Cùng lúc đó, tại các thành phố lớn, xe cứu thương và đội y tế mang tên tập đoàn Mạt Lâm tỏa đi khắp các con đường ngõ hẻm đã trở thành đấng cứu tinh, không ngừng thu nạp những bệnh nhân dùng Khang Phục Linh.
Các binh sĩ dưới trướng Trần Bắc Vọng, đã loại bỏ tất cả các chướng ngại vật, đảm bảo lộ trình của đội y tế không bị cản trở!
Thủ đô, đại bản doanh của nhà họ Trương, cũng là nơi chịu áp lực lớn nhất!
Vô số thư yêu cầu tập trung ở đây, khiến người nhà họ Trương sứt đầu mẻ trán tê dại cả da đầu!
“Thông báo xuống dưới, dừng bán hàng, điều tra nguyên nhân!”, một ông lão xuất thân phi phàm lập tức đưa ra đủ thứ quyết định!
“Không kịp nữa rồi!”, có người trầm giọng nói: “Vì quá nổi tiếng nên lô thuốc đầu tiên đã được bán hết, đã thế... những người dùng thuốc, đều trở thành người thực vật, các chỉ số hạ xuống hết mức, có thể chết bất cứ lúc nào...”
“Tại sao, lúc trước nghiên cứu không phải không có chuyện gì sao?”, người nhà họ Trương đều trợn tròn mắt, nếu mọi người đều như vậy, những người chết đi có thể tính theo đơn vị hàng chục nghìn, đừng nói là nhà họ Trương, cho dù là Long Quốc cũng phải giải thích.
“Chuyện này đều do Trương thần y làm!” đột nhiên có một giọng nói vang lên, Trương Anh vội vàng trở về thở phì phò, chạy vào phòng họp nói: “Đây đều là âm mưu của Trương thần y!”
Hắn chậm rãi kể lại những lời của Trương Trần, những gì hắn nhìn thấy: “Ngay từ đầu tôi còn tưởng anh ta chỉ nói năng ngang ngược vậy thôi, nhưng khi nhìn thấy một đám người ngã xuống đất, thêm cả xe cứu thương và đội ngũ y tế điên cuồng kia, tôi biết ngay là bọn họ có chuẩn bị mà đến, bọn họ đã chuẩn bị trước rồi!”
“Bây giờ xe cứu thương và đội ngũ y tế dưới danh nghĩa tập đoàn Mạt Lâm đã phát động chiến dịch cứu viện y tế ở các thành phố lớn rồi!”
Trương Anh là người chịu trách nhiệm về việc buôn bán thuốc lần này, cũng kịp thời biết được các tin tức ở khắp nơi, lập tức nói thẳng hết ra những gì mình biết!
Đám người nghe Trương Anh nói, trong nháy mắt đầu óc trống rỗng!
“Sao có thể được, anh ta dựa vào cái gì? Dựa vào đâu?”, đám đông không thể tin được mà hỏi.
Bọn họ biết rất rõ Trương thần y, những nhân vật ở đây ít nhiều gì ít nhiều kế hoạch của tập đoàn Mạt Lâm, những người này cũng có được phần thưởng tương ứng với loại thuốc này.
Tất cả mọi thứ sắp thành công rồi, loại thuốc này được sản xuất và bán ra hàng loạt chắc chắn sẽ khiến tập đoàn Mạt Lâm chịu ảnh hưởng nặng nề, đến khi đó người được gọi là Trương thần y sẽ ngoan ngoãn đến cầu xin bọn họ, cho phép Trương thần y quy thuận dưới trướng nhà họ Trương.
Đây mới là quy trình bình thường, cũng chính là sự phát triển trong tương lai mà bọn họ nghĩ đến.
Nhưng hiện giờ Trương Anh lại chạy về, nói mọi thứ đều là âm mưu của Trương thần y, sự cố y tế lần này cũng là kế hoạch của Trương thần y.
“Bốp!”, một nhân vật lớn tuổi tát vào mặt Trương Anh, ông ta tức đến mức mặt mũi đỏ phừng phừng, tức giận nói: “Trương Anh, cậu có biết cậu đang nói gì không?”
Trương Anh lập tức quỳ xuống, sắc mặt tái nhợt không một chút máu, lúc đầu công lao của hắn là lớn nhất, hiện giờ xảy ra chuyện, trách nhiệm của hắn đương nhiên cũng là lớn nhất.
Hắn run rẩy nói: “Trưởng lão, chuyện này, chuyện này là thật, đều tại Trương thần y...”
“Bây giờ không phải là lúc tính sổ với thằng phế vật đó, bây giờ tình hình rất bất lợi cho chúng ta, có cách nào để giải quyết không?”, lại có một nhân vật lớn khác trầm giọng nói.
Vừa nói ra, mọi người đều trầm lặng, sau đó khẽ lắc đầu.
Không phải là không có cách giải quyết, dựa vào khả năng của nhà họ Trương, còn có thể hồi sinh cả người chết, chỉ cần còn một hơi thở thì hãy đến nhà họ Trương.
Nhưng tình hình hiện tại hơn thua nhau ở chênh lệch thời gian, trong một thời gian ngắn phải nghiên cứu ra thuốc, còn phải sản xuất hàng loạt, thậm chí còn phải gửi cho những người đã mua thuốc của nhà họ Trương, việc này cũng không khác biệt gì mấy so với việc không cần dùng máy bay vẫn có thể bay lên trời được.
“Trương Anh, tôi hỏi cậu, rốt cuộc tình hình hiện tại như thế nào, tình hình bán hàng nữa?”, nhìn thấy mọi người im lặng, ông lão cao tuổi nhất kia chất vấn.
Trương Anh liên tục cười khổ, có thể lần này hắn sẽ bị đẩy ra hứng mũi sào dập lửa giận, hiện tại hắn chỉ cầu xin nhà họ Trương tha cho hắn một cái mạng, lúc này đâu còn dám giấu diếm gì nữa.
Trương Anh lí nhí nói ới giọng điệu run rẩy: “Tính, tính cả số thuốc trong kho cũng được bán hết rồi ạ...”
“Tổng... tổng cộng 70 ngàn hộp!”
Trương Anh cẩn thận ngẩng đầu liếc nhìn đám người, tiếp tục nói: “Thực sự là do trước đó bán quá chạy, đây còn là lần đầu tiên tiến hành sản xuất hàng loạt, đã vậy chúng ta còn muốn phá hủy tập đoàn Mạt Lâm chỉ trong một chiêu này, nên mới...”
Mặt ông lão đỏ như chảy máu, hai tay nắm chặt lại, nghiến răng nói ra vài câu: “Theo ước tính, sẽ có bao nhiêu người bị ảnh hưởng?”
“Ít nhất là 4... 40 ngàn người!”, Trương Anh nhỏ giọng nói.
Vừa nói ra những lời này, ông lão nhất thời không nhịn được nữa, khuôn mặt già nua đỏ bừng phun ra một ngụm máu, sắc mặt nhanh chóng trở nên tái nhợt.
“Trời ơi, chẳng lẽ ông trời muốn nhà họ Trương diệt vong hay sao?”, cơ thể ông lão run rẩy, 40 ngàn người này, là một con số lớn tới cỡ nào.
Bây giờ chuyện đã xảy ra rồi, không thể dập tắt được nữa, trong vòng nửa ngày tới chắc chắn sẽ bùng nổ, đến khi đó tất cả mũi nhọn sẽ hướng về phía nhà họ Trương.
Cho dù nhà họ Trương có căn cơ thâm sâu đến đâu, cũng khó có thể gánh chịu hậu quả lần này.
“Mau đi bẩm báo với gia chủ về chuyện này, nhớ, phải nói đúng từng chữ!”, ông lão dặn dò.
“Còn Trương Anh cậu... tự mình lăn tới chỗ gia chủ nhận tội đi!”
“Trưởng lão, trưởng lão tôi không muốn chết, tôi thật sự không muốn chết!”, Trương Anh hoảng loạn, chuyện lớn như thế này, chắc chắn gia chủ sẽ đích thân ra mặt, nhà họ Trương phải đối mặt với cái gì hắn không quan tâm, nhưng dựa vào tính cách của gia chủ, hắn nhất định phải chết.
Thậm chí nếu nhà họ Trương không gánh vác được hậu quả, vậy thì một khi Trương Anh bước ra khỏi đây, chỉ e hắn sẽ phải chịu trách nhiệm cho chuyện này.
Ông lão đã không còn quan tâm Trương Anh, hiện giờ ông ta chỉ có thể nghĩ làm thế nào để giảm thiểu chuyện này.
Đã không thể che đậy được rồi, thì chỉ có thể bù đắp thôi.
“Người đâu, mời thiếu chủ đến đây...”
“Mời vị thiếu chủ nào ạ?”, có người hỏi.
Có hai vị thiếu chủ được nhà họ Trương công nhận, một nam một nữ, nam tên Trương Lăng, nữ tên Trương Tinh.
Có thể nói hai người này là đại diện cho lớp trẻ nhà họ Trương, ngay cả mấy lão già cũng không thể so sánh với hai người này.
Đương nhiên, nhà họ Trương cũng có những con cháu xuất chúng khác, nhưng nhà họ Trương chỉ chọn hai người, một nam một nữ, nếu nam có thực lực, đều có thể tìm Trương Lăng, còn nữ thì tìm Trương Tinh.
Hai người này là anh em ruột, còn là con của chủ nhân nhà họ Trương, dù xét về thân phận hay năng lực, những người khác đều không thể theo kịp.
Còn về phần Trương Anh đang run rẩy quỳ xuống, không ngừng cầu xin, trong mắt hai người bọn họ, không khác gì một con chó.
Có khả năng thiếu chủ Trương Lăng bận quá không kịp đến, nên bảo Trương Tinh thiếu chủ đến, ông lão mệt mỏi nói.
“Vâng!”, đám đông đồng thanh, lập tức lui xuống xử lý.
Chương 169: Thiếu chủ nhà họ Trương
Trở lại nhà Phương Thiên Bàng, tối hôm đó, sau khi Trương Trần rời đi, gia đình Phương Thủy Y vẫn không ngừng cãi nhau.
“Mẹ, mẹ còn muốn mất mặt tới mức nào nữa!”, Phương Thủy Y hét lớn.
Trương Quốc Hồng có chút sợ hãi nhìn con gái, Phương Thủy Y đang mất bình tĩnh, bà ta không dám làm gì, sợ cô sẽ bị kích thích thêm.
“Nhưng, nhưng mà chúng ta thế này là đã đắc tội tập đoàn Mạt Lâm…”
Phương Thủy Y nói: “Mẹ sợ sao, vậy để con đi xin lỗi! Con nói trước, chỉ xin lỗi thôi!”
“Được, được!”, Phương Quốc Hồng vội gật đầu, đi là được, con gái bà ta đi là được!
Mấy ngày sau, Phương Thủy Y lái xe tới trụ sở Mạt Lâm, trong lòng cô đang rất rối bời, thú thật thì cô không biết mình nên nói gì…
Khi tới nơi, cô gọi cho Triệu Chí Hào, đối phương nhanh chóng xuống dưới và báo rằng Trương Trần không muốn gặp cô.
Trương Trần đang ngồi trong văn phòng, anh biết cô sẽ tới, nhưng với anh, giờ cô có nói gì cũng không quan trọng nữa rồi.
Dưới sảnh, Phương Thủy Y có chút sốt ruột, bỗng…
Tiếng phanh xe gấp vang lên, cửa xe mở ra, một người phụ nữ bước xuống với tóc dài tung bay.
Cô ta đi về phía tập đoàn Mạt Lâm.
“Mời xuất trình thẻ nhân viên…”, vừa bước vào cửa, hàng chục vệ sĩ được trang bị vũ trang từ bốn phía chạy đến bao vây lấy người phụ nữ không rõ danh tính này, nếu có hành động khác thường gì thì sẽ ra tay ngay.
Thế nhưng sắc mặt người phụ nữ không hề thay đổi, dường như xem mấy vệ sĩ này như không khí. Cô ta vén tóc ra sau tai, chân siết lại chuẩn bị ra tay với mấy người dám cả gan ngăn cản cô ta.
“Tản ra hết đi!”, lúc này, một giọng nói vang lên, vị giám đốc vừa rồi nói chuyện với Phương Thủy Y đi đến nhìn người phụ nữ nói: “Cô từ thủ đô đến phải không?”
“Vậy thì sao?”
“Cô họ Trương phải không?”
“Vậy thì đã sao?”, người phụ nữ lạnh lùng hỏi.
“Người kia nói, nếu có người đến từ thủ đô thì cứ lên thẳng trên kia, nhất là người họ Trương!”, giám đốc hơi nghiêng người, sau đó chỉ vào thang máy trong cùng nói: “Thang máy đó lên thẳng tầng cao nhất, mật khẩu đã được mở khóa, mời…”
Người phụ nữ hừ một tiếng, cô ta là Trương Tinh, sau khi nhận được thông báo, cô ta lập tức chạy đến thành phố Thiên Bắc tìm tập đoàn Mạt Lâm.
Bây giờ cách duy nhất để cứu vãn tình thế là ép Trương thần y thừa nhận anh chính là người nhà họ Trương, còn nhà họ Trương đăng thông báo nói những loại thuốc trước đó là chuyện ngoài ý muốn, nhưng mọi thứ mà Trương Trần làm hôm nay đều tính vào nhà họ Trương, dùng cách này để bù lại những tổn thất trước đó.
Đến lúc đó, với danh tiếng của nhà họ Trương và việc kịp thời xử lý những người bị ảnh hưởng do thuốc, nhà họ Trương mới có thể cứu vãn được tình hình.
Thế nên, với tư cách là một trong những thiếu chủ nhà họ Trương, cô ta đích thân đến đây.
Cô ta đã tò mò về thần y Trương từ lâu, có điều trước đó cô ta vẫn giữ thái độ khinh thường, nhưng chuyện này vừa xảy ra, cô ta mới cẩn thận suy nghĩ.
Người có thể giăng bẫy nhà họ Trương đến mức này đáng để cô ta đích thân chạy đến đây một chuyến.
Dựa theo lời của giám đốc, cô ta đi thẳng đến thang máy rồi bấm lên tầng cao nhất.
Tầng cao nhất không nhỏ, phòng cũng giống nhau nhưng chỉ có một căn phòng sáng đèn, không cần nói cũng biết nên đến căn phòng nào.
Khóe miệng khẽ cong lên, Trương Tinh đẩy cửa ra. Lúc nhìn thấy người đàn ông đang ngồi trên ghế tổng giám đốc, cô ta sửng sốt.
Người này thế mà lại cho cô ta cảm giác rất quen thuộc, góc cạnh anh tuấn đó giống hệt bố mình.
“Anh chính là Trương thần y à?”, Trương Tinh hiếu kỳ hỏi, chính là người đàn ông trẻ tuổi này sao? Xem ra cũng xấp xỉ tuổi cô ta.
Rốt cuộc anh ta lấy đâu ra tự tin mà dám hại nhà họ Trương, là vì không biết gì nên mới không thấy sợ sao?
“Tôi đang nghĩ, xảy ra chuyện lớn như vậy, người đến đây chắc hẳn là Trương Lăng”, Trương Trần lướt nhìn Trương Tinh, thản nhiên nói: “Có chuyện cứ nói thẳng đi, không có chuyện gì nữa thì tôi còn phải đi ngủ”.
Thái độ xem thường này của Trương Trần khiến Trương Tinh rất tức giận. Cô ta là con cưng của nhà họ Trương, là một cô gái xinh đẹp, thế mà lại bị đối xử như vậy.
Cô ta hừ một tiếng giễu cợt: “Chỉ dựa vào anh mà cũng xứng để nhà họ Trương ra tay à? Anh đã biết nhà họ Trương Trương là ai thì chắc anh cũng nên biết tôi rồi, bây giờ anh chỉ có một con đường mà thôi”.
“Ồ?”, Trương Trần tò mò nhìn Trương Tinh nói: “Cô nói tôi nghe xem nào”.
“Thừa nhận anh là người nhà họ Trương, sau đó đẩy hết mọi công lao của ngày hôm nay sang cho nhà họ Trương, như vậy mới có thể có một con đường sống”, Trương Tinh lạnh lùng nói.
“Nếu không thì sao?”
“Nếu không, anh chỉ có chết. Anh luôn phải tự trả giá cho chuyện của mình”, Trương Tinh bày ra bộ mặt sát khí, lãnh đạm nhìn Trương Trần.
Ai mà biết Trương Trần vẫn bình thản, buồn cười nói: “Nhà họ Trương đúng là vẫn không thay đổi gì, vẫn luôn tự phụ, cao ngạo như vậy”.
“Cao ngạo như vậy sao lại còn đến tìm tôi?”
Đối mặt với chất vấn của Trương Trần, Trương Tinh chỉ có thể cười giễu cợt, nói như thể đó là điều đương nhiên: “Đây là cơ hội dành cho anh, cơ hội được sống, anh hiểu không?”
Nhà họ Trương bảo cô ta đến đây, hiển nhiên đã không phải là mâu thuẫn cỏn con trước kia rồi. Bây giờ nhà họ Trương rất nóng ruột rồi, không có thời gian vờn qua vờn lại với Trương Trần. Nếu ngày mai không có một lời giải thích nào, áp lực nhà họ Trương phải hứng chịu sẽ gấp đôi.
Chỉ có lúc này, Trương Trần với danh nghĩa tập đoàn Mạt Lâm ra mặt mới có thể áp chế được trận phong ba này xuống.
Vì thế hôm nay mọi người đều đến cầu cứu danh nghĩa của tập đoàn Mạt Lâm, mà Trương Trần đã được mọi người xem là bồ tát sống và Hoa Đà tái thế.
Thế nên nhà họ Trương phải cần Trương Trần thức thời, nếu không Trương Tinh sẽ dùng đến thủ đoạn cực đoan, cắt một miếng thịt của Trương Trần xuống để anh đau đớn không thiết sống nữa, là cái giá hối hận cho việc thừa nhận chuyện này.
“Chết?”
Trương Trần dường như nghe được một câu chuyện nực cười, anh nhấp một ngụm cả để thanh giọng rồi nói như đang nói với một người bạn cũ: “Tôi không bất ngờ với việc tối nay cô xuất hiện ở đây nhưng cô có biết chuyện làm tôi buồn cười là gì không?”
“Là gì?”, Trương Tinh vô thức hỏi.
“Đầu tiên, mục đích để tôi sống là tiêu diệt nhà họ Trương, mà dĩ nhiên mục đích này cũng bao gồm cả tính mạng của tôi. Chỉ cần bây giờ nhà họ Trương bị tiêu diệt, tính mạng của tôi mặc cô định đoạt”.
Trương Tinh càng nhíu chặt hàng lông mày, cái tên Trương thần y này là ai vậy, có thù hằn gì với nhà họ Trương mà anh ta lại thú nhận tất cả mọi chuyện đều là vì tiêu diệt nhà họ Trương.
Dù có trả giá bằng tính mạng cũng không tiếc nuối.
Như vậy xem ra lấy cái chết để uy hiếp đối phương chỉ là một câu chuyện cười.
“Thứ hai, cũng khiến tôi càng buồn cười hơn là lúc đầu đuổi tôi ra khỏi nhà, bây giờ lại cầu xin tôi quay về, cô nói xem… có buồn cười hay không?”
Trương Trần nở nụ cười lộ hàm răng trắng nhìn Trương Tinh.
Trương Tinh không biết nhiều về chuyện quá khứ, lúc đó Trương Trần chỉ là một đứa con riêng không thể phơi bày ra ánh sáng mà thôi, không có tư cách bước vào địa bàn của nhánh chính, thậm chí cũng chỉ có bảy tám người nhà họ Trương biết sự tồn tại của Trương Trần.
Nhưng chuyện lúc đó đã qua rất lâu rồi, mọi người ít nhiều gì cũng nghe nói một vài chuyện.
Trương Tinh nhíu mày lầm bầm: “Đuổi ra khỏi nhà họ Trương”.
