mặt mấy người Phương Thủy Y đều nở nụ cười tươi như hoa, mà mấy người nhà họ Phương thì đều bày ra khuôn mặt giống như bị táo bón, nhất là khi thấy được ánh mắt nham hiểm đầy ý uy hiếp của Mã Tam Phong.

Phán quyết đã có, sau đó tòa tuyên án một vài điểm cơ bản và số tiền bồi thường danh dự cụ thể. Lúc số tiền bồi thường được đưa ra, cả nhà họ Phương trở nên vô cùng suy sụp!

Bởi vì Mã Tam Phong không phải người khởi tố chính thức, thế nhưng ông ta là đối tác nên phải chi một nửa tiền, nửa còn lại thì ông ta hoàn toàn mặc kệ, vậy nên một nửa là năm triệu kia lại thuộc về nhà họ Phương!

Mà lúc này, ‘ông chủ Cổ’ cũng lặng lẽ rời đi, không lâu sau Trương Trần ôm bụng trở về!

"Ôi, thắng rồi sao?", Trương Trần Cổ vờ Cổ vịt nói.

"Sao cậu không chết trong đó luôn đi?", Trương Quốc Hồng hung dữ nhìn Trương Trần. Ông chủ Cổ mới xuất hiện so với Trương Trần giống như rồng so với giun vậy, khiến bà ta nhìn thấy mà muốn nôn!

"Mẹ, mẹ nói gì vậy?", Phương Thủy Y lên tiếng giúp đỡ. Trương Trần không để tâm mà nhún vai, thích làm gì thì làm đi!

Phán quyết này vừa đưa ra liền truyền khắp Hoài Bắc, thậm chí là toàn bộ tỉnh Giang Lăng. Chủ yếu là do phán quyết này mới được đưa ra, nếu không thì nhất định sẽ truyền đi các nước khác một cách nhanh chóng!

Tập đoàn Mạt Lâm đưa ra hai đơn thuốc chữa bệnh tim, cũng chứng minh được rằng đơn thuốc này quả thật là của bọn họ. Lần này có thể nói là tập đoàn Mạt Lâm đã đưa danh tiếng vang xa, mà người khiến mọi người cảm thấy bí ẩn nhất chính là ông chủ Cổ vẫn chưa lộ mặt.

Rốt cuộc ông chủ Cổ này là người phương nào?

Vô số phóng viên bên ngoài truy hỏi Triệu Chí Hào, hy vọng nhận được chút tin tức, thế nhưng Triệu Chí Hào không hề lộ ra một chữ. Mà Cao Hưng Tùng, luật sư của tập đoàn Mạt Lâm lại chớp mắt trở thành người nổi tiếng!

"Bà cụ Phương, chuyện giữa chúng ta còn chưa xong đâu!", ở bên ngoài tòa án, Mã Tam Phong đạp hư camera của một phóng viên đang muốn phỏng vấn, sau đó chỉ vào mặt bà cụ Phương rồi mắng to!

Lần này có thể nói là Mã Tam Phong đã mất cả chì lẫn chài. Nói xin lỗi ở nơi công khai, việc này quả thật khiến ông ta không biết giấu mặt ở đâu nữa, còn mấy triệu kia đối với ông ta mà nói thì chỉ là chuyện nhỏ!

Mấy người nhà họ Phương nhìn Mã Tam Phong với vẻ mặt nghĩ mà sợ và cầu xin. Đủ loại cảm xúc hiện lên trong lòng bà cụ Phương, bà ta thấp giọng nói: "Ông Mã, nếu hai loại thuốc không giống nhau thì chúng ta cũng có thể tiếp tục phát triển, không cần lo lắng đến chuyện bản quyền sáng chế."

"Phát triển, phát triển cái con mẹ bà đấy!", Mã Tam Phong giậm chân mắng chửi. Nếu có thể tiếp tục phát triển thì cũng được thôi, thế nhưng bà già này không nghe thấy chuyên gia nói, cho dù làm ra được thành phẩm thì cũng không có hiệu quả gì nhiều với bệnh nhồi máu cơ tim sao?

Bây giờ Mã Tam Phong không có thời gian nổi giận với nhà họ Phương, lập tức lên xe rời đi. Trong lòng ông ta còn đang ôm chút hy vọng cuối cùng. Nói sao thì đơn thuốc kia cũng đã lưu truyền suốt mấy trăm năm, có lẽ có thể dùng được cho những căn bệnh khác mà bọn họ chưa biết thì sao?

Bên phía Trương Trần cũng có vô số phóng viên vây quanh, thế nhưng mấy người Phương Thủy Y đâu biết ông chủ Cổ là ai đâu chứ!

Mọi người cũng rời khỏi đây dưới sự bảo vệ của vệ sĩ.

Trên đường đi, tâm trạng của Phương Thủy Y không tệ lắm, dù sao bọn họ đã tẩy sạch hiềm nghi, là trong sạch!

Mà Trương Quốc Hồng lại mang vẻ mặt u ám. Đối với bà ta thì chuyện này chẳng quan trọng, chuyện quan trọng là đã mất hai mươi triệu. Điều càng đáng giận hơn là số tiền mười triệu bồi thường của nhà họ Phương và ông Mã không hề liên quan gì đến bọn họ!

"Tên sao chổi này sao có thể xứng với Thủy Y nhà mình chứ!", Trương Quốc Hồng nhìn thoáng qua Trương Trần, trong đầu không khỏi nghĩ đến ông chủ Cổ ở trên tòa án lúc nãy.

Xe nhanh chóng chạy đến biệt thự, cho Phương Thủy Y và mấy người Trương Quốc Hồng xuống xe, Trương Trần lái xe xuống bãi đỗ xe ở dưới hầm. Những người qua lại thấy chiếc Audi này thì dồn dập nhìn qua, nghĩ rằng nhìn người đẹp một chút để dưỡng mắt. Nhưng khi thấy Trương Trần xuống xe thì tất cả đều cảm thấy thất vọng.

Trương Trần hơi bĩu môi, xe này là của vợ anh, chỉ có điều trong lòng anh cũng đang cảm thấy rất đắc ý.

Trương Trần đến bãi đỗ xe dưới hầm, mới đi ra liền nghe thấy tiếng cãi vã!

"Mấy hôm trước nghe bà cụ Hình nói trước kia nhìn thấy Trương Quốc Hồng trộm đồ của người ta, còn bị người ta bắt được, lúc này mới thấy quả nhiên không có lửa làm sao có khói. Hơn nữa nhìn dáng vẻ phô trương của người ta, e rằng không phải người bình thường đâu nhỉ?"

"Thế mà lại có chuyện này à, sao tôi không biết vậy? Cả nhà này cũng hay ghê, vừa thắng kiện liền xuất hiện tình huống này!"

"Đương nhiên là anh không biết rồi, cũng do hôm đó chúng tôi không ra ngoài chơi nên mới thấy!"

Nghe thấy tiếng xì xào bàn tán này, Trương Trần bước về phía trước, lông mày nhíu chặt lại. Anh đi về phía đám người, thấy được một người đàn ông dáng vẻ đường hoàng, lạnh lùng đứng đó. Phía sau anh ta có mười vệ sĩ, cách đó không xa còn có ba chiếc siêu xe với giá trị không nhỏ!

Hai mắt Trương Quốc Hồng đỏ bừng, bà ta mang vẻ mặt cầu xin nhìn người đàn ông trước mặt nói: "Lỗi Lỗi, cô không có gan đó đâu, cháu phải tin cô!"

"Lỗi Lỗi?", Trương Trần nghi hoặc nhìn về phía Phương Thủy Y, cô nói: "Chắc là anh họ của nhà bà ngoại tôi, tên là Trương Thiên Lỗi, tôi cũng chưa từng gặp anh ta!"

"Vậy đây là chuyện gì?", Trương Trần hỏi.

Lông mày của Phương Thủy Y nhíu lại. Cô nghe thấy mấy người xung quanh nói bóng nói gió nên cảm thấy không vui, thế nhưng lại không thể bịt miệng người ta được, lập tức đáp: "Anh ta, anh ta bảo lần trước mẹ về đã trộm lấy một cây trâm phượng!"

"Hả?", Trương Trần nhìn qua, chỉ thấy người được gọi là Trương Thiên Lỗi mang vẻ mặt căm ghét, hất tay Trương Quốc Hồng đang khoác lên tay mình ra.

"Cô à, bộ vest này của cháu rất đắt, cô cũng đừng làm bẩn nó chứ!"

"Phải rồi, là cô sai, nhưng cô thật sự không hề trộm đồ, cháu phải tin cô!", Trương Quốc Hồng vội vàng nói.

Trương Thiên Lỗi bật cười một tiếng, sau đó lạnh lùng nói: "Dù sao thì cô cũng mang họ Trương, thường dùng tài nguyên của dòng họ để giúp đỡ nhà mình. Nhà họ Trương có nhiều của cải, mấy thứ này coi như là bố thí cho nhà cô, người trong nhà cũng chẳng nói gì, thế nhưng không ngờ rằng cô lại quen thói, lần trước còn dám trộm đi cây trâm phượng gia truyền trong nhà. Tự cô suy nghĩ cho kỹ đi!"

Trương Quốc Hồng sốt ruột đến mức sắp khóc. Phương Thiên Bàng cũng không đành lòng, nhỏ giọng nói: "Lỗi Lỗi, cô của cháu không nói dối đâu!"

"Hừ, Trương Quốc Hồng là người thế nào, hàng xóm láng giềng ở đây có ai không biết chứ!", bỗng nhiên có người khe khẽ nói, xem ra Trương Quốc Hồng cũng không được đánh giá tốt ở đây.

Trương Thiên Lỗi khẽ nhíu mày, nói sao thì Trương Quốc Hồng cũng là người nhà họ Trương bọn họ, nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, e rằng sẽ làm tổn hại đến thanh danh nhà bọn họ.

"Cút hết đi!", Trương Thiên Lỗi nhìn những người hóng chuyện xung quanh rồi lạnh giọng nói, sau đó phất tay. Những vệ sĩ ở đằng sau anh ta lập tức lấy côn điện ra, hiển nhiên nếu có người không chịu cút thì phải chuẩn bị tinh thần chịu đòn đi!

Mấy người kia không phục nói kháy nhưng cũng không dám nán lại. Từ khí thế của người đàn ông này, bọn họ có thể nhìn ra được người này tuyệt đối là cậu ấm của dòng họ lớn, không thể đắc tội được!
Chương 74: Chỗ dựa?

“Ha ha, đủ rồi đấy Trương Quốc Hồng, tôi đã đuổi hết những người không liên quan đi rồi, bà không sợ mất mặt nhưng tôi sợ, đây cũng là lý do mà tôi ăn nói hòa nhã với bà thế này. Chắc bà cũng biết tính cách của đám người trong nhà rồi, chỉ cần bà hiểu chuyện một chút thì cũng nên giao chiếc trâm phượng ra đây!”

Trương Thiên Lỗi mỉm cười, giọng điệu của anh ta chẳng khác nào đang giáo huấn cháu trai, đây mà là con cháu gì chứ, rõ là ông nội!

“Cô không lấy trộm thì giao thế nào?”, Trương Quốc Hồng quát lên!

Trương Thiên Lỗi cũng cảm thấy không vui, anh ta nói bằng giọng lạnh lùng: “Những gì cần nói thì tôi đã nói cả rồi, bây giờ tôi nể mặt bà một lần nữa, bà không lấy ra cũng không sao, nhưng đến trước lễ mừng thọ của ông nội mà bà còn không quyết định thì đừng trách nhà họ Trương tuyệt tình!”

“Đừng nói là nhà họ Phương đã đá các người ra rồi, cho dù nhà họ Phương che chở các người, chỉ cần nhà họ Trương nhổ một bãi nước bọt thôi cũng đủ để dìm chết các người!”

“Chúng ta đi!”, Trương Thiên Lỗi hừ lạnh một tiếng rồi dẫn người đi!

Xảy ra chuyện này, tâm trạng của mọi người đều bị phá hỏng. Không có gì bất ngờ xảy ra, Trương Quốc Hồng lại mắng Phương Thiên Bàng một trận, sau đó ai về nhà nấy!

Phương Thủy Y cũng chẳng có tâm trạng nào nữa, Trương Trần thảnh thơi dựa vào sô pha, căn bản chẳng hề đặt chuyện này trong lòng!

Nếu Trương Quốc Hồng tới tìm anh, anh sẽ nể mặt Phương Thủy Y và không từ chối, nếu không tìm anh thì anh càng nhàn nhã, sẽ chẳng nhúng tay vào quá nhiều!

Buổi chiều, tâm trạng của Phương Thủy Y tốt hơn nhiều rồi, cô nhận được thông báo rằng công ty của cô đã qua bước xét duyệt đầu tiên, chính thức có công ty dưới danh nghĩa của mình!

Không giống với lúc ở nhà họ Phương, công ty này thực sự thuộc về cô. Mặc dù vẫn còn người đầu tư khác, nhưng cô có quyền lên tiếng tuyệt đối, khiến cô cảm thấy vô cùng hưng phấn!

“Tôi phải tới xem địa chỉ công ty, anh ở nhà một mình đi!”, tâm trạng của Phương Thủy Y không tệ, hiếm khi cô không thúc giục Trương Trần ra ngoài tìm việc như thế!

Trương Trần gật đầu, chắc là Chu Viên Viên cũng đã lựa chọn được địa chỉ cửa hàng bán thuốc rồi, vậy nên anh cũng qua đó xem.

Sau khi Phương Thủy Y đi, Trương Trần cũng đóng cửa rời khỏi đó!



“Tiểu Tiền, đã chuẩn bị đồ đạc hết chưa?”, dưới tập đoàn Mạt Lâm, Trương Thiên Lỗi đeo kính đen hỏi!

“Thưa cậu, tất cả đã chuẩn bị xong rồi, nhưng có đến mức phải thế không? Tùy ý lấy chút đồ là được rồi mà, tuy rằng tập đoàn Mạt Lâm đang khá có tiếng trong ngành y dược, nhưng vẫn chưa là gì với nhà họ Trương chúng ta, thế này thì coi trọng họ quá rồi đấy?”

“Lắm lời!”, Trương Thiên Lỗi quát lớn một tiếng, người tên Tiểu Tiền này đã đi theo anh ta một thời gian khá dài, anh ta cố ý muốn đào tạo để làm trợ thủ cho mình, vì thế mới giải thích nói: “Cậu không biết lợi nhuận từ loại thuốc chữa bệnh tim này đâu, nếu làm tốt, chưa tới ba năm là có thể đưa ra nước ngoài. Đương nhiên, nếu chỉ là chữa bệnh tắc nghẽn tim mạch thì vẫn chưa đủ, nhưng ai biết tập đoàn Mạt Lâm có giấu nghề riêng không?”

“Tiên lễ hậu binh, khách khí một chút cũng không sao!”

“Tôi hiểu thưa cậu!”, Tiểu Tiền nói.

Trương Thiên Lỗi gật đầu, mang quà cáp bước vào tập đoàn Mạt Lâm!

Lúc này ở trong phòng làm việc, Triệu Chí Hào mặc vest đi giày da bóng loáng, khiến người ta cảm cảm nhận được khí thế vững vàng!

Ông ta cũng mới biết người của nhà họ Trương sẽ tới. Sau khi mời vào trong, ông ta vội vàng pha trà, giọng nói vô cùng khách khí!

“Ha ha, ông chủ Triệu khách sáo quá, tôi nghĩ quý công ty cũng mới khởi bước, cho dù nhà họ Triệu các ông không hề tầm thường, nhưng thực sự là chưa đi sâu vào ngành y dược, mà mục đích của tôi lần này là tìm kiếm sự hợp tác!”

Trương Thiên Lỗi cười nói nhẹ nhàng, nhận lấy chén trà của Triệu Chí Hào rồi lấy một tấm chi phiếu đặt lên bàn!

Anh ta biết bên trên Triệu Chí Hào vẫn còn người khác, ý nghĩa của tấm chi phiếu này cũng rất rõ ràng, là để hối lộ Triệu Chí Hào!

Triệu Chí Hào âm thầm gật đầu trong lòng, nhà họ Trương không hổ là danh gia vọng tộc, làm việc cẩn thận, nào là tặng quà, nào là đưa chi phiếu!

“Ha ha, theo ý kiến cá nhân thì đương nhiên là tôi rất hi vọng được hợp tác với các cậu, có tiền thì cùng nhau kiếm, nhưng tôi còn phải xin phép cấp trên, chắc hẳn cũng chỉ cần hỏi qua cho có là được!”, Triệu Chí Hào nói!

Trương Thiên Lỗi gật đầu, Triệu Chí Hào không tránh né gì cả, cầm điện thoại lên gọi cho Trương Trần. Mặc dù Trương Trần thường xuyên bỏ bê công việc, nhưng việc cần làm thì ông ta vẫn phải làm, không thể vì một chuyện nhỏ mà để mất chỗ dựa này được!

“A lô, Trương…”, Triệu Chí Hào vừa mở miệng ra là đã muốn tát cho mình hai cái, hiện tại có người ngoài đã đành, Trương Trần còn không muốn để lộ thân phận của mình nhanh như thế, vậy nên ông ta vội vàng sửa lại: “Ông chủ Cổ, là thế này…”

Triệu Chí Hào tường thuật lại mọi chuyện, trong điện thoại vang lên giọng nói mang theo sự nghi hoặc và ngạc nhiên: “Nhà họ Trương? Nhà họ Trương nào? Nhà họ Trương ở thủ đô à?”

“Không phải, là nhà họ Trương ở tỉnh An Hoa, người đứng ra là cậu Trương Thiên Lỗi!”

“Trương Thiên Lỗi?”, lúc này Trương Trần mới thả lỏng, nếu nhà họ Trương ở thủ đô mà cũng tới thì rất phiền toái!

Trương Trần đang định bảo Triệu Chí Hào cứ tự ý quyết định là được, nhưng anh bỗng nhớ ra rằng trưa nay người luôn miệng nói mẹ vợ mình ăn trộm cũng tên là Trương Thiên Lỗi, theo những gì Phương Thủy Y nói thì nhà ngoại của mẹ cô cũng ở tỉnh An Hoa!

Trương Trần ngẫm nghĩ một lát, cần người hợp tác thì cũng không nhất định phải là nhà họ Trương, vì thế bèn mở miệng nói: “Bảo anh ta cút đi, thằng ranh đó đắc tội với vợ và mẹ vợ tôi!”

“…”, Triệu Chí Hào cảm thấy cạn lời, nhưng Trương Trần đã nói thế rồi thì ông ta cũng không thể nói thêm gì được nữa. Mặc dù nhà họ Trương là danh gia vọng tộc, nhưng hiện tại trong tay bọn họ có đơn thuốc và kỹ thuật, sau này sẽ có rất nhiều người muốn hợp tác, không cần bợ đỡ nhà họ Trương!

Triệu Chí Hào tắt máy, đẩy chi phiếu ngược trở lại rồi cười nói: “Cậu Trương, thật ngại quá…”

Trương Thiên Lỗi nhíu mày, vừa rồi rõ ràng trông Triệu Chí Hào rất vui vẻ, nhưng chỉ gọi một cú điện thoại, nói tên anh ta ra rồi tắt máy là từ chối luôn?

“Ông chủ Cổ không muốn hợp tác với tôi à?”, Trương Thiên Lỗi hỏi.

Triệu Chí Hào chỉ cười chứ không nói gì. Thấy không hỏi ra được điều gì, ở lại đây nữa cũng là vô nghĩa, thế là Trương Thiên Lỗi mang quà đi, định bụng sẽ nghĩ cách sau!

“Hừ, cái tập đoàn Mạt Lâm này đúng là không biết tốt xấu, nhà họ Trương chúng ta tìm bọn họ hợp tác là phúc của bọn họ, vậy mà còn dám từ chối chúng ta?”, Tiểu Tiền nói tức tối!

Trương Thiên Lỗi đứng dưới tập đoàn Mạt Lâm hút một điếu thuốc, anh ta nghĩ tới nhiều chuyện hơn.

Anh ta là người tỉnh An Hoa, chưa từng tới nơi này bao giờ, cũng chưa đắc tội với ai, huống chi là ông chủ bí ẩn của công ty Mạt Lâm, vậy thì vì sao chỉ nghe đến tên anh ta là đã từ chối một cách dứt khoát như thế?

“Tiểu Tiền, lấy thông tin về nhà họ Triệu và công ty Mạt Lâm đưa cho tôi xem!”

“Vâng, thưa cậu!”, Tiểu Tiền vội vàng chạy tới chiếc Ferrari, lấy túi tài liệu đưa cho Trương Thiên Lỗi.

Sau khi đọc từng trang từng trang một, ánh mắt của Trương Thiên Lỗi bỗng trở nên ngưng trọng. Trong đó có một cột viết rằng nhà họ Triệu nắm giữ cổ phần, đầu tư hai mươi triệu, mà người thu lợi nhuận là Phương Thủy Y!

Trước khi tới đây anh ta đã điều tra thông tin về nơi này, dù sao biết người biết ta thì mới làm ăn thuận lợi hơn được. Theo những gì anh ta biết, nhà họ Triệu căn bản không có mối quan hệ gì với cô anh ta, nếu có thì cũng là con trai của Triệu Chí Hào, nhưng đó là quá khứ rồi. Có mối mâu thuẫn này, vì sao Triệu Chí Hào còn đầu tư cho Phương Thủy Y, hơn nữa còn là hai mươi triệu!

Điều mấu chốt hơn nữa là chuyện này không được công khai, bởi vì anh ta muốn hợp tác với công ty Mạt Lâm nên mới cố tình điều tra, nếu không thì người ta sẽ chẳng hoài nghi tới!

Giờ khắc này, dường như anh ta đã hiểu ra điều gì đó!

Từ lúc tới đất Hoài Bắc, nếu nói đến đắc tội thì chỉ có gia đình Trương Quốc Hồng, chẳng lẽ… Ông chủ Cổ này đang trả thù thay cho Trương Quốc Hồng?

Anh ta ngẫm nghĩ rồi loại bỏ suy đoán này, nếu Trương Quốc Hồng có bản lĩnh ấy thì đã vác loa thông báo cho cả thế giới biết rồi!

Trương Thiên Lỗi nhìn vào hàng chữ trên tư liệu, nhà họ Triệu nắm giữ cổ phần, người thu lợi nhuận là Phương Thủy Y, anh ta đột nhiên sực hiểu!

“Con tiện nhân này, thì ra nó dựa dẫm vào ông chủ của công ty Mạt Lâm. Tôi đã nói mà, sao nhà họ Triệu lại đầu tư hai mươi triệu mà không sợ lỗ như thế, thì ra là bán ra!”

“Lái xe, đi tìm Phương Thủy Y!”, Trương Thiên Lỗi nói gằn giọng, anh ta không thể ngờ được rằng chỉ vì một con đàn bà mà vụ làm ăn này lại thất bại, chuyện này khiến anh ta nổi cáu!



Trong một căn phòng làm việc mới tinh, Phương Thủy Y nhìn diện tích phòng và cách trang trí trong phòng, cô cười không ngậm miệng lại được. Vốn dĩ với khả năng của cô thì không thể giành được cái nơi tốt như thế này, nhưng ai ngờ lại trùng hợp như thế, lúc cô tới đây thì chỉ còn lại tòa nhà này!

Trong đầu cô bắt đầu tưởng tượng ra viễn cảnh một nhóm tinh anh thành công tung ra sản phẩm của mình dưới sự dẫn dắt của cô, trong căn phòng đèn đuốc choáng ngợp này!

Đột nhiên, một nhóm người bước từ ngoài vào, đi đầu là một thanh niên mặc vest thẫm màu, khuôn mặt lạnh lùng khiến người ta nhìn là biết đang rất cáu gắt!

Anh ta sải bước vào trong, liếc nhìn những nhân viên và những tinh anh tới văn phòng này để đàm phán hợp đồng.

Cuối cùng ánh mắt của anh ta dừng lại trên một cô gái trên tầng hai!

“Đi!”, anh ta xua tay và bước lên tầng trước, đi tới trước mặt Phương Thủy Y. Không đợi Phương Thủy Y kịp phản ứng gì, anh ta đã giáng cho cô một cái tát!

Cái tát mang theo cơn giận dữ của anh ta mạnh đến mức nào cơ chứ! Phương Thủy Y ngã xuống đất, nơi khóe môi chảy ra tia máu!

“Em họ tao giỏi thật đấy, bây giờ cũng học được cách tìm chỗ dựa rồi, chắc Trương Trần vẫn chưa biết mình bị cắm sừng đâu nhỉ!”

“Anh đang nói cái gì thế hả?”, Phương Thủy Y cũng nổi giận, cô còn chẳng biết chuyện gì xảy ra thì tự nhiên phải hứng một cái bạt tai, đã thế lại còn bị vu oan, vậy nên cô cũng nổi cáu. Nhưng dù sao cô cũng vẫn giữ được lý trí, biết mình không đánh lại anh ta được!

“Nói cái gì à?”, Trương Thiên Lỗi cười lạnh một tiếng, nói bằng giọng căm ghét: “Buổi tối ông chủ tập đoàn Mạt Lâm cũng hành hạ mày ghê lắm nhỉ? Người ta đồn rằng mày vẫn còn trinh, tao khinh, e là mày đã tàn tạ lắm rồi!”

“Trương Thiên Lỗi, anh còn nói linh tinh nữa là tôi báo cảnh sát đấy!”, Phương Thủy Y đỏ bừng mặt, những giọt nước mắt oan ức cũng tuôn trào, người qua đường nghe thấy túm lại vây xem, khiến cô càng bối rối hơn!
Chương 75: Đá ra ngoài?

“Trông cô gái này đâu giống kiểu người như thế…”

“Tên chết tiệt, thấy người ta xinh đẹp chứ gì? Loại người này ở sau lưng là lẳng lơ nhất đấy, nếu anh dám tơ tưởng gì, ngày mai chúng ta sẽ ly hôn!”

“Đừng mà, anh chỉ nói thế thôi, sao cô ta sánh bằng em được, em cũng nghe thấy rồi đó, cô ta tàn tạ lắm rồi.”

“Thế còn nghe được!”

Cuộc đối thoại diễn ra với không ít cặp đôi này, nam thì thấy Phương Thủy Y đáng thương, nữ thì hung dữ như muốn ăn sống nuốt tươi, chỉ muốn giúp Trương Thiên Lỗi chứng minh chuyện Phương Thủy Y tìm chỗ dựa, sau đó làm cánh đàn ông từ bỏ.

Trương Thiên Lỗi quăng tư liệu vào mặt Phương Thủy Y, nói bằng giọng lạnh lùng: “Phương Thủy Y, không chịu thừa nhận thì có tác dụng gì?”

“Trong đây là thông tin về nhà họ Triệu, nếu mày không phải đồ chơi của tổng giám đốc tập đoàn Mạt Lâm, hắn sẽ bảo Triệu Chí Hào đầu tư hai mươi triệu cho mày?”

“Đừng nói là các người đã bị đá ra khỏi nhà họ Phương, ngay cả nhà họ Phương mà muốn kiếm được hai mươi triệu đầu tư thì cũng khá khó, mày nói cho tao biết, mày lấy cái gì để thuyết phục Triệu Chí Hào?”

Đối mặt với sự ép hỏi của Trương Thiên Lỗi, khuôn mặt của Phương Thủy Y cũng tái nhợt. Cô cũng không biết người đầu tư là nhà họ Triệu, lúc trước cô chỉ cho rằng kế hoạch của cô được nhà đầu tư tán thành, hơn nữa người đầu tư đứng ra là một cô gái, nói rằng cô ấy đang ở nước ngoài, là một nhà đầu tư chuyên nghiệp.

Nhưng sao chuyện này lại liên quan đến nhà họ Triệu và tập đoàn Mạt Lâm?

Thấy Phương Thủy Y trầm mặc, Trương Thiên Lỗi càng khẳng định sự phỏng đoán của mình, anh ta lập tức nói kháy: “Người ta vẫn nói đàn bà cặp bồ thì tiền vàng vào như nước, xem ra không sai chút nào, mà mày thì phát huy hết công suất luôn.”

“Đương nhiên, đây là chuyện của mày, mày lên cơn thèm khát thì tao cũng chẳng có hứng thú quan tâm, nhưng mày lại dám phá hỏng vụ làm ăn của tao. Mày có biết lần này nhà họ Trương sẽ tổn thất bao nhiêu không? Mày chẳng thể tưởng tượng ra nổi đâu!”

“Tôi không biết anh đang nói gì? Tôi thật sự không biết ông chủ tập đoàn Mạt Lâm nào hết, anh không tin thì liên quan gì đến tôi, nếu anh không đi tôi sẽ báo cảnh sát!”, Phương Thủy Y nói lạnh lùng.

“Được”, Trương Thiên Lỗi gật đầu nói: “Tao đi, nhưng tao phải nói cho mày biết, nhà họ Phương đã đá mẹ con mày ra rồi, vậy thì nhà họ Trương cũng không rước mẹ con mày về. Lần này trở về tao sẽ bảo ông nội chấp hành phương án này, mẹ con mày sẽ không có nơi nương tựa nữa, thích ở đâu thì ở”.

Phương Thủy Y ngây người ra, trước mắt việc bị đuổi ra khỏi nhà họ Phương vẫn chưa ảnh hưởng quá lớn tới cô, dù sao nơi này cũng là nhà chồng của Trương Quốc Hồng, nhưng bên kia thì là nhà ngoại, nếu bị đuổi thì Trương Quốc Hồng sẽ thực sự không có nhà để về nữa.

Phương Thủy Y không biết mình đã về nhà thế nào, cô cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, cũng chẳng dám nói chuyện Trương Thiên Lỗi tới tìm cô với Trương Quốc Hồng.



Hiệu thuốc của Chu Viên Viên nằm ở khu vực khá đông đúc trên đường Hoa Đông, lúc Trương Trần đến đây thì đang trang hoàng, một số loại thuốc đã được chuẩn bị sẵn rồi.

Chu Viên Viên chống tay vào eo, bày ra dáng người hoàn mỹ của mình, một số người qua đường nuốt nước miếng ừng ực, sau đó mới tiếc nuối rời đi.

“Nơi đó, giấy dán tường nơi đó không đẹp, dán lại!”

“Bên trái kìa, dịch sang trái, lệch rồi mà các người không nhìn thấy à?”

Chu Viên Viên đứng đó chỉ huy như bà chủ nhà, Trương Trần đứng cạnh mà thấy cạn lời.

“Hay là tôi về trước đây, đứng đây xem trang trí thì lãng nhách”.

“Được rồi, trước khi đi anh xem thử thuốc tôi mua có ổn không nhé”.

“Ok”, Trương Trần gật đầu đi ra sau lấy một ít thuốc ra nhìn, lần này trên cơ bản không sai sót gì cả, Trương Trần nói qua một câu rồi đi khỏi đó.

Anh đi taxi tới đây, nơi này là phố dành cho người đi bộ, xe không vào được, vậy nên anh chỉ có thể ra ngoài rồi mới bắt xe.

“Ý, đó chẳng phải là Phương Thiến sao?”, Trương Trần vừa ra khỏi phố dành cho người đi bộ thì vô tình nhìn thấy cô bé cách đó không xa, cô bé ấy đang cúi đầu xin lỗi người ta.

Ngẫm nghĩ một lát, Trương Trần vẫn đi tới. Phương Thiến cũng là con gái ông Cả Phương Thiên Thành của nhà họ Phương. Khác với chị gái Phương Như, Phương Thiến rất hiền lành, là một người tử tế hiếm có trong nhà họ Phương. Bởi vì học ở trường trung học nội trú nên thường xuyên không có nhà, nhưng cho dù như vậy thì Phương Thiến cũng là người trò chuyện với Trương Trần nhiều nhất trong nhà họ Phương, chỉ sau Phương Thủy Y.

“Tiểu Thiến, sao vậy?”, Trương Trần bước tới hỏi, đằng trước Phương Thiến có một cậu bé nước mũi giàn dụa, trông cũng chỉ khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, nhưng biểu cảm ấy thì Trương Trần phải thừa nhận rằng rất đáng ăn đòn, như thể đang nói với người ta rằng, có giỏi thì đánh tôi đi.

Đằng sau thiếu niên ấy còn có một người đàn ông trung niên, có vẻ như là bố của cậu ta.

“Anh rể?”, Phương Thiến ngạc nhiên rồi nói nhỏ: “Em bất cẩn đụng vào xe của người ta, chị em và anh Hải Cương đang tới đây”.

Trương Trần liếc nhìn, là một chiếc BMW 740 cấp thấp, cả chiếc xe chỉ khoảng bảy trăm, tám trăm ngàn, đằng trước chiếc xe bị quẹt một vết xước, chắc đây chính là tác phẩm của Phương Thiến.

“Chỉ là một vết xước thôi mà, đền mấy trăm tệ là được”, Trương Trần nói chẳng mấy để tâm.

“Thằng nhóc này ở đâu ra thế? Nói linh tinh bỏ bà, xe của tôi là xe BMW, còn là đời thứ bảy, mấy trăm tệ mà đòi giải quyết được à?”

Nghe Trương Trần nói vậy, người đàn ông kia chửi ầm lên và nói như đã mất kiên nhẫn: “Được rồi, cậu có thể đứng ra thay con bé này không? Nếu được thì chúng ta nói chuyện, không được thì cút đi!”

Lúc này Phương Như và Phương Hải Cương cũng chạy tới, Phương Như kéo em gái mình lại, Phương Hải Cương hơi híp mắt nói: “Lư Tam Pháo?”

“Ha ha, xem ra cậu biết tôi, vậy thì dễ xử lý rồi, cậu nói đi, em gái cậu làm xước xe tôi, định thế nào đây?”

Phương Hải Cương nhìn lướt qua chiếc xe, hắn ta cũng nói giống Trương Trần, mặc dù chiếc xe này có giá trị không thấp, nhưng chỉ là một vết xước mà thôi, cùng lắm là một ngàn tệ.

Và tất nhiên là Phương Hải Cương lại bị mắng té tát.

Phương Như ôm em gái mình hỏi: “Thiến Thiến, em nói thật đi, có phải tên phế vật Trương Trần đó làm xước không? Chị biết em tốt bụng, nhưng em không thể chịu tội thay cho anh ta được!”

“Chị nói gì vậy, không liên quan gì đến anh rể, anh ấy cũng mới đi ngang qua thôi”, Phương Thiến nói một cách bất đắc dĩ, cô vẫn còn trẻ, không biết vì sao người nhà họ Phương lại có ác ý với Trương Trần như thế.

Phương Hải Cương nhíu mày nói trong sự không vui: “Ông muốn thế nào? Chỉ là một vết xước mà thôi, chẳng lẽ tôi phải mua chiếc mới cho ông à?”

“Đúng thế”, người tên là Lư Tam Pháo gật đầu, nhe hàm răng đen xì ra nói: “Mua chiếc mới, hoặc là cậu nói với em gái cậu, con trai tôi thích nó, tuy rằng chúng nó còn nhỏ, nhưng vẫn có thể yêu được”.

Trương Trần và đám Phương Hải Cương suýt thì hộc máu, vòng vo tam quốc mãi, hóa ra điểm mấu chốt nằm ở đây.

Bọn họ quan sát con trai của Lư Tam Pháo, thằng nhóc này không thấp, mặc đồ Versace, nhưng dáng vẻ nước mũi tùm lum ấy mà gặp người không biết nhìn hàng hiệu thì còn tưởng nó được nhặt từ bãi rác.

Lại nhìn ánh mắt say mê của nhóc mập đó, không phải Trương Trần kỳ thị, nhưng đàn ông như anh còn cảm thấy ngán ngẩm, huống chi là một cô bé như Phương Thiến.

“Đừng đánh rắm ở đây nữa!”, Trương Trần cảm thấy kinh tởm, anh nói rồi lấy một ngàn tệ ném cho Lư Tam Pháo, sau đó nói: “Chỉ có từng này thôi, cút đi!”

“Trương Trần, chuyện của nhà họ Phương tôi, khi nào thì đến lượt anh nhúng tay vào?”, Lư Tam Pháo còn chưa nói gì thì Phương Như đã lên tiếng chất vấn.

Trương Trần chẳng thèm để ý tới cô ta, anh phớt lờ luôn, nói với Phương Thiến: “Em về đi, chuyện ở đây để anh xử lý cho em”.

“Anh rể”, Phương Thiến gọi.

“Câm mồm cho tao”, Lư Tam Pháo quát lớn tiếng rồi nhìn và nói với con trai mình: “Mày thích con bé này thì lên hôn nó một cái, năm xưa bố mày đã khiêng luôn mẹ mày về nhà đấy. Thằng ngu, sợ cái gì, bố chống lưng cho mày!”

Đôi mắt của nhóc mập đó sáng rực lên, cậu ta lau nước mũi rồi lao về phía Phương Thiến.

“Cút đi!”, Phương Thiến mắng rồi vội vàng trốn ra sau Phương Như. Phương Như cũng quát to rồi đá chân ra.

“Lư Tam Pháo, Tiểu Thiến còn nhỏ, chuyện này để sau đi. Tôi sẽ phun sơn đánh bóng cả cánh cửa xe ông, được không?”, Phương Hải Cương nói do dự, hiện tại nhà họ Phương ngày càng không ổn rồi.

Hôm nay lại mới gửi năm triệu mà Tòa tuyên án cho Mạt Lâm, thật sự nhà họ Phương bọn họ không còn bao nhiêu tiền mặt, nếu lại đền một chiếc xe mới thì e là nhà họ Phương sẽ phải thắt lưng buộc bụng mất.

Lư Tam Pháo cười he he, hiển nhiên ông ta cũng đã nghe nói đến chuyện của nhà họ Phương rồi, thế là ông ta cười nói: “Không được, tôi mắc chứng thích sạch sẽ, thứ gì cũng chỉ thay mới chứ không sửa. Hay là cậu để em gái cậu theo con trai tôi đi, ăn sung mặc sướng lại chẳng bạc đãi nó, chiếc BMW này sẽ dùng để đưa bọn nó đi học, thấy sao?”

“Đừng có không biết tốt xấu, cho dù là nhà họ Phương các người thì chiếc BMW đời thứ bảy này cũng dùng để thể hiện, mà tôi thì dùng để đưa hai đứa nó đi học, thấy nể chưa? Nhà họ Phương các người có làm được không?”, Lư Tam Pháo nói tiếp.

Trương Trần bắt đầu thấy mất kiên nhẫn, anh cũng đã nhìn ra Phương Hải Cương muốn hòa giải chứ không muốn đắc tội Lư Tam Pháo. Dù sao hiện tại nhà họ Phương đang gặp rất nhiều rắc rối, phải bồi thường tiền cho Mạt Lâm, lại còn phải lo lắng Mã Tam Phong sẽ tới kiếm chuyện bất cứ lúc nào.

“Ông nhất định phải thay chiếc BMW này à?”, Trương Trần hỏi.

“Đúng thế”, Lư Tam Pháo cũng gật đầu.

“Được, tôi sẽ đền ông chiếc mới!”, Trương Trần nói bực bội, lấy điện thoại ra gọi một cuộc điện thoại.

“Trương Trần, đừng giả vờ nữa, ai chẳng biết anh, chiếc xe này bảy trăm, tám trăm ngàn, nếu anh có bản lĩnh ấy thì đã chẳng để người ta gọi là phế vật”, Phương Như liếc xéo Trương Trần rồi nói.

Phương Hải Cương cũng gật đầu, nhưng dù sao bây giờ Trương Trần đang giúp Phương Thiến, hắn ta hùa theo thì cũng không hay.

Lư Tam Pháo thì cười như được mùa, sở dĩ ông ta nói như thế là bởi vì chắc chắn nhà họ Phương không đền nổi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK