Lúc này, tất cả mọi người trong nhà họ Trương đều hiểu các ông trùm từ Hoài Bắc tới đây không phải là để chúc thọ, mà là tới để bảo vệ gia đình Phương Thủy Y.
Chỉ có điều mọi người không hiểu, rốt cuộc Phương Thủy Y có tài năng gì mà có thể làm nhiều người Hoài Bắc tới đây như thế, chẳng lẽ bọn họ thích cô ta.
Sao có thể như thế được?
Cả đám lắc đầu cười, bất cứ ai trong số những người này đều đáng tuổi bố Phương Thủy Y, hơn nữa tuy rằng Phương Thủy Y cũng xinh đẹp, nhưng những ông trùm này có ai là chưa nếm thử của ngon vật lạ, có kiểu phụ nữ nào chưa từng chơi?
Nghĩ mãi mà vẫn không nghĩ ra, cả đám dứt khoát không nghĩ nữa, dù sao bọn họ chỉ cần kết quả là đủ rồi.
Ngay cả bà cụ nhà họ Trương cũng bắt đầu có ý định bảo vệ gia đình con gái mình. Có nhà họ Trương và những ông trùm đang có mặt ở đây, chỉ cần Trương Trần chịu cúi đầu thì chắc chắn nhà họ Hàn sẽ không làm khó quá mức. Một là sẽ thể hiện khí khái của nhà họ Trương bọn họ, hai là có thể trở thành bạn với Triệu Chí Hào.
Suy cho cùng thì lợi ích vẫn là trên hết.
Ngược lại, sắc mặt của những người nhà họ Trương như Trương Thông, Trương Lập đều khá khó coi.
Nếu gia đình Trương Quốc Hồng phất lên, bọn họ có được sống yên không?
Là anh chị em ruột thịt, bọn họ cũng xem như hiểu biết con người Trương Quốc Hồng, người phụ nữ này mà phất lên, chắc chắn bà ta sẽ chèn ép và trả thù bọn họ.
Thế là mỗi người một suy nghĩ riêng, chỉ có Trương Thiên Lỗi là mang vẻ mặt phức tạp, anh ta cũng không thể ngờ trước được kết quả này!
"Ha ha, chú Triệu, chú em từ xa tới đây làm khách, đừng khách sáo đấy nhé, cả ông chủ Tôn nữa, chúng ta cạn một ly nào!"
Ông cụ Trương cười ha ha, tâm trạng rất khoan khoái. Sau khi những người này đến, bà cụ nhà họ Trương cũng ngậm miệng lại, sao ông ta lại không vui cho được? Hơn nữa chắc hẳn mục đích của những người này cũng giống ông ta.
Nhìn Phương Thủy Y được tung hô như thế, lòng ghen ghét như ăn mòn trí óc cả đám, nhất là Trương Hạo và Trương Yến.
Đúng lúc này, bên ngoài bỗng vang lên tiếng hô to, còn chưa thấy bóng quản gia đâu thì đã nghe thấy tiếng rồi.
"Gia chủ, Hàn Minh Hà dẫn những người khác trong gia tộc tới!"
"Mời bọn họ vào!", lúc này trông ông cụ Trương rất bình tĩnh.
"Vâng", quản gia đáp lời rồi vội vàng ra ngoài. Đám người nhà họ Trương lấp lóe đôi mắt. Chỉ cần chờ xem trong vụ tranh chấp này bên nào sẽ thắng thế, nếu bên Phương Thủy Y thắng thế, bọn họ cũng chỉ có thể chấp nhận.
Chẳng bao lâu sau, một tiếng cười to vọng tới, một người đàn ông trung niên sải bước vào nhà, ông ta cầm theo một chiếc hộp gấm, nói bằng giọng to rõ: "Ông cụ, Hàn Minh Hà đến đây chúc thọ ông!"
Sau đó, Nam Kim Cương của nhà họ Nam và những gia chủ khác cũng lên tiếng chúc mừng.
"Ha ha, Minh Hà, Kim Cương, cả đám Đại Hoàng nữa, tới đây ngồi mau lên!", ông cụ Trương cười ha ha chào hỏi cả đám, bà cụ nhà họ Trương thì chẳng nói câu gì, thờ ơ quan sát tình thế.
"Ha ha, ông khách khí quá, cứ để chúng tôi tự nhiên là được!", đám Hàn Minh Hà cười rồi liếc nhìn những người trong phòng khách, sau đó đôi mắt hơi thay đổi, nhưng rồi nhanh chóng bình thường trở lại.
"Ha ha, ông này, mối quan hệ giữa hai gia đình chúng ta khá thân thiết, tôi cũng không che che giấu giấu nữa, lần này ngoài việc tới chúc thọ ra chúng tôi còn tới để xin một lời giải thích!"
Hàn Minh Hà nói tiếp: "Tôi nghe thằng con tôi nói rằng Phương Thủy Y và Trương Trần nhà các ông lừa bọn họ hơn một tỷ, không biết chuyện này có phải sự thật không?"
"Ồ? Có chuyện ấy sao? Để tôi hỏi xem, nếu là sự thật thì chắc chắn tôi sẽ không tha cho chúng nó, bắt chúng nó phải trả đủ số tiền ấy!"
Ông cụ Trương nói với vẻ mặt hơi ngạc nhiên, sau đó nhìn sang Trương Trần, còn Phương Thủy Y thì bị ông ta phớt lờ.
Mặc dù ông ta mới gặp Trương Trần một lần, chưa nói chuyện nhiều với nhau, nhưng ông ta có thể nhìn ra được tài ăn nói của Trương Trần hơn đứt Phương Thủy Y.
Trương Trần nói một cách thản nhiên: "Hợp đồng giấy trắng mực đen, có hiệu lực pháp luật, sao lại nói là lừa được? Chẳng lẽ tôi lấy dao kề cổ bắt bọn họ viết giấy nợ và hợp đồng à?"
Sắc mặt của Hàn Minh Hà và Nam Kim Cương đều rất khó coi, nói: "Vậy cậu giải thích thế nào về chuyện cậu thắng liên tiếp năm ván, hơn nữa ngựa đã hộc máu mà vẫn có thể chạy được, thậm chí tốc độ còn nhanh hơn?"
"Thứ nhất, ngựa hộc máu là do các người chơi xấu, chuyện này tôi không nói nhiều nữa. Thứ hai, sở dĩ tôi thắng là bởi vì các người bất tài, dám chơi dám chịu, chuyện này có gì để nói?", Trương Trần chậm rãi giải thích.
"Vớ vẩn, Trương Trần, chỉ cần là người thì đều biết đó là chuyện không thể!", Hàn Đông Vũ đứng sau lên tiếng chửi mắng.
"Minh Hà, ông xem có phải trong chuyện này có hiểu lầm gì hay không? Cùng lắm thì tôi sẽ bảo bọn họ trả tiền lại, đừng ảnh hưởng đến tình cảm giữa chúng ta", ông cụ Trương cũng mỉm cười nói.
Hàn Minh Hà và Nam Kim Cương hừ lạnh một tiếng, bọn họ thừa biết ông cụ Trương đã biết chuyện rồi, bây giờ vờ vịt như vậy thì khác gì coi bọn họ là một lũ ngốc.
"Ông cụ, người khôn không nói chuyện mập mờ, nếu đám Hàn Đông Vũ thua thì bọn tôi sẽ chẳng có gì để nói, nếu Trương Trần và Phương Thủy Y dùng thủ đoạn nào đó để bịp bợm thì bọn tôi sẽ phải điều tra rõ ràng!"
"Để không làm ảnh hưởng tới thể diện của chúng ta, tạm thời cứ để tiền ở chỗ các ông, còn người thì tôi phải đưa đi điều tra!", Hàn Minh Hà nói.
"Ha ha, ông đây là ông Hà đúng không? Ông luôn miệng nói Trương Trần bịp bợm, bây giờ còn muốn bắt người đi, vậy chứng cứ đâu? Chắc không phải ỷ vào thế lực của nhà họ Hàn các ông rồi tùy tiện phán tội, sau đó coi trời bằng vung đấy chứ?", Tôn Khuê Sơn cười ha ha nói.
Ngay sau đó Triệu Chí Hào cũng gật đầu, nói: "Các ông vẫn nên điều tra kĩ càng, đưa ra chứng cứ xác thực rồi hãy nói, nếu không, chúng tôi cũng không phải kẻ dễ bắt nạt đâu!"
"Đúng thế, xin hãy đưa ra chứng cứ...", những người theo Tôn Khuê Sơn và Triệu Chí Hào tới cũng đồng loạt lên tiếng hùa theo.
Ngay lập tức, một nửa Hoài Bắc cùng đứng ra nói thay cho Trương Trần và Phương Thủy Y, khiến Hàn Minh Hà nhíu chặt lông mày.
Hàn Đông Vũ đã nói với ông ta rằng cứu viện của Trương Trần tới rồi, nhưng ông ta không ngờ lại là một nửa Hoài Bắc, trong số đó còn có cả Triệu Chí Hào - người đang nổi như cồn hiện nay.
"Ông đây là ông Triệu Chí Hào, quản lý tập đoàn Triệu Thị và tập đoàn Mạt Lâm ở Hoài Bắc đúng không?"
"Chẳng lẽ các ông cũng muốn nhúng tay vào?", Hàn Minh Hà trầm giọng hỏi.
Đám người Nam Kim Cương đồng loạt nhìn về phía Triệu Chí Hào. Mặc dù tập đoàn Mạt Lâm có tiềm lực rất lớn, bọn họ mà tách lẻ ra thì cũng không dám đắc tội, nhưng có nhà họ Hàn dẫn đầu, bọn họ chẳng e sợ Triệu Chí Hào.
Người nhà họ Trương cũng đổ dồn ánh mắt về phía Triệu Chí Hào, mặc dù ngay từ đầu bọn họ đã biết đám Triệu Chí Hào tới là để chống lưng cho Trương Trần và Phương Thủy Y, nhưng bây giờ chuyện này thật sự xảy ra, đối mặt với những gia tộc tỉnh An Hoa, muốn chống lại bọn họ cũng cần dũng khí khá lớn.
"Ha ha", Triệu Chí Hào bỗng nở nụ cười, ông ta nói: "Không hẳn là nhúng tay vào, chỉ có điều tôi đã nhận sự ủy thác của người khác, nếu không đưa ra chứng cứ xác thực thì các ông không đưa người đi được đâu".
"Cái gì? Triệu Chí Hào nhận ủy thác của người khác nên mới tới đây? Ở Hoài Bắc còn có ai có thể sai sử được ông ta?", một người trong nhà họ Trương lập tức nói một cách ngạc nhiên.
"Còn là ai được nữa, dùng mông nghĩ cũng biết. Mặc dù Triệu Chí Hào đang quản lý tập đoàn Mạt Lâm, nhưng chỉ cần điều tra sơ qua là sẽ biết đằng sau Triệu Chí Hào vẫn còn người khác, người đó mới là ông chủ thật sự của Mạt Lâm!", có người đáp lời.
"Trời ạ, gia đình Phương Thủy Y gặp vận may gì thế này...".
Sắc mặt của đám Hàn Minh Hà cũng rất khó coi, ngay trên địa bàn của bọn họ mà một người từ Hoài Bắc tới lại nói rằng bọn họ không thể đưa người đi được?
"Anh Hàn này, vụ này phải xử thế nào đây?", nhìn thấy tình huống này, mấy người Nam Kim Cương cũng không đưa ra quyết định được.
Hàn Minh Hà lắc đầu, bọn họ không ngờ Triệu Chí Hào và Tôn Khuê Sơn lại tới đây, hiện tại ai chẳng biết tiềm lực của tập đoàn Mạt Lâm, nhà họ Hàn bọn họ cũng không muốn đắc tội.
"Đợi một lát sao xem, bây giờ tôi cũng không quyết định được", Hàn Minh Hà nói.
"Chờ ai?", mấy người Nam Kim Cương hỏi.
"Bố vợ của anh Cả tôi", Hàn Minh Hà nói chậm rãi.
Trương Thiên Lỗi đã báo trước với Hàn Đông Vũ, Hàn Đông Vũ đã nói với ông ta là cứu viện của Trương Trần tới, vậy nên để chắc chắn, ông ta đã kể lại cho anh Cả của mình biết, đây không phải là chuyện tiền nong nữa rồi.
Con cháu nhà bọn họ bị một thằng nhóc tới từ vùng khác thắng mất nhiều tiền như thế, còn thắng kỳ lạ như vậy, nếu cho qua chuyện này thì bọn họ biết giấu mặt vào đâu?
Đương nhiên, tất cả còn phải xem bên nào có thế hơn. Nếu Triệu Chí Hào không tới, dựa vào nhà họ Hàn, nhà họ Nam, nhà họ Hoàng và mười mấy gia tộc lớn nhỏ khác, kiểu gì nhà họ Trương cũng phải cúi đầu, nhưng tình huống hiện tại lại khác.
Vẻ mặt của đám Nam Kim Cương trở nên ngưng trọng, họ ngạc nhiên nói: "Là người đó hả?"
Hàn Minh Hà gật đầu, nhà họ Hàn bọn họ có thể vượt mặt những gia tộc khác, không thể không kể đến công lao của bố vợ anh Cả ông ta, bao nhiêu con đường đều do bố vợ của anh Cả khơi thông, ngay cả ở thủ đô, bố vợ ông ấy cũng có quyền lên tiếng nhất định.
Có ông ấy chống lưng, những người này chỉ là con kiến mà thôi.
Ở đằng sau, Trương Thiên Lỗi nhìn Hàn Đông Vũ một cái, Hàn Đông Vũ gật đầu nhẹ, chỉ trao đổi bằng mắt rồi lại tỏ ra như không quen biết nhau.
Vốn dĩ bọn họ chẳng phải bạn thân, nói rằng mối quan hệ của các gia tộc này khá tốt thì cũng chỉ là trong tình huống không có xung đột về lợi ích, mà người thôi thúc anh ta bắt tay với Hàn Đông Vũ chính là Trương Trần - cái gai trong mắt của cả hai người họ.
Lúc này, bên ngoài bỗng vọng tới tiếng cười to, nghe có vẻ khá già dặn. Đám Hàn Minh Hà và Nam Kim Cương mừng như mở cờ, người nhà họ Trương cũng nhìn về phía cửa.
Một ông lão khá đứng tuổi sải bước vào trong. Ông ta mặc sườn xám nam, bện tóc đằng sau gáy, có dáng vẻ khá phóng khoáng. Trên khuôn mặt già cả nhăn nheo là một đôi mắt sắc bén, khiến mọi người không dám coi thường.
"Chú!", Hàn Minh Hà cất tiếng gọi, đám Nam Kim Cương cũng vội vàng chào hỏi một cách cung kính.
Ông cụ thản nhiên gật đầu rồi đi vào phòng khách, nhìn ông cụ Trương rồi cười nói: “Trương Khánh Long, ông tổ chức việc vui mà không nói với tôi gì cả, đúng là không có nghĩa khí chút nào!”
Chương 94: Ai dám bắt tôi
“Ông Mạc, ông nói đùa rồi, mời vào”, ông cụ Trương sắc mặt biến đổi, nói.
“Bố ơi, người này là ai vậy?”
“Mẹ, cái lão già này là ai thế, sao bố phải khách khí vậy?”
Mọi người trong nhà họ Trương, có người thì nhìn về phía bà cụ Trương, có người thì nhìn về phía đám Trương Thông, Trương Lập.
Sắc mặt bà cụ Trương biến đổi, vì người đó tên là Mạc Khai Sam. Bà hắng giọng giải thích: “Năm đó, khi mà Mạc Khai Sam còn làm mưa làm gió thì đám con cháu nhà họ Trương vẫn chưa ra đời, thế nên các con không biết là phải rồi. Năm đó ông ta có sức mạnh đến nỗi khiến cả tỉnh An Hoa phải run rẩy. Nhà họ Hàn có được quy mô như ngày nay là có liên quan đến ông ta đó”.
“Sau này, ông ta đến thủ đô. Trải qua một thời gian vật lộn, cuối cùng ông ta cũng có chút danh tiếng ở đó. Nếu như ông ta cố tình muốn tìm lại uy phong năm xưa thì nhà họ Trương không xong đâu, thậm chí cả Hoài Bắc cũng thế…”.
“Gì cơ? Người này ghê gớm vậy sao ạ?”, đám Trương Hạo thấy kinh ngạc vô cùng, trong ánh mắt không che giấu nổi niềm vui. Trương Thiên Lỗi ở phía sau nghe thấy thì lộ ra nụ cười nhẹ nhõm.
Hàn Đông Vũ của nhà họ Hàn cũng không khiến anh ta thất vọng. Anh ta muốn xem, lần này Trương Trần sẽ đảo ngược tình thế kiểu gì. Tập đoàn Mạt Lâm thì đã làm sao, trong mắt Mạc Khai Sam thì vẫn còn kém lắm.
“Ha ha! Ông Mạc, mời ông ngồi, tại tôi thấy ông bận quá nên đâu dám quấy rầy ông”, ông cụ Trương với nụ cười khổ, hiển nhiên ông ta cũng hiểu lần này chắc khó đỡ lắm đây.
“Được rồi! Đừng nói nhiều lời nữa, tôi mang đến bình rượu ngon, chúng ta uống một chén đi”, Mạc Khai Sam cười rồi cầm chén lên, bắt đầu rót rượu.
“Ây, cậu Hàn, các cậu đều đến chúc thọ mà, đứng làm gì, ngồi xuống cả đi chứ? Phải chăng lão Trương có ý làm khó các cậu bắt các cậu phải đứng hả?”, Mạc Khai Sam dường như phát hiện ra gì đó, sau đó hỏi có chút không vui.
“Hay lắm… Kịch hay bắt đầu rồi đây”, mọi người trong nhà họ Trương đã hiểu được lão già búi tóc trước mặt mình là ai và cũng hiểu được mục đích người ta đến đây làm gì rồi.
Vừa nhắc đến Hàn Minh Hà, ông ta cũng không phải kẻ ngốc, lúc này nói với vẻ mặt khóc mếu: “Chú ơi, Phương Thủy Y và Trương Trần lừa của con cháu hơn một tỷ, chúng cháu đến để điều tra nhưng bị ngăn lại…”.
Hàn Minh Hà thêu dệt thêm rồi nói lại mọi chuyện, cuối cùng nhắm đến Triệu Chí Hào: “Nhưng ông chủ Triệu nói chúng cháu không đủ chứng cứ nên không bắt người này đi được”.
“Ố? Còn có chuyện như vậy sao?”, Mạc Khai Sam nói với vẻ không vui: “Ông Trương! Chuyện này ông không giải thích gì với tôi sao?”
“Ông Mạc! Tôi tin rằng trong chuyện này có gì đó hiểu nhầm. Tôi đã trách mắng chúng nó rồi, chỗ tiền đó nên trả lại kiểu gì thì trả lại thôi. Trẻ con đùa giỡn chút ý mà, chúng ta quan tâm làm gì. Sau chuyện này tôi nhất định sẽ bảo chúng nó đến tận nhà họ Hàn để chuộc lỗi”, Trương Khánh Long cười, nói.
Đám người Hàn Minh Hà nghe thấy vậy thì cười lạnh không ngừng. Lời này đúng là khác hoàn toàn với ban nãy. Xem ra đứng trước mặt bố vợ của anh trai mình, lão già nhà họ Trương không là cái gì sất.
Đám người Hàn Đông Vũ thì thần sắc phấn chấn. Ban đầu thì họ mất mặt vô cùng nhưng lần này thì phải đòi về gấp mười, gấp trăm lần.
Mạc Khai Sam đến đây vì việc này, làm sao có thể vì mấy lời của Trương Khánh Long mà bỏ qua được. Ông ta cười, nói: “Lão Trương! Chúng lớn cả rồi, sao lại coi là trẻ con được. Hơn nữa, đây rõ ràng là trò lừa bịp”.
“Hàn Minh Hà! Gọi điện thoại cho em trai cậu đi, bảo nó dẫn người đến bắt người đi điều tra xem”, Mạc Khai Sam quay đầu lại dặn dò.
“Chú ơi, cháu gọi rồi ạ, Minh Ninh đang trên đường đến đây rồi ạ”, Hàn Minh Hà nói.
“Minh Ninh”, mọi người nghe thấy thì sắc mặt co rúm lại. Trong ba anh em nhà họ Hàn thì con thứ hai cũng chính là Hàn Minh Hà là người bất tài nhất nhưng vẫn có thể quản được nhà họ Hàn. Còn con cả là con rể của Mạc Khai Sam, hiện giờ đang làm ở bên ngoài để giúp nhà họ Hàn mở ra cục diện. Còn con thứ ba chính là Hàn Minh Ninh đang nắm trong tay lực lượng của cục cảnh sát.
Điều đó có nghĩa là, chỉ cần bị bọn họ bắt đi thì bất luận là chân tướng sự thật có như nào thì vì thể diện, cứ coi như Trương Trần và Phương Thủy Y nhận tội danh lừa gạt rồi thì cũng khác nào bị rơi xuống tầng địa ngục, những tháng ngày sau này cũng khó sống. Mà không nhận tội thì với thủ đoạn của nhà họ Hàn, hai người trẻ tuổi đó có chịu được không?
Cảnh tượng trước mắt có thể nói là không cứu vãn được rồi. Theo như lời Mạc Khai Sam nói thì mọi thứ dường như có kết cục đã định, đến cả ông cụ Trương lúc này cũng ngán ngẩm thở dài.
Ông ta đâu có biết, Mạc Khai Sam nói đến chúc mừng nhưng thực chất là đến bắt người.
Bà cụ Trương giờ đây cũng không còn do dự gì nữa. Nếu như cục diện đã rõ như vậy, nhà họ Hàn cũng không chịu nể mặt thì nhà họ Trương cũng không còn cách nào khác nữa. Bà ta ngay lập tức lên tiếng: “Ông lão à! Còn không mau nghe lời ông Mạc đi, tôi khuyên ông từ lâu rồi mà”.
“Cút đi cho tôi”, sắc mặt Trương Khánh Long khó coi, lớn tiếng trách mắng. Đến lúc này rồi mà bà già chết tiệt này còn gây rối thêm nữa. Ngoài việc khiến ông ta thấy ghê tởm thì không còn được tác dụng gì nữa.
“Ông Mạc đúng là oai thật đó. Cục cảnh sát là nhà ông mở ra sao, ông nói bắt người là bắt được luôn chắc, chứng cứ đâu?”, lúc này Triệu Chí Hào cũng bất chấp lên tiếng nói.
Ông ta và Trương Trần sớm đã cùng buộc chung một sợi dây rồi, có vinh thì cùng vinh, có bại thì cùng bại, ông ta không còn lựa chọn nào nữa, chỉ có thể tiến về trước thôi. Kể cả tiến về trước, biết Mạc Khai Sam là người như nào thì đã làm sao?
Tôn Khuê Sơn do dự một hồi lâu, bàn tay ông ta hơi có chút run rẩy. Khi Triệu Chí Hào lên tiếng thì ông ta cuối cùng cũng quyết tâm nói thẳng luôn: “Nếu nói như vậy thì nhà họ Tôn chúng tôi cũng muốn bắt người. Chúng tôi nghi ngờ người nhà họ Hàn ăn cắp của tôi mười tỷ”.
Điên rồi, điên cả rồi, Triệu Chí Hào và Tôn Khuê Sơn ban nãy không nghe thấy có người giới thiệu thân phận của Mạc Khai Sam sao? Rốt cuộc họ lấy đâu ra dũng khí dám đối đầu như vậy?
Người nhà họ Trương nhìn về hai ông trùm của Hoài Bắc rồi lại nhìn về phía Trương Trần, hoàn toàn là dáng vẻ thương hại. Trước mặt Mạc Khai Sam, đám người này căn bản không có tác dụng gì. Thậm chí, người ta còn không biết họ là ai nữa.
“Hỗn láo! Triệu Chí Hào! Ban nãy ông ăn nói với tôi như vậy thì đã đành nhưng ông phải biết chú Mạc là ai chứ? Lại còn dám vu khống chúng tôi nữa?”, Hàn Minh Hà và Nam Kim Cương tức đến nỗi mặt trắng bệch rồi lớn tiếng quát mắng.
Hàn Đông Vũ có Mạc Khai Sam chống lưng nên rất muốn nhảy lên đánh cho Tôn Khuê Sơn một trận về tội vu oan cho ông ta.
Sắc mặt Mạc Khai Sam cũng không dễ coi cho lắm, đến Trương Khánh Long của nhà họ Trương cũng không dám nói năng với mình như vậy. Nhưng hiện giờ, hai tên bề bậc dưới này lại dám làm như vậy với mình?
“Tôi chỉ có nào nói vậy thôi, cũng không phải là làm gì họ mà chỉ là dẫn về điều tra thôi, từ lúc nào lại trở thành việc riêng của tôi vậy? Hơn nữa, anh nói nhà họ Hàn lấy cắp của anh mười tỷ, ăn nói ba hoa quá chăng?”, Mạc Khai Sam quát lớn, hỏi.
“Ít nhất là chúng tôi cũng không trực tiếp bắt người. Nếu như ông Mạc không có chứng cứ mà vẫn cố dẫn người đi, kể cả chúng tôi không có đủ sức thì vẫn sẽ không để các người muốn làm gì thì làm đâu”, Triệu Chí Hào bất chấp hết, lúc này lao ra nói.
“Hừm! Tôi muốn xem các anh sẽ làm thế nào?”, Mạc Khai Sam hừ lạnh một tiếng, rõ ràng là lửa giận bừng bừng rồi. Ông ta cũng không muốn giải thích gì nhiều, sức mạnh chính là tất cả.
Triệu Chí Hào thở dài một tiếng, sau đó ánh mắt nhìn về phía Trương Trần. Dựa vào ông ta và Tôn Khuê Sơn thì khuấy động cả Hoài Bắc lên cũng được. Nhưng ở đây, ở trước mặt Mạc Khai Sam thì đúng là chưa đủ sức.
“Ha ha! Ông Mạc, chén rượu này của ông đúng là tôi uống không nổi rồi. Nếu đã muốn bắt người thì hãy đợi phía cục cảnh sát đến rồi tính tiếp. Trước lúc đó, nhà họ Trương chúng tôi không muốn nhìn thấy các vị, các vị hãy nghĩ kỹ đến tội danh ‘tự ý đột nhập vào nhà dân’ nhé”.
Sắc mặt của ông cụ Trương giờ đây cũng trầm xuống, đã đến nước này thì thật sự không còn là vấn đề tiền nữa rồi, mà nó liên quan đến thể diện nửa đời của họ. Nếu ông ta đã không có thực lực như người khác thì ông ta nhận nhưng không đến mức cứ phải cười trừ với họ.
“Cái lão già chết tiệt này nói cái gì vậy, ông Mạc đã nói thế rồi. Chỉ là điều tra chút thôi, ông mau câm miệng lại đi”, bà cụ Trương vội can ngăn Trương Khánh Long.
Đám người Trương Thông, Trương Lập cũng vội phụ họa vào. Ai cũng có thể nhìn ra, bên nhà họ Hàn quá mạnh, nếu thế cục đã định thì nhà họ Trương không nhất thiết phải gây chuyện với họ.
“Ha ha! Ông Mạc! Ông đừng trách nha, ông lão nhà tôi hồ đồ quá. Ông ngồi đây đi ạ”, bà cụ Trương khách khí nói.
“Không sao”, Mạc Khai Sam khoát tay, nói: “Lão Trương kia, hà tất phải thế. Trương Trần đâu phải người nhà họ Trương, hà tất phải làm mất thể diện của hai chúng ta”.
“Nói nhiều cũng vô ích, ông Mạc cũng nên bớt lên tiếng đi, tuổi cao rồi ít nói đi thì hơn, nếu không một ngày nào đó không nói được nữa đâu”, Trương Khánh Long cười lạnh nói.
Lần này, người nhà họ Trương đúng là sốt ruột quá rồi. Thấy bà cụ Trương ra hiệu, đám Trương Thông Trương Lập vội lên trước. Xem chừng muốn khiêng Trương Khánh Long vào nhà sau để tránh lát nữa sẽ xảy ra kết cục không hay.
“Đám súc sinh, tao xem chúng mày muốn tạo phản sao?”, Trương Khánh Long giơ tay tát mạnh lên rồi quát: “Một đám chỉ biết tranh đấu trong nhà, chẳng trách nhà họ Trương rơi vào tay các người không có phát triển gì”.
Một câu nói thôi mà ông cụ Trương mắng cho đám Trương Thông Trương Lập đỏ mặt tía tai, còn ông ta thì tức đến nỗi ôm ngực thở dốc.
Chuyện có kết cục đã định, ông ta có tức giận thế nào cũng không cứu vãn được, trừ khi cả nhà họ Trương đều đứnglên.
Ông ta nhìn về phía Phương Thủy Y với vẻ áy náy, nói: “Cháu gái! Đây là lần đầu tiên ông ngoại ra mặt giúp cháu, nhưng xem ra hiệu quả không lý tưởng cho lắm, hơn nữa đám người này của Hoài Bắc cũng không có tác dụng gì rồi….”.
“Ông ngoại”, Phương Thủy Y nước mắt lưng tròng gọi ông của mình.
“Haiz”, Trương Khánh Long đáp lại một tiếng, sau đó nhìn về phía Trương Trần, nói với vẻ áy náy và xấu hổ: “Cậu nhóc! Thật ra tôi vẫn rất ưng cậu. Nhưng có một việc tôi muốn nhờ cậu, lát nữa cậu cố gắng chống chọi lại, chứ tôi đã thật sự bất lực rồi”.
“Không sao đâu ạ”, Trương Trần cười một tiếng, ánh mắt nhìn về Mạc Khai Sam, sau đó lướt qua đám nhà họ Hàn và nhà họ Nam. Anh tùy ý nói một câu: “Hôm nay Trương Trần tôi sẽ ngồi ở đây, tôi muốn xem, ai có thể bắt tôi và ai dám bắt tôi?”
Lời nói vừa dứt thì cả gian phòng đều thốt lên tiếng kinh ngạc.
Tên Trương Trần này điên cuồng quá rồi, hắn dựa vào đâu mà nói câu này, hắn có tư cách gì?
Chương 95: Lớn chuyện rồi
Mọi người đều nhìn Trương Trần với ánh mắt khó tin, sao hắn lại dám nói là không có ai dám đưa hắn đi?
Hàn Đông Vũ không kìm nổi mà bật cười thành tiếng, nói: “Tên vô dụng này, không biết anh lấy đâu ra dũng khí đó? Hay là nhà họ Trương cho anh?”
“Chuyện này không liên quan gì đến nhà họ Trương chúng tôi”, ông cụ Trương vội nói.
“Đúng thế, chuyện này là Trương Trần tự gây nên”, đám Trương Thông lập tức phụ họa vào.
Ông cụ Trương với sắc mặt phức tạp nhìn Trương Trần. Ông ta cũng rất muốn hỏi ‘Chàng trai trẻ, cậu lấy đâu ra dũng khí lớn đến thế?’
Chỉ có ánh mắt Triệu Chí Hào và Tôn Khuê Sơn là sáng quắc lên. Lần trước ở Hoài Bắc, sở dĩ Triệu Chí Hào nhận thua là vì có người từ thủ đô đến chăng. Nếu như mối quan hệ giữa Trương Trần và nhà họ Mạc ở thủ đô không tồi, vậy thì ai thắng ai thua thật sự khó nói.
Nghĩ đến đây, trong lòng hai người bỗng thấy nhẹ nhõm hơn, dù sao thì Trương Trần cũng không thể hoàn toàn mong đợi vào họ.
“Thằng vô dụng này, bị nó hại chết rồi, đến lúc này rồi mà nó vẫn còn ở đây nói linh tinh thì có tác dụng gì?”, Trương Quốc Hồng không kìm nổi, nói.
Những người khác cười như không cười nhìn về phía Trương Trần. Bọn họ muốn nhìn xem Trương Trần có tài cán gì khi mà ông cụ Trương đã nói thẳng là bất lực rồi. Đặc biệt là Trương Thiên Lỗi, anh ta nheo mắt lại dường như không rời mắt khỏi Trương Trần. Nếu như nói đến việc quan tâm đến thân phận của Trương Trần thì có lẽ anh ta là người quan tâm nhất.
Nhưng chỉ dựa vào thân phận ông chủ của tập đoàn Mạt Lâm thì không đủ để Mạc Khai Sam phải kiêng kị.
“Gia… Gia chủ…. Bên ngoài có xe cảnh sát đến…”, quản gia hoảng loạn chạy vào, trong lời nói chứa đầy sự sợ hãi. Ông ta không nghĩ là hàng xe dài với ánh đèn lấp lánh kia đến đây để chúc thọ.
“Hừm! Nhất định là chú Ba đến rồi. Này nhóc, tôi muốn xem anh làm thế nào để không bị đưa đi?”, Hàn Đông Vũ lúc này hừ lạnh một tiếng rồi nói.
Lời của gã vừa dứt thì chỉ thấy một người đàn ông trung niên hơi béo lớn bước đi vào. Lúc nhìn thấy Mạc Khai Sam thì thấp giọng nói: “Chú Mạc…”.
“Ừm! Bắt người đi”, Mạc Khai Sam thản nhiên nói.
“Cháu hiểu rồi”, người này chính là con thứ ba của nhà họ Hàn, tên là Hàn Minh Ninh. Ông ta quát lên: “Người đâu, dẫn đi cho tôi”.
“Rõ!”, người đi theo sau lưng ông ta lập tức lên trước bắt người.
Lúc này, bên ngoài lại có một đám người áo đen bước vào, vây chặt Trương Trần ở giữa, ai cũng không chen vào được, trừ khi đuổi bọn họ ra.
Người nhà họ Hàn và người nhà họ Trương đều nhìn nhau, rõ ràng đây không phải là người của bọn họ. Chỉ thấy Tôn Khuê Sơn cười khổ đứng ra, đám người này là ông ta gọi từ chỗ Tôn Khuê Minh đến.
Ban nãy ông ta còn do dự có nên ra tay không nhưng Triệu Chí Hào như ở phía sau tăng sức mạnh cho ông ta. Hơn nữa ông ta cũng biết Trương Trần và nhà họ Mạc ở thủ đô có chút quan hệ nên mới cắn răng thông báo cho người ở bên ngoài.
“Ha ha! Người của cục cảnh sát đến bắt người thì tôi không có gì để nói. Tôi chỉ muốn hỏi, thứ nhất là lệnh bắt người đâu, thứ hai là tội danh đã đủ chứng cứ chưa?”, Tôn Khuê Sơn bất chấp nói.
“Ông làm như này là muốn ngăn cản tôi thi hành công vụ?”, Hàn Minh Ninh sắc mặt trầm xuống, lớn tiếng hỏi. Đây là tỉnh An Hoa, là địa bàn của bọn họ. Đừng nói là điều người ở chỗ Tôn Khuê Sơn đến mà ngay cả Tôn Khuê Minh đến thì cũng không giải quyết được.
“Không dám”, Tôn Khuê Sơn tất nhiên không dám thừa nhận tội danh này. Ông ta nói lại một lần nữa câu nói ban nãy, ý tứ rất đơn giản, bắt người thì được nhưng phải lôi các thủ tục ra cho mọi người xem.
Nhất thời, hai bên cứ giằng co như vậy. Hàn Minh Ninh đến vội nên không mang theo nhiều người lắm, nếu đếm số người thì không thể so với số lượng Tôn Khuê Sơn đã chuẩn bị sẵn.
“Không phải, tôi chỉ thấy buồn bực, Trương Trần và Phương Thủy Y rốt cuộc là ai mà không để lại cho họ đường lui nào vậy?”
“Đúng là lợi hại thật. Đây đâu phải là không để lại đường lui, đây hoàn toàn là cứng đầu ý chứ. Dẫn người đến ngăn người của cục cảnh sát thi hành công vụ, đúng là ăn gan hùm mật gấu mà”.
Người của nhà họ Trương nhìn thấy cảnh này thì có chút sợ hãi. Đám người này thì nhà họ Trương có thể điều đến được nhưng không có ai dám làm thế này cả, hơn nữa Tôn Khuê Sơn là người ở nơi khác mà lại dám trực tiếp làm thế. Không nói chuyện khác, chỉ nói riêng về độ to gan đã đủ khiến họ khâm phục rồi.
“Tránh ra đi”, Trương Trần lúc này mới lên tiếng, khoát khoát tay, đám người mặc áo đen mới tránh ra.
“Cảnh sát Hàn! Ông chắc chắn muốn mời tôi vào đồn sao? ‘Mời thần dễ nhưng tiễn thần khó’ nha. Ông phải nghĩ cho kỹ đấy”, Trương Trần nhìn Hàn Minh Ninh rồi thản nhiên nói.
“Chú Ba, đừng nghe hắn nói nhiều”, Hàn Đông Vũ ở phía sau lớn tiếng hô lên.
“Câm miệng”, Hàn Minh Ninh lạnh lùng quát: “Họa chẳng phải do mày gây ra sao, quay về tao sẽ đánh gãy chân mày cho mày ngoan ngoãn nằm ở nhà một năm”.
Câu này như khiến Hàn Đông Vũ cứng họng, giờ đây gã mới chau mày nhìn về phía Trương Trần. Ông ta cũng vừa mới đến, trong lúc bọn họ đối kháng với Tôn Khuê Sơn thì mới hiểu được một chút nguyên do và hiểu được chút về người trẻ tuổi tên Trương Trần này.
Đám người này ra mặt cho cậu ta, còn bản thân cậu ta lại điềm tĩnh như vậy. Nếu như không phải kẻ điên thì chắc chắn người này có chỗ dựa. Hiển nhiên, ông ta không nghĩ rằng một kẻ điên lại khiến Tôn Khuê Sơn bất chấp tất cả như vậy.
“Đừng nói nhiều nữa, cậu có bản lĩnh hay bối cảnh gì thì nói trực tiếp ra là được”, Hàn Minh Ninh hừ lạnh, nói.
“Ha ha! Nói ở đây không tiện, chúng ta ra ngoài nói được không?”, Trương Trần cười nói.
Hàn Minh Ninh chau mày trầm tư suy nghĩ, sau đó gật đầu. Nếu như Trương Trần có bối cảnh thật sự, vậy thì chuyện này sẽ chuyện lớn hóa nhỏ, hai bên giảng hòa là xong. Nếu như Trương Trần chỉ khoa trương thanh thế, vậy thì ông ta sẽ không khách khí nữa!
Sau khi Trương Trần đi ra ngoài, trong phòng lớn rơi vào trạng thái yên tĩnh. Lúc này những người bề bậc con cháu không có tư cách lên tiếng nữa, còn những người lớn thì suy nghĩ xem chuyện này sẽ dẫn đến hậu quả gì.
Lúc này, bà cụ Trương đột nhiên đi lên trước khiến mí mắt ông cụ Trương giật giật không ngừng. Chỉ nghe thấy bà ta nói: “Ông Mạc! Nhà họ Trương và nhà họ Hàn cũng quen biết đã lâu, tất nhiên không thể vì mấy người ngoài mà phá hỏng tình nghĩa này. Bọn họ không có bất cứ mối quan hệ gì với nhà họ Trương chúng tôi, các người cứ bắt đi…”.
Bà cụ Trương nói rất thản nhiên, trong lời nói không có chút tình cảm gì, dường như không phải đang nói về người mà là hàng hóa vậy.
Nghe thấy lời này, Mạc Khai Sam mới nở nụ cười, cuối cùng một kẻ biết điều cũng đứng ra rồi. Ông ta cười nói: “Bà Phiền, bà cứ yên tâm, tôi có tính toán cả rồi, chỉ là mấy đứa nhỏ kia quá đáng quá nên tôi nhất định phải điều tra”.
“Vậy mời ông Mạc cứ tự nhiên”, bà cụ Trương gật đầu nói.
Ngay lập tức, ánh mắt bà ta quét nhìn hết người nhà họ Trương, nói dõng dạc: “Bắt đầu từ bây giờ Phương Thủy Y không có quan hệ gì với nhà họ Trương chúng ta, Trương Trần thì càng không nói, họ là người của nhà họ Phương ở Hoài Bắc”.
“Mẹ ơi, đừng…Mẹ…”, người suy sụp đầu tiên là Trương Quốc Hồng. Bà ta vội quỳ xuống đất ôm lấy chân bà cụ Trương. Nếu như nhà họ Trương là nơi bảo vệ cuối cùng mà cũng không được thì con gái Phương Thủy Y của bà ta sẽ phải làm sao.
Còn Phương Thủy Y thì thần sắc vẫn thản nhiên, căn bản không có cảm nhận gì lớn lắm. Cô đã quen với việc bị người khác phớt lờ, bị người ta đá ra khỏi gia tộc rồi.
Còn ông cụ Trương thì chau mày lại. Mặc dù đây là cách giải quyết tốt nhất nhưng khiến ông ta rất phản cảm. Trên thế gian quý nhất là chữ Tình, chứ đâu phải là thứ mà tiền bạc và lợi ích có thể so được.
“Phiền Đại Phương, cái nhà này từ lúc nào đến lượt bà làm chủ vậy. Nếu đây là thời cổ đại thì tôi đã viết thư bỏ vợ rồi đá bà ra ngoài rồi”, Trương Khánh Long sầm mặt, quát lớn.
“Trương Khánh Long, ông đừng có giả bộ người tốt ở đây nữa. Ông thử hỏi xem đám con cháu của ông có ủng hộ không, hôm nay tôi phải đưa ra quyết định này”.
Bà cụ Trương cũng rống lên, bà ta làm đều vì nhà họ Trương, bà ta không nghĩ rằng mình sai. Chẳng qua cũng chỉ là người của nhà họ Phương thôi, đá thì đá đi, bà ta vốn không thích cả nhà đó rồi.
“Thôi, ông bà đừng cãi nhau nữa, không sao đâu ạ”, Phương Thủy Y nói với đôi mắt vô thần. Cô đi về phía trước mặt người nhà họ Hàn rồi nhìn Hàn Đông Vũ nói: “Rốt cuộc anh muốn thế nào? Ban đầu anh cố kéo Trương Trần vào cuộc chơi mà”.
“Tôi để các người chơi chứ không phải để các người lừa”, Hàn Đông Vũ lạnh lùng nói, ánh mắt càng lạnh lùng hơn. Nếu không phải ban đầu vì muốn coi Phương Thủy Y làm ‘đồ chơi’ thì gã đã không bảo Trương Hạo đưa Phương Thủy Y đến.
“Chúng tôi trả hết tiền lại cho các anh, anh muốn chúng tôi làm thế nào anh mới chịu tha?”, Phương Thủy Y hỏi với giọng cầu xin, dáng vẻ mít ướt đó thật khiến người ta thương xót.
Hàn Đông Vũ cũng thấy động lòng. Nếu như trước đây thì nhất định gã sẽ trực tiếp đưa ra yêu cầu là ‘vui đùa’ với Phương Thủy Y một tháng. Nhưng hiện giờ đã không còn là chuyện của gã nữa, bố vợ của bác Cả đến rồi, nếu vì một món đồ chơi mà tha cho họ thì chắc gã sẽ bị người nhà đánh chết mất.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Hàn Đông Vũ đột nhiên cay độc, quát lớn: “Cút đi, đồ đê tiện…”.
Trong lúc mắng, Hàn Đông Vũ còn giơ tay tát cô một cái.
“Bốp”, tiếng tát vang giòn, Phương Thủy Y ngã sấp xuống đất.
“Đồ khốn, mày dám…”, cả ông cụ Trương, Triệu Chí Hào và Tôn Khuê Sơn đều hét lên cùng lúc.
“Người đâu, đánh phế Hàn Đông Vũ…”, ông cụ Trương và Tôn Khuê Sơn cùng gọi người lên.
Ông cụ Trương làm thế vì thương xót cháu gái, còn Tôn Khuê Sơn là vì hiểu được tính khí của Trương Trần. Sở dĩ ban đầu Trương Thiên Lỗi bị đánh phế là vì đánh Phương Thủy Y mà.
Lần này, sự việc lớn rồi đây, chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua như này, kể cả Mạc Khai Sam có thế lực lớn đến mấy.
“Tôi xem ai dám?”, khi mọi người định xông lên, Mạc Khai Sam quát một tiếng, còn người mà Hàn Minh Ninh dẫn đến cũng lấy súng ra.
Một trận chiến dường như diễn ra đột ngột.
“Ông Mạc, có dám đánh cược không?”, Triệu Chí Hào lên trước nói.
“Cược cái gì?”, Mạc Khai Sam lạnh lùng nói, hai người đến từ Hoài Bắc này khiến ông ta không được dễ chịu cho lắm.
“Nếu Hàn Đông Vũ của nhà họ Hàn tát Phương Thủy Y một cái, tứ chi của gã nhất định phải phế, đánh cược nhà của tôi luôn. Nếu ông thắng thì tôi sẽ dâng hai tay lên, còn nếu ông thua thì chuyện nhà họ Hàn ông đừng hỏi đến nữa, được không?”
Những người khác đều bật cười, căn bản không để ý đến. Chỉ có duy nhất Trương Thiên Lỗi đang ở trong góc suýt nữa cắn nát răng mình, ban đầu anh ta bị đánh phế thế nào, suốt đời này anh ta cũng không quên được.