Giờ phút này
Phương Thủy Y sâu sắc cảm nhận được cảm giác an toàn! Dù sao thì có ai mà không muốn được bảo vệ cơ chứ!
Nhưng khi cô nhìn vào đám đông đang xem náo nhiệt xung quanh và tất cả những người nhà họ Phương, trái tim cô lập tức trở nên căng thẳng!
Lời nói cuả Trương Trần đầy ngạo mạn, còn đánh bác hai của cô. Cho dù được hả giận thế nhưng tiếp theo phải thu dọn chuyện này thế nào đây?
Mọi người liên tục chế nhạo anh, một số người nhìn anh như tên điên, một số khác lại hả hê, coi anh như một thằng ngốc.
Yêu cầu cậu chủ Triệu đích thân tới đây, sợ là đầu óc anh bị úng nước rồi. Bữa tiệc tối nay là do Triệu Ngọc Sinh tổ chức, có thể nói bảo vệ nơi này tất cả đều là người của hắn ta. Nếu như nói Trương Trần kéo Phương Thủy Y bỏ chạy ngay bây giờ có khi còn kịp, đợi Triệu Ngọc Sin đến đây rồi thì có chạy đằng trời!
“Phương Thiên Quang, ông còn ngây ra đó làm gì, vợ của ông bị đánh rồi đấy, ông còn chờ đợi gì nữa hả?", Vương Diễm hai mắt đỏ bừng, tóc tai bù xù, đứng lên vung tay. Bà ta hận bây giờ không thể một ngụm cắn chết tên súc sinh Trương Trần kia, bà ta bị đá hai cái trước mặt nhiều người như vậy, sau này làm sao còn mặt mũi gặp người khác nữa chứ?
Phương Thiên Quang cau mày, rõ ràng ông ta suy nghĩ sâu sắc hơn người đàn bà Vương Diễm này. Nếu ở một dịp như này mà ông ta cứ dây dưa, không có phong độ thì nhất định sẽ để lại ấn tượng xấu cho mọi người.
Cách tốt nhất là thông báo cho ông chủ ở đây, cho dù Triệu Ngọc Sinh có dùng cách gì đi chăng nữa thì cũng là danh chính ngôn thuận!
Nghĩ tới đây, Phương Thiên Quang an ủi vợ mình, nói với Trương Trần: "Được thôi, vậy thì để cậu Triệu đến nói chuyện với cậu!"
"Thiên Quang, sao con có thể nhượng bộ được, con làm mẹ quá thất vọng!", bà cụ Phương tức đến run người, khuôn mặt già nua trông có chút gớm ghiếc!
"Mẹ, Trương Trần gây rối thế nào là chuyện của nó, nếu nhà họ Phương chúng ta cũng cãi nhau với nó ở đây rồi tự tìm người xử lý, vậy thì cậu Triệu sẽ nghĩ thế nào chứ. Dù sao ông chủ chỗ này cũng là Triệu Ngọc Sinh, còn chúng ta chỉ là khách!”
"Mà con còn nghe nói, trước kia thằng ranh Trương Trần này từng đắc tội với cậu Triệu, vừa hay mượn cơ hội này dạy cho nó một bài học, đây không phải là một công đôi việc hay sao?"
Phương Thiên Quang kiên nhẫn giải thích vài câu, sau đó nói với con gái của Phương Thiên Thành: "Như Như, cháu mau đi thông báo cho cậu Triệu đi!"
"À, vâng, vâng ạ!", được Phương Thiên Quang gợi ý, Phương Như lập tức chạy tới phòng 103 thông báo cho Triệu Ngọc Sinh!
Sau khi nghe giải thích xong, bà cụ cũng tạm thời bình tĩnh lại. Nhưng ánh mắt bà ta nhìn Trương Trần như thể hận không thể róc xương lóc thịt anh ra.
Cái thứ rác rưởi này cho tới bây giờ vẫn chưa ly hôn với Phương Thủy Y, lại còn gây chuyện trong bữa tiệc, khiến cho những anh tài trong giới kinh doanh được dịp chê cười nhà họ Phương bọn họ. Có thể tưởng tượng được bà ta tức giận đến nhường nào!
"Nào, mặc kệ bọn họ. Chúng ta tiếp tục uống rượu!", Trương Trần không quan tâm mấy người này nghĩ gì, anh lại rót rượu cho Phương Thủy Y rồi mỉm cười, một hơi uống cạn rượu trong ly!
"Trương Trần...", Phương Thủy Y lo lắng dậm chân một cái, cô thật rất muốn bổ đầu Trương Trần ra xem cái thằng cha này rốt cuộc đang nghĩ cái gì, anh có biết đây là chỗ nào không, giờ lại còn muốn gọi Triệu Ngọc Sinh đến đây nữa, đã thế lại vẫn còn lòng dạ mà uống rượu!
"Em đừng lo lắng, vì anh mà mấy năm nay em đã phải chịu đựng nhiều lời châm chọc. Anh từng nói, sau này anh sẽ không bao giờ để em phải chịu uất ức nữa, cho dù hắn ta có là người nhà họ Triệu!", Trương Trần dịu dàng nhìn Phương Thủy Y nói!
Cho dù Trương Trần năm lần bảy lượt nhấn mạnh, nhưng Phương Thủy Y vẫn không yên tâm. Trương Trần dựa vào cái gì chứ, dựa vào bản lĩnh ngủ ngày ba năm nay của anh sao?
Trương Trần nhận thấy lời giải thích của mình không có sức thuyết phục, đành bất lực mỉm cười, đúng là so sánh với những việc anh từng làm thì lời nói của anh lúc này quá yết ớt và không có trọng lượng. Chỉ có thể đợi lát nữa dùng hành động để chứng minh thôi!
Trong phòng, Triệu Ngọc Sinh nhận được tin thì vô cùng tức giận, trực tiếp quăng đổ mấy cái ly trên bàn. Sau đó lãnh đạm đi cùng Phương Như tới đại sảnh!
Hắn ngược lại muốn nhìn xem, thằng con rể vô dụng của nhà họ Phương này, bây giờ lấy đâu ra can đảm dám phá hỏng chuyện tốt của hắn. Còn dám đánh người trong bữa tiệc của hắn nữa!
“Cậu Triệu…”
“Cậu chủ…”
Một số vệ sĩ tập trung bên cạnh và cung kính chào Triệu Ngọc Sinh, hắn chỉ thờ ơ gật đầu rồi bước nhanh về phía đại sảnh!
"Cậu Triệu tới rồi...", không biết ai trong đám người hô lên, những người đứng xem náo nhiệt và người nhà họ Phương đều quay lại nhìn. Qủa nhiên là Triệu Ngọc Sinh đang đi về phía này cùng với bảy tám người đàn ông lực lưỡng.
Bọn họ tự động tránh ra hai bên, nhường đường cho chủ nhân của bữa tiệc đi tới!
Triệu Ngọc Sinh sải bước đến trước mặt Trương Trần, ánh mắt hắn ta lướt qua Phương Thủy Y đã đỏ bừng hai má. Sau đó nhìn về phía Trương Trần đang thờ ơ đứng bên cạnh.
“Đúng là không biết điều!", Triệu Ngọc Sinh cười lạnh, nói: "Trương Trần, bữa tiệc của tao mày không mời mà đến, tao cũng không nói gì. Một tên ăn mày không có cơm ăn tao có thể hào phóng mà bố thí cho, nhưng mà tên ăn mày này không những ăn không cơm của tao, lại còn muốn gây rối nữa. Mày nói xem, tao nên xử lý tên ăn mày đó như thế nào?”
Mọi người không ngừng gật đầu, nhà họ Triệu đúng là nhà họ Triệu, xử lý sự việc vừa độc đoán lại ôn hòa. Triệu Ngọc Sinh không trực tiếp ra tay, mà lời nói và hành động của hắn giống như một quý ông lịch thiệp, trong lời nói còn so sánh Trương Trần với một tên ăn mày nữa!
“Cậu Triệu, không cần khách khí với hắn ta nữa. Hắn đã đạp lên mặt cậu rồi, nếu cậu đã đích thân tới, vậy thì cứ đánh gãy hai chân, cho hắn ta một bài học nhớ đời!"
"Đúng đấy, để hắn ta nhớ cho kỹ, lần này chỉ là hai chân, lần sau có khi không được may mắn như vậy nữa đâu. Đây cũng là vì tốt cho hắn ta!"
“...”
Mọi người tranh nhau nói xen vào. Vừa nãy nhà họ Phương giải quyết bọn họ chỉ đứng xem mà thôi. Đó là bởi vì nhà họ Phương không có máu mặt gì. Bây giờ Triệu Ngọc Sinh đến rồi, tất nhiên là bọn họ sẽ đứng về phía hắn ta mà lên tiếng nịnh nọt rồi.
Trương Trần cũng hứng thú nhìn Triệu Ngọc Sinh, vẻ mặt anh bình tĩnh như đang giải quyết chuyện thường ngày trong gia đình, thản nhiên nói: "Theo như lời anh nói thì phải làm sao đây?"
"Tất nhiên là đánh gãy hai chân, ném ra bữa tiệc, nhưng mày yên tâm cùng lắm cũng chỉ đau nửa năm thôi, sau này đi lại không được bình thường, ngoài ra sẽ không có vấn đề gì lớn cả!"
Như để đáp lại lời nói của Triệu Ngọc Sinh, đám vệ sĩ bắt đầu tìm cho mình một cây gậy bóng chày hoặc là cái chân ghế, tiến gần đến chỗ Trương Trần. Chỉ cần Triệu Ngọc Sinh gật đầu, bọn họ sẽ ra tay luôn!
Trương Trần vẫn bình thường nhưng Phương Thủy Y đã lo lắng phát khóc rồi. Cái tên này đang làm cái quái gì vậy!
Cô nhìn về phía Triệu Ngọc Sinh, cảnh cáo nói: "Anh đừng có mà làm liều, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!"
"Phương Thủy Y, cháu làm gì vậy, nó đã đánh bác hai của cháu, đây là cái giá mà nó phải trả, giờ cháu còn nói giúp nó, rốt cuộc trong mắt cháu còn có nhà họ Phương hay không?"
Phương Thiên Thành hét lên, sao có thể đắc tội Triệu Ngọc Sinh vào lúc này chứ, lại còn đối đầu với người ta nữa.
Báo cảnh sát, báo cảnh sát có tác dụng mẹ gì. Nếu nhà họ Triệu vướng vào rắc rối, cùng lắm là bồi thường một ít tiền là xong chuyện!
Qủa nhiên, vẻ mặt của Triệu Ngọc Sinh như vừa nghe thấy chuyện cười. Người phụ nữ trước mắt này, không biết đã bao lần bị hắn đùa giỡn trong suy nghĩ của mình, hắn nói: "Em có muốn anh đưa điện thoại cho em không?"
Phương Thủy Y mặt đỏ lên vì xấu hổ, cô ngẩng mặt lên nhìn Triệu Ngọc Sinh, lạnh nhạt nói: "Rốt cuộc anh muốn như thế nào?"
“Ha ha!", Triệu Ngọc Sinh xấu xa nói: "Nể mặt em, anh có thể bỏ qua cho hắn, còn chuyện tại sao Trương Trần lại đến đây, em vào phòng anh chúng ta từ từ nói chuyện, tiện thể trao đổi một chút về dự án Thành Cổ!"
"Ha ha, chúc mừng cậu Triệu. Đám cưới ngày sau chắc tôi phải uống thêm hai ly mất!", người tinh mắt sớm đã nhìn ra vấn đề chính trong chuyện này, ngay lập tức nói chúc mừng. Bây giờ sự việc dường như đã được quyết định, cũng không còn trò vui gì để xem nữa.
Triệu Ngọc Sinh gật đầu cười, trong lòng lại chế nhạo. Lát nữa hắn sẽ hung hăng dày vò Phương Thủy Y, sau đó đá Phương Thủy Y đi. Còn về chuyện dự án Thành Cổ, Phương Thủy Y đã không biết điều như vậy thì tất nhiên là hắn sẽ không cho cô nữa.
Đến lúc đó, nếu Phương Thủy Y chịu quỳ xuống hầu hạ hắn, vậy thì hắn còn có thể xem xét thêm!
Hôm nay, cho dù như thế nào, hắn quyết chiếm đoạt bằng được Phương Thủy Y.
"Thủy Y, cháu còn ngây ra đó làm gì, còn không đi với cậu Triệu. Cái con bé này sao lại không biết điều như vậy, cháu quên rằng mình đã nói gì ở nhà rồi à?"
Người nhà họ Phương vừa nghe thấy chuyện dự án thì trong lòng mừng rỡ, sau đó nhíu mày, không ngừng thúc giục Phương Thủy Y.
Triệu Ngọc Sinh hai tay ôm ngực, ánh mắt nhìn Phương Thủy Y không còn ấm áp giống như trước kia mà lộ ra một tia hung ác, giống như sói đói, còn Phương Thủy Y thì như một con thỏ đang chờ bị làm thịt!
"Quay lại rồi ngồi xuống!", ngay khi Phương Thủy Y đang mất bình tĩnh, sắp thỏa hiệp thì giọng nói của Trương Trần vang lên. Sau đó, anh kéo Phương Thủy Y ra sau mình!
"Triệu Ngọc Sinh, tôi nghĩ là anh đã hiểu lầm một chuyện!", vẻ mặt Trương Trần từ đầu tới cuối không thay đổi, lúc này vẫn thản nhiên như cũ nói: "Tên ăn mày đó không đến để ăn không uống không. Anh ta có chuyện cần tuyên bố!"
"Ồ, có chuyện gì vậy?", Triệu Ngọc Sinh cảm thấy có chút buồn cười, nhưng mà tâm lý của Trương Trần này đúng là ổn định. Hắn cũng thắc mắc là thằng cha này rốt cuộc là ngốc thật hay chỉ đang cố tỏ ra dũng cảm thôi.
"Ở đây ngoài anh ra thì những người khác đều là người tham gia và người thực hiện dự án cải tạo Thành Cổ đúng không?", Trương Trần không trả lời mà hỏi ngược lại.
“Đúng vậy!", Triệu Ngọc Sinh gật đầu, không kiên nhẫn nói: "Nếu mày nghĩ rằng nói nhảm hết chuyện này đến chuyện khác để trì hoãn thời gian vậy thì mày mắc sai lầm lớn rồi!"
"Ha ha, đừng vội, anh đường đường là cậu chủ nhà họ Triệu mà một chút nhẫn nại này cũng không có sao?"
Trương Trần khẽ cười, nói: "Chuyện tôi tuyên bố rất đơn giản, đó là chấm dứt hợp đồng dự án cải tạo Thành Cổ với tất cả các người!"
Không chỉ Triệu Ngọc Sinh mà tất cả mọi người ở đây đều sửng sốt. Bọn họ còn tưởng đứa con rể vô dụng nhà họ Phương có trò bịp bợm gì cơ, không ngờ lại là một thằng thần kinh!
Hắn ta là ai, hắn có bản lĩnh gì mà nói chuyện này, trừ khi là mất trí!
"Xin lỗi, tao chưa nghe rõ, vừa nãy mày nói gì cơ?", Triệu Ngọc Sinh cười chế nhạo, ngoáy lỗ tai, hướng về phía trước làm ra vẻ muốn nghe!
"Tôi nói là, chấm dứt hợp đồng!", Trương Trần cũng nở nụ cười, chẳng qua lúc này nụ cười của anh lại mang ý đùa cợt và chế nhạo.
Chương 22: Bị loại
Giọng nói của Trương Trần vọng tới tai Triệu Ngọc Sinh rất rõ ràng, lần này, hắn chắc chắn bản thân không nghe nhầm.
Vả lại, nhìn biểu cảm không hề giống như đang đùa của Trương Trần, biểu cảm ấy nói như thật vậy.
“Ha ha ha…”
Triệu Ngọc Sinh đột nhiên bật cười ha hả, những người còn khác sau phút sững sờ cũng bật cười theo.
“Trương Trần ơi là Trương Trần, mày chỉ là một thằng con rể vô dụng, lấy đâu ra giọng điệu ghê gớm thế? Có phải bị nhà họ Phương bắt nạt gớm quá nên mày biến thành thằng ngu rồi không?”
“Người anh em, xin đừng nói bậy, nhà họ Phương chúng tôi trước giờ chưa từng bắt nạt cậu ta, ngược lại, còn để cậu ăn không ngồi rồi suốt ba năm kìa!”, Phương Thiên Quang nghe vậy lập tức giải thích.
“Thế thì tốt rồi, chi bằng, mọi người ơi, chúng ta hùn tiền vào cho anh con rể nhà họ Phương đi khám bệnh đi!”
“Tôi bỏ một trăm tệ…”
“Tôi góp hai trăm tệ…”
Từng âm thanh không hề kiêng nể vang lên, cả đại sảnh bỗng chốc ngập trong tiếng cười đùa châm chọc và chế giễu.
Mặt mũi Phương Thủy Y đỏ đến mức sắp nhỏ máu. Cô cực kỳ khốn khổ, Trương Trần nói năng ngông cuồng khiến cô phải chịu liên lụy.
“Rốt cuộc anh muốn thế nào? Anh biết dự án này có ý nghĩa gì không? Khả năng mà anh nói tới hóa ra chỉ là vênh váo với người ta thôi hả?”, Phương Thủy Y nhìn Trương Trần bằng đôi mắt đỏ ngầu, cô không ngờ Trương Trần còn tự cao tự đại như vậy.
Dự án này do nhà họ Triệu dẫn đầu, bao gồm hơn mười nhân vật tinh anh trong giới kinh doanh. Đừng nói đến một kẻ vô dụng như Trương Trần, cho dù là bản thân Triệu Ngọc Sinh cũng không dám to gan cất tiếng mời tất cả mọi người ra khỏi dự án.
“Được rồi, tao cũng không có tâm trạng nghe mày kể chuyện cười nữa, mày ngoan ngoãn tới bệnh viện đi”, thu lại tiếng cười, Triệu Ngọc Sinh hừ một tiếng, phất tay, đám vệ sĩ kia bỗng chốc lao về phía Trương Trần.
“Dừng tay!”, đúng vào lúc này, một âm thanh bỗng vang lên, nhưng người lên tiếng không phải Trương Trần. Đám vệ sĩ liếc mắt nhìn người mới tới, ngoan ngoãn bỏ vũ khí trên tay xuống.
“Cậu chủ Tề?”, Triệu Ngọc Sinh khẽ nhíu mày. Hắn không mời Tề Long, nhà họ Tề là người phụ trách, còn tất cả bọn họ chỉ là người tham gia, vì thế hắn mới không mời Tề Long tới buổi tiệc lần này. Thế mà Tề Long đột ngột xuất hiện, trông có vẻ người này đứng về phe Trương Trần nữa.
“Cậu chủ Tề có ý gì vậy?”, Triệu Ngọc Sinh hỏi Tề Long với vẻ nghi hoặc. Hắn loáng thoáng cảm nhận được dự cảm không ổn, Tề Long xuất hiện trùng hợp quá.
“Anh Trương đây nói không sai, anh ấy nói hủy bỏ hợp đồng là hủy bỏ hợp đồng, tất cả mọi người ở đây bị loại hết, bao gồm cả nhà họ Triệu”.
Tề Long mặc vest màu trắng, cơ bắp cường tráng gồ lên rõ ràng. Anh ta sải bước tới bên cạnh Trương Trần: “Trong dự án tu sửa cải tạo Thành Cổ, tôi tuyên bố, từ giờ phút này trở đi, tất cả mọi người có mặt ở đây đều bị loại!”
Ào!
Câu nói của Tề Long khiến đám đông nhốn nháo. Những người có mặt trong buổi tối ngày hôm nay toàn là người tham gia vào dự án Thành Cổ. Trong số đó, một vài người không có căn cơ vững vàng như nhà họ Triệu, phải nói rằng họ đã dốc tâm huyết nửa đời người vào dự án này. Nếu đột nhiên bị gạt ra, e rằng sẽ tổn thất nghiêm trọng.
Đám đông nhìn về phía Tề Long bằng ánh mắt không thể tin nổi. Chàng trai này không quá nổi tiếng, nhưng đa số mọi người đều biết anh ta, vì nhà họ Tề của anh ta chính là bên phụ trách dự án này.
“Cậu chủ Tề, tại sao lại vậy chứ, chúng tôi đã làm sai chuyện gì?”, có người bất mãn lên tiếng, dù ai bị đá ra ngoài mà không có lý do cụ thể cũng sẽ tức giận thôi.
Triệu Ngọc Sinh nhíu chặt hàng lông mày, mắt mũi híp tịt thành một đường thẳng. Ánh mắt của hắn đảo qua Trương Trần, sau đó ghim lên người Tề Long, giọng điệu trầm hẳn xuống: “Tề Long, cậu đừng nói với tôi là vì tên Trương Trần này nhé!”
“Không sai!”, Tề Long mỉm cười và đáp: “Một mình anh Trương đây là có thể cung cấp đủ nguồn vốn cho dự án rồi.”
“Không thể nào!”, ngay lập tức, có người lớn tiếng chất vấn: “Cậu chủ Tề, cậu đừng bị hắn lừa nha! Làm sao hắn có nhiều tiền như thế được?”
“Đúng vậy đó!”, người nhà họ Phương cũng hùa theo, Trương Trần là người thế nào, e rằng họ hiểu rõ hơn ai hết.
Dự án này cần tập hợp nguồn vốn từ hơn mười người, sao có thể chỉ cần một người đã hoàn thành được? Đừng nói đến họ, kể cả bố của Triệu Ngọc Sinh đứng ra thì ông ấy cũng không dám lớn lối như thế. Khoản tiền ấy hẳn là một con số trên trời.
“Khà khà!”, Tề Long khẽ cười, búng búng vài hạt bụi bám trên áo sơ mi và đáp: “Có lừa lọc hay không thì nhà họ Tề sẽ tự biết chừng mực. Bây giờ, các anh các chị đã bị loại bỏ hết rồi, việc hủy bỏ hợp đồng...”
“À phải rồi, cậu chủ Triệu, anh có ký hay không cũng không sao hết, bố tôi đã trả hết tiền đầu tư cho các anh rồi, bây giờ chắc hẳn ông ấy đang làm khách ở nhà họ Triệu đấy”.
Nghe đến đây, Triệu Ngọc Sinh có cảm giác như sức lực toàn thân bị rút cạn trong nháy mắt. Nếu việc hủy bỏ hợp đồng mà Trương Trần nói là thật, hắn châm chọc đối phương, cười nhạo đối phương, nhưng sau cùng bản thân hắn mới là một thằng hề?
“Tề Long, cậu có biết nhà họ Tề đang làm cái gì không? Việc này đắc tội với nhà họ Triệu cùng hơn mười vị tinh anh có mặt tại đây, các người từng nghĩ tới điều đó chưa?”, Triệu Ngọc Sinh gào khản cả cổ. Dù thế nào đi chăng nữa, hắn cũng không thể tin nổi nhà họ Tề lại dám đưa ra quyết định điên cuồng như thế chỉ vì một tên Trương Trần.
Còn về việc Tề Long nói Trương Trần cung ứng đủ nguồn vốn đầu tư, theo hắn thấy thì đó chẳng qua chỉ là cái cớ để hủy bỏ hợp đồng thôi.
Lúc này đây, tất cả mọi người như bị đông cứng. Tâm trạng hóng chuyện vui ban nãy lập tức tiêu tán hết, mấy người vừa hô hào nhau quyên góp tiền để Trương Trần trị bệnh bỗng chốc tái mét như tờ giấy, thất thểu ngồi phịch xuống sàn.
Còn đám người nhà họ Phương thì “chết máy” ngay tại chỗ. Cảnh tượng này mang đến cho họ đả kích quá lớn, một tên vô dụng ăn không ngồi rồi ở nhà họ Phương ba năm, từ bao giờ mà có thủ đoạn ghê gớm đến vậy?
Về phần Phương Thủy Y, lúc này cô chỉ có thể mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào thiếu niên vẫn đang điềm nhiên ngồi kia. Cô cùng chàng trai này ở bên nhau ba năm, nhưng thời khắc này đây, cô bỗng thấy mình không hiểu gì về anh cả.
E rằng ngay khi bước qua cánh cửa kia, anh đã lên kế hoạch kỹ càng nên mới có cục diện như bây giờ.
Thế nhưng, tất cả mọi người vẫn không hiểu, rốt cuộc Trương Trần lấy đâu ra thể diện lớn đến vậy.
Sau phút chấn động, Triệu Ngọc Sinh phải day day thái dương mới giúp bản thân tỉnh táo hơn đôi chút. Hai mắt hắn đỏ ửng, tiếp tục chất vấn: “Tề Long, những điều cậu nói là thật ư?”
“Khà khà!”, Tề Long nở nụ cười không thể khẳng định hơn.
“Vậy được thôi, từ giờ phút này trở đi, tất cả sản nghiệp của nhà họ Tề đừng hòng sinh tồn trên địa bàn của nhà họ Triệu nữa!”, có được kết quả khẳng định, Triệu Ngọc Sinh cũng lên tiếng dằn mặt. Nhà họ Triệu này cũng là một trong số những hộ đứng đầu, sợ ai chứ?
“Miếng cơm này, nhà họ Triệu không ăn cũng được, thế nhưng, món nợ này này phải tính rõ ràng. Trương Trần quấy rối bữa tiệc của tôi, đánh bạn tôi, mau đánh hắn ta tàn tật cho tôi...”
Nói đến sau cùng, Triệu Ngọc Sinh gần như hét lên. Cục diện thay đổi chóng mặt ngày hôm nay khiến thể diện của hắn như bị giẫm nát dưới chân. Hắn muốn Trương Trần phải trả giá, ngay lúc này, ngay tại địa bàn của hắn.
Nghe thấy cậu chủ nhà mình lên tiếng, đám vệ sĩ kia không còn do dự nữa, chúng quơ lấy vũ khí lao về phía Trương Trần. Lần này không chỉ muốn đánh gãy hai chân Trương Trần, mà muốn toàn thân anh tàn tật luôn.
Đúng vào lúc này, một nhóm người khác cũng lao ra từ góc cua ở bên trái của sảnh lớn, họ cũng cầm vũ khí, nhưng lại nghênh đón nhóm người của Triệu Ngọc Sinh.
Đám người đột nhiên xông tới ra tay rất độc ác và tàn bạo, chiêu nào cũng đánh vào phần trí mạng, trông như nhắm vào tính mạng của người ta vậy.
Triệu Ngọc Sinh nhìn biến cố phát sinh thêm lần nữa mà mặt mũi như sắp phun máu. Có thể đánh đấm liều mạng như thế, lại còn dám phá phách ở chỗ này, ngoài người trong giang hồ ra, hắn cũng không nghĩ tới khả năng nào khác.
Mà người trong giang hồ là do nhà họ Tôn quản lý.
Quả nhiên, một bóng người bước ra từ góc khuất. Người này mặc trang phục rất thoải mái, buộc tóc đuôi gà rất dễ thương, đôi mắt đẹp của cô ta đang đảo về phía này.
“Tôn Mỹ Lâm!”, Triệu Ngọc Sinh nghiến răng nghiến lợi rặn ra mấy chữ.
Tôn Mỹ Lâm bước tới bên cạnh Trương Trần. Đuôi tóc lắc qua lắc lại theo từng bước chân của cô ta, tràn ngập hơi thở thanh xuân.
Nhìn về phía người nhà họ Tôn đột nhiên xuất hiện, Tề Long cũng sững sờ. Anh ta nhìn Trương Trần với vẻ hoài nghi, anh chàng này thậm chí còn có quan hệ với nhà họ Tôn nữa.
Trương Trần cũng mờ mịt đâu kém gì anh ta. Ban nãy anh đã chuẩn bị tự mình ra tay rồi, còn về nhà họ Tôn, kể từ sau khi Tôn Khuê Sơn rời khỏi nhà anh thì anh không còn liên lạc gì với họ nữa.
“Ai dám làm loạn thì đánh què hết cho tôi!”, Tôn Mỹ Lâm đảo mắt nhìn tất cả mọi người ở đó rồi dặn dò với một người có đôi mắt trông cực kỳ tàn nhẫn.
“Rõ, thưa cô chủ!”, mấy người đàn ông cao lớn kia nhanh chóng chọn cho mình một mục tiêu để quan sát.
Đám đông ở đó như thấy tim gan vọt lên tận họng. Hôm nay làm sao thế này? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ban đầu là nhà họ Tề, bây giờ cả công chúa nhà họ Tôn cũng đích thân tới nữa!
“Mỹ Lâm, em có thể nói cho anh biết chuyện này là sao không?”, Triệu Ngọc Sinh siết chặt nắm đấm. Nhà họ Triệu và nhà họ Tôn vốn không có giao thiệp nhiều, Tề Long phá hỏng chuyện của mình, hắn đành chịu, nhưng tại sao họ Tôn cũng thế, chẳng lẽ lại vì Trương Trần?
“Anh Triệu à!”, Tôn Mỹ Lâm tỏ ra khá áy náy: “Xin lỗi anh nha, bố và bác của tôi bảo tôi đến. Anh không thể động vào Trương Trần được đâu, nếu không đừng trách cô em này không khách sáo nhé!”
“Có thể cho anh một lý do chứ?”, Triệu Ngọc Sinh cố nén cơn giận trong lòng, lạnh lùng cất tiếng hỏi Tôn Mỹ Lâm.
“Tôi cũng không biết đâu, nhưng bố tôi bảo là nhắn câu này cho anh. Anh không chọc vào Trương Trần được, ông ấy phái tôi tới cũng vì anh đấy”, Tôn Mỹ Lâm trả lời thành thật. Cô ta cũng thấy buồn bực chứ, tuy rằng Trương Trần chữa khỏi bệnh cho ông nội của mình, nhà họ Tôn nên ra sức giúp anh, nhưng họ cũng không cần dùng đến vũ lực như vậy.
“Không chọc vào được?”, Triệu Ngọc Sinh sững người. Đừng nói là một tên Trương Trần, cho dù cả Tôn Mỹ Lâm lẫn nhà họ Tôn đứng ở đây, nhà họ Triệu cũng dám so kè.
Triệu Ngọc Sinh nhướn mày: “Nếu anh cứ khăng khăng muốn động vào thì sao? Em tưởng rằng dẫn mấy người này đến là có thể ngăn được anh. Mỹ Lâm, em chớ quên, nơi này là địa bàn của nhà họ Triệu”.
“Ra hết cả đi!”, Triệu Ngọc Sinh quát to một tiếng, đám vệ sĩ vốn bị nhà họ Tôn trấn giữ bỗng chốc nói gì đó vào bộ đàm.
Chưa được bao lâu sau, bốn góc khuất của sảnh lớn lộ thiên bỗng ào ra không biết bao nhiêu người cầm đủ thứ vũ khí, phía sau vẫn không ngừng chạy ra. Đợi khi đám người này xuất hiện bên cạnh Triệu Ngọc Sinh, đếm qua cũng phải được sáu, bảy mươi người.
Chương 23: Điềm nhiên rời đi
“Cái thằng khốn nạn này, hóa ra nó giấu nhiều nhân lực đến thế!”, Tề Long thấy vậy, buột miệng chửi.
“Cậu chủ Trương, chi bằng chúng ta rút lui trước đã, người thông minh phải thức thời một chút”, Tề Long dự tính, tuy rằng người nhà họ Tôn toàn là người trong giang hồ, đánh đấm rất tàn nhẫn, nhưng quân số của người ta gần gấp sáu lần bọn họ, hoàn toàn không thể nào đánh lại được.
Tôn Mỹ Lâm thấy vậy, đồng tử cũng co rút lại. Lần này thật khó đối phó, xem ra Triệu Ngọc Sinh đã quyết tâm muốn sống chết với Trương Trần. Cô ta không khỏi cảm thấy phiền toái, bác mình đưa ra mệnh lệnh nhất định phải thi hành là bảo vệ Trương Trần.
Đừng nói chỉ với sáu, bảy mươi người trước mặt, cho dù nhiều hơn, cô ta cũng chỉ có thể bất chấp tất cả mà lao tới. Thương thay tấm thân con gái như hoa như ngọc của cô ta.
Nghe Tề Long nói vậy, Tôn Mỹ Lâm cũng thở phào nhẹ nhõm. Không đánh lại thì co giò chạy, đây là thượng sách, nhưng cô ta chưa kịp yên tâm hẳn thì câu nói sau đó của Trương Trần lại suýt nữa khiến cô ta nhảy dựng lên.
“Chạy, tại sao phải chạy?”, Trương Trần hỏi với vẻ khó hiểu.
Ông anh à, người ta có tận sáu, bảy mươi mạng, còn chỉ đích danh muốn đánh anh tàn tật, thế mà anh còn giả bộ không biết gì mà hỏi tại sao phải chạy à, trong lòng không có tính toán gì ư?
Tề Long và Tôn Mỹ Lâm trợn ngược hai mắt nhìn Trương Trần, ông anh này... có phải bị trúng gió không! Phen này, nếu Triệu Ngọc Sinh nổi giận, có khi tên này còn không dễ dàng tha cho bọn họ luôn đấy.
Khi thấy đôi bên sắp giương cung bạt kiếm, mấy người không có phận sự nào dám ở lại. Người nhà họ Phương cũng chuồn tới phía dưới bức tường lớn trong đại sảnh từ lâu rồi, chỉ sợ một tên không biết nhận mặt người nào đó đánh luôn cả họ.
“Cái thằng Trương Trần này rốt cuộc là thế nào nhỉ? Nhà họ Tề đã vì nó mà thẳng tay gạt bỏ đám đông, nhà họ Tôn vì nó mà khai chiến với nhà họ Triệu luôn”, Vương Diễm hỏi chồng mình với vẻ khó hiểu.
Phương Thiên Quang cũng không hiểu gì, cảnh tượng này ông ta cũng không thể nói rõ được. Nhưng bây giờ ông ta thấy cho dù Trương Trần khơi ra trận địa hoành tráng như vậy thì cũng khó lòng thoát khỏi nơi này.
Phía bên này, người của đôi bên giằng co hồi lâu. Triệu Ngọc Sinh thấy Tôn Mỹ Lâm không hề có ý định muốn nhượng bộ, hắn cũng nổi giận thực sự. Dựa vào cái gì mà cả hai gia tộc đều muốn giúp Trương Trần?
“A Báo, dẫn theo ba người đánh Trương Trần tàn tật luôn cho tao. Những người khác thì ngăn cả nhà họ Tôn và nhà họ Tề lại!”, Triệu Ngọc Sinh quát to một tiếng, ngay lập tức, chỗ này lại rơi vào cảnh chiến loạn, thỉnh thoảng có tiếng người rên la thảm thiết.
Tiếng rầm rầm xoảng xoảng không ngừng vang lên, buổi tiệc ngoài trời biến thành một trận chiến, đâu đâu cũng hỗn loạn chật vật.
Người nhà họ Tôn cũng liều mạng, sống chết gì họ cũng phải ngăn cản, một người đánh ba người. Tề Long cởi luôn bộ âu phục trắng, chật vật ngã xuống nền đất, miệng phun ra một búng máu, nhấc nắm đấm to như cái niêu đất lao vào đám đông.
Nhưng người nhà họ Triệu quả thực quá đông, chưa được bao lâu, cuối cùng A Báo cũng dẫn người lao được tới chỗ trước mặt Trương Trần, xách chai rượu trên tay lên, định khiến anh đổ máu.
Mặt mũi Phương Thủy Y trắng bệch, sợ tới mức đông cứng tại chỗ, cô đã từng gặp cảnh tượng này bao giờ đâu?
“Cậu chủ Trương!”
“Trương Trần...”
Tề Long và Tôn Mỹ Lâm giật mình, nhưng bản thân họ cũng không xoay sở nổi, chỉ là ngay khoảnh khắc ấy, trong đôi mắt của họ tràn ngập vẻ khó tin.
Chỉ thấy Trương Trần kéo Phương Thủy Y ra sau lưng, kim châm vào kẹp giữa những ngón tay phải bỗng chốc bay ra, anh giơ bàn chân, in thẳng lên bản mặt to phè của A Báo.
Anh ra tay trong tích tắc, đạp bay A Báo, làm ba người kia bất động.
“Sao có thể thế được?”, Triệu Ngọc Sinh thấy cảnh ấy cũng sững người. A Báo là đại ca côn đồ sừng sỏ mà hắn tốn một khoản tiền lớn mới thuê được, Trương Trần chỉ cần giơ chân đã đạp bay rồi?
“Mẹ kiếp, dừng tay hết cho tôi!”, đúng vào lúc này, một người đàn ông trung niên tiến vào bên trong sảnh lớn, người này chính là ông hai nhà họ Tôn - Tôn Khuê Minh.
Nhưng nơi này đánh nhau đến nóng cả máu rồi, tiếng chai lọ rơi vỡ và tiếng đám đông hô hào đã át hết tiếng của Tôn Khuê Minh.
“Con bà nó chứ!”, Tôn Khuê Minh mắng một tiếng rồi nhảy vào giữa đám đông, kẻ nào dám chắn trước mặt ông ta thì đều bị ông ta tát cho một phát, bay sang bên cạnh.
Sau cùng, Tôn Khuê Minh bước tới trước mặt Triệu Ngọc Sinh, giận dữ quát: “Cái thằng khốn kiếp này, bảo người của cậu dừng tay ngay!”
“Chú Tôn, tình cảm của hai nhà chúng ta còn không bằng một thằng Trương Trần sao? Thời gian trước ông cụ gặp chuyện, nhà họ Triệu lập tức dùng quan hệ, không nói nhiều lời đã tìm người giúp nhà chú, bây giờ các người phá bĩnh cháu như vậy à?”
Triệu Ngọc Sinh lạnh lùng lên tiếng chất vấn. Nếu Tôn Khuê Minh không phải người bậc cha chú thì với tình hình như hiện tại, hắn sẽ không để tâm tới ông ta đâu.
Tôn Khuê Minh cũng tức đến mức bật cười, ông ta túm cổ áo Triệu Ngọc Sinh và đáp: “Nhà họ Tôn nể tình nhà họ Triệu các người là bạn bè nên mới xuất hiện, chẳng lẽ cậu không nhận được điện thoại từ bố cậu à?”
Triệu Ngọc Sinh sờ sờ túi quần. Hắn ra ngoài quá vội, cũng không ngờ sẽ xảy ra chuyện này nên để quên điện thoại trong phòng rồi.
“Dùng điện thoại của tôi, gọi cho bố cậu đi!”, Tôn Khuê Minh thấy vậy lập tức gọi cho Triệu Chí Hào.
“Khuê Minh à?”, một giọng nói vọng ra từ điện thoại, Triệu Ngọc Sinh đáp ngay: “Bố ơi, là con, Ngọc Sinh đây ạ!”
Đầu dây bên kia im lặng trong chốc lát rồi âm thanh tức giận như nổ tung vọng ra: “Tao gọi cho mày bao nhiêu cuộc như thế, mày chết ở cái xó nào rồi? Mẹ kiếp, có phải mày ra tay với Trương Trần nhà họ Phương rồi không?”
“Mẹ kiếp, ai cho mày cái gan đấy hả? Tao thấy mày “bay” quá đà lắm rồi đấy! Trương Trần có vấn đề gì không, tình hình bây giờ thế nào rồi?”
Nghe thấy một tràng dạy dỗ từ bố đổ ập xuống đầu mình, Triệu Ngọc Sinh mờ mịt. Hắn đưa mắt nhìn khung cảnh hỗn loạn, chật vật nuốt nước bọt rồi hỏi: “Bố ơi, xảy, xảy ra chuyện gì rồi?”
Hiểu con nhất chắc chắn là người làm bố, vừa nghe giọng điệu lắp ba lắp bắp của Triệu Ngọc Sinh, sao Triệu Chí Hào không hiểu chứ.
Qua hồi lâu, bên trong điện thoại vọng ra tiếng thở dài: “Con trai à, chuyện này thật sự do con quá bất cẩn rồi. Bất kể tình hình hiện tại thế nào, nghe lời bố, đi cầu xin Trương Trần tha thứ. Bây giờ bố cũng đang chạy sang bên đó”.
“Con, con biết rồi...”
Triệu Ngọc Sinh cúp máy, siết chặt chiếc điện thoại trong tay. Ai có thể nói cho hắn biết, chuyện này là thế nào không? Một thằng vô dụng thôi mà khiến Tôn Khuê Minh phải chạy tới, bố của hắn cũng gọi điện thoại cho hắn, rốt cuộc là vì điều gì?
Chẳng lẽ hắn thực sự phải đi xin lỗi Trương Trần, cầu xin anh tha thứ?
Làm sao hắn có thể làm nổi điều này. Trương Trần là người mà hắn khinh thường nhất, thậm chí dù có cắm sừng Trương Trần, hắn cũng cảm thấy đó là vinh hạnh của anh. Bây giờ bắt hắn tự tay gạt bỏ thể diện của bản thân, một kẻ luôn kiêu ngạo như hắn sao có thể làm được?
Tôn Khuê Minh cũng chỉ thở dài một tiếng. Làm sao mà ông ta không biết đây là bài sát hạch quá khó đối với Triệu Ngọc Sinh chứ? Thế nhưng, người đứng dưới mái hiên thì không thể không cúi đầu. Dạng gia tộc lớn như nhà họ Triệu càng nên biết cách nhấc lên được rồi cũng đặt xuống được.
Khi xưa chẳng phải nhà họ Tôn cũng ngoan ngoãn tới nhà họ Phương tìm Trương Trần, cầu xin cậu ta ra tay cứu giúp ông cụ nhà họ Tôn đó sao!
Tôn Khuê Minh vỗ vỗ vai Triệu Ngọc Sinh. Nhà họ Tôn đã làm đủ rồi, chuyện còn lại không phải điều mà ông ta điều khiển được.
“Mẹ, chúng ta nên làm sao bây giờ?”, thấy biến cố lại xuất hiện, đám người Phương Thiên Quang không có chủ kiến gì, bây giờ đi một bước sai lầm là liên tiếp sai lầm, đến cả Tôn Khuê Minh cũng đích thân tới đây rồi.
Bà cụ nhà họ Phương chỉ do dự trong chốc lát đã nghiến răng nói: “Tất nhiên phải ủng hộ cậu chủ Triệu! Đừng quên, hắn gần nhà họ Phương nhất, cũng là người dễ đến gây sự với nhà họ Phương nhất, vả lại hắn vẫn còn nể tình Thủy Y kìa”.
Đám đông nhà họ Phương gật đầu, con dâu cả và con dâu thứ hai của bà ta định xông lên phía trước kéo Phương Thủy Y về phía này, tránh cho cậu chủ Triệu tức giận sẽ làm liên lụy tới nhà họ Phương.
Cuộc chiến phía bên kia vẫn đang tiếp tục, Tề Long đã có vài vết thương, nhưng Tôn Mỹ Lâm thì không hề hấn gì. Dù sao cô ta cũng là con cháu nhà họ Tôn, lại là một cô gái, chẳng ai cố tình gây khó dễ cho cô ta cả.
Còn Trương Trần vẫn điềm nhiên ngồi ở đó. Nếu hàng phòng thủ của nhà họ Tôn và Tề Long bị “thủng”, có con cá nào lọt lưới, anh sẽ đứng dậy giải quyết gọn nhẹ.
“Không ổn rồi!”, Tề Long nghe thấy có người truyền lời cho anh ta, lập tức hất bay hai kẻ đang quấn lấy mình, xông về phía Trương Trần, tiện thể hất ngã hai bà con dâu nhà họ Phương.
“Cậu chủ Trương, bên ngoài có tin tức truyền tới, có người báo cảnh sát, cảnh sát đã tới rồi. Cậu xem xem có phải cậu nên tránh mặt đi, chuyện còn lại cứ để tôi xử lý là được!”
Khoảnh khắc đó, tất cả mọi người đều dừng tay, hiển nhiên, không chỉ một mình Tề Long nhận được tin tức.
“Rút lui!”, Tôn Mỹ Lâm lập tức ra lệnh, người của cô ta nhanh chóng chuồn về phía các gian phòng ở hậu viện.
Triệu Ngọc Sinh nhíu mày, cũng hạ lệnh cho người của mình rút đi, giữ lại vài tên rác rưởi làm con cừu thế tội thôi.
Trong chớp mắt, sảnh lớn vốn ầm ĩ bỗng chốc yên lặng đến khác thường. Trương Trần và Triệu Ngọc Sinh nhìn nhau từ xa, trong ánh mắt đều lóe ra tia lửa.
Trương Trần mỉm cười, thu hồi ánh mắt, không nấn ná thêm, kéo Phương Thủy Y đang ngơ ngác đi ra bên ngoài.
“Trương Trần, buông Thủy Y ra, mày đã không còn là người nhà họ Phương nữa rồi!”
Đám người Vương Diễm bị Tề Long hất ngã âm thầm mắng một câu “thật xúi quẩy”, thấy Phương Thủy Y sắp bị anh dẫn đi, bà ta lập tức gào lên, bò dậy chắn trước mặt Trương Trần.
“Bà ăn đòn vẫn chưa đủ à?”, Trương Trần nheo mắt nhìn Vương Diễm khiến bà ta cực kỳ chột dạ, nhưng người này vẫn cứng họng: “Tao nói cho mày biết, mày đừng huênh hoang đắc ý, đợi cậu chủ Triệu rảnh tay sẽ tiêu diệt mày”.
“Một đám chó hùa chỉ biết ton hót xu nịnh, chỉ dựa vào mấy người, mãi mãi không trèo lên cao được. Còn về phần Triệu Ngọc Sinh, hắn giữ cái thân hắn còn chẳng xong!”
Trương Trần cười gằn một tiếng, giơ chân lên đạp Vương Diễm ra ngoài. Bà ta trợn ngược hai mắt, chân của Trương Trần chưa chạm tới bà ta, Vương Diễm đã ngã lăn ra đất rồi.
“Ờm. Hờ hờ, mấy người cứ tự nhiên, cứ tự nhiên ha!”, còn lại vợ của Phương Thiên Thành, vừa thấy tình cảnh này, bà ta cũng không dám bép xép thêm câu nào nữa, chỉ nở nụ cười nịnh nọt rồi nhường đường.
“Vậy tôi đi trước nha!”, Trương Trần chào Tề Long một tiếng rồi dẫn Phương Thủy Y đi ra khỏi khách sạn.
Bên trong, dường như tất cả những người không liên quan ai chạy được thì chạy, ai trốn được thì trốn. Buổi tiệc ngày hôm nay như cái gánh xiếc trung ương, đã không bắt được gà còn mất nắm thóc.
“Mỹ Lâm, chúng ta cũng ra ngoài trước thôi!”, Tôn Khuê Minh hô một tiếng, dẫn theo con gái mình rời đi, tại hiện trường chỉ còn chừa lại người nhà họ Triệu.
“Cậu chủ, gia chủ tới rồi, bây giờ cậu có muốn đi gặp ông ấy không ạ?”, có người nhắc nhở Triệu Ngọc Sinh.
“Dẫn đường đi!”, sắc mặt Triệu Ngọc Sinh rất phức tạp.
Chương 24: Xuân phong đắc ý
Sau khi tiến vào trong, nhân viên cảnh sát nhìn thấy cảnh tượng trước mặt thì khóe miệng giật giật. May mà đám người tham gia ẩu đả đã rút bớt quá nửa, nếu không nhân lực của họ thực sự không đủ.
Cho dù là thế, mỗi một cảnh sát phải trông chừng hai người, dù các tinh anh của giới kinh doanh đang cực kỳ hối hận hay đám đông nhà họ Phương rúc trong góc cũng chỉ bị thẩm vấn hai câu lấy lệ thôi.
Về phần ba kẻ cầm đầu gồm nhà họ Tôn, nhà họ Tề và nhà họ Triệu, rốt cuộc nên xử lý thế nào, họ phải xin chỉ thị của cấp trên, dù sao đây cũng không phải người thường.
Dẫn người đi thì sự việc này coi như chấm hết. Triệu Ngọc Sinh rời đi, người phụ trách nơi này lập tức thu dọn hiện trường, mọi thứ nhanh chóng quay về với trật tự vốn có.
Người nhà họ Phương ngồi xuống bên một chiếc bàn. Đến tận bây giờ, họ vẫn cảm giác như bản thân đang sống trong mơ. Vốn là một buổi tụ tập rất yên ổn, tiện cho việc bàn bạc thêm đường lối phát triển của dự án Thành Cổ cùng chi tiết về công trình, nào ngờ bị anh con rể Trương Trần phá hoại hết.
Nói ra chắc chẳng ai tin, nhưng sự thật bày ngay trước mắt họ kìa.
“Hờ, hờ hờ, bà cụ Phương à, cậu Trương Trần kia thực sự là rể nhà bà ư?”, một người đàn ông vẫn còn nguyên dấu giày trên người vội vàng phủi bụi bặm trên áo sơ mi, gắng gượng nặn ra một nụ cười.
Mí mắt bà ta giật giật khiến gương mặt vốn đầy nếp nhăn nhíu vào với nhau. Bây giờ bà ta chỉ muốn sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu, nghĩ xem mọi thứ xảy ra vào ngày hôm nay rốt cuộc là chuyện quái gì.
Phương Thiên Quang vội vã đứng dậy, lắc lắc đầu, nở nụ cười chua chát: “Ông chủ Mã, nói thật lòng chúng tôi cũng thấy buồn bực lắm!”
“Đâu chỉ buồn bực, cứ như sao Hỏa đâm vào Trái Đất, toàn là chuyện hoang đường!”
Lại có thêm một người nữa bước tới, trong số những tinh anh kinh doanh nhỏ lẻ ở chỗ này, tổn thất của anh ta có thể xếp vào hàng top năm, nhưng anh ta đầu tư gần một trăm triệu, đến cả công ty cũng đem đi cầm cố rồi.
“Trong dự án này, đừng nói đến một mình Trương Trần, cho dù nhà họ Tề và nhà Tôn giúp đỡ anh ta không tiếc sức lực, bỏ toàn bộ tiền tài của hai gia tộc vào thì cũng không đủ một nửa dự án, mọi người nói xem, phải chăng có vấn đề?”
Khi hai người kia ghé vào, những tinh anh khác cách đó không xa cũng chậm rãi tới gần. Nói gì đi chăng nữa, sau cùng họ đều bị một câu nói của Trương Trần đá ra khỏi dự án. Còn về nguồn vốn và mắt xích quan hệ phía sau, dù họ rất nghi hoặc, nhưng bây giờ điều này không phải trọng điểm.
Vớt vát tổn thất, cố gắng dàn xếp mọi việc mới là trọng điểm.
“Khà khà, so với đám người chúng tôi, anh Trương mới là cao nhân đích thực, không phao tin, không lộ tin, như thế rất khiêm tốn, gọi là tâm bất biến giữa đô thành vạn biến. Có thế mới là hạc giữa bầy gà chứ…”
Có người lên tiếng cảm khái. Triệu Ngọc Sinh đã đi rồi, đương nhiên họ phải khen người cầm trịch toàn bộ sự việc này lên tận trời.
Nghe vậy, một đám người khác hùa vào phụ họa, nhất thời tâng bốc Trương Trần đến độ trên trời dưới đất chỉ có được một người như anh, đúng là quý hiếm hơn cả gấu trúc được nhà nước bảo vệ.
Phương Thiên Quang và Phương Thiên Thành nghe những lời này, cảm giác như vô hình trung, có ai đó đang vả vào mặt mình. Trương Trần đột nhiên ra tay, bản thân họ cũng không biết rõ. Nếu biết trước Trương Trần có bản lĩnh như vậy, nhà họ Phương đã nâng anh lên bàn thờ ngồi rồi.
“Khà khà, ông Phương à, đây là danh thiếp của tôi. Sau này có cơ hội có thể qua lại, tôi thấy một số sản nghiệp của nhà họ Phương cũng rất khá đấy”.
“Tôi cũng vậy…”
Đám người kia hàn huyên thêm vài câu. Họ nấn ná ở chỗ này cũng vô vị lắm, nhân vật chính đi cả rồi, họ cũng lục tục bỏ đi thôi.
Đờ đẫn nhìn vài tấm danh thiếp vung vãi trên bàn, nếu là trước kia, chắc người nhà họ Phương đã mừng rỡ nhảy cẫng lên. Toàn là đường tắt nè, toàn là tiền tài và tương lai đấy, nhưng bây giờ…
“Phen này phát tài thật rồi!”, Phương Thiên Thành cũng thở dài một câu. Chỉ cần không bị ngu thì ai cũng biết những người này không nhắm vào họ, mà nhắm tới kẻ có liên quan với họ - là Trương Trần.
Nếu thời gian có quay trở lại, cho dù chỉ một hai ngày thôi, họ vẫn sẽ mặt dày đi cầu xin Trương Trần, hỏi về quá trình sự việc. Nhưng bây giờ họ hoàn toàn đắc tội Trương Trần rồi, Trương Trần tức giận đến mức đánh ông ta và vợ của anh cả rồi.
“Sợ rằng bên chỗ Thủy Y cũng không muốn nhận chúng ta nữa”, Phương Thiên Quang thở dài.
…
Trong biệt thự cá nhân của Phương Thủy Y, phải nhờ Trương Trần dìu đỡ, cô mới quay về được.
Tất cả mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay đã hoàn toàn đảo lộn nhận thức của cô. Sự kiện như thế mà bị người đàn ông mà cô nuôi suốt ba năm khuấy đảo, quan trọng hơn cả là đè đầu tên Triệu Ngọc Sinh kia xuống.
“Ngoan ngoãn ngồi đây, lát nữa tôi có vài câu muốn hỏi anh. Bây giờ thì tôi đi tắm đã!”, Phương Thủy Y nhìn chằm chằm Trương Trần rồi ra lệnh.
“Được thôi, nhưng mà em đi đường còn không vững, có cần anh giúp đỡ gì không?”
Phương Thủy Y trừng mắt lườm Trương Trần, tên khốn nạn này, mơ hão ghê!
Hừ một tiếng, Phương Thủy Y cầm khăn bông tiến vào phòng tắm. Trương Trần nhàm chán nằm dài ra sofa lướt điện thoại, sau đó mở một dãy số xa lạ, địa chỉ của dãy số này là ở thủ đô.
Do dự trong chốc lát, Trương Trần gõ ba chữ: Cảm ơn nhé!
“Không cần khách sáo!”, bên kia nhanh chóng trả lời.
Trương Trần không đáp lại, anh cất điện thoại đi. Tất cả mọi thứ ngày hôm nay nếu chỉ dựa vào một mình Trương Trần sẽ không thể nào thực hiện được. Giống như đám đông nói, một mình nhà họ Triệu còn không húp trọn được dự án khổng lồ này, trong khi túi tiền của Trương Trần sạch hơn cả bản mặt anh, anh lấy đâu ra.
May mà lúc trước hai ông cháu mà anh gặp được ở thủ đô gọi điện thoại tới cảm ơn, Trương Trần chỉ thử nói một câu, anh không ngờ cô gái họ Mạc kia có sức mạnh lớn đến thế, nhưng nghĩ lại thì cũng dễ hiểu thôi.
Họ Mạc này chắc hẳn là Mạc trong nhà họ Mạc ở thủ đô. Chỉ cần có người dám đứng trước đám đông nói mình họ Mạc, vậy là nhà họ Mạc rồi.
Tuy không quan tâm đến thế sự, nhưng Trương Trần vẫn biết rõ một số thế lực. E rằng nhà họ Mạc cũng khó nuốt trôi dự án này, nhưng đối phương đồng ý với anh không hề do dự khiến Trương Trần thấy cảm động.
Quả thực anh từng cứu họ một lần, nhưng bản thân anh vốn là thầy thuốc, trị bệnh cứu người là nhiệm vụ hàng đầu. Trương Trần không nghĩ rằng nhà họ Mạc nợ nần gì anh, cùng lắm chỉ là một khoản công sá giá trên trời và một ân tình thôi.
Thủ đô đúng là thủ đô, một thế gia Hoài Bắc dưới chân thành Giang Lăng không phải vấn đề quá lớn đối với nhà họ Mạc. Đây cũng là lý do tại sao nhà họ Tề và nhà họ Tôn đều chạy tới.
Anh đang nghĩ ngợi thì cửa phòng tắm bật mở, Phương Thủy Y quấn khăn tắm, lau bớt bọt nước trên tóc rồi bước ra luôn.
Hai mắt Trương Trần nhìn chăm chăm vào cô. Người ta vẫn bảo đẹp như con gái ra khỏi phòng tắm, xem ra không phải nói điêu. Bây giờ Phương Thủy Y trắng muốt như ngó sen, gương mặt còn ửng hồng rất gợi cảm, khiến người ta nhìn vào đã không thể nhẫn nhịn nổi.
“Nhìn gì đấy, tôi hỏi chuyện anh đây, anh ngồi hẳn hoi vào!”, Phương Thủy Y trừng mắt lườm Trương Trần.
“Vì anh mà nhà họ Tôn trở mặt với nhà họ Triệu, chỉ vì phương thuốc mà anh đưa cho Tôn Khuê Sơn?”
“Có lẽ là thế!”, Trương Trần nhún vai.
“Thế còn nhà họ Tề thì sao? Cả dự án lớn như thế, nhà họ Tề nói hất người là hất luôn. Hất người ta đi rồi thì khoản vốn phía sau phải làm sao, chẳng lẽ anh thực sự bù được vào à?”
“Chuyện này… có lẽ cũng vì họ nể tình anh”, Trương Trần lại nhún vai lần nữa.
“Chỉ vì ân tình kia mà trở mặt với nhà họ Triệu?”, Phương Thủy Y hỏi lại với vẻ khó tin. Cô đâu ngốc, cho dù họ thực sự muốn giúp Trương Trần cũng không đến độ đối đầu cùng nhà họ Triệu, thậm chí có nguy cơ hoàn toàn cạch mặt nhau luôn.
Trương Trần đảo mắt, trêu chọc: “Thế nếu anh nói anh là đại ca của họ, em có tin không?”
“Xí!”, Phương Thủy Y hầm hừ, có quỷ mới tin Trương Trần thu phục được nhà họ Tôn. Không thấy mấy hôm trước nhà họ Tôn còn đòi đánh gãy chân anh à!
Phương Thủy Y gặng hỏi hồi lâu nhưng chỉ nhận được những câu trả lời vô thưởng vô phạt, cứ cảm thấy có chỗ nào đó không ổn. Nhưng nếu Trương Trần vặn hỏi, cô lại không nói rõ được, cô cảm thấy có quá nhiều chỗ không hợp lý.
…
Tại nhà họ Phương, sau khi quay về, đám đông mở ngay một bữa tiệc mini.
Những vị tinh anh mà nhà họ Phương từng nghĩ rằng họ không với tới được đang đứng trong sân vườn, bà cụ nhà họ Phương tươi cười trò chuyện cùng họ, cực kỳ khoan khoái.
“Ha ha, bà thực sự quá hài hước. Vậy chúng tôi cứ ký hợp đồng này đã nhé, nhà họ Phương có bao nhiêu hàng, chúng tôi lấy bấy nhiêu, chỉ cần… bà nhớ phải nói tốt với anh Trương thêm vài câu nhé, tôi ngưỡng mộ anh ấy lắm đấy!”
“Bà lớn, nếu bà đã ký hợp đồng này, vậy thì tiện bút ký luôn hợp đồng của tôi đi. Bà cứ yên tâm, người khác phải giao hàng trước mới giao tiền, còn với quan hệ của chúng ta không cần rắc rối thế. Lát nữa tôi sẽ bảo người chuyển tiền qua luôn…”
“…”
Từng người lấy hợp đồng ra khỏi cặp táp, mỉm cười đặt trước mặt bà cụ nhà họ Phương. Những hợp đồng này đáng giá một hai triệu, đối với họ mà nói thì không quá lớn. Bỏ ra cái giá này để đổi lấy hảo cảm từ chỗ Trương Trần, họ cảm thấy cực kỳ xứng đáng.
Bà cụ nhà họ Phương cười đến mức không ngậm được miệng. Gia tộc của họ vốn nhỏ, sản nghiệp dưới trướng dù có bốn năm cái, nhưng chỉ là kinh doanh nhỏ lẻ. Bây giờ bao nhiêu hợp đồng cùng lúc ập tới, nhà họ Phương sắp bay lên rồi.
Cách đó không xa, Phương Thiên Thành và Phương Thiên Quang nhìn cảnh ấy mà khóe mắt giật giật. Họ thừa biết tất cả mọi thứ đều vì Trương Trần.
“Tôi bảo này chú hai, hay là chú chạy sang bên ấy khuyên mẹ một câu đi. Ký bao nhiêu hợp đồng như thế, đâu phải chú không biết họ nhắm vào Trương Trần? Với tình thế hiện tại, liệu Trương Trần còn ngó ngàng tới nhà họ Phương không?”, Phương Thiên Thành cực kỳ lo lắng.
Đừng tưởng bây giờ mấy người kia nói năng ngọt xớt như vậy, nhưng nếu bên phía Trương Trần không còn hi vọng, mấy người này mà trở mặt thì họ đánh cả bố ruột chứ nói gì đến nhà họ Phương nhỏ bé này.
Phương Thiên Quang cũng bó tay. Ông ta khuyên rồi chứ, mà khuyên không nổi. Bà cụ mới nhìn thấy tiền đã phát điên lên rồi, ông ta còn nói gì được?
“Em thấy khả năng cao là sẽ ra tay từ chỗ Thủy Y. Dù gì bây giờ hai đứa kia vẫn chưa ly hôn mà”, Phương Thiên Quang ngẫm nghĩ, vừa mới dứt lời, Phương Thiên Dương đã chạy tới.
“Anh hai, mẹ bảo rồi, anh gọi điện cho chị dâu ba, bảo chị ấy về đây, trong nhà có một vị trí quan trọng cho chị ấy ngồi… sau đó… anh tạm thời đứng sang một bên”.
Mí mắt Phương Thiên Quang giật giật. Nhắc Tào Tháo Tào Tháo tới ngay, không những rước em trai em dâu của ông ta về, mà bát cơm của ông ta cũng phải nhường cho người khác, xem ra phen này bà cụ hạ quyết tâm rồi đây.
“Biết rồi, lát nữa sẽ gọi”, Phương Thiên Quang phất tay đầy bất lực.
Chương 25: Dằn mặt nhà họ Phương
Trương Trần không hề biết gì về chuyện đã xảy ra trong bữa tiệc tối của nhà họ Phương. Sợ là bất kỳ ai cũng không ngờ được, sau khi bữa tiệc của Triệu Ngọc Sinh bị phá rối, nhà họ Phương lập tức làm một cái khác ngay khi quay về. Nếu nhà họ Triệu mà biết được chuyện này, không rõ bọn họ sẽ cảm thấy thế nào.
Đương nhiên, có thể nhà họ Triệu đã không còn tâm trí để ý đến mấy chuyện nhỏ nhặt này nữa.
“Anh, anh không muốn ngủ trên ghế sofa nữa...”, trong biệt thự, Trương Trần ngửi mùi hương mê người của cô vợ, tỏ vẻ đáng thương nhìn Phương Thủy Y.
“Anh thật sự không muốn ngủ nữa?”, đôi mắt tuyệt đẹp của Phương Thủy Y nhìn Trương Trần, khẽ cười một tiếng. Đối phương lập tức ngoan ngoãn gật đầu.
“Được, nếu đã không muốn ngủ thì khỏi cần ngủ nữa!”
Trương Trần còn chưa kịp vui mừng, Phương Thủy Y đã đưa tay chỉ xuống sàn nhà rồi cười nói: “Vậy anh ngủ ở đây đi, mặc dù có hơi cứng nhưng tốt cho sức khỏe...”
Trương Trần: “...”
Sáng hôm sau, Trương Trần dậy từ sớm để tập thể dục, sau đó làm sẵn bữa sáng, chuẩn bị ăn xong cơm sẽ đi làm.
“Trương Trần!”, Phương Thủy Y đi ra khỏi phòng, tay cầm một chiếc điện thoại và gọi.
“Ừ, em ăn đi!”, Trương Trần chỉ vào thức ăn trên bàn. Phương Thủy Y gật đầu, kéo ghế ra ngồi xuống, thẫn thờ ăn một miếng cơm, một lúc sau mới do dự nói: “À thì... mẹ tôi cũng quay về rồi!”
“Mẹ em?”, Trương Trần ngẩn người. Mẹ của Phương Thủy Y cùng họ với Trương Trần, tên Trương Quốc Hồng. Bà mẹ vợ trên danh nghĩa này của anh đúng chẳng khác gì sư tử hà đông. Kể cả Trương Trần tự cho rằng bản thân có khả năng kiềm chế rất tốt nhưng chỉ cần nhìn thấy Trương Quốc Hồng, chưa đến năm phút anh đã có ý định muốn đánh người.
Chỉ có điều trước giờ, Trương Trần không có cái gan ấy, dù sao thì bà ta cũng là mẹ ruột của vợ anh.
“Về thì về thôi!”, Trương Trần đáp.
“Bà ấy gọi điện thoại nói tôi và anh đến nhà chính của nhà họ Phương một chuyến!”, Phương Thủy Y lại nói tiếp.
“Hôm qua, bà nội ký được vài cái hợp đồng, cộng vào chắc cũng tầm chục triệu...”
“Bà cụ Phương đúng là to gan lớn mật thật đấy!”, Trương Trần hừ nhẹ một tiếng, nói đến đây rồi lẽ nào anh còn không hiểu!
Đạo lí đối nhân xử thế cũng chỉ có thế. Tối hôm qua anh có thể đá người khác ra khỏi cuộc thì cũng có thể kéo trở lại. Bọn họ không tiện tìm Trương Trần, đương nhiên sẽ đi đường vòng, yêu cầu anh đến nhà họ Phương để thể hiện lòng thành.
Có điều, lẽ nào trước khi thể hiện thành ý, bọn họ không xem xem quan hệ giữa anh và nhà họ Phương như thế nào sao?
Phương Thủy Y cúi đầu, không nói gì nữa, cô không ngốc. Thường ngày nhà họ Phương chẳng có ai ghé chơi nhưng sau khi trở về từ bữa tiệc kia thì lại trở nên náo nhiệt vô cùng. Cũng chẳng khó để đoán ra lý do.
“Vậy, vậy anh có đi không?”, Phương Thủy Y hơi đỏ mặt, hỏi anh. Rõ ràng là bọn họ muốn Trương Trần tới để giữ thể diện, nhưng nhà họ Phương đối xử với anh thực sự rất quá đáng.
Chém người ta một đao xong còn cười hỏi có cần băng bó không. E là Phật sống cũng phải tức đổ bệnh vì cách làm này.
“Không đi!”, Trương Trần chẳng thèm nghĩ nhiều mà đáp thẳng. Bọn họ coi anh là cái gì chứ, lúc không dùng tới thì vứt qua một bên, khi thấy được lợi thì lại vác về.
Nếu không phải vì Phương Thủy Y, có khi mỗi chuyện của ông cụ Tôn lần trước cũng đủ để nhà họ Phương cuốn gói lượn khỏi Hoài Bắc rồi.
“Nhưng bà nội đã ký hợp đồng rồi!”, Phương Thủy Y buồn bã nói: “Mẹ tôi cũng bị bà nội gọi về!”
“Anh nói với em một chuyện nhé!”, Trương Trần nhìn Phương Thủy Y: “Chẳng phải nhà họ Phương cho em một bản hợp đồng cắt đứt quan hệ với bọn họ sao? Em ký nó đi, đi theo chồng em, chẳng bao lâu sau đừng nói là một nhà họ Phương cỏn con, có là sân khấu to hơn anh cũng có thể cho em!”
“Không được...”, Phương Thủy Y lắc đầu. Nhà họ Phương là nơi mà cô đã lớn lên trong hơn hai mươi năm qua, sao nói đi là đi được. Hơn nữa, ba mẹ cô còn ở đây.
Trương Trần bất lực thở dài: “Anh biết được ý của bà cụ Phương, nhưng có vài chuyện đã qua sẽ không cứu vãn được, kể cả là nể mặt em cũng không được!”
“Không phải em vẫn thắc mắc rằng làm thế nào mà anh lấy được dự án cải tạo Thành Cổ một đống tiền đó sao? Thật ra không phải anh lấy được, hôm qua Tề Long chỉ giúp anh thể hiện chút thôi chứ anh chẳng có một đồng tiền nào”.
“Nói cách khác, dự án Thành Cổ không phải anh nói là được, anh cũng chẳng phải cổ đông lớn nhất với người đứng đằng sau gì cả. Vậy nên đám người đến nhà họ Phương nhằm tâng bốc nịnh bợ đã sai ngay từ đầu rồi!”
“Cái gì?”, Phương Thủy Y trợn tròn mắt nhìn Trương Trần.
“Mặc dù tối qua nổ một chút nhưng mọi người cũng không chịu nghĩ xem, một dự án lớn như vậy, anh nói dừng là dừng sao?”, Trương Trần cảm thấy thật cạn lời. Thật ra, nếu như anh muốn, anh chỉ cần nói với nhà họ Mạc và nhà họ Tề một câu là được nhưng Trương Trần không muốn làm thế.
Đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma, cũng đến lúc để nhà họ Phương nếm chút mùi vị rồi.
“Tôi biết rồi, tôi đi nói với mẹ một tiếng!”, Phương Thủy Y buồn bã gật đầu, hy vọng bà cụ Phương không làm quá tay, nếu không đống hợp đồng kia ký rồi, đến lúc vỡ lở ra lại phải cắn răng chịu đựng.
...
Trong phòng khách nhà họ Phương, Trương Quốc Hồng đã đến nơi, hai mắt của bà ta có thâm quầng, chắc chắn đã chạy suốt đêm tới đây.
Bà cụ Phương và bốn người con trai của bà ta đều vây lấy Trương Quốc Hồng khiến bà ta cảm thấy rất được chào đón. Từ trước tới nay, trong bốn đứa con của nhà họ Phương, nhà của bà ta luôn bị hắt hủi nhất, nếu không cũng chẳng đến mức Phương Thiên Bàng bị đưa ra nước ngoài.
Lúc này, tình hình thay đổi hẳn, bọn họ cần Trương Quốc Hồng tác động đến đứa con rể Trương Trần của bà ta.
“Thằng tư, ngẩn người ra đó làm gì, còn không mau đi rót cho chị dâu cốc nước!”, bà cụ Phương nhìn cậu con út của mình và nói.
“Mẹ, con không sao!”, Trương Quốc Hồng nói, nhưng ánh mắt đắc ý của bà ta không hề che giấu.
Phương Thiên Quang thấy thế thì thở dài một hơi, đây đúng là mỗi thời mỗi khác mà. Bọn họ phải cầu cạnh tên vô dụng Trương Trần, bây giờ còn phải đối xử tử tế với Trương Quốc Hồng. Thật không rõ chú ba nhà ông ta may hay không may nữa.
Lúc này, bỗng điện thoại của Trương Quốc Hồng vang lên, giọng nói của Phương Thủy Y truyền tới.
“Con gái?”
“Mẹ, Trương Trần phải đi làm, anh ấy không tới đó đâu, không có thời gian”, Phương Thủy Y nói.
“Cậu ta muốn làm loạn sao?”, Trương Quốc Hồng đập bàn thật mạnh rồi đứng bật người dậy, toàn bộ khuôn viên nhà họ Phương đều có thể nghe rõ tiếng của bà ta.
“Tu tu tu!”
Vậy nhưng, đáp lại bà ta chỉ là tiếng tu tu của điện thoại.
“Chị dâu, chuyện gì thế?”, Phương Thiên Dương bưng cốc trà nóng đi tới và hỏi.
Những người khác cũng đưa mắt nhìn Trương Quốc Hồng.
“Thằng oắt con kia không tới, nó đi làm!”, Trương Quốc Hồng đỏ mặt tía tai nói.
Thịch!
Nghe thấy câu nói này, bà cụ Phương cảm thấy ngực mình rất khó chịu. Bà ta vội vã tiến về phía trước, tóm lấy vai Trương Hồng: “Trương Hồng, con là mẹ vợ của cậu ta mà, cậu ta không thể để mặc vậy chứ, con đi tìm cậu ta xem!”
Bốn anh em nhà Phương Thiên Thành cũng mắt chữ A mồm chữ O. Nếu Trương Trần không ra mặt, nhà họ Phương chắc chắn gánh không nổi.
“Hôm qua mẹ đã ký bao nhiêu bản hợp đồng thế?”, Phương Thiên Thành hỏi.
“Tổng cộng là năm bản, trong phòng còn ba bản chưa ký”, Phương Thiên Quang nhanh miệng đáp.
Hai người nhìn nhau cũng có thể hiểu được ý đối phương, đó chính là Trương Trần bắt buộc phải tới. Nếu anh không đến, rất có thể nhà họ Phương phải đối mặt với tai họa một lần nữa.
“Em dâu...”
“Em dâu...”
Hai người đi về phía trước, bọn họ nắm trong tay nhiều cổ phần nhà họ Phương nhất, bọn họ không thể để chuyện này xảy ra được.
“Em dâu, trước nay ở trong nhà, em nói sao là vậy, đó là sự uy quyền, em nhất định làm được mà!”
“Em dâu, tên Trương Trần kia không biết nể mặt em, em là mẹ vợ của nó, thằng ranh đó đúng là không hiểu biết phép tắc gì cả. Em phải dạy dỗ nó tử tế, bọn anh trông cậy vào em đó”.
Trương Quốc Hồng nghe được mấy lời nói ngon ngọt như muốn tung bà ta lên tận trời xanh của mọi người, phía bà cụ còn trực tiếp giao cho bà ta một chức vụ tốt mà chẳng thèm mở cuộc họp.
Vốn dĩ Trương Quốc Hồng chẳng ưa gì Trương Trần, khó khăn lắm mới có cơ hội dùng tới tên vô dụng này, vậy mà anh lại dám làm bà ta mất mặt. Cộng thêm mấy lời nịnh nọt xung quanh, Trương Quốc Hồng lập tức đứng dậy, bực mình nói: “Tôi phải xem xem, thằng ranh đó có phải muốn làm loạn không. Tôi qua đó một chuyến!”
“Thiên Quang, con cũng đi cùng đi. Trương Trần ăn của chúng ta, uống của chúng ta, bây giờ muốn bỏ mặc chúng ta sao, đừng có mơ!”, bà cụ cũng tức giận lên tiếng. Một thằng ranh con vắt mũi chưa sạch lại dám chọc bà ta tức giận.
Do đó, Trương Quốc Hồng và Phương Thiên Quang lập tức lái xe đi đến nhà Phương Thủy Y. Vừa đúng lúc gặp Trương Trần và Phương Thủy Y đang chuẩn bị đi làm.
“Mẹ!”, Phương Thủy Y hét lên.
“Đừng gọi tôi là mẹ, đến cả một thằng đàn ông cũng không nói được!”, Trương Quốc Hồng hừ lạnh một tiếng rồi đi tới trước mặt Trương Trần, nước miếng bắn lung tung nói: “Trương Trần, cậu giỏi quá rồi nhỉ, còn không thèm nghe lời tôi nữa?”
“Vậy bà muốn tôi làm thế nào?”, Trương Trần bình thản nhìn Trương Quốc Hồng.
“Bà nội gọi cậu đến nhà họ Phương, cậu không biết sao? Đi với tôi!”
“Không rảnh, tôi không đi. Nếu là vì chuyện dự án Thành Cổ, tôi đi rồi cũng vô dụng. Cái gì nên nói tôi đã nói hết rồi, bà hỏi Thủy Y đi!”, Trương Trần vẫy vẫy tay.
“Mẹ, dự án đó không phải do Trương Trần nắm quyền. Chỉ là anh ấy quen biết Tề Long, tối hôm đó Tề Long giúp anh ấy giữ chút thể diện thôi...”, Phương Thủy Y nói hết một lượt mọi chuyện và những gì Trương Trần kể cho cô nghe.
Phương Thiên Quang không hổ là con cáo già thành tinh, lập tức nghe ra chỗ sơ hở, ông ta cười nói: “Trương Trần, cậu đừng có tung hỏa mù nữa, bây giờ nhà họ Phương ra nông nỗi này, cậu nói bỏ là buông tay bỏ thật sao?”
“Cho dù người đứng sau triển khai dự án Thành Cổ không phải là cậu, nhưng dựa vào việc Tề Long dốc lòng bảo vệ cậu như vậy, cậu chỉ cần nói một tiếng, Tề Long nhất định đồng ý”.
“Không nói được, tôi ngại!”, Trương Trần chẳng thèm nghĩ ngợi mà trả lời luôn, sau đó tách hai người họ ra: “Tránh ra, tôi phải đi làm!”
“Trương Trần...”, Trương Quốc Hồng tức đến mức lạc cả giọng, hét lên nhưng anh đã đi xa rồi, cho dù có nghe thấy anh cũng lười trả lời.
“Em dâu, Thủy Y, hai người tiếp tục làm công tác tư tưởng cho Trương Trần nhé, nhất là cháu đó Thủy Y. Cháu và nó bên nhau suốt ba năm, nhất định sẽ làm được. Bác về nói lại với bà nội một tiếng!”
Phương Thiên Quang vỗ vai Phương Thủy Y, chào Trương Quốc Hồng một tiếng rồi rời đi.
Lúc này, Trương Trần đã vui vẻ đến phòng khám Nhân Phong Đường. Trước đây cảm thấy chỗ này có chút nhàm chán, bây giờ quẳng được Trương Quốc Hồng qua một bên, tâm trạng anh tốt hơn rất nhiều.