Lượng tin tức trong câu này quá lớn, có phải điều này cho thấy trước đây Trương Trần là người nhà họ Trương không? Chứ nếu không tại sao lại bị đuổi ra khỏi nhà?
Cô ta ngẩng đầu lên nhìn, vừa rồi nhìn Trương Trần hơi giống bố mình, cô ta còn tưởng là ảo giác của mình. Lúc này liên kết với câu nói của Trương Trần, cô ta nhìn lại lần nữa, một chuyện đã phủ bụi nhiều năm xuất hiện trong đầu cô ta.
Nghe nói mấy năm trước quả thật nhà họ Trương đã từng đuổi người của gia tộc ra khỏi nhà nhưng vì Trương Tinh là nhánh chính chính thống, lại là người tương lai được bồi dưỡng, không hề có tâm tư quan tâm mấy chuyện vặt vãnh này.
Nhà họ Trương có nhiều nhánh, chỉ đuổi một người ra ngoài mà thôi, cũng chẳng phải chuyện lớn gì.
“Ồ, đúng rồi, tên thật của Trương thần y là… Trương Trần”, lúc này, Trương Trần nói tiếp.
Cuối cùng Trương Tinh cũng có thể xác định được suy đoán của mình. Hận nhà họ Trương như vậy, có nhiều thủ đoạn như vậy, lại khá giống bố của cô ta.
Đáp án đã rất rõ ràng rồi.
Chương 170: Không thế ra khỏi cửa
Trương Tinh hơi đau đầu, hóa ra người này là anh trai của cô ta, đúng là nực cười thật!
Một đứa con riêng bây giờ lại mang đến phiền phức lớn cho nhà họ Trương. Nếu chuyện bát quái này mà lộ ra ngoài, e là nhà họ Trương sẽ trở thành trò cười.
Nhà họ Trương không bị hủy hoại trên tay người ngoài mà bị phá hủy bởi người mang dòng máu nhà họ Trương. Chuyện này đúng là chuyện châm biếm nhất thế giới.
“Đáng ra lúc đầu nên tiễn anh đi gặp Diêm Vương”, Trương Tinh hít sâu một hơi, nghiến răng nói.
Mặc dù thân phận của người đối diện khiến cô ta kinh ngạc nhưng cô ta không hoảng loạn. Bây giờ vấn đề quan trọng là phải giải quyết hỗn loạn của nhà họ Trương, còn thân phận của anh đành phải để sau hẵng nói.
“Bây giờ chẳng phải cô cũng có thể sao?”, Trương Trần đứng dậy giễu cợt nhìn Trương Tinh nói.
Trương Tinh lắc đầu, không muốn đấu võ mồm với Trương Trần, thời gian không còn nhiều nữa, chuyện chính quan trọng hơn.
Cô ta khuyên nhủ: “Trương Trần, dòng máu nhà họ Trương vẫn chảy trong người anh, anh lại có thành tựu như ngày nay, tại sao không về lại nhà họ Trương? Tôi tin nếu bố biết được, nhất định sẽ bù đắp cho anh, cần gì phải làm vậy?”
“Ha ha ha…”
Trương Trần bật cười đến run cả người, sau đó lạnh lùng nói: “Tôi có thể chứ, có thể quay về nhà họ Trương, có thể tặng tập đoàn Mạt Lâm cho các cô, tôi chỉ cần mẹ tôi sống lại. Bây giờ bà ấy đã là một bộ xương, nhà họ Trương tự xưng có thể làm người chết sống dậy, gần như không có chuyện gì không thể làm được, vậy các cô có thể làm được chuyện này không?”
Đúng là vô lý hết sức.
Trương Tinh cực kỳ tức giận, đã trở thành bộ xương khô rồi, tưởng nhà họ Trương là tiên à?
Cô ta không biết nhiều về chuyện lúc trước, thân phận của người phụ nữ đó rất thấp kém nhưng bây giờ vì Trương Trần nên thân phận của người phụ nữ đó khác hẳn.
Nhưng bà ta đã chết rồi, Trương Trần làm vậy còn có nghĩa lý gì sao? Tại sao không quay về nhà họ Trương rồi cùng nhau xây dựng một đế chế?
Trương Tinh hít sâu một hơi, từ tối hôm qua, cô ta đã chịu không ít chấn động.
Nếu đã biết thân phận thật của Trương Trần, thái độ của cô ta cũng hơi thay đổi, dù sao người này cũng là anh trai trên danh nghĩa của cô ta.
“Trương Trần, trước tiên cứ để nhà họ Trương vượt qua giai đoạn khó khăn này đã, còn chuyện trước đây, sau khi về nhà tôi nhất định sẽ đòi lại công bằng cho anh, để mọi người biết thân phận thật của anh, để anh có thể tham gia vào hàng ngũ thiếu chủ của nhà họ Trương, anh thấy sao?”
Có thể nói Trương Tinh nói rất hay, nhà họ Trương rất chú trọng đến huyết mạch và thân phận. Thân phận của Trương Trần không sạch sẽ, còn có thể để anh tham gia vào hàng ngũ thiếu chủ, điều này vốn dĩ đã phạm vào quy tắc của nhà họ Trương.
Thế nhưng Trương Trần lại cười đến ná thở, hôm nay Trương Tinh đến đây làm anh cảm giác như đang nghe chuyện cười.
Anh cười giễu cợt, lắc đầu khinh thường nói: “Trương Tinh ơi là Trương Tinh, cô ngây thơ quá, vẫn không biết tính nghiêm trọng của sự việc. Có thể trong mắt các người, mẹ tôi chết thì cũng đã chết rồi, tại sao tôi lại không nhìn về phía trước, vạch ra kế hoạch cho tương lai tốt đẹp”.
“Nhưng tôi nói cho cô biết, cô sai rồi, rất sai là đằng khác, nhà họ Trương không bị hủy hoại, tôi khó yên lòng…”
Trương Tinh cũng nổi giận, cô ta tự thấy mình đã nói năng dễ nghe lắm rồi, phá vỡ quy tắc vì Trương Trần, về đến nhà cô ta sẽ chịu áp lực không nhỏ. Nhưng đối phương lại không về cảm kích, vẫn dọa dẫm tiêu diệt nhà họ Trương.
“Nếu đã như vậy, vậy trước đi nên bỏ cái thân phận nhà họ Trương của anh đi. Chuyện hôm này anh làm đã không còn nằm trong khả năng lựa chọn của anh nữa”.
Trương Tinh hừ một tiếng, bàn tay hơi động đậy, hai con dao găm nhỏ trượt ra khỏi tay áo.
“Muốn ra tay sao? Đừng vội, khó khăn lắm tôi và cô mới gặp nhau, ra tay là điều chắc chắn, nhưng nói chuyện một chút không được sao?”, Trương Trần cười hỏi.
“Ồ, quên nói với cô, từ lúc cô bước vào cánh cửa này, cô đã không thể ra khỏi đây rồi. Bên trong xi-măng là thép chất lượng tốt, đừng nói khả năng của con người, dù cô có điều động xe tăng đến đâm vào cũng phải kiên trì suốt nửa tiếng đấy”.
Trương Tinh sửng sốt, nghe Trương Trần nói vậy, cô ta cảm thấy hơi kỳ quái.
Anh ta có ý gì? Giam giữ cô ta trong này à? Nhưng Trương Trần không phải cũng ở đây đấy thôi?
Hay nói cách khác, Trương Trần có đủ năng lực để hạ gục cô ta nên mới nói chuyện thoải mái vậy sao?
Hình như Trương Trần thật sự chỉ muốn nói chuyện, không cần biết Trương Tinh muốn gì, anh hỏi: “Cả đời cô ở nhà họ Trương, nếu đã đạt được vị trí thiếu chủ, vậy người xuất sắc nhất là cô và Trương Lăng à?”
“Không hẳn vậy!”, nếu đã đến bước này, Trương Tinh cũng không giấu giếm gì, cô ta nói: “Tôi là người xuất sắc nhất trong đám phụ nữ, nhưng nếu so sánh thì ngoài Trương Lăng, còn hai người nữa đứng trên tôi”.
“Ồ, nếu Trương Lăng đó muốn đánh bại cô hoặc hai người còn lại phải mất bao lâu và về phương diện y thuật, cô kém hơn họ thế nào?”
“Anh muốn thăm dò tình hình cụ thể về nhà họ Trương à?”, Trương Tinh hừ một tiếng.
Trương Trần nói: “Nhà họ Trương lớn như vậy, lẽ nào để tôi biết một ít thì không được à? Tôi chỉ tùy ý hỏi thôi, chỉ muốn nói chuyện với cô em gái chưa từng gặp của tôi thôi, dù sao lát nữa cũng sẽ giương cung bạt kiếm với nhau”.
“Nếu Trương Lăng tự mình ra tay, tôi kém hơn anh ấy cả một con đường về y thuật. Còn về võ thuật, anh ấy có thể hạ được tôi trong vòng mười ba chiêu”, Trương Tinh nói.
Trương Tinh hừ một tiếng, dứt khoát bỏ ý định thăm dò ban đầu. Cô ta ném dao găm xuống rồi lấy kim châm bằng bạc ra đâm vào cánh tay mình.
Huyết trích tử trên cánh tay cô ta dường như trở nên sống động, uốn lượn chảy xuống cổ tay.
Bản thân Trương Tinh lại cảm thấy như có một luồng sức mạnh đang tỏa ra trong người mình.
“Hưm”.
Trương Tinh rên rỉ, giẫm chân rồi lao đến như mũi tên rời dây cung, hai tay nắm chặt thành nắm đấm nện vào ngực Trương Trần.
Nắm đấm chưa đụng vào người, anh đã cảm nhận được cơn gió khiến quần áo của anh tung bay, có thể thấy uy lực của cú đấm này.
“Để tôi xem thế hệ mạnh nhất của nhà họ Trương là cái đức hạnh gì”.
Trương Trần cũng không chịu thua kém, cây kim chân vàng điên cuồng rải trên cánh tay mình. Anh không sử dụng huyết trích tử, hoàn toàn sử dụng uy lực của Cửu Chuyển Kim Châm.
Chẳng qua lần này chỉ dùng tám phần giới hạn của Cửu Chuyển Kim Châm, đây cũng là lần đầu tiên Trương Trần sử dụng.
Ầm!
Sau đó, nắm đấm của hai người va vào nhau tạo ra tiếng nổ rất chói tai. Một luồng sóng vô hình lan ra, quần áo hai người bay phấp phới, bàn ghế và tài liệu xung quanh phòng họp cũng bay lên rồi vỡ tan tành.
Khó mà tin được lần chạm trán này là hiệu quả chạm trán giữa hai người chỉ mới hơn hai mươi tuổi.
Trương Trần không hề nhúc nhích, cảm giác duy nhất là nắm đấm hơi tê, ngược lại Trương Tinh lùi lại phía sau tạo ra một vết hằn sâu trên nền nhà, sau đó lại lùi thêm ba bước nữa mới đứng vững.
Cô ta chỉ thấy có vị ngọt trong cổ họng, đây là dấu hiệu bị nội thương.
Ánh mắt cô ta hiện lên vẻ khó tin, sao có thể.
Một cú đánh đã khiến cô ta lùi bước, đây là tên vô dụng bị nhà họ Trương đuổi ra khỏi cửa sao?
Nếu cứ chịu liên tiếp hai cú đánh, phải chăng cô ta sẽ bị hạ gục trong vòng ba chiêu như Trương Trần nói?
Phải biết là cô ta đã sử dụng huyết trích tử, thậm chí cô ta không hề xem thường Trương Trần.
“Tuyệt Phong Chưởng!”
Trương Tinh hít sâu một hơi, chân khẽ động, lắc người như cá gặp nước, chẳng mấy chốc đã tiếp cận Trương Trần.
Bàn tay cô ta vỗ nhẹ một cái, trông qua không hề có lực sát thương như thể lông vũ rơi bay trên không trung.
Trương Trần trở tay, khí huyết dồn lại, nắm chặt lấy cánh tay phải, cây kim vàng đâm trên cánh tay anh bay ra như thanh kiếm sắc bén.
Vì kim vàng không thể chịu nổi sức mạnh của Trương Trần nên văng ra khỏi cánh tay anh.
Nói cách khác, cú đánh này của Trương Trần đã vượt qua giới hạn mà cánh tay anh có thể chịu.
Dưới sự khống chế của Trương Trần, mười phần sức mạnh di chuyển trên nắm đấm cánh tay phải, lần nữa đánh Trương Tinh.
Lại là một cú va chạm, tiếng vang dữ dội đó vang lên, nền đất nơi dưới chân hai người dần nứt rạn, lộ ra nền nhà được làm bằng thép.
Ầm!
Trương Tinh cũng không chịu nổi nữa, cô ta chỉ thấy một luồng sức mạnh cực lớn xông vào cơ thể cô ta khiến người khác cảm thấy vô cùng kinh khủng.
Luồng sức mạnh đó khuấy động trong lồng ngực cô ta khiến cô ta phun ra một ngụm máu.
Chương 170: Không thế ra khỏi cửa
Trương Tinh hơi đau đầu, hóa ra người này là anh trai của cô ta, đúng là nực cười thật!
Một đứa con riêng bây giờ lại mang đến phiền phức lớn cho nhà họ Trương. Nếu chuyện bát quái này mà lộ ra ngoài, e là nhà họ Trương sẽ trở thành trò cười.
Nhà họ Trương không bị hủy hoại trên tay người ngoài mà bị phá hủy bởi người mang dòng máu nhà họ Trương. Chuyện này đúng là chuyện châm biếm nhất thế giới.
“Đáng ra lúc đầu nên tiễn anh đi gặp Diêm Vương”, Trương Tinh hít sâu một hơi, nghiến răng nói.
Mặc dù thân phận của người đối diện khiến cô ta kinh ngạc nhưng cô ta không hoảng loạn. Bây giờ vấn đề quan trọng là phải giải quyết hỗn loạn của nhà họ Trương, còn thân phận của anh đành phải để sau hẵng nói.
“Bây giờ chẳng phải cô cũng có thể sao?”, Trương Trần đứng dậy giễu cợt nhìn Trương Tinh nói.
Trương Tinh lắc đầu, không muốn đấu võ mồm với Trương Trần, thời gian không còn nhiều nữa, chuyện chính quan trọng hơn.
Cô ta khuyên nhủ: “Trương Trần, dòng máu nhà họ Trương vẫn chảy trong người anh, anh lại có thành tựu như ngày nay, tại sao không về lại nhà họ Trương? Tôi tin nếu bố biết được, nhất định sẽ bù đắp cho anh, cần gì phải làm vậy?”
“Ha ha ha…”
Trương Trần bật cười đến run cả người, sau đó lạnh lùng nói: “Tôi có thể chứ, có thể quay về nhà họ Trương, có thể tặng tập đoàn Mạt Lâm cho các cô, tôi chỉ cần mẹ tôi sống lại. Bây giờ bà ấy đã là một bộ xương, nhà họ Trương tự xưng có thể làm người chết sống dậy, gần như không có chuyện gì không thể làm được, vậy các cô có thể làm được chuyện này không?”
Đúng là vô lý hết sức.
Trương Tinh cực kỳ tức giận, đã trở thành bộ xương khô rồi, tưởng nhà họ Trương là tiên à?
Cô ta không biết nhiều về chuyện lúc trước, thân phận của người phụ nữ đó rất thấp kém nhưng bây giờ vì Trương Trần nên thân phận của người phụ nữ đó khác hẳn.
Nhưng bà ta đã chết rồi, Trương Trần làm vậy còn có nghĩa lý gì sao? Tại sao không quay về nhà họ Trương rồi cùng nhau xây dựng một đế chế?
Trương Tinh hít sâu một hơi, từ tối hôm qua, cô ta đã chịu không ít chấn động.
Nếu đã biết thân phận thật của Trương Trần, thái độ của cô ta cũng hơi thay đổi, dù sao người này cũng là anh trai trên danh nghĩa của cô ta.
“Trương Trần, trước tiên cứ để nhà họ Trương vượt qua giai đoạn khó khăn này đã, còn chuyện trước đây, sau khi về nhà tôi nhất định sẽ đòi lại công bằng cho anh, để mọi người biết thân phận thật của anh, để anh có thể tham gia vào hàng ngũ thiếu chủ của nhà họ Trương, anh thấy sao?”
Có thể nói Trương Tinh nói rất hay, nhà họ Trương rất chú trọng đến huyết mạch và thân phận. Thân phận của Trương Trần không sạch sẽ, còn có thể để anh tham gia vào hàng ngũ thiếu chủ, điều này vốn dĩ đã phạm vào quy tắc của nhà họ Trương.
Thế nhưng Trương Trần lại cười đến ná thở, hôm nay Trương Tinh đến đây làm anh cảm giác như đang nghe chuyện cười.
Anh cười giễu cợt, lắc đầu khinh thường nói: “Trương Tinh ơi là Trương Tinh, cô ngây thơ quá, vẫn không biết tính nghiêm trọng của sự việc. Có thể trong mắt các người, mẹ tôi chết thì cũng đã chết rồi, tại sao tôi lại không nhìn về phía trước, vạch ra kế hoạch cho tương lai tốt đẹp”.
“Nhưng tôi nói cho cô biết, cô sai rồi, rất sai là đằng khác, nhà họ Trương không bị hủy hoại, tôi khó yên lòng…”
Trương Tinh cũng nổi giận, cô ta tự thấy mình đã nói năng dễ nghe lắm rồi, phá vỡ quy tắc vì Trương Trần, về đến nhà cô ta sẽ chịu áp lực không nhỏ. Nhưng đối phương lại không về cảm kích, vẫn dọa dẫm tiêu diệt nhà họ Trương.
“Nếu đã như vậy, vậy trước đi nên bỏ cái thân phận nhà họ Trương của anh đi. Chuyện hôm này anh làm đã không còn nằm trong khả năng lựa chọn của anh nữa”.
Trương Tinh hừ một tiếng, bàn tay hơi động đậy, hai con dao găm nhỏ trượt ra khỏi tay áo.
“Muốn ra tay sao? Đừng vội, khó khăn lắm tôi và cô mới gặp nhau, ra tay là điều chắc chắn, nhưng nói chuyện một chút không được sao?”, Trương Trần cười hỏi.
“Ồ, quên nói với cô, từ lúc cô bước vào cánh cửa này, cô đã không thể ra khỏi đây rồi. Bên trong xi-măng là thép chất lượng tốt, đừng nói khả năng của con người, dù cô có điều động xe tăng đến đâm vào cũng phải kiên trì suốt nửa tiếng đấy”.
Trương Tinh sửng sốt, nghe Trương Trần nói vậy, cô ta cảm thấy hơi kỳ quái.
Anh ta có ý gì? Giam giữ cô ta trong này à? Nhưng Trương Trần không phải cũng ở đây đấy thôi?
Hay nói cách khác, Trương Trần có đủ năng lực để hạ gục cô ta nên mới nói chuyện thoải mái vậy sao?
Hình như Trương Trần thật sự chỉ muốn nói chuyện, không cần biết Trương Tinh muốn gì, anh hỏi: “Cả đời cô ở nhà họ Trương, nếu đã đạt được vị trí thiếu chủ, vậy người xuất sắc nhất là cô và Trương Lăng à?”
“Không hẳn vậy!”, nếu đã đến bước này, Trương Tinh cũng không giấu giếm gì, cô ta nói: “Tôi là người xuất sắc nhất trong đám phụ nữ, nhưng nếu so sánh thì ngoài Trương Lăng, còn hai người nữa đứng trên tôi”.
“Ồ, nếu Trương Lăng đó muốn đánh bại cô hoặc hai người còn lại phải mất bao lâu và về phương diện y thuật, cô kém hơn họ thế nào?”
“Anh muốn thăm dò tình hình cụ thể về nhà họ Trương à?”, Trương Tinh hừ một tiếng.
Trương Trần nói: “Nhà họ Trương lớn như vậy, lẽ nào để tôi biết một ít thì không được à? Tôi chỉ tùy ý hỏi thôi, chỉ muốn nói chuyện với cô em gái chưa từng gặp của tôi thôi, dù sao lát nữa cũng sẽ giương cung bạt kiếm với nhau”.
“Nếu Trương Lăng tự mình ra tay, tôi kém hơn anh ấy cả một con đường về y thuật. Còn về võ thuật, anh ấy có thể hạ được tôi trong vòng mười ba chiêu”, Trương Tinh nói.
Trương Tinh hừ một tiếng, dứt khoát bỏ ý định thăm dò ban đầu. Cô ta ném dao găm xuống rồi lấy kim châm bằng bạc ra đâm vào cánh tay mình.
Huyết trích tử trên cánh tay cô ta dường như trở nên sống động, uốn lượn chảy xuống cổ tay.
Bản thân Trương Tinh lại cảm thấy như có một luồng sức mạnh đang tỏa ra trong người mình.
“Hưm”.
Trương Tinh rên rỉ, giẫm chân rồi lao đến như mũi tên rời dây cung, hai tay nắm chặt thành nắm đấm nện vào ngực Trương Trần.
Nắm đấm chưa đụng vào người, anh đã cảm nhận được cơn gió khiến quần áo của anh tung bay, có thể thấy uy lực của cú đấm này.
“Để tôi xem thế hệ mạnh nhất của nhà họ Trương là cái đức hạnh gì”.
Trương Trần cũng không chịu thua kém, cây kim chân vàng điên cuồng rải trên cánh tay mình. Anh không sử dụng huyết trích tử, hoàn toàn sử dụng uy lực của Cửu Chuyển Kim Châm.
Chẳng qua lần này chỉ dùng tám phần giới hạn của Cửu Chuyển Kim Châm, đây cũng là lần đầu tiên Trương Trần sử dụng.
Ầm!
Sau đó, nắm đấm của hai người va vào nhau tạo ra tiếng nổ rất chói tai. Một luồng sóng vô hình lan ra, quần áo hai người bay phấp phới, bàn ghế và tài liệu xung quanh phòng họp cũng bay lên rồi vỡ tan tành.
Khó mà tin được lần chạm trán này là hiệu quả chạm trán giữa hai người chỉ mới hơn hai mươi tuổi.
Trương Trần không hề nhúc nhích, cảm giác duy nhất là nắm đấm hơi tê, ngược lại Trương Tinh lùi lại phía sau tạo ra một vết hằn sâu trên nền nhà, sau đó lại lùi thêm ba bước nữa mới đứng vững.
Cô ta chỉ thấy có vị ngọt trong cổ họng, đây là dấu hiệu bị nội thương.
Ánh mắt cô ta hiện lên vẻ khó tin, sao có thể.
Một cú đánh đã khiến cô ta lùi bước, đây là tên vô dụng bị nhà họ Trương đuổi ra khỏi cửa sao?
Nếu cứ chịu liên tiếp hai cú đánh, phải chăng cô ta sẽ bị hạ gục trong vòng ba chiêu như Trương Trần nói?
Phải biết là cô ta đã sử dụng huyết trích tử, thậm chí cô ta không hề xem thường Trương Trần.
“Tuyệt Phong Chưởng!”
Trương Tinh hít sâu một hơi, chân khẽ động, lắc người như cá gặp nước, chẳng mấy chốc đã tiếp cận Trương Trần.
Bàn tay cô ta vỗ nhẹ một cái, trông qua không hề có lực sát thương như thể lông vũ rơi bay trên không trung.
Trương Trần trở tay, khí huyết dồn lại, nắm chặt lấy cánh tay phải, cây kim vàng đâm trên cánh tay anh bay ra như thanh kiếm sắc bén.
Vì kim vàng không thể chịu nổi sức mạnh của Trương Trần nên văng ra khỏi cánh tay anh.
Nói cách khác, cú đánh này của Trương Trần đã vượt qua giới hạn mà cánh tay anh có thể chịu.
Dưới sự khống chế của Trương Trần, mười phần sức mạnh di chuyển trên nắm đấm cánh tay phải, lần nữa đánh Trương Tinh.
Lại là một cú va chạm, tiếng vang dữ dội đó vang lên, nền đất nơi dưới chân hai người dần nứt rạn, lộ ra nền nhà được làm bằng thép.
Ầm!
Trương Tinh cũng không chịu nổi nữa, cô ta chỉ thấy một luồng sức mạnh cực lớn xông vào cơ thể cô ta khiến người khác cảm thấy vô cùng kinh khủng.
Luồng sức mạnh đó khuấy động trong lồng ngực cô ta khiến cô ta phun ra một ngụm máu.
Đang tải...
Chương 172: Kết thúc
Trên ghế, có không ít nhân vật lớn đang ngồi tề tụ, đây điều là những người nắm quyền chân chính, sự việc này quá ầm ĩ, họ luôn cảm thấy áp lực liên hồi.
Trần Bắc Vọng ngồi tại chỗ nhìn sang.
Cuối cùng cũng có người lên tiếng, người nói chuyện chính là người nắm quyền giám sát dược phẩm, ông ta đã dính vào chuyện này, sau khi chuyện này kết thúc, ông ta chỉ còn nước về nhà dưỡng già.
“Trương Long Thành, ông định giải quyết chuyện này thế nào?”
Trương Long Thành ngồi đó, bị chất vấn thì nổi giận: “Trong chuyện này, nhà họ trương chúng tôi bị người khác hãm hại, các người cũng biết năng lực của nhà họ Trương mà. Nếu không phải có người chơi xấu, chúng tôi sẽ sẽ không sai lầm như thế!”, Trương Long Thành hét lên, gần như là quát những người có mặt ở đây.
Nếu chuyện này không lớn, nhà họ Trương chơi “chiêu” một chút là có thể đổ tội cho kẻ khác rồi nhưng hôm nay, không biết bao nhiêu người đang theo dõi họ, ai dám có ý định này thì đúng là chán sống.
“Bây giờ không còn thời gian nữa, áp lực bên ngoài quá lớn, chúng tôi cũng đã cho nhà họ Trương mặt mũi. Nếu không thể giải quyết chuyện này, kết cục của nhà họ Trương thế nào, tôi nghĩ chắc ông biết rồi nhỉ!”
Trương Long Thành chỉ còn nước gật đầu.
…
Trong phòng họp của nhà họ Trương, gia chủ và các trưởng lão đang bàn bạc cách giải quyết.
Nơi này còn có Trương Lăng - thiếu chủ còn lại của nhà họ Trương. Lần đó Trương Tinh một đi không về, họ biết cô ta đã lành ít dữ nhiều, với hận thù của Trương Trần đối với nhà họ Trương, hắn sẽ không tha cho ai trong gia tộc này, đặc biệt là còn là một trong những người thừa kế.
“Bây giờ chỉ còn cách chĩa mũi dùi dư luận vào Trương Trần và tập đoàn Mạt Lâm!”, Trương Lăng đề nghị.
“Làm thế nào?”, Trương Long Thành hỏi.
“Chúng ta có thể làm giả chứng cứ như giấy tờ hay file ghi âm gì đó rồi thuê người định hướng dư luận, đồng thời lên tiếng giải thích và xin lỗi, sau đó mọi người sẽ thay đổi nơi trút giận, chúng ta nhanh chóng thu hồi thuốc và tiến hành biện pháp khắc phục, khi mọi chuyện lắng xuống thì có thể làm công khai vài hoạt động từ thiện”, Trương Lăng giải thích.
“Cách này cũng khả thi đấy nhưng cháu có đảm bảo được là bên Mạt Lâm sẽ không lấy ra được chứng cứ không?”, một trưởng lão hỏi.
Trương Lăng đáp: “Chuyện này chỉ có Trương Chấn, Trương Anh và chúng ta biết đơn thuốc lấy từ phía Trương Trần mà thôi!”
Trương Long Thành gật gù: “Cách này ổn đấy, tạm thời cũng chỉ còn biện pháp này, dù gì thì ít nhất chúng ta cũng có thể giảm bớt áp lực để nghĩ ra cách khắc phục hậu quả!”
....
Trong một sân vườn xanh mướt, Trương Trần đang ngồi đối diện Trần Bắc Vọng.
Trần Bắc Vọng nhìn thẳng vào Trương Trần hỏi: “Cậu làm thế này có biết liên lụy bao nhiêu người vô tội không?”
Trương Trần thản nhiên đáp: “Tôi biết nhưng tôi không hối hận, nếu họ thật sự vô tội, tôi có thể cứu họ!”
Trần Bắc Vọng lại nói sang chuyện khác: “Nếu nhà họ Trương đổ hết tội cho cậu thì sao?”
Trương Trần khẽ cười: “Tôi luôn chờ họ ra chiêu, dù sao tôi cũng quyết tâm chết chung rồi!”
....
Trên trang Weibo chính thức của công ty nhà họ Trương, một bài giải thích cũng như là “giải thích” về nguyên nhân tác dụng phụ của thuốc được đăng lên.
“Kính thưa quý khách hàng, lời đầu tiên, nhà họ Trương xin lỗi vì sự cố vừa rồi! Chúng tôi đang cố gắng khắc phục hậu quả của sự cố. Mong quý khách hàng thông cảm!
Đồng thời, chúng tôi xin được giải trình về nguyên nhân sự việc, sự cố này xảy ra do sự chủ quan của công ty Trương thị. Một đối tác tên Trương Trần đã cố tình dùng thủ đoạn phi pháp trong kinh doanh nhằm chiếm lợi bất chính, hôm nay chúng tôi đã có được bằng chứng để chứng minh sự trong sạch của mình, bên phía Trương thị chúng tôi cũng đã nộp đơn lên tòa án để khởi kiện kẻ thủ ác!”
Bên dưới những lời giải trình này là hình ảnh chụp màn hình tin nhắn giữa một nhân viên của Trương thị và một người tên “Trương Trần”, thêm một file ghi âm cuộc đối thoại của “Trương Trần” và một ai đó với nội dung là chơi xấu nhà họ Trương.
Nhân viên hỏi: [Anh thật sự muốn làm vậy sao?]
Trương Trần: [Tất nhiên, tôi phải khiến nhà họ Trương hối hận vì không coi trọng tôi!]
Nhân viên lại nói: [Được thôi, anh định làm thế nào?]
Trương Trần: [Cậu tráo đổi thành phần trong đơn thuốc khi đưa vào sản xuất...]
Cư dân mạng xem xong thì nổi giận, liên tục đăng và tag cơ quan có thẩm quyền yêu cầu họ xử lý “Trương Trần” kia.
Bốn tiếng sau, một blogger nổi tiếng lên tiếng bóng gió rằng Trương Trần là người của tập đoàn Mạt Lâm, nói anh làm vậy là vì tập đoàn Mạt Lâm cố tình chơi xấu.
Sau đó, mọi mũi dùi dư luận đều chĩa vào tập đoàn Mạt Lâm.
Thấy kết quả này, người nhà họ Trương thấy thế thì thở phào nhẹ nhõm, ít nhất họ cũng không cần chịu áp lực quá lớn.
Nhưng tâm trạng thoải mái này chưa kéo dài được một ngày, đúng 12 giờ khuya, tập đoàn Mạt Lâm cũng đăng Weibo giải thích mọi cáo buộc của nhà họ Trương là vô căn cứ, đồng thời họ cũng có chứng cứ là nhà họ Trương đã ăn cắp danh sách dược liệu độc quyền của họ gây ra tổn thất vô cùng nghiêm trọng cho Mạt Lâm, bên dưới là file ghi âm cuộc nói chuyện giữa Trương Chấn và Triệu Mãnh, video Triệu Mãnh lén lút vào văn phòng của Triệu Chí Hào.
Hướng gió đổi chiều.
...
Hai ngày sau đó, một người đàn ông trung niên mặc đồ cảnh sát dẫn thêm một đám người tới nhà họ Trương.
“Chúng tôi là cảnh sát Kinh Tế của Bộ phận phòng chống gian lận trong kinh doanh của Trung Ương, chúng tôi nhận được bằng chứng cho thấy nhà họ Trương vi phạm luật Kinh tế, cố tình chơi xấu trong kinh doanh, chiếm lợi bất chính gây ra hậu quả nặng nề cho xã hội! Mong các vị để chúng tôi vào điều tra!”
Nhà họ Trương trở nên hoảng loạn, những người có quyền lực đều bị áp giải về điều tra.
...
Ba ngày sau, trong phòng họp tại thủ đô.
Trần Bắc Vọng ngồi trên ghế chính, bên cạnh là một quân nhân trẻ tuổi chức cao
Trương Trần ngồi ở đối diện nghe Trần Bắc Vọng nói.
“Nhóc con, nhà họ Trương đã tan rã, cậu cũng đã chiếm được ít lợi, bây giờ có thể đi rồi chứ?”
Trương Trần cười khổ: “Nếu tôi đã đồng ý với ông thì sẽ không đổi ý!”
Trần Bắc Vọng nói tiếp: “Long Quốc bây giờ khá yên bình, nhưng đây chỉ là bề ngoài, chúng tôi cần sự giúp đỡ của cậu! Trong ba năm tới, tôi sẽ trông coi những thế lực bên ngoài của cậu. Về thân phận của cậu sẽ được bảo mật, cậu không được tự ý liên lạc với bất kỳ ai!’
Trương Trần gật đầu rồi ký tên vào văn kiện trước mặt.
Người trẻ tuổi đứng cạnh giơ tay lên chào: “Tiểu đội Phong Long, đang chờ lệnh Trương thiếu tướng...”