• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 76: Cử người đến cho tôi

Trương Trần tắt điện thoại, cười nói: “Cho tôi mười phút, ok?”

“Tôi cho cậu hai mươi phút”, Lư Tam Pháo cười ha ha nói: “Thằng nhóc cậu muốn ra vẻ ta đây thì tôi cũng muốn xem cậu có thể bày ra được trò gì.”

Phương Hải Cương vẫn nhìn Trương Trần với vẻ mặt nghi hoặc, hắn ta phát hiện ra Trương Trần bỗng thay đổi đến mức hắn ta không nhận ra được, nếu là trước kia, gặp phải tình cảnh này, Trương Trần sẽ chẳng dám ho he câu gì.

Bây giờ thì lại đưa ra phương hướng giải quyết, đồng thời còn tự tin bảo người ta chờ mười phút, hắn ta thật sự rất tò mò mười phút sau sẽ thế nào, hay đơn giản là Trương Trần chỉ đang kéo dài thời gian thôi?

Mười phút rất ngắn.

Lúc này, một chiếc Land Rover lái nhanh tới, dừng lại cách BMW ba mét, sau đó năm người đàn ông đầu trọc xuống xe, đã thế còn mặc vest, khiến người ta thấy rất kỳ lạ.

Bọn họ lấy một chiếc va li ra khỏi cốp xe, sau đó đi đến trước mặt Trương Trần nói một cách cung kính: “Anh Trương, tất cả đều nằm ở đây”.

Nói rồi bọn họ mở va li ra, trong đó chất đầy nhân dân tệ mới đét, tính sơ qua thì phải đến tám trăm ngàn hoặc một triệu.

“Ừm, không tệ, đập chiếc BMW này đi, số tiền này coi như bồi thường”, Trương Trần nói thản nhiên.

“Vâng”, năm người đàn ông đó không nói hai lời, lập tức chui lại vào trong chiếc Land Rover lấy đồ, nào là cờ lê có thể dùng để sửa xe, nào là búa sắt mà người ta có thể khiêng được, còn có cả thuổng sắt.

Lư Tam Pháo sửng sốt, Phương Hải Cương và Phương Như cũng sửng sốt, chuyện này… chuyện này…

“Đừng đập”, Lư Tam Pháo bỗng phản ứng kịp, ông ta hô lên lớn tiếng.

Trương Trần cười nói: “Tôi đã bồi thường tiền cho ông rồi, tôi muốn đập, có vấn đề gì không?”

“…” Lư Tam Pháo cố gắng nặn ra một nụ cười, ông ta không thăm dò ra được thực lực của người đàn ông này, chỉ một cuộc điện thoại là đã gọi được một chiếc Land tới, cùng với khoảng một triệu tiền mặt?

“Ha ha, người anh em này, cậu xem cậu kìa, có bản lĩnh thì nói sớm đi chứ. Thế này thì chúng ta kết bạn đi, tôi là Ngô Tinh Tinh, biệt danh Lư Tam Pháo”.

“Không có hứng thú, cứ đập đi!”, Trương Trần chẳng thèm nhìn bàn tay của Ngô Tinh Tinh. Anh xua tay, năm người đàn ông kia lập tức đáp lời, những tiếng rầm rập vang lên.

Chẳng bao lâu sau, chiếc BMW trị giá gần một triệu ấy đã bị đập tan nát, chỉ trừ phần động cơ không phá được. Cảnh tượng hung hăng ấy khiến Phương Như và Phương Hải Cương ngây ra như phỗng.

Tên Trương Trần này… thật sự có bản lĩnh? Nhưng sao lại thế được cơ chứ?

Sắc mặt của Ngô Tinh Tinh cũng trở nên âm trầm, đây mà là đập phá xe gì chứ, rõ ràng là thể diện của ông ta.

“Người anh em, mặc dù Ngô Tinh Tinh tôi không hẳn là rất lợi hại, nhưng ở cái đất này cũng coi như có mặt mũi. Người ta nói thêm bạn thêm đường, cậu muốn phá hỏng con đường của mình sao?”

“Ông nhiều tiền lắm hả?”, Trương Trần nói.

“Không hẳn, tài sản khoảng trăm triệu”, Ngô Tinh Tinh nói, mặc dù ngôn từ rất khách khí, nhưng giọng nói lại khá đắc ý.

Trương Trần gật đầu, quy mô như thế cũng coi như có thành tựu, ngang với nhà họ Phương lúc hưng thịnh nhất, thế nhưng… Cũng chỉ thế mà thôi, vẫn chẳng là cái thá gì.

“Vậy ông đợi một lát, để tôi cho ông nhìn xem tôi tìm ra con đường đã bị phá hỏng ấy như thế nào”, Trương Trần nói.

Ngô Tinh Tinh gật đầu, ông ta còn tưởng rằng Trương Trần sẽ xin lỗi giảng hòa. Đối với người có thực lực, ông ta không muốn đắc tội, còn nhà họ Phong hiện tại chỉ là thùng rỗng kêu to, ông ta chẳng thèm để ý tới, Trương Trần thì ông ta chưa thăm dò được gốc gác, tạm thời quyết định án binh bất động.

Nhưng rất nhanh, một cuộc điện thoại của Trương Trần làm ông ta bùng nổ.

Chỉ nghe thấy Trương Trần nói vào điện thoại: “Phải mất bao lâu mới có thể làm một người tên là Ngô Tinh Tinh phá sản?”

“Thằng ranh con, được, được lắm! Sở dĩ Lư Tam Pháo này được gọi là Lư Tam Pháo, đó là bởi vì ông mày thích đụng chết người khác. Một câu nói của mày mà đã muốn làm tao phá sản, tao cũng muốn xem thử mày sẽ làm thế nào. Nếu không làm được, ông mày không cho mày nằm cáng ra khỏi Hoài Bắc thì tên ông mày sẽ viết ngược lại!”

Ngô Tinh Tinh cực kỳ tức giận, ngay từ đầu chỉ có mình ông ta tưởng bở, người ta căn bản không định nể mặt ông ta, ngược lại còn muốn làm ông ta phá sản.

Nghe Ngô Tinh Tinh quát như vậy, Trương Trần mất kiên nhẫn nói vào điện thoại: “Nhanh lên chút nữa đi!”

“Nhiều nhất là năm phút, để tôi thông báo”, trong điện thoại, Triệu Chí Hào nói.

Trương Trần gật đầu rồi tắt máy.

Phương Như và Phương Hải Cương không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn một loạt các hành động của Trương Trần. Tên Trương Trần này khiến bọn họ cảm thấy hoàn toàn xa lạ, bọn họ cũng muốn nhìn xem Trương Trần sẽ làm chuyện này thế nào.

Chẳng bao lâu sau, điện thoại của Ngô Tinh Tinh vang lên, khiến mí mắt ông ta giật giật. Lúc này dây thần kinh của ông ta vô cùng mẫn cảm, lập tức bắt máy và quát tháo: “Có chuyện gì? Không chờ tôi về rồi nói được sao?”

“Ông chủ, không cần đâu, vừa rồi bộ phận tài vụ đã nhận được thông báo, tất cả cổ đông và những người hợp tác đều rút vốn, một số đơn đặt hàng cũng bị hủy. Bởi vì mọi chuyện diễn ra quá đột ngột, số lượng quá lớn, có thể nói là… phá sản rồi…”

“Cái gì?”, nghe thấy giọng nói trong điện thoại, Ngô Tinh Tinh còn tưởng mình nghe nhầm, ông ta mắng to: “Mẹ kiếp, nói linh tinh cái gì thế hả? Ai có cái bản lĩnh ấy? Có phải cậu không muốn làm nữa rồi không?”

“Ông chủ, tôi đã đặt đơn từ chức lên bàn ông rồi, tiền lương tháng cuối cùng tôi cũng không cần nữa, ông nên nghĩ xem phải bù vào những lỗ hổng ấy thế nào đi thì hơn”.

Ngô Tinh Tinh còn muốn nói gì nữa thì người ở đầu bên kia đã tắt máy.

Tin tức này như sét đánh ngang tai, khiến Ngô Tinh Tinh lập tức rơi xuống địa ngục, lúc này ông ta cảm thấy không biết phải làm sao.

Đột nhiên nhớ đến điều gì đó, ông ta gào thét với Trương Trần: “Mày, rốt cuộc mày là ai?”

Vừa rồi Trương Trần nói làm ông ta phá sản, bây giờ ông ta đã phá sản thật rồi. Trong cả cái đất Hoài Bắc này, ai có năng lực như thế?

Chỉ mấy phút ngắn ngủi mà thôi, ngay cả mấy nhân vật tai to mặt lớn của nhà họ Triệu cũng không thể nhanh như thế được.

Trừ khi có mấy ông trùm cùng đối phó với ông ta.

“Tôi là Trương Trần chứ ai”, Trương Trần cười ha ha.

Lúc này, một chiếc Rolls Royce chậm rãi đi tới, cửa xe mở ra, Tôn Khuê Sơn bước xuống xe, đi tới trước mặt Ngô Tinh Tinh, lấy một văn bản ra: “Ký đi, ký là ông sẽ có tiền trả nợ.”

“Ông… Ông… Tổng Giám đốc Tôn, vì sao?”, Ngô Tinh Tinh kích động nói.

Trương Trần cũng nhìn về phía Tôn Khuê Sơn với vẻ mặt kỳ lạ: “Tôi gọi cho Triệu Chí Hào cơ mà, sao người tới đây lại là ông? Triệu Chí Hào vô dụng rồi hả?”

“Ha ha, cậu Trương, bọn tôi ai đến cũng thế cả mà”, Tôn Khuê Sơn vội vàng cười làm lành, trong lòng thì lại vô cùng đắng chát.

Ông ta đường đường là một ông trùm, vậy mà lại phải cười làm lành với người ta, không mời mà vác mặt tới chống lưng, còn bị hỏi tới đây làm gì, khiến ông ta cảm thấy mình rất dư thừa.

Ông ta có muốn đến đâu, nhưng ông ta cũng muốn có một chân ở tập đoàn Mạt Lâm, kiếm ít tiền dưỡng lão, thế nhưng Trương Trần không đồng ý, cho dù ông ta thuyết phục được Triệu Chí Hào thì cũng chẳng tác dụng gì.

“Được rồi, xử lý trước đi!”, Trương Trần xua tay nói.

“Haizz”, Tôn Khuê Sơn đáp lời, trút hết mọi bực bội lên người Ngô Tinh Tinh: “Nhìn, nhìn cái khỉ gì, ông có ký không?”

“Tôi… Tôi…”, Ngô Tinh Tinh mếu máo đòi khóc, nhưng ông ta không dám nói không ký. Chỉ cần là người có đầu óc thì đều biết trong mấy ông trùm thì nhà họ Tôn là khó dây nhất, bọn họ nắm giữ đường dây xã hội đen, ông ta đâu dám nói không.

Sau khi ký tên mình vào, Ngô Tinh Tinh biết là ông ta đã chẳng còn gì cả, e là va li tiền đền cho ông ta đang nằm trên mặt đất ông ta cũng không thể cầm đi được.

“Bây giờ bọn tôi đi được rồi chứ?”, Trương Trần cười nói.

“Mời cậu”, sao Ngô Tinh Tinh dám nói bừa nữa.

“Tiểu Thiến, đi đi, sau này có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh rể, anh sẽ chống lưng cho em”, Trương Trần vừa cười vừa nói, Phương Thiến cũng gật đầu như giã tỏi, nhìn Trương Trần với vẻ mặt tôn sùng.

Ai nói anh rể này của cô là phế vật, trong mắt cô thì rõ ràng là ngầu chết đi được.

“Cậu Trương, cậu xem, bây giờ cậu đi đâu, tôi đưa cậu đi!”, Tôn Khuê Sơn nói.

“Không cần, có một số chuyện ông cứ bàn bạc với Triệu Chí Hào là được, xong việc rồi thì đi đi”.

Tôn Khuê Sơn vui mừng tột độ, nói thế có nghĩa là không còn bài trừ ông ta nữa, nhà họ Tôn bọn họ cũng có thể lên thuyền của Trương Trần.

Tôn Khuê Sơn cảm thấy chuyện này tốn rất nhiều công sức, nhưng may mà hiện tại sắp thành công rồi, thế là ông ta không nói nhiều nữa, lái chiếc Royce rời khỏi nơi đó.

Đằng sau, Phương Hải Cương và Phương Như trợn mắt há hốc mồm, từ khi nào mà ông trùm của nhà họ Tôn phải cười làm lành với Trương Trần, đây chẳng phải là vớ vẩn sao? Đây là Trương Trần thật sao?

“Trương Trần, rốt cuộc anh là ai? Anh chỉ là một tên phế vật, vì sao lại sai bảo được Tôn Khuê Sơn?”, rốt cuộc Phương Như cũng không nhịn được nữa, cô ta hét thật to.

“Loại ngu xuẩn nông cạn!”, Trương Trần hừ lạnh một tiếng, Phương Như đúng là loại ngu xuẩn không có não, không nhìn thấy vừa rồi Phương Hải Cương cũng không hỏi sao.

Rốt cuộc Phương Hải Cương cũng mở miệng, hắn ta lẩm bẩm một mình: “Nếu phế vật mà còn sai sử được nhà họ Tôn, vậy thì heo mẹ cũng biết leo cây…”

Trên đường về nhà, tâm trạng của Trương Trần khá tốt, trong cả Hoài Bắc cũng chẳng có mấy người mà anh thực lòng muốn trợ giúp, chỉ có vài người mà thôi.

Phương Thủy Y là một, Phương Thiến không có thành kiến với anh là hai, mẹ vợ của anh chỉ được coi như một nửa, hơn nữa một nửa này còn là nể mặt Phương Thủy Y.

Về đến nhà thì đã không còn sớm nữa, Trương Trần mặc tạp dề rồi bắt đầu vội vàng làm cơm tối, chẳng mấy chốc anh đã làm ra bốn món ăn.

Sau khi bưng cơm lên bàn, người đàn ông đảm đang này gọi to về phía phòng ngủ: “Vợ ơi, ra ăn cơm…”

“Tôi, tôi không ăn, một mình anh ăn đi”, giọng nói của Phương Thủy Y vọng tới từ bên trên, Trương Trần lập tức cảm thấy có gì đó sai sai.

Mặc dù Phương Thủy Y đã cố gắng che giấu, nhưng anh vẫn phát hiện ra cô đang nức nở, e là cô nàng này lại chịu ấm ức rồi.

“Em không ra thì anh đành phải vào phòng mời em vậy”, Trương Trần vừa nói vừa mở cửa phòng ra. Phương Thủy Y đang nằm sấp trên giường, người cô hơi rung rung, không cần đoán cũng biết là bởi vì đang khóc nấc.

“Xảy ra chuyện gì vậy? Nói với anh đi”, Trương Trần ngồi trên giường và nói bằng giọng dịu dàng.
Chương 77: Anh xem tôi có dám không?

“Nói với anh thì có tác dụng gì chứ?”

Phương Thủy Y vừa khóc thút thít vừa nói khiến Trương Trần nhìn mà đau lòng. Hai mắt cô ấy khóc sưng húp lên rồi, chắc là khóc một lúc rồi chăng.

“Em nói đi, có lẽ có tác dụng đấy. Em phải biết là nhà họ Triệu và nhà họ Tôn vẫn còn nợ anh chút ân tình mà”, Trương Trần ngẫm nghĩ chút, nói.

Cứ nhớ lại những lời của Trương Thiên Lỗi nói là Phương Thủy Y lại cảm thấy uất ức vô cùng. Cô nghẹn ngào nói: “Trương Thiên Lỗi nói… Nói là tôi có quan hệ với ông chủ của tập đoàn Mạt Lâm. Nhưng tôi làm sao mà quen người ta được chứ?”

Lời nói vừa dứt thì như đập vỡ bờ, Phương Thủy Y cứ thế nói ra những lời mà chiều nay cô bị người ta vu khống. Lúc nói ra rồi cô mới cảm thấy nhẹ nhõm.

Phương Thủy Y tự thấy phẩm chất của mình cũng tốt, cô gả cho Trương Trần mà luôn giữ gìn đức hạnh, có khi nào để người ta nói những lời quá đáng như vậy đâu. Kể cả là khi còn ở nhà họ Phương thì bọn họ cũng không nói ra những lời này.

“Trương Thiên Lỗi”, Trương Trần lẩm bẩm gọi tên anh ta. Phải nói rằng, tên này cũng là người có đầu óc. Chỉ dựa vào khoản đầu tư hai mươi triệu của nhà họ Triệu mà có thể đoán ra Phương Thủy Y có mối quan hệ với ông chủ của tập đoàn Mạt Lâm.

Trương Trần cố gắng đè nén sát khí trong lòng, nói với giọng an ủi: “Không sao đâu, em yên tâm, nhà họ Triệu và nhà họ Tôn không phải gia tộc nhỏ bé. Hơn nữa, đây là Giang Lăng chứ không phải tỉnh An Hoa, mọi chuyện đều dễ giải quyết”.

Trương Trần ngay lập tức lấy điện thoại ra tìm số của Triệu Chí Hào rồi gửi một tin nhắn: “Điều tra nơi ở hiện tại của Trương Thiên Lỗi cho tôi, không được để anh ta ra khỏi Hoài Bắc…”.

Đầu dây bên kia rất nhanh đã trả lời lại, với ý là mình đã hiểu.

“Được rồi, em yên tâm đi, chuyện này cứ giao cho anh. Nhà họ Tôn chắc chắn vẫn nể mặt mình mà”, Trương Trần lại an ủi cô hai câu, đến lúc Phương Thủy Y đi ngủ thì anh mới đi ra.

Trương Trần đi ra bên ngoài biệt thự rồi lấy điện thoại ra lạnh lùng nói: “Triệu Chí Hào! Đã điều tra ra chưa?”

“Điều tra ra rồi ạ! Bọn họ ở khách sạn Lăng Lăng”, ở phía bên kia, giọng nói Triệu Chí Hào vọng lại nhưng sau đó lại do dự một lát mới nói tiếp: “Cậu Trương! Thật sự muốn động vào cậu ta sao? Dù sao thì nhà họ Trương cũng là danh gia vọng tộc nổi tiếng ở tỉnh An Hoa”.

“Thì sao?”, Trương Trần hỏi.

“…”, Triệu Chí Hào không nói được gì nữa, ông ta thầm than thở thay cho nhà họ Trương và Phương Thủy Y. Họ từng đối xử với Trương Trần như vậy, nhưng Trương Trần lại chỉ vì chút mâu thuẫn mà định đắc tội với nhà họ Trương đến chết.

Triệu Chí Hào thật sự muốn hỏi Trương Trần một câu ‘Vì một người con gái làm như vậy có đáng không?’ Nhưng cuối cùng ông ta không lên tiếng mà chỉ gật đầu, nói: “Tôi hiểu rồi”.

“Tôi muốn anh ta có chắp thêm cánh cũng khó thoát. Các ông đi trước rồi tôi đến sau”, Trương Trần cúp điện thoại rồi đi về phía gara xe.

Nếu chỉ là những cuộc cãi vã đơn thuần thì Trương Trần sẽ không tức giận đến vậy. Nhưng từ lúc nào đến lượt kẻ khác dám đánh người phụ nữ của anh vậy? Nếu chúng đã có gan làm việc đó thì sẽ phải trả giá rất đắt.



Khách sạn Lăng Lăng cũng được coi là khách sạn nổi tiếng ở Hoài Bắc. Phòng tiêu chuẩn thấp nhất ở đây cũng tầm 870 tệ một đêm, còn phòng hạng sang thì tầm ba mươi ngàn tệ, số tiền này bằng tiền thu nhập một năm của nhà bình thường rồi.

Trương Thiên Lỗi lắc lắc nước uống màu đỏ trong tay, sau đó từ từ thưởng thức một ngụm.

“Cậu chủ! Nếu như ông chủ của tập đoàn Mạt Lâm thật sự có quan hệ với con ranh Phương Thủy Y, vậy thì chẳng phải lần này cậu sẽ gặp rắc rối rồi sao?”, Tiểu Tiền do dự một chút, nói.

Trương Thiên Lỗi đến đây là có nhiệm vụ, nếu như chưa hoàn thành thì quay về nhất định sẽ bị trách phạt.

“Không sao đâu, chỉ là tập đoàn Mạt Lâm thôi mà. Mặc dù tiềm lực không nhỏ nhưng hiện giờ vẫn chưa có tư cách để được nhà họ Trương xem trọng. Còn về Phương Thủy Y, nếu cô ta biết điều thì sẽ biết nên làm thế nào”.

“Ting ting”, đúng lúc này điện thoại của Trương Thiên Lỗi đột nhiên vang lên.

“Triệu Chí Hào?”, Trương Thiên Lỗi nhìn màn hình điện thoại, khẽ cười một tiếng rồi ấn nút nhận: “Ông chủ Triệu, muộn thế này gọi tôi có việc gì vậy?”

“Ha ha! Cậu Trương! Xin hỏi hiện giờ cậu có khách sạn Lăng Lăng không ạ?”

“Lời này của ông chủ Triệu là có ý gì?”

“Ha ha, không có gì, tôi vẫn còn một câu hỏi nữa, có phải cậu Trương đến gây phiền phức cho Phương Thủy Y không?”

Trương Thiên Lỗi chau mày lại, tiếp đó thở phào cái, cười nói: “Sao, ông chủ của Mạt Lâm thật sự có quan hệ với Phương Thủy Y à?”

“Điều này… Cậu Trương sẽ biết ngay thôi”, Triệu Chí Hào khẽ cười một tiếng rồi cúp điện thoại.

Trương Thiên Lỗi chau mày lại, lẽ nào Triệu Chí Hào gọi điện đến chỉ để hỏi chuyện này sao? Anh ta thầm thấy trong chuyện này có gì đó không ổn.

Ở dưới tầng của khách sạn Lăng Lăng có hàng loạt xe Mercedes và Audi màu đen đậu ở đó. Và giám đốc tiền sảnh của khách sạn thì đang đứng ở bên cạnh cười nói.

“Ông chủ Triệu, ông chủ Tôn, các ông có chuyện gì thì đánh tiếng là được mà, làm hoành tráng thế này làm gì?”

“Câm miệng”, Tôn Khuê Sơn hừ lạnh một tiếng rồi kéo giám đốc đó sang một bên, sau đó khoát tay một cái.

Lúc này, mấy chục cửa xe đồng thời mở ra, sau đó gần hai trăm người cùng xuống xe khiến cho giám đốc kia sợ đến nỗi không nói nên lời.

“Ha ha! Cậu Trương đúng là trọng tình trọng nghĩa thật đấy. Mặc dù không biết cụ thể xảy ra chuyện gì nhưng chỉ sợ Trương Thiên Lỗi hôm nay phải nằm về nhà rồi”, Triệu Chí Hào lắc đầu cười nói.

“Người trọng tình nghĩa mới khiến người ta yên tâm, chẳng phải thế sao?”, Tôn Khuê Sơn đưa cho Triệu Chí Hào một điếu thuốc sau đó mình cũng châm một điếu. Ông ta nhả ra một làn khói, nói: “Ít nhất là người như cậu ta không quan tâm đến lợi ích mà coi trọng tình cảm hơn”.

Triệu Chí Hào gật đầu, ông ta cũng đồng tình với ý này của Tôn Khuê Sơn. Thật may mắn ban đầu mình đã cược đúng.

Trương Thiên Lỗi ở trong phòng khách sạn đang nghĩ về ý tứ trong câu nói của Triệu Chí Hào. Lúc này, điện thoại của anh ta lại vang lên.

“Cậu Trương, xe cứu hộ đã chuẩn bị sẵn cho cậu rồi, cậu xuống nhìn xem có hài lòng không?”

“Hự”, tim Trương Thiên Lỗi như muốn nhảy ra ngoài, lập tức kéo rèm cửa ra thì chỉ nhìn thấy dưới tầng đen ngòm người. Ánh đèn của mấy chục chiếc xe sáng rực như ban ngày, còn người cầm điện thoại phía trước chính là Triệu Chí Hào.

Trong lòng Trương Thiên Lỗi thấy nặng trĩu, quát lớn: “Triệu Chí Hào! Ông có ý gì?”

Triệu Chí Hào không đáp mà chỉ hỏi: “Cậu Trương! Thật sự muốn chúng tôi vào trong đó mời cậu xuống sao?”

“Không cần”, Trương Thiên Lỗi hừ lạnh một tiếng rồi khoác áo vào. Anh ta muốn xem gan Triệu Chí Hào lớn đến đâu, hay nói cách khác là gan tập đoàn Mạt Lâm lớn đến đâu. Nửa đêm cho người đến bao vây anh ta, nghĩ là anh ta dễ bị dọa thế sao?

Lúc đi xuống dưới tầng, Trương Thiên Lỗi dẫn theo vệ sĩ đi đến trước mặt Triệu Chí Hào, sau đó lại nhìn Tôn Khuê Sơn một cái.

Anh ta đều nhìn qua ảnh của mấy ông trùm của Hoài Bắc, tất nhiên cũng không lạ gì với mấy người này.

Trương Thiên Lỗi mỉm cười, nói: “Vì Phương Thủy Y sao? Ông chủ tập đoàn Mạt Lâm có thể diện thật đấy, sai khiến được nhà họ Triệu đã đành, giờ nhà họ Tôn cũng đến luôn”.

Triệu Chí Hào và Tôn Khuê Sơn căn bản không thèm để ý đến anh ta. Điều họ phải làm là đảm bảo Trương Thiên Lỗi không thoát được, việc còn lại đợi Trương Trần đến rồi tính tiếp.

Quét nhìn đám người này một lượt, trong lòng Trương Thiên Lỗi thấy nặng nề. Dù sao thì ở đây cũng không phải là tỉnh An Hoa.

“Tiểu Tiền! Báo cảnh sát trước đã”, Trương Thiên Lỗi nói.

“Không cần tốn sức thế đâu”, Tôn Khuê Sơn cười ha ha, sắc mặt Trương Thiên Lỗi biến đổi, anh ta lấy điện thoại ra nhìn thì sắc mặt tái nhợt không còn giọt máu. Bởi tín hiệu ở đây bị chặn hết rồi.

Đối phương chuẩn bị kỹ lưỡng như vậy, lại còn dẫn theo bao nhiêu người, đúng là có gan ra tay với anh ta?

“Ông chủ! Cậu Trương đến rồi”, lúc này một người đàn ông đi đến bên cạnh Tôn Khuê Sơn, nhỏ giọng nói.

Tôn Khuê Sơn gật đầu rồi bảo mọi người nhường đường. Chỉ thấy Trương Trần chầm chậm bước vào, còn Triệu Chí Hào và Tôn Khuê Sơn tự động đứng phía sau Trương Trần.

Ngay lập tức, mọi người hiểu được, ai mới chính là người chỉ đạo chuyện này.

Trương Thiên Lỗi thì mơ màng không tin nổi, anh ta trợn trừng mắt nhìn Trương Trần với vẻ mặt lạnh lùng. Một lúc sau anh ta mới ấp úng nói: “Trương… Trương Trần! Mày, mày không phải là…”.

“Tôi chính là ông chủ Cổ đây”, Trương Trần cười nói.

Nghe thấy chính miệng Trương Trần thừa nhận, Trương Thiên Lỗi mới ép mình phải tin nhưng… Anh ta không thể nào hiểu được, người làm mưa làm gió và khuấy động giới y học ở Hoài Bắc lại chính là em rể mình, chính là tên vô dụng ‘trong truyền thuyết’.

Chuyện này nói ra thì ai tin cho được. Nếu không phải Trương Thiên Lỗi tận mắt chứng kiến tất cả thì anh ta cũng không dám tin.

Giờ phút này anh ta đang có vô số câu hỏi, anh ta muốn hỏi tại sao Trương Trần lại giấu mình kỹ như thế, tại sao lại đóng giả thành ông chủ Cổ. Nhưng lời nói đến miệng rồi mà anh ta không nói nên lời được.

“Ha ha. Em… Em rể này”, Trương Thiên Lỗi nhanh chóng sắp xếp lại thế cục trước mắt rồi nở nụ cười thân thiết. Nhưng đáp lại anh ta chỉ là cái tát mạnh.

Cùng với tiếng tát vang lên thì Trương Thiên Lỗi cũng bị đánh cho không ra hồn người nữa.

“Trương…”.

“Bốp….”.

“Trương Trần…”.

“Bốp…”, cứ mỗi lần Trương Thiên Lỗi mở miệng thì đáp lại anh ta chính là cái tát của Trương Trần.

Người ở phía sau Trương Thiên Lỗi thấy chủ nhân của mình bị đánh, họ cũng định lên trước giúp đỡ nhưng nhìn thấy hai trăm người hùng hổ phía sau thì không dám nhúc nhích, thậm chí còn không dám lộ ra ý muốn ra tay nữa.

“Trương Trần! Nghe tôi nói một câu được không?”, Trương Thiên Lỗi bị tát liền mấy cái nên cũng phẫn nộ. Từ nhỏ đến giờ anh ta là cậu chủ được cưng chiều, có bao giờ bị người ta đánh thế này đâu.

“Tôi biết là tôi đã không phải với em họ nhưng nếu cậu là ông chủ của tập đoàn Mạt Lâm thì cậu nói sớm đi, chúng ta đều là người một nhà đâu đến mức làm như này?”, Trương Thiên Lỗi lớn tiếng quát lên.

Nhìn Trương Trần không nói lời nào nên trong lòng Trương Thiên Lỗi thấy sợ hãi, vội nói: “Em rể! Tôi bày tỏ sự xin lỗi với Thủy Y, chúng ta đều là người một nhà, chúng ta nói chuyện tử tế được không?”

“Được”, Trương Trần cười nói: “Nếu đã bày tỏ xin lỗi thì quỳ xuống. Nếu không thì chỉ e anh sẽ phải nằm mà về tỉnh An Hoa đấy”.

“Thằng nhóc, tao nói cho mày biết, cậu Trương nhà chúng tao là…”, Tiểu Tiền ra gan định uy hiếp mấy câu nhưng chưa nói xong thì đã bị mấy người lôi đến góc tối, sau đó là tiếng kêu gào thảm thiết truyền lại.

Trương Thiên Lỗi cắn răng, đè nén lửa giận, nói: “Nếu tôi không quỳ là cậu thật sự dám đánh gãy tứ chi của tôi sao?”

“Anh xem tôi có dám không?”
Chương 78: Bình Lựu Ảnh

“Mấy anh em, đè cái tên họ Trương kia xuống, hắn ta mà làm loạn thì tôi không nhắm chuẩn được”.

Trương Trần thản nhiên nói, mấy người đàn ông cao to lập tức đứng ra rồi đè Trương Thiên Lỗi xuống, sau đó mỗi người ấn một tay một chân.

“Gậy bóng chày đâu?”, Trương Trần nói.

Rất nhanh, cây gậy đã được đưa đến phía anh.

“Trương Trần, mày muốn làm gì, mày phải biết thực lực của nhà họ Trương chứ. Nếu mày dám làm như vậy thì ông nội tao sẽ không tha cho mày đâu, đặc biệt là Trương Quốc Hồng…”, nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Trương Trần, Trương Thiên Lỗi thật sự thấy sợ. Anh ta phát hiện ra, Trương Trần dám làm như thế thật. Anh ta dùng sức giãy dụa nhưng từ nhỏ đã được cưng chiều yếu ớt như vậy thì sao có sức lực lớn thế được?

Trương Trần không thèm để ý đến anh ta. Theo anh thấy, làm bất cứ chuyện gì cũng đều có cái giá của nó. Nhà họ Trương thì đã làm sao, đến nhà họ Trương ở thủ đô mà Trương Trần cũng không coi ra gì cơ mà.

Trương Trần cầm gậy lên rồi đánh lên đầu gối của Trương Thiên Lỗi. Lực lớn nên cây gậy bị gãy đôi, nhìn thấy cảnh này mà Tôn Khuê Sơn giật giật mí mắt, trong lòng thấy bất an.

“Tiếp”, không để ý đến tiếng kêu thảm của Trương Thiên Lỗi, Trương Trần lại cầm một cây gậy nữa. Không nằm ngoài dự liệu, cây gậy lại bị gãy đôi.

Lúc này Trương Trần giống như một người máy không có tình cảm, hai mắt lạnh lùng nhìn Trương Thiên Lỗi. Dường như trong mắt anh, không phải anh đang đập một người mà đang đập một con gà một con vịt mà thôi.

Rất nhanh, Trương Thiên Lỗi đã bị đánh gãy tứ chi nhưng mùi bốc lên sau đó mới khiến đám người Trương Trần chau mày.

Trương Trần không thể đánh chết Trương Thiên Lỗi được, trừng phạt như này là cũng tương đối rồi nên anh mới thu tay lại.

“Bảo xe cấp cứu cho anh ta đến bệnh viện đi”, Trương Trần thản nhiên nói một câu rồi mới rời đi.

Triệu Chí Hào và Tôn Khuê Sơn xử lý xong chuyện phía sau rồi cũng rời đi. Còn Trương Thiên Lỗi thì rơi vào trạng thái hôn mê. Nhưng chắc chắn chuyện ngày hôm nay sẽ in sâu trong tâm trí anh ta, suốt đời cũng khó quên.

Đợi lúc anh ta tỉnh lại thì đã là chiều hôm sau rồi. Nằm bên cạnh anh ta là trợ thủ Tiểu Tiền. Hai người đều bị băng bó chi chít trên người.

“Tiểu Tiền! Chuyện xảy ra ở chỗ chúng ta, cậu nói cho nhà họ Trương chưa?”, Trương Thiên Lỗi hỏi.

“Vẫn… Vẫn chưa ạ”, Tiểu Tiền nói.

“Vậy thì tốt, cậu đừng nhiều lời, những chuyện còn lại cứ để tôi xử lý là được”, Trương Thiên Lỗi bình tĩnh nói nhưng Tiểu Tiền hiểu được, dưới giọng điệu bình tĩnh đó ẩn chứa sự phẫn nộ cực độ.

Bị đánh gãy tứ chi, sợ đến nối suýt tè ra quần, chuyện này nếu truyền ra ngoài thì chỉ sợ Trương Thiên Lỗi không còn mặt mũi nào ở lại tỉnh An Hoa được nữa. Nhân vật lớn như anh ta, tiền không quan trọng, danh tiếng không quan trọng nhưng thể diện thì quan trọng hơn cả.

“Còn mấy ngày nữa là mừng thọ ông nội 66 tuổi rồi, đến lúc đó tao sẽ tặng cho chúng mày một món quà”, ánh mắt Trương Thiên Lỗi tràn đầy oán hận. Chuyện này mới chỉ là bắt đầu mà thôi.



Thời gian cứ thế qua đi, hiệu thuốc chỗ Chu Viên Viên cũng đã khai trương. Nhờ vào danh tiếng của Chu Nhân Kiệt và trong cuộc thi y thuật Hàn y trước đó cũng có tên của Chu Viên Viên nên hiệu thuốc này kinh doanh cũng rất tốt.

Còn tâm trạng Phương Thủy Y mỗi ngày đều rất tốt. Từ lúc Trương Trần nói với cô là mọi chuyện đã giải quyết xong rồi nên cô cũng không nghĩ nhiều nữa mà chỉ chuyên tâm trong sự nghiệp của mình.

Trương Trần ngồi trên ghế sofa ở biệt thự mà có chút buồn bực. Đã hơn một tuần Trương Thiên Lỗi quay về tỉnh An Hoa rồi nhưng vẫn không có chút động tĩnh gì, nhà họ Trương cũng không đến hỏi chuyện và cũng không lời lẽ thái độ phẫn nộ gì.

Phải chăng Trương Thiên Lỗi không hề nói với nhà mình chuyện Trương Trần đã đánh anh ta thành ra như thế?

“Đúng là còn sĩ diện chịu tội nữa”, Trương Trần lắc đầu cười. Anh chỉ nghĩ là Trương Thiên Lỗi không còn mặt mũi nào mà nói chuyện này với người nhà, dù sao đây cũng chẳng phải chuyện gì vẻ vang cả.

“Haiz! Trương Trần, chúng ta ra ngoài đi lại chút đi. Ngày mai phải đến tỉnh An Hoa mừng thọ ông ngoại 66 tuổi nữa”, Phương Thủy Y thay đôi giày cao gót, nói.

“Chẳng phải em nói là không đi sao?”

“Tôi cũng không muốn đi nhưng mẹ cứ bắt chúng ta phải đi cùng”, Phương Thủy Y nói có chút bất lực.

“Vậy cũng được”, Trương Trần gật đầu nghĩ, chuyến đi lần này chắc sẽ không được yên bình lắm, vì dù sao đó cũng là địa bàn của nhà họ Trương.

Để mừng thọ ông cụ Trương thì Trương Trần và Phương Thủy Y là bậc con cháu tất nhiên cũng phải chuẩn bị một món quà. Mặc dù hai người không thích nhưng quà tất nhiên không thể thiếu được.

Vừa đi xuống dưới nhà, hai người lượn vài vòng ở phố đi bộ nhưng không chọn được món quà ưng ý. Có cái thì đắt quá thể, có cái thì không phù hợp nên khiến hai người rất khó xử.

Còn hai vợ chồng Trương Quốc Hồng thì đơn giản hơn nhiều. Họ tuân theo nguyên tắc ‘chỉ mua đồ đắt chứ không cần đồ phù hợp’ nên tùy ý chọn một món đồ rồi về trước.

“Ấy, đi lên phía trước xem sao”, Trương Trần nói với vẻ hơi bất lực, bởi chân anh sắp mệt gãy ra rồi nhưng Phương Thủy Y thì không việc gì cả.

“Á? Không được đâu, đó là tiệm đồ cổ mà, chúng ta có hiểu về cái đó đâu, ngỡ gặp phải kẻ lừa bịp thì sao”, Phương Thủy Y lắc đầu nói.

Trương Trần thật sự không muốn lượn phố nữa nhưng lại không dám nói thẳng. Vì vậy anh đảo mắt một cái lại nói: “Vợ à, em nghĩ xem, nếu em đã không biết về cái đó thì người nhà họ Trương sao biết được? Nói trắng ra, chỉ cần cái mã ngoài là đủ rồi…”.

Lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn của Phương Thủy Y đỏ ửng lên. Nói thế nào thì phía nhà họ Trương cũng là bề trên, giờ đây mình lại mua đến hàng nhái thì khiến cô ngại biết mấy. Nhưng ngại thì ngại, giờ cũng chỉ có thể làm thế thôi.

“Đây là anh nhất quyết mua đấy nhé, không liên quan gì đến tôi đâu đấy”, Phương Thủy Y nói như kiểu mình vô can.

Trương Trần gật đầu rồi kéo tay Phương Thủy Y lại đó.

Con phố này vẫn còn chút gì đó của thời dân quốc, một số đồ cổ và chữ viết đều treo bên ngoài, còn ông chủ thì ngồi ở một bên, nhìn thấy có người đến mua là vội vã nhiệt tình lại chào hỏi hai tiếng.

“Anh à, cái này thật sự không thể giảm nữa, đây là đồ thời nhà Thanh đấy. Ba trăm ngàn tệ, thiếu một đồng cũng không bán..”.

“Ba mươi ngàn tệ, nếu bán thì gói lại”.

“Thôi được, nể tình anh hay đến đây nên tôi bán lỗ cho anh vậy…”.

Trên phố này, những cuộc đối thoại quen thuộc như này thường xuyên diễn ra. Và hầu hết những người mua được hàng thì đều với vẻ mặt tiếc hận.

Phương Thủy Y trợn tròn mắt, lần đầu tiên cô biết được, đồ cổ mà cũng có thể bán như vậy, trong chớp mắt mà giá đã giảm đi nhiều đến thế.

Trương Trần chỉ cười không nói gì, cũng không nói trước mặt Phương Thủy Y. Đây đều là một nghệ thuật, còn có tác dụng hơn cả những người tinh mắt. Ngay cả cái bát ban nãy, khéo ba trăm tệ cũng mua được rồi.

Hai người đi dạo một vòng, đột nhiên Trương Trần bị thu hút bởi một bình hoa cổ.

Cũng có không ít người đang xúm lại trước bình hoa đó, bên cạnh còn có một tấm biển bên trên viết ‘bình Lựu Ảnh’, chắc là tên của nó rồi.

“Ông chủ, đừng có lòe nữa, có ai mà không biết bình Lựu Ảnh tổng cộng có ba cái. Năm đó chỉ còn lại một cái, hiện giờ căn bản không biết nó trôi dạt về đâu, thế mà ông vẫn có thể nói cái của ông là thật hả?”

Một người béo ú cười lạnh hai tiếng rồi vạch trần lời nói dối của ông chủ, nói thẳng: “Đừng nhiều lời nữa, ba mươi ngàn tệ thì tôi mua, gói lại đi”.

Ông chủ kia cũng có chút chột dạ nhưng vẫn cứng họng nói: “Kể cả là giả nhưng anh nhìn tay nghề này đúng là đỉnh cao, ít nhất cũng phải một trăm ngàn tệ, nếu không thì miễn bàn đi”.

“Mẹ kiếp, ba mươi ngàn của tôi khéo vẫn còn hời quá ý chứ. Nếu ông mà bán được một trăm ngàn thì tôi gọi ông là bố ngay tại đây”, người béo ú đó nói với vẻ khinh thường, nghe giọng điệu của hắn thì chắc chắn cũng là người trong ngành.

“Được, tôi mua với giá một trăm ngàn tệ, ông chủ gói lại cho tôi đi”, lúc này Trương Trần đột nhiên cười, nói.

Sắc mặt tên béo kia lập tức biến đổi, bình thường nếu ai bị mắc lừa thì hắn sẽ không nhắc và sẽ không phá kinh doanh của ông chủ kia. Nhưng ban nãy hắn vừa nói là nếu ông chủ bán được với giá một trăm ngàn tệ thì hắn sẽ gọi là bố. Như này giờ đây chẳng phải là đang đập vào mặt mình rồi sao?

“Này người anh em, đây là hàng nhái đấy, không đáng số tiền đó đâu”, tên béo khuyên ngăn.

“Không sao, tôi là người hay tiêu tiền ngu mà”, Trương Trần lắc đầu hỏi ông chủ: “Ông bán không, bán thì gói lại”.

Lúc này, người đàn ông béo kia cũng đờ người ra. Câu nói này của Trương Trần cho thấy anh không hề tức giận khi mua phải hàng nhái, còn ông chủ thì cười tươi như hoa. Ông ta cũng không hi vọng là có thể bán với giá một trăm ngàn tệ nhưng giờ nghe thấy có người mua thì liền gói lại luôn.

Phương Thủy Y tức giận trừng mắt nhìn Trương Trần nhưng trước mặt người ngoài cô không thể làm mất thể diện của anh. Vừa nghĩ đến một trăm ngàn tệ mà anh vứt đi dễ dàng thế, cô lại thấy xót tiền.

Rất nhanh, bình Lựu Ảnh đã được gói lại, Phương Thủy Y quẹt thẻ mà như muốn khóc, còn Trương Trần thì ung dung ôm bình hoa rời đi cùng với Phương Thủy Y.

“Trương Trần, buổi tối anh đừng ngủ ở ghế sofa nữa, anh chỉ được nằm trên sàn nhà. Ai bảo anh bị lừa mua phải bình giả chứ”, Phương Thủy Y giận dỗi nói. Nếu không phải là giai đoạn này Trương Trần thể hiện tốt thì cô sớm đã ra tay đánh anh rồi.

“Ai bảo em đây là bình giả, đây mới là bình Lựu Ảnh thật, ít nhất cũng phải mấy triệu tệ đấy, chỉ là bọn họ không hiểu thôi”, Trương Trần bĩu môi nói: “Chúng ta mau đi thôi, đợi họ phản ứng lại thì sẽ đuổi theo đấy…”.



Trong tiệm đồ cổ ban nãy, Trương Trần vừa đi một bước thì đã có một người đàn ông trung niên chạy đến.

“Ông chủ! Bình Lựu Ảnh ở đây đâu rồi?”, ông ta vội hỏi.

“Tôi bán rồi”.

“Bán bao nhiêu tiền?”, người đàn ông trung niên hỏi.

“Một trăm ngàn tệ”, ông chủ đáp mà còn có chút đắc ý.

“Đồ vô dụng, đó là bình thật đấy. Ông bán với giá một trăm ngàn tệ ư, ông biết nhìn đồ quá nhỉ. Bọn họ đi đường nào rồi?”

“Đùa gì vậy?”, ông chủ sững người ra. Người đàn ông trung niên trước mặt ông ta tên là Lưu Tiểu Sơn, là chuyên gia trong ngành đồ cổ. Ông ta đã sưu tầm hàng trăm món đồ cổ và là người rất biết nhìn đồ.

Lúc này nghe Lưu Tiểu Sơn nói chắc chắn như vậy nên trong lòng cũng thấy lo lắng rồi chỉ về một hướng. Lưu Tiểu Sơn lập tức đuổi theo, còn ông chủ cũng khóa cửa lại rồi đi cùng.

Còn ở bên này, Trương Trần giải thích cho Phương Thủy Y cách nhận biết bình hoa cổ, Phương Thủy Y nghe mà thấy sửng sốt. Hai người đang định lái xe đi thì chỉ nghe thấy tiếng quát.
Chương 79: Ai bảo kê ai

“Chính là bọn họ…”

Lưu Tiểu Sơn gật đầu, lập tức bước tới chặn đường hai người Trương Trần.

“Trương Trần!”, Phương Thủy Y hơi hoảng hốt, cô ôm chặt lấy bình Lựu Ảnh, tưởng rằng chủ cửa hàng đổi ý.

“Sợ cái gì, chúng ta đã mua rồi!”, Trương Trần nhìn rồi cười một tiếng, cô nàng này đúng là mê tiền, biết hàng thật là ôm khư khư luôn.

“Người, người anh em, tôi muốn mua cái bình này của cậu, cậu xem bao nhiêu tiền?”, Lưu Tiểu Sơn thở hổn hển nói.

“Không bán!”, Trương Trần xua tay.

“Một triệu, một triệu có được không?”, Lưu Tiểu Sơn vội vàng nói.

Đôi mắt của Phương Thủy Y trợn to lên, còn chưa tới năm phút mà giá của chiếc bình này đã tăng lên gấp mười lần rồi? Nghĩ tới đây, cô lại ôm chặt hơn, sợ có người cướp mất của mình.

“Chuyên gia Lưu, chắc không phải cái bình này là hàng thật chứ? Tôi dùng kính lúp nhìn mấy ngày rồi mà có phát hiện ra điều gì đặc biệt đâu?”, Vương Ma Tử thấy Lưu Tiểu Sơn như vậy bèn hỏi dò.

“Ông thì biết cái gì!”, Lưu Tiểu Sơn quả nhiên nổi giận, nhưng ông ta không giải thích quá nhiều, mà là cười nói: “Người anh em, cậu thấy tôi trả hai triệu có được không? Đây chỉ là hàng giả thôi, tôi có sở thích về phương diện này, cậu đồng ý với tôi đi.”.

“Hê hê”, Trương Trần cười híp mắt nói: “Thật ngại quá, tôi cũng có sở thích về phương diện này, tôi không bán thật, ông cũng đừng tăng giá nữa”.

Bởi vì cuộc đối thoại giữa bọn họ cộng thêm tiếng tăm của Lưu Tiểu Sơn, không ít người nhao nhao vây quanh, chỉ cần là người đi trên con phố này thì đa phần đều có hứng thú với đồ cổ.

Thấy Lưu Tiểu Sơn sốt sắng muốn mua chiếc bình Lựu Ảnh ấy như thế, mọi người đều hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ có thể cảm khái Trương Trần nhanh tay tinh mắt.

Đồ cổ chính là như thế, chỉ cần cơ hội tới và biết nắm bắt, mắt nhìn chuẩn xác, là lập tức sẽ đổi đời, đây cũng là nguyên nhân người ta say mê cái nghề này.

Lưu Tiểu Sơn sắp khóc đến nơi rồi, ông ta đã nhìn thấy chiếc bình này từ trước, lúc đầu ông ta cũng tưởng là hàng giả, nhưng hôm qua tra tài liệu và đọc một bản dã sử, mới xác định được rằng chiếc bình Lựu Ảnh đó là thật.

Ông ta lập tức tới đây, nhưng vẫn chậm một bước.

“Thôi thôi, người anh em, tôi có thể nhìn ra được rằng cậu cũng là một người tinh mắt, cậu phải quý trọng chiếc bình Lựu Ảnh này đấy, cả thế giới chỉ còn một chiếc thôi!”, Lưu Tiểu Sơn thở dài một hơi.

Ông ta thật sự rât thích đồ cồ, khác với những người khác, ông ta chỉ đơn giản là thích sưu tầm, tiền của ông ta đều dồn vào đồ cổ, sống cuộc sống nghèo nàn, chỉ cần ông ta muốn, bán bất cứ một thứ nào cũng có thể làm ông ta ăn sung mặc sướng, nhưng ông ta không nỡ.

Trương Trần cũng phát hiện ra người này không có ý đồ xấu gì cả, vì thế lập tức gật đầu: “Tôi sẽ ghi nhớ lời này của ông.”.

“Vợ ngốc, còn chờ gì nữa, đi mau lên!”, Trương Trần gọi một câu, lúc này Phương Thủy Y mới cầm tay Trương Trần ôm bình hoa rời khỏi đó.

Nhưng mới đi được mấy bước thì bọn họ lại bị chặn lại.

“Cậu bạn, để cái bình này lại, cậu có thể đi, tôi sẽ không để cậu chịu thiệt, cậu mua bao nhiêu tiền thì tôi sẽ trả cậu bấy nhiêu, thấy sao?”

Người dẫn đầu trong số mấy người mặc quần áo thường nói. Dưới cổ áo hắn ta loáng thoáng có mấy vết sẹo, đôi mắt vô tình hiện lên sự tàn nhẫn, chắc hẳn cũng chẳng phải loại người tử tế gì.

Vốn dĩ con phố này không lớn, ở đâu có đồ cổ thật, chỉ cần nửa tiếng là sẽ đồn dọc phố, huống chi lần này Lưu Tiểu Sơn còn gây chú ý như thế.

Bởi vì giá trị của bình Lựu Ảnh, rất nhiều người ngấp nghé, mà nhóm người chặn đường vợ chồng Trương Trần rõ ràng chính là loại người dám nghĩ dám cướp.

“Sao? Mày định cướp à?”, Trương Trần cười nói.

“Thằng nhãi ranh, nói để mày cười? Mày có biết anh Đao của bọn tao là ai không? Người ta gọi anh ấy là anh Đao to, cũng là cánh tay đắc lực của ông chủ Tôn Khuê Minh nhà họ Tôn, biết điều thì nhanh lên!”, mấy thằng đệ đằng sau anh Đao gào thét ầm ĩ.

Những người xung quanh nghe vậy vô thức lùi về sau một bước, có câu chuyện thiên hạ không liên quan đến mình, huống chi tên này còn là trợ thủ đắc lực của Tôn Khuê Minh.

Anh Đao cũng cười hê hê, có vẻ như đã chắc mẩm sẽ uy hiếp được Trương Trần, cười nói: “Thằng nhóc, đừng sợ, các anh em nể mặt anh cả thôi, vậy nên mới có cái danh hiệu nhỏ nhặt ấy. Mày yên tâm, chỉ cần mày đưa cái bình này cho anh, sau này anh sẽ bảo kê mày!”

“Nói cho mày một bí mật”, Trương Trần cũng cười híp mắt nói: “Mày cũng đừng sợ, chính tao là người bảo kê Tôn Khuê Minh đây.”

Câu nói của Trương Trần lập tức tạo thành những tiếng cười ầm ĩ, ai chẳng biết Tôn Khuê Minh là ai, ông ta mà còn cần người bảo kê sao? Đúng là một thằng nhóc hai mấy tuổi ranh, nói ra e là sẽ làm người ta cười rụng răng mất.

Anh Đao và đám tiểu đệ của anh ta cũng cười nghiêng ngả.

“Không tin à, để tao gọi điện thoại cho mày xem”, Trương Trần cũng cảm thấy bất đắc dĩ, anh lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Tôn Khuê Sơn, còn số của Tôn Khuê Minh thì anh không có thật.

“Ông chủ Tôn, nơi này có một người tự xưng là người đi theo em trai ông, muốn cướp đồ của tôi!”, Trương Trần nói thản nhiên.

Tôn Khuê Sơn ở đầu bên kia điện thoại giật giật mí mắt, vội vàng nói: “Là ai?”

“Hình như tên là anh Đao gì thì phải”, Trương Trần nói.

“Đúng thế, tao chính là anh Đao, tao cũng muốn xem thử mày có thể bày ra được trò gì, nếu mày bảo kê được sếp Tôn Khuê Minh thì bố mày có thể xốc cả cái Hoài Bắc này lên!”, anh Đao cười ha ha, tưởng rằng Trương Trần đang làm bộ thế.

“Con bà nó!”, trong điện thoại, Tôn Khuê Sơn đã nghe thấy lời nói của anh Đao, ông ta lập tức mắng nhỏ một câu, nói: “Cậu Trương, cậu yên tâm, tôi sẽ tới đó ngay!”

Ở nhà họ Tôn, Tôn Mỹ Lâm bất đắc dĩ nhìn bác Cả của mình, động một tí là bảo cô ta đi, cô ta cũng là con gái, như vậy có ổn không?

Trong sự bất đắc dĩ, cô ta vội vàng dẫn người tới phố đồ cổ.

“Cô, thưa cô, sao cô lại tới đây?”, thấy Tôn Mỹ Lâm hùng hổ đi tới, anh Đao ngạc nhiên hỏi.

Tôn Mỹ Lâm nhìn Trương Trần bằng ánh mắt oán trách, sau đó nhìn anh Đao nói: “Tiểu Đao, có trách thì chỉ trách cái tên của cậu không đủ vang, cậu yên tâm, tôi sẽ bảo người ta nhẹ tay một chút”.

“Lên, đánh gãy chân tay cậu ta, sau đó ném ra khỏi Hoài Bắc!”, Tôn Mỹ Lâm quát lên một tiếng, khí chất của công chúa xã hội đen hiện lên rõ rệt.

“Đừng, đừng mà, thưa cô, tôi…”, anh Đao còn muốn giãy dụa, nhưng chẳng bao lâu sau anh ta đã chẳng kêu được nữa.

“Trương Trần, anh thấy như vậy được chưa?”, Tôn Mỹ Lâm quay đầu nhìn Trương Trần, chỉ cảm thấy cuộc đời như một giấc mơ. Lần đầu tiên cô ta gặp Trương Trần, Trương Trần và nhà họ Phương đều nằm trong tay cô ta, có thể bóp chết bất cứ lúc nào, bây giờ thì hay rồi, một cô gái như cô ta lại trở thành chân chạy xử lý rắc rối cho anh.

“Tàm tạm”, Trương Trần nói.

“Đừng có tàm tạm, được là được, nếu không bác Cả của tôi lại mắng tôi!”, Tôn Mỹ Lâm trợn trắng mắt.

“Rất, rất tốt”, Trương Trần nói hơi kỳ lạ, lúc này Tôn Mỹ Lâm mới hài lòng gật đầu, dẫn người của mình và anh Đao đã bị đánh gãy chân tay đi.

Những người đang xem kịch vui xung quanh thì ngơ ngơ ngác ngác, gây sự mà tìm được đúng chủ nhân của mình, xem ra người ta quen biết Tôn Khuê Minh thật rồi.

Phương Thủy Y là người ngạc nhiên nhất, cô hoài nghi nhìn Trương Trần, nói từng chữ một: “Từ bao giờ mà nhà họ Tôn lại cần anh bảo kê?”

“Ha ha”, Trương Trần cười một cách miễng cưỡng, nói: “Anh nói khoác ấy mà, người ta nể mặt thôi…”.

“Anh có máu mặt thế, xảy ra chuyện có nhà họ Tôn gánh cho anh, công chúa của nhà họ Tôn còn chạy tới đây, chỉ hỏi xem anh có hài lòng không?”, Phương Thủy Y càng thêm hoài nghi, chẳng phải anh luôn nói ân tình chữa bệnh cho ông cụ nhà họ Tôn đã sắp dùng hết rồi sao?

Trương Trần tặc lưỡi, thuận miệng nói: “Chuyện này à, anh lại trùng hợp chữa khỏi bệnh cho một người trong gia đình họ, thế là… Lại có tình cảm thôi…”.

Càng nói Trương Trần càng cảm thấy cái cớ này của mình rất dở, nhưng Phương Thủy Y lại gật đầu một cách nghiêm túc. Cô không biết những chuyện mà Trương Trần làm, lý do Trương Trần thuận miệng bịa ra lại là lời giải thích hợp lý nhất với cô.

Nếu không phải là thế thì vì sao nhà họ Tôn lại giúp đỡ Trương Trần, chẳng lẽ ngoài khám bệnh ra thì nhà họ Tôn còn có chuyện khác cần nhờ vả anh?

Thấy đã qua mặt được, Trương Trần kéo Phương Thủy Y về nhà, Phương Thủy Y cũng cười toe toét vì được một báu vật như thế, không có tâm trí đâu mà gặng hỏi nữa.

“Hì hì, món quà này chắc chắn sẽ là độc nhất vô nhị, lần này mẹ có thể nở mày nở mặt ở nhà họ Trương rồi.”, trở lại biệt thự, Phương Thủy Y cười nhìn bình Lựu Ảnh và nói.



Hôm sau, trời còn chưa sáng thì bốn người Trương Trần đã lái xe đi.

Cả con đường xóc nảy, đến gần trưa bọn họ mới tới nơi.

Nhà họ Trương nằm trong một thôn trong thành phố, nơi này cũng là nơi khởi nguồn của nhà họ Trương, có câu gọi là quê cha đất tổ, tuy rằng bây giờ nhà họ Trương đã trở thành danh gia vọng tộc, nhưng ông cụ Trương vẫn ở đây.

Lúc bốn người Trương Trần tới đây, bọn họ mới coi như được biết cái gì gọi là hoành tráng.

Nhà họ Phương kiêu ngạo như thế nhưng cũng chỉ là ba chiếc BMW giữ thể diện mà thôi, còn ở đây thì đâu đâu cũng thấy những chiếc xế hộp như Martha, Ferrari hay Bentley.

Xung quanh có không ít người, ai ai cũng ăn mặc chỉnh tề, tươi cười mang theo quà cáp bước qua cánh cổng nhà họ Trương.

“Chúng ta cũng vào đi”, Trương Quốc Hồng nói, chỉ có điều Trương Trần nghe ra được rằng Trương Quốc Hồng không đủ tự tin.

Nhưng đâm lao thì phải theo lao, bà ta vẫn đi đầu bước vào cổng.

“Xin lỗi, xin bà hãy xuất trình thiệp mời”, lúc bước vào cửa, một giọng nói trào phúng vang lên.

“Tôi về nhà mình mà còn cần thiệp mời?”, Trương Quốc Hồng nổi giận nhìn bảo vệ đang chắn đường mình.

“Thật sự rất xin lỗi, hẳn là bà cũng biết hôm nay là ngày đại thọ của ông cụ Trương, chúng tôi phải cẩn thận hơn, hôm nay bà đã là người thứ sáu nói nơi này là nhà mình rồi, năm người kia đã bị quăng ra ngoài”, bảo vệ nói một cách máy móc.

Trương Quốc Hồng tức đến mức nghiến răng, trợn mắt lườm bảo vệ. Bà ta không tin bảo vệ của nhà họ Trương không biết bà ta, loại trừ khả năng này ra thì chỉ có thể là cố tình.

Trương Trần cũng cười, tới rồi mà còn không vào được à?
Chương 80: Chĩa mùi dùi

Trước cổng lớn nhà họ Trương, không ít khách khứa qua lại đều tò mò nhìn về phía đoàn người của Trương Trần.

Họ không quen biết Trương Quốc Hồng, dù sao thì nhà họ Trương đông con nhiều cháu, họ chỉ cần nhớ tới vài nhân vật có tiếng nói quan trọng trong số đó thôi.

Vì thế, khi nghe thấy gã bảo vệ này nói rằng họ là đám người tới ăn chực, những khách khứa kia cũng không tỏ ra bất ngờ, chỉ cảm thấy rất nực cười.

“Bốn người này trông có vẻ giống một gia đình nhỉ, sao mà lập nhóm khéo thế...”

“Có gì lạ đâu, hôm nay là ngày đại thọ sáu mươi sáu tuổi của ông cụ nhà họ Trương, chỉ cần lẻn được vào trong, chưa biết chừng họ cũng giắt túi được kha khá thứ đấy!”

“Thôi thôi, quan tâm mấy người ấy làm gì, chúng ta mau vào trong thôi”.

Một vài người lắc đầu cười cợt, cầm thiệp mời của mình đưa cho bảo vệ rồi sải bước tiến vào trong.

Bảo vệ cúi người cung kính đón tiếp những người này, thái độ khác biệt một trời một vực khi đối mặt với Trương Quốc Hồng.

Trương Quốc Hồng cũng cuống cuồng lên, bà ta vất vả đường sá xa xôi chạy tới đây, nếu không thể vào trong, không cần người khác phải chê cười, đến chính bà ta cũng cảm thấy ấm ức.

Nhưng bà ta cũng không có cách nào khác!

Bảo người nhà họ Trương ra đón bà ta? Đúng là chuyện mơ mộng hão huyền, trước kia bà ta đã không được chào đón, sau này người nhà họ Trương cho rằng bà ta đã lấy cắp cây trâm phượng của nhà họ Trương nên họ càng thêm ruồng rẫy, suýt nữa đã đá bà ta ra khỏi gia phả.

Phương Thủy Y thấy tình hình này cũng khá lo lắng. Cô chỉ đến đây đúng một lần, đã từ bốn năm về trước, khi cô còn học đại học năm hai. Bốn năm đã qua đi, hoàn cảnh của mẹ cô cũng càng lúc càng chật vật.

“Được rồi, không còn việc gì nữa thì mấy người về đi. Nếu thực sự muốn ăn chực bữa cơm thì đợi đến khi yến tiệc bên trong kết thúc, tôi có thể phá lệ lấy cho mấy người mấy cái bánh bao chay!”

Vừa đón tiếp xong một số khách mời, bảo vệ lại nhìn về phía Trương Quốc Hồng, vẻ châm chọc chế giễu trong lời nói được thể hiện ra không sót chút nào. Thời buổi này, ai mà không mua nổi mấy cái bánh bao chay chứ!

“Tôi thực sự là người nhà họ Trương, ông cụ Trương là bố tôi mà, phải làm thế nào cậu mới chịu tin?”, đám đông cứ qua qua lại lại khiến Trương Quốc Hồng cuống quýt hẳn lên, hai mắt bà ta đỏ ửng, trừng mắt chất vất bảo vệ.

“Xin lỗi nha, chuyện gì cũng cần tới chứng cứ!”, bảo vệ lắc lắc đầu, hai tay khoanh trước ngực, đứng sừng sững ở đó, đề phòng Trương Quốc Hồng lao vào trong bất cứ lúc nào.

“Thủy Y, anh biết em sẽ đến mà!”

Đúng lúc này, một giọng nói vọng ra, chỉ thấy một chàng trai mặc quần là áo lượt mỉm cười đi về phía này.

Mặt mũi gã có vẻ tái nhợt, bước chân đi đường cũng hẫng hụt như người trên mây, ai sáng mắt sẽ nhìn ra ngay chắc hẳn kẻ này sinh hoạt tình dục quá độ, cơ thể hao mòn như con ốc rỗng vỏ, cộng thêm việc không chịu rèn luyện sức khỏe mới gây nên tình trạng như thế.

Khi nhìn thấy người này, mặt mũi Phương Thủy Y lập tức biến sắc, giống như nhìn thấy rắn độc hay mãnh thú vậy, vô thức núp sau lưng Trương Trần. Hai vợ chồng Trương Quốc Hồng và Phương Thiên Bàng cũng nheo mắt, vô thức lùi về sau một bước, gương mặt lộ rõ vẻ cảnh giác.

“Hàn Đông Vũ, cậu có chuyện gì không?”, Phương Thiên Bàng cất tiếng hỏi.

“Khà khà, bác trai, trông bác kìa, làm gì phải căng thẳng đến vậy. Cháu biết nhất định Thủy Y sẽ tới nên cố tình qua chào hỏi một câu, đâu nhất thiết phải có việc gì quan trọng chứ ạ?”, người được gọi là Hàn Đông Vũ mỉm cười đáp lời.

Ánh mắt của gã đảo qua phía Trương Trần rồi nhanh chóng thu về, thầm nghĩ trong lòng: “Chắc hẳn đây là thằng con rể vô dụng mà Trương Thiên Lỗi nói đến nhỉ?”

“Không cần đâu, chúng tôi không gánh nổi!”, Trương Quốc Hồng lạnh lùng nói.

Có thể nhìn ra, thái độ của cả nhà Trương Quốc Hồng đối với Hàn Đông Vũ có phần thù địch, hay nói cách khác, là khiếp sợ.

“Khà khà, vậy được thôi, cháu đi gặp một người bạn trước, dù sao ngày tháng vẫn còn dài, sau này tính tiếp”, Hàn Đông Vũ cười cười rồi sải bước đi qua cổng lớn nhà họ Trương. Thế mà tên bảo vệ kia không hề hỏi đến thiệp mời, thậm chí không dám hé răng nửa chữ, nhìn từ góc độ này đủ thấy thân phận của Hàn Đông Vũ không hề tầm thường.

Hàn Đông Vũ tới chào hỏi nhưng chưa đầy một phút sau đã rời đi luôn rồi. Trong mắt người ngoài, đây chỉ là một khúc nhạc đệm, nhưng đối phương Trương Quốc Hồng, Phương Thiên Bàng và Trương Thủy Y mà nói, chắc hẳn trong chuyện này có uẩn khúc gì mới phải!

“Chuyện gì thế này?”, Trương Trần vẫn luôn im lặng quan sát tình trạng của Phương Thủy Y, bấy giờ mới cất tiếng hỏi.

“Gã, gã là một con quỷ...”, cho dù Hàn Đông Vũ đã bỏ đi rồi, nhưng vẻ kinh hãi và hốt hoảng trong mắt Phương Thủy Y vẫn chưa hề giảm bớt.

“Bốn năm trước, cũng là lần đầu tiên tôi tới nơi này, gặp phải tên Hàn Đông Vũ đó. Gã là một tên biến thái...”, Phương Thủy Y vẫn còn sợ hãi đến tận bây giờ, cô chậm rãi kể lại: “Qua lời giới thiệu của Trương Thiên Lỗi, tôi quen với tên Hàn Đông Vũ này. Dường như gã thích tôi ngay cái nhìn đầu tiên sau đó, bắt đầu điên cuồng theo đuổi...”

Trương Trần chăm chú lắng nghe, không hề chen vào. Anh biết chắc hẳn mọi việc không chỉ có vậy.

Quả nhiên, Phương Thủy Y sắp xếp lại câu chữ rồi nói: “Gia đình Hàn Đông Vũ cũng là một gia tộc lớn, tuy rằng không bì được với nhà họ Trương, nhưng cũng không kém hơn quá nhiều. Vì thế chuyện gã theo đuổi tôi được đám đông nhà họ Trương âm thầm chấp thuận, thậm chí còn vun vén nữa kìa”.

“Sau này... sau này tôi mới biết, bề ngoài trông gã như một quân tử ngời ngời phong độ, thực chất sau lưng lại là một tên cặn bã có nhân cách méo mó... gã... gã...”

Nói đến đây, đôi mắt của Phương Thủy Y tràn ngập vẻ kinh hoàng. Trương Trần cũng không thúc giục. Anh vỗ vỗ lưng cô, sau đó siết chặt bàn tay Phương Thủy Y thay cho lời an ủi.

Phương Thủy Y điều chỉnh cảm xúc rồi tiếp tục kể: “Gã cực kỳ thích ngược đãi phụ nữ, tôi cũng chỉ biết được qua một cô gái chạy thoát khỏi bàn tay gã. Sau đó Hàn Đông Vũ phát hiện tôi đã biết được lớp vỏ ngụy trang của mình, gã... gã dám...”

Nói đến đây, cảm xúc của Phương Thủy Y cuối cùng cũng bùng nổ, cô khóc sướt mướt như bông hoa lê trong mưa, không ngừng thút thít.

Ánh mắt của Trương Trần cũng tối sầm lại. Chỉ mới nhắc đến quá khứ mà Phương Thủy Y đã không khống chế được cảm xúc, nghĩ thôi cũng đủ biết sự việc năm đó mang tới cho cô ám ảnh tâm lý khủng khiếp cỡ nào.

“Được rồi, phần còn lại thì em không cần phải nói nữa!”, Trương Trần dịu dàng an ủi Phương Thủy Y, không muốn khiến cô kích động hơn.

“Không... tôi phải nói cho anh biết. Bây giờ anh là chồng của tôi rồi, anh có quyền được biết”, Phương Thủy Y lau nước mắt, tiếp tục nói: “Sau cùng gã vẫn ra tay với tôi, gã bỏ thuốc vào đồ uống, nhưng tôi đã đề phòng gã từ trước nên gã không đạt được mục đích”.

“Sau khi tôi chạy ra ngoài, gã nổi cơn lôi đình, bắt đầu sai người đuổi bắt. Tôi nói với người nhà họ Trương, nhưng không ai để tâm, thậm chí có người còn cười nói rằng tôi với gã đang vờn nhau”.

“Vì thế, tôi chạy trốn suốt đêm, rời khỏi tỉnh An Hoa, sang năm sau thì gặp được anh...”

Trương Trần gật gật đầu, tuy Trương Thủy Y nói năng giản lược, nhưng anh vẫn tưởng tượng ra được nỗi khiếp sợ đến hồn bay phách lạc trong đó.

Cảnh tượng khi ấy, đối với một cô gái, nó chắc hẳn là một cú shock lớn. Nhà họ Trương là nhà ngoại mà không hề hỏi han tới, hình như Trương Trần đã hiểu tại sao Phương Thủy Y không có chút thiện cảm nào với nhà họ Trương rồi.

“Yên tâm, sau này mọi thứ đã có anh!”, Trương Trần vỗ vỗ vai Phương Thủy Y đầy thương xót, cô cũng thấy cảm động, bèn ngả đầu vào lòng anh.

Ở bên kia, Trương Quốc Hồng vẫn đang xoay vần với gã bảo vệ, không biết nói những chuyện gì rồi.

Trương Trần liếc mắt nhìn một hồi rồi bất đắc dĩ kéo Phương Thủy Y lên phía trước, nói nhỏ vào tai Trương Quốc Hồng: “Đừng nói nữa mẹ à, không có tác dụng gì đâu. Mẹ nghĩ một kẻ tôi tớ nhỏ nhoi mà dám gây khó dễ cho mẹ hết phen này đến lần khác à?”

“Ý của cậu là?”, Trương Quốc Hồng bỗng chốc quay phắt lại nhìn Trương Trần.

Trương Trần gật gật đầu. Anh cũng xuất thân trong gia tộc lớn, gia tộc càng lớn thì quy tắc càng nghiêm ngặt. Nếu một tên sai vặt không có người “chống lưng” phía sau, ai dám ăn gan hùm uống mật gấu mà làm khó người nhà họ Trương?

Dù thế nào thì Trương Quốc Hồng cũng là người nhà họ Trương. Trương Quốc Hồng tới chúc thọ, bảo vệ không cho vào, hành động này không phải vả vào mặt Trương Quốc Hồng, mà là vả vào mặt ông cụ nhà họ Trương.

“Được rồi, mẹ à, nếu người ta đã không cho vào thì thôi. Sau này nếu ông cụ có hỏi tới thì không phải chúng ta bất hiếu, mà là có người giật dây phía sau. Con đã ghi âm vào rồi, đến lúc đó để ông cụ nghe vài câu là hiểu chuyện gì đang xảy ra ngay. Cũng để ông cụ nghe xem, từ bao giờ mà một thằng sai vặt nhà họ Trương lại biết làm việc thế này”, Trương Trần cười khà khà, lấy điện thoại ra lắc lắc.

“Hề hề!”, hai mắt Trương Quốc Hồng lập tức sáng quắc lên, bà ta hô lớn: “Được lắm, được lắm, chúng ta về thôi nào...”

Nói rồi, bốn người nhà Trương Quốc Hồng định rời đi ngay.

Phen này đến lượt gã bảo vệ kia mất bình tĩnh. Mệnh lệnh mà gã ta nhận được là làm khó gia đình Trương Quốc Hồng chứ không phải thực sự muốn đuổi họ đi, nếu không, để ông cụ nhà họ Trương nổi giận thì ai gánh được hậu quả!

Thế nhưng, chưa đợi bảo vệ kịp có hành động thì một chàng trai đã vọt ra khỏi cổng lớn, vừa bước ra, hắn đã tươi cười: “Cô, cô chú định đi đâu thế, nếu đã đến rồi sao còn không mau vào trong?”

“Cái thằng sai vặt này nói cô không phải người nhà họ Trương, không cho nhà cô vào trong. Nếu đã như thế, cô chú còn đứng đây làm gì?”, Trương Quốc Hồng như nắm dao đằng chuôi, cao ngạo nói.

“Ồ? Đại Mãnh, đúng như thế à?”, chàng trai kia hỏi.

“Không phải đâu mà, mấy người này vừa mới đến, tôi đã nhận ra bà ấy là Trương Quốc Hồng rồi, đang định đón tiếp họ vào trong, nhưng bà Trương Quốc Hồng nói rằng tôi đón tiếp không chu đáo, không đón tiếp bà ấy ngay lập tức nên không chịu vào trong nữa, định bỏ đi luôn!”

“Có trời mới biết, vừa nãy tôi bận đón tiếp vài vị khách quý không, có lẽ không qua đón tiếp bà ấy ngay, vì thế thất lễ với cô Trương, đây là lỗi của bề tôi...”

Tên bảo vệ kia đã học thuộc “lời thoại” trôi làu làu như cháo chảy, vì thế không cần nghĩ đã nói hết ra luôn.

“Mẹ, đừng nói nữa mà, chúng ta vào trong thôi!”, Trương Trần kéo tay Trương Quốc Hồng, nhưng Trương Quốc Hồng bỗng hất tay Trương Trần ra, lao tới trước mặt chàng trai kia, đanh giọng nói: “Trương Hạo, thằng này đang nói nhảm đấy! Con rể tôi đã ghi âm lại rồi, cậu có muốn nghe không? Tôi nghi ngờ chuyện này do cậu xúi giục đấy!”

Bà ta vừa dứt lời, mặt mũi Trương Hạo đã tối sầm vào. Hắn đâu ngờ thằng con rể vô dụng nhà họ Phương còn có thủ đoạn này, nếu chuyện này lan tới tai ông cụ, hắn cũng khó mà yên ổn.

“Cô ơi, Đại Mãnh không đến mức không biết nặng nhẹ vậy đâu. Bây giờ quan tâm mấy chuyện này cũng không có tác dụng gì, chúng ta vào trước đi thôi”, Trương Hạo bình tĩnh nói, trong lòng thầm nghĩ cứ dỗ Trương Quốc Hồng vào trước rồi tính tiếp.

Trương Trần nháy mắt ra hiệu cho Trương Quốc Hồng, ý bảo bà ta thấy đủ rồi thì nên thôi. Nhưng khó khăn lắm Trương Quốc Hồng mới bắt thóp được người khác, bà ta đâu thể cho qua dễ dàng vậy được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK