Bạch Thu Nghiệp nổi cơn thịnh nộ, đám người mà ông ta dẫn tới cũng nhao nhao hết cả lên.
Nhưng đúng lúc này, Trương Trần bỗng khống chế hai tay Bạch Thu Nghiệp, đạp ông ta ngã lăn ra rồi giẫm chân lên.
Khuôn mặt của Bạch Thu Nghiệp áp thẳng xuống đất, thậm chí bùn đất dính đầy cỏ cũng chui vào miệng ông ta.
Những người có mặt ở đây đều ngây ra như phỗng, rốt cuộc Trương Trần có lai lịch thế nào vậy? Động khẩu không được là chuyển sang động thủ, anh không nghĩ tới thân phận của người ta sao? Anh không nhìn thấy mấy trăm người mà người ta dẫn tới sao?
“Điên rồi, điên thật rồi…”, Chu Nhân Kiệt nhìn Trương Trần bằng ánh mắt không thể tin được.
Lúc này, người của Bạch Thu Nghiệp thấy ông chủ mình bị đánh, tên nào tên nấy lập tức rút tuýp sắt ra định lao vào Trương Trần.
A Kiệt đầu trọc quát lớn một tiếng, rút luôn một con dao ra kề vào cổ Bạch Thu Nghiệp, hung hăng quát lên: “Người của ông mà nhúc nhích nữa là tôi sẽ xin ít tiết của ông. Thằng A Kiệt này mạng hèn, dám đổi mạng với ông, ông có dám không?”
Sắc mặt của Bạch Thu Nghiệp chưa bao giờ âm trầm như thế, nói cho cùng thì ông ta cũng không lường trước được rằng một thằng nhãi ranh chẳng là gì với ông ta lại to gan đến vậy.
Cảm nhận được hơi lạnh trên cổ, Bạch Thu Nghiệp không dám đánh cược, ông ta hô lớn: “Lùi lại hết cho tao!”
Sau khi quát người của mình lui lại, Bạch Thu Nghiệp miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn Tôn Khuê Sơn, cười lạnh nói: “Nhà họ Tôn ông được, được lắm…”.
“Tôi nể mặt ông rồi mà ông không cần, nói nhảm nhiều thế làm gì!”, Trương Trần giẫm lên người Bạch Thu Nghiệp, anh lại cúi người giáng cho ông ta một cái bạt tai nữa.
Bạch Thu Nghiệp bị tát nổ đom đóm, ông ta chưa bao giờ muốn giết một ai đó như lúc này.
Ông ta cắn răng, giọng nói hơi khàn khàn: “Thằng ranh, mày có biết mày chơi với lửa rồi không? Tao có ít nhất mấy trăm người ở đây, cho dù có nhà họ Tôn bảo vệ thì hôm nay mày cũng không chạy ra được khỏi cái trang viên này!”
“Lão già, tôi không biết anh Trương có chết hay không, nhưng ông có tin là ông sẽ chết trước anh ấy không?”, A Kiệt cười lạnh một tiếng. Dường như muốn nói với Bạch Thu Nghiệp rằng anh ta không nói đùa, cổ tay anh ta hơi động đậy, con dao đâm thủng lòng bàn tay của Bạch Thu Nghiệp.
“A a a…”, tiếng thét thảm thiết vang lên, mọi người nhìn nhau nhưng chẳng ai dám hành động bừa bãi.
Mẹ kiếp, hai người đó đều là kẻ điên, ai đụng vào đều phải chết. Nhất là cái tên A Kiệt đó, không mấy nổi danh mà đúng là quá tàn nhẫn rồi. Đây chính là Bạch Thu Nghiệp! Nói đâm là đâm ngay được.
Trương Trần cũng hơi sửng sốt, anh nói thản nhiên: “Sau này có cơ hội thì học hỏi hai anh em Tôn Khuê Sơn nhiều vào!”
A Kiệt mừng thầm trong lòng, nói: “Tôi hiểu rồi, anh Trương!”
“Thằng khốn này”, Nhiễm Minh Nhật mắng to trong lòng, đến lúc này mà Trương Trần còn có tâm trạng cất nhắc cấp dưới.
Bạch Thu Nghiệp không dám động đậy. Tục ngữ nói ngang tàng sợ lỗ mãng, lỗ mãng sợ liều mạng, tính mạng ông ta có giá hơn A Kiệt nhiều.
“Ngoài Nhiễm Minh Nhật ra, bắt hết những người khác lại!”, Trương Trần ra lệnh.
Người của Bạch Thu Nghiệp không dám hành động, vì thế chẳng gặp trở ngại gì. Người của Tôn Khuê Sơn lập tức ập tới bao vây chú Khang, sau đó người đứng ở vòng trong cùng cầm tuýp sắt và mã tấu ra lao lên chém.
Chú Khang cảm thấy cực kỳ khó chịu, võ vẽ của ông ta không có đất để thi triển, cũng không dám trực tiếp giết người.
Thế là những người đã bị ông ta đánh ngã không bò dậy được bị người ta lôi ra khỏi cuộc chiến, nhóm người tiếp theo lại xông lên, chú Khang đánh thế nào cũng không hết.
Thể lực của con người chỉ có hạn, chẳng bao lâu sau, ông ta bị mấy thanh tuýp sắt và mã tấu chém vào lưng.
Chú Khang hít sâu một hơi, nhưng không thể bò dậy được nữa.
Sau đó, Trương Trần cười híp mắt đi về phía Nhiễm Minh Nhật, rốt cuộc lần này Nhiễm Minh Nhật cũng không giữ được sự bình tĩnh.
Sở dĩ lúc trước hắn không thấy sợ là bởi vì có chú Khang và đám cứu viện của Chu Nhân Kiệt, ngoài ra hắn cũng đã gọi điện liên lạc các mối quan hệ của nhà họ Nhiễm, vốn tưởng rằng sẽ không có điều gì sơ sót, nhưng ai mà ngờ được đám người mà Bạch Thu Nghiệp dẫn tới chỉ là để trưng bày.
Bạch Thu Nghiệp cũng không biết thế lực của nhà họ Nhiễm ở Nam Sơn, nếu không chắc chắn ông ta sẽ liều mạng một phen. Dù sao ông ta cũng làm một ông trùm nhiều năm thế rồi, vẫn có sự quyết đoán ấy, nhưng bởi vì không biết thế lực của nhà họ Nhiễm nên ông ta cảm thấy làm như vậy không đáng.
“Trương Trần, tao, tao nói cho mày biết, mày không được đụng đến tao, nhà họ Nhiễm sẽ không tha cho mày…”, Nhiễm Minh Nhật nuốt nước miếng một cách khó khăn, nói mà lưỡi cứ xoắn lại.
Chu Nhân Kiệt cũng bắt đầu cuống lên, chuyện đã đến nước này rồi, ông ta chỉ có thể vội vàng đứng chắn trước mặt Trương Trần, quát khàn cả giọng: “Trương Trần, đủ rồi đấy, cậu có biết động vào cậu ta sẽ có hậu quả gì không?”
“Nhà họ Nhiễm ở Nam Sơn thôi mà, ghê gớm lắm hả?”, Trương Trần nói thản nhiên.
“Ghê gớm lắm hả?”, nếu không có hàng trăm người đang đứng lăm le ở bốn phía xung quanh, Chu Nhân Kiệt thật sự rất muốn quất chết Trương Trần.
Ông ta chỉ biết trơ mắt nhìn Nhiễm Minh Nhật tra tấn Chu Viên Viên mà chẳng dám ho he câu gì, vậy mà Trương Trần lại hỏi là có ghê gớm không?
“Cút sang một bên, hôm nay tôi nhất định phải động tới hắn!”, Trương Trần nói lạnh lùng. Mấy người đàn ông to khỏe lập tức bước tới đẩy Chu Nhân Kiệt sang một bên.
“Trương…”.
“Bốp!”
Nhiễm Minh Nhật vừa mở miệng thì Trương Trần đã vung ra một cái tát. Nếu Chu Viên Viên không sao thì cũng thôi, nhưng đối với cái loại cặn bã như thế này, Trương Trần không hề có ý định khách khí.
“Nghe nói mày biết chơi lắm hả?”, Trương Trần nhe răng ra cười khiến Nhiễm Minh Nhật cảm thấy lạnh toát sống lưng.
“Mày, rốt cuộc mày muốn làm gì?”, Nhiễm Minh Nhật nói bằng giọng hơi run rẩy.
“Lấy một cái búa tạ dùng để phá dỡ tới đây!”, Trương Trần nói thản nhiên.
Chẳng bao lâu sau đã có người lấy búa ra đưa cho Trương Trần.
“Đè lấy cậu chủ Nhiễm đây để tôi chơi với cậu ta. Giữ chặt đấy nhé, không được để cậu ta rụt tay về!”, Trương Trần giơ búa lên, nhe răng ra nói.
Nghe vậy, cả đám đều cảm thấy run sợ. Ý của Trương Trần là sao? Anh định dùng búa đập nát tay của Nhiễm Minh Nhật ra à?
Tay Trương Trần này còn trẻ mà tàn nhẫn quá đi mất!
Đừng nói là Chu Nhân Kiệt, ngay cả Tôn Khuê Sơn cũng cảm thấy không rét mà run.
Bảy, tám người nhanh chóng dúi Nhiễm Minh Nhật nằm trên mặt đất, có người ghì chặt lấy cổ tay hắn.
Chu Nhân Kiệt hoàn toàn ngây người, cũng không biết nên nói điều gì, thế nhưng ông ta biết lần này lớn chuyện rồi. Ông ta căn bản không thể khuyên được Trương Trần, nếu không thì ông ta đã khuyên ngay từ đầu.
“Trương Trần, tôi xin lỗi anh, tôi cũng sẽ xin lỗi Chu Viên Viên, tôi sẽ về Nam Sơn ngay, không bao giờ tới đây nữa, anh tha cho tôi có được không?”, Nhiễm Minh Nhật hoảng sợ gào lên.
Thế nhưng Trương Trần không hề dao động.
Anh bỗng dồn sức giơ búa lên, sau đó nện mạnh vào bàn tay Nhiễm Minh Nhật.
Rắc rắc!
Tiếng vang giòn giã vọng ra, đó là tiếng xương cốt vỡ vụn, kèm theo là tiếng hét thảm thiết của Nhiễm Minh Nhật.
Mọi người đồng loạt nhìn sang, máu tươi vẩy lên mặt đất, bàn tay của Nhiễm Minh Nhật thì đã be bét máu thịt.
Ở đây có không ít người hiểu biết về ngành y, lập tức nhận ra được rằng bàn tay của Nhiễm Minh Nhật không chỉ đơn giản là vỡ xương.
“A a a…”, Nhiễm Minh Nhật gào thét, khuôn mặt của hắn vặn vẹo vì đau đớn, gân xanh trên cổ nổi lên, hàm răng cắn đến mức bật máu.
“Tay còn lại!”, Trương Trần nói thản nhiên như không hề nhìn thấy.
Giờ khắc này, ai cũng cảm thấy rùng mình, ngay cả một số người dám đánh đấm dám liều mạng cũng vô thức lùi lại một bước.
Vừa cười vừa đập nát bàn tay người ta, không phải kẻ điên thì chính là ma quỷ, hiển nhiên Trương Trần có thể đứng ở đây thì tuyệt đối không phải kẻ điên.
Sau khi đập búa thứ hai, Nhiễm Minh Nhật không thể chịu được, ngất xỉu không biết gì nữa.
Đương nhiên Trương Trần sẽ không bỏ qua như thế. Nhiễm Minh Nhật nhanh chóng bị gọi dậy, đầu hắn ta vùi chặt vào mặt cỏ, thân thể run lẩy bẩy.
“Trương… Trần…”, Chu Nhân Kiệt cũng đang run rẩy, ông ta nói từng chữ một: “Đủ rồi đấy!”
“Vẫn còn thiếu chút nữa”, Trương Trần nhìn về phía Chu Viên Viên, nói: “Viên Viên, tới đây!”
Nhìn tình cảnh của Nhiễm Minh Nhật, Chu Viên Viên cũng tê cả đầu, cô ta dịch tới gần đó, nhìn Trương Trần với vẻ không hiểu.
“Viên Viên, cô cũng học y, hẳn là biết loại tổn thương này của Nhiễm Minh Nhật có thể khôi phục rất dễ. Bây giờ đã trút giận xong rồi, cũng đến lúc phải cân nhắc chuyện tiếp theo”.
Trương Trần nói chậm rãi: “Bây giờ cô có hai lựa chọn, dù thế nào thì tôi cũng tôn trọng sự lựa chọn của cô”.
Chu Viên Viên gật đầu, Trương Trần nói tiếp: “Thứ nhất là đánh hắn trở thành tàn phế thật, cắt đứt hậu hoạn về sau. Đánh gãy tay chân hắn, sau đó đâm kim vào huyệt vô trung của hắn, cho dù Hoa Đà sống lại cũng chỉ có thể nhìn Nhiễm Minh Nhật nằm trên giường ăn uống giải quyết trong suốt quãng đời còn lại”.
“Thứ hai là tha cho hắn, nhưng chắc hẳn cô cũng biết đôi điều về thế lực của nhà họ Nhiễm, ông nội cô thì nhát như chuột, rất có thể sự trả thù của hắn sẽ không có hồi kết, tự cô nghĩ đi!”
“Viên Viên, không được…”, Chu Nhân Kiệt nghe mà khiếp vía, nếu Chu Viên Viên làm thế thật thì nhà họ Nhiễm sẽ không chỉ tính sổ với Chu Viên Viên và Trương Trần, ngay cả nhà họ Chu cũng sẽ bị liên lụy.
“Viên Viên, không cần để ý tới ông ta, cô cứ nghĩ đi. Tôi dám làm thế thì cũng dám chắc là bọn họ sẽ không làm gì được tôi. Tôi đâu phải đồ ngốc, sao lại tự tìm đến cái chết được đây?”, Trương Trần nhẹ giọng khuyên nhủ.
Chu Viên Viên ngơ ngác nhìn Trương Trần, trong đầu nghĩ đến sự tra tấn của Nhiễm Minh Nhật với cô ta, cơn giận trong lòng bùng cháy, cô ta thực sự rất muốn làm Nhiễm Minh Nhật trở thành một tên tàn phế, không cho hắn một cơ hội nào.
Cô ta suy nghĩ rất lâu, chỉ có Chu Nhân Kiệt đứng bên cạnh hô hào rồi bị người của Tôn Khuê Sơn đấm ngã, những người khác đều không nói câu gì, Trương Trần cũng chỉ lẳng lặng chờ đợi.
“Anh không sao thật chứ?”, rốt cuộc Chu Viên Viên cũng ngửa mặt nhìn Trương Trần và hỏi.
“Tôi không làm anh hùng rơm đâu!”, Trương Trần cười nói.
“Cảm ơn anh!”, Chu Viên Viên bỗng nhón chân lên hôn một cái vào má Trương Trần.
Trương Trần nghệt mặt ra, đám Triệu Chí Hào, Tôn Khuê Sơn cũng mở to đôi mắt, Chu Viên Viên thì đỏ bừng mặt.
“Hơ, ai mang một con dao tới đây!”, Trương Trần phá vỡ sự lúng túng, thoát khỏi cảm giác dịu dàng nồng thắm ấy.
Một con dao nhanh chóng được đặt vào tay Chu Viên Viên.
Chương 109: Chuẩn bị
Triệu Chí Hào và Tôn Khuê Sơn quay đi, đây cũng đâu phải là chuyện gì đáng xấu hổ!
Vừa rồi Trương Trần đánh Nhiễm Minh Nhật, bọn họ đều tận mắt chứng kiến. Giờ đây gân tay gân chân gì cũng không còn quan trọng nữa rồi, chỉ là tuổi tác của bọn họ không cho phép. Ngán ngẩm nhìn Trương Trần và Chu Viên Viên, giữa chốn đông người thế này, liệu có thích hợp không?
Chu Viên Viên run rẩy cầm con dao găm trong tay. Cô ta chưa từng làm loại chuyện như thế này bao giờ, lần đầu không tránh khỏi căng thẳng.
Chu Nhân Kiệt ở bên cạnh cũng đã tuyệt vọng rồi, chỉ cần Chu Viên Viên đâm nhát dao này xuống thì coi như hết, nhà họ Chu chắc chắn không còn đường sống!
“Ahhhh!”, Chu Viên Viên đột nhiên hét lên, nhắm chặt mắt đâm vào gân tay Nhiễm Minh Nhật.
Còn Triệu Chí Hào và Tôn Khuê Sơn ở bên vẫn quay mặt đi cười tủm tỉm. Nhìn vẻ mặt bỉ ổi đó, là đàn ông thì đều hiểu chuyện mà hai ông lão đang thảo luận chắc chắn chẳng mấy tốt đẹp gì!
Đột nhiên Tôn Khuê Sơn vô tình ngẩng đầu lên, thì nhìn thấy một người đàn ông bước xuống từ một chiếc xe con màu cờ đỏ. Ông ta vội vàng chạy tới đến cả cửa xe cũng không kịp đóng.
“Không ổn rồi!”, Tôn Khuê Sơn biến sắc, vội vàng quay người hét lớn: “Dừng tay, dừng tay...”
Vừa nói Tôn Khuê Sơn vừa vội vàng chạy lại. Lúc này Chu Viên Viên cũng đã mở mắt. Trương Trần cũng nhìn Tôn Khuê Sơn với ánh mắt hoài nghi.
“Cậu Trương, có người tới!”, Tôn Khuê Sơn sắc mặt khó coi nói.
Trương Trần nhíu mày, ở Hoài Bắc, người có thể khiến Tôn Khuê Sơn biến sắc chắc chắc không phải người tầm thường, anh hỏi: “Người đó là ai?”
“Vu Ấu Hoa, người của bên thành phố Trường Minh, xét theo quyền lợi thực tế mà nói, cục trưởng Hàn của Hoài Bắc cũng phải dưới chướng ông ta, nếu ông ta nổi giận thì cho dù là ở Hoài Bắc ông ta cũng có tiếng nói không hề nhỏ!”, Tôn Khuê Sơn sắc mặt khó coi nói.
Nhất là cách tồn tại như của nhà họ Tôn ông ta, kiêng kị nhất là cảnh sát. Ông ta còn đỡ, vì dù sao thân phận của ông ta cũng là bề nổi, nhưng Tôn Khuê Minh, em trai ông ta thì coi như xong đời rồi!
Có một số chuyện lẽ ra đều là do Tôn Khuê Minh ra mặt. Giống như trường hợp này, thường thì Tôn Khuê Sơn sẽ không nhúng tay vào. Nhưng vì chuyện này dính dáng đến Trương Trần, mà lần trước lúc trị bệnh cho bố của ông ta, em trai ông ta lại đắc tội Trương Trần. Vậy nên, chỉ cần liên quan đến Trương Trần, Tôn Khuê Minh sẽ ngoan ngoãn đưa người cho anh trai ông ta!
Lúc này, người đàn ông trung niên đó, cũng chính là Vu Ấu Hoa đã đi tới!
Ông ta đúng là béo quá rồi, đi có mấy bước mà mồ hôi đã đầm đìa đầy lưng.
Vừa bước vào ông ta liền quát lớn: “Tất cả đứng yên, dừng tay lại cho ông!”
Vu Ấu Hoa nói xong liền liếc mắt sang Nhiễm Minh Nhật, sắc mặt ông ta lập tức xám lại!
“Cậu chính là người cầm đầu ở đây?”, Vu Ấu Hoa đảo mắt một vòng. Mặc dù khó hiểu vì không biết tại sao một thằng nhóc chừng hai mươi tuổi lại đứng ở vị trí chính giữa, nhưng giờ ông ta không rảnh để ý tới chuyện đó.
Ông ta nhận được điện thoại từ thành phố Trường Minh liền vội vàng chạy tới, người còn không kịp đem theo, nhưng xem tình hình có vẻ như đã chậm một bước rồi!
Trương Trần nhún vai từ chối cho ý kiến.
Vu Ấu Hoa cực kì tức giận, nghiêm nghị nói: “Cậu đang phạm tội đấy, còn ngay trước mặt tôi, đưa người đi cho tôi!”
“Cậu Trương, chuyện này, hay là trước tiên cậu cứ chịu oan ức một chút đã?”, Tôn Khuê Sơn lại gần, nhỏ giọng nói.
Ông ta chính là nhân vật bề nổi. Mặc dù lần này là người ông ta đưa tới, nhưng ông ta muốn rửa sạch tội cũng vô cùng đơn giản, ông ta là vì nghĩ cho em trai và nhà họ Tôn mới làm như vậy!
Trương Trần có còn con át chủ bài nào không, Tôn Khuê Sơn không biết được. Ông ta cũng không quá lo lắng về Trương Trần, dù sao người ta cũng là một nhân vật lớn, đến nhà họ Mạc ở thủ đô còn có thể điều tới nữa là. Nhưng ngược lại nếu chọc giận tới Vu Ấu Hoa thì nhà họ Tôn của ông ta chỉ có nước bị trút giận!
Trương Trần suy tư một lát cuối cùng cũng gật đầu. Chuyện này suy cho cùng cũng là cuộc đọ sức trên vùng xám. Nếu anh đối đầu với Vu Ấu Hoa ở đây, có lẽ không có gì đáng ngại, nhưng chắc chắn cũng chẳng được lợi gì.
“Thông báo cho Cao Hưng Tùng, ngoài ra, trông chừng Chu Viên Viên cho tốt, nếu cô ấy xảy ra chuyện gì, tôi không cần biết Vu Ấu Hoa này lai lịch thế nào cũng sẽ phải trả giá đắt!”, Trương Trần thong thả nói.
Giọng nói của anh không hề nhỏ, mặc dù là nói với Tôn Khuê Sơn nhưng Vu Ấu Hoa đã nghe thấy hết, ông ta giận tới xây xẩm mặt mày.
Cái thằng khốn này, đúng là không coi ai ra gì!
Trương Trần bình thản giải tán mọi người trước mặt Vu Ấu Hoa như không có chuyện gì xảy ra. Sau đó cùng Triệu Chí Hào và Tôn Khuê Sơn nghênh ngang bước lên chiếc xe con màu cờ đỏ, một màn này lại khiến Vu Ấu Hoa muốn tăng xông!
Mấy tên khốn này lại ngoan ngoãn như vậy, không cần ông ta nhiều lời đã tự mình chui lên xe.
Mấy người khác như Nhiễm Minh Nhật, Bạch Thu Nghiệp và Chu Nhân Kiệt vì bị thương nên được đưa tới bệnh viện trước rồi mới đưa tới đồn cảnh sát.
Vu Ấu Hoa sắc mặt khó coi đấm xuống bàn. Lúc đầu đi quá vội vã nên không kịp đem theo người, thế mà giờ lại phải giao cho Trương Trần ba người làm tài xế!
Có hành động của Cao Hưng Tùng, cùng với Triệu Chí Hào và Tôn Khuê Sơn nên anh sớm đã có cách đối phó với cục diện này rồi. Chiều hôm đó, đám người Trương Trần thuận lợi ra ngoài.
Đồng thời Tôn Khuê Minh, người đã chờ đợi rất lâu vội vàng xông lên mở cửa xe: “Đại ca, cậu Trương, chúng ta tổn thất vô cùng nặng nề...”
Ánh mắt Tôn Khuê Sơn lóe lên. Ông ta hiểu rõ mọi chuyện ở đây hơn Trương Trần, vì vậy lập tức nói: “Là Bạch Thu Nghiệp ra tay sao?”
“Không sai!”, Tôn Khuê Minh gật đầu nói: “Sản nghiệp của chúng ta ở thành phố Trường Minh đều bị phá hỏng rồi, số anh em bị thương cũng gần 100 người, đương nhiên, một chút thế lực của Bạch Thu Nghiệp ở Nam Thành cũng bị tôi xử lý sạch sẽ rồi!”
“Khiến các người bị liên lụy rồi!”, Trương Trần hơi áy náy nói. Thực ra ngoài lần gián tiếp trị bệnh cho ông cụ nhà họ Tôn ra, anh cũng chưa giúp được gì nhiều cho nhà họ Tôn. Ngay cả đợt chia hoa hồng đầu tiên của tập đoàn Mạt Lâm vẫn chưa có!
Có thể nói, nếu không tính chuyện trước mắt của ông cụ thì nhà họ Tôn vẫn luôn nỗ lực trả công. Còn Triệu Chí Hào tốt xấu gì vẫn có được Mạt Lâm, nhưng vì lần trước nhà họ Mạt chèn ép Triệu Chí Hào nên Trương Trần cũng không làm khó Triệu Chí Hào nữa.
Nếu so sánh, thì quả thật người nhà họ Tôn thiệt thòi quá lớn!
“Cậu Trương không cần nói như vậy!”, Tôn Khuê Sơn khoát tay, ông cụ nhà họ Tôn không lên tiếng thì ông ta chính là chủ nhà họ Tôn.
Trương Trần gật đầu nói: “Nói cho tôi tình hình trước mắt đi!”
Trương Khuê Sơn nghĩ một hồi rồi nói: “Thế lực chính của Triệu Chí Hào nằm ở trung tâm Hoài Bắc, tôi tin cậu cũng biết rõ rồi, vậy nên tôi sẽ nói luôn về vấn đề nhà họ Tôn chúng tôi!”
”Vì nằm ở Nam Thành, lại tiếp giáp với thành phố Trường Minh, nên đương nhiên chúng ta cũng sẽ có liên quan tới bên đó, nhưng xét về mọi mặt, Hoài Bắc và Trường Minh không thể so sánh được, chưa nói đến những thứ khác, chỉ cần cậu lên mạng xem giá nhà là đủ biết rồi!”
“Ồ?”, Trương Trần nói: “Vậy xem ra, Thành phố Trường Minh này đúng là một mảnh đất rất màu mỡ nhỉ?”
Tôn Khuê Sơn ngây người: “Xét từ mấy thành phố xung quanh Hoài Bắc thì quả thật Trường Minh là béo bở nhất!”
Trương Trần gật đầu nhìn Tôn Khuê Minh, cười khẩy.
“Các người có muốn nuốt chửng thế lực màu xám này của Trường Minh rồi một bước lớn mạnh không?”, Trương Trần đột nhiên nói, khiến ba người trong xe giật mình, đặc biệt là Tôn Khuê Minh, vì đây là mảnh đất ông ta phụ trách chính, nếu không phải trước kia ông ta đắc tội Trương Trần, Tôn Khuê Sơn sợ ông ta làm hỏng chuyện, thì những việc này lẽ ra phải là Tôn Khuê Minh đưa người ra chống đỡ hộ Trương Trần.
“Chuyện này, cậu Trương, có lẽ cậu không hiểu rõ thành phố Trường Minh và Hoài Bắc cho lắm!”, Tôn Khuê Minh nói.
Thân phận của Triệu Chí Hào và Tôn Khuê Sơn đều là những nhà kinh doanh nghiêm túc, xét về lợi ích bọn họ tính toán tỉ mỉ nhạy bén hơn Tôn Khuê Minh, nhưng lại không tiện nói thẳng, nên Triệu Chí Hào đột nhiên cười nói: “Tôn Khuê Minh, cậu Trương có lẽ không hiểu rõ tình hình cụ thể thật, nhưng cậu ấy không hề mạnh miệng!”
“Anh trai ông không tiện nói thẳng, vậy thì để tôi nói giúp ông ấy đi. Triệu Chí Hào tôi giúp cậu Trương làm việc, đừng nói những chuyện khác, chỉ tính riêng chuyện tập đoàn Mạt Lâm cũng đủ khiến tôi không biết phải báo đáp thế nào rồi. Nhưng còn nhà họ Tôn các người cho tới giờ vẫn chưa thấy được lợi ích thiết thực nào, đây là một cơ hội tốt đấy!”
“Được rồi, tôi chỉ đưa ra vấn đề, còn lại mọi người suy nghĩ cho kĩ đi, chuyện này không gấp, trở về rồi nói sau!”, Trương Trần nói.
Suốt đường đi, Tôn Khuê Minh vô cùng rầu rĩ, ông ta cũng rất muốn có được thành phố Trường Minh, tới lúc đó, nhất định phải là ông ta ra tay, vì anh trai ông ta dù sao vẫn phải phụ trách việc kinh doanh trên bề nổi. Nhưng dù vậy ông ta vẫn hơi lo, Hoài Bắc này còn chưa xử lý xong, đã nghĩ tới thành phố Trường Minh, đây chẳng phải là tìm đường chết sao?
Sau khi tạm biệt, Triệu Chí Hào lái xe đưa Trương Trần về, còn hai anh em nhà họ Tôn cũng trở về nhà lo liệu những việc khác.
“Cậu Trương, người tài của nhà họ Tôn chỉ có một, đó chính là Tôn Khuê Sơn, trước kia là Tôn Khuê Sơn phụ trách vùng xám này, nhưng vì Tôn Khuê Minh không làm nên trò trống gì nên hai người họ đã đổi cho nhau, từ đó về sau phân công rõ ràng, nhưng Tôn Khuê Minh vẫn thiếu một điểm này, vừa nãy cậu nói thẳng quá, ông ta căn bản không dám tiếp!”, Triệu Chí Hào nói trên đường đi.
“Há miệng chờ sung thì ai mà không biết, nếu Tôn Khuê Minh không làm được, thì đành phải để Tôn Khuê Sơn gánh vác thôi, cứ coi như là báo đáp chút gì đó cho nhà họ Tôn đi!”, Trương Trần nhẹ giọng nói.
Lòng tin của Triệu Chí Hào được giữ vững từ sau cuộc trò chuyện của ông ta và Trương Trần ở tập đoàn Triệu Thị, ông ta và Trương Trần có những chuyện có thể trực tiếp nói ra mà không cần đắn đo.
Triệu Chí Hào gật đầu rồi đưa Trương Trần tới phòng khám của Chu Viên Viên.
Chu Viên Viên đã trở về, cô ta chỉ bị thương ngoài da, băng bó một chút là ổn.
Nhìn thấy Trương Trần, Chu Viên Viên vui mừng đi tới, cô ta lại thuê một miếng đất, cô ta hết hi vọng với nhà họ Chu rồi, không muốn trở về nữa, vì vậy sau này sẽ ở lại cạnh phòng khám, như vậy cũng tiện.
“Thủy Y không cần anh nữa nên tôi miễn cưỡng chứa chấp anh đấy, phòng tôi đã dọn dẹp cả rồi, sau này anh cứ ở đây đi!”, Chu Viên Viên nói xong liền móc ra một chùm chìa khóa.
Trương Trần ngơ ngác: “Không cần, tôi có chỗ ở rồi, tôi ở khách sạn cũng được”.
“Cũng phải, đường đường là chủ tịch hiệp hội y học, ông chủ đứng sau tập đoàn Mạt Lâm sao có thể không có chỗ ở cơ chứ?”, Chu Viên Viên nói với giọng chua ngoa.
Vừa nói xong, cô ta liền nhận ra có gì đó không đúng, mặt đỏ ửng, vội vàng chạy ra sau bệnh viện sắp xếp dược liệu.
Trương Trần khó hiểu, Chu Viên Viên này nói chuyện sao lại sặc mùi khiêu khích vậy, anh cũng chưa động tới cô ta mà.
Chương 110: Anh thật trượng nghĩa
“Khụ khụ, ừm, cậu Trương, tôi về trước nhé!”
Triệu Chí Hào ở bên cạnh thấy hơi lúng túng, ở đây ông ta cứ cảm thấy bản thân dư thừa, bèn kiếm cớ để đi khỏi đây.
Bởi vì nhàm chán, Trương Trần cũng ngồi trước quầy thuốc, hai tay chống cằm nghĩ chuyện tương lai. Tôn Khuê Minh của nhà họ Tôn có cái khí phách ấy hay không? Anh phải dùng thủ đoạn gì thì mới có hiệu quả nhất? Bố cục của Hoài Bắc trong tương lai sẽ thế nào?
Cứ ngẫm nghĩ thế mà bầu trời tối dần đi lúc nào chẳng hay, Trương Trần làm thuốc bôi rồi ra đằng sau tìm Chu Viên Viên.
“Tới đây, cởi áo ra”.
“Anh, anh định làm gì? Tôi đang bị thương đấy!”, Chu Viên Viên nói nhỏ, không dám ngẩng đầu nhìn Trương Trần.
“Thừa lời”, Trương Trần trợn trắng mắt, nói: “Cô không bị thương thì tôi làm thuốc bôi cho cô làm gì? Bôi cái này lên, sau này sẽ không để lại sẹo!”
“Hớ???”, Chu Viên Viên lúng túng, may mà đã muộn rồi nên Trương Trần không nhìn thấy.
Chu Viên Viên cởi áo khoác ra, ngoan ngoãn để Trương Trần bôi thuốc cho mình. Để che giấu sự lúng túng của mình, cô ta nói trong sự lo âu: “Liệu Nhiễm Minh Nhật có tới kiếm chuyện nữa không?”
“Có!”, Trương Trần nói chắc chắn.
“Hơ, vậy thì phải làm thế nào đây? Tôi làm liên lụy đến anh rồi”.
“Không sao, nơi này là Hoài Bắc, hắn không dám làm gì quá lộ liễu đâu”.
Cứ thế một người hỏi một người đáp, bọn họ nhanh chóng bôi thuốc xong. Chu Viên Viên nhảy chân sáo ra ngoài mua cơm tối, Trương Trần cũng chuẩn bị thu dọn về khách sạn.
“Anh Trương, tôi có một vài chuyện muốn nói với anh”, Cao Hưng Tùng xuất hiện ở cửa phòng khám từ lúc nào chẳng hay.
“Vào đi rồi nói”, Trương Trần đưa cho cậu ấy một điếu thuốc rồi tùy ý ngồi trên ghế.
Cao Hưng Tùng cảm thấy ấm áp, tuy rằng không biết hút thuốc, nhưng cậu ấy vẫn cứ châm lửa.
Cậu ấy được như ngày hôm nay cũng là nhờ Trương Trần, mà Trương Trần cũng không coi cậu ấy là người hạ đẳng.
Cao Hưng Tùng do dự một lát rồi nói: “Anh Trương, nói thật, lần này tiếp xúc với Vu Ấu Hoa, nếu ông ta thật sự bất chấp thủ đoạn thì năng lực của tôi không đủ, đồng thời cũng thiếu kinh nghiệm thực tiễn”.
“Cậu không che giấu gì nhỉ!”, Trương Trần cười.
“Tôi không có mặt mũi vòng vo với anh”, Trương Trần cũng ngang tuổi với cậu, Cao Hưng Tùng nhìn anh, nói: “Nếu kéo Phương Đại Vĩ tới, tôi dám chắc Vu Ấu Hoa cũng không thể làm gì được, dù sao hiện tại đang xét về pháp luật, chỉ có điều…”.
“Chỉ có điều lần trước anh ta cắn ngược lại tôi một cái, trong lòng tôi có thành kiến đúng không?”, Trương Trần nói thản nhiên.
“Anh Trương, thực ra tôi đã điều tra về Phương Đại Vĩ rồi, sở dĩ lúc trước anh ta đối đầu với chúng ta là bởi vì Mã Tam Phong có ơn với anh ta. Tình cảnh của anh ta cũng gần giống với tôi, lúc trước toàn là Mã Tam Phong bỏ tiền trợ giúp anh ta, anh ta làm việc cho Mã Tam Phong miễn phí”.
“Nếu anh có thể bỏ qua mâu thuẫn trước kia, ra tay cứu mẹ anh ta, anh ta nhất định sẽ hết lòng với anh”.
“Ồ? Mẹ anh ta bị làm sao?”, Trương Trần hỏi.
“Mẹ anh ta bị bệnh nặng mười ba năm rồi, bởi vì anh ta tiêu hết tiền cho mẹ nên đã ba mươi bốn tuổi rồi mà vẫn không có người phụ nữ nào bằng lòng đi theo một người tay trắng như thế, dù rằng anh ta rất xuất sắc trong giới luật sư!”, Cao Hưng Tùng giải thích.
“Ha ha”, Trương Trần cười nhẹ một tiếng, nói: “Có hiếu, trọng tình nghĩa…”.
…
Trong một căn phòng cũ nát ở phía bắc thành phố ngập tràn một thứ mùi khiến người ta phải nhíu mày, thế nhưng đồ đạc trong đó lại được bày biện gọn gàng đâu ra đấy.
Một nồi thuốc đang được đun trên bếp lò bên cạnh, không bao lâu sau, người đàn ông rót thuốc ra, bưng vào căn phòng ở bên trong.
“Mẹ ơi, dậy uống thuốc đi”.
“Đại Vĩ, đừng chữa bệnh cho mẹ nữa, mẹ vẫn phải sống với lũ thôi. Làm liên lụy con lâu như thế, con cũng đến lúc tìm vợ rồi, mẹ muốn nhìn con sinh con trai!”
Bà cụ nằm trên giường bệnh nói với vẻ mặt áy náy. Bà biết không có cô gái nào chịu theo Phương Đại Vĩ là bởi vì bà, nếu không Phương Đại Vĩ đã nên người, lái Mercedes hay ở nhà lầu đều không thành vấn đề.
“Mẹ, mẹ nói gì vậy? Có mẹ thì nơi này mới là nhà, mẹ cứ yên tâm điều trị. Con nghe nói ở Nam An có một thầy Trung y rất giỏi, để con kiếm thêm một khoản tiền, mấy ngày nữa sẽ đưa mẹ đi khám, nhất định sẽ khỏi được”, Phương Đại Vĩ nói nhẹ nhàng, sau đó bắt đầu đút thuốc cho mẹ.
Cho mẹ uống thuốc xong, Phương Đại Vĩ uể oải ngồi xuống ghế sô pha ở bên ngoài. Hắn ta làm gì còn tiền, sau vụ kiện thất bại lần trước, cộng thêm hành động của Mã Tam Phong, suýt chút nữa hắn ta bị đá ra khỏi giới luật sư, đâu còn ai dám thuê hắn ta nữa.
Thuê hắn ta chẳng những đắc tội với Mã Tam Phong, mà còn đắc tội với Triệu Chí Hào. Bọn họ là hai nhân vật có sức ảnh hưởng ở Hoài Bắc, như một ngọn núi khiến người ta phải dừng bước.
Đột nhiên, bên ngoài vang lên những tiếng gõ cửa.
Phương Đại Vĩ mỏi mệt mở cửa ra, nhìn thấy hai người đứng ngoài cửa, hắn ta nói thản nhiên: “Anh Trương quyền thế và ngôi sao mới trong giới luật sư, tới đây để cười nhạo tôi hả?”
“Phương Đại Vĩ, anh ăn nói cho cẩn thận, đừng lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử!”, Cao Hưng Tùng trầm mặt nói.
Trương Trần chẳng hề để ý tới, anh cười nói: “Không mời tôi vào trong à?”
“Được”, Phương Đại Vĩ do dự rồi mở cửa ra.
Vừa ngồi xuống là Phương Đại Vĩ đã nói thẳng: “Hai người có chuyện gì thì cứ việc nói thẳng ra, ngày mai tôi còn có việc, phải ngủ sớm”.
“Đi mấy cây số vác hàng cho người ta?”, Trương Trần nhướng mày hỏi.
“Không liên quan gì tới anh!”, Phương Đại Vĩ nói lạnh lùng, hắn ta không có thu nhập, chỉ có thể làm nghề này.
“Phương Đại Vĩ, anh nhìn thử cái này đi”, Cao Hưng Tùng bỗng mở một giao diện trên điện thoại ra.
“Đây là video thần y Trương chiến thắng Hàn y, người trong video chính là anh Trương ở trước mắt anh. Anh ấy đến đây không phải để cười nhạo anh, anh còn chưa xứng! Anh ấy tới là để cứu mẹ anh!”
Đoàng!
Phương Đại Vĩ cảm thấy choáng váng đầu óc, hắn ta nhìn Trương Trần bằng đôi mắt không thể tin nổi. Như thể nhớ tới điều gì đó, hắn ta hỏi: “Vậy, vậy người đã giấu mặt chữa trị bệnh tim ngay trong Tòa án hôm đó không phải ông Cổ, mà là anh?”
“Đúng thế, đưa tôi đi gặp mẹ anh”, Trương Trần nói.
Phương Đại Vĩ sửng sốt, một lúc lâu sau, hắn ta bỗng đứng lên rồi quỳ bịch xuống trước mặt Trương Trần.
“Anh thật trượng nghĩa, cho dù có chữa được hay không thì sau này Phương Đại Vĩ tôi cũng sẽ nghe anh!”
Phương Đại Vĩ nói trong sự áy náy. Hắn ta cũng biết Trương Trần và Cao Hưng Tùng đến đây chắc chắn là có mục đích khác, thế nhưng tất cả đều không quan trọng.
Hắn ta chỉ là một luật sư, có rất nhiều người giỏi hơn hắn ta, Trương Trần không nhất định phải chọn hắn ta.
Trương Trần thản nhiên gật đầu, anh không nói gì nữa, vào phòng bắt mạch cho bà cụ.
Không bao lâu sau, Trương Trần vén rèm cửa lên, đặt một trang giấy trước mặt Phương Đại Vĩ.
“Mỗi ngày chỉ uống một lần, mỗi lần sắc một bát, không quá một tháng là mẹ anh có thể chống gậy đi lại”.
“Cảm ơn anh!”, Phương Đại Vĩ nói nghẹn ngào, lại cúi người với Trương Trần một lần nữa.
Trương Trần gật đầu nói: “Anh và Cao Hưng Tùng mở văn phòng luật sư chung đi, thu nhập chia đều. Cậu ta còn trẻ, anh chỉ bảo cậu ta nhiều một chút, gặp chuyện gì không giải quyết được thì gọi điện cho tôi là được”.
“Cao Hưng Tùng, cậu nói lại chuyện Vu Ấu Hoa cho anh ta đi, lấy ông ta luyện tập trước”.
“Tôi hiểu!”, Cao Hưng Tùng gật đầu. Suốt đêm đó, cậu ấy và Phương Đại Vĩ bàn bạc xem phải đánh bại Vu Ấu Hoa thế nào.
Trương Trần thì trở về khách sạn.
Anh nằm trên giường day trán. Có luật sư lành nghề như Phương Đại Vĩ, cộng thêm tài năng bẩm sinh của Cao Hưng Tùng, anh tin chỉ cần không có sơ sót quá lớn thì bọn bọn sẽ ứng đối được hết.
Lần này có bọn họ, Trương Trần cũng có thể thoải mái hơn một chút.
Đêm dần về khuya, Trương Trần ôm chăn chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Trương Trần mang đồ ăn sáng tới bệnh viện.
Chuyện của Chu Viên Viên đã tạm thời kết thúc, trong lòng anh vẫn mong nhớ Phương Thủy Y.
Vào bệnh viện, cảnh tượng trước mắt khiến Trương Trần nhíu mày.
Đám người nhà họ Phương bao gồm cả Phương Thiên Quang đứng chặn trước cửa phòng bệnh, Phương Thiên Bàng đang nhíu mày nói gì đó.
Trương Trần đi thẳng về phía trước. Nhìn thấy Trương Trần, nỗi hận trong lòng người nhà họ Phương dâng lên, nhà họ Phương bọn họ rơi vào cảnh này đều là tại Trương Trần cả!
“Chậc chậc, cậu Trương, chúng tôi nghe nói Trương Quốc Hồng về nhà ngoại, ông chủ Mạt Lâm bảo đám Triệu Chí Hào tới đó tạo thế, cậu tới đây làm gì? Vẫn muốn làm hàng dự bị hả? E rằng cậu vẫn chưa biết mình bị cắm sừng đâu nhỉ?”
“Hê hê, với tính cách của loại người như Trương Quốc Hồng, chắc chắn bà ta sẽ đá Trương Trần ra, sau đó tặng con gái mình cho ông chủ Mạt Lâm, tên Trương Trần này đúng là đáng thương thật!”
Phương Thiên Bàng thở dài một tiếng, mấy câu nói bóng nói gió như thế này đều do Trương Quốc Hồng cố tình rêu rao ra, một là để tuyên bố bà ta không phải kẻ dễ bắt nạt, hai là để uy hiếp một số người, ba là bởi bà ta thật sự muốn đá Trương Trần ra ngoài.
“Cút hết đi!”, Trương Trần chẳng có thái độ tốt đẹp gì với những người này, anh trực tiếp lên tiếng.
“Cậu dám mắng bọn tôi à? Có phải cậu mọc sừng mà vẫn cảm thấy mình ghê gớm lắm không? Suốt ba năm không được chạm vào vợ, lại phải tặng cho ông chủ Mạt Lâm, cậu đúng là hào phóng!”, Vương Diễm lên tiếng châm chọc.
Trương Trần chẳng buồn nói nhảm với bọn họ, anh lấy điện thoại ra, nói: “Cục cảnh sát đúng không? Ở đây có người quậy phá, làm phiền các anh tới đây một chuyến!”
Lần này, sắc mặt của đám Phương Thiên Quang đều thay đổi, họ mắng chửi vài câu nữa rồi mới dẫn người đi.
“Trương Trần, ở chỗ bà cụ xảy ra chuyện, tôi phải tới đó một chuyến, cậu trông nom Thủy Y nhé!”, Phương Thiên Bàng nói rồi đuổi theo đám Phương Thiên Quang.
Trương Trần gật đầu rồi mở cửa vào trong. Vừa đặt bữa sáng lên bàn thì Trương Quốc Hồng đã lạnh lùng nhìn sang, nói bằng giọng không vui: “Lần trước tôi đã nói với cậu rồi mà, không có việc gì thì đừng tới đây, Thủy Y đã đồng ý ly hôn với cậu rồi, làm ông chủ Mạt Lâm hiểu lầm thì sẽ không hay đâu!”
Trương Trần bỗng nở nụ cười, anh nhìn người phụ nữ đặt nặng lợi ích này, nói: “Bà có hiểu biết gì về ông chủ Mạt Lâm không? Bà có biết đó là ai không?”
“Tất nhiên là tôi biết, chẳng phải là anh Cổ sao? Không cần cậu bận tâm, không có chuyện gì thì cút đi mau lên, đợi Thủy Y ra viện là sẽ làm thủ tục ly hôn với cậu!”, Trương Quốc Hồng trợn trắng mắt rồi nói.