• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 135: Chuột đông thì mèo cũng chết

Trong biệt thự của Phương Thủy Y, ba người nhà cô sắc mặt âm trầm ngồi trong nhà.

Phương Thủy Y cúi đầu chau mày, Trương Quốc Hồng với vẻ mặt phẫn nộ, còn Phương Thiên Bàng cứ thở dài liên tục. Địa vị của ông ta trong nhà cũng không cao lắm, mặc dù có lúc ông ta cũng có ý kiến của mình nhưng đều bị phớt lờ.

Đang trong lúc đợi như này, chuông cửa cuối cùng cũng vang lên.

Từ sau lần Trương Trần bị đuổi ra khỏi nhà thì anh cũng giao lại chìa khóa biệt thự luôn.

Cửa vừa mở, Trương Trần vừa bước vào thì Trương Quốc Hồng định lên tiếng, nhưng Phương Thủy Y vội nói: “Mẹ à, con muốn nói chuyện riêng với anh ấy”.

Trương Quốc Hồng lườm Trương Trần một cái, gật đầu với Phương Thủy Y rồi không nói gì nữa.

“Trương Trần, anh lại đây”, Phương Thủy Y vẫy tay bảo Trương Trần vào phòng mình.

“Anh có biết tôi gọi anh đến làm gì không?”, Phương Thủy Y hỏi có chút mệt mỏi.

“Anh có thể đoán được phần nào. Hôm nay là thứ sáu, cục dân chính vẫn chưa tan làm, giờ chúng mình có thể đến đó”, Trương Trần cũng không níu kéo hay kéo dài thời gian mà nói vào chủ đề luôn.

“Thôi bỏ đi, tạm thời không ly hôn nữa”, Phương Thủy Y hai tay nắm chặt, ánh mắt nhìn xuống đất, không biết đang nghĩ gì. Một lúc sau, cô mới thở dài một tiếng.

“Vậy cũng được”, Trương Trần cũng không hỏi nhiều.

“Nhưng, không ly hôn thì anh vẫn phải rời khỏi đây, đi càng xa càng tốt, anh hiểu không?”, Phương Thủy Y ngẩng đầu nhìn Trương Trần nói.

Hiện giờ cô vẫn chưa trả xong nợ của tập đoàn Mạt Lâm, những gia tộc do nhà họ Hàn đứng đầu cũng sắp có hành động rồi nên giờ cô cũng không biết nên làm thế nào.

Giờ đây chỉ có thể đuổi Trương Trần đi, để anh rời khỏi Hoài Bắc. Cứ coi như nhà họ Hàn có muốn hại chết anh cũng không được. Dù sao thì Long Quốc rộng lớn như vậy nên cũng không dễ tìm.

Trương Trần không biết chuyện xảy ra ở tỉnh An Hoa, cũng không biết trong đầu Phương Thủy Y đang nghĩ gì.

Sau này anh vẫn sẽ rời khỏi Hoài Bắc nhưng không phải bây giờ.

Trương Trần lắc đầu, hỏi: “Không, tại sao anh phải rời đi?”

“Bởi vì anh ở lại Hoài Bắc khiến tôi thấy ghê tởm, ngoài việc gây thị phi thì anh còn làm được gì nữa. Anh cút đi càng xa thì tâm trạng tôi càng dễ chịu”.

Ánh mắt Phương Thủy Y nhìn vào Trương Trần không chớp mắt, vẻ mặt đầy sự ghét bỏ.

Thật ra cô thật sự có chút chán ghét anh. Một người đàn ông mà không dám cáng đáng việc gì, là kẻ vô dụng thật sự. Mặc dù sau này cũng phát hiện ra chút ưu điểm nhưng nếu so sánh thì khuyết điểm vẫn nhiều hơn.

Chỉ có điều, cô niệm tình mấy năm và nhớ lời ông cụ Phương dặn dò nên cô mới không ly hôn.

Trương Trần chau mày, nói thật thì những lời này anh nghe mà cũng cảm thấy không được thoải mái cho lắm.

“Thật ra, có gì thì em có thể từ từ nói với anh, không nhất thiết phải như vậy đâu”, Trương Trần do dự một lát rồi khẽ nói.

Nào ngờ, câu nói này khiến Phương Thủy Y hoàn toàn muốn nổ tung. Cô hét về phía anh: “Nói cho anh… Nói cho anh thì có tác dụng gì, anh giải quyết được gì nào, hay chỉ gây rối thêm”.

“Hết chuyện này đến chuyện khác còn chưa đủ hay sao, tôi còn có thể nói được gì nữa. Hiện giờ anh hãy cút ra khỏi Hoài Bắc, cút đi càng xa càng tốt, đó mới chính là điều tốt nhất với tôi”.

“Anh sẽ không rời đi đâu, em cũng chưa từng chịu hiểu anh”, Trương Trần thản nhiên nói.

Câu tiếp theo như bị chắn ngang ở cổ họng không nói ra được. Tâm trạng hiện giờ của anh vô cùng phức tạp. Nếu như anh nói tất cả cho Phương Thủy Y biết thì chỉ hại cô mà thôi.

Thời gian trước quản gia nhà họ Trương đến tìm anh. Anh không chắc chắn là nhà họ Trương chú ý đến anh từ lúc nào. Kể cả anh có tự đắc đến mấy thì cũng không nghĩ rằng năng lực hiện giờ của mình có thể đối kháng được với nhà họ Trương được xếp top đầu của Long Quốc.

Nếu như anh nói ra sự thật thì Phương Thủy Y biết càng nhiều thì cô càng nguy hiểm.

“Thôi đành vậy”, Trương Trần kìm nén khổ tâm của mình mà không nói gì thêm.

Anh không quan tâm đến Phương Thủy Y phẫn nộ đến nỗi nào, mà chỉ khẽ giọng nói: “Ly hôn hay không là do em quyết định. Nhưng anh vẫn muốn nói một câu, đừng có chuyện gì cũng giấu trong lòng, em chưa từng hiểu anh, em cũng chưa từng nói rõ cho anh về chuyện gì em gặp phải”, nói xong anh xoay người rời đi. Phương Thủy Y đờ đẫn nhìn bóng lưng anh, sắc mặt hung hãn quát lên: “Trương Trần…”.

Hét xong, Phương Thủy Y bất lực ngã quỵ xuống giường.

Trương Quốc Hồng và Phương Thiên Bàng vội chạy vào trong phòng. Trương Quốc Hồng nói: “Thủy Y! Thế nào rồi, ý của thằng vô dụng đó là gì?”

Phương Thủy Y nhắm mắt lại, nước mắt chầm chậm rơi xuống. Cô hít một hơi thật sâu, nói: “Những gì nên nói con đều nói với anh ta cả rồi, không phải bận tâm đến anh ta nữa đâu”.

“Vậy chúng ta mau đến nhà ông ngoại con đi”.

“Không, mọi người đi trước đi, việc của công ty vẫn cần giải quyết, chuyện của tập đoàn Mạt Lâm cũng chưa xong, con nhất định phải tự mình đến đó”, Phương Thủy Y lắc đầu, nói.

Thật ra, công ty cũ nát của cô còn việc gì làm nữa đâu. Từ sau khi nhà họ Phương đắc tội với tập đoàn Mạt Lâm thì gần như không có ai muốn hợp tác với cô. Còn về nhà họ Phương, giờ đây bám được chân của tập đoàn Xương Thịnh nên căn bản không để ý gì đến nhà cô nữa rồi.

“Con gái à, con…”.

“Mẹ đừng nói gì nữa, hai người đi trước đi, mấy ngày nữa con sẽ tới, bố mẹ cứ yên tâm”, Phương Thủy Y khoát tay nói.



Trương Trần lái xe mà lòng phiền não. Anh mở cửa sổ xe, gió ù ù thổi vào mặt và tóc anh.

Anh nhìn thời gian rồi nhớ ra việc phía Tôn Mỹ Hân nên lái xe đi về phía thành phố Trường Minh.

Tỉnh lộ này có tám đường xe đi, coi như đây là đường thông thoáng nhất để đến thành phố Trường Minh rồi.

Hai bên tỉnh lộ có hơn chục chiếc ô tô hàng triệu tệ đậu thành hàng dài, nhìn hình dáng, có cánh gió phía sau, rõ ràng là đã qua sửa chữa!

Không cần đoán, chỉ cần là người sống ở Hoài Bắc và có chút hiểu biết thì chắc chắn biết được, có người đua xe ở đây.

Trương Trần vừa mới lái xe vào tỉnh lộ thì những chiếc xe đó xếp thành hàng dài chắn ở trước xe Trương Trần.

Có một nhóm người từ trên xe xuống, đầu nhuộm tóc các loại màu, trên tay còn kéo theo các cô em trang điểm đậm, ai nấy mặt mày đều ra vẻ đại ca hống hách.

“Kẻ nào vậy, sao lái chiếc xe BMW ghẻ mà cũng vào được đây thế?”

“Ai mà biết được, chắc là tay sai của đại ca nào chăng?”

“Quan tâm gì đến hắn là kẻ nào, người thấp nhất trong chúng ta ở đây cũng phải là xe Maserati, chứ xe BMW cùi thế kia thì làm gì có tư cách vào đây”.

Một nhóm người nhìn xe của Trương Trần, sau đó một tên tóc vàng ngậm điếu thuốc đi lên, gõ cửa sổ xe của Trương Trần, lạnh lùng hỏi: “Anh đến đây với ai?”

Trương Trần cười lạnh nói: “Sao thế, không đi cùng với ai thì tôi không thể đến đây sao?”

Tên tóc vàng chau mày, tiếp tục nói: “Anh không đến đây để đua xe?”

“Không”.

“Nếu đã vậy, lúc anh đến anh có nhìn thấy bên đường có một cái biển, trên đó có viết ‘Cấm vào’, anh có mù không?”, tóc vàng lạnh lùng nói, còn những người khác cũng lên trước một bước, nhìn chằm chằm vào Trương Trần.

Xem ra, cái tên nghèo rớt lái con xe cùi BMW này đến để gây chuyện rồi, bọn họ không thể để như vậy được.

Lúc Trương Trần đến thật sự đã nhìn thấy một cái biển ghi chữ cấm vào rồi. Anh còn tưởng rằng phía trước đang sửa đường hoặc xảy ra sự cố gì đó.

Vốn dĩ tâm trạng của Trương Trần đã không được tốt, căn bản không muốn phí lời với bọn họ nên anh trầm giọng xuống, lạnh lùng nói: “Cút ra, tôi còn có việc”.

“Thằng nhóc, mày đang nói tao sao?”, tên tóc vàng sững người ra, không ngờ một tên lái xe BMW một mình đến đây mà còn dám ăn nói với gã ta như vậy.

“Hoàng Khải! Phí lời với hắn làm gì, đập nát xe của nó, đánh phế nó rồi vứt ra khỏi đây đi. Đúng là không biết trời cao đất dày là gì”, có người ở phía sau hống hách nói.

Đám cô em đi cùng cũng với vẻ mặt hưng phấn, còn luôn miệng nói với giọng chế giễu. Cả nhóm người cứ thì thầm to nhỏ, căn bản không coi Trương Trần ra gì.

“Đồ ngốc, nghe thấy mọi người nói gì chưa?”, tên tóc vàng có tên là Hoàng Khải lấy gậy bóng chày từ cốp xe, lúc này giơ lên đập cửa xe của Trương Trần.

Sắc mặt Trương Trần sầm lại, trong lòng vốn thấy buồn bực, lúc này giật lấy gậy bóng chày của Hoàng Khải, không nhìn gậy mà đập lên đầu gã ta.

Lúc này máu me bắn tứ túng, Hoàng Khải ôm đầu nằm quằn quại trên đất. Những người còn lại sợ đến mức lùi về sau, nhưng rất nhanh, kẻ nào cũng đều vô cùng phẫn nộ.

“Thằng rác rưởi này còn dám ra tay nữa, hôm nay mọi người cùng đánh phế nó đi. Các người lên trước đi, tôi sẽ đi gọi điện cho anh Mã”, một người trong đó lớn tiếng nói.

Nhóm người đều xông lên, mặc dù Trương Trần đánh một gậy lên người Hoàng Khải nhưng bọn chúng cậy thế đông người nên không sợ lắm.

“Chuột đông thì cũng cắn chết được mèo”, huống hồ bọn chúng quen với mấy trò đánh đấm này rồi.

“Đám phế vật này”, Trương Trần cười lạnh một tiếng, giẫm chân một cái rồi xông vào đám người, nắm chặt lấy cây gậy bóng chày của kẻ cầm đầu rồi bẻ gãy trước mặt mọi người.

Không cho bọn chúng thời gian phản ứng lại, Trương Trần trực tiếp đập một cái rồi đập lên kẻ thứ nhất, lực mạnh nên hất tung hắn ra ngoài.

Người vẫn còn trên không trung, miệng hắn phun ra đống máu tươi, sau đó hắn rơi xuống đập vào bốn năm người nữa.

Lần này, mọi người đều lác mắt ra, một cú đấm mà đánh bay người ta lên. Đây có còn là người nữa không?

Bọn chúng nhìn cái tên nằm lăn trên đất không nói nên lời, lúc này không ai dám nhúc nhích nữa.

Trương Trần mặt không biểu cảm từng bước tiến về phía đó, Trương Trần tiến một bước thì bọn chúng lùi một bước. Cuối cùng, bọn chúng cũng không có đường nào để lùi nữa.

“Mày… Mày đừng có làm bừa, chúng tao là em của anh Mã đấy, mày có biết anh Mã không, anh ấy…”.

“Bốp”, Trương Trần tát một cái, lạnh lùng nói: “Hắn làm sao?”

“Hu hu, thằng ranh, mày sẽ phải hối hận, mày dám đánh tao à?”, tên đó đau đến phát khóc, nói.

Lúc này, có một luồng ánh sáng lóa mắt ở phía xa chiếu lại, chỉ thấy một chiếc xe Ferrari lái đến, tiếp đó là một người với sắc mặt âm trầm bước xuống.
Chương 136: Cơ hội trong mười phút

“Thằng nhóc, mày có biết anh Mã của chúng tao là ai không? Nói ra thì chắc mày sẽ sợ chết khiếp thôi, biết điều thì tốt nhất hãy quỳ xuống cầu xin đi”.

“Đúng vậy! Nhà họ Mã ở Hoài Bắc mày có biết không? Anh Mã Tại Long chính là người của nhà họ Mã, tao thấy mày đúng là chán sống rồi”.

“…”

Có Mã Tại Long chống lưng ở đây nên đám người này cũng hống hách hơn. Bọn chúng khinh bỉ nhìn Trương Trần rồi mắng nhiếc.

“Tao cũng không làm khó mày nữa. Nhưng mày đã đánh người của tao, tiền viện phí này mày nhất định phải tính đầy đủ. Lấy ra mười triệu tệ rồi mày có thể cút được rồi. Nếu không thì đừng trách tao ra tay độc ác”, Mã Tại Long lớn tiếng nói.

Trương Trần nheo hai mắt, đột nhiên bật cười. Thật sự anh không qua lại với nhà họ Mã một thời gian rồi.

Từ lần trước thắng được nhà họ Mã ở tòa án, Mã Tam Phong cũng mất tăm mất tích sau đó luôn.

“Mày chắc chắn là đòi mười triệu không?”, Trương Trần cười hỏi.

“Tao không muốn nói lần hai, mày nghe không hiểu sao?”, Mã Tại Long sầm mặt lại, chau mày hỏi.

“Vậy thì được”, Trương Trần lấy điện thoại ra, gọi trực tiếp cho Mã Tam Phong, nói: “Mã Tam Phong! Ở đây có người của nhà họ Mã các ông, họ đòi tôi mười triệu tệ tiền bồi thường”.

“Tôi chỉ cho ông mười phút, ông hiểu không?”

“Anh Mã! Ông Mã chẳng phải là chú Ba của anh sao? Sao thằng ranh này lại quen được, lại còn dám cho ông Mã thời gian mười phút nữa?”, một tên đàn em không hiểu hỏi.

“Thằng ngu! Mày không nhìn ra thằng rác rưởi kia đang giả bộ sao? Nếu nó thật sự dám nói với ông Mã như thế thì liệu nó có phải lái con xe BMW đểu kia không?”, có một tên đàn em khác nói với vẻ khinh bỉ.

Mã Tại Long cũng cười lạnh nhìn Trương Trần. Gã không dám nói là quen hết tất cả các phú nhị đại nổi tiếng ở Hoài Bắc nhưng ít nhiều cũng nghe nói cả rồi. Nhưng kiểu người như Trương Trần thì gã chưa từng gặp.

Gã cười lạnh một tiếng, khoanh tay trước ngực nhìn Trương Trần, nói: “Thằng ranh! Mày cũng to gan đấy, dám gọi điện cho chú Ba ở trước mặt tao. Không cần biết đúng sai thế nào nhưng tao khâm phục dũng khí của mày. Nếu mười phút sau mà tao không nhìn thấy mười triệu tệ thì nửa đời còn lại của mày sẽ phải nằm trong viện đấy”.

Lúc này, lại tiếng phanh xe gấp vang lên. Mọi người cùng nhìn lại thì chỉ thấy trên xe có một nhóm người bước xuống rồi nhanh chóng đi về phía này.

Người đàn ông cầm đầu nói có chút sốt sắng: “Mã Tại Long, cậu làm cái gì vậy? Có chuyện gấp gì mà không để đua nốt vòng cuối rồi hãy nói?”

“Ha ha! Gặp phải một nhân vật dám bắt chú Ba của em trong mười phút phải đến đây ngay. Em muốn xem thử xem đây là vị thần thông quảng đại như nào?”, Mã Tại Long khẽ nói. Gã nói năng với tên cầm đầu kia có chút khách khí, hiển nhiên là thân phận của đối phương không hề tầm thường.

“Ố? Có cả nhân vật như này sao?”, người đàn ông đó tò mò đi lên trước, quan sát Trương Trần một cái rồi hỏi: “Là hắn ta sao?”

“Anh Mãnh! Hắn ta chỉ là tên lang băm thôi, làm gì có quen được nhân vật lớn nào?”, lúc này tiếng cười lớn truyền lại.

Trương Trần cảm thấy giọng nói có chút quen thuộc nên anh cũng đưa mắt lại nhìn. Không ngờ người đó là Đoàn Tân Nguyên và đám bạn học của Tôn Mỹ Hân.

Cái tên được gọi là anh Mãnh kia giật mình, sau đó bật cười nhìn Trương Trần và Mã Tại Long. Lúc này Mã Tại Long cũng khẽ cười mà không để ý gì. Gã căn bản không nghĩ rằng Trương Trần quen chú Ba của mình và coi những lời anh nói trước đó là gió thoảng bên tai.

“Anh Mã! Khẩu khí của thằng ranh kia không nhỏ đâu, chi bằng chúng ta cứ phế nó trước?”, người của Mã Tại Long nghĩ một chút, nói.

“Ha ha, anh Mãnh thấy thế nào?”, Mã Tại Long nghe thấy vậy thì nhìn anh Mãnh một cái, hỏi.

“Cậu giải quyết đi, ở đây là Hoài Bắc của cậu, nếu đây là ở Trường Minh của tôi thì tôi sớm đã ném thứ rác rưởi kia ra sông cho cá ăn rồi”, anh Mãnh lắc đầu cười, nói.

Mã Tại Long khẽ chau mày. Tất nhiên gã hiểu được Vương Mãnh đang khích gã. Dù sao thì thành phần đến hóng chuyện thì không sợ gì cả.

Gã nhìn hai người đã chết ngất trên đất, đột nhiên cười nói: “Hay là thôi đi, dù sao thì người anh em này cũng gọi điện cho chú Ba rồi, vậy thì để chú Ba lấy tiền ra đền bù giúp hắn vậy, tôi phải kính trọng người ta mới phải”.

Gã không hề ngu, nếu như gã muốn đánh gục Trương Trần thì gã đã làm trước đó rồi. Nhưng nhìn hai tên đã chết ngất trên đất thì hiển nhiên Trương Trần là người luyện võ, gã không muốn mình rơi vào nguy hiểm.

Vương Mãnh nghe thấy thế thì nhún vai một cái rồi không nói thêm gì nữa.



Thời gian gần đây nhà họ Mã ở Hoài Bắc ở trong hoàn cảnh không được tốt cho lắm, thậm chí có thể nói là… Lo lắng không ngớt.

Trên đời này không có cái gọi là bí mật mãi mãi, huống hồ sau chuyện này họ còn cố ý đi điều tra về Trương Trần. Nhưng điều khiến họ khủng hoảng nhất chính là ông chủ thật sự phía sau Mạt Lâm lại là Trương Trần, người mà họ không hề coi trọng.

Vốn là không có gì, nhà họ Mã tự bảo vệ mình cũng đủ lắm rồi. Cũng từ sau chuyện đó, Mã Tam Phong ‘ngoan ngoãn’ ở trong nhà, cũng không chọc vào Trương Trần nữa, coi như chuyện này chưa từng xảy ra.

Mãi về sau, khi cục diện ở thành phố Trường Minh thay đổi, khi ông ta nghe nói người thao túng mọi việc là ông chủ của Mạt Lâm thì Mã Tam Phong chết sững người. Lúc này ông ta mới phát hiện mình đã hoàn toàn đánh giá thấp Trương Trần rồi. Vì vậy, ông ta mới làm việc vô cùng cẩn thận, chỉ sợ Trương Trần sẽ chú ý đến ông ta. Cứ tưởng rằng chuyện này đã qua rồi, ông ta vừa mới thở phào một cái nhưng cuộc điện thoại ban nãy lại như đẩy ông ta xuống vực thẳm.

“Người đâu, chuẩn bị xe cho tôi, ngay lập tức. Sau đó điều tra cho tôi, kẻ nào trong nhà họ Mã lại gây sự ở bên ngoài vậy. Bất kể là ai thì đánh gãy hai chân trước cho tôi”.

Mã Tam Phong cúp điện thoại rồi lập tức quát lớn với quản gia. Quản gia cũng không dám hỏi nhiều, lập tức gật đầu đi giải quyết.

“Chú Ba, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”, anh cả của nhà họ Mã hỏi.

“Anh cả, kiếp nạn của nhà họ Mã chúng ta sắp ập đến rồi”, Mã Tam Phong nói với vẻ mặt u ám rồi nói ra sự việc với anh cả của mình.

“Vậy thì phải làm sao, hai chúng ta cùng đến đó xem sao”, anh cả nhà họ Mã thở dài một hơi, cũng với vẻ mặt u sầu, rõ ràng ông ta cũng biết tầm nghiêm trọng của sự việc.

Dám đòi ông chủ Mạt Lâm mười triệu tệ tiền viện phí, chuyện này còn nguy hiểm hơn cả vuốt mông hổ, đặc biệt là lúc này tập đoàn Mạt Lâm đang lên như diều gặp gió.

Mã Tam Phong lắc đầu, nói: “Anh cả! Anh đừng đi, đây cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì. Thằng nhóc đó cho em mười phút thôi, không thể chậm trễ nữa, anh đi bắt cái tên gây chuyện của nhà họ Mã về đã”, nói xong câu này Mã Tam Phong vội lái xe về hướng tỉnh lộ thông với thành phố Trường Minh.



“Thằng ranh, đã tám phút trôi qua rồi đấy”, Mã Tại Long nhìn Trương Trần với thần sắc thản nhiên chứ không có gì sợ hãi, gã liền hỏi với vẻ kỳ quái.

Lúc này gã thật sự có chút khâm phục Trương Trần. Bất luận là thật hay giả nhưng nếu đổi lại là gã, khi gặp phải chuyện gì mà biết được thế lực của người ta lớn thì gã không thể đạt được đến cảnh giới mặt không biến sắc như này.

“Ha ha! Hiện giờ không phải tao sốt ruột mà là Mã Tam Phong đấy”, Trương Trần lắc đầu, cười. Anh đã cho Mã Tam Phong cơ hội, nếu như ông ta biết trân trọng thì trong mười phút sẽ phải đến kịp. Nếu không, anh sẽ không để ý gì mà xóa bỏ nhà họ Mã rồi tiến thêm một bước nắm trọn tỉnh Hoài Bắc.

Vương Mãnh đến từ Trường Minh, hắn ta cũng với sắc mặt kinh ngạc. Hắn ta xoay người nhìn đám người Đoàn Tân Nguyên, hỏi: “Các người chắc chắn thằng ranh này là tên lang băm?”

“Tuyệt đối không sai đâu ạ”, đám người Đoàn Tân Nguyên gật đầu rồi nói ra sự việc xảy ra hôm đó, sau đó còn bổ sung: “Đây là do chính miệng hắn nói ạ”.

Vương Mãnh với thần sắc cổ quái, một tên lang băm mà lại có thể điềm tĩnh như này?

Trong lúc mọi người đang nhìn với vẻ khinh bỉ, không biết có ai trong đám đông đột nhiên hét lên một tiếng: “Đã hết mười phút rồi…”.

Câu nói này như mồi lửa khiến không khí ở đây căng thẳng vô cùng.

Bụp, bụp, bụp… Không cần Mã Tại Long nói nhiều, đám người của Vương Mãnh cũng lấy gậy bóng chày, dao chém và hung khí đánh người ở trong cốp xe ra.

Bọn họ quen biết nhau khi đua xe nên cũng không để ý nhóm anh nhóm tôi, cùng đến góp vui luôn.

Mã Tại Long nhếch mép, đợi mọi người bao vây Trương Trần lại thì gã lạnh lùng nói: “Tao đã cho mày cơ hội rồi, bắt tao đợi mười phút này thì mày cũng phải trả giá đấy”.

“Lên cho tao”, Mã Tại Long lớn tiếng quát.

Nếu như Trương Trần lấy ra mười triệu tệ làm tiền bồi thường thì gã thật sự không muốn để Trương Trần phải bò lê bò quàng ra khỏi tỉnh này. Bởi vì theo như gã thấy Trương Trần cũng từng luyện võ nên làm thế để tránh những thương tật không cần thiết. Dù sao thì trên đời này chỉ cần không phải chuyện gì thù hận lớn thì chỉ cần có tiền là giải quyết được hết.

Nhưng mười phút đợi chờ, cộng với dáng vẻ không mảy may lo sợ của Trương Trần, nếu như gã không thể hiện thái độ một chút thì cái danh anh Mã giang hồ của gã sẽ không còn danh tiếng gì rồi.

Trong lúc mọi người chuẩn bị vung vũ khí lên đập về phía Trương Trần thì phía xa đột nhiên có ánh sáng chói mắt. Đồng thời lúc này điện thoại của Mã Tại Long cũng vang lên.

Mã Tại Long khoát tay, ra hiệu cho mọi người dừng lại trước. Vừa mới nhận điện thoại thì xe ở phía xa cũng đến trước mặt, còn Mã Tại Long gọi mấy tiếng chú Ba trong điện thoại nhưng không có ai lên tiếng.

Lúc này, cửa xe mở ra, mọi người nhìn người đàn ông trung niên từ bên trong bước ra, lúc này mọi người đều sững người ra.

Còn Mã Tại Long hai tay run rẩy, điện thoại cũng rơi xuống đất.

“Chú… Chú Ba!”, Mã Tại Long gọi lên với vẻ không tin. Gã không hề gọi điện cho Mã Tam Phong, sao ông ta lại đến được? Trừ phi thật sự là thằng nhóc kia gọi?

Chỉ thấy Mã Tam Phong không thèm để ý đến Mã Tại Long mà đi thẳng đến trước mặt Trương Trần, sau đó khom người cung kính nói: “Cậu Trương…”.

Mọi người chỉ cảm thấy đầu óc hoảng loạn, ông Mã nổi danh khắp Hoài Bắc lại đi gọi tên lang băm kia là ‘cậu Trương’, lại còn khom người nữa?

Trương Trần sắc mặt lạnh lùng, căn bản không đáp lại Mã Tam Phong. Còn ông ta thì toát hết mồ hôi lạnh, ông ta hiểu rằng, chuyện này không thể giải quyết dễ dàng như vậy.

Nhưng hiện giờ nhà họ Mã thật sự không có cách đối kháng với Trương Trần. Phải biết rằng, thành phố Trường Minh còn kinh khủng hơn Hoài Bắc nhưng chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã có nhiều biến cố xảy ra, vậy thì nhà họ Mã có là gì đâu.

Mã Tam Phong cắn răng, sau đó xoay người tát lên mặt Mã Tại Long một cái, quát lớn nói: “Thằng mất dạy, quỳ xuống cho tao”.

“Chú Ba, cháu…”, Mã Tại Long muốn phản bác lại, dù sao thì gã từ nhỏ cũng được ăn sung mặc sướng, có quỳ thì cũng là người khác quỳ trước gã chứ làm gì có trường hợp như này?

Nhưng đáp lại gã chỉ là cái tát vang giòn.
Chương 137: Chó cùng rứt giậu

“Mày quỳ xuống cho tao”, Mã Tam Phong ánh mắt lạnh băng nhìn thằng cháu của mình.

Đến trời cũng biết rằng ông ta rất muốn tát chết Mã Tại Long ở đây nhưng dù sao đây cũng là con trai của anh cả nên ông ta chỉ có thể thăm dò xem thái độ của Trương Trần như nào.

Mã Tại Long run rẩy, gã có ngốc đến thế nào thì cũng nhìn ra Trương Trần không phải là người dễ đối phó. Chỉ có điều khiến gã không hiểu nổi, kể cả là những ông trùm Hoài Bắc khác cũng không thể khiến chú Ba mình phải khúm núm đến thế, vậy Trương Trần rốt cuộc là kẻ nào?

Cuối cùng Mã Tại Long hai chân mềm nhũn rồi quỳ sụp xuống đất.

Mã Tam Phong cười trừ với Trương Trần, cẩn thận nói: “Cậu Trương! Đều do thằng ranh kia không hiểu chuyện dám gây gổ với cậu, chuyện này cậu xem phải xử lý thế nào?”

Trương Trần nghe thấy thế thì cười một cái, làm sao mà anh không nhìn ra tâm tư này của Mã Tam Phong.

“Ông muốn tôi xử lý ư? Vậy thì được, ông đưa người đi đi”, Trương Trần lạnh lùng nói.

Mã Tam Phong thấy trong lòng run rẩy, ông ta không sợ Trương Trần lên tiếng nhưng sợ nhất là bộ dạng với thái độ nói nước đôi này.

“Còn không mau xin lỗi cậu Trương đi”, Mã Tam Phong thấy sốt sắng rồi lại tát Mã Tại Long hai cái, trong lòng thầm kêu khổ. Đúng là oán cũ cộng thù mới khiến lòng ông ta như lửa đốt.

Mã Tại Long cắn răng, cúi đầu, thấp giọng nói: “Cậu Trương, xin lỗi, là lỗi của tôi, là tôi đã gây chuyện với cậu”.

Nhưng Trương Trần vẫn yên lặng đứng đó không nói một lời.

Nếu như Mã Tam Phong giả bộ ở đây thì anh sẽ không để ý gì mà diệt nhà họ Mã luôn.

Mã Tam Phong chau mày, rõ ràng là đang mâu thuẫn về tâm lý. Ông ta cũng chỉ là nghe chuyện mới chạy vội đến đây, thái độ này của Trương Trần đã quá rõ ràng rồi.

Ông ta nhất định phải đưa ra lựa chọn giữa nhà họ Mã và đứa cháu này của mình. Ông ta cân nhắc một chút thực lực của nhà họ Mã và thực lực của Trương Trần trong thời gian gần đây, cuối cùng ông ta thở dài một tiếng, đành phải có lỗi với con trai của đại ca mình rồi.

“Cầm gậy đến đây”, Mã Tam Phong cắn răng rồi hét về phía tên tóc vàng.

Tên đó nào dám chống lại ý của ông Mã, lập tức cầm một cây gậy trên mặt đất đưa cho Mã Tam Phong, run rẩy nói: “Ông Mã…”.

Mã Tam Phong cầm lấy gậy, hai tay nắm chặt rồi giơ lên đập về phía cánh tay Mã Tại Long.

Bụp, bụp… Gậy đập xuống thì mọi người đều có thể nghe thấy tiếng xương gãy lạnh người, tiếp đó là tiếng kêu thê thảm của Mã Tại Long.

“Chú Ba, chú Ba đừng đánh cháu nữa, cháu thật sự sai rồi…”, Mã Tại Long nước mắt nước mũi hòa lẫn nhau, ánh mắt cầu xin nhìn về phía Mã Tam Phong.

Trong lòng Mã Tam Phong đau đớn, đây là cháu ruột của ông ta nhưng không còn cách nào khác. Nếu không thì sẽ phải đền cả nhà họ Mã mất. Tin rằng nếu anh cả của ông ta ở đây thì cũng chọn làm như vậy.

Ông ta lại nhìn Trương Trần rồi lại cầm gậy lên, nói: “Đây cũng là dạy dỗ lại mày, nếu không thì ngày nào đó mày chết thế nào mày cũng không biết đâu”, lời nói vừa dứt thì gậy lại đánh xuống.

Không nằm ngoài dự liệu, Mã Tại Long lại bị gãy một cánh tay.

Trương Trần vẫn ngồi bất động không nói lời nào, còn Mã Tam Phong lại giơ gậy lên đánh gãy tứ chi của Mã Tại Long khiến gã như biến dạng luôn.

Lúc này, trong lòng Mã Tam Phong như lạnh băng, lẽ nào thật sự muốn ông ta phải tự tay giết chết cháu mình sao?

Hai mắt ông ta đỏ ửng, tay nắm chặt cây gậy nhưng cũng không ngừng run rẩy.

“Tại Long, đừng trách chú Ba”, Mã Tam Phong trầm giọng hét lên, ánh mắt cương quyết giơ gậy lên lần nữa, nói tiếp: “Hãy coi như vì nhà họ Mã đi…”.

“A…”, Mã Tam Phong hét lên một tiếng rồi đập về phía đầu của Mã Tại Long.

“Thôi”, lúc này cuối cùng Trương Trần cũng lên tiếng nhưng Mã Tam Phong không kịp thu toàn bộ lực tay lại. Cây gậy đập lên đầu Mã Tại Long, lập tức khiến gã phun ra ngụm máu tươi. Nhưng vẫn may là giữ lại được tính mạng.

Mã Tam Phong chỉ cảm thấy như ai rút hết lực trên người mình. Ông ta lại khom người, khách khí nói: “Cảm ơn cậu Trương”.

“Không có gì”, Trương Trần bình tĩnh khoát tay, nói: “Hoài Bắc không thể có nhà họ Mã nữa rồi”.

Mã Tam Phong ngây người tại chỗ, một lúc lâu sau ông ta giống như người già tuổi xế chiều, thân người khúm núm, khẽ nói: “Xin cậu Trương cứ yên tâm, tôi sẽ hoàn thành giao nộp đồ của nhà họ Mã trong ngày mai, muộn nhất là tối mai, nhà họ Mã sẽ không xuất hiện ở Hoài Bắc nữa”.

“Sản nghiệp và tiền của nhà họ Mã ông có thể mang đi một nửa”, Trương Trần thản nhiên nói.

“Cảm ơn cậu Trương”, trong lòng Mã Tam Phong như được thả lỏng, ông ta thở một hơi dài, có chút cảm kích.

Lẽ đời là khi mình yếu thế hơn người khác thì đều phải chấp nhận nhượng bộ, nếu như Trương Trần không nhân nhượng thì nhà họ Mã ra khỏi Hoài Bắc sẽ không mang đi được một hào nữa. Nhưng giờ đây nhà họ Mã có thể cầm đi một nửa gia sản, vậy bất luận họ đi đâu thì cũng đều sống được cả.

“Đám các người còn không mau quỳ xuống xin lỗi với cậu Trương đi, còn đợi tôi nhắc nữa sao?”, Mã Tam Phong lập tức quét nhìn ánh mắt về phía mọi người.

Đứng trước Trương Trần thì ông ta khúm núm nhưng đối với đám người kia thì ông ta vẫn là ông Mã của Hoài Bắc. Ông ta vẫn vô cùng uy nghiêm khiến bọn họ phải kính nể.

Đám đàn em và đám người có thân phận thấp khi thấy Mã Tam Phong nhìn đến thì lập tức quỳ xuống. Đến cháu ruột của Mã Tam Phong còn bị thế, vậy thì đám người này có chạy được không?

Cuối cùng chỉ có hai người là không biểu cảm. Một trong số đó chính là Vương Mãnh được Mã Tại Long gọi là anh Mãnh, một tên khác là Đoàn Tân Nguyên luôn đi theo sát Vương Mãnh. Hai tên này không cam tâm quỳ gối trước người mà chúng không coi ra gì, vì vậy chúng vẫn đững sờ sờ ở đó.

“Bối cảnh của Vương Mãnh thì tôi cũng biết được ít nhiều nhưng còn cậu là ai, ai cho cậu lá gan đứng đó?”, Mã Tam Phong chau mày hỏi Đoàn Tân Nguyên.

“Anh Mãnh, em…”, trong lòng Đoàn Tân Nguyên thấy run rẩy, vội nhìn về phía Vương Mãnh. Nếu Vương Mãnh cũng bỏ mặc cậu ta thì cậu ta thật sự toi đời rồi.

Vương Mãnh khoát tay, nói: “Ông Mã! Chuyện của Hoài Bắc thì tôi không biết nhưng tôi ở thành phố Trường Minh, chắc tay của ông không dài đến tận đó chứ?”, trong lòng Vương Mãnh có chút phẫn nộ. Núi dựa vững chắc của hắn ta chính là ông trùm ở thành phố Trường Minh- Bạch Thu Nghiệp. Luận về thực lực thì Mã Tam Phong vẫn kém hơn một chút. Nhưng hắn ta là bề dưới nên tôn trọng ông ta thôi. Nhưng điều đó không có nghĩa là Mã Tam Phong có thể yêu cầu hắn ta làm gì cả.

“Vương Mãnh! Tôi biết trong lòng cậu nghĩ cái gì. Nếu như ngoài Bạch Thu Nghiệp chống lưng cho, cậu còn người khác nữa thì tôi không nói thêm gì. Nhưng nếu chỉ có Bạch Thu Nghiệp thì cậu thử liên hệ với ông ta xem, nếu không hôm nay cậu không quỳ gối xin lỗi cậu Trương thì tôi sẽ không để cậu ra khỏi Hoài Bắc đâu”, Mã Tam Phong cười lạnh nói.

“Ông nói vậy là có ý gì?”, Vương Mãnh sầm mặt lại hỏi. Lẽ nào vì một kẻ như Trương Trần mà Mã Tam Phong thật sự muốn đối đầu với chỗ dựa của hắn ta? Hơn nữa, Mã Tam Phong cũng lo việc bao đồng quá chăng?

Mã Tam Phong cười lắc đầu. Đám nhóc con đúng là chưa trưởng thành được, không mấy khi hiểu được chuyện của bề trên. Nếu như Bạch Thu Nghiệp không rớt đài thì ông ta có phải khúm núm trước người ta, thậm chí phải cầm gậy đánh cháu mình như này không?

Sắc mặt Vương Mãnh biến đổi. Cũng chỉ có dịp năm mới hay có cô em nào ngon nghẻ tặng cho Bạch Thu Nghiệp thì hắn ta mới liên hệ với ông ta. Chứ đến giờ cũng hơn một tháng rồi hắn ta không gọi điện cho ông ta. Lúc này nhấc máy gọi điện đi nhưng vọng lại chỉ là những tiếc tút tút. Vương Mãnh vẫn kiên trì gọi tiếp. Cuối cùng hắn ta cũng ý thức được đã có chuyện xảy ra rồi.

Vương Mãnh có chút hoảng loạn, Mã Tam Phong cười lạnh nói: “Sao, cậu có liên lạc được không?”

“Tôi nói cho cậu biết nha, thành phố Trường Minh đã thay vua rồi. Hiện giờ thành phố Trường Minh chỉ có một Lam Hiên thôi, anh ta cũng là người của cậu Trương đấy. Đồ ngu ạ”.

“Không, không thể nào”, Vương Mãnh lắc đầu không tin. Bạch Thu Nghiệp là ông trùm của thành phố Trường Minh, cái tên Trương Trần kia chỉ trạc tuổi hắn ta thì dựa vào đâu có thể khiến Bạch Thu Nghiệp mất tích khỏi thành phố Trường Minh được? Nhưng hắn ta không liên lạc được Bạch Thu Nghiệp, hắn ta lại vội gọi cho mấy thân tín của ông ta nhưng kết quả vẫn thế.

“Cậu quỳ hay không đây?”, Mã Tam Phong không kiên nhẫn được nữa mà quát lên.

Vương Mãnh có chút hoảng loạn, Mã Tam Phong trực tiếp chỉ vào tên tóc vàng, nói: “Đánh gãy hai chân của hắn cho tôi, còn tên phía sau thì đánh gãy tứ chi”.

“Vâng thưa ông Mã”, tên tóc vàng kia vốn dựa vào uy phong của Mã Tại Long nên tất nhiên không dám trái lời Mã Tam Phong. Hơn nữa giờ đây nhìn Vương Mãnh thất thế như này nên bọn họ còn gì phải sợ nữa.

Rất nhanh, Vương Mãnh đã bị đánh gãy chân rồi bị ép quỳ xuống, còn Đoàn Tân Nguyên thì ngất đi.

“Cậu Trương! Không biết cậu có hài lòng không?”, Mã Tam Phong lại cung kính nói với Trương Trần.

Trương Trần gật đầu, anh hiểu được đạo lý ‘chó cùng rứt giậu’. Không có mối thù sinh tử thì cũng không đến mức phải đuổi cùng giết tận.

Mã Tam Phong thở phào một hơi dài, nhìn con xe BMW của Trương Trần. Cản trước của xe đã bị đám tóc vàng làm nứt ra một mảng nên ông ta đã đưa chìa khóa xe mình cho anh.

“Cậu Trương, nếu cậu có việc gấp thì cứ lái xe này trước đi”.

“Ở đây ông xử lý nốt đi”, Trương Trần nhận lấy chìa khóa rồi nói một câu, sau đó anh lên xe của Mã Tam Phong rời đi. Lúc này Mã Tam Phong mới coi như thở phào nhẹ nhõm.

“Tại… Tại sao vậy? Ông Mã, ông Bạch thật sự xảy ra chuyện rồi sao?”, Vương Mãnh thất thần nói với Mã Tam Phong.

“Ông ta bị người của quân đội bắt đi với tội danh phản quốc rồi, tất cả những việc này đều tại Trương Trần. Hiện giờ cả Hoài Bắc và thành phố Trường Minh chỉ có một người có tiếng nói, đó là Trương Trần thôi”.

Mã Tam Phong do dự một lát, niệm tình xưa nên ông ta mới nhẫn nại giải thích như thế. Đừng nói là Vương Mãnh không tin, đến ngay cả ông ta ban đầu cũng không tin, sau đó phải đích thân đến thành phố Trường Minh để xác nhận.

Những ngày tới phải xem có biến cố gì không, nếu như không, chỉ dựa vào quyền thế chứ chưa nói đến tiền bạc thì cũng không có ai đấu lại được Trương Trần.

“Các người đưa cậu chủ đến bệnh viện đi, đốc thúc thời gian chữa trị”, Mã Tam Phong dặn dò một câu rồi lấy điện thoại gọi cho anh cả mình.

Cái thành phố Hoài Bắc này bọn họ thật sự không ở lại lâu được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK