Bệnh viện thành phố của thành phố Trường Minh được chiếu sáng rực, một nhóm y tá đang xúm lại phòng bệnh của Tôn Mỹ Hân.
Thân phận của cô ta không hề tầm thường. Mấy ngày nay, ngày nào bệnh viện ở thành phố Trường Minh cũng mở cuộc họp thảo luận về bệnh tình của Tôn Mỹ Hân, đặc biệt là sau khi thành phố này có biến.
Một người đàn ông trung niên ánh mắt sắc bén nhìn Tôn Mỹ Hân ở trong phòng bệnh, khắp người cô ta được cắm dung dịch dinh dưỡng, ánh mắt đờ đẫn nhìn lên trần nhà.
“Tôi không phải nói nhiều về thân phận của cô ta nữa, đặc biệt là thời gian gần đây thành phố Trường Minh có biến. Vì vậy, bất luận phải dùng cách nào thì các người cũng phải tìm ra cách để chữa trị cho cô ta. Chỉ cần thành công thì đều có lợi cho cả mọi người và cả bệnh viện nữa”.
Người đàn ông trung niên quét nhìn nhóm sinh viên tốt nghiệp ngành Y, ông ta không nói dối, hiện giờ nhà họ Tôn đã dần tiến vào thành phố Trường Minh rồi. Nhóm bác sĩ và sinh viên kia đều cúi đầu xuống và tưởng tượng đến viễn cảnh tươi đẹp. Tất nhiên điều này phải được xây dựng trên việc điều trị khỏi cho Tôn Mỹ Hân.
“Được rồi, cử người canh chừng đi. Ai có tay nghề gì thì cứ giở ra đi, đến lúc đừng có nói tôi không cất nhắc các người lên cao nhé”, người đàn ông trung niên nói một câu, sau đó xoay người rời đi.
Không bao lâu, một người trẻ chắp tay sau lưng chậm rãi đi lại cuối hành lang.
“Thưa anh, đây là khu vực bệnh nặng. Đã hết giờ thăm bệnh nhân, vui lòng ngày mai lại đến”, người con trai trực ở phòng bệnh của Tôn Mỹ Hân đặt quyển sách y học trong tay xuống, đứng dậy nói.
“Tôi không đến thăm bệnh nhân mà đến chữa bệnh”, người này chính là Trương Trần.
Thật ra nói một cách nghiêm khắc thì bệnh của Tôn Mỹ Hân cũng không phải vấn đề lớn. Chỉ có điều, bệnh viện này không tìm được nguyên nhân của bệnh nên không biết chữa từ đâu.
“Ồ?”, người con trai đó ngạc nhiên thốt lên. Hắn ta tên là Hoàng Lập Vĩ, ở bệnh viện này năm sáu năm rồi nhưng từ khi được thăng chức lên phó chủ nhiệm thì không nhúc nhích gì. Hắn ta đã có ý định chuyển đối tượng sang Tôn Mỹ Hân.
Nếu như có thể chữa khỏi cho cô ta thì tiền đồ của hắn ta chẳng phải sẽ rộng mở hơn sao, thậm chí còn có thể thử đến vị trí phó viện trưởng nữa.
Hắn ta quan sát Trương Trần, hắn ta không muốn có người cướp công lao của mình.
Nếu là ngày thường thì thôi, nhưng hôm qua hắn ta đọc sách y vô tình phát hiện được một phương pháp cổ mà lại na ná bệnh của Tôn Mỹ Hân. Chỉ cần cho hắn ta thời gian mấy ngày, hắn ta có thể bắt tay vào làm được.
“Sao tôi không quen anh nhỉ, anh là bác sĩ ở bệnh viện này sao? Ai cho anh quyền đến đây chữa bệnh”, Hoàng Lập Vĩ hỏi.
“Đơn giản thôi”, Trương Trần khẽ cười, khoát tay nói: “Bởi vì tôi không phải bác sĩ ở đây”.
“Vậy thì anh không có tư cách chữa bệnh ở đây rồi. Nếu xảy ra chuyện gì thì anh có chịu trách nhiệm được không? Mời anh rời khỏi đây mau, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ đấy”, Hoàng Lập Vĩ sắc mặt lạnh lùng nói.
Trương Trần cũng không tức giận, ánh mắt nhìn về cuốn sách y đặt trên ghế dài kia, thản nhiên nói: “Nếu tôi đoán không nhầm thì bên trong cuốn ‘Thuyết Hoa Đà’ này có ghi chép, bệnh tình của bệnh nhân kia là do dị ứng với các loài hoa, nếu nghiêm trọng thì có thể dẫn đến mất mạng hoặc liệt nửa người, có phải không?”
Hoàng Lập Vĩ nghe thấy thế thì trong lòng chấn động, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại thần sắc bình thường. Hắn ta có thể nghe ra từ câu nói đó của Trương Trần, những gì hắn ta biết thì người đàn ông này cũng biết, thậm chí còn biết nhiều hơn hắn ta.
Chữa khỏi cho Tôn Mỹ Hân thì có thể một bước lên trời, hắn ta không hề muốn người khác cướp mất cơ hội này. Ngay lập tức sắc mặt và giọng nói của hắn ta cũng trầm xuống, lạnh lùng nói: “Tôi không biết anh đang nói gì, hiện giờ hãy cút đi cho tôi”.
Nói xong, Hoàng Lập Vĩ lấy ra thiết bị liên lạc khẩn cấp cho khu chăm sóc đặc biệt rồi ấn nút. Chưa đầy bốn năm giây thì phía cuối hành lang đã có bảy tám bảo vệ tay cầm dùi cui điện đến.
“Thưa anh, mời anh ra ngoài cho, không được quấy rầy an ninh ở đây”, bảo vệ dẫn đầu nói với ánh mắt không mấy thiện cảm.
Trương Trần không để ý đến tên bảo vệ đó, anh nhìn Hoàng Lập Vĩ nói: “Cuốn sách kia là người đời sau chỉnh sửa lại rồi, chỉ có tác dụng bắt chước thôi. Triệu chứng dị ứng nói trong đó chỉ là dị ứng bình thường. Còn người nằm ở trong phòng bệnh kia không những bị dị ứng mà còn bị bệnh khác nữa. Vì vậy phương pháp trong này căn bản không hữu dụng đâu, ngược lại còn có thể lấy mạng người đó nữa”.
Sắc mặt Hoàng Lập Vĩ càng lúc càng khó coi, hắn ta hét lớn về phía bảo vệ: “Các người còn đứng ngây ra đó làm gì?”
“Dừng tay”, lúc này một giọng nói truyền lại. Mọi người nhìn lại thì xuất hiện một ông lão ở góc hành lang. Ông ta tầm sáu mươi tuổi nhưng thân thể vẫn còn khỏe mạnh chắc chắn.
“Phó viện trưởng”, thấy người này, bất luận là Hoàng Lập Vĩ hay mấy người bảo vệ đều cung kính chào hỏi.
Ông ta gật đầu nói: “Tiểu Hoàng! Để cậu ta vào đi, cậu ta là người mà người nhà bệnh nhân mời đến”.
“Viện trưởng, chúng ta không rõ lai lịch của hắn, hắn trẻ tuổi thế này thì y thuật cao siêu ở đâu được. Chúng ta không thể để hắn vào được, nếu không xảy ra chuyện gì thì bệnh viện chúng ta phải làm sao?”, Hoàng Lập Vĩ thấy sốt sắng. Hắn ta sợ Trương Trần thật sự có cách chữa khỏi cho Tôn Mỹ Hân.
Tôn Mỹ Hân có thể được chữa khỏi nhưng phải là qua tay của hắn ta.
Phó viện trưởng nghe thấy thế thì có chút lung lay, ông ta nhìn Trương Trần quả thật trẻ quá.
Hoàng Lập Vĩ thừa dịp thêm mắm muối vào: “Viện trưởng! Tôi đã tìm ra cách chữa bệnh cho cô ấy rồi, chỉ cần cho tôi thời gian ba ngày, chứ hà tất phải mạo hiểm như này”.
“Cút ra”, lúc này lại một giọng nói kiều diễm vang lên, chỉ thấy Tôn Mỹ Lâm dẫn người đến.
Cô ta vội lên trước, nhìn Trương Trần với ánh mắt phức tạp. Ban đầu anh khuyên Tôn Mỹ Hân, đến Tôn Mỹ Lâm cũng nghi ngờ. Chỉ mỗi miếng bánh kem nhỏ, ăn vào thì đã làm sao. Nhưng cô ta không ngờ lại xảy ra chuyện như này.
Mặc dù sau sự việc Tôn Khuê Sơn không nói cô ta nhưng cô ta vẫn cảm thấy có chút áy náy. Ban đầu nếu cô ta ngăn cản Tôn Mỹ Hân thì đâu xảy ra chuyện như bây giờ.
Cô ta đi đến trước mặt Trương Trần, nói: “Bố và bác tôi đều bận quá không đến được nên tôi mới vội đến đây”.
Trương Trần gật đầu chứ không nói gì thêm.
“Cô Tôn! Cô không thể để hắn ta vào trong được. Tạm thời bệnh viện thành phố của chúng ta vẫn chưa có cách gì thì làm sao hắn ta nghĩ ra cách gì. Nếu xảy ra chuyện gì thì không hay đâu”, Hoàng Lập Vĩ cẩn thận nói.
Tôn Mỹ Lâm lạnh lùng quét nhìn hắn ta một cái rồi quát: “Cút”.
Hoàng Lập Vĩ im bặt không nói gì, Tôn Mỹ Lâm thì hắn ta không dám đắc tội rồi, đành nhìn về phía Trương Trần, lạnh lùng: “Tôi muốn xem anh sẽ có cách gì?”
Trương Trần không thèm để ý đến hắn ta, trực tiếp đẩy cửa phòng rồi bước vào.
Trong phòng, Tôn Mỹ Hân nghe thấy tiếng nên quay đầu lại. Lúc nhìn thấy Trương Trần, cô ta vội quay đầu sang hướng khác.
Trương Trần tự ý ngồi ở bên cạnh rồi sờ lên tay Tôn Mỹ Hân.
“Anh đến cười nhạo tôi chăng?”
Mặc dù Tôn Mỹ Hân không thể cử động được nhưng khả năng cảm nhận thì vẫn có, lúc này cô ta lạnh lùng hỏi.
“Cô không xứng đâu”, Trương Trần lạnh lùng nói.
Chỉ đơn giản bốn chữ giống như con dao đâm vào tim cô ta. Cô ta dùng hết sức lực toàn thân, khóe mắt ngấn lệ hét lớn: “Anh cút đi cho tôi, tôi không cần anh phải đến giả bộ mèo khóc chuột”.
“Tôi đến là vì nể mặt Tôn Khuê Sơn, cô chắc chắn là muốn đuổi tôi đi? Nếu tôi đi thì chắc cả Giang Lăng này sẽ không có ai chữa khỏi được cho cô đâu”.
Trương Trần lạnh lùng nói, trong lời nói không có chút đùa cợt nào. Anh không phải là chàng trai ấm áp, Tôn Mỹ Hân cũng không có điểm gì đáng để anh phải thế. Luận về nhan sắc thì cô ta không bằng Phương Thủy Y và Chu Viên Viên. Luận về giáo dục thì cô ta cũng không so được với Tôn Mỹ Lâm. Nếu không phải Tôn Khuê Sơn mở lời thì anh cũng không muốn đến.
Toàn thân Tôn Mỹ Hân run rẩy, không ai hiểu được tâm trạng của cô ta lúc này. Ban đầu khi Trương Trần hết mực khuyên can thì cô ta không những không nghe mà còn có ý bài xích anh và còn oán trách chị họ của mình. Tại sao vào ngày sinh nhật của mình mà dẫn tên nhà quê này đến làm mất mặt. Nhưng cuối cùng trở thành trò cười lại là cô ta.
Mấy ngày này, cô ta không thể cử động được, đến cả việc đi vệ sinh cũng là người khác giúp. Cảm giác này đối với một cô chủ nhà họ Tôn như Tôn Mỹ Hân thì đây là điều không tưởng.
Còn lần này Trương Trần đến không có chút thương hoa tiếc ngọc nào, có thể thấy cô ta đã phải chịu đả kích lớn thế nào.
“Trương Trần! Anh đừng chấp nhặt với nó, anh là đàn ông cơ mà…”, Tôn Mỹ Lâm không kìm được nhỏ giọng nói.
Trương Trần có chút cạn lời, nếu thật sự chấp nhặt thì anh đã không đến.
“Đây là Ngải Linh Dịch, đừng uống nhiều quá, mỗi ngày uống ba giọt, uống liên tục trong ba ngày”.
Trương Trần lấy ra một lọ nhỏ màu nâu đặt lên bàn bên cạnh, sau đó lại lấy ra cây kim vàng. Lúc này phó viện trưởng và Hoàng Lập Vĩ đứng ở cạnh cửa sổ quan sát.
“Tiểu Hoàng! Theo như cậu thấy, chàng trai kia có bản lĩnh đó không?”, phó viện trưởng hỏi.
“Anh ta?”, Hoàng Lập Vĩ hừ lạnh nói với giọng khinh bỉ nhưng ánh mắt vẫn dừng ở cây kim của Trương Trần.
Trương Trần có bản lĩnh đến đâu thì hắn ta không biết. Nhưng chỉ dựa vào mấy câu đối thoại ban nãy thì ít nhất kiến thức lý thuyết của Trương Trần đã vượt qua hắn ta. Nhưng lý thuyết khác với thực hành, đặc biệt là khi nhìn thấy Trương Trần dùng kim châm để chữa trị.
Phải biết rằng, đông y vốn rất khó và dùng được kim châm trong đó thì càng khó.
“Nếu như hôm nay hắn ta có thể chữa khỏi cho Tôn Mỹ Hân thì tôi sẽ từ chức ngay lập tức”, Hoàng Lập Vĩ nói.
Nhưng ngay sau đó mắt hắn ta trợn tròn lên, miệng há hốc. Còn phó viện trưởng thì như nhìn thấy ma vậy.
Tôn Mỹ Hân ở trong phòng bệnh thật sự có thể nhấc cánh tay lên, mặc dù nhìn biểu cảm của cô ta vẫn còn chút gượng gạo nhưng đó đã là bất ngờ lắm rồi.
Không bao lâu sau, họ lại thấy Trương Trần rút kim ra, sau đó lớn bước đi ra ngoài.
Còn Tôn Mỹ Hân thì kích động rơi nước mắt.
“Chàng trai, sao cậu lại làm được thế?”, Trương Trần vừa ra cửa thì phó viện trưởng chặn lại hỏi.
“Châm bừa ý mà”, Trương Trần thuận miệng đáp lại cho xong, còn phó viện trưởng thì với biểu cảm như ăn phải ruồi. Lập tức ông ta khôi phục lại vẻ mặt như thường, nói với vẻ khẩn cầu: “Chàng trai, có hứng thú đến bệnh viện của chúng tôi không. Chỉ cần cậu gật đầu thì vị trí của tôi có thể nhượng lại cho cậu”.
“Tôi không có hứng”, Trương Trần lạnh lùng đáp một câu rồi rời đi.
Chương 139: Khinh người quá thể
Sau khi chữa khỏi cho Tôn Mỹ Hân, Trương Trần không ở lại mà lái xe Maserati quay về khách sạn ở thành phố Hoài Bắc.
Thời gian cứ lặng lẽ trôi đi, thoắt cái đã một tuần trôi qua.
Bảy ngày này, Hoài Bắc và thành phố Trường Minh cũng không có chuyện gì lớn lắm. Mỗi ngày khi có thời gian Trương Trần thường quay về phòng khám của Chu Viên Viên, thời gian còn lại thì lật xem sách y thời xưa.
Hiện giờ cục diện ở Hoài Bắc và thành phố Trường Minh dần dần ổn định lại, dù sao nhà họ Tôn cũng là gia tộc bên ngoài. Mặc dù mấy ông trùm như Bạch Thu Nghiệp đã chết nhưng cái gì cũng phải giải quyết từ từ.
Nếu muốn nói là tin tức mới nhất thì phải là tập đoàn Mạt Lâm ‘tấn công’ Xương Thịnh.
Bảy ngày nay, người của giới truyền thông và thương nhân đều được chứng kiến thế nào gọi là sự điên cuồng.
Với cách làm của Triệu Chí Hào, tập đoàn Mạt Lâm bỏ ra năm tỷ, không phải để phát triển doanh nghiệp của mình mà chỉ để đánh bại tập đoàn Xương Thịnh. Đây là điều mà giới thương nhân và giới truyền thông đều không ngờ tới.
Làm tổn thương một nghìn kẻ địch thì mình cũng bị thương tám trăm. Bọn họ đâu hiểu được, đây chỉ là một cách báo thù của ông chủ tập đoàn Mạt Lâm thôi. Quy mô của tập đoàn hiện giờ, ông ta có niềm tin xây dựng cái thứ nhất thì cũng sẽ xây dựng được cái thứ hai.
Cuối cùng tập đoàn Xương Thịnh đều sợ hãi. Bởi vì bọn họ không biết rốt cuộc tập đoàn Mạt Lâm có bao nhiêu vốn chỉ để đánh bại họ nữa.
Điều khiến họ chấn động nhất là chủ tịch tập đoàn Xương Thịnh đích thân đến hòa giải và xin lỗi nhưng lại bị tập đoàn Mạt Lâm ‘hất’ ra khỏi cửa.
Nhất thời, uy danh vủa tập đoàn Mạt Lâm vô cùng lớn, căn bản không có ai dám động đến thế lực này. Còn người tạo nên tất cả những việc này thì đang buồn tẻ nằm bò ra bàn ở bệnh viện ngủ thiếp đi.
“Haiz, sao hôm nay ít người vậy nhỉ, hay chúng ta đi dạo phố đi?”, Chu Viên Viên đảo mắt một cái, cười hì hì đi đến trước mặt Trương Trần, nói.
Trương Trần thấy buồn tẻ, cộng với việc hôm nay không có bệnh nhân mấy, vì thế anh đồng ý luôn.
Gần đây, thành phố Trường Minh mới xuất hiện một tiệm đá quý lớn, ở cả Giang Lăng này chắc chỉ có một hai cái như này thôi. Hai người liền đi về phía đó.
Tiệm đá quý này có một câu nói: “Đá quý Đại Đồng, độc nhất vô nhị”. Đại Đồng là tên thương hiệu, cũng là tiệm đắt nhất trong các tiệm đá quý. Nhưng mặc dù đắt vẫn chiếm được sự tin yêu của tất cả mọi người. Bởi vì, mấu chốt nằm ở câu ‘độc nhất vô nhị’ đó.
Trong tiệm đá quý Đại Đồng, nếu bạn muốn mua hàng giả cũng khó. Nhưng nếu có một sản phẩm là hàng giả, chỉ cần khách hàng phát hiện ra thì lập tức được thưởng năm triệu tệ tiền mặt. Hơn nữa, người phụ trách của tiệm cũng bị đuổi việc luôn. Chính quy tắc này đã tạo nên danh tiếng và địa vị của tiệm đá quý Đại Đồng.
Tiệm đá quý Đại Đồng ở thành phố Trường Minh khai trương được năm ngày. Tất cả những tiệm đá quý Đại Đồng mở ở đâu thì đều có những loại đá quý tương ứng. Mặc dù Chu Viên Viên không mua nổi nhưng con gái thích ngọc thì vẫn là điều dễ hiểu.
Hai người vừa vào cửa hàng thì lập tức có nhân viên xinh đẹp tiếp đón rồi thân thiện giới thiệu sản phẩm cho hai người.
“Thưa anh, thưa cô, vòng tay này là do đích thân nghệ nhân nổi tiếng chế tạo ra đấy ạ. Mặc dù chất liệu là vàng nhưng thủ công thì tinh xảo, chỉ có giá là sáu triệu tệ thôi…”.
“Vòng ngọc này có tên là Đồng Luyến, rất thích hợp cho những đôi yêu nhau, kết cấu là pha lê, hiện giờ chỉ có hơn một trăm chiếc thịnh hành trên thế giới thôi. Giá của nó là mười hai triệu tệ…”.
Mỗi lần nhân viên giới thiệu đến một sản phẩm thì Chu Viên Viên lại thấy run rẩy. Cô ta biết Đại Đồng nổi danh bởi giá cả và mặt hàng chất lượng nhưng cô vẫn không thể ngờ là nó lại đắt như vậy.
Giới thiệu năm sáu loại mà thấp nhất chính là vòng tay vàng kia. Nhưng bốn triệu tệ cô cũng không có chứ nói gì đắt hơn.
Trương Trần nhìn những đồ đó mà lắc đầu. Công bằng mà nói, nếu không để ý đến giá cả thì những đồ này cũng được. Chỉ có điều vẫn không giống như trong tưởng tượng của anh.
“Còn cái nào tốt hơn không?”, Trương Trần suy nghĩ một lát rồi hỏi.
“Cái này…”, nhân viên đó nhìn Trương Trần một lát, ban nãy cô ta đều để ý đến biểu cảm của hai người này rồi. Những sản phẩm cô ta giới thiệu ban nãy đều là bình thường, vậy mà Chu Viên Viên đã kêu lên đắt quá. Nhưng dù sao thì cô ta cũng là nhân viên phục vụ nên vẫn gật đầu và đưa Trương Trần đến khu toàn hàng chất lượng cao. Đồ ở đây đều có giá khởi điểm là mười triệu tệ, số lượng thì cũng chỉ có hai mươi chiếc.
Rõ ràng là thương hiệu lớn tầm cỡ toàn quốc như Đại Đồng cũng không có bày trí những món đồ chục triệu tệ lên thành nhiều quầy hàng như những hàng rẻ tiền.
Lần này, nhân viên đó rõ ràng giới thiệu cũng không còn nhẫn nại nữa. Trương Trần không hề để ý đến, anh chỉ muốn xem những món đồ ở bên trong. Đang lúc anh định hỏi còn cái nào tốt hơn không thì đột nhiên có giọng nói vang lên.
“Ồ, đây có phải là Trương Trần không?”, giọng nói này là của một người con gái, giọng như oanh vàng, rất dễ nghe. Chỉ nghe giọng nói thì có thể đoán được chủ nhân giọng nói này rất ưa nhìn.
Trương Trần quay đầu lại nhìn, quả nhiên người con gái trông rất đẹp, cũng coi như hàng cực phẩm. Lúc này cô ta nắm tay một người đàn ông năm mươi tuổi. Nếu tính về tuổi tác thì người đàn ông này đáng tuổi bố cô ta được.
“Chúng ta quen nhau sao?”, Trương Trần chau mày hỏi.
“Ha ha! Anh không quen tôi nhưng tôi biết anh. Anh chính là đồ vô dụng, chỉ dựa vào phụ nữ để sống qua ngày mà”.
Cô ta nói có vẻ chua chát, trong lời nói có vẻ đắc ý: “Năm đó bao nhiêu người theo đuổi Phương Thủy Y nhưng giờ cũng chỉ gả cho một tên vô dụng. Cô ta xinh đẹp thì có tác dụng gì, suốt đời này cũng chỉ thế thôi”.
Trương Trần chau mày lại, anh có ngốc đến mấy thì cũng nhìn ra chắc trước đây người này có hiềm khích với Phương Thủy Y.
Trương Trần không thèm để ý đến, những kiểu nói như này anh nghe thấy nhiều lắm rồi. Nhưng cô ta không có ý định câm miệng mà cười khà khà, nói: “Không nhìn ra sao, anh không có bản lĩnh gì ngoài việc trêu ghẹo gái. Anh không đến mức lấy tiền của vợ ra ngoài tìm gái chơi đấy chứ?”
“Trên đời này chuyện nực cười nhất chính là, bản thân mình rõ ràng lẳng lơ, là bồ nhí, nhưng lại áp đặt danh xưng đó cho người khác”, Chu Viên Viên vốn nóng tính, nếu không thì ngày xưa cô ta đã không gây sự với Trương Trần. Lúc này khi nghe thấy lời xúc phạm kia thì cô ta làm sao chịu nổi nên phản đòn luôn khiến cô gái kia đỏ ửng mặt.
“Cô… Cô… Đồ tiện nhân, hai người đúng là đám đê tiện”, cô ta lớn tiếng mắng, sau đó nhìn về phía nhân viên nữ nói: “Đuổi họ ra ngoài đi, tôi không muốn nhìn thấy”.
“Chuyện này…”, nữ nhân viên có chút khó xử. Mặc dù cô ta cũng thấy phiền muộn vì đám Trương Trần chỉ xem chứ không mua nhưng đã vào cửa hàng này thì đều là khách, cô ta không có quyền làm thế.
“Tên này là Trương Trần, là một tên vô dụng, chỉ ăn bám phụ nữ. Túi quần hắn ta chắc không lấy nổi một ngàn tệ đâu. Cô có chắc là vì hắn ta mà đắc tội với chúng tôi không?”, cô gái kia hỏi, sau đó không ngừng liếc mắt với người đàn ông năm mươi tuổi, khẽ nói: “Anh ơi, họ ức hiếp người ta, anh phải giúp người ta xả giận chứ?”
Cô gái này tên Lưu San, nghề nghiệp hiện giờ là diễn viên lồng tiếng. Cũng nhờ nghề này mà cô ta mới câu được đại gia. Năm đó bị Phương Thủy Y lấn áp, hiện giờ nhìn thấy chồng của Phương Thủy Y thì cô ta tất nhiên như được xả hận rồi.
“Vậy tối nay…”, người đàn ông trung niên cười vẻ dâm đãng.
“Ôi chao! Người ta đã là người của anh rồi, anh muốn thế nào thì thế đó”, Lưu San cười kiểu vẻ lẳng lơ, không thể phủ nhận, giọng nói của cô ta vô cùng thu hút.
Người đàn ông trung niên cười hì hì, khoát tay một cái hỏi: “Đá thủy tinh này bao nhiêu tiền”.
“Thưa anh, cái này mười hai triệu tệ ạ”, nữ nhân viên vội nói. Cô ta cũng có tầm nhìn, đám nhân viên như cô ta thích nhất là kiểu đại gia dắt theo tiểu tam đến mua.
Nghe thấy vậy thì người đàn ông trung niên có chút xót nhưng nghĩ đến lúc được ‘vui đùa’ với Lưu San thì cũng như lấy lại được đồ thôi mà, lúc này nói luôn: “Gói lại đi”.
“Vâng thưa anh”, nữ nhân viên vội mở quầy rồi dùng túi bọc lại, sau đó lấy ra hộp vàng, cẩn thận đặt vào trong.
“Cái này thì sao?”, người đàn ông trung niên lại chỉ vào một cái trâm cài tóc.
“Cái này mười lăm triệu ạ”.
“Em có thích không, thích thì gói lại nha”, người đàn ông trung niên lại nói.
Lưu San vui không ngậm được mồm, còn nữ nhân viên cũng vô cùng kích động. Nghề này của họ vốn là ba năm không mở, nhưng đã mở thì có thể ăn được ba năm. Một ngày bán ra được gần ba mươi triệu, chỉ riêng tiền hoa hồng cô ta đã được 1/10 rồi.
“Giờ có thể cho đám người kia cút đi được chưa. Nếu như họ mua được thì tôi sẽ không nói gì nhưng nếu họ nghèo rớt mùng tơi thì sẽ ảnh hưởng đến việc mua đồ của tôi đấy”, lúc này người đàn ông trung niên mới lộ ra mục đích mua đồ của mình.
Lưu San cũng đắc ý nhìn Trương Trần và Chu Viên Viên. Dường như muốn nói là các người hãy mau cút đi.
Chu Viên Viên vô cùng phẫn nộ nhưng không nói nên lời. Còn nhân viên nữ cũng khó xử. Cô ta không có quyền bắt Trương Trần rời đi nhưng đứng trước tiền hoa hồng ba triệu tệ thì cô ta thật sự không muốn từ bỏ.
“Thưa anh, nếu các anh không mua đồ thì mời rời khỏi đây cho”, cuối cùng cô ta cũng không kìm nổi mà lên tiếng.
Những khách hàng xung quanh nghe thấy lời này của nhân viên thì cũng chỉ ngẩng đầu lên nhìn một cái. Dù sao thế giới này vốn là vậy, bọn họ cũng quen rồi.
Chu Viên Viên không kìm nổi mà phản bác: “Cô dựa vào đâu mà đuổi chúng tôi đi, tôi muốn tìm giám đốc của các người để tố cáo”.
“Thưa cô, không phải tôi đuổi các cô mà gần như tôi giới thiệu hết các sản phẩm rồi mà các cô không mua. Tôi vẫn còn khách khác phải giới thiệu”, nữ nhân viên nói.
“Cách phục vụ của các cô là như vậy sao, mà ai bảo với cô là tôi không mua?”, Trương Trần nhìn chằm chằm vào cô ta, hỏi. Anh đến mua vì danh tiếng của đá quý Đại Đồng thôi, chứ anh thật sự không ưng cái nào ở đây cả.
“Ha ha”, lúc này Lưu San không kìm được mà bật cười, nói: “Trương Trần! Tôi cũng nghe nói về tình hình của Phương Thủy Y rồi, cô ta cũng lái con xe Audi cũ rích mấy trăm ngàn tệ, cô ta làm gì có tiền cho tên ăn bám như anh mua đồ hàng chục triệu tệ để bao gái chứ?”
“Cô ta là vợ anh hay là mẹ anh vậy?”
Chương 140: Giọt Lệ Thủy Tinh
Những người xung quanh lần này cũng dỏng tai lên để nghe. Họ đã quá quen với việc dùng tiền đuổi người như này rồi. Dù sao thì chuyện này bọn họ cũng làm không ít lần nhưng kiểu ăn bám vợ thì bọn họ cũng rất có hứng thú nghe.
Người đàn ông trung niên cũng cười lạnh một tiếng, khinh bỉ nói: “Thằng nhóc! Những đồ ở đây khởi điểm đều là chục triệu tệ, đừng chỉ giỏi võ mồm như thế”.
“Được rồi, tao không có hứng nghe mày nhiều lời nữa. Này cô, đồ cô cũng bọc lại rồi, bảo đám này cút đi thì tôi sẽ lập tức trả tiền, nếu không thì tiệm đá quý không chỉ có cái này đâu, tiền của tôi không tiêu linh tinh”.
Lần này nữ nhân viên thật sự sốt sắng, đúng như lời người đàn ông trung niên nói, nói đúng ra thì tiệm đá quý Đại Đồng không phải chỉ có mỗi cái ở thành phố Trường Minh này.
“Thưa cô, thưa cô, nếu hai người mua thì hãy lấy tiền ra, nếu không mua thì mong hai người đừng làm ảnh hưởng đến công việc của tôi”, nữ nhân viên nói xong thì tay đã mở cửa tiệm, ý tứ rất rõ ràng: ‘Cửa đã mở cho các người rồi, chúng tôi không tiễn’.
“Đây là thái độ phục vụ của các người sao?”, Trương Trần nói có chút không vui.
Nữ nhân viên có chút khó xử nhưng cũng không nói gì nhiều. Trên đời này, người có tiền thì sẽ có đặc quyền, có trách chỉ trách Trương Trần không có tiền mà chọc vào người ta.
Ánh mắt của Trương Trần rời khỏi nhân viên này mà nhìn sang nữ nhân viên mặc áo vàng, cười nói: “Cô ơi, cô đến giới thiệu giúp tôi một chút được không?”
“Dạ? Được, được ạ”, nữ nhân viên mặc áo vàng cúi đầu đi đến trước mặt Trương Trần, có chút ngại ngùng lấy ra một đơn nhỏ, đỏ mặt nói: “Đây… Đây là tác phẩm của nghệ nhân nổi danh toàn quốc, giá trị cũng tốt ạ”.
“Đây là di vật của thời Đường, không chỉ là đá quý mà còn là đồ cổ nữa ạ…”.
Trương Trần bất lực lắc đầu, người con gái mặc áo vàng vừa nhìn đã biết là người mới. Anh trực tiếp nói: “Cô giới thiệu cho tôi đồ đắt nhất ở đây đi”.
“A Linh! Quay về vị trí làm việc của cô đi”, nữ nhân viên ban nãy lạnh lùng nói.
“Chị Lan Lan! Em…”, cô gái tên là A Linh thoạt nhìn có chút sợ hãi.
“Kệ cô ta, cô cứ nói đồ tốt nhất đi”, Trương Trần bình tĩnh nói.
“Đồ tốt nhất của tiệm chúng tôi đây ạ, nhưng cái đó rất đắt, thông thường không có ai mua ạ”, A Linh nhỏ giọng nói: “Hơn nữa cái này chúng tôi không quyết được, phải giám đốc mới được ạ”.
“Vậy thì đi gọi giám đốc của cô đến đây”, Trương Trần nói tiếp.
“Ha ha! Thằng nhóc này chọc tôi cười chết mất, đồ ở đây không mua được mà còn hỏi đồ đắt nhất”, người đàn ông trung niên cười lớn, ôm Lưu San rồi nói với nhân viên: “Cô nghe lời hắn đi, đi gọi giám đốc đến, tôi xem hắn ta mua đắt nhất kiểu gì”.
Lưu San cũng gật đầu, Trương Trần đúng là tự tìm cái chết. Cô ta cũng vội phụ họa vào, nói: “Đúng thế, ‘khách hàng lớn’ như này các cô không được bỏ lỡ đâu đấy”.
A Linh ngẩng đầu lên nhìn Trương Trần, Trương Trần cũng gật đầu, nghiêm túc nói: “Đi đi”.
A Linh gật đầu, chạy đi ra phía sau. Lúc này, mọi người xung quanh càng lúc càng nhiều, họ nhìn Trương Trần với vẻ bỡn cợt.
“Nghe nói tên này là tên ăn bám, lấy tiền của vợ ra ngoài bao gái, mấu chốt là vợ hắn cũng không có nhiều tiền”.
“Anh ngốc thật hay vờ ngốc vậy, chắc chắn có lý do gì, nếu không thì cô em đẫy đà kia chịu làm tiểu tam của hắn đấy?”
“…”.
Mấy người ở xung quanh đoán mò, còn Lưu San và người đàn ông trung niên và nữ nhân viên tên Lan Lan đều với vẻ mặt đứng xem truyện cười. Nếu nói ở đây ai biết được lai lịch của Trương Trần, ngoài Chu Viên Viên thì chắc chỉ có Lưu San rồi.
Khi cô ta biết Phương Thủy Y lấy một kẻ vô dụng thì cô ta vui mừng mời khách ăn uống no say ba ngày.
Dựa vào tên ăn bám này và tình hình hiện giờ của Phương Thủy Y mà đến mua đồ đắt nhất ở đây thì đúng là nực cười.
Trong lúc mọi người đang đoán già đoán non thì A Linh đi sau một người ba mươi tuổi, thoạt nhìn là người đàn ông có kinh nghiệm.
A Linh vội lên trước chỉ về phía Trương Trần, nhỏ giọng nói: “Giám đốc, chính là vị khách này”.
Giám đốc nghe vậy nhìn Trương Trần, anh ta khách khí nói: “Thưa anh, anh có biết đồ đắt nhất ở đây là thế nào không?”
“Tôi không hứng thú”, Trương Trần nói.
“Không sao, phần lớn đồ đắt của chúng tôi đều có được qua đấu giá, cũng có khi là vật quý sưu tầm được nhưng giá của nó thấp nhất đều là hàng trăm triệu”, giám đốc khẽ giải thích. Đồ đắt nhất nếu có người dám mua thì bọn họ dám bán. Tất nhiên chỉ cần khách hàng có thể đưa ra giá khởi điểm.
“Nói xong rồi thì cầm đến cho tôi xem”, Trương Trần vẫn với ngữ khí thản nhiên.
Giám đốc nghe thấy vậy thì chau mày, những chuyện trước đó A Linh cũng nói cho anh ta nghe rồi. Anh ta quét nhìn một lượt, phát hiện phần lớn người ở đây đều nhìn với ánh mắt giễu cợt. Anh ta vốn định ra giải thích khách khí hai câu, sau đó nói ra giá cả cũng coi như nể mặt Trương Trần để Trương Trần vẫn còn thể diện.
Hiện giờ Trương Trần nói lấy ra cho tôi xem đi, thật sự khiến anh ta có chút bất ngờ.
“Được thôi”, không bao lâu giám đốc gật đầu, gọi người cầm đến một cái hộp, bên ngoài được bọc cẩn thận.
“Khì khì! Thú vị đấy, người có thể bỏ ra số tiền này mua thì cả thành phố Trường Minh có không quá năm người đâu. Trong năm người này chưa có ai trẻ như này cả”, có người lên tiếng nói.
“Không chắc đâu, Long Quốc có ‘tàng long, ngọa long’ mà ”.
“Có tàng kiểu gì cũng không đến mức khiến tên ăn bám kia có tiền mua mà. Này ông anh, anh đánh giá cao thằng nhóc đó quá đấy”.
Lúc này, giám đốc tiệm đá quý nhận lấy hộp, trịnh trọng nói với Trương Trần: “Thưa anh, đây là đồ đắt nhất của tiệm chúng tôi, tên là Giọt Lệ Thủy Tinh, trên thế giới chỉ có một chiếc thôi. Chỉ cần mở ra thì thứ này chính là của anh, nó có giá trị ba trăm mười ba triệu. Nếu như không mua thì cũng phải bỏ ra 10%, anh có chắc chắn không?”
Giọng của giám đốc cũng khá ngưng trọng, tiệm này là anh ta phụ trách. Bất luận Trương Trần có tiền hay không thì thái độ của anh ta vẫn phải cương quyết. Vẫn phải nể mặt khách hàng nhưng nếu Trương Trần vẫn muốn mua thì anh ta cũng chỉ dám tin như thế. Nếu không thì đành phải chấp nhận thư triệu tập của luật sư thôi.
Mọi người nghe đến giá này thì hít một hơi nhưng nghĩ đến cái tên của dây chuyền thì mọi người cũng thấy phải thôi.
Giọt Lệ Thủy Tinh được đấu giá, lúc đó với giá là hai trăm mười triệu, còn mức độ quý giá của nó không nói cũng biết. Chỉ có điều bọn họ không ngờ nó lại trở thành đồ đắt nhất của tiệm Đại Đồng. Xem ra tiệm này cũng có khí thế thật.
“Ha ha! Trương Trần, anh bảo người ta mở ra đi, chẳng phải anh muốn mua sao?”, Lưu San hơi thở gấp gáp, cô ta cũng muốn mượn cơ hội này mở mang tầm mắt.
“Không mở được”, Chu Viên Viên đặt tay lên hộp, nói với Trương Trần.
Cô ta biết thân phận của Trương Trần, là ông chủ của Mạt Lâm nhưng nếu bỏ ra ba trăm triệu mua thứ này thì khéo sạt nghiệp mất.
“Không sao đâu, tôi mua tặng người ta ý mà”, Trương Trần lắc đầu, ra hiệu với giám đốc mở ra đi.
“Tặng Phương Thủy Y sao?”, Chu Viên Viên có chút buồn rầu hỏi. Trương Trần đúng là thật sự yêu thương Phương Thủy Y, đồ mấy trăm triệu nói tặng là tặng. Chỉ có điều Phương Thủy Y vẫn luôn coi thường anh, đúng là đáng tiếc.
“Không, tôi tặng cho mẹ tôi”, ánh mắt Trương Trần nói có chút dịu dàng. Năm đó anh đã từng thề, phải mua cái gì đó tốt nhất cho mẹ nhưng anh chưa từng làm được. Hiện giờ có chút thực lực nhưng mẹ anh đã không tận hưởng được rồi.
Không biết tại sao, Chu Viên Viên thở dài một cái, mặt đỏ ửng, hai tay mân mê vạt áo không nói gì thêm. Lúc này, giám đốc từ từ mở hộp ra, một chiếc dây chuyền màu xanh da trời xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Dưới sợi dây chuyền có gắn đá quý màu xanh da trời. Nhìn màu sắc đúng là tự nhiên, không tìm ra khuyết điểm gì, nó hoàn hảo đến nỗi thu hút ánh nhìn của các cô gái.
“Thưa anh, số tiền ba trăm triệu anh có thể trả trong vòng một tuần nhưng phải trả trước ba mươi triệu ạ”, lúc này giám đốc lên tiếng nói.
Lưu San cũng nhìn Trương Trần, cô ta muốn xem Trương Trần sẽ xử lý kiểu gì.
“Không cần đâu, lát nữa tôi sẽ đưa anh. Nhưng phải bảo bọn họ cút đi, hiểu không?”, Trương Trần lên tiếng nói.
Ánh mắt mọi người có chút kỳ quái nhìn đám người Lưu San. Ban nãy họ dùng cách này đuổi Trương Trần, khác nhau là ở chỗ, Trương Trần dùng cách này lên người họ nhưng số tiền cao gấp mười lần.
Giám đốc khẽ cười không nói gì. Ngay cả Lan Lan vì ba triệu tiền hoa hồng đuổi Trương Trần đi, tất nhiên anh ta cũng có thể làm như vậy. Chỉ cần lợi ích đủ lớn thì anh ta cũng có thể làm thế với Lưu San. Nhưng với điều kiện là Trương Trần lấy được số tiền này ra.
Trương Trần khẽ cười một tiếng, tất nhiên anh biết nỗi băn khoăn của giám đốc. Ngộ nhỡ đến lúc anh không lấy được tiền thì đúng là phải bồi thường một khoản rồi
“Trực tiếp quẹt thẻ ngân hàng đi”, Trương Trần lấy ra một chiếc thẻ nói.
Cảnh tượng này khiến mọi người thấy kỳ quái, thẻ có ba trăm triệu mà tùy ý lấy từ túi ra sao?
Giám đốc giật giật mí mắt, anh ta có chút run rẩy nhận lấy cái thẻ. Nếu không phải là Trương Trần nói năng không vấn đề gì thì anh ta còn tưởng Trương Trần là kẻ điên nữa. Nhưng rốt cuộc là kẻ điên hay là ông trùm khiêm tốn, rất nhanh có thể biết thôi.
Người trước thì họ sẽ không khách khí, còn người sau thì họ coi như bố mình. Giám đốc có chút run rẩy ấn một dãy số trên máy chuyển khoản, sau đó nhắm mắt dán thẻ của Trương Trần lên.
Tiếng tít vang lên khiến tim giám đốc run rẩy.
Âm thanh này anh ta vô cùng quen thuộc, anh ta làm bao nhiêu lần như này, đây là âm thanh chuyển khoản thành công. Lúc anh ta mở mắt ra, nhìn thấy số trên thẻ, anh ta không kìm nổi mà toàn thân cứng ngắc.