Trong biệt thự, từ khi Trương Trần chuyển ra ngoài hai ngày thì Trương Quốc Hồng liền chuyển vào.
Mấy ngày này có thể nói là bà ta vô cùng đắc ý. Hơn bốn mươi năm qua chưa bao giờ bà ta được thoải mái như bây giờ.
Phần lớn cổ phần của nhà họ Phương đều chuyển đến tay chồng và con gái bà ta, còn con gái bà ta cũng coi như có công ty của mình rồi. Hiện giờ cũng coi như bước đầu lập nghiệp, trước mắt có thể đi vào giai đoạn vận hành.
Điều này khiến Trương Quốc Hồng cứ gặp ai là lại nói khoác, hận nỗi không thể nói cho toàn thế giới biết. Vì chuyện này, Trương Quốc Hồng lấy thân phận của mẹ Phương Thủy Y mà đe mọi người rồi rút lõi vốn của Phương Thủy Y hẳn năm trăm ngàn tệ để mua con xe Mercedes-Benz.
“Thủy Y! Thấy mẹ nói thế nào? Mẹ nói là chỉ cần con rời xa thằng vô dụng như Trương Trần thì cuộc sống của chúng ta sẽ khác mà. Hiện giờ con đã là Tổng giám đốc, bố con cũng không vô dụng như xưa nữa. Tất cả những điều này là minh chứng sáng rõ nhất”, Trương Quốc Hồng nhìn Phương Thủy Y nói với ý nửa đùa nửa thật.
“Mẹ, mẹ đừng nói nữa, con sẽ không lấy ông chủ của Mạt Lâm đâu. Hơn nữa, chưa chắc người ta đã để ý đến con”, Phương Thủy Y đặt tài liệu xuống, nói.
“Vớ vẩn”, Trương Quốc Hồng vội vã đi lên trước giúp con gái sắp xếp lại tập tài liệu, sau đó khuyên: “Con gái à! Dù sao thì con và Trương Trần cũng sắp ly hôn rồi, con bớt chút thời gian xử lý chuyện đó cho xong đi. Còn về ông chủ của Mạt Lâm, con cứ yên tâm, mẹ nhìn người chuẩn lắm. Nếu như cậu ta không thích con thì sao lại giúp con như thế”.
“Nhưng… Nhưng người ta chỉ là hợp tác kinh doanh đơn thuần thôi mà mẹ”, Phương Thủy Y nói.
“Sao con không biết mở mang đầu óc ra như vậy. Mấy ngày nay có cậu ta ra mặt ký bao nhiêu hợp đồng con có biết không? Có ai hợp tác mà chỉ tìm mỗi con không? Con thử nghĩ xem, con có chắc là con không động lòng với ông chủ Cổ không?”
Phương Thủy Y trầm ngâm một lát, cô nhớ lại cái liếc mắt vội vàng ở trong tòa án. Mặc dù cô không nhìn thấy toàn bộ khuôn mặt đó nhưng nhìn từ góc nghiêng và thân hình đó thì không thể sai vào đâu được.
Còn về năng lực thì mọi người đều thấy cả rồi, điều này không cần phải nói nhiều.
Một người đàn ông tài giỏi và giàu như này thì chỉ e không có người phụ nữ nào không động lòng. Đặc biệt là khi người đàn ông đó bày tỏ ý tốt và thầm giúp đỡ cô.
Lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên chuông cửa. Trương Quốc Hồng lại nói thêm mấy câu rồi vội chạy ra mở cửa.
“Ôi! Đây chẳng phải là Phương Thiên Thành của nhà họ Phương sao? Sao lại có thời gian rảnh đến nhà chúng tôi thế này?”, Trương Quốc Hồng nhìn thấy người đến nhà mình là người nhà họ Phương thì liền nói với giọng chua chát.
Phương Thiên Thành vội cười trừ, nói: “Em dâu! Dù sao thì mọi người cũng là con của mẹ, cô cũng nhìn thấy thành ý của mẹ rồi còn gì. Cổ phần đều đã chuyển cho em Ba rồi, chúng ta là người một nhà thì hà tất nói những lời xa lạ vậy?”
Trương Quốc Hồng hài lòng gật đầu. Thái độ này của Phương Thiên Thành khiến bà ta cảm thấy có thể chấp nhận được.
Bà ta nhường đường, nói: “Anh vào đi, đến tìm Thủy Y nhà chúng tôi có việc gì đấy?”
“À, khì khì, có mấy bản hợp đồng cần cháu Thủy Y ra mặt chút ý mà. Đến lúc đó chắc chắn có thể kiếm được không ít đâu, tiền đều của nhà cô hết”, Phương Thiên Thành lấy bản hợp đồng giơ về phía trước mặt bà ta, nhỏ giọng nói: “Ít nhất cũng có thể kiếm được năm mươi triệu tệ đến tám mươi triệu tệ”.
Trong lòng Trương Quốc Hồng thấy run rẩy, vội rót nước cho Phương Thiên Thành, sau đó gọi Phương Thủy Y lại.
Phương Thủy Y ngồi xuống nhìn hợp đồng, chau mày nói: “Bác cả! Mấy ngày nay tập đoàn Mạt Lâm đã ký cho chúng ta không ít hợp đồng rồi. Giờ lại lòi ra ba bản nữa, hơn nữa giá trị lớn như này, người ta chắc không đồng ý đâu ạ”.
“Thủy Y! Vậy là cháu hồ đồ rồi! Thứ nhất, Mạt Lâm có thực lực như vậy, chỗ này căn bản không là gì với họ. Thứ hai, lẽ nào cháu không muốn thử xem ông chủ của Mạt Lâm có thật sự thích cháu không à?”
Phương Thiên Thành giải thích: “Ba hợp đồng này mà ký thì nửa đời còn lại của bố mẹ cháu sẽ không cần lo lắng không có tiền tiêu nữa. Hơn nữa, chúng ta cũng không bắt buộc phải ký được mà. Cháu chỉ cần hỏi ông chủ của tập đoàn Mạt Lâm có muốn gặp mặt nói chuyện không. Nếu như bàn chuyện thành công thì chứng tỏ ông chủ tập đoàn Mạt Lâm đã để ý đến cháu rồi. Nếu như bàn không thành thì chúng ta cũng không mất gì cả”.
“Thủy Y! Đồng ý với đề nghị của bác con đi”, Trương Quốc Hồng lập tức lên tiếng nói. Bà ta quan tâm là thái độ của ông chủ Mạt Lâm với Phương Thủy Y thôi.
Kể cả không có chỗ hợp đồng này, không có nhà họ Phương, nhưng chỉ cần Phương Thủy Y có thể gả cho ông chủ của Mạt Lâm cũng đủ rồi. Đây cũng là lý do mà mấy ngày nay Trương Quốc Hồng như lên một tầm mới. Có cây đại thụ như vậy thì ai còn thèm để ý đến nhà họ Phương nhỏ bé nữa.
“Ha ha! Thủy Y! Cháu cứ nghĩ kỹ đi, kể cả là vì ngôi nhà nhỏ của cháu. Chúng ta chỉ thương lượng với họ chút thôi chứ không có gì quá đáng cả”, Phương Thiên Thành cười nhẹ một cái rồi đặt hợp đồng lên bàn.
“Bác đi trước đây, bác đợi tin từ cháu”.
“Thiên Thành, anh cứ yên tâm, Thủy Y sẽ đồng ý”, Trương Quốc Hồng trực tiếp lên tiếng giúp con gái, còn Phương Thiên Thành khóe miệng lộ ra ý cười chứ cũng không để ý đến việc Trương Quốc Hồng gọi trực tiếp tên của ông ta ra.
Chỉ cần có được lợi nhuận thì đừng nói là gọi thẳng tên, kể cả bảo nhà họ Phương gọi là ông là bà thì nhà họ Phương cũng không có ý kiến gì.
“Mẹ…”, Phương Thủy Y bất mãn nhìn Trương Quốc Hồng.
“Con gái ngốc, con lo cái gì chứ. Mẹ gọi điện hỏi giúp con là được. Nếu ông chủ tập đoàn Mạt Lâm đồng ý thì tuần này dứt khoát với Trương Trần luôn đấy”, Trương Quốc Hồng mừng thầm trong lòng, sau đó cầm điện thoại gọi đến số văn phòng tập đoàn Mạt Lâm.
Trong văn phòng tập đoàn Mạt Lâm, đám người Trương Trần, Triệu Chí Hào và Cao Hưng Tùng đều ở đây. Họ đang thảo luận đối sách chống lại nhà họ Nhiễm ở Nam Sơn và Vu Ấu Hoa. Còn chỗ Bạch Thu Nghiệp thì bọn họ không quá để ý.
Lúc này, chuông điện thoại gấp vang lên, Triệu Chí Hào quét nhìn số bên trên, cười nói: “Cậu Trương! Vợ cậu lại gọi điện rồi…”.
Nói xong, Triệu Chí Hào nhận điện thoại. Ông ta rất tận tình với việc của nhà họ Phương, thứ nhất là vì Trương Trần dặn dò, thứ hai vì ông ta cảm thấy rất thú vị.
“Alo! Tôi là Triệu Chí Hào, Tổng giám đốc của tập đoàn Mạt Lâm”.
“Chuyện này… Tôi không quyết định được, tôi phải xin ý kiến bên trên đã”, Triệu Chí Hào che loa điện thoại đi, nhỏ giọng hỏi: “Trương Quốc Hồng gọi điện nói, con gái bà ta có mấy dự án muốn gặp mặt cậu để nói chuyện, hi vọng cậu đồng ý”.
“Đồng ý với bà ta đi, lần này chắc đã đến lúc thú vị rồi đây”, Trương Trần cười nói.
Triệu Chí Hào gật đầu rồi trả lời lại, tiếp tục nói đến việc phát triển trong tương lai, còn Cao Hưng Tùng cũng điều tra ra một số chứng cứ vi phạm pháp luật và kỷ cương rồi đặt trước mặt Trương Trần.
…
Sau khi Trương Quốc Hồng nhận được thông tin chính xác thì lập tức dẫn Phương Thủy Y đến nhà họ Phương. Lần này bà ta đến vô cùng ngạo nghễ.
Trong phòng không có ai khác, chỉ có cả nhà Phương Thiên Quang. Bọn họ rất ăn ý đón tiếp Trương Quốc Hồng khiến bà ta cảm thấy đắc ý hơn.
“Thủy Y nhà tôi vất vả lắm mới thuyết phục được ông chủ Cổ, thậm chí ông ấy từ nước ngoài mà bay về đấy”, Trương Quốc Hồng hếch cằm lên nói.
Trong lòng nhà họ Phương thấy chấn động, bọn họ không biết là Trương Quốc Hồng tự bịa ra, còn bà cụ Phương thì lại dày đặc những suy nghĩ, như này thì vô cùng có lợi cho bà ta, chẳng phải bà ta muốn như này sao?
Bà cụ Phương cười ha hả, vội nói: “Thủy Y! Cháu gái ngoan của bà, mau lại ngồi đi, đúng là vất vả cho cháu quá”.
“Không biết cuộc gặp này bao giờ mới diễn ra, đến lúc đó cháu đừng xung đột gì với ông chủ Cổ nha…”.
Mấy ngày nay Phương Thủy Y cảm thấy không được tự nhiên khi bà cụ Phương nhiệt tình với mình. Nhưng niệm tình máu mủ tình thân nên cô vẫn nói: “Năm giờ chiều nay ạ”.
“Vậy thì tốt! Quốc Hồng, con ở lại nói chuyện với mẹ. Thiên Quang! Mấy người giúp Thủy Y xem lại mấy chi tiết trong hợp đồng, đến lúc đó ra mặt cùng với Thủy Y, do con bé toàn quyền phụ trách, mấy người trợ giúp là được”, bà cụ Phương nói.
“Chúng con biết rồi mẹ”, Phương Thiên Quang gật đầu, trong lòng cười lạnh không ngừng khi thấy Trương Quốc Hồng đang đắc ý.
…
Năm giờ chiều, trong phòng họp của tập đoàn Mạt Lâm đã chật kín người. Phương Thủy Y dẫn theo mấy người Phương Thiên Quang ngồi ở bên cạnh, trong lòng cô rất lo lắng. Cô không biết, nếu như ông chủ Mạt Lâm thật sự làm vì mình, đến lúc đó anh ta cầu hôn mình thì mình có nên đồng ý không?
Nếu như không đồng ý thì chắc chắc sẽ khiến người ta nói là vong ân bội nghĩa. Đến lúc đó không được họ giúp nữa thì cô rất bất lực với những thế lực ở tỉnh An Hoa.
Còn đám người Phương Thiên Quang ngồi ở phía sau liếc mắt nhìn nhau rồi lấy một văn bản khác trong túi tài liệu ra.
Cuối cùng, năm giờ mười thì cửa phòng họp được mở ra. Đi đầu là đám vệ sĩ, sau đó là Trương Trần đeo khẩu trang chậm rãi bước vào, Triệu Chí Hào thì đi sau một bước.
“Ông chủ Cổ, Tổng giám đốc Triệu…”.
“Chào ông, ông chủ Cổ, tôi là Tiểu Triệu của tập đoàn Phúc Vinh, sau này mong ông giúp đỡ nhiều hơn”.
“Ông chủ Cổ! Tôi là Tiểu Mã của tập đoàn Đại Khánh, rất vui được gặp ông…”.
Trương Trần và Triệu Chí Hào vừa vào thì một số ông chủ đã đổ xô đến. Những người này bên ngoài đều có chút danh tiếng, giờ đây tự hạ mình, xưng hô với Trương Trần đều dùng thêm chữ “Tiểu”.
Đám người Phương Thiên Quang thì không bình tĩnh được như thế. Bên ngoài có rất nhiều lời đồn về sự thần bí của ông chủ Mạt Lâm. Không ai biết gì về tuổi tác, sở thích, tên thật của anh ta, điều này càng tăng thêm sự huyền bí của tập đoàn Mạt Lâm.
Đám vệ sĩ ngăn mấy ông chủ kia ở bên ngoài ba bước, còn Triệu Chí Hào đi theo ngay sau lưng Trương Trần, ngăn đám xốc nổi làm càn xông vào.
“Mọi người ngồi cả đi, không cần giữ lễ quá đâu”, Trương Trần ngồi ở vị trí chính rồi thản nhiên nói.
Lúc này mọi người mới vội tìm chỗ ngồi của mình nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi Trương Trần.
Còn Phương Thủy Y thì thầm quan sát người được gọi là ‘ông chủ Cổ’ này. Anh ta vẫn giống như hôm đó, đeo khẩu trang và chỉ lộ ra ¼ khuôn mặt, ánh mắt bình thản đó khiến người khác cảm giác rất thần bí, khiến họ không kìm nổi mà muốn đi tìm hiểu và thăm dò.
Trương Trần đến thì phòng họp cũng trở nên yên tĩnh. Khi anh chưa lên tiếng thì không ai dám phát biểu ý kiến trước, kể cả là tối qua tập đoàn Mạt Lâm mới bị điều tra và niêm phong.
Chương 121: Chút tiền ý mà
Ở trong phòng họp, Phương Thiên Quang nhìn thấy quả nhiên ‘ông chủ Cổ’ đã xuất hiện. Ông ta lập tức lấy điện thoại ra gửi tin cho bà cụ Phương.
Bà cụ Phương ngồi trong xe ở dưới tầng của tập đoàn Mạt Lâm khi nhận được tin nhắn thì lộ ra nụ cười, sau đó mở cửa xe đi về phía tập đoàn Mạt Lâm.
“Xin lỗi bà, trên tầng đang có cuộc họp nội bộ nên không cho người ngoài vào”, ở tầng cuối cùng có một cô gái lễ phép đứng chặn bà cụ Phương lại.
“Hỗn láo”, bà cụ Phương giơ tay lên tát cô gái một cái, lớn tiếng quát: “Cô có biết tôi là ai không?”
“Sở dĩ ông chủ Cổ của Mạt Lâm hôm nay đến đây hoàn toàn là vì tôi, cô dám ngăn không cho tôi lên à?”
“Xin lỗi bà”, cô gái ôm gò má, giọng nói bình tĩnh hơn: “Bà có tiện nói ra tên của mình không, tôi có thể đi thông báo giúp, nếu không thì bất luận bà là ai mà muốn lên trên, nhất định phải hỏi bọn họ”, nói xong năm sáu bảo vệ cầm dùi cui bước lại rồi nhìn chằm chằm vào bà cụ Phương.
Sắc mặt bà cụ Phương trầm xuống, hung hăng trừng mắt nhìn cô gái đó. Vừa mới nói đến việc phải nói ra tên của mình thì bà ta liền đổi thành bà nội của Phương Thủy Y. Bà ta lo lắng ông chủ của tập đoàn Mạt Lâm căn bản không biết đến bà ta.
…
“Thưa ông, bà cụ Phương đã đến”, trong phòng họp, Triệu Chí Hào nhận được tin, nhỏ giọng nói bên tai Trương Trần.
“Ồ?”, Trương Trần lộ ra thần sắc đùa cợt, cười nói: “Bảo bà ta vào đi, tôi muốn xem bà già này định giở trò gì?”
Triệu Chí Hào gật đầu, nói với cấp dưới, sau đó đứng lên, nói: “Các vị, còn một người nữa muốn tham gia cuộc họp lần nữa, chúng ta đợi một chút”.
“Đây là ai, dám để ông chủ Cổ của Mạt Lâm phải đợi sao, danh tiếng gớm nhỉ”.
“Không tồi đâu, đúng là không biết trời cao đất dày là gì. Ông chủ Cổ là ai chứ, cũng may là ông chủ Cổ dễ tính đấy, nếu đổi thành tôi thì sớm đã cho người này cút đi rồi. Nếu đã đến đây tham gia cuộc họp thì phải biết điều chứ”.
“…”, mọi người đều thì thầm to nhỏ bàn luận nhưng lúc mở cửa ra, mọi người đều ngây người ra, lập tức với dáng vẻ tỉnh ngộ.
“Tôi còn tưởng là ai, hóa ra là bà cụ Phương chỉ biết hám lợi. Nghe nói, ông chủ Cổ để ý đến cháu gái bà ta, bà cụ Phương còn thật sự coi mình là người nhà nữa”.
“Chẳng phải thế sao? Nhưng người ta may mắn, nếu tôi cũng có một đứa cháu gái như thế thì tôi cũng thấy kiêu ngạo”.
“Mơ đi, cháu gái của ông mới đi nhà trẻ, cứ coi như dâng cho ông chủ Cổ thì anh ta cũng không làm gì được, chắc là giúp ông trông cháu thôi?”, những đám người này bàn luận nhỏ tiếng nhưng vẫn có một hai câu lọt vào tai của Phương Thủy Y. Lúc cô nhìn thấy bà cụ Phương xuất hiện, sắc mặt cũng không được dễ coi cho lắm.
Vốn dĩ đám người Phương Thiên Quang đến, cô đã không thấy vui vẻ lắm rồi. Hơn nữa, mấy ngày trước bà cụ Phương có nói thẳng là không liên quan gì đến việc này, vậy sao giờ lại xuất hiện ở đây?
Trong lúc ai nấy đều đang có suy nghĩ riêng của mình thì Triệu Chí Hào nói đầy thâm ý: “Bà cụ Phương! Nếu đã đến rồi thì tìm một chỗ ngồi đi”.
Bà cụ Phương cũng không để ý gì mà tùy ý tìm một chỗ rồi ngồi xuống. Trước đây khi bà ta muốn bám vào nhà họ Triệu nên đã bỏ ra rất nhiều công sức. Nhưng hiện giờ đã khác rồi, tầm nhìn của bà ta cao hơn, đó là ông chủ của Mạt Lâm.
“Đồ ngu ngốc”, Triệu Chí Hào cười lạnh một tiếng nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười. Ông ta quét nhìn xung quanh rồi nói: “Bây giờ, mọi người đến đông đủ cả rồi chứ?”
“Tôi thay mặt cho tập đoàn Mạt Lâm và ông chủ Cổ, cô Phương Thủy Y, cô nói muốn bàn bạc hợp tác, giờ cô thử nói xem”.
“Tôi… Tôi có mấy dự án muốn xin ý kiến của Mạt Lâm”, Phương Thủy Y dù sao cũng còn trẻ, ở đây đều là những ông chủ thành danh đã lâu, hơn nữa sự xuất hiện thần bí của ông chủ Cổ nên khiến cô hơi căng thẳng.
“Không sao đâu, cô cứ từ từ nói”, Triệu Chí Hào tiếp lời.
Những ông chủ khác đến vì lần hợp tác này khi nghe thấy Triệu Chí Hào nói vậy thì hận nỗi không thể đập đầu chết đi. Đúng là tức chết đi được. Bọn họ đến đây rồi nịnh nọt đủ kiểu nhưng thái độ của Triệu Chí Hào với họ chả mặn mà chả nhạt nhẽo, nhưng khi đến lượt Phương Thủy Y thì lại dễ tính hơn nhiều.
Bà cụ Phương ánh mắt sáng ngời, tập đoàn Mạt Lâm càng coi trọng Phương Thủy Y thì bà ta càng được lợi nhiều.
Phương Thủy Y có chút sợ hãi, cô nhìn ông chủ Cổ sau đó ngẫm nghĩ chút rồi mới lên tiếng: “Một dự án khoáng sản, một cái liên quan đến khai phá đất và một cái liên quan đến ngành chế biến sữa bò”.
“Đây là tài liệu liên quan đến tình hình của ba ngành này, ngoài ra còn cần chút vốn đầu tư. Ba dự án này cổng lại, có tổng vốn là một trăm triệu tệ”.
“Ha ha! Thật ngại quá, ông chủ Cổ, Tổng giám đốc Triệu, ban nãy Thủy Y nói nhầm rồi, ba dự án này cộng lại chỉ e là tiền đầu tư sẽ lên đến hai trăm triệu”, lúc này, Phương Thiên Quang đứng lên cười nói.
Sắc mặt Phương Thủy Y biến đổi, nhìn Phương Thiên Quang, lo lắng nói: “Bác Hai! Một trăm triệu đã quá rồi, bác đang làm gì vậy?”
Triệu Chí Hào không để ý đến cuộc tranh cãi của hai người đó. Ông ta cầm bản kế hoạch và quy mô mà Phương Thủy Y đã in ra, sau đó xem qua chi tiết phát triển trong tương lai thì lập tức cười lạnh một cái.
Phương Thủy Y nói không sai. Ba dự án này chưa nói đến tốt xấu thế nào nhưng nhìn quy mô viết trên đó thì một trăm triệu là đủ rồi, thêm chi phí công nhân và những chi tiêu phát sinh thì cùng lắm là thêm năm triệu tệ nữa.
“Theo như ghi chép bên trên thì không biết chỗ hai trăm tệ này tính kiểu gì đây?”, Triệu Chí Hào bình thản hỏi. Đây là ông ta nhận được chỉ thị của Trương Trần, nếu không thì ông ta đã sớm tát cho Phương Thiên Quang một cái rồi, tưởng tiền của ông ta là gió thổi đến sao?
“Tổng giám đốc Triệu ông đừng sốt ruột, đúng là dự trù chỉ là một trăm triệu tệ thôi”, Phương Thủy Y vội giải thích.
“Không, là hai trăm triệu tệ”, Phương Thiên Quang tiếp tục nói: “Đây là hợp đồng của chúng tôi, nhà họ Phương chúng tôi rất thành ý nên tin rằng ông chủ Cổ sẽ không từ chối”.
“Phương Thiên Quang, bác ngồi xuống cho tôi”, Phương Thủy Y sốt sắng, tập đoàn Mạt Lâm giúp cô quá nhiều rồi. Cô vốn thấy rất áy náy với ông chủ Cổ, đâu cho phép Phương Thiên Quang đòi giá cắt cổ như vậy.
“Thủy Y! Cháu cứ ngoan ngoãn ngồi xuống nghe là được rồi. Bác Hai cũng vì cháu thôi, không nghe nói câu này sao ‘Lễ vật càng cao thì chứng tỏ người đó càng thích mình’”.
“Cái gì mà thích với không thích?”, Phương Thủy Y lúc này chột dạ, hỏi.
Những ông chủ khác nghe thế thì đều há mồm trợn mắt kinh ngạc, nhà họ Phương này sao không biết xẩu hổ vậy.
Trước đó thì Trương Quốc Hồng cố ý loan tin ra, cộng với việc nhà họ Phương cố ý phô trương có chủ đích. Hiện giờ có ai mà không biết ông chủ của tập đoàn Mạt Lâm có ý với Phương Thủy Y nhà họ Phương, mọi người đều biết trong lòng là được rồi. Nhưng không ai có thể ngờ, nhà họ Phương lại nhắc đến chuyện này ở đây.
Phương Thiên Quang không thay đổi sắc mặt, thật ra trong lòng như phát điên lên rồi. Ông ta tiếp tục nói: “Ông chủ Cổ, tôi biết là anh có ý với Phương Thủy Y nhà chúng tôi, tôi tin rằng anh cũng biết chuyện trước đây của Thủy Y rồi. Nói ra thì ngại, đây đều là quyết định sai lầm của ông cụ nhà tôi, hiện giờ con bé vẫn còn nguyên vẹn và đã ly hôn với thằng chồng vô dụng của nó rồi”.
“Còn một trăm triệu tệ này chắc không nhiều với ông chủ Cổ đâu nhỉ?”
“Phương Thiên Quang, bác nói cái gì vậy?”, Phương Thủy Y chỉ cảm thấy tất cả mọi người ở đây đang nhìn mình, nói cô ấy là đào mỏ, khiến cô chỉ muốn tìm một cái lỗ mà chui vào.
Cô vội nhìn Triệu Chí Hào nói: “Ông chủ Triệu! Ba dự án này tôi không làm nữa, đã làm phiền các ông rồi”.
“Chút tiền ý mà”, lúc này Trương Trần cuối cùng cũng lên tiếng: “Một trăm triệu cũng chỉ là chút tiền nhỏ thôi. Các người còn muốn nữa không?”
“Hự”, lúc này gần như mọi người đều hít một hơi sâu.
Một trăm triệu mà nói là chút tiền nhỏ? Đây đúng là chỉ có ông chủ của tập đoàn Mạt Lâm mới nói câu này. Ở đây cũng có nhiều ông chủ có vốn lớn nhưng nếu cộng tài sản cố định và giá trị thị trường thì trên thực tế họ chỉ có thể lấy ra năm đến sáu mươi triệu tệ tiền mặt thôi.
“Mẹ kiếp, nhà họ Phương này đúng là chó ngớp phải ruồi, số tiền đó quá đáng lắm rồi mà ông chủ Cổ vẫn không để ý”, có một ông chủ không kìm được mà lên tiếng.
Một trăm triệu này, chỉ e những người có tài năng có kiếm cả đời cũng không được. Cứ coi như một vài ông chủ nhỏ nói là kiếm được nhưng Phương Thiên Quang chỉ hớt mồm lên thế mà ông chủ Cổ không để tâm con số lớn đó luôn.
Phương Thiên Quang cũng giật giật mí mắt, ông ta có chút không bình tĩnh được. Một trăm triệu là số tiền ông ta nói khống lên và nói kiểu gây áp lực tâm lý cho ông chủ Cổ.
Vậy mà người ta nói là số tiền nhỏ thôi, còn muốn nữa không? Sao nghe câu nói đó nó nhẹ tựa lông hồng vậy?
“Bà, đây là chủ ý của bà sao?”, Phương Thủy Y nhìn vào bà cụ Phương từ đầu đến giờ không nói lời nào. Chuyện lần này cô nhất định phải ngăn cản đến cùng. Chuyện đã không còn liên quan đến việc ông chủ Cổ có thích cô không mà cô không muốn người khác nói cô là kẻ đào mỏ.
Bà cụ Phương nhếch mắt lên nói: “Thủy Y! Chuyện quản lý công ty thì bà không nhúng tay vào nhưng đây không phải chuyện công nữa. Ông chủ Cổ thích cháu, ba năm trước, ông cháu gả cháu cho Trương Trần đúng là thiệt thòi cho cháu nên lần này bà không thể sơ suất như vậy được. Hiện giờ là lúc ông chủ Cổ thể hiện thành ý của mình rồi”, nói xong bà ta liếc mắt ra hiệu với Phương Thiên Quang ý là ông ta tiếp tục nói đi.
Phương Thiên Quang dùng tay ấn Phương Thủy Y ngồi xuống rồi nhìn về phía ông chủ Cổ hỏi với vẻ thăm dò: “Vậy thì… Thêm ba tòa biệt thự nữa?”
“Chỉ có thế thôi sao?”, Trương Trần không nhìn lên mà nói.
“Ha ha, ha ha… ”, Phương Thiên Quang kéo Phương Thiên Dương một cái. Ông ta không chịu nổi nữa rồi, nếu cứ tăng thêm nữa thì ông ta sợ mình sẽ vui đến ngất đi mất, vì thế mới bảo em Bốn của mình nói.
Mặc dù Phương Thiên Dương chưa kết hôn, tuổi cũng chưa lớn nhưng gã ta lại rất có gan làm mọi việc. Lúc này gã ta đứng dậy cười nói: “Tất nhiên là không phải, anh Hai của tôi nói chỉ là một phần thôi, sau này chúng ta đều là người một nhà, tôi cũng không giấu nữa”.
“Ngoài những gì anh trai tôi nói thì còn tăng thêm năm mươi triệu tệ tiền mặt, năm cái du thuyền, hai mươi chiếc xe Lamborghini, đá quý, vàng và quyền sở hữu của mười hợp đồng nữa”.
“Hết rồi sao?”, Trương Trần thản nhiên hỏi.
Chương 122: Rút vốn
Chỉ ba từ “Xong rồi sao” mà khiến mọi người đờ đẫn.
Hành vi của nhà họ Phương lúc này đúng là thét giá trên trời, đến nước này rồi mà ông chủ thần bí của tập đoàn Mạt Lâm vẫn nói vài từ hiển nhiên như vậy?
Lẽ nào Phương Thủy Y đúng là kẻ đào mỏ và có những tuyệt chiêu mà người khác không biết được?
Nhưng cho dù là đào mỏ cũng đâu đến nỗi nhiều tiền thế?
Những người có mặt ở đây đều cảm thấy ông chủ Cổ này chắc chắn là điên rồi. Nếu không thì anh ta cũng phải có được bối cảnh tốt đến nỗi bọn họ không thể tưởng tượng nổi.
Đôi chân Triệu Chí Hào run rẩy. Ông ta rất muốn đứng lên lớn tiếng hỏi Trương Trần, Phương Thủy Y là vợ của cậu, cậu rốt cuộc muốn làm thế nào. Cho dù cậu có ý tốt muốn giúp đỡ thì cũng không đến mức để người khác đè đầu cưỡi cổ thế chứ?
Phương Thiên Dương cũng ngây người tại chỗ. Rõ ràng gã ta không thể ngờ tới câu trả lời của ông chủ Cổ kia. Gã ta liếm môi, môi mấp máy như kiểu không biết nên nói gì nữa. Gã ta nói đến bước này rồi, thật sự gã ta không thể kìm được nữa.
Người kích động nhất có lẽ là bà cụ Phương. Ban đầu bà ta chỉ có suy nghĩ là đến ‘vơ vét’ được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, nhờ vào Phương Thủy Y để phát triển nhà họ Phương.
“Vậy… Vậy ý của ông chủ Cổ là…”, bà cụ Phương kích động đứng lên hỏi.
“Không có gì, chính là ‘ý đó’ đó”, Trương Trần cười, nói.
Bà cụ Phương trong lòng run rẩy, bà ta do dự một hồi lâu, trong lòng cũng thấy rối. Lúc này bà ta cắn răng nói: “Nếu ông chủ Cổ thật lòng thì bà già này cũng không nhiều lời nữa. Chỉ cần ông chủ Cổ đồng ý cho nhà họ Phương chúng tôi có cổ phần trong tập đoàn Mạt Lâm thì ngày mai tôi sẽ đích thân tổ chức lễ cưới cho hai người”.
“Tôi thấy là bà vẫn chưa tỉnh ngủ phải không?”, Triệu Chí Hào không kìm được nên buộc phải lên tiếng. Tập đoàn Mạt Lâm hiện giờ đều do ông ta chịu trách nhiệm, ông ta cũng có chút cổ phần trong đó nên ông ta hiểu rõ nhất chuyện này.
Mặc dù tập đoàn Mạt Lâm hiện giờ vẫn chưa hoạt động nhiều nhưng lượng lớn thành phẩm đều chế tạo ra. Chỉ tính riêng đơn hàng bên ngoài và mức độ dự trù kinh doanh đã là con số bùng nổ rồi. Chỉ cần nhà máy thuốc của họ được dỡ niêm phong thì tiền sẽ ào ào đổ về thôi.
Thành quả này ai cũng thấy rồi, những điều kiện trước đó ông ta kìm chế không nói gì nhiều nhưng nhà họ Phương muốn đến nếm thành quả này thì đúng là quá đáng.
Những ông chủ khác nhân cơ hội đến tham dự buổi họp lúc này đều run rẩy. Không nói Hoài Bắc, ngay cả tỉnh Giang Lăng hiện giờ thì tập đoàn Mạt Lâm có thể nói là phát triển mạnh mẽ. Chỉ cần ông chủ Cổ gật đầu thì không còn nghi ngờ gì nữa, nhà họ Phương sẽ trong thời gian ngắn mà đứng được đỉnh cao trong hình kim tự tháp của Hoài Bắc.
Nhà họ Phương kiếm chút tiền thì họ đến xem, đến nói và đồn đoán linh tinh thì được. Nhưng nếu nhà họ Phương muốn đứng lên đầu họ thì trong lòng họ không đồng ý, đặc biệt là cách làm bán đứng cháu gái của mình như này.
Bà cụ Phương hừ lạnh một tiếng, nhìn Triệu Chí Hào cười nói: “Tổng giám đốc Triệu, theo như tôi biết thì ông chỉ là quản lý tạm thời của tập đoàn Mạt Lâm thôi, chứ người ra quyết sách thật sự không phải ông?”
Triệu Chí Hào giờ đây thật sự phẫn nộ nhưng không biết trút giận đi đâu, đành phải cắn răng nhẫn nhịn.
Như những gì bà cụ Phương nói, nếu như Trương Trần thật sự đồng ý thì ông ta thật sự không có cách nào khác, đành phải để nhà họ Phương góp cổ phần.
Tất cả mọi người đều đang nhìn Trương Trần, đợi anh lên tiếng, còn những người căng thẳng nhất chính là đám người nhà họ Phương. Vào được tập đoàn Mạt Lâm nghĩa là gì, như vậy thì những điều kiện trước đó đều không tính. Bà cụ Phương đúng là bà lão xảo quyệt, to gan thật.
Cuối cùng, khóe miệng Trương Trần lộ ra ý cười, anh ngẩng đầu lên nói: “Bà cụ Phương! Tôi có hai câu hỏi muốn hỏi bà”.
“Mời ông chủ Cổ cứ nói”, bà cụ Phương khách khí nói.
“Được”, Trương Trần gật đầu nói: “Bà như này có được coi là bán đứng cháu gái mình không?”
“Ông chủ Cổ chê cười rồi! Tôi chỉ thay Thủy Y đòi hỏi chút lễ thôi mà, dù sao thì người con gái cần nhất là cảm giác an toàn. Cậu cũng biết là con bé từng chịu bao nhiêu thiệt thòi, nếu như đồng ý cho nhà họ Phương chúng tôi vào tập đoàn Mạt Lâm thì tất cả mọi chuyện vẫn do Thủy Y xử lý. Hơn nữa, đến lúc đó Thủy Y cũng là người của cậu rồi, nói gì thì nói, mọi thứ vẫn là cậu mà”.
Trương Trần cười lạnh trong lòng, không ngờ bà cụ Phương nói còn hay hơn cả hát. Nhưng anh vẫn không biểu cảm, nói tiếp: “Được rồi, câu hỏi bên trên tôi chỉ là tò mò thôi, quan trọng vẫn là câu này”.
“Tôi chỉ ngưỡng mộ cô Thủy Y thôi, nếu không thì đã không đầu tư cho cô ấy. Nhưng tôi đâu có nói là muốn lấy cô Phương Thủy Y, có phải là giờ tôi vẫn chưa lên tiếng thì các người vẫn sẽ tăng thêm điều kiện? Thêm đến lúc nào tập đoàn Mạt Lâm vào tay các người thì thôi?”
“Gì cơ?”, bà cụ Phương kinh ngạc, bà ta lúc này nói năng đã không còn có đầu cuối nữa: “Không… Không thể nào, nếu như cậu không thích con bé, vậy… Vậy tại sao lại…”.
Những người khác trong phòng họp nghe vậy thì cũng ngây người ra, lúc này mới phản ứng lại. Liên quan đến việc ông chủ Cổ thích Phương Thủy Y dường như đều toàn là thông tin nhà họ Phương đưa ra, chứ ông chủ của Mạt Lâm đâu có nói gì và cũng chưa từng thừa nhận.
Nói cách khác, cho dù có thích thì người ta cũng không nói là sẽ lấy Phương Thủy Y mà. Dựa vào địa vị của người ta thì muốn chơi bời với ai mà chẳng được.
“Ha ha ha”, những người ở bên dưới đều không nhịn được cười. Lần này họ muốn xem nhà họ Phương sẽ đỡ kiểu gì.
Bà cụ Phương không hổ danh là cáo già, bà ta lắc đầu rồi lẩm bẩm, chắc chắn là yêu cầu này của nhà bà ta quá đáng quá rồi. Chứ còn nếu nói ông chủ Cổ chỉ thích Phương Thủy Y một cách đơn thuần thì bà ta là người đầu tiên không tin.
Mặc dù Phương Thủy Y có chút tài hoa thôi nhưng có những ưu nhược điểm thế nào bà ta vẫn rõ hơn ai hết.
Nghĩ đến đây, sắc mặt bà cụ Phương trở nên hài hòa hơn rất nhiều, sau đó lên tiếng nói: “Ông chủ Cổ! Đừng chê cười, tôi chỉ thăm dò chút thái độ của cậu với Thủy Y nhà tôi thôi. Đều là người một nhà đừng nói lời khách khí như vậy chứ. Chúng tôi chỉ cần lễ vật một trăm triệu là được rồi”.
Rõ ràng, bà cụ Phương đây là ‘méo mó có hơn không’. Trước tiên có được lợi đã, sau khi kết thành thông gia, ông chủ Cổ là cháu rể của mình rồi, chẳng lẽ còn lo nhà họ Phương không có cửa sao?
“Ha ha”, Trương Trần lắc đầu cười với điệu chế giễu, nói: “Với thân phận của tôi, đừng nói là tướng mạo mà ngay đến cái gọi là môn đăng hộ đối thì chắc bà cụ Phương càng hiểu được điểm này”.
“Nói cách khác, kể cả tôi muốn cưới Phương Thủy Y mà tôi đưa ra lễ vật là một trăm triệu, vậy nhà họ Phương lấy gì làm của hồi môn?”
“Tôi chỉ đơn thuần là ngưỡng mộ cô Phương Thủy Y thôi nhưng không ngờ dã tâm của nhà họ Phương lại lớn đến vậy. Chuyện chung thân đại sự của tôi mà tôi còn chưa kết luận, thế mà các người đã ‘giúp’ tôi sắp xếp trước rồi. Tôi muốn hỏi là, nhà họ Phương các người có xứng không?”
“Phụp”, bà cụ Phương ngồi sụp xuống ghế sofa ở phía sau. Bà ta chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, còn ánh mắt của mọi người xung quanh như đâm xuyên vào tim bà ta. Và những lời lẽ của ông chủ Cổ giống như tiếng sét đánh khiến bà ta như rơi xuống vực sâu.
Người của nhà họ Phương đều ngây người ra, còn Phương Thủy Y thì cảm thấy xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu. Chỉ sợ những lời nói ở đầu cuộc họp của nhà họ Phương sẽ truyền đi khắp Hoài Bắc mất.
Đến lúc đó truyện cười về việc nhà họ Phương tưởng bở và kiểu ‘cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga’ sẽ trở thành đề tài bàn tán của cả Hoài Bắc thôi.
Triệu Chí Hào thở dài một hơi, vẫn may là Trương Trần còn tỉnh táo.
“Ếch ngồi đáy giếng thì mãi mãi là ếch ngồi đáy giếng thôi, thứ mà nó nhìn thấy mãi mãi là thứ to bằng cái bàn tay. Kể cả tôi có cho các người nhiều cơ hội hơn nữa thì các người cũng không biết trân trọng đâu”, Trương Trần cười chế giễu lắc đầu, nói: “Bắt đầu từ bây giờ, tất cả hợp đồng của nhà họ Phương đều hủy bỏ hết, vốn của chúng tôi cũng sẽ thu hồi hết lại”.
“Đừng… Đừng mà”, Phương Thiên Quang lập tức lớn tiếng hét lên, còn đám người Phương Thiên Thành cũng không ngồi yên được.
Rút vốn thì chẳng khác nào chặn đường sống của nhà họ Phương. Hiện giờ mấy dự án trong hợp đồng vẫn đang được đi vào hoạt động, một khi vốn không đủ thì sẽ thất bại, nhà họ Phương căn bản không thể gánh nổi tổn thất này. Nếu làm không tốt khéo còn phải gánh khoản nợ hàng trăm triệu cũng nên.
Lúc này bà cụ Phương cũng phản ứng lại, bà ta run rẩy nói: “Ông chủ Cổ! Đừng như vậy mà, ban nãy tôi nói đùa thôi cậu đừng coi là thật nha. Chúng ta cứ tiếp tục hợp đồng cũng được, nếu cậu thích thì để Thủy Y làm tiểu tam của cậu cũng được”.
Trong xã hội này, đứng trước sự sinh tồn của nhà họ Phương, bà cụ Phương một lần nữa không do dự gì mà ‘bán’ Phương Thủy Y một lần nữa.
Còn Phương Thủy Y lúc này đứng không vững, hai mắt đầy vẻ thất vọng nhìn bà cụ Phương. Ngay từ đầu cô đã biết tại sao bà cụ Phương lại chuyển hết cổ phần cho bố con cô nhưng vì nể tình huyết thống nên cô đồng ý nhưng cuối cùng lại thành ra kết quả như này.
Nhưng bà cụ Phương không quan tâm nhiều như vậy, bà ta cũng không thể ngờ lại biến thành gậy ông đập lưng ông. Chỉ cần dựa vào những việc mà tập đoàn Mạt Lâm làm cho Phương Thủy Y và giúp đỡ cô nhiều như vậy thì có ai mà không nhìn ra ông chủ Cổ có ý với Phương Thủy Y. Nếu không thì ở Hoài Bắc bao nhiêu công ty sao ông chủ Cổ không đầu tư mà cứ chuyển sang đầu tư cho cô.
“Ha ha! Ông chủ Cổ sáng suốt quá, chuyện tình cảm quan trọng nhất là hai bên phải tình nguyện chứ đâu phải tiền bạc có thể đo được, càng không thể dùng làm thứ giao dịch”, một ông chủ béo cười một tiếng rồi lên tiếng nói.
“Đúng vậy”, có một người nữa cũng phụ họa vào: “Với tài năng của ông chủ Cổ, kể cả là con cháu xuất thân ở những gia tộc của thủ đô cũng không dám coi thường ý chứ. Nếu ông chủ Cổ thích thì tôi có quen với mấy cô gái được lắm, có thể giới thiệu cho ông chủ Cổ”.
Triệu Chí Hào thấy thế thì thầm thấy vui mừng, sau đó cười lạnh nói: “Bà cụ Phương, có cần tôi gọi người đến tiễn bà về không?”
Bà cụ Phương ôm ngực, chỉ cảm thấy ngột ngạt, không nói nên lời. Nếu không phải Phương Thiên Dương nhanh tay nhanh mắt lên trước đỡ lấy thì khéo bà cụ Phương đã ngã quỵ trên đất rồi.
Phương Thiên Quang ngây người ra, ông ta như con chuột giãy chết nắm chặt lấy cây cỏ cứu mạng cuối cùng, quát lớn: “Triệu Chí Hào! Kể cả các ông dừng hợp đồng thì cũng phải bỏ ra tiền vi phạm hợp đồng chứ”.
“Đúng vậy”, Phương Thiên Thành lập tức phụ họa vào.
“Ai trong các người ký hợp đồng vậy?”, Triệu Chí Hào lạnh lùng nói.
Lúc này, Phương Thủy Y như bị người ta rút xương cột sống vậy, cô dùng toàn bộ sức lực nói: “Điều khoản cuối cùng trong hợp đồng là tập đoàn Mạt Lâm có tất cả các quyền, nói cách khác là có thể đơn phương kết thúc hợp đồng”.