• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 105: Chu Viên Viên bị tra tấn

Lúc này, Chu Viên Viên ở trong phòng ôm đầu gối khóc như mưa. Một người giúp việc ở bên cạnh nhỏ giọng an ủi cô ta.

“Hồng Hồng! Cô giúp tôi thoát ra ngoài được không, tôi cầu xin cô đấy”.

“Cô chủ! Tôi không dám đâu, cô nghe lời đi, ở đây một lúc thôi”, người giúp việc tên Hồng Hồng nói với vẻ thương xót. Tình cảm giữa cô ta và Chu Viên Viên cũng tốt nhưng cô ta vẫn sợ uy nghiêm của Chu Nhân Kiệt hơn cả.

Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Hồng Hồng vội lên trước nhìn thử, sau đó nhỏ giọng nói: “Cô chủ, cậu chủ Nhiễm đến rồi”.

“Bảo hắn cút đi”, Chu Viên Viên quát lớn.

Trong lúc Hồng Hồng đang khó xử thì cửa phòng bị đạp một cái, Nhiễm Minh Nhật bước vào, nhìn Hồng Hồng nói: “Cô lui ra trước đi”.

“Anh đến đây làm gì, tránh xa tôi ra”, trong mắt Chu Viên Viên tràn đầy sự ghê tởm và chán ghét.

Nhiễm Minh Nhật cười lạnh rồi lên trước, nói: “Chu Viên Viên, cô có biết được quy tắc của nhà họ Nhiễm không?”

“Chồng chính là trời, chồng nói cái gì thì chính là cái đó. Nhưng cô không những không nghe lời mà còn dám hết lần này đến lần khác mắng tôi, có phải tôi dễ với cô quá rồi đúng không?”

Chu Viên Viên cười lạnh hai tiếng, nói: “Vậy thì anh đi tìm người nào nghe lời hơn đi”.

“Ồ, không không”, Nhiễm Minh Nhật lắc đầu, hai mắt lóe ra vẻ dâm đãng, nói: “Tôi lại cứ thích biến con ngựa khó thuần thành con thỏ trắng cơ”.

Lời nói vừa dứt, Nhiễm Minh Nhật giơ tay tát một cái, lực tát mạnh khiến Chu Viên Viên ngã nhào trên đất.

Chu Viên Viên chỉ cảm thấy mặt mình nóng ran, dường như bị lửa đốt vậy. Cô ta phẫn nộ nhìn Nhiễm Minh Nhật, lớn tiếng quát: “Đây là nhà họ Chu, anh dám đánh tôi, ông tôi sẽ không tha cho anh đâu”.

“Ha ha, đúng là ngây thơ thật”, Nhiễm Minh Nhật cười khỉnh, nhìn Chu Viên Viên với vẻ đùa giỡn: “Cô có biết ý nghĩa thật sự của danh xưng nhà họ Nhiễm Nam Sơn là gì không?”

“Cô có biết được sức ảnh hưởng của nhà họ Nhiễm ở Nam Sơn không? Có biết là đến Chu Nhân Kiệt cũng phải bám đuôi nhà họ Nhiễm không? Ông ta sẽ không tha cho tôi ư? Nói thật với cô nhé, chỉ cần tôi không làm cô chết thì nhà họ Chu các cô sẽ không có ý kiến gì đâu, cô hiểu không?”

“Nếu như tôi chết rồi thì sao?”, ánh mắt Chu Viên Viên lóe lên vẻ tuyệt vọng.

“Đồ ngu! Cô cũng học y thì phải hiểu muốn chết là một chuyện khó khăn đến nhường nào. Hơn nữa, có tôi và Chu Nhân Kiệt ở đây thì kể cả cô có bước chân vào Quỷ Môn Quan thì chúng tôi vẫn kéo cô về được”.

“Hiện giờ cô không còn lựa chọn nào khác ngoài nghe lời đâu”, Chu Nhân Kiệt nói xong rồi lại tát Chu Viên Viên một cái nữa, hỏi: “Nghe thấy chưa?”

Chu Viên Viên ánh mắt sáng lên, nói: “Nếu như tôi nghe thấy rồi thì anh có thể rời đi chưa?”

“Bốp”, nhưng lúc này đáp lại cô ta chỉ là cái tát.

“Tôi đã nói rồi, cô chỉ có thể nghe lời thôi, không có tư cách được nói điều kiện ở đây. Quỳ xuống, gọi tiếng chủ nhân đi”, Nhiễm Minh Nhật đứng ở đó rồi chỉ vào sàn nhà.

Chu Viên Viên lau máu ở khóe miệng, trong lòng cô ta lúc này lạnh băng, coi như nhìn thấu được tên Nhiễm Minh Nhật là một tên biến thái.

Chu Viên Viên hằm hằm nhìn Nhiễm Minh Nhật, kiên quyết nói: “Đừng có mơ, kể cả tôi có chết thì cũng sẽ không lấy anh, loại như anh đúng là biến thái, sớm muộn cũng bị sét đánh chết.

Chu Viên Viên không biết rằng, cô càng nói thế thì càng khiêu khích thú tính trong con người hắn, hắn chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái hơn.

“Để chủ nhân dạy cho cô những việc nên làm của một đồ đê tiện nhé”, Nhiễm Minh Nhật cười ha ha rồi lên trước nắm chặt lấy Chu Viên Viên.

Chu Viên Viên chỉ là cô gái yếu đuối, kể cả ra sức giãy dụa thì đâu thoát được hắn. Rất nhanh, Chu Viên Viên đã bị trói chặt.

“Cô yên tâm, tôi sẽ không động vào cô đâu, tôi sẽ khiến cô phải cầu xin tôi lột trần cô”, Nhiễm Minh Nhật bật cười rồi đập vỡ cốc thủy tinh, sau đó cầm một mảnh lên, rạch một đường trên cánh tay của Chu Viên Viên.

Lúc này, máu tươi nhuộm đỏ ga giường, Chu Viên Viên kêu thê thảm nhưng sau đó miệng cô bị nhét một chiếc khăn.

“Nếu như nghĩ kỹ sẽ gọi tôi là chủ nhân thì cô gật đầu một cái, tôi sẽ tha cho cô”, Nhiễm Minh Nhật nói xong thì không nói tiếp mà nhìn Chu Viên Viên như kiểu đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật.

Chu Viên Viên hiện giờ bị trói nên càng lộ ra thân hình nóng bỏng hoàn hảo của cô ta.

Nhưng sau đó, Nhiễm Minh Nhật cầm mảnh thủy tinh vỡ đâm vào da của Chu Viên Viên. Hắn cảm nhận được thân người Chu Viên Viên run rẩy, biểu cảm đau khổ đó lại càng khiến hắn thấy sảng khoái.

“Vẫn không đồng ý đúng không? Vậy thì tôi đổi sang cánh tay khác vậy”, Nhiễm Minh Nhật cười hì hì rồi tiếp tục rạch lên da của Chu Viên Viên.

...

Trong phòng khách của nhà họ Chu, Chu Nhân Kiệt ngồi ở vị trí đầu, quản gia đứng bên cạnh thở dài một tiếng, nói: “Ông chủ! Có câu này không biết tôi có nên nói không?”

“Nói đi”, Chu Nhân Kiệt khoát tay nói.

“Trong phòng cô chủ truyền ra tiếng kêu thảm. Còn theo như chúng tôi điều tra về Nhiễm Minh Nhật thì lúc nhỏ hắn bị một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi ‘hại đời’ nên tâm lý hắn trở nên biến thái hơn, nhưng không ai dám nhắc đến chuyện này. Hiện giờ hắn đến phòng của cô chủ, với tính cách của cô chủ, tôi e rằng sẽ xảy ra chuyện…”.

Chu Nhân Kiệt thở dài một tiếng, một hồi lâu mới nói: “Hy vọng con bé đó nghĩ thông suốt, chứ cuộc hôn nhân này nó phải theo”.

“Như này đi! Anh đi gọi cậu chủ Nhiễm về đây, sau đó chuẩn bị của hồi môn cho Viên Viên để hôm nay con bé đi luôn, đau nhất thời còn hơn…”.

“Vâng”, quản gia gật đầu rồi lập tức đi sắp xếp.

Một lát sau, Nhiễm Minh Nhật đi đến phòng khách. Còn trong phòng của Chu Viên Viên, mấy người giúp việc không kìm được xót xa khi nhìn thấy cô chủ bị hành hạ không ra hồn người, lúc này họ vội lại cởi trói cho Chu Viên Viên.

“Cô chủ! Không còn cách nào nữa đâu! Bên ngoài đều là người của ông cụ và cậu chủ Nhiễm, ông cụ đã truyền lời hôm nay cô sửa sang lại rồi rời khỏi Hoài Bắc luôn, quay về Nam Sơn với cậu chủ Nhiễm”, một người giúp việc thở dài, nói.

“Tôi không đi”, Chu Viên Viên đôi mắt vô hồn, nói một cách yếu ớt.

Tên Nhiễm Minh Nhật là một tên ác ma, một tên biến thái. Cô ta thật sự không thể tưởng tượng nổi, nếu như mình đến Nam Sơn thì có biến thành món đồ chơi mua vui cho hắn không.

“Cô chủ, chúng tôi cũng không còn cách nào khác, ông cụ đã dặn dò rồi, cô đừng làm khó chúng tôi được không?”

“Cút ra ngoài”, Chu Viên Viên lớn tiếng quát. Đám người giúp việc không dám nói nhiều vội vàng lui ra ngoài, còn Chu Viên Viên ôm chặt chăn, nước mắt như mưa.

Chu Nhân Kiệt và Nhiễm Minh Nhật đợi ở trong phòng khách một hồi lâu mà không thấy Chu Viên Viên ra, lúc này Nhiễm Minh Nhật nói với vẻ không vui: “Ông Chu! Chuyện gì thế này? Nếu như Chu Viên Viên thật sự không muốn hoặc ông không nỡ thì thôi đi, nhà họ Nhiễm chúng tôi cũng không ép”.

“Cậu chủ Nhiễm, cậu đừng vội”, vừa nghe thấy Nhiễm Minh Nhật nói thế Chu Nhân Kiệt lập tức lên tiếng luôn. Khó khăn lắm mới bám được nhà họ Nhiễm thì làm sao có thể từ bỏ như này được.

“Vậy đi cậu chủ Nhiễm, chúng ta qua đó xem sao. Đợi khi cậu đưa con bé về rồi, sau khi kết hôn thì nó nhất định sẽ nghe lời thôi mà. Dù sao thì tính cách con gái cũng hơi bướng bỉnh chút”.

“Mong là như thế”, Nhiễm Minh Nhật hừ một tiếng rồi cùng với Chu Nhân Kiệt đi về phía phòng Chu Viên Viên.

Hai người đứng bên ngoài phòng, gõ cửa mấy cái nhưng không có ai lên tiếng. Nhiễm Minh Nhật không thèm nói nhiều mà đá trực tiếp một cái vào cửa.

Bên trong phòng, Chu Viên Viên đã treo cổ bằng sợi dây thừng.

“Viên Viên”, Chu Nhân Kiệt lo lắng định lên trước cứu cháu gái nhưng bị Nhiễm Minh Nhật ngăn lại.

“Ông Chu, cứ để tôi, ông cứ đứng nhìn là được rồi. Tính cách con gái quá cứng thì phải dạy lại rồi, nếu không khi về nhà họ Nhiễm lại làm phản thì sao?”, Nhiễm Minh Nhật hừ lạnh một tiếng, sắc mặt lạnh như băng. Đồ vật của hắn chưa được hắn cho phép thì sao có thể tự tìm cái chết được?

Hắn rút dao ra cắt đứt sợi dây thừng. Chu Viên Viên vừa thở được một chút thì đã bị Nhiễm Minh Nhật bóp chặt cổ ném xuống đất.

“Tiện nhân! Còn dám tự tử sao?”, Nhiễm Minh Nhật vừa mắng vừa đấm đá.

“Quỳ xuống cho tôi”, Nhiễm Minh Nhật quát lớn rồi đá vào đầu gối của Chu Viên Viên, sau đó kéo tóc của cô ta khiến cô ta đập mặt lên sàn nhà.

Bốp, bốp, bốp… Tiếng đầu và sàn nhà va vào nhau tạo nên âm thanh nặng nề, rất nhanh trên sàn nhà đã xuất hiện những vết máu.

“Ha ha! Nếu như ông Chu không chịu được thì thôi vậy, quả thật tính cách của cô Chu cứng quá, không dạy dỗ thì không được”, Nhiễm Minh Nhật cười híp mắt nhìn Chu Nhân Kiệt, nói.

Chu Nhân Kiệt do dự một lát, cuối cùng không nói gì. Nhà họ Nhiễm quả thật khiến ông ta không dám làm gì, chỉ hy vọng Chu Viên Viên có thể nghĩ thông suốt.

“Cầm nước đến đây, hất nước cho cô ta tỉnh lại”, Nhiễm Minh Nhật lạnh lùng nói.

Rất nhanh, một người giúp việc đã xách một thùng nước đến làm Chu Viên Viên tỉnh lại.

“Viên Viên, nghe lời đi, cháu đừng ương bướng nữa, sau này là người của cậu chủ Nhiễm rồi”, Chu Nhân Kiệt nhìn thấy Chu Viên Viên tỉnh lại thì vội nói.

“Ha ha, ông nội tốt của cháu, chỉ sợ trong mắt ông, hiện giờ cháu chỉ giống món hàng được giao dịch thôi”, Chu Viên Viên khắp mặt đều là máu, nói với giọng yếu ớt.

“Viên Viên! Ông nội làm vì nhà họ Chu chúng ta thôi, cháu đừng làm càn nữa, mau dập đầu đền tội với chồng mình đi”.

“Phụt”, Chu Viên Viên nhổ một ngụm nước bọt lên mặt Nhiễm Minh Nhật khiến sắc mặt hắn giờ đây sầm lại phát sợ.

“Tiện nhân”, Nhiễm Minh Nhật tay nhuốm máu, sau đó hắn cho lên mồm nếm thử, cuối cùng lấy dao thủ sẵn trong người rạch một vệt trên người Chu Viên Viên.

“Xoẹt” một cái, áo Chu Viên Viên bị rách, máu thịt lẫn lộn, Chu Nhân Kiệt nhìn thấy mà không kìm được xót xa.

Chu Viên Viên không còn sức kêu đau nữa, chỉ có thân người đang run rẩy của cô ta thể hiện sự đau đớn thôi.

“Ở chỗ tôi, muốn chết cũng là mong muốn xa xỉ đấy”, Nhiễm Minh Nhật cười tàn nhẫn, từ hông rút ra một chiếc kim bạc rồi đâm vào người Chu Viên Viên.

Ngay lập tức, Chu Viên Viên mặt nhăn nhó phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Chu Nhân Kiệt mí mắt giật giật, y thuật của ông ta cũng vô cùng cao siêu nên tất nhiên ông ta hiểu được Nhiễm Minh Nhật đang châm vào huyệt vị mà con người đau đớn nhất. Kể cả là người lành lặn không thương tật gì cũng đau đớn, nói gì đến Chu Viên Viên trên người đã đầy vết thương.

“Bò dậy, đi về Nam Sơn với tôi”, Nhiễm Minh Nhật khoanh tay trước ngực, nói với vẻ không để ý.
Chương 106: Sự phẫn nộ của Trương Trần

Chu Viên Viên không còn sức cử động nữa, trong lòng cô ta đã tuyệt vọng như tro tàn.

Chu Nhân Kiệt nhìn cháu gái không còn ra hồn người, mặc dù có chút không nỡ nhưng nghĩ đến thế lực của nhà họ Nhiễm ở Nam Sơn và tương lai trước mắt nên ông ta nhìn đi hướng khác mà không nỡ nhìn Chu Viên Viên.

“Thưa ông, không hay rồi”, đột nhiên bên ngoài truyền lại tiếng hét, chỉ thấy một người đàn ông vội vàng chạy vào bẩm báo.

“Bên ngoài… Có Triệu Chí Hào và Tôn Khuê Sơn dẫn người bao vây nhà chúng ta rồi…”.

“Cái gì? Còn có chuyện đó ư?”, Chu Nhân Kiệt kinh hãi, sau đó nói: “Cậu chủ Nhiễm! Tôi đi xem sao”.

Nhiễm Minh Nhật gật đầu, nói phụ họa vào: “Tôi cũng không ở lại lâu nữa, tôi đưa người về Nam Sơn đây, có chuyện gì lớn cứ gọi điện thoại đến là được”.

Chu Nhân Kiệt gật đầu rồi đi ra bên ngoài, còn Nhiễm Minh Nhật kêu người vào xách hai cánh tay Chu Viên Viên lên kéo ra bên ngoài.

Chu Nhân Kiệt đi ra bên ngoài thì thấy người thanh niên đứng trên cùng là Trương Trần.

Đứng phía sau Trương Trần nửa bước chính là Triệu Chí Hào và Tôn Khuê Sơn, sau cùng là hơn mười người đàn ông vạm vỡ.

Nhìn thấy tình huống trước mắt này, kể cả là kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra ai mới là kẻ đầu sỏ.

Sắc mặt Chu Nhân Kiệt sầm lại nhìn về phía Trương Trần, lạnh lùng nói: “Trương Trần! Cậu làm như này là có ý gì?”

“Tôi muốn gặp Chu Viên Viên”, Trương Trần bình thản nói.

“Đây là chuyện của nhà họ Chu chúng tôi, không đến lượt cậu nhúng tay vào. Cậu đừng quên cậu kết hôn rồi đấy, hãy chú ý đến thân phận của mình. Hơn nữa, ai cho cậu cả gan bao vây nhà tôi?”, Chu Nhân Kiệt phẫn nộ, nói.

Lúc này, Nhiễm Minh Nhật dẫn theo người của mình kéo theo Chu Viên Viên đi ra. Bọn họ không thèm nhìn về phía Trương Trần mà cứ đi thẳng về phía xe ở bên cạnh.

Trương Trần quét nhìn theo thì chỉ thấy một cô gái xõa tóc, trên người còn có những vệt máu đỏ đang bị người ta nhét vào ghế sau. Mặc dù dung mạo cô gái bị tóc che lên nhưng Trương Trần làm sao mà không nhận ra đó là Chu Viên Viên.

Trương Trần ngay lập tức thấy kinh hãi trong lòng, đến cả Triệu Chí Hào và Tôn Khuê Sơn ở phía sau cũng biến đổi sắc mặt.

Đây là nhà họ Chu, Chu Viên Viên bị thành ra như này, rốt cuộc Chu Nhân Kiệt đang làm cái quái gì vậy?

“Ngăn bọn họ lại”, Trương Trần quát lớn.

Hơn mười người đàn ông vạm vỡ lập tức lên trước chặn đám người Nhiễm Minh Nhật lại, còn Trương Trần cũng sầm mặt đi lên trước đá hai người đàn ông đang xách tay Chu Viên Viên.

Trương Trần vén tóc Chu Viên Viên ra phía sau mới phát hiện, trên người cô ta có rất nhiều vết thương, phía trước ngực còn bị đâm một chiếc kim bạc nữa.

Ngọn lửa phẫn nộ bùng lên trong người Trương Trần, anh rút kim ra, nhanh chóng khóa chặt huyệt vị trên người Chu Viên Viên, lúc này cô ta mới cảm thấy dễ chịu hơn.

“Trương… Trương Trần”, Chu Viên Viên nhìn Trương Trần với vẻ yếu ớt, sau đó vội nói: “Anh… Sao anh lại đến đây, mau đi đi…”.

Trương Trần vuốt lên gò má của Chu Viên Viên, khẽ nói: “Đừng lo”.

Chu Viên Viên chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp vô cùng, được Trương Trần ôm nên cô ta cảm thấy những đau khổ của mình cũng giảm đi nhiều, cảm giác an toàn như bao trùm lấy cô ta.

“Chu Nhân Kiệt! Ông trong nghề bao nhiêu năm như vậy, thế mà đối xử với cháu gái mình như này sao? Ông có còn là con người nữa không?”, Trương Trần hỏi Chu Nhân Kiệt.

Lúc Trương Trần đến đây, anh đã nghĩ đến hậu quả xấu nhất rồi. Anh cũng biết nhà họ Nhiễm không hề đơn giản nên mới gọi Triệu Chí Hào và Tôn Khuê Sơn đến. Nhưng anh không thể ngờ, Chu Viên Viên bị tra tấn đến nông nỗi này mà Chu Nhân Kiệt vẫn không có biểu cảm gì.

“Dường như chuyện này không có liên quan gì đến cậu”, Chu Nhân Kiệt lạnh lùng nói, trong lòng vốn cảm thấy áy náy, bây giờ lại bị Trương Trần chỉ trích nên ông ta lại càng thấy không vui.

“Xem ra, tôi không thể đi dễ dàng rồi?”, lúc này Nhiễm Minh Nhật mới lên tiếng, hắn nhìn Trương Trần nói với giọng khinh bỉ: “Thần y Trương, mày vì người đẹp mà phẫn nộ đến mức này cơ à?”

“Là do mày làm?”, Trương Trần bình thản hỏi.

Nhiễm Minh Nhật cười một cái rồi nói: “Người phụ nữ của mình không nghe lời, không biết coi chồng là trời thì tất nhiên tao phải dạy dỗ một số quy tắc cho cô ta rồi”.

“Vậy mày có biết mày đang chơi với lửa không?”, Trương Trần ngẩng đầu lên nhìn Nhiễm Minh Nhật, ánh mắt của anh vô cùng bình thản chứ không nhìn ra vẻ vui hay giận gì trong đó. Nhưng những ai hiểu Trương Trần thì đều biết Trương Trần lúc này đã phẫn nộ đến cực điểm rồi, vì vậy mới hóa thành ánh mắt bình thản đó. Nhưng sâu thẳm trong đó lại ẩn chứa lửa giận bừng bừng.

“Hỗn láo! Mày là thứ gì mà dám ăn nói với cậu chủ Nhiễm như vậy?”, một người đàn ông để râu chữ bát, đứng sau Nhiễm Minh Nhật sầm mặt quát.

“Một con chó mà dám sủa linh tinh ở đây sao?”, Trương Trần quát lớn: “Người đâu, lôi ra ngoài đánh phế”.

“Trương Trần, cậu dám, có phải cậu điên rồi không?”, Nhiễm Minh Nhật vẫn chưa nói gì thì Chu Nhân Kiệt đã chạy ra ngăn cản.

Người mà Nhiễm Minh Nhật mang đến, ông ta không dám để đám người này gây chuyện ở nhà mình nên lúc này vội nói: “Cậu cút đi cho tôi, rốt cuộc cậu có biết cậu chủ Nhiễm là ai không? Kể cả danh tiếng của cậu thì vẫn còn kém xa lắm”.

“Ông cứ chăm sóc tốt bản thân mình đi rồi hãy nói”, Trương Trần lạnh lùng nói.

“Trương… Trương Trần, bỏ đi…”, Chu Viên Viên chậm rãi nói: “Thế lực nhà Nhiễm Minh Nhật lớn lắm, đến ông nội tôi cũng không dám động vào”.

“Cô đừng lo, chuyện ông nội của cô không dám làm thì tôi dám, ông ta không quan tâm đến cô thì để tôi”.

Lúc này đột nhiên có chuông khẩn cấp vang lên, Chu Nhân Kiệt sầm mặt nhận điện thoại thì nghe thấy giọng nói sốt sắng truyền lại: “Ông chủ! Hiệu thuốc và phòng khám của chúng ta bị niêm phong rồi, là lệnh của Hiệp hội y học, còn mấy người có vấn đề thì đều bị bắt đi rồi, chúng tôi cũng đang ở phòng chờ của cục cảnh sát”.

“Tôi biết rồi”, Chu Nhân Kiệt cúp điện thoại, khuôn mặt già nua lạnh như băng nhìn Trương Trần, lạnh lùng nói: “Thần y Trương, cậu thủ đoạn cũng cao đấy, đến cả Hiệp hội y học cũng bị cậu điều khiển”.

“Nhưng cậu đánh giá tôi và nhà họ Nhiễm thấp quá rồi đấy, tôi nói lại lần cuối, hiện giờ cút ngay đi cho tôi, chuyện này tôi sẽ không truy cứu nữa, nếu không thì hậu quả cậu không gánh nổi đâu”.

“Ông còn là người không?”, Trương Trần cười lạnh hỏi. Chu Nhân Kiệt độc ác vô bờ rồi nên anh không muốn phí lời với ông ta nữa.

Còn Chu Nhân Kiệt cũng bất lực, đưa ánh mắt nhìn về phía Triệu Chí Hào và Tôn Khuê Sơn, hỏi: “Hai vị cũng muốn nhúng tay vào sao, không sợ sẽ phải đánh đổi cả gia tộc sao?”

Đám người Triệu Chí Hào chỉ khinh bỉ hừ lạnh một tiếng. Trước đây họ vẫn cung kính Chu Nhân Kiệt vì dù sao đối phương cũng là người nổi tiếng trong giới Đông y, cũng chữa khỏi bệnh cho vô số người. Nhưng hiện giờ thì thấy, Chu Nhân Kiệt không đáng làm con người.

Cháu gái ruột của mình bị ngược đãi thành bộ dạng như này mà ông ta vẫn phải đi sau đít kẻ đó để nịnh nọt, làm người mà đến nước này thì đâu còn nhân tính nữa.

Nhiễm Minh Nhật nhìn Trương Trần đang ôm Chu Viên Viên nên cũng không còn sức nhẫn nại nữa. Hắn lạnh lùng hỏi: “Bây giờ tao định về Nam Sơn, mày chắc chắn là muốn ngăn tao?”

“Vậy mày có thể thử?”, Trương Trần nói.

“Dựa vào danh tiếng hội trưởng Hiệp hội y học, cộng cả danh nghĩa thần y Trương của mày, với Triệu Chí Hào và Tôn Khuê Sơn, thậm chí cả tập đoàn Mạt Lâm thì vẫn chưa đủ sức đâu. Mày không thể tưởng tượng được uy lực của nhà họ Nhiễm đâu”, Nhiễm Minh Nhật bình tĩnh nói. Hắn cũng hiểu về Trương Trần nhưng cũng chỉ biết được bảy tám phần thôi. Sở dĩ hắn không động vào Trương Trần không phải vì hắn rộng lượng mà vì nể mặt mấy kẻ phía sau Trương Trần thôi.

Nếu như Trương Trần không biết điều, vậy thì hắn không ngại cho Trương Trần biết thế nào gọi là thế lực và các mối quan hệ.

Chu Viên Viên ở trong lòng của Trương Trần sớm đã kinh ngạc đến nỗi không biết nên nói gì. Ban đầu cô ta còn thấy khó hiểu vì sao Trương Trần huy động được cả Triệu Chí Hào và Tôn Khuê Sơn, một hồi lâu cô ta còn biết được anh là hội trưởng Hiệp hội y học và ông chủ của tập đoàn Mạt Lâm nữa.

Lúc này không phải lúc Chu Viên Viên kinh ngạc nữa rồi mà đó là lo lắng. Nếu Nhiễm Minh Nhật đã biết được tường tận về Trương Trần như vậy, mà còn nói thẳng ra thế, vậy càng chứng tỏ nhà họ Nhiễm không đơn giản, bọn họ căn bản không để ý gì hết.

Trương Trần cũng bật cười, anh nhìn Nhiễm Minh Nhật nói: “Nếu như không có danh tiếng của nhà họ Nhiễm thì mày không thể sống đến hôm nay đâu. Trương Trần tao hôm nay nhất định phải động vào mày rồi”.

“Các người còn ngây người ra đó làm gì, kéo tên này ra đánh phế trước, còn đánh cho cậu chủ Nhiễm một trận nữa”, Trương Trần lạnh lùng nói.

Những người đàn ông vạm vỡ kia đều là dân giang hồ, nghe Trương Trần nói thế thì cảm thấy nhiệt huyết bừng bừng. Lúc này không do dự gì mà ấn người đàn ông râu chữ bát ban nãy chửi Trương Trần xuống.

Người ở phía sau Nhiễm Minh Nhật định ra tay nhưng hắn sầm mặt xuống khoát tay, thấp giọng nói: “Để thần y Trương cho tao được mở rộng tầm mắt nào”.

Rất nhanh, bên ngoài truyền vào tiếng kêu thê thảm, mỗi tiếng kêu đều lọt vào tai Nhiễm Minh Nhật, cũng khiến sắc mặt hắn sầm đi nhiều. Không ngờ Trương Trần thật sự dám động vào người của hắn.

Chu Nhân Kiệt cũng ngây người ra nhìn Trương Trần, lần này ông ta không cần ra tay thì đám người phía sau Nhiễm Minh Nhật cũng đủ xử lý Trương Trần rồi. Nhưng sau chuyện này có lẽ ông ta sẽ bị nhà họ Nhiễm hoặc Nhiễm Minh Nhật trách mắng.

Cuối cùng, tiếng kêu thê thảm bên ngoài cũng yếu ớt hơn, và lúc này Nhiễm Minh Nhật cũng lên tiếng: “Trương Trần, mày to gan lắm”.

“Đây mới chỉ là bắt đầu thôi, hiện giờ đánh người của mày rồi, mày vẫn còn đứng đó làm gì?”, Trương Trần nói.

Mọi người đều vô cùng kinh ngạc, Nhiễm Minh Nhật cũng thế, lập tức bật cười, nói: “Mày… Mày dám động vào tao ư?”

“Mày tưởng là tao đang đùa với mày à?”, Trương Trần khẽ cười rồi khoát tay, đám người kia đều xông về phía Nhiễm Minh Nhật.

“Người đâu, ngăn hắn lại”, Chu Nhân Kiệt sợ đến mức run người. Kể cả ông ta bị đánh một trận cũng không sao nhưng Nhiễm Minh Nhật không thể xảy ra chuyện được.

Lúc này, tất cả vệ sĩ trong nhà Chu Nhân Kiệt đều xông lên.

Tôn Khuê Sơn thấy thế thì lập tức ho khan một tiếng. Đám người vạm vỡ đang đợi ở bên ngoài liền xông vào, nếu nhìn nhanh thì không dưới hai trăm người.

Giờ đây, người của Chu Nhân Kiệt không còn sĩ khí gì nữa. Họ chỉ cầm tiền rồi làm việc thôi, chứ đâu biết đến cái gọi là nghĩa khí.
Chương 107: Ông giỏi lắm hả

“Lên hết cho tôi, đám phế vật, lên hết cho tôi, tôi trả thêm tiền cho các cậu…”.

Chu Nhân Kiệt nhìn người của mình mắng to, nhưng người của ông ta vẫn không nhúc nhích.

Tiếng tăm của nhà họ Tôn không thua kém gì Chu Nhân Kiệt, những người mà ông ta thuê bình thường đánh nhau với bọn du côn thì không có vấn đề gì, nhưng những người của nhà họ Tôn thì đều là dân giang hồ, ra tay cực kỳ tàn nhẫn, gãy tay gãy chân vẫn là nhẹ.

Sau khi suy xét mặt lợi mặt hại, hiển nhiên tiền của Chu Nhân Kiệt vẫn chưa đủ.

Vẻ mặt của Nhiễm Minh Nhật cũng rất âm trầm, tên Trương Trần này muốn động vào cả hắn, vậy thì hắn cũng muốn xem thử Trương Trần có bản lĩnh gì.

“Lên cho tôi, đánh thẳng tay vào!”, Nhiễm Minh Nhật vẫy tay, người của hắn lập tức xông từ ngoài vào.

Điều khiến mọi người ngạc nhiên là người của Nhiễm Minh Nhật đều đã từng tập võ, một người có thể cân được mấy người.

Nhưng người mà Tôn Khuê Sơn dẫn tới thật sự quá nhiều, gần hai trăm người, cho dù năm đánh một thì vẫn còn dư, huống chi đám người này chẳng cần biết chiêu thức gì cả, cứ đánh vào chỗ yếu hại.

Không bao lâu sau, tuy rằng bên Tôn Khuê Sơn có một số người bị thương, nhưng bên Nhiễm Minh Nhật thì không có một ai đứng lên được nữa.

“Anh Trương, có phải cũng đánh chúng nó tàn phế luôn không?”, một thủ lĩnh trong số đó hỏi. Trên vai anh ta xăm hình rồng, cái đầu bóng lưỡng, đôi mắt lớn như chuông đồng, khiến người ta nhìn là biết không phải kiểu người lương thiện.

Anh ta chính là một trong những người bị thương, vậy nên anh ta rất phẫn nộ, lập tức xin ý kiến của Trương Trần.

Trương Trần quan sát người đàn ông đầu trọc này, chỉ với khí thế trên người anh ta, cho dù không đi theo em trai của Tôn Khuê Sơn thì anh ta cũng sẽ đạt được thành tựu của riêng mình.

“Cậu tên là gì?”, Trương Trần hỏi.

“Anh Trương, anh gọi tôi A Kiệt là được”, A Kiệt trả lời.

“Ừm”, Trương Trần gật đầu nói: “Chỉ cần không chết thì các cậu làm gì cũng được”.

Ngay sau đó, A Kiệt vung tay lên, dẫn mấy chục người tới kéo người của Nhiễm Minh Nhật ra ngoài, tiếng thét thảm thiết nhanh chóng vọng vào.

Chuyện này khiến những người ở đây nhíu mày lại. Sở dĩ người ta phải e ngại nhà họ Tôn phần lớn là bởi vì đám tay sai liều mạng này của Tôn Khuê Sơn, đánh người là thừa sống thiếu chết.

Thế nhưng tâm trạng của Nhiễm Minh Nhật không dao động gì quá nhiều. Hắn đã đánh bao người tàn phế, tra tấn Chu Viên Viên chỉ là món khai vị, hắn đã từng chăm chú lột da người mà không để người đó chết.

“Chú Khang, chú có chắc không?”, Nhiễm Minh Nhật hơi quay đầu lại, nhìn người đàn ông trung niên không mấy bắt mắt và im lặng từ đầu đến giờ.

Người được gọi là chú Khang áng chừng khoảng cách giữa ông ta và Trương Trần, rồi lại quan sát những người đang vây quanh đằng kia, sau đó gật đầu nói: “Chắc bảy mươi phần trăm!”

“Cũng đánh tàn phế luôn đi!”, Nhiễm Minh Nhật nói một cách bình tĩnh, có vẻ như hắn rất tự tin về chú Khang.

Chú Khang không nói gì thêm, gót chân lập tức đạp mạnh xuống mặt đất. Ông ta xông ra ngoài, tay phải nắm chặt, dịch chuyển về phía trước, đánh bay mấy người bên cạnh Trương Trần.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Triệu Chí Hào và Tôn Khuê Sơn đều rất khiếp sợ. Thật sự là chú Khang ra tay quá đột ngột, động tác quá nhanh gọn, người của bọn họ không kịp phản ứng gì cả.

“Trương Trần, cẩn thận, ông ta là người luyện võ!”, Tôn Khuê Sơn vội vàng hô lên.

Bàn tay của chú Khang sắp chụp lấy vai Trương Trần đến nơi rồi, trái tim của đám Tôn Khuê Sơn trở nên nặng nề.

Trương Trần gầy yếu như thế, đối mặt với sự tấn công đột ngột của một người luyện võ, làm sao anh ứng phó được? Nếu bị bắt được thì tất cả đều sẽ kết thúc.

Đúng lúc này, bàn tay đặt lên vai Trương Trần bị Trương Trần túm ngược lại.

“Hả?”, chú Khang giật mình, ông ta lập tức thay đổi chiêu thức, thuận thế nhấc đầu gối lên, thúc vào ngực Trương Trần.

“Bộp!”, Trương Trần vội vàng giơ tay ra đỡ. Hai người đập vào nhau, Trương Trần bị đẩy lui vài mét, chú Khang cũng loạng choạng lùi về sau mấy bước.

“Chuyện này… Cậu Trương cũng biết võ?”, Triệu Chí Hào mở to đôi mắt nhìn Trương Trần, sau đó nhìn Tôn Khuê Sơn bằng ánh mắt dò hỏi.

“Hình như là thế…”, Tôn Khuê Sơn cũng không chắc chắn, khoảnh khắc vừa rồi thật sự quá ngắn, từ lúc chú Khang vươn tay ra chộp lấy vai Trương Trần cho đến lúc Trương Trần lùi lại, người ta chỉ thấy nhoáng lên một cái, không nhìn ra được điều gì.

Sắc mặt của Nhiễm Minh Nhật cũng hơi thay đổi. Hắn biết rất rõ về thân thủ của chú Khang, vậy mà tên Trương Trần này lại né được.

Nhiễm Minh Nhật không hề do dự gì nữa, lập tức gọi tới một dãy số.

Còn ở bên phía Trương Trần, hơn trăm người đàn ông vạm vỡ lập tức vây quanh anh thành mấy vòng. Hai người Triệu Chí Hào cũng vội vàng chui vào đám đông, lo lắng hỏi: “Cậu Trương, cậu không sao chứ?”

“Không sao”, Trương Trần xua tay.

“Đứng ngây ra đó làm gì nữa, bao vây bọn họ cho tôi!”, Tôn Khuê Sơn quát to, hiển nhiên ông ta định lấy thịt đè người, hơn trăm người mà ông ta dẫn tới hoàn toàn có thể đè chết chú Khang ở sau lưng Nhiễm Minh Nhật.

Đến lúc này, sắc mặt của chú Khang, Nhiễm Minh Nhật và Chu Nhân Kiệt càng âm trầm hơn.

Chú Khang không bắt được Trương Trần thì chẳng khác nào chọc phải tổ ong, đối phương chỉ dựa vào số người cũng có thể quần chết ông ta.

“Cậu chủ, lần này khó rồi”, chú Khang nói một cách ngưng trọng. Nếu đánh lẻ thì ông ta tự tin có thể đánh những người ở đây tàn phế hết, nhưng người ta sẽ chẳng ngu xuẩn như thế.

Có câu gọi là đấm đá lung tung cũng đánh chết được sư phụ, đúng là ông ta từng luyện võ, không phải chỉ để dọa người, nhưng ông ta không phải thần tiên, căn bản không thể đỡ được.

“Ông Chu, ông có thể kéo dài thời gian được không? Người của tôi đang trên đường tới đây”, Nhiễm Minh Nhật nhìn về phía Chu Nhân Kiệt.

Chu Nhân Kiệt gật đầu nói: “Cứu viện mà tôi gọi cũng sắp tới rồi!”

Bọn họ vừa dứt lời, bên ngoài vọng tới những tiếng ồn ào.

Lại có mấy trăm người ùa vào bãi cỏ vốn đã rất đông người, ai nấy đều cầm tuýp sắt, chỉ cần là người có mắt thì đều có thể nhìn ra được nhóm người này cũng chẳng phải loại hiền lành gì.

Những người đó tách ra một con đường, một người đầu đinh tóc trắng, mặc áo jacket bước tới.

Rõ ràng mái tóc ông ta đã bạc trắng khiến người ta cảm thấy rất già, nhưng nhìn vào mặt thì lại cảm thấy không quá lớn tuổi, cùng lắm chỉ hơn bốn mươi mà thôi, hiển nhiên mái tóc trắng ấy là bẩm sinh.

“Bạch Thu Nghiệp!”, đôi mắt của Tôn Khuê Sơn trở nên ngưng trọng.

“Người đó là ai?”, Trương Trần hỏi, hiển nhiên có thể điều động nhiều người như thế thì chắc chắn sẽ không phải hạng người vô danh.

“Bạch Thu Nghiệp, người thành phố Trường Minh, bởi vì vị trí địa lý và kinh tế của thành phố Trường Minh nên trong thành phố Trường Minh, thế lực của Bạch Thu Nghiệp còn lớn hơn nhà họ Tôn bọn tôi!”, Tôn Khuê Sơn giải thích.

Trương Trần hiểu ra, mặc dù trong ba năm ở nhà họ Phương, hầu hết thời gian anh đều ru rú trong nhà, nhưng vẫn hiểu biết một chút về thế cục của Hoài Bắc.

Giang Lăng có mười một thành phố, Hoài Bắc tiếp giáp với Trường Minh, rất nhiều người Hoài Bắc còn cách xa trung tâm thành phố Trường Minh hơn cả Hoài Bắc, hai thành phố gần như là hòa vào nhau.

Khu vực tiếp giáp là phía nam Hoài Bắc, địa bàn của nhà họ Tôn, ở đó có rất nhiều người sinh sống và cư trú ở thành phố Trường Minh.

“Tôn Khuê Sơn, dẫn đàn em của chú rời khỏi đây đi!”, Bạch Thu Nghiệp bước tới, nhìn Tôn Khuê Sơn và nói.

“Bạch Thu Nghiệp, nơi này không phải Trường Minh, ông không biết điều đó hả?”, Tôn Khuê Sơn cũng lạnh lùng nói.

Bạch Thu Nghiệp nhìn lướt qua Chu Nhân Kiệt. Sở dĩ ông ta tới đây, một là bởi vì Chu Nhân Kiệt có ơn với ông ta. Không ai có thể đảm bảo cuộc đời mình có ốm đau bệnh tật gì hay không, Chu Nhân Kiệt lại có tiếng về Trung y.

Một mặt khác là bởi vì ông ta cũng ngấp nghé đến Hoài Bắc. Ông ta theo con đường không chính đáng, cũng tương tự như nhà họ Tôn, những gì ăn được ở Trường Minh thì gần như ông ta đã ăn hết rồi, trừ khi đụng tới những người làm ăn chính đáng.

Nhưng vì nguyên nhân cân bằng nên ông ta không thể đụng tới, vậy nên mấy năm gần đây ông ta bắt đầu nhòm ngó Hoài Bắc, chỉ có điều không thể ra tay ngay được, mà Chu Nhân Kiệt thì cũng là một điểm đột phá rất tốt.

Bạch Thu Nghiệp ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Hôm nay tôi nhận sự ủy thác của người ta, chú nể mặt tôi, sau này tôi sẽ mời chú em một bữa, thấy sao?”

“E rằng tôi không thể quyết định được”, Tôn Khuê Sơn lắc đầu. Bọn họ chỉ cách nhau một khu vực nội thành, vốn cũng đã thường xuyên cạnh tranh với nhau.

Chu Nhân Kiệt vỗ vai Bạch Thu Nghiệp, ông ta đã yên tâm hơn nhiều, cất tiếng nói: “Trương Trần, dẫn Triệu Chí Hào và Tôn Khuê Sơn đi, tôi sẽ bỏ qua chuyện này. Cậu không có ưu thế gì với cục diện này hết!”

“Tên Bạch Thu Nghiệp này là do ông gọi tới?”, Trương Trần hỏi.

“Đúng thế!”, Chu Nhân Kiệt gật đầu.

“Dẫn người của ông rời khỏi Hoài Bắc”, Trương Trần thản nhiên nhìn Bạch Thu Nghiệp.

“Mày dám ra lệnh cho tao?”, Bạch Thu Nghiệp sầm mặt lại, ngay cả nhà họ Tôn mà ông ta còn muốn đụng tới, từ bao giờ lại đến lượt một thằng nhãi ranh sai phái ông ta?

Nếu không phải bởi vì ông ta vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng thì đã ra lệnh đánh rồi.

“Hôm nay ông nhất quyết đòi đứng ra bảo vệ Chu Nhân Kiệt?”, Trương Trần nói tiếp.

Bạch Thu Nghiệp hừ lạnh một tiếng, ông ta chẳng thèm nói gì với Trương Trần nữa, nhìn sang Tôn Khuê Sơn rồi nói: “Chú Tôn, chú em không thèm nể mặt tôi như thế là định trở mặt đấy à? Đừng quên ở Trường Minh cũng có sản nghiệp của chú!”

Tôn Khuê Sơn thay đổi sắc mặt, trầm giọng nói: “Miếng bánh ở Trường Minh đã không thỏa mãn được các người, vậy nên các người cũng đòi chia chiếc bánh ở Hoài Bắc, ông có thực lực ấy không?”

“Ít nhất với cục diện trước mắt thì các chú cũng không chiếm được ưu thế. Lòng kiên nhẫn của tôi chỉ có hạn thôi, chú không định nể mặt tôi thật hả?”

Tôn Khuê Sơn sầm mặt xuống, nơi này cách phía nam thành phố cả nửa Hoài Bắc, nếu bây giờ ông ta điều người tới thì sẽ không thể tới ngay được. Triệu Chí Hào thì cách đây gần, nhưng ông ta là thương nhân, chỉ có một ít vệ sĩ bình thường, không có tác dụng gì nhiều.

“Ha ha”, lúc này Trương Trần bỗng cười một tiếng. Anh đi tới trước mặt Bạch Thu Nghiệp rồi bỗng quăng ra một cái bạt tai.

Không ai có thể lường trước được động tác đột ngột này của Trương Trần. Dù gì Bạch Thu Nghiệp cũng là một ông trùm không thua kém gì nhà họ Tôn, ai mà ngờ được rằng Trương Trần chẳng thèm kiêng dè gì như thế.

Bạch Thu Nghiệp cũng không đoán trước được, ông ta bị Trương Trần tát đến mức lảo đảo.

“Ông cứ luôn miệng nói nể mặt ông, vậy hôm nay tôi sẽ cho ông biết cái gì gọi là nể mặt!”, Trương Trần nói lạnh lùng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK