• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 81: Địa vị

“Trương Hạo, nếu hôm nay thằng sai vặt này không cút ra khỏi nhà họ Trương, vậy thì tôi sẽ không bước qua cánh cửa này nữa”, Trương Quốc Hồng nói mà không hề khoan nhượng, còn Trương Trần chỉ bất đắc dĩ thở dài một hơi.

Mặt mũi Trương Hạo cũng hoàn toàn sa sầm xuống. Hắn biết nếu cứ nói mãi như thế này chẳng có tác dụng gì, xem ra phải hi sinh tên gác cổng này rồi, nhưng trước khi đá gã ta đi, hắn cũng phải xác nhận được bản ghi âm của Trương Trần, tóm được điểm yếu của anh.

“Được, cô đã nói như vậy thì nếu tên Đại Mãnh này thực sự làm thế, tự khắc cháu sẽ làm theo ý của cô. Cô lấy bản ghi âm ra đây nghe đi, mọi người ở đây cả, cháu không cần phải nói dối gì đâu”.

“Được!”, Trương Quốc Hồng lập tức nhìn về phía Trương Trần: “Lấy ra đây đi, cho họ nghe xem...”

Nếu Trương Quốc Hồng không phải mẹ ruột của Phương Thủy Y chắc Trương Trần đã không kiềm chế được mà đạp phắt bà ta sang một bên. Nếu có bản ghi âm thật thì anh còn phải nói nhiều thế làm gì? Anh chỉ “khích đểu” thằng gác cổng này một tí, rồi thuận lợi vào trong, thế nhưng, anh làm được rồi, người ta cũng mời họ vào trong rồi.

Nào ngờ Trương Quốc Hồng cứ phải gợi hết mọi việc phía sau ra, bây giờ đến nước này rồi, đòi bản ghi âm, anh biết kiếm ở đâu?

“Không có!”, Trương Trần cứng rắn đáp lại.

“Ha ha, cô ơi, đây là chứng cứ mà cô nói đến à?” Trương Hạo vốn đã chuẩn bị sẵn tâm lý đá người ra ngoài, nghe được câu này bỗng sững người, sau đó lập tức bật cười ha hả.

“Cô ơi là cô, cháu thấy cô đang cố chứng minh bản thân nhỉ? Nếu để ông nội biết được, cô còn định cáo trạng nữa, ông nội không tìm cô để tính sổ đã là tốt lắm rồi, cô còn định ăn không nói có à?”

Trương Hạo lật người tình thế trong phút chốc, lời nói châm chọc không ngừng tuôn ra làm Trương Quốc Hồng nghe mà tức xì khói. Bà ta chỉ vào mặt Trương Trần, đanh giọng hỏi: “Không phải cậu nói có bản ghi âm hả, bản ghi âm đâu?”

Trương Trần im lặng không nói, sự việc đến mức này, anh nói thêm cũng chẳng có tác dụng gì, ai ngờ Trương Quốc Hồng cứ tiếp tục gây chuyện chứ.

“Được rồi, đừng giả bộ nữa, cô không cần thể diện chứ nhà họ Trương vẫn cần đấy. Cửa vẫn ở đây, mấy người thích vào thì vào, không thích vào thì thôi”, Trương Hạo hừ một tiếng, đi qua cổng lớn, hòn đá đè nặng trong lòng hắn cuối cùng cũng rơi xuống rồi.

“Cái thằng vô dụng này, nếu không có tại sao cậu phải nói như thế, làm tôi mất mặt, cậu vui lắm hả?”, Trương Quốc Hồng chỉ vào mặt Trương Trần mà chửi rủa.

“Ban nãy con đã nhắc nhở mẹ rồi!”, Trương Trần bình tĩnh đáp.

“Cậu... cậu vẫn còn cứng miệng!”, Trương Quốc Hồng càng thêm tức tối, bà ta có cảm giác như bị lột sạch quần áo vậy, ai cũng đang cười vào mặt bà ta.

“Mẹ, đừng nói nữa, Trương Trần cũng không ngờ mọi việc sẽ đến mức độ này mà. Chúng ta mau chóng vào trong thôi”, Phương Thủy Y chú ý thấy có người chỉ chỉ trỏ trỏ nên lập tức khuyên bảo.

Bấy giờ Trương Quốc Hồng mới chịu vào trong với đôi mắt đỏ ửng.

Nhà họ Trương rất rộng, xem ra phải chiếm tới hàng trăm mẫu đất, vườn hoa, đài phun nước, thảm cỏ, cần gì cũng có, ở chính giữa là một cái sảnh, bên trên treo biển hiệu dát vàng, viết hai chữ “Trương Gia” bằng kiểu chữ cuồng thảo rất to.

Lúc này trong sảnh lớn có hai chữ Trương Gia đã chật kín người, khi bốn người nhà Trương Trần tiến vào trong, họ nhanh chóng đón nhận những ánh mắt chăm chú.

Có một vài người tỏ ra chế giễu, vài người châm chọc, vài người khinh thường. Họ bị nhìn chòng chọc, đến cả người từng quen với xã hội muôn màu như Trương Trần cũng thấy phản cảm.

Trương Quốc Hồng ngượng ngập đến mức không biết nên khóc hay cười. Bà ta đi về phía trước, đột nhiên, dưới chân bị ai đó ngáng một cái. Bà ta hô ầm lên suýt ngã úp mặt xuống đất, may mà Phương Thiên Bàng ở bên cạnh nhanh nhẹn giơ tay đỡ kịp mới không để Trương Quốc Hồng xấu mặt trước đám đông.

“Vương Bình, cô làm cái gì thế?”, Trương Quốc Hồng vừa đứng vững đã quát ầm lên.

“Ôi chao, xin lỗi quá nha, không nhìn thấy cô đi tới. Không bị ngã đó chứ?”, người phụ nữ tên Vương Bình cất giọng áy náy, nhưng nhìn biểu cảm của người này sẽ biết ngay đây chỉ là một câu chế giễu thôi.

“Vương Bình à, một kẻ trộm, lại còn trộm của nhà mình, có gì mà phải xin lỗi? Không nhìn thấy thì không nhìn thấy thôi, bà ta ngã một cái rồi chết luôn được chắc?”

“Đúng đó, cái mạng hèn của một kẻ trộm, đến Diêm Vương còn ngại không muốn nhận, có gì đâu mà!”

Những người khác thấy vậy cũng đồng loạt liên tiếng hùa theo, nơi này toàn người có liên hệ trực tiếp với nhà họ Trương, ngoài huyết mạch chính của nhà họ Trương thì toàn là anh chị em họ hàng, quan hệ gần gũi.

“Tôi không lấy trộm, không phải do tôi làm. Lần này tôi đến đây là để giải thích chuyện này với bố!”, Trương Quốc Hồng ấm ức nói.

Phương Thủy Y cũng vội vàng nói đỡ cho mẹ: “Đúng đó, mấy người luôn miệng nói mẹ tôi lấy trộm, mấy người có chứng cứ không? Tôi còn dám nói mấy người nợ tiền tôi đấy!”

“Con nhỏ nứt mắt ra mà mồm miệng ghê gớm nhỉ!”, một người đàn ông đeo kính gọng vàng của nhà họ Trương cất giọng chế nhạo. Ông ta chính là anh họ về đằng nội của Trương Quốc Hồng - Trương Tái Sinh.

Chỉ thấy ông ta đẩy gọng kính, khinh thường: “Ý của cô là mẹ cô không lấy trộm đồ, thế chứng cứ đâu? Cô nói không phải là không phải à? Phải có sức thuyết phục chứ?”

“Đúng đó!”, sau khi Trương Tái Sinh lên tiếng, đám đông lục tục hùa theo: “Nếu các người đã nói các người không trộm, vậy thì xòe chứng cứ ra đây”.

“Được rồi được rồi, chuyện này đợi ông cụ ra rồi tính tiếp!”, có người phất phất tay với vẻ sốt ruột: “Trương Quốc Hồng, cô đi nghỉ ngơi trước đi. Đường sá xa xôi, chắc hẳn cũng mệt rồi”.

Trương Quốc Hồng gật gật đầu. Ở đây có biết bao người chĩa mùi dùi vào bà ta, bà ta cũng không muốn ở lại nữa. Chưa biết chừng lát nữa lại có thêm trò khỉ gì đó, vì thế bà ta lập tức rút lui, quay người rời khỏi nơi này.

Khi đi ra khỏi cửa, bà ta khẽ lau nước mắt. Phương Thiên Bàng dồn hết tâm tư lên vợ mình nên cũng lập tức đuổi theo.

Phương Thủy Y nóng lòng muốn đi theo bố mẹ, nhưng đột nhiên bị một cô gái bước vào kéo lại.

“Thủy Y, làm gì mà hấp ta hấp tấp thế?”, người này có vóc dáng hơi mập mạp, cô ta trang điểm rất đậm.

“Tôi, tôi...”, Phương Thủy Y hé miệng, không biết nên giải thích thế nào. Người kia bèn bật cười: “Ôi chao, tôi với tớ cái gì. Đi thôi, chị dẫn em đi chơi nè”.

“Í, ông chồng “bảo bối” của em cũng tới đây hả!”, cô gái kia liếc mắt nhìn Trương Trần.

“Chị ấy là Trương Yến, chị họ của tôi”, Phương Thủy Y giải thích một câu rồi nhìn về phía Trương Yến: “Chị cứ đi đi, chúng tôi không đi đâu!”

Trương Yến này chính là em gái ruột của Trương Hạo, kẻ đã gây khó dễ cho họ ở cổng vào.

“Khà khà, sao thế?”, Trương Yến cứ như không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô ta nhìn về phía Trương Trần: “Thật không thể ngờ là cậu vẫn còn mặt mũi tới đây!”

“Tại sao tôi không lại không có mặt mũi tới đây?”, Trương Trần hỏi.

“Hờ hờ, một kẻ ăn bám gia đình, suốt ngày trông mong vợ mình kiếm tiền, người như thế, cậu nói thử xem, mặt mũi ở đâu ra?”, lại có một âm thanh khác vọng tới, hóa ra chính là kẻ vừa tỏ ra cay độc với họ, Trương Hạo!

“Ố?”, Trương Yến kinh ngạc hỏi: “Trương Trần, thời gian dài như thế mà cậu vẫn còn ăn bám à? Sao không ra ngoài kiếm việc mà làm?”

Phương Thủy Y nghe thấy hai anh em nhà này chĩa mũi dùi về phía Trương Trần, thấy thêm vài hậu bối cách đó không xa đang bước tới nên lập tức nói: “Trương Yến, đây là chuyện của gia đình chúng tôi, hình như không liên quan gì đến chị đâu nhỉ?”

“Khà khà, Thủy Y, coi em nói gì kìa. Đều là người một nhà, chị không thể quan tâm vài câu sao. Vả lại, Trương Trần ăn bám là sự thật, có phải chị bịa ra bôi ra đâu, làm gì mà em phải nổi nóng thế!”

“Chị...”, Phương Thủy Y tức đến mức không nói lên lời.

“Được rồi được rồi, người một nhà cả mà!”, Trương Hạo khẽ cười một tiếng rồi nói: “Thủy Y, ban nãy em cũng đừng giận anh, anh không cố tình đâu. Dù sao thì anh với gia đình các em cũng chẳng có thù oán gì trực tiếp, anh làm vậy cũng chỉ vì nghe lệnh người ta thôi. Ai bảo hôm nay anh được phụ trách đón tiếp khách khứa chứ!”

“Anh nói vậy là có ý gì?”, Phương Thủy Y nhíu mày hỏi.

“Hờ hờ, đến lúc đó rồi em sẽ hiểu thôi. Em hỏi mẹ của em cũng được. Chúng mình chỉ là con cháu, cho dù muốn tham gia vào cũng không có quyền lên tiếng. Mà đừng nói mấy chuyện buồn phiền đó nữa, các em vất vả lắm mới đến đây được một chuyến, chúng ta ra ngoài thăm thú thôi”.

Trương Hạo nói với vẻ chân thành, trong lúc nói những câu này, ánh mắt hắn nhìn về phía Phương Thủy Y cũng không hề né tránh, khiến Phương Thủy Y không thể nhìn ra được hắn có đang nói dối hay không.

Thế nhưng, mẹ cô thì có chuyện gì được nữa? Chẳng lẽ vẫn là chuyện cây châm phượng à?

Phương Thủy Y cảm thấy buồn bực, cô đâu thể không buồn bực, dù sao cũng là mẹ của cô cơ mà.

Xem ra phải tìm thời gian nào đó để nói chuyện với ông ngoại, Phương Thủy Y nghĩ vậy.

“Cảm ơn ý tốt của hai người, tôi không đi đâu!”, Phương Thủy Y lắc đầu. Một phần vì cô không muốn liên can gì tới Trương Hạo, dù hắn luôn miệng bảo hắn được người ta sai khiến, nhưng việc gì cần làm vẫn làm rồi, phần nữa là họ đâu thân thiết với nhau, không cần thiết phải làm đến mức này.

“Thủy Y, không phải bọn anh nói em chứ, anh hỏi em một vấn đề nhé. Nếu thế hệ già lui xuống, có phải sẽ đến lượt chúng ta tiếp quản không?”, Trương Hạo lên tiếng hỏi.

Phương Thủy Y không biết câu này của Trương Hạo có ý gì, nhưng vẫn gật gật đầu. Cả thế giới luôn là như vậy, thế hệ già già đi, thế hệ trẻ trưởng thành sẽ tới tiếp quản, luôn phải luân hồi như thế.

“Khà khà, thì là vậy chứ gì nữa. Nhân lúc bây giờ một số con cháu lớp sau của nhà họ Trương vẫn chưa có thực quyền, sao em không tiếp tục với giới này nhiều hơn? Sau này em có quyền lên tiếng rồi cũng dễ dàng nói thay cho mẹ mình, đâu giống như bây giờ, không làm được gì cả”.

“Bây giờ chính là cơ hội tốt đấy!”, Trương Hạo từng bước dụ dỗ cô: “Tóm lại bây giờ chỗ này cũng không có chuyện gì để làm, chi bằng đi thăm thú nhiều hơn, kết giao thêm vài người bạn, sau này con đường phát triển cũng dễ dàng hơn, không phải à?”

Phương Thủy Y gật gật đầu, quả thực cô cũng thấy động lòng. Những lời Trương Hạo nói không phải không có lý, cô đồng ý rất dứt khoát.

“Khà khà, vậy chúng ta đi thôi. Em cũng không thường xuyên tới bên này lắm, để anh dẫn em đi”, Trương Hạo cười khà khà, hắn tỏ ra rất nhiệt tình.

“Vâng!”, Phương Thủy Y gật đầu, kéo theo Trương Trần đi theo hắn.

Cảnh tượng này bị Trương Hạo nhìn thấy, hắn khẽ nhíu mày nhưng vẫn cười: “Em dẫn theo cậu ta... Không ổn lắm đâu”.

“Anh ấy là chồng tôi, tại sao không thể dẫn theo được?”, Phương Thủy Y đáp.

Trương Yến khẽ giật giật Trương Hạo, nhỏ giọng nói với hắn: “Cứ để nó dẫn theo đi, nếu không nó không chịu đi đâu, khó ăn nói với Hàn Đông Vũ lắm”.

“Nhưng mà, dẫn theo thằng kia là cái thể loại gì?”, Trương Hạo tỏ ra khó xử.

“Nó tự thích đâm đầu vào chỗ buồn bực, ai quan tâm làm gì?”
Chương 82: Nói chuyện về tiền với tôi

Trương Hạo ngẫm nghĩ chút rồi gật đầu.

Hàn Đông Vũ chỉ nói bảo bọn họ đưa Phương Thủy Y đến chứ không nói là không được dẫn Trương Trần đến. Hơn nữa, nhìn tình hình trước mắt, nếu như bọn họ cứ ngăn cản Trương Trần thì chỉ e Phương Thủy Y vốn đã phòng bị bọn họ, lúc này nói thế nào cũng sẽ không đi.

Trương Hạo và Trương Yến nhìn nhau, sau đó gật đầu, cười nói: “Vậy thì được, đều là người một nhà, đi ra ngoài mở rộng tầm mắt cũng được. Chứ cứ để cậu ta ru rú ở nhà không biết gì, về lâu về dài sẽ thành kẻ vô dụng đấy”.

Phương Thủy Y gật đầu còn Trương Trần thì chau mày lại. Hai người này đúng là thay đổi cũng nhanh quá đi nhưng anh cũng không nghĩ gì nhiều. Dù sao thì anh cũng không biết một số mối quan hệ trong nhà họ Trương ở tỉnh An Hoa này.

Nhà họ Trương thật không hổ danh, dường như Trương Trần cũng hiểu được tại sao ban đầu Trương Thiên Lỗi đến với khí thế hống hách như vậy rồi.

Xe của những người đẳng cấp thấp một chút ở đây thấp nhất cũng là hai triệu tệ, chứ đâu như Hoài Bắc, xe hai triệu tệ thì chỉ thuộc về những ôm trùm thôi.

Mở cửa xe Maserati ra, Trương Hạo đắc ý nói: “Sao, Trương Trần, chưa từng ngồi xe xịn như này phải không? Lót một miếng đệm lên chỗ ngồi của cậu đi, đừng làm bẩn xe tôi”.

“Anh ăn nói kiểu gì vậy?”, Phương Thủy Y nói với vẻ không vui. Hai anh em nhà này cứ nhằm vào Trương Trần mà không tha, nói mấy câu mà câu nào cũng châm biếm anh.

“Được rồi được rồi”, Trương Trần thì cười coi như không có gì. Anh thật sự chưa từng ngồi xe Maserati nên anh cũng không có gì tranh cãi với mấy người này. Tất nhiên với điều kiện là bọn họ không được làm gì quá đáng quá.

Trương Hạo cũng bật cười, không công kích Phương Thủy Y nữa. Đợi đến nơi rồi mới bắt đầu ra tay.

Tiếng xe rú lên, xe Maserati rất nhanh đã phóng vọt đi.

“Chúng ta đang đi đâu đây?”, Phương Thủy Y hỏi.

“Ha ha, đến nơi mà người trẻ tuổi rất thích, đến nơi thì em sẽ biết thôi”, Trương Hạo mỉm cười, không giải thích gì nhiều.

Rất nhanh, mấy chiếc xe cùng lái đến một nơi vô cùng rộng, phía trước là một trang viên vô cùng tráng lệ.

Trương Hạo trực tiếp lái xe vào trong rồi dừng ở chỗ đậu xe.

Trương Trần quét nhìn một lượt qua rèm xe, mặc dù anh ẩn mình ở nhà họ Phương ba năm nhưng điều này không có nghĩa là tầm hiểu biết của anh hạn hẹp. Ngược lại, là người xuất thân từ nhà họ Trương ở thủ đô nên kiến thức của anh cũng nhiều hơn người khác.

Trang viên ở đây xây dựng theo phong cách quý tộc châu Âu, phía trước là bãi cỏ Bình Xuyên. Hiện giờ đang có mấy người cưỡi ngựa ở trên đó.

Lúc Trương Trần đang quan sát thì có mấy người bước lại. Trương Trần chỉ cảm thấy tay mình bị một tay ngọc ngà dùng lực kéo một cái, lúc này anh mới thu ánh mắt lại rồi nhìn về phía Phương Thủy Y.

Anh nhìn theo ánh mắt của Phương Thủy Y thì thấy ngoài mấy người đàn ông ăn mặc có chút hoa hoét thì có Hàn Đông Vũ là người đứng đầu với vẻ mặt đắc ý, thoạt nhìn cũng rất phong độ. Trong tay gã đang nghịch một miếng ngọc, ánh mắt đùa giỡn nhìn về phía Trương Trần và Phương Thủy Y.

“Một tên vô dụng mà Trương Thiên Lỗi cũng không giải quyết được. Là con cháu của nhà họ Trương, hắn ta cũng có năng lực đó chứ”, Hàn Đông Vũ thầm cười trong lòng, trong ánh mắt lóe lên vẻ dâm đãng nhưng nhanh chóng thu ánh mắt lại.

“Yeah! Cậu Trương đến muộn rồi, chúng tôi đến chơi được một lúc rồi đấy”, lúc này một người con trai nhuộm tóc xanh cười, nói.

“Ha ha! Cậu chủ Minh, cậu cũng biết là hôm nay tình huống đặc biệt, tôi đến được cũng không dễ dàng gì mà”.

“Cũng phải, vậy không gây phiền phức cho cậu nữa. Cậu không giới thiệu một chút hai người bên cạnh cậu sao?”, người được gọi là cậu chủ Minh kia chỉ vào phía Trương Trần và Phương Thủy Y, hỏi Trương Hạo.

“Bọn họ ư?”, Trương Hạo cười một tiếng rồi nói: “Phương Thủy Y, người có nhan sắc bậc nhất của nhà họ Trương chúng tôi, các người có biết không? Còn về người con trai này, là người đàn ông của Phương Thủy Y đấy”.

“À, tôi từng nghe nói rồi. Chính là cái tên ăn bám nổi tiếng đó hả?”, một người dáng vẻ thấp cười nói. Phía sau hắn ta còn có mấy cô gái mặc bikini đang cười tủm.

Trương Trần trầm mặc không nói gì, còn khuôn mặt nhỏ nhắn của Phương Thủy Y lạnh toát. Cô nhìn Trương Hạo nói với vẻ không vui: “Là Hàn Đông Vũ bảo anh lừa chúng tôi đến đây?”

“Ha ha! Thủy Y, sao lại nói là lừa đến đây? Tôi biết là trước đây chúng ta từng có hiểu nhầm nhưng thời gian lâu như vậy rồi, cô không cho tôi cơ hội được giải thích, sao phải vậy chứ?”, Hàn Đông Vũ cười nói. Những người khác đều phụ họa vào, còn mấy cô gái đến đây là vật ‘chơi bời’ thì đều nhìn Phương Thủy Y với ánh mắt đố kỵ.

Phương Thủy Y hừ lạnh một tiếng nắm chặt tay Trương Trần, nhìn Hàn Đông Vũ nói: “Tôi với anh không có gì để nói cả, tạm biệt”.

Nói xong, Phương Thủy Y kéo tay Trương Trần định rời đi. Cô nhìn thấy Hàn Đông Vũ là loại người lòng lang dạ sói thì cô đã thấy sởn gai ốc rồi nên không có hứng thú ở lại đây.

“Thủy Y! Đã đến đây rồi thì chơi một lát đã. Cậu Hàn cũng thật lòng muốn hòa giải với cô mà”, Trương Yến cười hì hì rồi ngăn Phương Thủy Y lại. Cô ta lắc lắc chìa khóa trong tay, nói với vẻ khó xử: “Chúng ta vừa mới đến mà, không thể đưa các người về bây giờ được?”

Ý của Trương Yến đã rất rõ ràng rồi. Nếu cô muốn đi thì chỉ có thể đi bộ về thôi, chúng tôi chỉ đưa các người đến chứ không đưa về được.

Trương Trần đột nhiên mỉm cười, đám gia tộc lớn này cũng thú vị thật đó, đã không có bản lĩnh nhưng vẫn cứ gạ đánh nhau thế sao.

“Thủy Y, nghe lời họ đi, nếu đã đến rồi thì cứ chơi chút đã, có gì đâu”, Trương Trần cười hì hì nói.

“Yên tâm”, Trương Trần nhìn sự mâu thuẫn trong mắt Phương Thủy Y, nhỏ giọng nói một câu vào tai cô. Có anh ở đây thì cô cũng không cần lo lắng gì hết.

“Không đúng! Chỗ này từ lúc nào là chỗ anh có thể lên tiếng vậy, còn dám chơi ở đây nữa, lấy cái gì để chơi”, cái tên được gọi là cậu chủ Minh nói với vẻ khinh bỉ.

Ở đây người đàn ông nào không có bối cảnh không có tiền là không được. Còn phụ nữ không có cũng không sao, chỉ cần xinh đẹp là được. Và Trương Trần cả hai cái đều không có.

“Đúng thế”, có người phụ hòa vào: “Đây là đâu chứ, nếu không có gia thế trăm triệu thì không vào được cửa lớn ở đây đâu. Người anh em… Người anh em nói một câu chẳng dễ nghe chút nào, còn không đáng tiền bằng một cây xì gà của tôi, anh lấy gì để chơi đây”.

Mọi người nghe thấy thì đều bật cười, Phương Thủy Y thì đỏ ửng mặt lên. Lúc này Hàn Đông Vũ ho khan hai cái, mọi người mới im miệng lại.

“Được rồi, coi như thôi đi, đến thì đã đến rồi, nếu không thì định đuổi người thật sao?”

“Thôi được, nể mặt cậu Hàn vậy. Nhưng chúng tôi phải nói trước nhé, thằng nhóc này nghèo rớt thế này, đến tiền ăn cơm còn phải do Phương Thủy Y bỏ ra. Mọi người nể mặt cậu nên mới cho hắn ở lại nhưng nếu muốn chơi thì cậu sẽ phải gánh số tiền đó nha, chúng tôi không quan tâm đâu”, cậu chủ Minh cười ha ha nói.

“Được rồi, chuyện nhỏ”, Hàn Đông Vũ khoát khoát tay, tất nhiên Trương Trần cũng không để ý. Nhưng quan trọng không phải ở Trương Trần mà ở Phương Thủy Y.

“Ha ha! Cái miệng của các người ngậm miệng lại là tiền rồi, các người dám nói đến tiền với tôi sao?”, Trương Trần cười híp mắt, nói.

Hàn Đông Vũ và đám cậu chủ Minh đều sững người ra. Bọn họ không ngờ Trương Trần lại dám có dũng khí lên tiếng.

Hàn Đông Vũ không biết thân phận thật sự của Trương Trần vì Trương Thiên Lỗi không nói cho gã biết. Nếu như nói rồi, ngộ nhỡ nhà họ Hàn cũng muốn nhúng tay vào kinh doanh thuốc thì bọn họ sẽ tổn thất lớn.

“Gì vậy, anh đứng ở lập trường nào nói chuyện với chúng tôi. Ở đây, một cái xe bất kỳ nào cũng mấy triệu tệ rồi, đều là sự thật bày ra trước mắt anh đấy”, cậu chủ Minh không kìm được mà chế giễu.

“Chỉ chỗ này thôi sao? Vậy mà cũng gọi là có tiền?”, Trương Trần cười khinh bỉ rồi lắc đầu, trong ánh mắt lộ ra vẻ coi thường khiến đám cậu chủ này đều sửng sốt.

Dường như, ánh mắt này chỉ có bọn họ mới có tư cách. Vậy mà tên vô dụng này… Dựa vào đâu cơ chứ?

Phương Thủy Y cũng sững người ra. Mặc dù cô hiểu như này là hơi khoa trương chút, cũng như để lấy lại chút thể diện thôi nhưng những chiếc xe ở đây cộng lại cũng lên đến mấy chục triệu tệ. Mà đây chỉ là mấy xe thường mà thôi, lời này của Trương Trần phải chăng khoa trương quá chăng?

“Anh ngậm miệng lại đi”, Phương Thủy Y nhéo Trương Trần một cái để tránh lát nữa anh lại nói ra những lời gây sốc.

“Em lo cái gì chứ, anh đâu có điên”, Trương Trần nhỏ giọng nói ghé sát bên tai Phương Thủy Y, khiến cô đỏ ửng mặt.

Cảnh tượng này lọt vào mắt Hàn Đông Vũ khiến gã vô cùng phẫn nộ. Trong mắt gã, Phương Thủy Y là đồ chơi của gã, sao cô có thể thân mật với người khác như vậy.

“Ha ha! Anh Trương… Nếu anh đã nói thế, vậy anh nói xem thế nào mới gọi là có tiền?”

“Như này đi, người nghèo nhất trong chỗ chúng tôi là Khai Khai, cậu ta có thể lấy ra ba mươi triệu tệ tiền mặt ngay bây giờ và trước mặt anh luôn, vậy anh có thể lấy ra được bao nhiêu?”, cậu chủ Minh tức giận cười hỏi.

“Các người lấy ra được bao nhiêu thì tôi đều sẽ nhiều hơn”, Trương Trần vẫn nói rất thản nhiên, đó là giọng điệu vô cùng nghiêm túc khiến nhóm người này đều không hiểu.

Bọn họ liếc nhìn nhau dường như muốn hỏi, tên nhóc này có đúng là tên vô dụng như cậu Hàn nói không? Nhưng bây giờ có thể thấy một ưu điểm chính là anh ta chém gió giỏi đến mức họ đều có cái nhìn nghi ngờ về cuộc đời.

Hàn Đông Vũ đột nhiên cười ha ha, nói: “Mọi người đừng coi thường người ta nữa, biết đâu người ta giấu nghề thì sao. Không biết không có nghĩa không có, chúng ta đừng có nói quá thế chứ”.

“Cậu Trương! Nếu cậu đã nói đến mức này thì tôi cũng không thêm tiền giúp cậu nữa, chúng ta ai lo thân người đó, có chơi không?”

“Ừm”, Trương Trần dường như cũng thấy hứng thú, hỏi: “Chơi thế nào đây?”

“Rất đơn giản”, Hàn Đông Vũ chỉ tay một cái nói: “Nhìn thấy những con ngựa phía trước kia không, chúng ta sẽ cược ngựa, ngựa ai mua mà về đích đầu tiên thì người đó thắng. Quy tắc chỉ đơn giản thế thôi”.

“Ố”, Trương Trần trầm ngâm một lát, còn Phương Thủy Y vội nói: “Chúng tôi không chơi”.

“Hí?”, Hàn Đông Vũ cười ha ha nói: “Thủy Y! Chơi thôi mà, anh Trương đã nói thế rồi, cô không để ý đến thể diện của người ta sao?”

“Như này đi, trận đầu nếu anh ta thua thì chúng tôi không tính. Nếu anh ta thắng, muốn chúng tôi bỏ bao nhiêu thì bỏ bấy nhiêu. Như vậy cô không lo nữa chứ?”

“Ha ha! Thủy Y, cậu ta muốn chơi thì để cậu ta chơi đi”.
Chương 83: Đánh cược mười triệu tệ

Trương Yến ở bên cạnh kéo tay Phương Thủy Y, an ủi: “Cô đừng sợ, kể cả không được thì vẫn còn chúng tôi cơ mà”.

Làm sao mà Trương Trần không nhìn ra suy nghĩ của đám người này nhưng ai nói là anh chắc chắn sẽ thua cơ chứ.

Lúc này anh cũng không có cách nào giải thích với Phương Thủy Y, giống như ban đầu mua bình hoa kia vậy. Anh nắm chặt tay nhỏ của Phương Thủy Y, nói: “Đừng lo lắng, hãy tin anh”.

Phương Thủy Y do dự một lát rồi mới cắn răng gật đầu. Thật ra, chơi một lát thì cô vẫn đồng ý nhưng đám người này là lũ ăn người không thèm nhả xương ra, căn bản là đám người không thiếu gì tiền. Chỉ cần Trương Trần chơi vào thì sẽ không dễ dàng mà thoát thân được.

“Ha ha! Thích thật, nếu hôm nay anh Trương đã đến đây thì tôi cũng không có gì phải e ngại nữa”.

Hàn Đông Vũ cười ha ha, gã cũng không biết Trương Trần lấy đâu ra sự tự tin như thế. Nhưng điều này không quan trọng, quan trọng là đây là địa bàn của gã. Hàn Đông Vũ khoát tay một cái, lập tức có một quản gia vội bước vào.

“Ông Triệu! Dắt hết ngựa của tôi ra đây”.

“Vâng thưa cậu chủ”, rất nhanh trên sân có mười mấy con ngựa, quản gia dẫn mấy người đi cho chúng ăn.

Hàn Đông Vũ chỉ vào đám ngựa đó nói: “Những con này đều là ngựa mới, năng lực cụ thể thế nào thì không ai biết được. Mọi người tùy ý chọn một con may mắn cho mình là được. Tôi nói như vậy anh Trương có thể hiểu không?”

“Ha ha! Vậy thì chơi luôn thôi”, Trương Trần cười một tiếng, nói.

“Vậy thì được”, Hàn Đông Vũ gật đầu, trong lòng thầm cười lạnh. Gã không biết Trương Trần lấy đâu ra sự tự tin đến thế nhưng cứ thử rồi sẽ biết.

Gã hỏi thăm dò: “Chúng ta hai triệu một trận, không có vấn đề gì chứ?”

“Được, cứ quyết định như vậy đi…”, cậu chủ Minh lập tức đáp.

Thông thường họ chơi hai trăm ngàn tệ một trận, một ngày chơi mười lượt là được. Nhưng giờ Trương Trần xuất hiện, cộng với giọng điệu ngông cuồng của Trương Trần, do đó cậu chủ Minh lên tiếng đồng ý luôn.

Những người khác cũng gật đầu, với ý là không vấn đề gì.

“Như này… Không ổn lắm nhỉ”, Trương Trần lắc đầu, anh vẫn chưa kịp nói tiếp thì nghe thấy giọng cậu chủ Minh quát lên: “Anh Trương! Anh luôn miệng nói anh có nhiều tiền hơn chúng tôi, thế mà có hai triệu tệ đã sợ rồi?”

“Đúng vậy! Anh Trương nếu sợ thì có thể nói thẳng ra, không sao đâu”, những người khác cũng nói phụ họa vào.

“Không không không…”, Trương Trần cười lắc đầu, nói: “Ý của tôi là hai triệu ít quá, chơi cũng được nhưng chơi lớn chút đi. Mười triệu làm tiền cọc, nếu ai tự tin thì có thể tăng thêm tiền cọc”.

Lúc Trương Trần nói câu này thì mọi người đều trợn trừng mắt, đặc biệt là cậu chủ Minh. Ban nãy hắn ta còn nói người ta là hai triệu tệ không dám chơi. Giờ thì hay rồi, người ta còn nâng lên mười triệu tệ luôn.

Đây chẳng phải là đang tát vào mặt bọn họ sao?

Cậu chủ Minh cắn răng, gật đầu nói: “Chỉ cần anh có thể lấy ra được và cậu Hàn không có ý kiến gì thì hôm nay tôi sẽ chơi cùng với anh”.

Lần này, những người phụ họa không nhiều như ban nãy nữa. Dù sao thì mười triệu đối với họ cũng là con số không nhỏ. Hơn nữa, bọn họ cũng không phải là con cháu trong những gia tộc lớn nên không thể nào so sánh với Hàn Đông Vũ và cậu chủ Minh được.

Hàn Đông Vũ cũng ngây người ra, gã càng lúc càng không hiểu nổi người đàn ông mặc đồ vỉa hè này. Nhưng nếu đã như này thì gã đường đường là cậu chủ nhà họ Hàn tất nhiên sẽ không thể yếu thế được. Hơn nữa, gã cũng phải nhân cơ hội này hạ gục Trương Trần và Phương Thủy Y.

“Vậy thì được”, Hàn Đông Vũ nói một câu chắc nịch: “Vậy theo như lời của anh Trương đi, đặt cược mười triệu tệ”.

Hàn Đông Vũ vừa dứt lời, gã liền đập lên bàn một chiếc thẻ ngân hàng, tiếp đó mấy người cũng lấy ra mười triệu.

“Anh Trương”, Hàn Đông Vũ cười nói.

Anh em Trương Hạo và Trương Yến cũng nhìn Trương Trần, bọn họ muốn xem tên nhà quê khẩu khí lớn này đến lúc quan trọng có thể lấy ra được hay không?

Trương Trần cũng không khiến mọi người thất vọng, anh lắc đầu nói: “Hiện giờ tôi không lấy ra được nhưng… Tôi có thể viết giấy nợ, nếu các người thắng tôi thì tất nhiên tiền sẽ dâng lên cho các người”.

“Xời, đừng giả vờ nữa, được thì được, nếu không lấy ra được mười triệu tệ, đến lúc đó cứ coi như đưa anh đến đồn công an thì chúng tôi vẫn chịu thiệt”.

“Không lấy được tiền ra thì giả bộ làm gì, khoác lác không kém đâu nhỉ, đúng là tên vô dụng, nhanh cút đi”, đám phú nhị đại hừ lạnh khinh bỉ. Sở dĩ bọn họ nói như vậy, một là muốn giúp sức thêm cho Hàn Đông Vũ, hai là bọn họ đều có thực lực này.

“Không sao”, Hàn Đông Vũ ha hả cười, gã còn mong Trương Trần nói câu này quá ý chứ.

Đến lúc Trương Trần thua không có tiền thì chẳng phải gã sẽ có thể tùy ý xử lý Trương Trần rồi sao?

Vừa nghĩ đến lúc có thể hành hạ Trương Trần, bắt Trương Trần phải đứng ở một bên nhìn mình ‘vui đùa’ với Phương Thủy Y là trong lòng gã đã thấy sảng khoái vô cùng. Gã ngay lập tức gọi một luật sư đến, cười nói: “Chúng ta nên tin vào anh Trương, ghi nợ thì ghi nợ, không vấn đề”.

“Trương Trần, anh điên rồi à?”, Phương Thủy Y lớn tiếng hét lên. Nhìn thấy luật sư đến, cô liền thấy không ổn. Chỉ cần ấn dấu vân tay thì sau khi thua họ sẽ dùng cái gì để trả đây?

Bán cả nhà họ đi cũng không được mười triệu tệ!

“Thủy Y! Cô không cần lo đâu, tôi đã nói rồi, trận thứ nhất chơi vui thôi, thắng thì thuộc về anh ta còn thua thì tính là của chúng tôi”, Hàn Đông Vũ vội nói. Cơ hội lớn thế này làm sao có thể để Trương Trần chạy thoát được.

Trương Yến và Trương Hạo cũng vội lại khuyên ngăn, đại ý là có gì vẫn còn bọn họ nữa, mười triệu tệ này bọn họ cũng có thể bỏ ra cùng được. Hơn nữa, mọi người cứ ồ ạt xông lên ngăn cách cô và Trương Trần nên cô có nói gì thì anh cũng không nghe thấy.

Tất nhiên là Trương Trần thấy không sao, anh ném bản hợp đồng của luật sư sang một bên. Anh vẫn chưa thua cơ mà, dựa vào đâu mà phải in dấu tay chứ?

Hàn Đông Vũ cười không thèm để ý, hô mọi người đi về phía trước.

Những con ngựa phía trước đều có in chữ số, mỗi người đều vội hô lên số ngựa mình ưng ý, sau đó ném thẻ ngân hàng của mình lên bàn.

“Tôi chọn con số một”, Hàn Đông Vũ chỉ tay về phía con ngựa lớn toàn thân màu trắng tuyết, nói với vẻ tự tin.

“Ha ha, ngựa tốt của ta, không được thua đấy nhé”, Hàn Đông Vũ cười ha ha, sau đó lau cổ ngựa một cái, lúc này mọi người đều trợn tròn mắt lên.

Mồ hôi ngựa có màu đỏ của máu, trông vô cùng hút mắt trong lòng bàn tay của Hàn Đông Vũ.

Những người ở đây đều là dân chơi, làm sao họ không biết đây chính là loại ‘Hãn huyết bảo mã’ chứ. Lần này bọn họ không có tâm trạng đi theo dõi Trương Trần mà toàn lo lắng cho bản thân mình.

Trò chơi này chỉ có người thắng cuộc duy nhất thôi, nói như vậy thì ngoài người đứng thứ nhất, tất cả đều thua hết.

Trương Trần nhìn mà thấy rất hứng thú, lúc này chỉ tay về phía con ngựa nhỏ chỉ biết ăn cỏ ở đằng kia, nói đầy tự tin: “Tôi chọn nó”.

“Cái gì cơ?”, Phương Thủy Y vốn đã rất lo lắng, khi thấy Trương Trần chỉ vào con ngựa đó thì cô càng không yên tâm. Kể cả cô không hiểu gì về ngựa nhưng cũng có thể nhìn ra con ngựa đó không tốt, chỉ dám đi lại ở bên rìa đó, chứ đâu có thực lực để đọ tốc độ với những con ngựa lớn kia?

Những người khác khi nhìn thấy con ngựa mà Trương Trần chọn thì cũng ngây người ra, lập tức cười ồ lên.

Hàn Đông Vũ cũng không kìm nổi, đây là sân chơi của gã nên gã hiểu nhất, con ngựa đó chỉ là cho đến đây cho đủ số lượng thôi.

“Anh Trương! Đây là lần đầu anh đến đây, đừng để người khác nói là tôi bắt nạt anh nhé, anh chọn lại một con đi”.

“Không, tôi chọn nó”, Trương Trần nói một cách chắc chắn.

Hàn Đông Vũ cũng không nói gì nhiều, Trương Trần tự tìm cái chết và gã cũng mong như thế. Ban nãy gã có lòng nhắc nhở một câu, sợ đến lúc Trương Trần và Phương Thủy Y không thừa nhận thì chết.

“Trương Trần! Nếu anh nghe lời thì bây giờ quay về với tôi”, Phương Thủy Y hít một hơi sâu, đôi mắt to tròn nhìn Trương Trần nói rất nghiêm túc. Những thứ đồ chơi của đám con nhà giàu thì họ không chơi nổi. Hơn nữa sau khi Trương Trần chọn phải con ngựa ốm đó thì càng không thể chơi được.

“Vợ à, giờ vẫn còn đường lui sao, đao đã kề trên cổ rồi, em cứ xem là được rồi”.

“Xem cái gì, xem anh thua thế nào hả? Nếu anh thua thì khoản nợ này chúng ta trả kiểu gì, sao anh không biết phấn đấu gì thế?”, Phương Thủy Y tức giận hỏi.

Trương Trần cũng có chút bất lực, anh cũng không nghĩ gì nhiều. Chỉ là đám người này gây sự thì anh muốn nhân cơ hội này cho chúng một bài học nhưng Phương Thủy Y lại quan tâm quá hóa loạn.

“Ai ya”, Trương Trần vỗ hai tay vào nhau rồi nói nhỏ bên tai Phương Thủy Y: “Em yên tâm, anh khám bệnh cho mọi người thời gian dài như vậy nên cũng có chút tiền phòng thân, đủ để chơi trận này”.

“Tiền phòng thân?”, Phương Thủy Y ánh mắt sáng ngời nhưng rồi lại ảm đạm. Tiền đó thì cũng không có tác dụng gì, lát nữa thì cũng thua hết thôi.

Hơn nữa, tên khốn này lúc này mới nói mình có tiền phòng thân, lại còn là khoản lớn hơn chục triệu tệ nữa, đúng là đáng ghét.

Phương Thủy Y nắm chặt nắm đấm, mặc dù trong lòng cô không lo nhưng……..

Tên Trương Trần này to gan thật, có chút tiền mà dám chơi thế, làm sao mà đám người kia tha cho được, sớm muốn cũng hết sạch.

Anh em Trương Yến nhìn Phương Thủy Y mà nghiến răng nghiến lợi, đúng lúc này giọng nói của Trương Trần lại vang lên: “Trương Hạo, Trương Yến, các người cũng cược đi”.

“Không, không, không cần đâu”, thấy Trương Trần mời nhiệt tình, anh em Trương Hạo vội khoát tay từ chối. Đùa gì vậy, bọn họ đâu có phải con cháu gia tộc giàu có như Trương Thiên Lỗi, nếu như chơi như này thì chẳng phải họ sẽ trở nên nghèo rớt sao?

“Ý gì vậy? Các người không chơi sao?”, Trương Trần trợn to mắt, sau đó ném tấm biển của con ngựa mình chọn sang một bên, nói với vẻ không vui: “Nếu đã vậy thì tôi cũng không chơi nữa…”.

“Trò gì vậy?”, Hàn Đông Vũ cũng đứng lên nhìn về phía anh em Trương Hạo, quát lên: “Các người không chơi ư? Không nể mặt người khác vậy sao?”

“…..”, anh em Trương Hạo lúc này thầm mắng Trương Trần một trăm lần. Cái tên khốn kiếp này, tại sao phải kéo cả bọn họ vào nữa. Nếu như bọn họ không đồng ý thì Hàn Đông Vũ sẽ không tha cho bọn họ. Như này phải làm thế nào mới được đây?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK