Triệu Ngọc Sinh, chữ Ngọc trong tên được lấy từ “mạch thượng nhân như ngọc” và chữ Sinh được lấy từ “nhất thoa yên vũ nhậm bình sinh”.
Sự thật nói lên rằng, cái tên này thực sự xứng đáng với gia thế của Triệu Ngọc Sinh.
Nếu nói rằng có người có thể đấu tay đôi với nhà họ Tôn, e rằng cũng chỉ có nhà họ Triệu mới làm được mà thôi.
Nếu không có Trương Trần xuất hiện, nhân vật chính của hôn lễ cách đây ba năm với Phương Thủy Y có lẽ sẽ là Triệu Ngọc Sinh.
Bốn năm trước, khi vẫn còn ở trường đại học, Triệu Ngọc Sinh đã bắt đầu theo đuổi Phương Thủy Y, một người có gia thế phi thường, đẹp trai ngời ngời, còn một người là bông hoa đang thì hé nở, luôn vui vẻ và hoạt bát, hầu hết mọi người đều nghĩ rằng họ sẽ trở thành một đôi.
Khi ấy, mọi chuyện đều diễn ra tốt đẹp và nhà họ Phương cũng tin vào những điều đó, thậm chí sau khi tốt nghiệp, Phương Thủy Y có thể ngồi vào vị trí tổng giám đốc, một phần nguyên nhân trong đó cũng là nhờ Triệu Ngọc Sinh.
Phương Thủy Y kết hôn với Triệu Ngọc Sinh giống như gà biến thành phượng hoàng, một bước lên mây, kéo theo đó là toàn bộ người nhà họ Phương sẽ tiến cao thêm một bậc.
Khi ấy, Phương Thủy Y có thể nói là vô cùng nổi tiếng, bấy giờ ngay cả Phương Thiên Quang bành trướng quyền lực cũng phải nồng hậu tiếp đón, bởi mọi hy vọng trong tương lai đều gửi gắm hết lên người cô gái này.
Lúc đó, bà cụ Phương không có thái độ như bây giờ, cho dù Phương Thủy Y mở lời muốn hái sao trên trời, bà cụ cũng sẽ nghĩ cách để hái xuống.
Tất cả mọi thứ đều phát triển theo hướng tích cực, cho đến khi Trương Trần vô cớ xuất hiện!
Thân là chủ gia đình, ông cụ Phương đã cố gắng chống lại mọi sự phản đối và quyết gả Phương Thủy Y cho Trương Trần, quyết định này suýt làm gia đình chia cắt.
Không biết có bao nhiêu người đã âm thầm nói rằng ông cụ Phương bị bệnh mất trí ở người già và Trương Trần là người đã chuốc bùa mê thuốc lú cho ông.
Thực sự là không thể nào so sánh Trương Trần với Triệu Ngọc Sinh, từ bỏ Triệu Ngọc Sinh, lựa chọn Trương Trần, điều này vô tình chặt đứt con đường tươi sáng của nhà họ Phương, cũng vì điều này, Phương Thủy Y dần bị gạt bỏ khỏi dòng tộc.
Sau khi cô kết hôn, Triệu Ngọc Sinh vẫn không bỏ cuộc, cô gái đẹp như nàng tiên đứng trước mặt này là cô gái khiến nhiều người hằng mơ ước.
Sau khi nghe ngóng được tin Trương Trần và Phương Thủy Y chỉ là đôi vợ chồng hữu danh vô thực, Triệu Ngọc Sinh càng tiến công mạnh mẽ hơn. Điều này làm cho nhiều người nghĩ rằng cái sừng này Trương Trần nhận chắc rồi, thậm chí đến Triệu Ngọc Sinh cũng rất tự tin vào điều đó.
Điều mà Phương Thủy Y khiến cho Trương Trần rung động, ngoài đêm mưa gặp gỡ đó, là hai chữ chung thủy, mặc dù cô bất mãn với Trương Trần, hận không thể đạp chết anh, nhưng cưới cũng đã cưới rồi, trước khi ly hôn, cô sẽ không có ý đồ với bất kì người đàn ông khác.
Cho đến khi Triệu Ngọc Sinh đi nước ngoài, sóng gió mới dần lắng xuống.
Nhưng cho đến bây giờ, tên Triệu Ngọc Sinh này vẫn chưa hết ý đồ.
"Thủy Y, đã lâu không gặp!”, Triệu Ngọc Sinh mỉm cười chào hỏi, hắn nhìn cô, khuôn mặt xinh đẹp khiến mọi đàn ông trên đời rung động đêm đêm không thể say giấc.
Mặc dù hôm nay Phương Thủy Y vội vàng ra khỏi nhà, quần áo đầu tóc không được chỉn chu, nhưng mái tóc rối bời lại có một sức hút khác lạ, từ người phụ nữ trưởng thành nay biến thành một cô gái hàng xóm mong manh tinh nghịch, sự chuyển đổi phong cách này càng làm Triệu Ngọc Sinh si mê cô hơn.
"Uhm, đúng vậy nhỉ!", Phương Thủy Y ngại ngùng cười trừ.
"Em vẫn còn đẹp như vậy, oh, nhân tiện, anh biết một nhà hàng mới mở rất ngon, em chắc chắn chưa đến đó bao giờ, tối nay chúng ta đến đó ăn tối được không?", Triệu Ngọc Sinh ngẫu hứng mở lời, nhưng nhìn vào đôi mắt rực cháy ấy, trong tâm chắc hẳn là nghĩ nhiều hơn so với lời nói trên môi.
"Thật là ngại quá anh Triệu, tôi không có thời gian!”, Phương Thủy Y khéo léo từ chối.
"Không sao, hôm nay không được vậy thì ngày mai, cũng phải có lúc có thời gian rảnh chứ!”, Triệu Ngọc Sinh nói với thái độ quyết không buông bỏ, khóe miệng mang theo một nụ cười, khiến mọi người nhìn vào đều cảm thấy hắn ta phong độ ngời ngời.
“Tôi...”
"Chúng tôi đồng ý!", Phương Thủy Y vừa định nói rằng tôi đã kết hôn rồi, sau này không nên liên lạc nữa, thì đã bị Trương Trần cướp lời.
Nói đến đây, Tôn Mỹ Lâm dùng ánh mắt khinh thường để nhìn Trương Trần, người phụ nữ của anh ta được mời bởi một người đàn ông khác, Phương Thủy Y kiên quyết từ chối, nhưng thứ vô dụng này liền đồng ý thay, muốn tận dụng cơ hội này để tạo mối quan hệ với Triệu Ngọc Sinh sao?
Đây là loại đàn ông mà Tôn Mỹ Lâm ghét nhất, bán rẻ người phụ nữ của mình, rõ ràng đây là một thằng tồi.
Triệu Ngọc Sinh liền nở một nụ cười, trong lòng Triệu Ngọc Sinh vốn khinh thường Trương Trần, nhưng bây giờ cảm thấy anh cũng coi như là biết điều, ít nhất biết cách để làm hài lòng người khác.
Triệu Ngọc Sinh đã quyết định rồi, nếu như Trương Trần đủ thông minh để giúp hắn ta có được Phương Thủy Y, hắn ta không ngại thưởng cho Trương Trần một khúc xương ngon.
Khuôn mặt Phương Thủy Y lộ ra vẻ thất vọng tột cùng, lẽ nào Trương Trần đã ngu muội đến mức này rồi sao, bất cứ ai cũng có thể nhìn ra, đây không đơn giản chỉ là một bữa ăn, người ta có ý muốn cắm lên đầu anh một cái sừng, nhưng Trương Trần vẫn cứ thản nhiên đồng ý.
"Được rồi, Thủy Y, thế nhé, anh sẽ đến đón em vào buổi tối!”, Triệu Ngọc Sinh trong lòng thầm hạnh phúc, người phụ nữ trong mộng bốn năm năm nay của hắn ta, đã đến lúc hắn có được cô rồi.
"Haha, điều này thì không phiền anh, tôi lái xe đưa Thủy Y đi là được, tôi ăn khá nhiều, đến lúc đó cậu chủ Triệu đừng để ý nhé!", Trương Trần mỉm cười nói.
Mọi người đều tròn mắt sững sờ, Triệu Ngọc Sinh dùng ánh mắt kì quái nhìn Trương Trần, thắc mắc hỏi: "Ý anh là sao, tôi không có mời anh!"
"Ý anh là chỉ mời một mình vợ tôi đi ăn vào buổi tối sao?", Trương Trần không hài lòng nói.
Ánh mắt Triệu Ngọc Sinh nhìn Trương Trần giống như nhìn một kẻ ngốc vậy, điều này lại còn cần phải hỏi sao, hắn ta dĩ nhiên sẽ không mời một người đàn ông đi ăn rồi, hắn đâu phải là đồng tính, thậm chí nếu là đồng tính, hắn ta cũng không thể ngửi được Trương Trần.
"Nếu như vậy thì tôi e rằng sẽ phải làm anh thất vọng rồi, vợ tôi bị tôi chiều quá, không có tôi ở bên cạnh, cô ấy không thể ăn nổi bất cứ thứ gì, hơn nữa... Anh mời một người phụ nữ đã có chồng ra ngoài vào buổi tối, lẽ nào đạo đức và phẩm chất của anh ngay từ lúc sinh ra đã bị mẹ của anh mang vứt đi cùng cuống rốn rồi?"
“....”
Trương Trần nói liền một mạch, lời nói của anh khiến Triệu Ngọc Sinh ngại đến đỏ ửng cả mặt, thứ vô dụng này từ khi nào miệng lưỡi trở nên sắc bén như vậy, hồi trước có người nhàm chán bước lên đạp cho tên vô dụng này vài đạp, hắn cũng chỉ biết cười cười, sao hôm nay cứ như một người khác vậy?
