• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 117: Ông ta đã chết rồi

“Mời hai anh vào trong!”, bọn họ vừa bước vào là lập tức có hai cặp nam nữ ra tiếp đón.

Mặc dù Tôn Khuê Minh bị thương khắp người, nhưng ở đây chẳng có ai quan tâm tới chuyện này, chỉ cần có tiền thì dù là người tàn phế cũng sẽ được hưởng thụ thú vui.

“Tôi tới tìm ông chủ Lam Hiên của các cô cậu. Ông ấy là Tôn Khuê Minh, tôi là ông chủ của Mạt Lâm, dẫn đường đi!”, Trương Trần nói.

“Hai anh vui lòng chờ một lát, chúng tôi sẽ đi báo lại với cấp trên”, hai cặp nam nữ ấy không dám chần chừ, vội vàng chạy đi tìm quản lý, sau đó để quản lý báo lên trên.

Bọn họ không hề nghi ngờ thân phận của Trương Trần và Tôn Khuê Minh, bởi vì nếu không có thân phận thì rất ít ai dám tới đây ra oai.

“Cậu Trương, chúng ta ngồi chờ một lát đi”, Tôn Khuê Minh đã thấy được sự lợi hại của Trương Trần, vậy nên ông ta càng thêm kính sợ anh.

Trên tầng cao nhất của Mộng Chi Hiên, một người đàn ông yêu nghiệt đang ngồi trên sô pha. Anh ta khiến người ta cảm thấy âm u, khuôn mặt tuấn tú, khóe môi mang theo nụ cười như có như không, mang tới cảm giác rất gần gũi.

Người này chính là ông chủ của Mộng Chi Hiên – Lam Hiên.

Ở bên cạnh có bốn cấp dưới đang kính cẩn nhìn anh ta, chỉ cần có hiểu biết một chút thì đều biết ông chủ của Mộng Chi Hiên không phân biệt nam nữ, có thể chơi được hết. Các phú bà trên giường thì nhiều không kể xiết, có vô số người khinh thường anh ta, nhưng đồng thời cũng rất bội phục anh ta.

Năm nay anh ta mới ba mươi ba tuổi, từ hai bàn tay trắng đi đến ngày hôm nay, đây chính là thực lực của anh ta.

“Ý cậu là Tôn Khuê Minh và ông chủ của Mạt Lâm đang ở tầng dưới, trên người Tôn Khuê Minh còn dính đầy máu?”, Lam Hiên lên tiếng hỏi.

“Vâng thưa ông chủ, e rằng không có ý đồ tốt gì, chúng ta có cần chuẩn bị một số người không?”

Lam Hiên gật đầu, anh ta luôn rất cẩn thận, ngay cả chuyện nhỏ cũng giải quyết một cách nghiêm túc, thế là anh ta lập tức nói ngay: “Gọi chú Mạnh tới, sắp xếp hai mươi anh em”.

“Sau đó mời ông chủ Mạt Lâm bí ẩn đó tới đây!”

“Vâng”, nhận được mệnh lệnh, bốn người đàn ông lập tức xuống dưới.

Tiếng gõ cửa nhanh chóng vang lên một lần nữa, Lam Hiên ra mở cửa, nhìn thấy một chàng trai trẻ tuổi đứng đó, người đứng bên cạnh là Tôn Khuê Minh.

“Chắc cậu chính là ông chủ Cổ - ông chủ của Mạt Lâm nhỉ?”, trong lòng Lam Hiên cảm thấy hơi kinh ngạc, hiển nhiên anh ta cũng không ngờ Trương Trần còn trẻ như vậy.

“Gọi tôi Trương Trần là được”, Trương Trần nói thản nhiên: “Không biết anh có đoán được mục đích của tôi khi tới đây không?”

“Không”, Lam Hiên lắc đầu rồi nhìn về phía Tôn Khuê Minh. Anh ta biết chuyện Tôn Khuê Minh bị bắt cóc, điều mà anh ta tò mò là Tôn Khuê Minh đã thoát ra thế nào, có liên quan đến ông chủ Mạt Lâm này hay không.

“Lam Hiên, đừng nói nhảm nữa”, vẻ mặt của Tôn Khuê Minh rất âm u: “Hiện tại cậu chỉ có đường phục tùng thôi!”

“Ha ha, đây cũng là ý của ông chủ Trương sao? Tôi nhớ là chúng ta không có ân oán gì thì phải”, Lam Hiên cười ha ha nói.

“Đương nhiên, nếu là ý của ông chủ Trương thì tôi có thể cân nhắc. Ông chủ Trương mà chịu gả cho tôi thì chúng ta sẽ là người một nhà, có gì mà phục tùng hay không, sau này nghe ông chủ Trương hết!”

“Đừng giả vờ ngớ ngẩn nữa. Lam Hiên, người khôn không nói chuyện mập mờ, có ân oán gì thì trong lòng cậu tự biết. Tôi hỏi cậu một lần nữa, cậu chọn phục tùng hay chọn chết?”, Tôn Khuê Minh vỗ bàn và hỏi bằng giọng sắc bén.

Ông ta không tin Lam Hiên không biết chuyện mình bị bắt cóc, chỉ một mình Lâm Tái Quốc thì không có cái lá gan ấy, Lam Hiên thì luôn rất cẩn thận, anh ta sẽ chỉ ra tay ngầm.

Xoạt!

Người của Lam Hiên lập tức bước lên trước một bước, trợn mắt nhìn Tôn Khuê Minh và nói: “Muốn chết cứ nói!”

Lam Hiên cũng hơi híp mắt lại, nói bằng giọng nghiền ngẫm: “Ông chủ Tôn, nơi này là Trường Minh, không phải Hoài Bắc của ông!”

“Ý cậu là muốn bắt tôi lại?”, Tôn Khuê Minh hỏi bằng giọng sắc bén. Ông ta cũng là một ông trùm không thua kém gì Lam Hiên, đầu tiên là bị Lâm Tái Quốc bắt, cơn tức của ông ta còn chưa bùng nổ thì tên Lam Hiên này lại nói xiên nói xỏ, khiến ngọn lửa giận xộc thẳng lên đầu ông ta.

Điều quan trọng nhất là ông ta và Trương Trần tới đây không phải là để đàm phán với Lam Hiên, mà là để thông báo.

Tôn Khuê Minh quan sát đám tay sai xung quanh rồi cười lạnh: “Lam Hiên, chắc hẳn cậu rất tò mò không biết tôi đã thoát khỏi chỗ của Lâm Tái Quốc thế nào nhỉ?”

“Ồ?”, Lam Hiên hờ hững hỏi: “Vì sao lại nói như thế?”

“Người ta đồn rằng ông chủ Lam luôn rất cẩn thận, ngay cả lúc ngủ cũng có thể nghĩ tới chuyện khác, quả nhiên không sai chút nào”, Trương Trần đứng lên, anh mỉm cười và nói.

“Tôi không nói nhảm nữa, chết một người là chết, chết hai người cũng là chết, nếu anh muốn theo bước Lâm Tái Quốc thì tôi có thể cho anh toại nguyện”, Trương Trần lắc đầu nói bằng giọng tiếc nuối.

Vốn dĩ anh không định giết người, dù sao Trường Minh cũng đã có bố cục của nó rồi, nếu lỗ mãng xử lý hết mọi ông trùm thì chắc chắn thành phố Trường Minh sẽ loạn to, có thể nói chiêu hàng Lam Hiên chính là cách đỡ tốn sức nhất.

Lam Hiên nhíu mày, anh ta đang định lên tiếng thì Trương Trần lại ngắt lời: “Tôi đã cho Lâm Tái Quốc cơ hội, nhưng ông ta không chịu cúi đầu, vậy nên ông ta đã chết rồi!”

Lúc này, trái tim Lam Hiên trầm xuống. Mặc dù anh ta cảm thấy không thể tin nổi, nhưng chuyện Tôn Khuê Minh xuất hiện trước mặt anh ta đã nói lên một số vấn đề rồi.

Lam Hiên nhíu chặt lông mày khiến phần trán nhô lên. Anh ta đang suy nghĩ mặt lợi mặt hại trong chuyện này, nhưng chỉ vài giây sau là anh ta đã nhanh chóng lùi về sau một bước, đồng thời vẫy tay: “Lên!”

Chỉ một chữ đơn giản cho thấy anh ta đã đưa ra quyết định.

Trong hai người này, một người là ông chủ của Mạt Lâm, một người là người đại diện cho thế lực ngầm của nhà họ Tôn, nếu bắt được bọn họ thì chắc chắn thế lực của anh ta sẽ nhảy lên một cấp bậc, điều quan trọng nhất là hiện tại bọn họ đang ở địa bàn của anh ta.

Năm người trong phòng đồng loạt lao về phía Trương Trần và Tôn Khuê Minh, ba cánh cửa bên cạnh cũng mở ra, những người cầm rìu và mã tấu trong đó cũng xông ra.

Hiển nhiên bọn họ là những người mà Lam Hiên đã chuẩn bị lúc nãy.

“Rầm rầm rầm…”.

Vừa đụng độ là ba người đã bị Trương Trần đạp bay, Tôn Khuê Minh cũng biết dăm ba chiêu, có thể ngăn cản được một lúc.

Thấy Trương Trần như bị chiến thần nhập xác, Lam Hiên vô cùng giật mình, anh ta thật sự không ngờ rằng Trương Trần lại biết võ.

Trước cái nhìn chăm chú của anh ta, Trương Trần vươn hai tay ra, khống chế người của anh ta rồi cứ thế ném bay đi.

Người đàn ông nặng tám mươi, chín mươi cân ấy nện trúng vào năm, sáu người. Trương Trần thì vẫn chưa dừng tay, anh nhảy một bước về phía trước, mũi mã tấu xẹt qua má anh.

“Chán sống rồi!”, cảm nhận được hơi lạnh của mã tấu, Trương Trần xoay tay phải, bẻ gãy cổ tay của người kia, thuận thế nhặt mã tấu lên chém.

“Mau lên, chú Mạnh!”, chỉ mấy chục giây ngắn ngủi mà người của Lam Hiên đã bị Trương Trần đánh ngã hơn phân nửa, khiến Lam Hiên không thể bình tĩnh được nữa, vội vàng hét lớn tiếng.

“Một triệu!”, Lam Hiên vừa dứt lời, một giọng nói khàn khàn vang lên, cánh cửa sau lưng Lam Hiên mở ra.

“Chỉ cần thành công, lần này tôi trả chú hai triệu!”, Lam Hiên lập tức nói.

Bóng người sau cửa gật đầu rồi quát lớn: “Lùi hết lại!”

Lúc này, hai người còn lại chưa bị Trương Trần đụng tới lập tức lùi về phía sau, đồng thời còn cảm thấy may mắn. Nếu bọn họ đánh nữa thì chắc chắn sẽ bị tên sát tinh này chém bay mất.

Lam Hiên cũng vô thức đi tới bên cạnh người đàn ông trung niên, sự sắc bén trong mắt hiện lên, có vẻ như đây mới là bản tính của anh ta.

“Cậu Trương, ông ta là Mạnh Lãng, một tay đấm quyền anh nổi tiếng!”, nhìn thấy người này, Tôn Khuê Minh cảm thấy nặng nề, lập tức lên tiếng nhắc nhở.

Trong thành phố Trường Minh, ngoài một số cao thủ không bao giờ lộ mặt thì tất cả đều nằm trong tình báo của Tôn Khuê Minh, ông ta biết người đàn ông trung niên trước mặt lợi hại đến mức nào.

Nếu nói là Mạnh Lãng thì có thể không ai biết, nhưng mười năm trước, biệt hiệu Tay Xé lại khiến người ta phải khiếp sợ, sau đó không biết vì sao Tay Xé bỗng giã từ khi đang đứng trên đỉnh vinh quanh, kể từ đó vẫn sống với cái tên thật là Mạnh Lãng.

“Xem ra vẫn còn người biết quá khứ của tôi”, Mạnh Lãng cười nhẹ, nhưng ông ta không nhìn Tôn Khuê Minh nữa, bởi vì với trực giác kinh nghiệm bao năm của ông ta, chàng trai trẻ tuổi kia mới là mối uy hiếp lớn nhất.

Mạnh Lãng nhắm hờ hai mắt, nếu quan sát cẩn thận thì có thể phát hiện ra hai chân ông ta thẳng tắp, ông ta đang dồn hết sức lực vào hai chân để đảm bảo có thể xông lên với tốc độ nhanh nhất.

Mạnh Lãng quan sát Trương Trần, còn Trương Trần thì rất thảnh thơi, cứ đứng ở đó như vậy. Trong mắt cao thủ thì nơi nào cũng có sơ hở, nhưng lại không biết công kích vào đâu.

“Bịch!”

Rốt cuộc Mạnh Lãng cũng hành động, chân ông ta giẫm mạnh lên mặt đất, vì đã được lấy đà nên người ông ta lao nhanh về phía trước, sau đó đánh mạnh vào ngực Trương Trần.

Trong không khí như vang lên tiếng nắm đấm xẹt qua, nắm đấm ấy lớn đến mức người ta phải hoài nghi rằng nó có thể đánh nát cả nham thạch, nếu đánh trúng lồng ngực một người thì ít nhất cũng sẽ bị thương nặng.

“Cậu Trương, cẩn thận!”, Tôn Khuê Minh sợ tái mặt.

Lam Hiên thì nắm chặt hai bàn tay, đây chính là thời khắc quyết định, thậm chí anh ta còn hồi hộp căng thẳng hơn cả Tôn Khuê Minh.

Trương Trần đứng đó mà chẳng thèm né tránh, như thể anh chưa từng nhúc nhích gì cả. Đến khi nắm đấm sắp nện vào ngực mình, rốt cuộc anh cũng vươn tay ra, bắt lấy cổ tay của Mạnh Lãng.

Thấy vậy, Tôn Khuê Minh mới thở phào nhẹ nhõm, may mà không gục ngay ở chiêu đầu tiên.

Vừa rồi Mạnh Lãng tung chiêu quá đột ngột, Tôn Khuê Minh không kịp tới giúp, lúc này có thời gian, ông ta không nói nhảm nữa, lập tức quát lên một tiếng rồi tới trợ giúp.

“Ông không phải đối thủ của ông ta, tránh sang một bên!”, Trương Trần vội vàng nói một câu rồi vung chân ép Mạnh Lãng phải lùi lại.

Có vẻ như Mạnh Lãng cũng không coi Tôn Khuê Minh ra gì, chỉ chăm chú vào Trương Trần, thấy mình đánh hụt, ông ta lập tức tấn công lần thứ hai.

“Để xem lần này cậu sẽ né thế nào!”, Mạnh Lãng cười dữ tợn, nắm đấm của ông ta đã tới trước mặt Trương Trần. Bọn Lam Hiên nhìn không chớp mắt, như thể đã thấy được cảnh Trương Trần bị đấm bay.

“Vì sao tôi phải né?”, khóe môi Trương Trần hơi nhếch lên.
Chương 118: Phục tùng

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, cú đấm của Mạnh Lãng ập tới trước mặt Trương Trần chỉ trong tích tắc.

“Chết đi!”, Mạnh Lãng quát lớn tiếng, ông ta dồn sức thêm mấy phần.

Trương Trần híp mắt lại, đầu gối hơi chùng xuống, hai chân vững chắc như rễ cây cổ thụ, sau đó tùy ý vung ra một đấm. Cú đấm này không có khí thế khủng khiếp như Mạnh Lãng, chẳng khác nào bọn côn đồ ngoài đường đánh nhau.

Nhưng chính cú đấm ấy lại đụng độ thẳng với cú đấm của Mạnh Lãng ngay trước mắt mọi người.

Lam Hiên tỏ vẻ mong chờ, khuôn mặt của Tôn Khuê Minh thì rất nặng nề. Ông ta cũng tạm coi là người luyện võ, cộng thêm chuyện quá khứ của Mạnh Lãng, vậy nên ông ta lo lắng không biết Trương Trần có đỡ được cú đấm này không.

Không phải ông ta không tin Trương Trần, nhưng thật sự là anh còn quá trẻ, còn Mạnh Lãng lại biết võ thực sự, được rèn luyện qua thời gian và nghị lực.

Rầm!

Một tiếng va đập nặng nề vang lên, Trương Trần và Mạnh Lãng vừa đập vào nhau là lập tức tách ra. Mạnh Lãng lảo đảo lùi về sau, cánh tay bủn rủn hạ xuống, Trương Trần thì vẫn không nhúc nhích gì.

“Chuyện gì thế này?”, mọi người nhìn mà chẳng hiểu gì.

Lúc này, trong lòng Mạnh Lãng đang sôi trào. Ông ta là người biết rõ tình trạng của mình nhất, thời khắc đụng độ vào nhau, ông ta cảm thấy một nguồn lực cuồng bạo như búa sắt đánh vào trong cánh tay mình.

Cảm nhận cơn đau trên cánh tay, Mạnh Lãng nhìn chằm chằm vào Trương Trần. Một lúc lâu sau, ông ta mới nói bằng giọng bất đắc dĩ và uể oải: “Tôi, thua rồi…”.

“Không, không, sao lại thế được? Chú Mạnh, trước kia chú là bá chủ trong làng quyền anh, không thể thua một thằng nhãi hai mươi mấy tuổi được!”

Người đầu tiên lên tiếng chất vấn là Lam Hiên. Mạnh Lãng thua đồng nghĩa với việc anh ta thua, sao anh ta có thể chấp nhận kết cục như thế được?

Một người mới hai mươi mấy tuổi quậy banh trụ sở của anh ta? Nói ra thì ai mà tin được?

Mạnh Lãng lắc đầu, ông ta là người biết rõ sức mạnh trong cú đấm ấy của Trương Trần, nếu đổi thành bất cứ ai ở đây thì e rằng xương cánh tay đã vỡ tan luôn rồi.

Trước kia ông ta từng luyện môn võ Hoành Luyện mới miễn cưỡng đỡ được.

Tất cả mọi người ngây ra như phỗng, người mà Lam Hiên thuê với số tiền khổng lồ cứ thế nhận thua?

Tôn Khuê Minh hơi run rẩy, ông ta cũng cảm thấy không chân thật. Dường như chuyện xảy ra trong buổi tối ngày hôm nay đã phá vỡ thế giới quan của ông ta, nếu thế hệ sau đều lợi hại như thế thì bọn họ còn làm ăn gì được?

Trương Trần như cười như không nhìn Mạnh Lãng, sau đó tới gần ông ta từng bước, từng bước một.

Anh đi không nhanh, nhưng mỗi bước đều như giẫm lên trái tim Mạnh Lãng, khiến ông ta nghẹt thở, mồ hôi lạnh chảy khắp người.

Mãi đến khi Trương Trần chỉ còn cách Lam Hiên ba bước, anh ta nhìn đám cấp dưới đang nằm trên mặt đất, rồi lại nhìn Mạnh Lãng ôm cánh tay đứng cạnh, sau đó lập tức quỳ gối cái bịch trước mặt Trương Trần, không hề do dự chút nào.

Lam Hiên rất thông minh, đây cũng là lý do vì sao anh ta có được một chỗ đứng trong thành phố Trường Minh chỉ trong mười lăm năm ngắn ngủi như thế.

Vốn dĩ bọn họ cũng chẳng phải người đường hoàng gì cả, nếu bây giờ anh ta không tỏ thái độ phục tùng rõ ràng thì e rằng anh ta sẽ thật sự bước lên vết xe đổ của Lâm Tái Quốc.

“Nhưng tôi đã cho anh cơ hội rồi”, Trương Trần hiểu ý của Lam Hiên, anh nói đầy ẩn ý.

“Không”, Lam Hiên quỳ trên mặt đất, nhìn Trương Trần rồi lắc đầu quyết đoán: “Tôi vẫn chưa dùng hết cơ hội này!”

Lam Hiên liếm bờ môi khô khốc vì căng thẳng, anh ta nói tiếp: “Đồng thời tôi vẫn có tác dụng với cậu, chắc hẳn cậu cũng biết bố cục ở thành phố Trường Minh, cậu để tôi theo cậu thì sẽ dễ dàng hơn trong việc thâu tóm thành phố Trường Minh bằng một khoảng thời gian ngắn nhất!”

Trương Trần bỗng nở nụ cười. Những năm qua Lam Hiên có thể bước tới địa vị như ngày hôm nay, có thể thuận lợi trong mọi chuyện, không chỉ là bởi vì may mắn mà thôi, vào thời khắc mấu chốt, anh ta sẵn sàng cúi đầu hoàn toàn.

Trương Trần không cần biết Lam Hiên có thật lòng hay không, anh cũng không cho rằng mình có khí thế của bá vương, trợn mắt một cái là người ta phải phục tùng, anh chỉ cần đạt được mục đích là được.

“Anh là một người thông minh”, Trương Trần vỗ mấy cái vào mặt Lam Hiên, sau đó sải bước ra khỏi phòng.

Tôn Khuê Minh lập tức đi theo sau, ông ta hỏi nhỏ: “Cậu Trương, bên phía Bạch Thu Nghiệp thì sao?”

“Phải xem ông ta có biết điều hay không, đâu thể nào giết hết được. Ông ta sẽ biết chuyện xảy ra ở đây nhanh thôi, cũng có thể là lúc này ông ta đã biết rồi!”, Trương Trần cười nói.

“Cậu đang nói đến Lam Hiên?”, Tôn Khuê Minh lập tức hiểu ra.

Trương Trần gật đầu, anh không nói thêm gì nữa.

“Mau lên, gọi điện thoại cho Lâm Tái Quốc!”, ngay lúc Trương Trần và Tôn Khuê Minh ra khỏi phòng, Lam Hiên lập tức nhảy bật lên.

“Đại ca, không liên lạc được…”.

“Quả nhiên là thế! Rốt cuộc ông chủ của Mạt Lâm là ai thế này?”, Lam Hiên cảm thấy vô cùng nặng nề, anh ta nói tiếp: “Kể sơ qua chuyện ở đây cho Bạch Thu Nghiệp, không cần nói rõ ý định của chúng ta!”



Trong phòng hát Thánh Thạch, Bạch Thu Nghiệp nắm chặt điện thoại, khuôn mặt già cả chau lại, giờ phút này ông ta cũng chẳng có hứng thú gì với các em chân dài xung quanh.

“Lam Hiên, ý cậu là sao?”, Bạch Thu Nghiệp hít một hơi xì gà rồi trầm giọng hỏi.

“Ha ha, không có ý gì khác, ông cũng đã tới tìm tôi bàn về chuyện chia cắt Hoài Bắc rồi, tôi chỉ kể lại chuyện đã xảy ra ngày hôm nay mà thôi!”

“Vậy cậu thấy thế nào?”, Bạch Thu Nghiệp hỏi.

“Ha ha, chính bởi vì chưa quyết định được nên tôi mới gọi cho ông chủ Bạch đấy thôi”.

Bạch Thu Nghiệp sầm mặt tắt máy. Ông ta đẩy mấy cô gái nhõng nhẽo ra, mở cửa đi tới căn phòng trong cùng rồi nói: “Lập tức đi xem Lâm Tái Quốc đã chết chưa!”

Một tên tay chân trông coi ở hộp đêm Đại Nguyên lập tức gọi điện thoại, một lát sau, hắn ngẩng đầu nhìn Bạch Thu Nghiệp, nói: “Sếp à, ông ta chết rồi, nghe nói là đột tử vì tái phát bệnh tim!”

“Vớ vẩn!”, nghe vậy, Bạch Thu Nghiệp mắng một tiếng, ông ta không biết Lâm Tái Quốc có bị bệnh tim không, nhưng ông ta biết đó tuyệt đối không phải là đột tử.

“Sao vậy sếp?”, những người trong căn phòng này đều là thân tín của Bạch Thu Nghiệp, bọn họ nhận thấy chuyện này có gì đó khác thường nên vội vàng hỏi ngay.

Bạch Thu Nghiệp kể vắn tắt mọi chuyện, sau đó nghiến răng nói với vẻ mặt phẫn nộ: “Các cậu thấy thế nào?”

“Thằng ranh Trương Trần không tới thẳng chỗ chúng ta thì chỉ có hai khả năng”.

“Thứ nhất là nó không dám tới, sợ bị chúng ta giết, thứ hai là nó đang cho sếp một cơ hội. Hiện tại Lâm Tái Quốc chết rồi, với tính cách của Lam Hiên thì chắc chắn hắn sẽ lựa chọn trở thành chó săn, bây giờ chỉ còn sếp thôi!”

“Tôi đã coi thường tên Trương Trần này thật rồi, thảo nào nó dám đụng tới cả người nhà họ Nhiễm ở Nam Sơn!”, Bạch Thu Nghiệp xoay chiếc nhẫn trên ngón tay, chìm vào sự suy tư.

Ngay cả người Nam Sơn mà Trương Trần còn không sợ, huống chi là ông ta, vậy thì chắc chắn là khả năng thứ hai. Nhưng ông ta đã sống mấy chục năm trời, từ bao giờ lại đến lượt một thằng nhóc hai mươi mấy tuổi cho ông ta cơ hội?

Bạch Thu Nghiệp suy xét một lát rồi gọi điện cho Chu Nhân Kiệt. Sau khi tắt máy, ông ta nói: “Ninh Tử, chuẩn bị xe, tới nhà họ Nhiễm ở Nam Sơn ngay trong đêm nay, dẫn theo nhiều người vào”.

“Vâng”, người tên là Ninh Tử lập tức đi chuẩn bị xe.



Tại Hoài Bắc, trong phòng họp dành cho các quản lý cấp cao của tập đoàn Mạt Lâm, Trương Trần, Tôn Khuê Minh và Triệu Chí Hào đều đang ở đây.

Trương Trần nhìn qua cửa sổ sát đất, bên ngoài xe cộ nườm nượp, anh nói nhẹ: “Bên phía Trường Minh các ông thấy thế nào?”

“Cậu Trương, theo tôi thấy thì hiện tại một nửa Trường Minh đã nằm trong tay chúng ta rồi”, Tôn Khuê Minh nói: “Lâm Tái Quốc đã chết, Lam Hiên cũng đã phục tùng, nếu Bạch Thu Nghiệp biết chuyện, người thông minh như ông ta sẽ biết điều gì nên làm, điều gì không nên làm, không cần người khác phải nói”.

“E là không đơn giản như thế đâu”, Trương Trần lắc đầu, anh không xông tới chỗ Bạch Thu Nghiệp không phải bởi vì không có năng lực đó.

Mạng người trong xã hội hiện nay không rẻ mạt như trước, nếu lỗ mãng giết hết thì e là những phiền phức sau đó sẽ nhiều đến mức anh không kịp xử lý, đây cũng là lý do anh tha cho Lam Hiên.

Giết gà dọa khỉ, chỉ cần có một ví dụ là được.

“Tôn Khuê Minh, ngày mai ông hãy nhanh chóng sắp xếp người tới tiếp quản thế lực của Lâm Tái Quốc và Lam Hiên, cần dùng thủ đoạn gì thì không cần tôi nói nữa đâu nhỉ?”, Trương Trần nói.

“Còn Triệu Chí Hào, ông quản lý đám cấp dưới của mình nghiêm ngặt một chút, nhất là về mặt kinh doanh. E là lão già Chu Nhân Kiệt và Bạch Thu Nghiệp sẽ không chịu thua, đằng sau bọn họ có nhà họ Nhiễm ở Nam Sơn chống lưng, chắc chắn sẽ phản kích lại”.

“Tôi hiểu”, Triệu Chí Hào gật đầu. Bất chợt nhớ tới điều gì đó, ông ta vỗ trán nói: “Cậu Trương, bên nhà họ Phương có động tĩnh mới”.

“Trước mắt đại đa số cổ phần của nhà họ Phương đều đã nằm trong tay bố con Phương Thủy Y và Phương Thiên Bàng, bọn họ muốn hợp tác với chúng ta, nhất là với… ông chủ Cổ”.

Triệu Chí Hào nhìn Trương Trần và nói với vẻ mặt rất kỳ lạ. Thật sự là lúc này ông ta rất thương hại nhà họ Phương, e rằng bọn họ nằm mơ cũng không ngờ rằng tất cả đều do ông chủ Cổ đứng sau điều khiển.

“Ha ha, chỉ cần không phải yêu cầu gì quá đáng thì cứ đồng ý hết. Trèo cao thì ngã đau, bà cụ Phương chỉ muốn lợi dụng Phương Thủy Y thôi mà, cứ để bà ta chơi cho vui đi!”

“Tôi hiểu rồi”, Triệu Chí Hào gật đầu.

Sau khi dặn dò hết mọi chuyện, Trương Trần về khách sạn, Tôn Khuê Minh cũng tới bệnh viện để băng bó.

Hôm sau, Trương Trần đứng ở cửa khách sạn, gió nhẹ phất vào mặt. Trong lòng anh vô cùng xoắn xuýt, phần thì anh lo lắng cho Phương Thủy Y nên muốn tới thăm cô, nhưng nghĩ đến thái độ của cô, Trương Trần vẫn từ bỏ ý định này.

“Cứ để tự nhiên vậy, đến lúc đó bù đắp lại những thiệt thòi mà cô ấy phải chịu là được!”

Trương Trần lắc đầu, anh cất bước đi tới chỗ Chu Viên Viên, một là để trông phòng khám cho cô ta, hai là anh lo Chu Nhân Kiệt sẽ lại giở trò với Chu Viên Viên.

Trong phòng khám, Chu Viên Viên đang đọc sách y học. Mới sáng sớm nên không có bệnh nhân nào cả, cô ta cũng khá nhàn nhã. Nhìn thấy Trương Trần bước vào, cô ta vui mừng ra mặt.
Chương 119: Bạch Thu Nghiệp đánh trả

“Anh tới rồi à?”

Trương trần gật đầu, Chu Viên Viên cắn môi nói: “Vừa nãy, vừa nãy Thủy Y gọi cho tôi”.

Tim Trương Trần thắt lại: “Có chuyện gì sao?”

“Cậu, cậu ấy hỏi có phải anh ở chỗ tôi không, bảo anh có thời gian thì đi làm thủ tục li hôn, dù sao anh cũng rời đi mấy ngày rồi”, Chu Viên Viên nhỏ giọng nói.

“Tôi biết rồi”, Trương Trần thở dài trong lòng, cuối cùng vẫn phải đi tới bước này, xem ra không tránh được nữa rồi.

Chu Viên Viên nhìn Trương Trần, do dự hỏi: “Hai, hai người thật sự sẽ li hôn sao? Anh không thích cậu ấy nữa à?”

Lúc Chu Viên Viên hỏi câu này, cô ta vội vàng cúi đầu không dám nhìn Trương Trần, hình như trông còn hơi hổ thẹn nữa.

Nhưng Trương Trần lại không hề chú ý tới Chu Viên Viên. Anh cười bất đắc dĩ, lắc đầu nói: “Thích với không thích gì chứ? Chắc chắn là có thích rồi, nhưng tôi nghĩ có lẽ cũng chỉ tới vậy thôi. Dù sao cũng sống chung với nhau lâu như vậy rồi, tới cỏ cây còn có cảm xúc nữa là”.

“Còn về chuyện li hôn, tôi nói rồi, chỉ cần chính miệng cô ấy nói thì tôi sẽ đồng ý”.

“Vậy sau này anh dự định thế nào?”, Chu Viên Viên bĩu môi. Lúc đầu cô ta định nói mặc dù chỗ cô ta cũng chả ra làm sao, nhưng vẫn có thể miễn cưỡng phá lệ chứa chấp Trương Trần. Nhưng lời nói đến miệng lại không có cách nào thốt ra.

“Còn có thể thế nào nữa, xử lý xong xuôi chuyện bên này rồi trở về thủ đô thôi. Vừa hay li hôn rồi thì tôi cũng chẳng còn gì phải vướng bận nữa”, Trương Trần khẽ cười.

“Ồ!”, Chu Viên Viên gật đầu, bỗng dưng cảm thấy có chút mất mát.

Lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng hét lớn, Triệu Chí Hào vội vội vàng vàng chạy vào.

Vừa bước vào cửa nhìn thấy Trương Trần ông ta liền thở hổn hển nói: “Cậu, Cậu trương, không xong rồi, xưởng thuốc của chúng ta bị niêm phong rồi, mẹ nó!”

Triệu Chí Hào chửi lấy chửi để. Bây giờ xưởng thuốc chính là đứa con tinh thần của ông ta, lô thuốc điều trị bệnh tim cũng đang được tiến hành sản xuất đại trà. Vừa nhìn là thấy lợi nhuận vô cùng lớn, ngoài ra còn có một loại thuốc khác cũng đang trong quá trình thử nghiệm và đạt được những thành quả đầu tiên.

Phong tỏa như vậy chẳng khác nào như đang moi móc tim gan của ông ta. Nghĩ thôi cũng có thể tưởng tượng được ông ta đang căm phẫn tới mức nào.

“Đừng vội, bọn họ niêm phong vì lí do gì?”, Trương Trần chau mày hỏi.

Triệu Chí Hào thở hổn hển nói: “Nói là kiểm tra an toàn và trang thiết bị, tôi nói thế nào cũng không có tác dụng, thậm chí ngay cả người có thể đứng ra nói chuyện cũng không thấy đâu”.

“Vậy rốt cuộc ông có vi phạm không?”

“Không có!”, Triệu Chí Hào bất lực nói: “Tất cả thiết bị đều là loại mới, kĩ thuật thì càng không phải nói. Hôm qua sau khi cậu thông báo cho tôi, tôi đã cho tiến hành kiểm tra lại một lượt ngay trong đêm, chắc chắn không có vấn đề gì!”

Đang nói, điện thoại Triệu Chí Hào lại reo lên, ông ta vội vàng bắt máy, sau đó tức giận bóp chặt điện thoại trong tay.

“Chuyện gì vậy?”, Trương Trần hỏi.

“Thì vừa nãy đấy, người bên bộ phận kiểm định lại hành động rồi. Bọn họ đã cho ngưng sản xuất và tiến hành kiểm tra một số công nghiệp của tập đoàn Triệu Thị. Trước mắt tạm thời phải ngừng kinh doanh!”, Triệu Chí Hào cắn răng nói.

“Tốc độ cũng nhanh thật!”, ánh mắt Trương Trần thâm trầm, đánh chết anh cũng không tin đằng sau chuyện này không có người nhúng tay vào.

Mà theo những gì anh biết, ở một nơi gần Hoài Bắc như thế này, chỉ có vài người mới có thể làm tới mức này, cục trưởng Hàn của cục cảnh sát không có động cơ, chắc chắn không phải ông ấy.

“Điều tra ra là ai làm chưa?” Trương Trần hỏi.

Triệu Chí Hào lắc đầu: “Chuyện này xảy ra quá bất ngờ, tôi đã cho người đi điều tra rồi nhưng trước mắt vẫn chưa có kết quả”.

“Hahaha, sếp Trương, không cần điều tra nữa. Anh đắc với tội ai mà bản thân còn không rõ à?”

Lúc này, một tiếng cười vang lên, chỉ thấy Bạch Thu Nghiệp chắp hai tay sau lưng thong thả đi tới.

“Bạch Thu Nghiệp!”, Chu Viên Viên ngạc nhiên.

Triệu Chí Hào cũng nhìn người đang bước tới với ánh mắt thâm trầm cùng vẻ mặt không chào đón.

Trương Trần khinh thường nói: “Dựa vào một tên ăn hại như ông thì vẫn chưa có bản lĩnh đó, tôi e là ông đã liên hệ với người nhà họ Nhiễm ở Nam Sơn rồi nhỉ?”

Sắc mặt Bạch Thu Nghiệp trở nên khó coi khi bị sỉ nhục thẳng mặt là tên ăn hại, ông ta trầm giọng nói: “Trương Trần, cho dù là mèo cảnh hay mèo nhà bắt được chuột thì nó cũng là một con mèo ngoan. Quan trọng là sản nghiệp của mày đã bị niêm phong rồi, đây mới là sự thật!”

“Mày dám vươn tay tới Thành phố trường Minh của tao, lại còn dùng thủ đoạn gian xảo để giải quyết Lâm Tái Quốc, không những vậy còn có thể khiến tên ăn hại Lam Hiên đó phải đầu hàng, nhưng thế thì đã sao chứ?”

Trương Trần cười khinh thường: “Ông thấy được bao nhiêu con chó đủ sức để cắn chết chủ nhân của mình rồi?”

“Láo toét!”, Trương Trần một câu vô dụng, hai câu nói ông ta chó khiến Bạch Thu Nghiệp vô cùng tức giận. Bị một tên nhỏ tuổi hơn mình lăng mạ như vậy, dù khả năng nhẫn nhịn của ông ta có tốt tới đâu cũng không thể kiềm chế nổi.

“Trương Trần, đừng trách là tao chưa chừa cho mày một con đường sống. Mặc dù người của nhà họ Nhiễm ở Nam Sơm cũng có ra tay, nhưng một màn này vẫn cho tao sắp xếp. Chỉ cần mày ngoan ngoãn nghe lời tao, giao tất cả thành quả của tập đoàn Mạt Lâm cho tao, sau đó quỳ xuống gọi tao một tiếng ông nội, tao sẽ tha cho mày một lần”.

“Bạch Thu Nghiệp, ông tới chỉ để nói những lời này à?”, Triệu Chí Hào không vui nói.

Bạch Thu Nghiệp chẳng thèm để ý tới Triệu Chí Hào, ông ta híp mắt nhìn Trương Trần nói: “Mày không còn nhiều thời gian đâu. Hơn nữa, đây mới chỉ là bắt đầu thôi. Tao cũng muốn xem xem, vị sếp thần bí của Lâm Mạt còn có thể có thủ đoạn gì?”

“Thủ đoạn gì thì chắc ông vẫn chưa biết được đâu. Nhưng ông biết không, nếu ông còn không mau cút khỏi đây, có thể ông sẽ phải ở đây mãi mãi đấy”.

Trương Trần cười nói với Bạch Thu Nghiệp nhưng ánh mắt anh thì ngày càng thâm sâu.

Đúng như những gì Triệu Chí Hào nói, mục đích chính mà ông ta tới đây là để chọc giận và dọa nạt. Ông ta muốn xem thử người mà trong một đêm có thể giải quyết được cả Lâm Tái Quốc và Lam Hiên, khi đối mặt với đòn đánh trả của ông ta và nhà họ Nhiễm ở Nam Sơn sẽ có phản ứng thế nào.

Nhưng kết quả rất rõ ràng, ông ta không những phải thất vọng mà còn bị uy hiếp ngược.

Bạch Thu Nghiệp tức giận nhưng vẫn nở một nụ cười, ông ta chỉ lia lịa vào Trương trần nói: “Được, được, tao cũng muốn xem xem sếp Trương đây có bản lĩnh gì, đường còn dài, chúng ta cùng chờ xem!”

Sau khi Bạch Thu Nghiệp rời đi, Triệu Chí Hào liền nhỏ giọng nói: “Cậu Trương, có lẽ việc này có liên quan tới Vu Ấu Hoa”.

Trương Trần gật đầu, từ lúc nhìn thấy Bạch Thu Nghiệp thì anh đã nghĩ tới chuyện này rồi.

“Thông báo cho bên Phương Đại Vĩ và Cao Hưng Tùng, bảo bọn họ tăng tốc làm việc”.

“Chuyện này...”, Triệu Chí Hào do dự một lát rồi nói: “Địa vị Vu Ấu Hoa này hơi đặc biệt, không dễ đối phó như vậy”.

“Nếu đơn giản thì đâu cần phải giao cho bọn họ, tôi không tin Vu Ấu Hoa không có điểm yếu chí mạng, chỉ cần tra ra đầu mối thì có thể tố cáo lên từng cấp, nếu thật sự không khả thi thì sẽ công bố sự thật!”

Trương Trần bình thản nói, không thể chỉ đơn giản hù dọa được, một khi đã ra tay thì phải có kết quả lớn.

“Tôi hiểu rồi”, Triệu Chí Hào gật đầu, vội vàng trở về xắp xếp.

Còn Chu Viên Viên thì siết chặt nắm đấm, cô ta vừa tức giận vừa áy náy nhìn Trương trần, nhỏ giọng nói: “Nếu không vì tôi, anh và bọn họ cũng không phải đi tới bước đường này...”

“Không phải chuyện đó”, Trương trần giải thích.

Có vẻ rất ít người biết được thế lực của Trương Trần. Chỉ cần anh trở về thủ đô, nơi đây chắc chắn sẽ liên thủ với nhau, nếu vậy việc phải va chạm với Bạch Thu Ngành và Chu Nhân Kiệt là không thể tránh khỏi. Còn nếu nói đến bất trắc lớn nhất có lẽ cũng chính là gia đình họ Nhiễm ở Nam Sơn kia.

...

Trong phòng khách Nhà họ Phương, bà cụ Phương nghiêm nghị ngồi trên ghế bành, còn con cháu phía dưới thì nhìn bà ta với vẻ mặt khó hiểu.

Không hiểu tại sao phần lớn cổ phần nhà họ Phương đều vô duyên vô cớ chuyển nhượng cho bố con Phương Thủy Y và Phương Thiên Bàng, khoảng thời gian này Trương Quốc Hồng lại khoa tay múa chân khiến bọn họ vô cùng không vừa ý.

Từ lúc nào mà gia đình tên ăn hại đó lại có thể ngồi lên đầu bọn họ?

Ngay cả Phương Thiên Dương, đứa con thứ tư vẫn chưa kết hôn của nhà họ Phương cũng không hiểu nổi.

“Thiên Quang và Thiên Thành ở lại, còn lại ra ngoài hết đi”, bà cụ Phương nói.

Mặc dù không cam lòng nhưng họ vẫn phải ra ngoài.

“Mẹ, quả nhiên đúng như những gì mẹ nói, từ sau khi Phương Thủy Y tiếp nhận công việc, những hợp đồng quan trọng đều do nó giành được, có thể nói bây giờ việc kinh doanh của nhà họ Phương chúng ta vô cùng suôn sẻ”.

Những người khác vừa ra ngoài, Phương Thiên Thành lập tức cười nói. Khoảng thời gian này ông ta đều quan sát vô cùng tỷ mỉ.

“Haha, đương nhiên rồi, gừng càng già càng cay, cái thằng ăn hại Trương Trần đó có nằm mơ cũng không ngờ được nhà họ Phương chúng ta còn có nước cờ này”.

Bà cụ Phương lạnh lùng cười, sau đòn tấn công lần trước của Trương Trần, có thể nói nhà họ Phương bọn họ suýt phải phá sản. Đến nỗi phải bán cả chiếc BWMs trong nhà thì cũng đủ hiểu nhà họ Phương đã rơi vào hoàn cảnh khốn đốn tới mức nào.

“Con đã nghe ngóng được chuyện Phương Thủy Y và Trương Trần có ý định li hôn rồi, chắc cũng trong mấy ngày tới thôi. Theo những gì con thấy, hay là sau này cứ để Phương Thủy Y tiếp tục nắm giữ chức quyền, như vậy bên phía tập đoàn Mạt Lâm chắc chắn cũng phải nể mặt vài phần”, Phương Thiên Thành cười nói.

“Anh cả, anh đừng vui mừng quá sớm, kẻo lại gậy ông đập lưng ông, anh không lo à?”

Phương Thiên Quang cười khổ: “Mẹ, chúng ta chỉ là lợi dụng Phương Thủy Y thôi, nhà họ Phương này sao có thể giao cho người ngoài chứ. Hơn nữa chắc chắn mẹ cũng đã có cách khác rồi đúng không?”

“Haha, đúng là chỉ có Thiên Quang hiểu mẹ nhất!”

Bà cụ Phương lớn tiếng cười, bà ta nhìn Phương Thiên Thành nói: “Con cả, mẹ đã bảo Thiên Quang xem xét thêm mấy hạng mục lớn. Nếu giành được hạng mục lần này, nhà họ Phương chúng ta ít nhất cũng có thể kiếm được một hai trăm triệu. Có số tiền này trong tay rồi, tới lúc đó nhà họ Phương chúng ta chắc chắn sẽ lại phát triển như xưa.”

“Nếu Sếp của Mạt Lâm đã để ý tới con đĩ Phương Thủy Y đó rồi thì chắc chắn cũng sẽ không từ chối ba hợp đồng này đâu”.

“Lát nữa con thông báo cho Phương Thủy Y, bảo nó hẹn gặp sếp của Mạt Lâm, sau đó nhắc tới chuyện hợp đồng. Nếu sếp Cổ đó thật sự đồng ý, vậy thì chứng tỏ cậu ta thật sự để ý tới Phương Thủy Y. Tới lúc đó chúng ta tùy cơ ứng biến. Có thể kiếm được bao nhiêu lợi ích thì kiếm bấy nhiêu đi”.

“Vâng!”, Phương Thiên Thành cũng bắt đầu động lòng rồi, lần này ít nhất cũng phải kiếm được một hai trăm triệu. Vì vậy ông ta cũng không nhiều lời nữa mà tới thẳng biệt thự của Phương Thủy y.

Còn Phương Thiên Quang và bà cụ phương thì xem lại bản hợp đồng. Chuyện lần này chỉ có ba người nhà họ Phương bọn họ là rõ nhất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK