• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 111: Người nhà họ Trương tới

“Mẹ, mẹ đừng nói nữa!”

Phương Thủy Y kéo tay Trương Quốc Hồng, chính cô cũng cảm thấy mất mặt rồi. Tính cách của Phương Thủy Y khá cổ hủ, mặc dù cô thích giàu sang, nhưng vẫn phải đường đường chính chính.

Cô không biết vì sao ông chủ Mạt Lâm lại giúp cô, có thể là bởi vì thích cô thật, nhưng Phương Thủy Y còn chưa từng gặp mặt thì lấy đâu ra tình cảm?

Còn nữa, cô không cho rằng một ông chủ lớn như thế lại thích khuôn mặt này của mình. Cô cũng không muốn nợ người ta điều gì, đây chính là lý do cô lén uống thuốc ngủ trong biệt thự sau khi nhắc tới việc ly hôn với Trương Trần.

Chết là mọi chuyện sẽ chấm dứt hết.

Không ai biết suy nghĩ của Phương Thủy Y, cô phờ phạc xua tay, nói: “Trương Trần, anh về đi, tôi không sao nữa rồi!”

Trương Trần nhíu mày, anh mang bữa sáng tới trước mặt Phương Thủy Y, nói: “Vậy được rồi, em nhớ chăm sóc bản thân cho tốt”.

“Thực ra có chuyện gì thì em có thể nói với anh, anh không phải Trương Trần trước kia nữa rồi…”.

Bờ môi Phương Thủy Y hơi mấp máy, nhưng đến cùng vẫn không không nói gì thêm.

Hiện tại anh đã làm quá nhiều chuyện rêu rao rồi, anh có thể nói hết những thế lực của mình ra cho Phương Thủy Y biết, nhưng như vậy đồng nghĩa với việc Phương Thủy Y sẽ bị liên lụy tới.

Lần trước ở tỉnh An Hoa suýt thì dính tới nhà họ Trương, hiện tại năng lực của anh vẫn còn quá nhỏ bé, nếu kéo Phương Thủy Y về phía mình thật, đến lúc đó chính anh còn không lo nổi cho mình, sao có thể bảo vệ được cô?

Sau khi đi khỏi đó, Trương Trần tới phòng khám. Chu Viên Viên đã khôi phục rất nhiều sau khi dùng thuốc của Trương Trần. Tâm trạng của cô ta rất hồ hởi, thỉnh thoảng lại nhìn Trương Trần một cái, sau đó cười tủm tỉm tiếp đón những bệnh nhân tới khám bệnh.

“Trương Trần, đồ lười, anh ra đằng sau sắc thuốc đi!”, Chu Viên Viên đưa thuốc cho Trương Trần và nói.

“Được”, Trương Trần gật đầu.

Lúc này, một chiếc xe bỗng dừng lại ở bên ngoài khiến Chu Viên Viên cảm thấy kỳ lại. Nơi này là phố dành cho người đi bộ, chỉ có người đi xe máy tới đây chứ chưa gặp ai lái ô tô tới đây bao giờ.

Cửa xe mở ra, một ông lão mặc áo đuôi tôm chậm rãi bước tới. Mái tóc ông ta bạc phơ, nhưng khí chất sắc bén trên người lại khiến người ta không chú ý tới tuổi tác của ông ta.

Ông lão ấy đứng ở đó mà như một vùng trời, biểu cảm lạnh lùng khiến người ta cảm thấy áp lực một cách khó hiểu.

Chu Viên Viên cũng cảm thấy không thoải mái, nhưng cô ta là bác sĩ, thấy khách tới thì vẫn phải nói khách khí: “Ông à, ông có vấn đề gì?”

Ông lão liếc nhìn Chu Viên Viên rồi nói thản nhiên: “Tôi tìm Trương Trần…”.

Chu Viên Viên gật đầu, gọi lớn tiếng vào trong. Trương Trần vén rèm ra ngoài. Lúc nhìn thấy ông lão ấy, anh đứng ngây ra tại chỗ như bị điện giật.

“Trương Trần, anh sao vậy?”, nhìn biểu cảm ngỡ ngàng của Trương Trần, Chu Viên Viên hỏi với vẻ quan tâm.

“Không, không sao”, Trương Trần hoàn hồn lại. Anh lại nhìn về phía ông lão kia, nhưng lần này anh đã lấy lại bình tĩnh, không còn bị áp chế vì khí thế của đối phương nữa. Anh, vẫn là Trương Trần như thường ngày.

“Ra ngoài nói?”, Trương Trần nhìn ông lão bằng ánh mắt lạnh lùng.

“Được!”, ông lão cũng rất kiệm lời, gật đầu rồi đi thẳng ra cửa.

Chu Viên Viên lo lắng nhìn Trương Trần. Cô ta biết thân phận của Trương Trần không bình thường, nhưng có vẻ như ông cụ này không phải bạn của Trương Trần, trông khuôn mặt lạnh lùng ấy thì giống kẻ thù hơn.

Chu Viên Viên vội vàng nhìn ra ngoài phòng khám, cô ta lập tức ngạc nhiên há to miệng.

Chiếc xe ấy là một chiếc Bentley, nhưng điều khiến người ta không thể bỏ qua được là biển số xe, là biển của thủ đô, a88888, ở thủ đô mà chỉ có tiền thôi thì không thể có được biển số xe như thế này được.

“Đừng lo, tôi đi một lát là sẽ về ngay”, Trương Trần an ủi một câu rồi đi về phía ông lão.

Hai người trầm mặc không nói gì, mãi đến khi tới một góc ngoặt vắng người, bọn họ mới dừng lại.