Triệu Ngọc Sinh thầm chửi trong lòng, hắn hận không thể một gậy đánh văng cái não của Trương Trần, nhưng ở trước mặt mọi người, chung quy vẫn phải giữ chút hình tượng cho bản thân.
Hắn cố gượng cười, nói: “Tôi và Thủy Y cũng là bạn bè, tôi mời cô ấy bữa cơm có gì không phải à?”
"Tôi đã nói rồi mà, tôi sợ vợ mình nôn ra mất!”, Trương Trần buông xuôi tay và nói.
Ha ha!
Lời của Trương Trần khiến Phương Thủy Y và Tôn Mỹ Lâm nhịn không được mà bật cười, nhưng rất nhanh Phương Thủy Y nhận ra rằng mình đã thất lễ, vội vàng kéo kéo Trương Trần, mặc dù như thế này sẽ hả giận, nhưng ít nhiều cũng đã xúc phạm đến thiếu gia nhà họ Triệu.
Tôn Mỹ Lâm cũng đã thay đổi quan điểm đối với Trương Trần, lão này, đích thị là bề ngoài mềm mỏng bên trong nham hiểm, kịch hay đều ở phía sau đây.
Triệu Ngọc Sinh mặt đỏ bừng bừng, hắn ta tự hỏi bản thân mình mặc dù không phải là một minh tinh, nhưng cũng không đến mức làm cho người ta nhìn vào ăn không nổi cơm, cái tên vô dụng này dường như đã thay đổi.
"Được rồi, đừng cãi nhau nữa!", Tôn Mỹ Lâm cắt ngang bầu không khí ngượng ngùng, tiến đến kéo Triệu Ngọc Sinh và nói: "Anh Triệu, chúng ta vào trong đi!"
Triệu Ngọc Sinh gật đầu, Trương Trần và Phương Thủy Y cũng đi theo vào, ngay bên cạnh một đội an ninh đang đứng trực đột nhiên lao đến.
"Tôi nể mặt khách quý nên mới không tính toán với hai người, còn không chịu quay về, cần tôi nói lại lần thứ hai sao?", dừng chân lại, Tôn Mỹ Lâm không hài lòng hỏi.
Trương Trần cau mày nói: "Tôi thực sự biết y thuật, tốt nhất cô nên để cho tôi vào xem!"
“Từ khi nào mà một con heo cả ngày chỉ ăn và ngủ cũng biết y thuật rồi!", Triệu Ngọc Sinh lạnh lùng nói, anh làm hắn bẽ mặt, hắn cũng phải trả lại anh một vố.
"Mỹ Lâm, đừng nghe hắn ta nói liều, theo anh thấy tất cả đều là bịa đặt, đến lúc thực sự xảy ra chuyện, cái mạng của hắn cũng không chuộc được tội đâu, anh đã mời được Vương Hiển Chi tiên sinh, ông ấy sẽ nhanh đến thôi”.
Triệu Ngọc Sinh cười nhạo, đột nhiên từ phía xa có một chiếc xe màu đen đang chạy đến, Triệu Ngọc Sinh cười và nói: "Đến rồi, chúng ta mau ra đón thôi!"
"Tốt rồi!", Tôn Mỹ Lâm thầm mừng trong lòng, danh tiếng của Vương Hiển Chi cũng giống như danh tiếng của nhà họ Tôn ở Hoài Bắc vậy.
Phương Thủy Y có chút động lòng, Vương Hiển Chi tiên sinh được mọi người gọi là Thánh Thủ, bộ kim vàng của ông ta không biết đã cứu được bao nhiêu mạng người, chỉ cần còn hơi thở, cho dù là nguy kịch đến thế nào, Vương Hiển Chi cũng có thể khiến người bệnh chống cự được thêm một tuần.
"Anh Triệu, sao anh lại có thể mời được lão tiên sinh này đến vậy?", nhìn vào chiếc xe ở phía xa, Tôn Mỹ Lâm vui mừng hỏi.
Nhà họ Tôn cũng đã từng tìm đến lão tiên sinh này, nhưng Vương Hiển Chi tiên sinh hành tung bất định, rất ít người có thể liên lạc được với ông ấy, nhưng bây giờ lại xuất hiện ở đây, cô ta biết rằng ông nội của mình chắc chắn được cứu rồi.
"Vương tiên sinh và gia đình họ Triệu bọn anh có mối quan hệ từ thời xưa, nghe nói về tình trạng của ông cụ Tôn, anh đã vội tìm một vài người quen để liên lạc ngay lập tức, may mắn là vẫn còn kịp!"
Triệu Ngọc Sinh mỉm cười nói, ánh mắt nhìn về hướng Phương Thủy Y hai người có chút đắc ý, biết rằng những người bình thường không thể đủ sức ảnh hưởng để mời được vị Thánh Thủ này.
Nhìn về phía đôi mắt của Trương Trần như đang nói, nhìn thấy không đồ vô dụng, đó là khoảng cách, trong một tình huống khó khăn như thế thiếu gia đây vẫn có thể giải quyết.
Đọc hiểu được những gì Triệu Ngọc Sinh đang nghĩ, Trương Trần không thể nhịn nổi mà bật cười, Triệu Ngọc Sinh dù gì cũng xuất thân từ một gia tộc lớn, ở trước mặt phụ nữ mà ghen tuông ra oai, ngay cả tâm tư của bản thân cũng không thể che đậy nổi.
Rất nhanh, chiếc xe đến và cửa xe mở ra, bước xuống là một người đàn ông lớn tuổi, ông ta có bộ râu dài phải đến 30cm, mặc một bộ áo dài, nhìn có vẻ như cao nhân thế gian.
"Ông Vương!", Triệu Ngọc Sinh và Tôn Mỹ Lâm vội vàng tiến đến để chào hỏi.
Vương Hiển Chi gật nhẹ đầu nhìn xung quanh, mắt không ngừng nhìn một thanh niên đứng cách đó không xa, chàng thanh niên trên môi nở nụ cười, phong độ ngời ngời.
"Anh trai Vương!", Thấy Vương Hiển Chi chú ý đến mình, Trương Trần cười nói.
"Tôi có thể gọi cậu là em trai, nhưng cậu đừng gọi tôi là anh trai, nếu con nhoc nhà tôi biết cậu và tôi đồng lứa, nó đem đốt hết cái vườn thuốc của tôi mất!”
Chương 7: Đối sách
Nghĩ tới cô gái kia, Trương Trần chỉ lắc đầu cười khổ.
Nhìn thấy Vương Hiển Chi nói chuyện với Trương Trần, Triệu Ngọc Sinh và Tôn Mỹ Lâm đều kinh ngạc há hốc mồm.
Tên này… Không phải ai cũng có thể quen biết ông lão này, nghe nói ông lão này đã về hưu lâu rồi, đang du lịch khắp nơi, một thằng ở rể của nhà họ Phương sao có thể quen biết nhân vật cỡ này chứ.
“Đúng là quái lạ!”, Triệu Ngọc Sinh thì thầm một câu. Nhưng Vương Hiển Chi đang nói, hắn ta cũng không tiện xen vào. Đối với ông lão trước mặt, dù là bố của hắn ta thì cũng phải đối xử một cách kính cẩn, huống chi hắn ta chỉ đáng tuổi con cháu, nào dám khoa tay múa chân chứ!
Tôn Mỹ Lâm thúc Triệu Ngọc Sinh vài cái, nhân vật lớn đột nhiên xuất hiện ở đây, mà nguyên nhân đến đây còn là vì ông nội của mình, cô ta muốn gọi người ra để đón tiếp, chiêu đãi nồng hậu nhưng bây giờ, dù có gọi người thì họ cũng sẽ bị bỏ lơ một bên thôi.
“Chờ chút đi! Chắc thằng nhóc kia hên thôi, không biết hắn từng gặp Vương Hiển Chi khi nào, nếu ông cụ Vương biết chuyện của thằng vô dụng này thì nhất định sẽ không để ý tới hắn!”, Triệu Ngọc Sinh chỉ có thể bất đắc dĩ buông tay, tìm một lý do để an ủi mình thôi.
“Chú em Trương, đúng là lâu lắm rồi không gặp nhau! Từ lúc tạm biệt nhau ở Hoàng Lăng, cứ như cách cả thế hệ ấy, khi nào cậu chịu gặp con nhóc An Cách nhà anh, anh sắp bị con bé làm phiền chết rồi, cậu phải dạy dỗ nó lại giúp anh đi!”, Vương Hiển Chi buồn rầu nói.
“Khi nào rảnh đi! Để em giới thiệu với anh một chút, đây là vợ em!”, Trương Trần nói.
“Cái quái gì thế, cậu có vợ luôn rồi hả? Có con chưa?”, Vương Hiển Chi ngây ra như bị giẫm trúng đuôi, sau đó thở dài thườn thượt.
Phương Thủy Y ở bên cạnh đỏ mặt, cô cũng từng nghe về danh tiếng của ông lão trước mặt, bây giờ cô vẫn là gái trong trắng, con cái đâu ra chứ.
“Cô bé này cũng không tệ, mông lớn thế này thì nhất định sẽ sinh con trai. Ông già này không lảm nhảm với chú em nữa, bên trong còn người đang chờ cứu mạng!”
Lại khách sáo thêm hai câu, Vương Hiển Chi vội vàng đi vào trong biệt thự, câu nói sau cùng của ông ấy đã biến gương mặt hơi đỏ của Phương Thủy Y thành màu đỏ tươi, giống như màu của ánh hoàng hôn, khiến người ta nhìn vào là muốn cắn một cái.
Triệu Ngọc Sinh ở cạnh thấy vậy thì cực kỳ tức giận, trong lòng buồn bực xen lẫn khiếp sợ, có thể nói là tâm trạng rất phức tạp.
Trương Trần này và ông cụ Vương nói chuyện với nhau thoải mái như vậy, trong lời nói còn nhắc tới cháu gái, có vẻ như họ đã quen nhau từ lâu.
Còn nói mông lớn thì dễ sinh con nữa, Phương Thủy Y là người phụ nữ của hắn ta, ai cho phép cô ấy sinh con cho Trương Trần. Điều khiến Triệu Ngọc Sinh thở phào nhẹ nhõm là Phương Thủy Y vẫn còn đang gai mắt Trương Trần, đừng nói là sinh con, ngay cả tay, cô ấy cũng sẽ không để Trương Trần đụng vào.
Nhìn gương mặt như rặng mây đỏ của Phương Thủy Y, Triệu Ngọc Sinh lại thèm nhỏ dãi đối phương.
Tôn Mỹ Lâm cũng cảm thấy có chút không đúng, đây chắc chắn không phải là quen biết bình thường, nhưng hiện tại, cô ta không có thời gian để hỏi han nhiều, Vương Hiển Chi đã vào trong biệt thự, cô ta vội vàng chạy theo.
…
“Vương Hiển Chi được người đời gọi là Thánh Thủ, nghe nói, trong lúc một người tai to mặt lớn hấp hối, chính ông ấy đã cướp người về từ chỗ Diêm Vương, sao anh lại quen ông ấy vậy?”
Trên đường về, Phương Thủy Y tò mò nhìn Trương Trần, hai ngày nay cô cảm thấy cứ như mình chưa từng quen biết Trương Trần vậy.
Trương Trần thuận miệng đáp đại hai câu, đó đều là chuyện cũ ngày xưa thôi!
Thấy Trương Trần không muốn kể tỉ mỉ, cảm giác kỳ quái trong lòng Phương Thủy Y càng nhiều hơn, nhưng ngược lại, cô lại không thấy tức giận.
Trước kia, chỉ cần cô hỏi, Trương Trần biết gì thì đều sẽ khai hết, đương nhiên, cô cũng không có gì để hỏi Trương Trần, một người luôn sống như con heo thì có gì để mà hỏi gì chứ.
Lấy một trăm tệ từ trong chiếc ví màu hồng phấn ra, Phương Thủy Y đưa cho Trương Trần: “Anh gọi taxi về trước đi, tôi còn vài việc cần giải quyết!”
Nhìn ngã tư trước mặt, Trương Trần nói thẳng: “Em muốn đến nhà họ Phương à, em không mang được người về, sợ là chuyến này không yên bình đâu!”
Phương Thủy Y biết Trương Trần nói không sai. Cô im lặng, cô có thể làm gì chứ, trốn được hôm nay nhưng còn ngày mai thì sao, dù gì cô cũng là người nhà họ Phương.
“Anh đi với em, bất kể có chuyện gì, anh cũng sẽ đối mặt cùng em. Ba năm trước em che mưa cho anh, sau này, Trương Trần anh sẽ chắn gió cho em, dù trời sập xuống, anh cũng đỡ gánh thay em”.
Nhìn vẻ mặt chân thành của Trương Trần, Phương Thủy Y rất muốn cười, anh gánh được cái gì, chỉ cần không gây rắc rối là cô đã cảm ơn Trời Phật rồi. Nhưng giờ phút này, Phương Thủy Y lại không cười nổi.
“Quay đầu, đi thôi!”, Trương Trần nói.
...
Ở phòng khách nhà họ Phương, trừ bố của Phương Thủy Y, ba đứa con trai của bà cụ Phương đều có mặt, còn có hai người cháu.
Bọn họ nôn nóng đi tới đi lui, thỉnh thoảng giương mắt nhìn ra ngoài như là đang chờ đợi ai đó.
“Sao Phương Thủy Y còn chưa về, giờ đã là năm, sáu giờ rồi!”, một người đàn ông đeo kính nhíu mày nói, gã ta là con trai út của bà cụ Phương - Phương Thiên Dương, chưa có con, khi nghe nói Phương Thiên Quang gặp chuyện không hay thì vội vã chạy về.
“Đúng vậy! Giờ ít nhất cũng phải có chút tin tức chứ. Phương Thủy Y này đúng là không biết điều, được hay không thì cũng phải gọi điện, hay gửi tin nhắn chứ. Hiện tại chúng ta hoàn toàn mù tịt, không biết gì cả!”, vợ của Phương Thiên Quang - Vương Diễm bất mãn hùa theo.
Lúc này, Phương Hải Cương chạy vào từ bên ngoài, vừa thở hổn hển vừa nói: “Về rồi, đã trở về rồi!”
“Hả?”, bà cụ Phương và mấy người nhà họ Phương đứng bật dậy, nhìn cửa ra vào với ánh mắt mong chờ.
Bọn họ cũng không phải đợi quá lâu, chỉ một phút sau, Phương Thủy Y và Trương Trần xuất hiện trước mặt họ.
Họ nhìn trái, nhìn phải, không hề nhìn thấy bóng dáng Phương Thiên Quang đâu.
“Bà nội, con không làm được...”, Phương Thủy Y mở miệng nói thẳng.
“Đồ vô dụng! Con ranh! Có chút chuyện nhỏ cũng không làm được. Nhà họ Phương bảo mày đi làm gì mà mày con mặt mũi về đây hả!”, Vương Diễm không nhịn nổi, một người phụ nữ như bà ta chỉ có thể dựa vào ông chồng và đứa con trai mà mình đã sinh cho nhà họ Phương thôi, thế mà hôm nay Phương Thủy Y lại trở về mà không có ông chồng của bà ta.
“Em họ, cô làm mọi người quá thất vọng! Đó là bác hai của cô đó!”, Phương Hải Cương cũng theo sát phía sau, hùa vào một câu.
Những người khác cũng nhỏ giọng xì xào, vốn dĩ trong lòng Phương Thủy Y đang cảm thấy ấm ức, vừa rồi đến nhà họ Tôn, cô bị xem thường, người ta còn muốn bắt cô, bây giờ về nhà họ Phương, những người này còn đối xử với cô như vậy. Dù cô yếu đuối nhưng cũng không nhịn nổi nữa.
“Ông ấy đúng là bác hai của tôi nhưng cũng là bố của anh đấy. Chuyện này không liên quan nhiều tới tôi mà bắt một cô gái như tôi đi, còn anh là con trai thì sao không đi hả!”
“Còn bác gái nữa, nhà họ Tôn bắt chồng của bác. Bác lại ở đây chờ tin được à?”
Phương Thủy Y cảm thấy oan ức, mắt đỏ ngầu, vốn dĩ chuyện này chẳng liên quan gì tới cô, bản thân cũng đã cố gắng hết sức rồi. Kết quả là một câu khen cũng không có.
“Mày chỉ biết kiếm cớ, Hải Cương là đàn ông con trai thì sao đi được! Mày không quỳ xuống cầu xin người ta được à?”, Vương Diễm bị nghẹn họng, trong lòng chột dạ nên nhỏ giọng lầu bầu.
“Ha ha, người nhà họ Phương đúng là cay nghiệt! Đổ hết mọi chuyện lên đầu một cô gái như thế sao!”, Trương Trần ở phía sau bị mọi người lơ là, anh cười lạnh một tiếng, châm chọc vài câu.
Nghe một thằng vô dụng lại dám dùng giọng điệu như thể để nói mình, mọi người giận tím mặt, bên tai bỗng nghe thấy một âm thanh nặng nề.
“Đủ rồi!”, bà cụ Phương tức giận đập bàn, không nhìn Trương Trần mà nói thẳng với Phương Thủy Y: “Thủy Y, một thằng đàn ông thôi mà cháu cũng không quản lý được à, năng lực của cháu quá tệ!”
“Bà nội, cháu...”, trong lòng Phương Thủy Y chua xót, nước mắt cũng tuôn rơi.
“Được rồi!”, bà cụ Phương xua tay: “Bà biết chuyện này không thể trách cháu hết được, dù sao nhà họ Tôn cũng không dễ đối phó”.
“Hừ, không dễ đối phó à, nếu lúc trước con bé này ngoan ngoãn gả cho cậu cả nhà họ Triệu thì nhà họ Phương chúng ta đã không còn là nhà họ Phương bây giờ”, trong đám người, không biết ai nói thầm một câu.
“Đủ rồi! Im lặng hết đi, bây giờ chúng ta thương lượng xem kế tiếp nên làm sao!”
Bà cụ Phương nhìn Phương Thủy Y: “Thủy Y, trước hết cháu bảo chồng cháu về đi, cậu ta ở đây cũng chẳng có tác dụng gì!”
Ngay cả tên Trương Trần, bà cụ cũng không gọi, gọi thẳng là chồng Phương Thủy Y, nếu muốn nói ai là người mà bà ta ngứa mắt nhất trong nhà họ Phương, kết quả chắc chắn là thằng cháu rể bất tài ăn bám nhà vợ này. Đã vô dụng mà còn liên lụy tới nhà họ Phương, nếu không phải vì ông chồng của mình, bà ta đã sớm đuổi Trương Trần ra khỏi nhà rồi.
“Mẹ, không thể để Trương Trần đi được!”, Phương Thiên Dương đột nhiên lên tiếng.
“Tư, con nói vậy là sao?”
“Em tư, có phải em lú lẫn rồi không”
“...”
Mọi người nhìn Phương Thiên Dương bằng ánh mắt khó hiểu, không ngờ gã ta lại nói đỡ cho Trương Trần, lúc này, Trương Trần cũng cảm thấy kỳ quái.
Phương Thiên Dương không hay ở nhà, họ tiếp xúc với nhau không nhiều nhưng Phương Thiên Dương chưa từng có thiện cảm với anh, sao hôm nay lại tốt tính vậy?
“Haha, Trương Trần là chồng của Thủy Y, cũng là người nhà họ Phương chúng ta. Bây giờ nhà họ Phương gặp sự cố, thân là một thành viên trong nhà, Trương Trần tất nhiên phải được tham dự rồi”.
Không để ý tới ánh mắt hoang mang của mọi người, Phương Thiên Dương nói tiếp: “Mẹ, chẳng lẽ mẹ đã quên mất ai đã cứu mạng mẹ vào ngày hôm đó, là ai chỉ ra đó là đơn thuốc sai rồi à?”
Mặt bà cụ Phương u ám hẳn, bà ta chưa lẫn, tất nhiên biết đây là công của Trương Trần. Nhưng trước nay, bà ta luôn không coi Trương Trần ra gì, hơn nữa, chén thuốc là do Phương Thiên Quang nấu, bà ta đã xem nhẹ Trương Trần.
“Tư, muốn nói gì thì nói thẳng đi, không cần vòng vo, nơi này không có người ngoài?”, Phương Thiên Thành nói.
“Đừng gấp gáp, hãy nghe tôi nói đã!”, Phương Thiên Dương úp mở: “Lúc trước mẹ là do Trương Trần cứu sống, đây là sự thật, chúng ta phải thừa nhận. Sau đó, cậu ta nói ra vấn đề của chén canh kia thì càng chứng minh được là Trương Trần không tầm thường!”
“Mà hiện tại, ông cụ Tôn bị nguy kịch cũng là do uống canh, có lẽ là do anh hai dùng liều lượng không đúng nên gây ra hậu quả như vậy. Tôi tin là cháu rể Trương Trần có thể nhìn ra vấn đề ở đâu”.
Lời nói tới đây rồi, mọi người cũng đã hiểu, thế này là nâng Trương Trần lên trước rồi đổ hết tội lên đầu anh.
Chương 8: Ranh giới
Trong phòng khách nhà họ Phương, mọi người đưa mắt nhìn nhau, yên lặng đến đáng sợ!
Ánh mắt của tất cả mọi người đều đặt trên người Trương Trần!
Trương Trần, một thằng con rể vô dụng đến nhà họ Phương ở rể, còn Phương Thiên Quang, là đứa con trai mà bà cụ yêu mến nhất. Bên nào nặng bên nào nhẹ, nhìn một cái là biết ngay!
Mà nghe ý của Phương Thiên Dương thì là hy sinh Trương Trần, để anh gánh chịu mọi hậu quả, giữ an toàn cho anh hai gã ta. Mặc dù lời nói có vẻ dễ nghe nhưng không thể nghi ngờ là để cho anh gánh tội thay!
"Tốt, tốt, tốt!", bà cụ nói liền ba chữ tốt, gần như không mảy may do dự, đối với bà ta mà nói thì thực ra Trương Trần là một người có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Mỗi lần họp mặt gia tộc cứ lượn lờ trước mặt bà, chuyện lần này coi như là một công đôi việc!
"Bà nội!", Phương Thủy Y kinh ngạc, dùng ánh mắt không thể tin được nhìn bà cụ Phương, nói thế nào thì Trương Trần cũng là người đàn ông của cô, lần này một khi Phương Trần gánh tội thì sẽ không đơn giản là chửi mắng hai câu giống như trước kia!
Đấy là nhà họ Tôn, cơn giận của nhà họ Tôn ai mà gánh nổi, sợ là dựa vào thế lực của nhà họ Tôn thì Trương Trần có bị giết người giệt khẩu cũng không ai tìm được bằng chứng!
"Không cần nói nữa!", bà cụ Phương khoát tay, nhìn về phía Trương Trần!
"Trương Trần, cậu là người nhà họ Phương tôi, cậu đã ăn chùa uống chùa ở nhà họ Phương ba năm, bây giờ đã đến lúc cậu góp sức rồi đó, hơn nữa chỉ là mời cậu đi chữa bệnh cho ông cụ nhà họ Tôn, trước đó không phải cậu đã cứu sống tôi đó sao, việc cậu cần làm bây giờ chỉ là làm lại việc đó một lần nữa mà thôi!"
Trương Trần nhíu mày thật chặt, trở về từ Thủ Đô, mấy ngày nay tâm trạng anh vẫn rất ổn định, cho đến giờ phút này, cho dù anh có mạnh mẽ đến đâu trong lòng cũng không nhịn được mà nhói lên một tia ớn lạnh.
Bà cụ Phương cũng không thèm suy nghĩ kỹ đã đưa ra quyết định. Trước kia Trương Trần anh không có tài cán gì, nhưng biểu hiện của anh mấy ngày nay đủ để chứng minh một vài thứ, thậm chí Phương Thiên Quang cướp công lao của anh, lấy nó để quảng cáo công ty của mình, anh cũng không nói một câu!
Bây giờ, xảy ra chuyện, nhà họ Phương không giải quyết nổi, mới giả lại công lao về đúng chỗ!
Trái tim lạnh lẽo, sợ là không có một chút tình thân nào!
"Nếu tôi không làm được, e rằng người bị bắt sẽ là tôi đúng không?", Trương Trần cười lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh nhạt lại như bình thường, nhìn chằm chằm bà cụ Phương, thờ ơ nói: "Nhưng mà cho dù là vậy, tôi vẫn đồng ý với bà!"
"Trương Trần, đừng mà!", Phương Thủy Y vội chạy lên che miệng Trương Trần, lo lắng nhìn chằm chằm Trương Trần cả giận nói: "Anh có biết hậu quả là gì không, anh có thể sẽ chết đấy!"
"Đã nói đến mức này, anh còn có thể từ chối được sao?", Trương Trần vỗ về an ủi Phương Thủy Y, trong lòng có một chút cảm động. Không tệ lắm, mặc dù cô ấy coi thường mình, nhưng vào thời khắc mấu chốt vẫn biết lo lắng cho mình, anh rất thỏa mãn!
"Bà cụ Phương, đã đến nước này, tôi cũng không còn gì để nói nữa, bà đã nhắc đến chuyện ăn không ba năm, vậy thì tôi sẽ làm một việc cuối cùng cho nhà họ Phương, từ nay về sau, tôi và nhà họ Phương vạch rõ ranh giới, sau này tôi sẽ không còn bất kỳ quan hệ gì với nhà các người nữa”.
"Ha ha!", một số người gật đầu hài lòng, một số người cười lạnh không thôi!
"Cậu đi rồi còn sống trở về được thì hãy nói tiếp!", Vương Diễm nói thầm trong lòng một câu, nhưng mà trên mặt lại giả vờ không đành lòng, nói: "Trương Trần, cậu vất vả rồi..."
"Không cần giả nhân giả nghĩa đâu, có đi thì có lại, tôi đã đồng ý với những gì bà cụ Phương nói, e là các người còn không nghĩ đến chuyện lúc đấy tôi vẫn còn sống trở về đấy chứ!", Trương Trần hừ lạnh nói!
Mọi người đều im lặng, lời của Trương Trần nói trúng đáy lòng bọn họ, nhưng đây không phải là điều họ quan tâm nhất, điều quan trọng là bây giờ cuối cùng thì nhà họ Phương cũng đã có một phương án giải quyết hoàn mỹ!
...
Biệt thự tư nhân nhà họ Tôn lúc này, có thể nói là ba bước một trạm gác năm bước một lính canh, nếu như có một chút biến động nhỏ, lập tức sẽ có ít nhất mười người đàn ông lực lưỡng, võ trang đầy đủ xông ra!
Trong phòng khách, hơn mười bác sĩ mặc áo khoác trắng dè dặt đứng một bên, nằm ở chính giữa giường là một ông cụ. Khuôn mặt ông cụ đầy vết nhăn, đầu tóc bạc trắng, chỉ có lồng ngực đang phập phồng cho thấy ông cụ vẫn còn sống!
"Ông Vương, ông cụ Tôn lúc thì tỉnh táo lúc thì hôn mê, nguyên nhân cụ thể tạm thời chúng tôi vẫn chưa tìm ra!"
Hơn mười người mặc áo khoác trắng đứng dậy và một người đại diện báo cáo những gì họ biết về tình trạng của người bệnh!
Vương Hiển Chi gật đầu nhẹ, đặt bàn tay lên cổ tay của ông cụ Tôn, một lúc lâu sau lại ấn bụng ông cụ!
Đám người Tôn Mỹ Lâm, Triệu Ngọc Sinh trông coi ở một bên, không dám thở mạnh, cuối cùng, Vương Hiển Chi mở mắt rồi thu tay về!
"Ông Vương, ông nội tôi thế nào rồi?", Tôn Mỹ Lâm vành mắt đỏ bừng hỏi. Sản nghiệp nhà họ Tôn là ông cụ Tôn dốc sức làm nên, ông chính là trụ cột trong nhà, nếu ông cụ Tôn có chuyện gì, sợ rằng nhà họ Tôn sẽ gặp phải biến cố lớn!
"Rất không ổn!", Vương Hiển Chi lắc đầu, an ủi nói: "Cô bé, cô đừng khóc, ai chăm sóc sức khỏe cho ông ấy vậy, làm ẩu quá, cho người đó đến gặp tôi!"
"Vâng, vâng!", Tôn Mỹ Lâm vội gật đầu, xoay người tức giận quát: "Còn không đưa Phương Thiên Quang đến đây?"
"Vâng!", vệ sĩ lên tiếng trả lời, vội vàng kéo Phương Thiên Quang mặt mày trắng bệch đi vào!
Vừa thấy tỉnh cảnh này, Phương Thiên Quang sợ đến mức quỳ xuống luôn, ông ta còn tưởng là ông cụ Tôn không trụ được đã qua đời rồi, lập tức ôm chân Tôn Mỹ Lâm cầu xin tha thứ nói: "Cô Tôn, cầu xin cô tha cho tôi, đây là xã hội pháp trị, cô không thể giết tôi được..."
Chát chát!
Tôn Mỹ Lâm chán ghét trực tiếp cho hai cái bạt tai, giọng nói lạnh băng nói: "Xã hội pháp trị? Tôi muốn ông chết, thì ông cũng không thể sống nổi!"
"Bây giờ, ông Vương hỏi ông cái gì thì ông nói cái đó, hiểu chưa?"
"Tôi biết rồi, tôi biết rồi!", Phương Thiên Quang vội vàng gật đầu, nào dám nói nhảm nửa câu.
Vương Hiển Chi nhìn lướt qua Phương Thiên Quang đang nước mắt nước mũi đầm đìa trước mặt hỏi: "Cậu viết phương thuốc dùng để điều trị ra đây!"
Rất nhanh đã có người mang giấy bút tới, Phương Thiên Quang viết đi viết lại mấy lần, tay run cầm cập, nhưng miễn cưỡng vẫn đọc được!
"Đương quy, cần sa, vô căn thủy, nhung hươu...", đơn giản nhìn thoáng qua, Vương Hiển Chi nhíu chặt lông mày, theo lý mà nói đơn thuốc đúng là điều dưỡng cơ thể, nhưng liều lượng và phương pháp viết bên trên hoàn toàn sai!
Đặt đơn thuốc sang một bên, Vương Hiển Chi trầm giọng hỏi: "Cậu và ông cụ Tôn có thù oán gì mà lại muốn giết ông ấy?"
"Không, tôi nào có!", Phương Thiên Quang sợ đến mức hai chân mềm nhũn, quỳ luôn xuống, rơi nước mắt nói: "Tôi nào dám hại ông cụ Tôn, mẹ tôi uống đơn thuốc này đã khỏe mạnh bình thường, những gì tôi nói đều là sự thật!"
"Ông Vương, ông nói ông ta cố ý sao?", Tôn Mỹ Lâm sát khí đằng đằng, khoát tay, bảy tám người vệ sĩ đứng gần nhất lập tức rút dùi cui điện ra, trên đó có vòng cung điện màu xanh đang nhấp nháy!
"Người bình thường không nhìn ra được, những vị thuốc này kết hợp với nhau là bồi bổ cơ thể, nhưng nếu liều lượng chỉ sai đi một chút sẽ phản tác dụng, cũng chính là tình trạng của ông cụ Tôn hiện giờ!"
"Nếu tôi ở đây ngay từ đầu thì còn dễ nói, bây giờ thời gian đã quá muộn..."
"Haiz, cô bé, cô đừng khóc, cô khóc tôi sẽ rối tung lên mất, tôi đâu có nói ông nội cô chết rồi!", Vương Hiển Chi bất lực nói!
Triệu Ngọc Sinh đi lên an ủi hai câu, Tôn Mỹ Lệ mới bình tĩnh lại một chút!
"Mẹ cậu uống đơn thuốc này khỏe lên thật sao?", Vương Hiển Chi hơi nghi ngờ hỏi một câu!
Phương Thiên Quang vội vàng gật đầu, ông chợt nhớ tới điều gì, vội vàng kể đến nơi đến chốn nguyên gốc câu chuyện ngày đó ra!
"Cậu nói là, chồng cháu gái cậu nói cho cậu tỉ lệ dược liệu?", Vương Hiển Chi hỏi!
"Đúng vậy, chính là cậu ta, muốn trách thì phải trách cậu ta không nói rõ ràng, tôi thấy tình huống của ông cụ Tôn và mẹ tôi tương tự nhau, đều là người lớn tuổi, tim không khỏe, nên mới dùng thuốc này!", Phương Thiên Quang như bắt được cây cỏ cứu mạng, vội vã nói!
Vương Hiển Chi khẽ gật đầu, nhẹ giọng nói: "Xem ra cháu rể cậu cũng biết một ít dược lý, nhưng mà, quá muộn rồi!"
"Nhưng may mà mấy người mạng lớn, đúng lúc tôi quen một người bạn ở Hoài Bắc, tin rằng vẫn có thể tới kịp!”
"Phù...", Tôn Mỹ Lâm có cảm giác vừa ngồi tàu lượn siêu tốc. Vương Thánh Thủ này nói chuyện cũng thật vòng vo, không nói hết ra, còn tạm dừng một lát hù dọa cô ta!
"Được rồi, mọi người đi ra trước đi, tôi gọi điện thoại cho người bạn kia, bệnh tình của ông cụ Tôn tạm thời ổn định!", Vương Hiển Chi khoát tay nói!
Mọi người vội vàng đi ra, Tôn Mỹ Lệ lễ phép cúi người với Vương Hiển Chi, cũng cho người dẫn Phương Thiên Quang ra khỏi biệt thự!
Bên ngoài, hơn mười người đàn ông lực lưỡng lôi Phương Thiên Quang ra đánh, bàn chân dẫm lên bụng ông ta, Tôn Mỹ Lâm đứng một bên thờ ơ nhìn mọi chuyện!
"Chồng cháu gái ông tên là gì?”, Tôn Mỹ Lâm hỏi!
"Trương...Trương Trần!"
"Trương Trần?", Tôn Mỹ Lâm nhướng mày, chợt nhìn về phía Triệu Ngọc Sinh, vội hỏi: "Anh Triệu..."
"Em đoán đúng rồi, chính là người lúc sáng tới muốn gặp ông cụ!", Triệu Ngọc Sinh cười lạnh một tiếng, vốn hắn ta còn muốn dạy cho Trương Trần một bài học, giờ thì hay rồi, không cần hắn ra tay, chính mình tìm đường chết còn trách được ai?
"Chết tiệt! Sớm biết thì đã không thả anh ta đi rồi!", Tôn Mỹ Lâm ảo não quơ nắm đấm, cảm thấy cả người tức đến bốc hỏa, một cước đá Phương Thiên Quang sang một bên, lúc này mới lạnh lùng nói: "Đến nhà họ Phương bắt người!"
"Rõ!", vệ sĩ trả lời, một vài cao thủ ẩn trong chỗ tối cũng đứng lên, cùng nhau đến nhà họ Phương. Nếu nhà họ Phương ngoan ngoãn giao người ra thì không sao, nếu không, bọn họ đi cùng nhau như này cũng không phải chỉ để lấy nhân số.
...
Trong phòng khách nhà họ Phương một mảng tĩnh lặng, Trương Trần cười lạnh một tiếng, anh định xoay người rời đi, lần này cũng kết thúc được rồi!
"Đợi đã!", Phương Thủy Y và bà cụ Phương đồng thời lên tiếng!
Người phía trước là bởi vì lo lắng, người đằng sau hoàn toàn là sợ Trương Trần chạy mất, bây giờ Trương Trần là một quân cờ then chốt, làm sao mà bà ta để Trương Trần tự đi được!
"Bà nội, không có cách nào khác sao?", Phương Thủy Y giọng cầu xin hỏi, cho dù cô biết khả năng này rất nhỏ, nhưng nói thế nào Trương Trần cũng đã ở bên cô ba năm!
Bà cụ Phương kiên định lắc đầu, sau đó cười nói: "Thủy Y, chính cậu ta đã đồng ý, đây cũng là trả lại ân nghĩa cho nhà họ Phương chúng ta!"
Chương 9: Em có thể gật đầu
“Thủy Y, bà nội con nói không sai!”, lại có giọng nói truyền tới, một người đàn ông từ ngoài cửa bước vào, vẻ ngoài của ông trông có phần rất giống Phương Thủy Y.
“Chú ba, chú quay về rồi sao?”
“Anh ba!”
Mọi người đều cất tiếng chào hỏi, người đến chắc chắn là bố ruột của Phương Thủy Y, con thứ ba của nhà họ Phương, Phương Thiên Bàng.
Phương Thiên Bàng gật đầu rồi đi đến trước mặt con gái mình và nói: “Thủy Y, đến nước này rồi mà con còn lưu luyến gì cậu ta nữa? Nhà họ Phương nuôi cậu ta ba năm, giờ cậu ta báo đáp cũng là điều đương nhiên thôi”.
Phương Thiên Bàng vô cùng không hài lòng về người con rể này của mình. Danh tiếng của ông ta bị tụt dốc không phanh và bị đưa ra nước ngoài cũng một phần do Trương Trần.
Khi ấy, bởi vì Phương Thủy Y và Triệu Ngọc Sinh thân thiết với nhau, ông ta như thuyền lên theo nước, nhưng khi nước rút, chiếc thuyền của ông ta cũng bị mắc cạn. Trương Thiên Bàng cho rằng mọi nguyên nhân đều bắt nguồn từ thằng con rể bất tài vô dụng này của mình.
“Thủy Y, bố nghe nói là cậu chủ Triệu quay về rồi, đợi xong xuôi mọi việc, con thoát khỏi tên vô dụng kia! Lúc đó, tiền đồ của con sẽ lại xán lạn như cũ thôi!”, Phương Thiên Bàng ăn nói rành mạch. Lần này ông ta trở lại cũng là vì Triệu Ngọc Sinh.
Khuôn mặt bà cụ Phương vốn bình thản nhưng khi vừa nghe thấy câu nói này thì hai mắt bỗng mở to, sau đó thở dài một hơi và nói:
“Quay về thì sao chứ, đã quá muộn rồi!”
“Mẹ, không muộn! Con nghe nói, Triệu Ngọc Sinh của nhà họ Triệu vẫn luôn nhắc mãi đến Thủy Y. Lần này cậu ấy trở về từ nước ngoài là vì không buông bỏ được Thủy Y. Hôm qua, con còn nói chuyện điện thoại với cậu ấy nữa!”
“Cái gì, thật vậy sao?”, cuối cùng trên mặt bà cụ Phương cũng hiện lên vẻ vui mừng.
Có câu nói gì nhỉ, ánh sáng cuối đường hầm.
Bà cụ Phương cảm thấy câu nói ấy quá thích hợp với nhà họ Phương. Giải quyết được rắc rối với nhà họ Tôn, tiện thể đá Trương Trần ra khỏi cửa, sau đó ôm lấy gốc cây to Triệu Ngọc Sinh, đây rõ ràng là một chuyện vui lớn.
Không chỉ bà cụ Phương, khi nghe thấy Phương Thiên Bàng nói vậy, những người khác cũng để lộ ra nụ cười, tất cả đều nhìn hai bố con bọn họ bằng ánh mắt khác hẳn.
“Thủy Y, đợi Trương Trần quay lại, đích thân bà nội sẽ đưa hai đứa đi làm thủ tục ly hôn!”, trong lúc vui mừng, bà cụ Phương quyết định ngay. Đây cũng là lần đầu tiên bà ta chẳng hề do dự mà nói thẳng mặt Trương Trần.
Trương Trần đã trở thành người bị bỏ rơi, nếu như anh có thể sống sót trở về từ nhà họ Tôn thì coi như là mạng lớn, còn nếu như Trương Trần chết ra đó, vậy đến thủ tục ly hôn cũng xong luôn rồi.
“Con, con....”, đầu óc Phương Thủy Y hỗn loạn, bây giờ cô không biết mình nên nói cái gì, nhưng cứ ly hôn như vậy, cô cảm thấy trong lòng có gì đó không thoải mái.
“Nhưng trước khi ông nội mất, ông nói không cho con ly hôn với Trương Trần, con phải giữ lời hứa, anh ấy là chồng của con!”, Phương Thủy Y loay hoay một lúc, sau đó ngẩng đầu lên nói.
“Không sao, ông cháu biết rồi cũng sẽ không phản đối đâu. Khi ấy, ông ấy không nhìn ra được bộ mặt thật của Trương Trần. Chúng ta đều là vì nhà họ Phương, ông ấy sẽ hiểu thôi”.
“Mẹ nói đúng. Y Y à, con thực sự thích Trương Trần sao? Ly hôn là chuyện sớm muộn thôi, làm sớm, bớt lo sớm!”
“...”
Cảm xúc trong lòng Phương Thủy Y vô cùng phức tạp, “Y Y”, ba năm rồi cô mới nghe thấy cái tên này.
Khi nghe được những điều này, cô thấy đám người này quả rất thực dụng, mở miệng khép miệng đều là vì nhà họ Phương, nhưng chưa bao giờ nghĩ cho cô.
“Thích?”, Phương Thủy Y nhìn người đàn ông đang đứng yên lặng ở ngoài cửa. Ba năm qua, cô chẳng ưa thích Trương Trần ở điểm nào. Trong căn biệt thự nhỏ, cô còn không cho phép Trương Trần bước vào phòng của mình nữa.
“Chỉ cần em muốn, lúc nào anh cũng có thể ly hôn với em!”, cuối cùng, người đàn ông yên tĩnh đứng ở ngoài cửa cũng lên tiếng. Trước đây, anh không có lựa chọn, buộc phải giả vờ là tên vô dụng bất tài, nhẫn nhịn sự sỉ nhục của người khác, nhưng kể từ lúc trở về từ thủ đô, anh đã hạ quyết tâm thay đổi mọi thứ rồi.
Hơn nữa.
Quan trọng hơn cả là Trương Trần hiểu Phương Thủy Y hơn bất cứ ai. Khoảng thời gian ba năm, hơn một ngàn ngày đêm, e là chuyện mà Phương Thủy Y nghĩ đến nhiều nhất không phải công việc mà chính là ly hôn với anh.
Chỉ có điều, cô còn vướng mắc lời trăn trối của ông cụ Phương mà thôi.
“Yo, cuối cùng em rể cũng tỉnh ngộ rồi. Không đúng, cũng chẳng phải là em rể nữa mà là Trương Trần!”, Phương Hải Cương cười cợt nói, những người khác cũng nhìn phụ họa theo.
Phương Thủy Y có thể ly hôn với Trương Trần, đây là chuyện vui lớn mà người nhà họ Phương muốn thấy.
Ngay lúc này, Trương Trần như cảm nhận được điều gì đó, vội vã lùi về phía sau hai bước. Khi anh vừa dừng bước, một tiếng động nặng nề vang lên.
Rầm!
Lúc này, cánh cửa gỗ màu đỏ ở đại sảnh nhà họ Phương bị đập tung ra, trong phút chốc, hai mươi người đàn ông mặc đồng phục xông vào nhà, trong đó có một người đàn ông trung niên dẫn đầu, khuôn mặt ông ta lạnh lùng, ánh mắt nhìn một lượt tất cả mọi người ở trong đại sảnh.
“Mấy người là ai, tự ý xông vào nhà người khác là phạm pháp đó!”, bà cụ Phương nhìn thấy đám người bừng bừng khí thế này, vội gắt lên hỏi.
Người đàn ông trung niên dẫn đầu không trả lời câu hỏi của bà cụ Phương, ông ta lạnh lùng nói: “Nhà họ Tôn tới để đưa người đi, ai là Trương Trần thì tự đứng ra!”
“Cậu ta, chính là cậu ta!”, Phương Hải Cương sợ đến giật mình, vừa nghe thấy đối phương xưng tên, hắn vội vã nói: “Chúng tôi đang định đưa cậu ta qua đó!”
“Cậu đi theo chúng tôi hay chúng tôi đưa cậu đi?”, người đàn ông già dặn hỏi Trương Trần.
Trương Trần nhíu chặt mày, sau đó lại giãn ra, dù sao anh cũng cần đến nhà họ Tôn, bọn họ tới vừa đúng lúc.
“Đi thôi!”, Trương Trần bình tĩnh nói, sau đó cất bước đi ra khỏi đại sảnh. Người đàn ông già dặn liếc nhìn Trương Trần, có chút ngạc nhiên, cô cả trong nhà bảo bọn họ dẫn một người trẻ tuổi về mà người này lại bình tĩnh và ung dung đến vậy.
“Vương Diễm, con cũng đi cùng đi!”, bà cụ vội vã chạy bước nhỏ tới, nói khẽ vào tai Vương Diễm.
“Mẹ, con là người phụ nữ có chồng, con...”, Vương Diễm sợ hãi, sao bà ta dám đi đến một nơi như nhà họ Tôn chứ.
“Con không đi thì ai đi? Nhà người ta đang giam chồng con, nếu lúc đó Trương Trần có nói năng gì linh tinh, gây nên rắc rối không đáng có, con cho rằng mình sẽ sống ổn sao?”
Vương Diễm bất lực, đành cắn răng vội vã chạy theo, ngoài ra Phương Thủy Y cũng đi cùng.
“Yo, nhà họ Phương trọng tình trọng nghĩa thật đấy!”, người đàn ông trung niên không biết tình hình của nhà họ Phương, trông thấy có hai người phụ nữ đi theo còn tưởng rằng bọn họ lo lắng cho Trương Trần.
Trương Trần liếc Vương Diễm một cái sau đó nhìn về phía Phương Thủy Y, bình thản nói: “Em đi theo làm cái gì?”
“Tôi, tôi là vợ anh...”, Phương Thủy Y ngẩng đầu nhìn Trương Trần và nói.
“Hơ hơ, vừa nãy em hoàn toàn có thể gật đầu, anh sẽ không nói gì đâu. Ngoài ra, đây cũng coi như anh trả công chăm sóc cho nhà họ Phương trong suốt ba năm qua”.
“Chuyện này để sau hẵng nói!”, Phương Thủy Y vội vã cúi đầu, cảm xúc trong lòng hỗn loạn.
Suốt dọc đường thong thả, người đàn ông già dặn chẳng làm khó Trương Trần. Dù sao nhiệm vụ của ông ta là dẫn người về chứ không phải đánh người.
Không lâu sau, mọi người đã tới biệt thự riêng của nhà họ Tôn. Ba người Trương Trần bị nhốt vào một căn phòng.
Trương Trần quan sát một lúc, căn phòng này được xây dựng bằng xi măng cốt thép, cũng có nghĩa ngay từ ban đầu, mục đích tạo ra căn phòng này là để nhốt người. Xem ra, nhà họ Tôn đúng là giống như trong lời đồn, không chỉ đơn giản là làm ăn buôn bán thông thường.
“Này, ông nhốt chúng tôi lại làm gì? Chúng tôi đến đây là để cứu ông cụ Tôn đó, chuyện này không liên quan gì tới chồng tôi, đều là do tên bất tài này!”, Vương Diễm sợ đến mức vội vã hét lên. Vốn dĩ bà ta không dám tới đây, ai mà biết vừa đến nơi đã nhốt thẳng cẳng bà ta lại.
“Ha ha, bà muốn chết sao?”, người đàn ông già dặn liếc nhìn Vương Diễm. Thấy thế, bà ta sợ hãi, vội vã bịt chặt lấy miệng, không dám ho he câu nào nữa.
Ring ring ring!
Cửa phòng vừa đóng lại, chuông điện thoại của Trương Trần bỗng vang lên.
“Anh Vương!”
“Chú em Trương, cậu đang ở đâu thế? Có chuyện cần tìm cậu giúp đỡ đây, rất gấp. Cậu có thể qua đây một chuyến không? Tôi cử người đi đón cậu”, giọng nói của Vương Hiển Chi phát ra từ điện thoại
Trương Trần ngước nhìn bức tường bê tông cốt thép, thế này thì đón bằng niềm tin, sợ là chỉ có tên lửa mới làm nổ tung được chỗ này thôi, huống hồ ở đây còn rối thành một mớ bòng bong, anh sao có thể thoát thân được.
Suy nghĩ một hồi, Trương Trần lắc đâu: “Ông anh Vương, em đang gặp phải chút chuyện, sợ là không đến ngay được. Đến lúc ấy, em xem xét tình hình rồi gọi điện báo lại cho anh”.
Vương Hiển Chi nhìn ông cụ Tôn đang nằm trên gường bệnh, cắn răng gật đầu. Với trình độ của mình, ông ấy có thể tạm thời giữ lại được mạng sống cho ông cụ.
“Vậy được, hai tiếng nữa anh gọi lại cho cậu, nếu cậu có chuyện gì không giải quyết được thì cứ nói với anh. Anh đây tuy không giỏi giang cho lắm nhưng quen biết khá nhiều”.
“Vậy cứ thế đi!’, nói thêm một câu, Trương Trần cúp máy.
...
Hai nam một nữ là Tôn Mỹ Lâm, Triệu Ngọc Sinh và con trai của ông cụ Tôn, Tôn Khuê Minh đang ngồi trong chiếc chòi ở phía sau căn biệt thự riêng của nhà họ Tôn.
“Ngọc Sinh, lần này thực cảm ơn cháu rất nhiều!”, Tôn Khuê Minh cười nói.
“Bác trai, bác nói gì thế, cuối cùng, chẳng phải là bác Vương gọi người tới sao, chuyện này không liên quan nhiều tới cháu!”, Triệu Ngọc Sinh mỉm cười khước từ.
“Ha ha, nếu không phải cháu mời ông Vương tới, sợ là không có chuyện sau đó nữa”.
“Chỉ là việc nhỏ thôi, có điều chuyện kia vẫn phải làm phiền bác trai. Tên Trương Trần đúng là chán sống rồi”, Triệu Ngọc Sinh cười đắc ý, Tôn Khuê Minh gật đầu.
He he, Phương Thủy Y, em yêu, em sắp là của anh rồi. Trương Trần à Trương Trần, người phụ nữ mà mày không động tới suốt ba năm thì cứ để tao giúp mày xử lý đi. Hắn ta thầm cười nham nhiểm trong bụng. Triệu Ngọc Sinh vội vã rót cho Tôn Khuê Minh một chén trà.
Tôn Khuê Minh vừa định bưng chén trà lên uống, người đàn ông già dặn bỗng bước nhanh tới, khi nhìn thấy Tôn Khuê Minh, trên mặt ông ta có chút ngạc nhiên.
Phải biết là nhà họ Tôn gia thế khủng, sản nghiệp lớn, ba người con trai của ông cụ Tôn ai việc người nấy, nhất là sau khi ông cụ Tôn đổ bệnh, mặc dù bọn họ lo lắng nhưng vẫn buộc phải nắm vững đại cục. Điều này cũng do chính ông cụ Tôn căn dặn.
“Ông chủ, cô chủ, tôi đã dẫn người về rồi”, người đàn ông già thông báo một tiếng rồi rời đi.
“Vậy chúng ta đi thôi!”, Tôn Khuê Minh cười nói: “Mỹ Lâm, con đi xem ông nội đi, hỏi xem bạn của ông Vương bao giờ tới được, có cần chúng ta cử người đi đón không, nhớ là tỏ thái độ lịch sự một chút”.
“Con biết rồi!”, Tôn Mỹ Lâm lè lưỡi, đi về phía đại sảnh, còn Tôn Khuê Minh đi về phía phòng giam.
“Ha ha, trò hay bắt đầu rồi!”, Triệu Ngọc Sinh đặt cốc trà xuống, cười nói.
Chương 10: Rời xa cô ấy
Trong căn phòng, Vương Diễm ngồi thu mình ở góc tường, Trương Trần thì bình thản ngồi trên ghế, Phương Thủy Y lo lắng ngồi ở bên cạnh.
“Ha ha, không cần nghĩ ngợi nhiều về ông nội em nữa, ngày nay đã khác xưa rồi. Nếu em thực sự muốn ly hôn với anh, anh không phản đối, em không phải suy xét quá nhiều cho anh!”, Trương Trần cười nói.
Lúc này, cửa phòng đột nhiên mở ra, Tôn Khuê Minh lướt nhìn qua, trong căn phòng chỉ có một người con trai, chẳng cần nói cũng biết ai là Trương Trần.
“Tôi nghe nói, đơn thuốc kia của Phương Thiên Quang là do cậu thay đổi, đúng không?”, Tôn Khuê Minh hỏi thẳng vào vấn đề,
“Lẽ nào trên đời này có người bị thuốc hại chết lại bắt bà bán thuốc chuột trên đường chịu trách nhiệm sao?”, Trương Trần hỏi ngược lại.
Tôn Khuê Minh hơi nhíu mày, sao ông ta lại không biết đạo lý này được. Cho dù Phương Minh Quang có làm cách nào để đổ lỗi lên người chàng trai trẻ này, người thông minh nhìn vào là biết đó chỉ là lời nói suông.
Có điều, không phải ai trên đời này cũng nói lý với bạn.
“Trương Trần, cậu nói chuyện kiểu gì thế? Nếu không phải vì cậu, bác hai của cậu lại đứng ra chữa bệnh cho ông cụ Tôn sao?”, Vương Diễm vừa nghe thấy Trương Trần nói thế, vội vã quát lớn.
“Ha ha, chuyện này... người phụ nữ kia nói cũng có lý. Tuy rằng cậu không chịu trách nhiệm chủ yếu trong việc này nhưng.... không thể phủ nhận trong đó có phần nguyên do là từ cậu.”
Tôn Khuê Minh cười nói: “Chàng trai trẻ, cậu định ăn năn như nào đây?”
“Ông anh này, chuyện là vậy, chúng tôi vốn đến nhà họ Tôn khám bệnh cho ông cụ Tôn. Lúc đầu, đơn thuốc đó là do cậu ta thay đổi, cậu ta biết mọi thứ trong đó, cậu ta nhất định trị khỏi được cho ông cụ Tôn”.
Tình hình cấp bách, Vương Diễm nói giúp Trương Trần một câu, điều quan trọng lúc này không phải là đay nghiến Trương Trần mà giúp anh và chồng bà ta được thả ra. Về sau này, hay Trương Trần có chữa khỏi được cho ông cụ Tôn hay không sẽ chẳng liên quan gì tới bà ta nữa.
“Không cần nữa!”, Tôn Khuê Minh nhẹ nhàng xua xua tay rồi nói: “Chúng tôi đã tìm được người tài giúp đỡ rồi. Nói ra xem, cậu có phải chồng của Phương Thủy Y không?”
Trương Trần nhíu mày nhìn Tôn Khuê Minh. Lối suy nghĩ của người đàn ông này đúng là chả liên quan gì, chuyện này mắc mớ gì đến việc anh có phải chồng Phương Thủy Y hay không?
“Tôi chính là Phương Thủy Y, mấy người định làm gì?”, trong lòng Phương Thủy Y có chút kinh hãi, cô kéo lấy cánh tay Trương Trần và nói.
“Không cần căng thẳng!”, Tôn Khuê Minh vẫn mỉm cười hiền hòa, ông ta chậm rãi nói: “Chỉ cần Trương Trần ly hôn với cô, mọi người có thể rời khỏi đây. Đương nhiên, Phương Thiên Quang vẫn phải trả giá cho việc mình làm, có điều chúng tôi sẽ không làm hại đến mạng sống của ông ta”.
Khi lời nói của Tôn Khuê Minh vừa dứt, Vương Diễm vội bước về phía trước, bà ta còn tưởng chuyện gì to tát, không ngờ lại đơn giản đến thế,
Bà ta nhanh chóng mỉm cười nói với Trương Trần: “Cậu ngẩn người ra đấy làm gì, mau gật đầu đi, nhà họ Phương bị cậu liên lụy còn chưa đủ hay sao?”
Mặc dù Vương Diễm không biết vì sao Tôn Khuê Minh lại đề ra yêu cầu như vậy nhưng điều này vừa hay trùng với ý của nhà họ Phương. Hơn nữa, chỉ cần Trương Trần gật đầu, sau khi chồng bà ta đền tội xong là mọi chuyện kết thúc, ông cụ Tôn cũng có thần y tới chữa rồi. Theo bà ta thấy, đây chỉ đơn giản là chuyện tốt mà thôi.
“Câm miệng!”, Trương Trần lạnh lùng quát. Lúc trước, anh còn nể mặt Vương Diễm đôi ba phần, bây giờ thì không cần nữa.
“Bà nhớ rõ, từ khoảnh khắc tôi bước chân ra khỏi cánh cửa nhà họ Phương, tôi đã không còn chút quan hệ gì với nhà mấy người nữa. Những gì nợ mấy người tôi đã trả sạch rồi”.
Sau khi gắt lên với Vương Diễm, Trương Trần mới bình tĩnh lại, nhìn người đàn ông khí chất ngời ngời đang đứng trước mặt, bình thản nói: “Muốn tôi rời xa Thủy Y là điều không bao giờ xảy ra. Chi bằng để tôi điều trị cho ông cụ Tôn thì sẽ ổn hơn”.
“Trương Trần, cậu có phải một thằng đàn ông không? Vừa nãy ở nhà họ Phương cậu đã nói như nào, cậu quên rồi sao? Nhà họ Phương đúng là nuôi không cậu rồi. Chỉ cần cậu gật đầu, tôi sẽ móc tiền túi ra cho cậu một triệu, đủ để cậu sống an nhàn sau này”.
Vương Diễm cuống cuồng lên nói, tên khốn này đúng là không biết điều gì cả.
Tôn Khuê Minh bình thản nhìn mọi chuyện đang diễn ra, đợi Vương Diễm nói xong, ông ta mới tiếp tục lên tiếng: “Chàng trai trẻ, suy nghĩ đến đâu rồi, chuyện này cũng đâu có gì to tát với cậu. Theo tôi được biết, ba năm qua, cậu với Phương Thủy Y chỉ có tiếng mà không có miếng, sao phải làm khổ mình chứ?”
Im lặng một hồi, Trương Trần khẽ gật đầu, lúc này Vương Diễm mới thở phào một hơi, nhưng câu nói ngay sau đó của Trương Trần lại khiến bà ta mất bình tĩnh.
“Tôi có thể ly hôn nhưng việc này không can hệ tới nhà họ Phương cũng không mắc mớ gì đến chuyện của ông cụ Tôn”.
“Ba năm tôi bị coi là vô dụng, nhất định Thủy Y cũng chịu không ít thiệt thòi. Có thể cô ấy đã rơi rất nhiều nước mắt ở một nơi nào đó mà tôi không biết. Nếu nói trên đời này tôi nợ ai nhiều nhất thì chắc chắn là cô gái rạng rỡ đã mất đi nụ cười này”.
“Chỉ cần Thủy Y gật đầu, tôi sẽ không phản đối!”
Trương Trần nhìn Phương Thủy Y và nói: “Thủy Y, em muốn ly hôn bất cứ lúc nào cũng được”.
“Tôi, tôi....”, Phương Thủy Y nhìn vào đôi mắt Trương Trần, không biết vì sao trong lòng cô có chút ấm ức, chỉ là vì lời nói của anh sao? Chẳng phải cô vẫn luôn muốn ly hôn còn gì? Trước sức ép này, ai cũng không dị nghị được khi cô ly hôn, thậm chí sẽ có nhiều người vỗ tay ăn mừng cho cô.
Nhưng cô lại chẳng thể gật đầu nổi.
Vương Diễm căng thẳng nhìn Phương Thủy Y. Tôn Khuê Minh cũng cân nhắc và quan sát hai nhân vật chính của những bài báo lá cả nổi tiếng ở Hoài Bắc.
“Tôi là vợ của anh ấy. Tôi sẽ không rời xa anh ấy đâu!”, sau khi đấu tranh một hồi, Phương Thủy Nghi chậm rãi nói từng chữ chắc nịch. Khi dứt lời, trong lòng cô bỗng cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.
“Thật ngại quá!”, trong lòng Trương Trần cảm động vô cùng. Trong khoảnh khắc này, Phương Thủy Y vẫn có thể kiên quyết nói ra được những lời như vậy. Sau đó, anh nhìn về phía Tôn Khuê Minh và nói: “Xem ra, không có gì để nói nữa rồi”.
“Tại sao? Sao lại như vậy?”, đột nhiên cánh cửa bật mở, Triệu Ngọc Sinh trốn ở bên ngoài để nghe lén vốn đang cảm thấy đắc ý, hắn ta không ngờ rằng, bước cuối cùng lại bị kẹt ngay chỗ Phương Thủy Y.
“Thủy Y, không phải em hận tên vô dụng này sao? Chẳng phải em muốn ly hôn từ sớm rồi sao? Sao em lại không đồng ý? Sẽ không có ai nói gì em đâu. Em đã ở bên cạnh hắn ta ba năm trời, đã đủ tận tình tận nghĩa rồi!”, Triệu Ngọc Sinh chất vấn Phương Thủy Y.
Trương Trần lập tức hiểu ra. Ban đầu, anh còn thắc mắc, không biết chuyện này có liên quan gì đến việc anh rời xa Phương Thủy Y, nhưng khoảnh khắc này, anh đã ngộ ra mọi chuyện khi nhìn thấy Triệu Ngọc Sinh!
Trương Trần kéo mạnh Phương Thủy Y vào lòng mình ngay trước mặt Triệu Ngọc Sinh và Tôn Khuê Minh. Sau khi đấu tranh nội tâm một lúc, bỗng khuôn mặt anh đỏ ửng lên.
Ba năm kết hôn, số lần anh động vào tay Phương Thủy Y rất ít, chứ làm gì có hành động bá đạo không suy nghĩ như thế này bao giờ.
Thấy cảnh tượng đầy đả kích này, Triệu Ngọc Sinh càng điên cuồng hơn, Tôn Khuê Minh cũng nhíu chặt mày, sự hiền hòa ban nãy bỗng chốc tan biến.
“Đúng là không ngờ được, nhà họ Tôn cũng chịu sự chỉ huy của nhà họ Triệu đấy!”, Trương Trần châm chọc.
Tôn Khuê Minh không cần phải giải thích với loại người mà ông ta cho rằng chẳng đáng để tâm. Nếu Trương Trần đã không chịu, ông ta chỉ đành giở trò hiểm để trả ơn Triệu Ngọc Sinh mà thôi. Lúc cần thiết, ông ta cũng không ngại việc lấy một mạng người.
“Người đâu!”, Tôn Khuê Minh quát lớn, sau đó vỗ vai Triệu Ngọc Sinh và nói nhỏ: “Đừng nóng vội!”
Triệu Ngọc Sinh gật đầu, nhìn cánh tay Trương Trần đang ôm lấy Phương Thủy Y, trong lòng hắn ta bỗng xuất hiện một ý nghĩ vô cùng tàn ác chính là chém đứt cánh tay kia.
Đương nhiên, sẽ có người giúp hắn ta giải quyết mọi chuyện.
Xoạt xoạt!
Chẳng mấy chốc, bốn, năm người đàn ông to con vạm vỡ kiểu người gặp người tránh xông thẳng vào phòng.
...............
“Ông Vương, người bạn kia của ông bao giờ tới vậy, để tôi đi đón người đó cho, như vậy cũng tỏ rõ thành ý của chúng tôi!”, trong đại sảnh, Tôn Mỹ Lâm nhìn Vương Hiển Chi đang châm cứu cho ông nội mình và nhẹ giọng hỏi.
“Ừm!”, Vương Hiển Chi lắc lắc đầu đáp: “Tôi cũng không rõ. Cậu ấy gặp phải chút rắc rối, tôi cũng chỉ cố gắng ổn định tình hình sức khỏe của ông Tôn thôi, đợi cậu ấy giải quyết xong rắc rối rồi nói tiếp”.
“Cái gì?”, Tôn Mỹ Lâm kinh ngạc, đây là việc cứu mạng ông nội cô ta, sao có thể chậm trễ được chứ,
“Ông Vương, không biết người bạn kia của ông có ở Hoài Bắc không? Nếu có rắc rối gì, nhà họ Tôn chúng tôi cũng có chút ảnh hưởng ở đây!”, Tôn Mỹ Lâm khách sáo nói. Làm gì có chuyện nhà họ Tôn chỉ có chút mặt mũi cơ chứ, chắc chắn là lớn mặt, ngoại trừ một vài gia tộc đếm trên đầu ngón tay, có nhà nào dám động đến nhà họ Tôn đâu.
“Tôi quên hỏi rồi, nhưng chắc cậu ấy ở Hoài Bắc”, Vương Hiển Chi có chút áy náy.
“Aiz, đúng rồi!”, Vương Hiển Chi vỗ đầu như nhớ ra chuyện gì đó: “Không phải cô gặp cậu ấy rồi sao? Sáng nay cậu ấy đến đây cùng một cô gái mà”.
“Sáng nay, cô gái?”, Tôn Mỹ Lâm nhắc lại. Sáng nay, cô ta luôn ở cạnh ông cụ Tôn, đến khi nghe thấy bên ngoài có động tĩnh mới ra ngoài thì gặp ngay Triệu Ngọc Sinh, Phương Thủy Y và cậu con rể nhà họ Phương mà thôi.
Chắc chắn không phải Triệu Ngọc Sinh, lẽ nào....
Tôn Mỹ Lâm nhìn Vương Hiển Chi, dè dặt hỏi: “Ông Vương, có.... có phải người bạn kia của ông tên là.... Trương Trần không?”
“Đúng vậy, nếu cô biết cậu ấy, cô xem giúp cậu ấy giải quyết xong rắc rối chưa? Có cậu ấy, mọi chuyện đều được giải quyết hết!”
“Bùm!”, Tôn Mỹ Lâm chỉ cảm thấy đầu óc cô ta như nổ tung. Cho dù có đánh vỡ đầu, cô ta cũng không ngờ được người bạn mà Vương Hiển Chi nhắc tới là cậu con rể nổi tiếng cả Hoài Bắc.
Nhớ lại thì Trương Trần nói rằng đến để chữa bệnh cho ông cụ Tôn, cô ta còn đuổi người ta đi, thậm chí suýt chút nữa nhốt người ta lại.
“Nhốt lại!”
“Có chuyện rồi, xảy ra chuyện lớn rồi!”, Tôn Mỹ Lâm khẩn trương kéo tay Vương Hiển Chi rồi chạy về phía phòng giam.
“Con bé này làm cái gì vậy. Tôi lớn tuổi rồi, chạy không nổi nữa, cô để tâm đến người già một chút được không?”, Vương Hiển Chi bất lực nói.
“Đến muộn, người bạn của ông có khi bị tàn phế đó!”, Tôn Mỹ Lâm làm gì còn thời gian để giải thích, cô ta bỏ mặc Vương Hiển Chi ở lại, một mình chạy trước.
Khi đến phòng giam, Tôn Mỹ Lâm chẳng nghĩ ngợi gì, trực tiếp nhấc chiếc chân ngọc ngà lên, bàn chân nhỏ bé đạp một phát lên cánh cửa.
Bên trong, hai người đàn ông vạm vỡ đang vung nắm đấm về phía Trương Trần, Phương Thủy Y thì ôm chặt ngực.
“Dừng tay hết lại cho bà. Ai cho phép mấy người ra tay, cút hết cho tôi”.
“Cô cả?”, mấy tay đàn ông đô con không hiểu chuyện gì, quay ra nhìn Tôn Mỹ Lâm.