Trương Trần quan sát ông lão trước mặt với đôi mắt vô cùng phức tạp. Ông lão này đã từng bế anh, chơi với anh, nhưng bây giờ tới để kiếm chuyện sao? Nhà họ Trương không ngồi nhìn được nữa à?

Người đứng trước mặt anh là quản gia nhà họ Trương ở thủ đô. Tuy rằng chỉ là quản gia, nhưng e rằng ông ta còn có quyền thế hơn cả nhà họ Mạc ở thủ đô, thậm chí ở nhà họ Trương ông ta cũng có quyền lên tiếng nhất định.

“Nhà họ Trương bảo ông tới?”, Trương Trần ngưng suy nghĩ, hỏi một cách lạnh lùng.

“Cậu chủ, cậu vẫn không thay đổi chút nào”, ông lão quan sát Trương Trần rồi thở dài nói.

Ông lão dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Cậu quá nhỏ bé, nhà họ Trương không hề chú ý tới cậu, tự ông già này đến đây, mục đích là để khuyên nhủ cậu!”

“Ha ha, thôi đi thì hơn, quản gia của nhà họ Trương gọi tôi là cậu chủ, Trương Trần tôi không dám nhận, có gì cứ việc nói thẳng đi!”, giọng nói của Trương Trần không dịu đi chút nào.

Khuyên? Lấy cái gì ra khuyên? Chỉ bởi vì nhà họ Trương có thế lực lớn, anh là một đứa con riêng, trở thành vết nhơ của nhà họ Trương, mẹ anh cũng vì vậy mà nhắm mắt xuôi tay, dựa vào đâu mà bảo anh bỏ qua?

“Cũng được”, nào ngờ ông lão lại gật đầu tán thành, đúng là Trương Trần không xứng để ông ta gọi là cậu chủ.

Trong nhà họ Trương ở thủ đô, những người để ông ta phải gọi là cậu chủ có ai không phải là nhân vật gọi gió hô mưa, có ai không phải là thiên tài hàng đầu trong các ngành nghề?

“Vậy tôi vẫn gọi cậu là Tiểu Trần như mười năm trước”, ông lão nói: “Tiểu Trần, tốt nhất cậu hãy quên mọi chuyện, sống yên ổn ở Hoài Bắc cả đời đi!”

“Tôi đã điều tra rồi, ông chủ tập đoàn Mạt Lâm và thần y Trương nổi như cồn một thời gian trước đều là cậu. Với thực lực hiện tại của cậu, cậu hoàn toàn có thể sống sung túc cả đời ở Hoài Bắc”.

“Nhưng cũng chỉ có thể dừng bước ở đây mà thôi, nếu cậu muốn tiến thêm một bước, sau đó lại thêm một bước, cứ thế bước lên trước từng bước từng bước một, đến cuối cùng cậu sẽ phát hiện ra những gì cậu làm đều chỉ như dã tràng xe cát mà thôi!”

“Tia sáng của đèn cầy sao có thể sánh bằng mặt trăng mặt trời, mặc dù hơi khó nghe, nhưng đây chính là sự thật. Cho dù cộng cả Giang Lăng lại thì cũng đáng là gì với nhà họ Trương?”

“Ông đến đây là để nói những lời này với tôi? Dựa vào đâu mà tôi không được lấy lại những gì mà nhà họ Trương nợ tôi?”, đôi mắt sáng rực của Trương Trần nhìn chằm chằm vào ông lão trước mặt.

Anh không cần gia nghiệp của nhà họ Trương, cũng không cần người đàn ông đó chịu trách nhiệm, anh có mẹ là đủ rồi, mọi thứ khác anh sẽ tự giành lấy. Nhưng mẹ anh qua đời, dựa vào đâu mà nhà họ Trương không chịu trách nhiệm?

Trương Trần cảm thấy như có một tảng đá chặn ngang trong lồng ngực, cho dù anh biết hiện tại nhà họ Trương chẳng hề để ý tới anh, hoặc nói cách khác là phớt lờ anh, nhưng ông lão trước mặt cũng có khả năng bóp chết anh từ trong trứng nước trước khi anh kịp trưởng thành.

Nhưng Trương Trần vẫn phải nói rằng món nợ này rồi sẽ phải tính!

Nếu nuốt trôi cục tức này, vậy thì anh không phải Trương Trần, mà là một cái xác không hồn.

Đôi mắt của ông lão cũng trở nên sắc bén, thế nhưng sự sắc bén ấy nhanh chóng biến mất, thay vào đó là vẻ mặt bất đắc dĩ.

Ông ta nói không chút khách khí: “Cậu, không xứng!”

“Chẳng lẽ nhà họ Trương đã đứng trên đỉnh quyền lực ngay từ đầu sao?”, Trương Trần hỏi.

“Đương nhiên không phải, nhưng bây giờ nhà họ Trương lại đang đứng trên đỉnh quyền lực, các anh chị của cậu đều xuất sắc hơn cậu!”, ông lão cũng nói thản nhiên.

“Tiểu Trần, tôi đến đây hoàn toàn là bởi vì nghĩ đến tình cảm khi xưa cùng với dòng máu nhà họ Trương đang chảy trong người cậu. Cậu cũng từng sống một thời gian trong nhà họ Trương, tôi không cần giảng giải nhiều về thế lực của nhà họ Trương nữa. Buông bỏ quá khứ, an ổn sống một đời, chẳng lẽ như thế không tốt sao?”

“Ha ha”, Trương Trần cười lạnh nói: “Tôi còn chuyện phải làm, không tiễn ông nữa. Ở nơi này, Trương Trần tôi xin cảm ơn sự chăm sóc của ông với tôi lúc nhỏ”.

Dứt lời, Trương Trần xoay người bỏ đi, mặc dù anh không nói rõ, nhưng thái độ của anh đã thể hiện tất cả. Chỉ cần Trương Trần không chết, vậy thì anh nhất định sẽ tới nhà họ Trương một lần.

“Sống sót không tốt à?”, ông lão hừ một tiếng rồi lên xe rời khỏi đó.

Trong phòng khám, Chu Viên Viên ôm mặt nhìn Trương Trần. Từ lúc nãy trở về, Trương Trần vẫn luôn nhíu mày, có vẻ đang chất chứa tâm sự.

“Đồ ngốc, đừng nghĩ nhiều, nghĩ cũng vô dụng thôi. Tôi đi làm cơm cho anh, anh muốn ăn cái gì? Sủi cảo tôi làm ngon lắm đấy!”, Chu Viên Viên cười hê hê chạy vào căn nhà mà cô ta thuê rồi loay hoay làm việc.

Lúc này, tiếng chuông vang lên, Trương Trần bắt điện thoại, giọng nói của Triệu Chí Hào vọng tới: “Cậu Trương, bên nhà họ Phương có động tĩnh, cậu ở đâu để tôi tới tìm cậu!”

“Được”, Trương Trần gật đầu rồi nói địa điểm của mình.

Kể từ khi từ tỉnh An Hoa về, anh đã bảo Triệu Chí Hào chú ý mọi hành động của nhà họ Phương.

Không bao lâu sau, Triệu Chí Hào xuất hiện trước mặt Trương Trần, đặt một túi hồ sơ trước mặt anh.

“Cậu Trương, bà cụ Phương đã chuyển hết cổ phần trong nhà họ Phương cho Phương Thủy Y”, Triệu Chí Hào nói với vẻ nghiền ngẫm.

“Ồ?”, Mắt Trương Trần lấp lóe, anh nói: “Lại là bởi vì ông chủ Mạt Lâm?”

Triệu Chí Hào nhịn cười, gật đầu nói: “Đúng thế, thật sự không biết bọn họ biết cậu là ông chủ Mạt Lâm thì sẽ có vẻ mặt thế nào, chắc chắn là sẽ ngạc nhiên rớt cằm luôn!”

“Phải giữ bí mật tuyệt đối, những người biết chuyện không được nói ra ngoài”, Trương Trần nói nghiêm túc.

Sáng nay quản gia của nhà họ Trương mới tới, mặc dù anh biết nhà họ Trương không hề chú ý tới anh, nhưng anh vẫn phải cẩn thận, nếu không thì sẽ không bao giờ ngóc đầu lên được!

“Tôi hiểu!”, Triệu Chí Hào cũng biết điều, ông ta không hỏi gì thêm, chuyển chủ đề sang nhà họ Phương, nói: “Làm gì với nhà họ Phương đây? Hiện tại chúng ta hoàn toàn có thể đập chết bọn họ”.

“Không cần vội vàng”, Trương Trần xua tay nói: “Dao cùn cắt thịt mới đau, tôi cũng muốn xem thử bà cụ Phương có ý định gì”.

“Được rồi, Chu Viên Viên vừa đi làm sủi cảo, ông ở đây ăn cơm chung đi!”

Triệu Chí Hào gật đầu, đi theo Trương Trần rồi được ăn món sủi cảo ngon miệng.

“Lát nữa ăn xong thì để xe lại, tôi muốn tới nhà họ Tôn một chuyến!”, Trương Trần nói.

“Nhà họ Tôn? Cậu định…”, Triệu Chí Hào sửng sốt, vội vàng hỏi ngay.

Trương Trần gật đầu: “Thời gian hơi cấp bách, không thể kéo dài được nữa, hơn nữa có thể bên đó đã thỏa thuận gì đó với Chu Nhân Kiệt hoặc là Vu Ấu Hoa rồi”.
Chương 112: Tôn Khuê Minh gặp nạn

Ánh mắt Chu Viên Viên có chút áy náy nhìn Trương Trần, tất cả đều tại cô ta.

Dường như nhìn ra Chu Viên Viên đang tự trách mình nên Trương Trần khẽ cười, nói: “Không liên quan đến cô đâu, cho dù không có những chuyện của nhà họ Chu thì sớm muộn cũng có ngày này mà”.

Ăn cơm xong, Trương Trần đi thẳng đến nhà họ Tôn, anh muốn họ cho anh câu trả lời. Nhưng hai anh em Tôn Khuê Sơn và Tôn Khuê Minh đều không ai ở nhà.

Người đón tiếp Trương Trần là ông cụ Tôn. Ông ấy nhìn Trương Trần với ánh thân thiết rội vội rót trà cho anh. Ông ấy biết rằng cái mạng già của mình đã được cứu sống bằng cách nào.

“Cụ không sao đâu”, Trương Trần nói khách khí vài câu, nhân tiện chẩn đoán bệnh cho ông cụ Tôn, sau đó điều chỉnh lại phương thuốc.

“Không biết lần này cậu Trương đến là có chuyện gì?”, ông cụ Tôn hỏi.

Trương Trần cũng không giấu diếm mà nói ra câu chuyện. Ông cụ Tôn không hổ danh là tuổi cao minh mẫn, ông ấy thản nhiên gật đầu, nói: “Vốn là chuyện của những người trẻ các cậu, tôi tin thần y Trương. Nhưng ông lão này đã nghỉ hưu sớm, Khuê Sơn đi bàn chuyện làm ăn rồi còn Khuê Minh thì ở thành phố Trường Minh”.

“Hôm nay là sinh nhật của Mỹ Hân, con bé cứ muốn đón sinh nhật cùng bạn học nên Khuê Minh và Mỹ Lâm đến đó tặng quà rồi”.

Trương Trần gật đầu. Tôn Khuê Sơn vô cùng coi trọng Tôn Mỹ Lâm mặc dù cô ta chỉ là phận gái. Ngược lại, đến con đẻ của mình mà Tôn Khuê Sơn cũng không quan tâm đến thế, vì vậy Tôn Khuê Minh cũng không thể không quan tâm lại được.

Cũng coi như có đi có lại, anh trai cưng chiều con gái mình thì Tôn Khuê Minh cũng phải bày tỏ chút ý của mình.

Nói chuyện vài câu, Trương Trần không ở lại lâu mà lái xe đến thành phố Trường Minh. Sau đó chặn đường bố con Tôn Khuê Minh ở một tiệm bánh kem gần đại học Trường Minh.

“Cậu Trương, sao cậu lại đến đây?”, Tôn Khuê Minh nhìn thấy Trương Trần thì kinh ngạc, hỏi.

“Ông nghĩ kỹ chưa?”, Trương Trần trực tiếp hỏi.

Tôn Khuê Minh cắn răng, gật đầu nói: “Tôi đã tìm kiếm manh mối về mấy ông trùm của thành phố Trường Minh, tin là sẽ có kết quả sớm thôi”.

“Manh mối, manh mối gì? Còn phải đi tìm sao?”, Trương Trần chau mày hỏi.

“…”, Tôn Khuê Minh sắc mặt mơ hồ khó hiểu. Không đi tìm kiếm manh mối mà cứ thế đi tìm chúng thì có khác nào cứ cầm dao để đi chém người?

“Không còn thời gian nữa đâu, hôm nay ra tay đi”, Trương Trần nói.

“…”, Tôn Khuê Minh lại một phen cạn lời, sợ thật, đúng là nói là làm luôn.

Ông ta cười hì hì nói: “Cậu Trương à, chỗ chúng tôi thật sự không có người. Nếu như điều người ở Hoài Bắc thì người nhiều chắc chắn sẽ khiến người khác chú ý”.

“Không cần đâu, chỉ tôi với ông là đủ. Có thể điều động được bao nhiêu người thì điều động bấy nhiêu, không điều được cũng không sao”, Trương Trần nói rất bình thản, điều này khiến Tôn Khuê Minh suýt nữa nhảy dựng lên.

Nếu không phải ông ta biết được thân phận của Trương Trần rồi thì chắc chắn lúc này đã tát cho anh một cái rồi nhéo tai hỏi đã từng nhìn thấy lưỡi dao bao giờ chưa, đây giống như kiểu chưa trải sự đời nên chưa bị sợ vậy. Hai người cứ vậy đến sào huyệt của chúng thì đúng là hàm hồ thật.

“Nếu như ông không được thì đổi thành anh trai của ông cũng được”, Trương Trần chau mày nói.

“Này, sao anh ăn nói lại cố chấp như vậy?”, Tôn Mỹ Lâm ở bên cạnh hỏi với vẻ bất mãn.

“Người lớn nói chuyện, trẻ con câm miệng lại”, Tôn Khuê Minh trách mắng một câu, sau đó nói: “Được, tôi nghe lời cậu Trương. Lát nữa tôi vào chụp ảnh với Mỹ Hân một cái rồi điều người đi luôn”.

Trường đại học Trường Minh không được coi là trường danh tiếng nhưng cách nhà họ Trương khá gần, có thế lực nhà họ Tôn hậu thuẫn nên cũng không lo sau này không có cơm ăn. Hơn nữa Tôn Mỹ Hân cũng học ở đây.

Mặc dù như vậy nhưng ở đây vẫn còn hàng vạn giáo viên và học sinh. Đám người Trương Trần đi trong sân trường mà các học sinh đều xúm lại đông nghịt. Phần lớn ánh mắt đều đổ dồn về phía Tôn Mỹ Lâm.

Rất nhanh, mấy người đến nhà ăn của đại học Trường Minh, Tôn Mỹ Hân và bạn của mình ngồi ở đó, đang bàn với nhau là lát nữa sẽ đi đâu tụ tập.

Nhìn thấy Tôn Khuê Sơn và Tôn Mỹ Lâm đến, ánh mắt của nhóm người đều nhìn lại. Tôn Mỹ Hân vội bổ nhào tới ôm chầm lấy Tôn Mỹ Lâm.

“Chị! Chú Hai”, Tôn Mỹ Hân gọi.

“Ừm”, Tôn Khuê Minh gật đầu rồi đặt bánh sinh nhật lên bàn, nói: “Để chị ở đây đón sinh nhật với cháu nha, chú Hai có việc bận phải đi ngay rồi”.

Bạn học của Tôn Mỹ Hân cứ chăm chú nhìn Tôn Khuê Minh và Tôn Mỹ Lâm, danh tiếng của cha con nhà này vô cùng vang dội. Tôn Khuê Minh là ông trùm, còn Tôn Mỹ Lâm là người được giới trẻ vô cùng ngưỡng mộ.

“Vậy cũng được ạ”, Tôn Mỹ Hân gật đầu, sau đó ánh mắt nhìn sang Trương Trần, tò mò hỏi: “Chị à, bạn trai của chị đây à?”

“Không phải”, Tôn Mỹ Lâm bĩu môi nói: “Lần trước chị nói với em rồi đó, đây là người đã cứu ông nội”.

“À à”, Tôn Mỹ Hân gật đầu rồi cũng không để ý lắm. Một bác sĩ thôi mà, cũng không có gì để cô ta coi trọng lắm. Cô ta kéo Tôn Mỹ Lâm lại giới thiệu với bạn học của mình.

“Chị, chị dẫn một bác sĩ đến đây làm gì? Đến khám bệnh à?”, Tôn Mỹ Hân hỏi.

“Không phải, bọn chị có chuyện cần giải quyết, em không phải quan tâm, cứ vui vẻ với bạn bè đi”, Tôn Mỹ Lâm nói một câu cho xong, sau đó kéo Trương Trần ngồi xuống.

Đám bạn của Tôn Mỹ Hân cứ thì thầm to nhỏ, thỉnh thoảng lại nhìn về phía Trương Trần và Tôn Mỹ Lâm.

Dung mạo của hai người này đúng là hàng cực phẩm, còn Tôn Mỹ Lâm so với cô em họ của mình đúng là xinh hơn nhiều.

Tôn Mỹ Lâm chỉ đáp lại câu được câu chăng, phần lớn cô ta đều nhìn về phía Trương Trần. Cô rất hiếu kỳ về anh, khổ nỗi không có thời gian và cơ hội ngồi cùng nhau.

Một bác sĩ thôi mà, cô ta không nghĩ rằng, dựa vào cái danh xưng này mà có thể khiến bố và bác của mình lại kính sợ đến vậy.

Lúc này, đột nhiên tiếng cười lớn vang lên. Chỉ thấy một người con trai từ xa bước đến, nhìn Tôn Mỹ Lâm và hỏi: “Chị Mỹ Lâm, chị cũng đến ư?”

Khi cậu ta nhìn thấy Trương Trần ở bên cạnh Tôn Mỹ Lâm thì nói: “Vị này là?”

“Bác sĩ thôi”, Trương Trần thản nhiên đáp lại.

“Ồ”, người đó gật đầu, sau đó đột nhiên nắm chặt áo của Trương Trần rồi kéo mạnh anh lên, nói: “Đây là nơi nào mà anh có thể ngồi ở đây, đến lúc phải nhường chỗ rồi đấy”, nói xong người đó ngồi vào vị trí của Trương Trần.

“Đoàn Tân Nguyên, cậu làm cái gì vậy?”, Tôn Mỹ Hân nói với vẻ không vui. Suy cho cùng thì Trương Trần cũng là người từng cứu ông nội mình, mặc dù chỉ là một bác sĩ nhưng cũng không thể làm thế được.

Tôn Mỹ Lâm không khách khí như Tôn Mỹ Hân. Cô ta chỉ từng gặp mặt Đoàn Tân Nguyên chứ không thân quen lắm. Lúc này, cô ta nhấc chân nhỏ lên rồi rút ra một chiếc dao co rút đặt lên mặt bàn, lộ ra mũi dao bên trong.

“Xin lỗi đi”, Tôn Mỹ Lâm lạnh lùng nói.

Đoàn Tân Nguyên sững người ra, Tôn Mỹ Hân cũng nhìn chị mình với biểu cảm khó hiểu. Chị ấy bảo vệ Trương Trần như vậy, phải chăng là hơi quá? Chỉ là một bác sĩ thôi mà, nói giúp anh ta vài câu là được, chứ lôi dao ra như vậy thì không đáng.

“Thôi bỏ đi”, Trương Trần khoát tay, anh không có hứng thú chơi đùa với đám người này.

“Lời của tôi cậu không nghe rõ sao?”, Tôn Mỹ Lâm quát một tiếng nhưng rồi cũng thu dao lại.

Đoàn Tân Nguyên sầm mặt lại, cuối cùng vẫn cắn răng, nói: “Xin lỗi”.

Cậu ta biết được danh tiếng của Tôn Mỹ Lâm, nhà cậu ta ở thành phố Trường Minh cũng có địa vị không nhỏ nhưng ‘núi cao còn núi cao hơn’ nữa mà.

Đoàn Tân Nguyên cười ha ha một tiếng phá tan đi sự lúng túng, vội tìm một chỗ khác rồi ngồi xuống, sau đó nói bóng nói gió hỏi về thân phận của Trương Trần.

Sở dĩ cậu ta xin lỗi vì vẫn còn điều cần suy xét đến. Có thể khiến Tôn Mỹ Lâm bảo vệ như vậy thì không thể là bác sĩ bình thường được.

Tôn Mỹ Hân cũng với vẻ mặt mơ hồ. Cô ta lần đầu tiên gặp Trương Trần, đâu biết được thân phận của anh.

Thấy mọi người đều tò mò khó hiểu, Tôn Mỹ Hân đành phải đi hỏi Tôn Mỹ Lâm. Nhưng kể cả cô ta có biết thì cũng không muốn nói với đám vớ vẩn này. Mặc dù tuổi Tôn Mỹ Lâm không phải lớn nhưng đối tượng cô ta giao lưu toàn là mười chín hai mươi tuổi.

Lúc này, một cô gái ăn mặc sành điệu đảo mắt, đến gần bên Trương Trần, dịu dàng nói: “Anh gì ơi, anh đúng là bác sĩ à?”

“Ừm”, Trương Trần gật đầu đáp.

“Ôi chao ơi, anh còn thân phận gì nữa không, ví dụ như nhà anh làm gì này?”

“Chỉ là gia đình bình thường thôi”, Trương Trần thản nhiên đáp lại. Cô gái đó thấy vậy cũng không hỏi tiếp nữa.

Nếu Trương Trần đã nói vậy thì đúng rồi. Giới trẻ ngày nay, trong nhà có gì thì họ chỉ muốn nói cho cả thế giới biết thôi, sau đó thể hiện ra để mọi người săn đón và ngưỡng mộ. Còn Trương Trần như này thì đúng là trước đó họ đã nghĩ nhiều quá rồi.

Lúc này, Tôn Mỹ Lâm cũng có chút bất mãn với Trương Trần.

Không bao lâu, mọi người đặt một quán bar, sau đó nhóm người cùng đi về đó.



Ở bên ngoài xe cộ rất đông, Tôn Khuê Minh đang ngồi ở ghế sau gọi điện thoại điều người. Nếu Trương Trần đã nói như vậy thì anh trai ông ta cũng ủng hộ thế, vì vậy nên Tôn Khuê Minh đành phải cắn răng làm theo.

“Này? A Nam! Tôi bảo cậu về Hoài Bắc cơ mà, cậu đưa tôi đến hộp đêm làm gì?”, Tôn Khuê Minh chau mày nhìn biển lớn ở bên ngoài, hỏi.

“Ha ha, ông chủ! Hoài Bắc ông không về được đâu, chi bằng đi gặp ông Lâm đã”, A Nam cười, nói.

Sắc mặt Tôn Khuê Minh biến đổi, ông Lâm chính là Lâm Tái Quốc, một trong những ông trùm của thành phố Trường Minh.

“A Nam! Tôi đối xử với cậu cũng không tồi mà”, Tôn Khuê Minh nói với sắc mặt âm trầm. Hiện giờ ông ta không biết đã xảy ra chuyện gì, đúng là ngu ngốc thật. Chỉ có điều, ông ta không thể ngờ A Nam lại phản bội mình.

“Ông chủ! Đừng nói thế, con người luôn phải có ý chí vươn đến cái tốt hơn chứ”, A Nam cười một tiếng, mở cửa xe ra, bên ngoài đã có mấy chục người vây quanh. Trên tay ai nấy đều cầm dao, còn bên trên bậc thang là người đàn ông tầm năm mươi tuổi đang cười híp mắt nhìn ông ta.

“Ha ha! Đúng là không thể ngờ, ông chủ Tôn lại kiên quyết vậy, hôm nay còn định điều người đến đánh Trường Minh. Ông có năng lực đó không?”

Lâm Tái Quốc ở trên bậc thang cười ha ha, còn sắc mặt của Tôn Khuê Minh càng lúc càng sầm lại.

“Các người còn đứng ngây ra làm gì, không mau tiếp đón ông chủ Tôn cho tốt, sao không hiểu quy tắc vậy?”, Lâm Tái Quốc cười nói.

Ngay lập tức, mấy dao chém về phía Tôn Khuê Minh khiến ông ta bị thương nặng.
Chương 113: Thật sự không thể ăn

Khách sạn Uy Danh chỉ có thể miễn cưỡng được xem là khách sạn bốn sao, nhưng đối với mấy người Tôn Mỹ Hân, nó cũng coi như khá cao cấp rồi. Dù sao họ vẫn còn nhỏ,được tiếp nhận bao nhiêu quyền lực trong nhà, vì vậy, tài chính đương nhiên cũng có hạn.

Một đám người vui vẻ bước vào trong, phục vụ nhiệt tình đi đến tiếp đãi, Tôn Mỹ Hân đặt luôn căn phòng VIP xa hoa nhất.

“Sao vậy bác sĩ, anh chưa từng đến những nơi thế này à?”, lúc này, Đoàn Tân Nguyên nhướng mày hỏi.

Nếu Trương Trần đã không có ai chống lưng thì nể mặt Tôn Mỹ Lâm, cùng lắm cậu ta sẽ không động đến Trương Trần, nhưng việc chê bai, mỉa mai Trương Trần thì không tránh khỏi. Ai bảo Trương Trần khiến cậu ta mất mặt.

“Chưa!”, Trương Trần bình thản nói.

“Ha ha, vậy anh đúng là may mắn đấy, anh phải cảm ơn chúng tôi rồi, lát nữa chúng tôi sẽ giúp anh mở mang tầm mắt. Toàn bộ chi phí hôm nay đều tính cho tôi, không thể để người đón sinh nhật hôm nay tốn tiền được!”, Đoàn Tân Nguyên bật cười, bạn của cậu ta cũng hò hét theo.

Vì Trương Trần đã căn dặn trước nên Tôn Mỹ Lâm cũng lười để ý đến họ. Đôi mắt cô ta cứ nhìn chằm chằm Trương Trần, khẽ nói: “Trương Trần, có thể nói cho tôi biết rốt cuộc thân phận của anh là gì không? Tại sao nhà họ Triệu và bác cả của tôi đều tôn trọng anh như vậy?”

“Tất nhiên có thể”, Trương Trần gật đầu, Tôn Mỹ Lâm mừng rỡ, cô ta vội ghé sát tai lại nghe. Nhưng câu trả lời của Trương Trần khiến sắc mặt của cô gái này trở nên u ám, cô ta tức đến mức muốn giơ tay đấm anh.

“Vì tôi quá đẹp trai!”, vẻ mặt Trương Trần không thay đổi nói.

“Vậy được, còn nguyên nhân nào khác nữa không?”, Tôn Mỹ Lâm kiềm chế cơn giận, bình tĩnh hỏi tiếp.

“Ừm, tôi nghĩ đẹp trai là nguyên nhân chủ yếu nhất, cô đừng đứng đây phí lời với tôi nữa, mau đi chơi với em gái cô đi!”, Trương Trần khoát tay nói.

“Xì!”, Tôn Mỹ Lâm trợn mắt, cũng không truy hỏi nữa.

Chẳng bao lâu, một bàn thức ăn ngon được bưng lên, từng chai bia và rượu gạo cũng được khui ra.

“Nào nào nào, mọi người, hôm nay uống một ly chúc mừng người trải qua sinh nhật của chúng ta”, Đoàn Tân Nguyên đứng dậy nói. Bỗng nhiên cậu ta chú ý đến gì đó, lập tức gọi phục vụ đến hỏi: “Chỗ các cậu loại rượu nào rẻ nhất?”

“Ngân Mạch, dành cho những người như chúng tôi uống”.

“Vậy được, lấy Ngân Mạch ra đây, đưa cho vị bác sĩ kia một chai, nhiều quá tôi sợ lãng phí”, Đoàn Tân Nguyên cười, những người khác cũng không nhịn được cười.

“Này, Trương Trần, thằng nhóc này nói anh như vậy, để tôi giúp anh dạy dỗ cậu ta được không? Nhưng thay vào đó anh phải nói cho tôi biết một vấn đề”, Tôn Mỹ Lâm chớp mắt, nhỏ giọng nói.

“Không cần!”, Trương Trần lười nói nhiều lời vô nghĩa. Chỉ cần Đoàn Tân Nguyên không quá đáng, anh cũng không có tâm tư đi dạy dỗ người khác!

Sau khi vui đùa vài câu thì mọi người cùng nhau nâng ly và chuẩn bị cắt bánh.

Còn Tôn Mỹ Lâm vẫn hết lần này đến lần khác tìm Trương Trần nói chuyện.

Bánh kem được cắt ra, mùi dừa nồng đậm lan tỏa trong không khí. Tôn Mỹ Lâm cũng ăn một miếng, những người khác cũng chia nhau một miếng.

“Khoan đã!”, Trương Trần bỗng nói.

“Sao vậy, vị bác sĩ thiên tài này cũng muốn ăn à? Một miếng này giá hơn một trăm tệ đấy anh có biết không? Nó bằng cả một tuần tiền lương của anh đấy!”

Đoàn Tân Nguyên nhướng mày, mấy nam sinh và em gái nhỏ khác cũng không khỏi bật cười: “Được rồi, người ta đã đến đây rồi thì để anh ta hưởng chút lợi đi!”

“Tôi không ăn”, Trương Trần lắc đầu nhìn Tôn Mỹ Hân hỏi: “Có phải cô bị dị ứng phấn hoa không?”

“Anh có chuyện gì sao?”, Tôn Mỹ Hân bình thản hỏi.

“Để tôi xem!”, Trương Trần nắm lấy cổ tay Tôn Mỹ Hân.

“Anh làm gì vậy?”, Tôn Mỹ Hân lập tức vùng ra, những người khác cũng tức giận nhìn.

“Tên lừa gạt, đã đến đây mà còn dở thói sàm sỡ, có phải anh không muốn sống nữa phải không? Dù có Tôn Mỹ Lâm che chở cho anh, nhưng lẽ nào lần này anh nghĩ cô ấy vẫn sẽ bảo vệ cho anh sao?”

“Bảo anh ta cút ra khỏi đây, đúng là mất hứng. Chị Mỹ Lâm, lần này không thể trách bọn em được!”

“…”

Mấy người Đoàn Tân Nguyên mỗi người một câu tức giận mắng, Tôn Mỹ Lâm cũng khó hiểu nhìn Trương Trần.

“Cô không thể ăn cái này, mặc dù là bơ nhưng trong đó cũng có dừa, mà cô lại dị ứng với dừa!”, Trương Trần chậm rãi nói.

Những chuyện khác anh cũng không rảnh để ý tới, đây hoàn toàn là vì nể mặt nhà họ Tôn nên anh mới nhắc nhở cô ta.

“Này, anh còn thật sự tưởng mình là thần y sao? Tôi gọi anh là thần y cũng là cho anh chút mặt mũi, nhưng không phải là lý do để anh giả vờ. Anh vừa nhìn đã biết người ta bị dị ứng rồi à? Sao anh không lên trời luôn cho rồi?”

“Đúng vậy, tôi thấy anh đang giở trò lừa gạt chúng tôi, chị Mỹ Lâm cũng bị anh che mắt rồi nhỉ?”

“Chị Mỹ Lâm, chị phải cẩn thận. Bây giờ lòng người khó đoán, chắc chắn tên này có mưu đồ”.

Không bất ngờ, Trương Trần vừa dứt lời, bạn của Tôn Mỹ Hân lại chế nhạo một phen, ngay cả ánh mắt Tôn Mỹ Hân cũng trở nên chán ghét.

“Trương Trần, chuyện gì vậy?”, Tôn Mỹ Lâm hỏi, cô ta biết Trương Trần sẽ không nói bậy bạ.

“Thuật ngữ “Thể chất dị ứng với phấn hoa” không còn lạ gì nhưng một khi tiếp xúc với thứ gì đó dị ứng thì sẽ xảy ra chuyện. Vì cô ấy là thể chất dị ứng, tôi vừa xem thử, thành phần bên trong có dừa cũng ảnh hưởng đến cô ta, thậm chí còn mạnh hơn cả phấn hoa!”, Trương Trần bình thản nói.

“Mỹ Hân, có phải như những gì anh Trương nói không?”, Tôn Mỹ Lâm hỏi.

“Chị, em đúng là dị ứng với phấn hoa nhưng sao dừa này lại bị dị ứng hơn phấn hoa được?”, Tôn Mỹ Hân phản bác.

“Đúng vậy, Mỹ Hân, tôi thấy tên này đang gạt mọi người thôi. Cô ăn một miếng cho anh ta xem, nếu không có vấn đề gì, mấy anh đánh anh ta”, một thanh niên tóc vàng lớn tiếng nói.

“A Vỹ, sao cậu thô tục vậy?”

“A Vỹ nói vậy cũng không sai, nếu tên này muốn gạt thì chúng ta sẽ không bỏ qua cho anh ta”.

Đám người Đoàn Tân Nguyên nhao nhao nói, họ muốn Tôn Mỹ Hân vạch trần Trương Trần.

Tôn Mỹ Lâm cũng khó hiểu nhìn Trương Trần nói: “Anh nói thẳng đi!”

“Cô hỏi cô ta xem có phải khi ăn dừa thì có cảm giác hơi buồn nôn, hơn nữa đầu cũng hơi choáng!”, Trương Trần nói: “Nếu đúng như vậy thì không thể ăn”.

“Chị, em không có”, không đợi Tôn Mỹ Lâm hỏi, Tôn Mỹ Hân đã vội nói.

Trương Trần lắc đầu cũng không nói thêm gì, lúc này đã hoàn toàn chứng thực chuyện Trương Trần lừa gạt người.

“Trương Trần, có phải anh nhìn lầm rồi không?”, Tôn Mỹ Lâm hỏi.

Trương Trần nhíu mày sau đó lắc đầu, khẳng định nói: “Tôi không thể nhìn lầm được, nếu không cũng uổng công làm nhiều năm như vậy. Rất đơn giản, em gái cô đang nói dối, còn tại sao cô ta nói dối thì cô phải hỏi cô ta rồi”.

Dù giọng của Trương Trần không lớn nhưng vẫn đủ để người trong phòng VIP nghe được.

Lúc này Đoàn Tân Nguyên đập bàn mắng: “Mịa nó, cái tên lừa đảo này đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà. Mỹ Hân, có phải như anh ta nói không?”

“Có phải hay không trong lòng cô tự rõ. Còn cái bánh này, thật sự không thể ăn, tôi không còn gì để nói nữa.”, Trương Trần nói.

Tôn Mỹ Lâm cũng nhíu mày, chẳng qua chỉ là một miếng bánh kem thôi, cô ta nói: “Mỹ Hân, em đừng ăn nữa, về nhà chị mua cho em cái khác”.

“Chị Mỹ Lâm, anh ta là tên lừa đảo, chị còn tin anh ta à?”, Đoàn Tân Nguyên hơi đố kỵ nói. Cái tên khốn này có cái gì mà có thể khiến Tôn Mỹ Lâm che chở cho anh ta vậy chứ?

“Chị, em không sao, chị yên tâm!”, Tôn Mỹ Hân nhìn bạn học của mình, sau đó cắn một miếng bánh kem.

Nếu cô ta nghe lời của chị mình thì sẽ khiến bạn của cô ta mất mặt. Cô ta còn phải học ba năm nữa, không thể đắc tội với người ta vì chút chuyện nhỏ này được.

“Tốt, Mỹ Hân lợi hại ghê!”, một cô gái hét lên, những người khác cũng khinh bỉ nhìn Trương Trần, giống như đang hỏi phản ứng mà anh nói đâu?

“Đúng là thiếu kiến thức!”, Trương Trần thản nhiên nói, sau đó mở cửa đi ra khỏi phòng VIP, anh chẳng hơi sức đâu mà tức giận với đám người này.

Thấy vậy, Tôn Mỹ Lâm cũng đuổi theo ra ngoài. Mặc dù Tôn Mỹ Hân hơi buồn nhưng vẫn ở lại chơi với bạn của mình.

Bên ngoài, Trương Trần thấy trời cũng đã tối, chắc bên Tôn Khuê Minh đã chuẩn bị gần xong rồi.

Tôn Mỹ Lâm đi đến cạnh Trương Trần, cô ta do dự một lát mới nói: “Mỹ Hân không sao, lúc tôi ra ngoài, nó vẫn ổn”.

“Ngoài trúng độc nặng, cô đã từng thấy ăn thứ gì thì sẽ lập tức gây chết người chưa?”, Trương Trần hỏi ngược lại.

Lúc này, trong phòng VIP vang lên tiếng thất thanh. Tôn Mỹ Lâm vội vàng chạy vào, mở cửa ra chỉ thấy Tôn Mỹ Hân nằm trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch.

“Mỹ Hân, em sao vậy?”, Tôn Mỹ Lâm lay Tôn Mỹ Hân hỏi, sau đó nhìn bạn của cô ta lạnh lùng nói: “Chuyện gì thế này? Giải thích không rõ ràng thì dù các cô cậu có lai lịch thế nào, tôi cũng không bỏ qua đâu!”

“Bọn em không biết, chị vừa ra ngoài, cậu ấy đã ngã xuống rồi!”, một cô gái nói.

Đoàn Tân Nguyên cũng nói: “Tôn Mỹ Lâm, bọn tôi không làm gì em gái chị cả, mọi người đều thấy cả”.

“Bọn tôi đã gọi cấp cứu rồi, lát nữa xe cấp cứu đến, nếu không có chuyện gì khác thì bọn tôi đi trước đây”.

Một đám người chen chúc nhau ra khỏi phòng VIP, bắt đầu nói: “Không lẽ thật sự bị dị ứng sao?”

“Ha ha, sao có thể, nếu thật sự như những gì tên ngốc đó nói, vậy thì tôi cũng có thể làm bác sĩ rồi”.

“Vậy giải thích thế nào về tình trạng của Tôn Mỹ Hân?”

“Có thể cậu ta bị bệnh gì đó khó nói, cái này ai mà biết được. Chúng ta mau đi thôi, kẻo lại liên lụy đến chúng ta”.

“Vậy được rồi, tôi đã đặt một phòng VIP ở quán bar, chúng ta tiếp tục đến đó chơi đi”, có người cao giọng nói.

“Được, đó là địa bàn của Lâm Gia, tôi vẫn chưa đến đó”.

Một đám người cười ha ha ra khỏi khách sạn. Tôn Mỹ Lâm ôm Tôn Mỹ Hân ở trong phòng VIP, cô ta bỗng nhớ ra gì đó vội chạy ra ngoài.

“Trương Trần, anh đang ở đâu?”

Nhưng lúc này nào còn thấy bóng dáng của Trương Trần trong khách sạn nữa.

Trong lúc cấp bách, Tôn Mỹ Lâm chỉ có thể đưa Tôn Mỹ Hân đến tầng một khách sạn đợi xe cấp cứu đến.

Còn Trương Trần lại nhíu mày, anh không để ý đến bên Tôn Mỹ Hân nhưng có một chuyện khác khiến anh thấy không đúng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK