“Mỹ Lâm, con làm trò gì thế?”, Tôn Khuê Minh nhíu mày nhìn con gái cưng của mình.
Triệu Ngọc Sinh cũng siết chặt nắm đấm, liếc nhìn Trương Trần đang được Phương Thủy Y che chở, sau đó trầm giọng nói: “Mỹ Lâm, ở đây không có chuyện của em!”
Nhưng Tôn Mỹ Lâm hoàn toàn không để ý tới hai người, nếu Trương Trần không phải người bạn mà ông Vương đã nhắc tới thì thôi, nhưng lỡ đâu là thật, thì bọn họ coi như toi đời!
Tuy tới bây giờ, Tôn Mỹ Lâm cũng vẫn không thể tin nổi chuyện con rể nổi tiếng ăn bám của nhà họ Phương lại quen biết với thần y, nhưng cô ta thật sự không dám làm liều.
“Lời tôi nói không có tác dụng à, tránh ra!”, Tôn Mỹ Lâm lạnh giọng quát.
Mấy người đàn ông vạm vỡ nhìn nhau rồi vội vàng chạy ra khỏi phòng giam. Chuyện này không phải vì Tôn Mỹ Lâm có quyền lớn mà cô cháu gái này được cưng như trứng, hứng như hoa ở nhà họ Tôn. Nếu không phải chuyện gì to tát, thường thì sẽ không ai làm trái lời cô ta.
Tôn Khuê Minh tức giận nhìn con gái cưng của mình, bất lực nói: “Con làm gì thế, trước mặt bao nhiêu người như vậy…”
“Anh ta, anh ta chính là người bạn mà ông Vương đã nói!”, Tôn Mỹ Lâm có chút lo lắng chỉ tay về phía Trương Trần và nói.
Tôn Khuê Minh sửng sốt, sau đó ông ta nhìn con gái mình với vẻ mặt quái dị: “Mỹ Lâm, con không có bị sốt chứ…”
Ông ta tiến lên, giơ tay sờ trán con gái, ông ta đúng là kẻ có tiền và bận rộn nhiều thứ nhưng lỗ tai còn tốt lắm. Dù ông ta không cố tình chú ý nhưng suốt ba năm nay, ông ta từng không ít lần nghe nói về con rể của nhà họ Phương.
Nhưng lúc này, con gái của ông ta lại nói thằng con rể vô dụng này chính là thần y mà Vương Hiển Chi đã nhắc tới. Con bé này nói đùa kiểu gì vậy chứ, nếu thằng nhóc này là thần y vậy thì ông ta là Hoa Đà!
Triệu Ngọc Sinh cũng tức giận. Hắn ta cảm thấy lồng ngực của mình sắp nổ tung. Hắn ta còn chưa đụng vào Phương Thủy Y mà Trương Trần lại dám trắng trợn ôm cô ấy trước mặt mình, hơn nữa, khi mấy người đàn ông vạm vỡ sắp ra tay, tên đê tiện này còn ngoan ngoãn trốn sau lưng Phương Thủy Y nữa.
“Mỹ Lâm, kiến thức Trung y bao la uyên thâm, có thầy thuốc nào không phải người lớn tuổi, mà danh tiếng của Trương Trần ra sao, chẳng lẽ em chưa từng nghe nói! Ba năm nay, ở nhà họ Phương, trừ ăn ra, việc hắn làm chỉ là ngủ, em từng nghe ai nói hắn là thần y chưa?”
“Em… em…”, Tôn Mỹ Lâm nghẹn họng, chính cô ta cũng không tin được, trừ khi Trương Trần mà ông Vương nói không phải Trương Trần này, chỉ là hai người giống tên?
“Ông Vương sắp tới đây rồi, để ông ấy nhìn một cái cũng không sao!”, Tôn Mỹ Lâm nói.
Tôn Khuê Minh và Triệu Ngọc Sinh vừa định nói gì đó thì lại nghe thấy giọng nói phàn nàn truyền từ ngoài vào.
“Tôi nói này cô nhóc, sao cô không biết kính già yêu trẻ thế, làm tôi mệt chết rồi! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?”
Vương Hiển Chi vừa dứt lời, ông ấy vịn tường bước vào phòng giam thở hổn hển mấy hơi, ngẩng đầu lên vừa định nói gì đó, ánh mắt lại dính vào gương mặt lạnh lùng của Trương Trần đứng phía xa.
“Ô kìa? Anh bạn nhỏ, không phải cậu gặp việc rắc rối cần giải quyết à, sao lại ở đây, chẳng lẽ nhà họ Tôn giải quyết giúp cậu rồi?”, Vương Hiển Chi buồn bực hỏi.
Nghe thấy lời của Vương Hiển Chi, Tôn Khuê Minh sững sờ ngay tại chỗ, khóe miệng hơi giật giật, cố gắng gượng cười hỏi: “Ông, ông Vương, ông đừng bảo với tôi là thần y mà ông nói chính là cậu ta...”
“Là cậu ta!”, Vương Hiển Chi gật đầu, ông ấy cũng cảm thấy bầu không khí hiện tại có gì đó sai sai. Sau đó nhíu mày nhìn về phía Tôn Khuê Minh, nói với giọng không vui: “Cậu bạn Trương của tôi nói với tôi là cậu ấy gặp rắc rồi, ông đừng với tôi kẻ gây phiền phức cho bạn tôi là nhà họ Tôn đấy nhé!”
“Chuyện này, chuyện này... tôi!”, đầu óc Tôn Khuê Minh suýt đơ tại chỗ, ông ta chỉ vào Trương Trần rồi lại nhìn Vương Hiển Chi - một người tài năng cực có tiếng tăm, nhất thời không biết mình nên nói gì.
Triệu Ngọc Sinh ở phía sau cũng ngây người, hắn ta chỉ cảm thấy thế giới này đang chơi mình, Trương Trần lại là thần y, dựa vào đâu chứ?
“Bọn họ là bạn của ông anh à?”, Trương Trần im lặng một hồi rồi nhìn Vương Hiển Chi hỏi.
“... Cũng có thể coi là vậy! Có chút quan hệ thôi, bằng không thì anh cũng sẽ không phí sức chạy tới đây làm gì!”
Vương Hiển Chi gật đầu, quan tâm Trương Trần: “Chú em, họ không làm gì cậu chứ! Đám quỷ này đúng là muốn nổi loạn thật rồi!”
“Em không sao!”, Trương Trần thu kim châm ở khe hở mấy ngón tay vào trong: “Nếu đã vậy thì nể mặt ông anh, hôm nay họ sẽ bình an vô sự”.
Vương Hiển Chi gật đầu, cười nói: “Người anh em, bệnh nhân kia...”
“Bệnh nhân gì? Trong nhà em còn có việc, đi trước nhé!”, Trương Trần nắm tay Phương Thủy Y, kéo cô đi ra ngoài.
“Ấy, chú em, chú em à...”, Vương Hiển Chi bất lực thở dài.
“Còn đứng ngây ra đó làm gì, đuổi theo đi!”, Tôn Khuê Minh nhìn con gái mình, tức giận nói.
Con bé chết tiệt, mọi người làm mích lòng người ta rồi mới chạy tới báo tin, cũng may là chưa làm Trương Trần bị thương, nếu không thì thù này không thể hóa giải rồi.
Tôn Mỹ Lâm bĩu môi, vì ông nội của mình, lần đầu tiên trong đời, cô ta không tranh cãi với người khác. Nhưng khi Tôn Mỹ Lâm vừa định đuổi theo, Vương Hiển Chi lại kéo cô ta lại.
“Cứ để vậy đã, cậu ấy nóng nảy lắm, mấy người nói cho tôi biết là đã xảy ra chuyện gì?”
“Mời!”, suy nghĩ một chút, Tôn Khuê Minh cũng biết là chuyện này vẫn cần Vương Hiển Chi ra mặt, tạm thời chỉ có thể như vậy.
“Hồ đồ, quá là hồ đồ! Tôi mời người, các người lại giam lỏng người ta. Các vị có biết là mình vừa mới dạo một vòng trước Quỷ Môn Quan rồi không!”, trong sân vườn yên tĩnh, Vương Hiển Chi nhức đầu nói với Tôn Khuê Minh.
“Ông Vương, Trương Trần kia thật sự là thần y sao! Nhưng tôi từng nghe nói cậu ta là thằng con trai tới ở rể suốt ba năm trời, cậu ta chỉ là một kẻ vô... A! Chưa từng làm việc gì cả!”, nghĩ ngợi một hồi, Tôn Khuê Minh nuốt mấy chữ “kẻ vô dụng” vào trong.
“Chuyện gì xảy ra với cậu ấy thì tôi không biết”, Vương Hiển Chi lắc đầu: “Nhưng cậu ấy thật sự có thể cứu bố ông đấy. Hơn nữa ông có biết người giỏi chữa bệnh nhất cũng là người giỏi giết người nhất không?”
“Cũng may là vừa nãy con gái ông chạy tới kịp lúc, nếu không, ông không chết thì cũng thiếu tay hay chân thôi, sau này không tự thân vận động được đâu”.
Nghe Vương Hiển Chi nói nghiêm trọng như vậy, lòng Tôn Khuê Minh càng thấp thỏm lo sợ. Nhân vật như thế lại bị mình uy hiếp, người ta sẽ ra tay cứu người sao!
Giờ phút này, Tôn Khuê Minh chỉ có thể im lặng ngậm bồ hòn làm ngọt. Ông ta có thể trách ai đây, trách Triệu Ngọc Sinh à, Vương Hiển Chi là do người ta mời tới, trách Trương Trần sao? Giờ mà ông ta còn dám nghĩ như thế à!
“Ông Vương, ông xem thử...”, Tôn Khuê Minh lo lắng đi tới đi lui, ông cụ Tôn còn nằm trên giường, nếu bố thật sự gặp chuyện không hay, chẳng phải ông ta sẽ thành tội đồ ư.
“Ông đừng sốt ruột!”, Vương Hiển Chi cũng than một tiếng: “Nhà họ Phương đúng là có mắt không tròng, rõ ràng đang có được một khối ngọc thạch mà lại thẳng tay vứt đi như thế”.
“Thế này đi, nói thế nào thì cậu ấy cũng có liên quan với nhà họ Phương. Ông thả hết người nhà họ Phương ra đi, sau đó thành tâm đi thêm chuyến nữa. Theo tôi được biết, Trương Trần cũng không phải người nhỏ nhen tới mức đó”.
“Ông Vương, ông và Trương Trần quen nhau bao lâu rồi?”, Tôn Khuê Minh hỏi.
“Có phải ông định bảo tôi đi hay không?”, Vương Hiển Chi liếc Tôn Khuê Minh một cái là biết ngay ông ta nghĩ gì, Tôn Khuê Minh cười xấu hổ, ông ta đúng là đã nghĩ như vậy, dù sao thì người quen cũng dễ nói chuyện hơn.
“Thật ra, từ lúc biết nhau tới giờ, chúng tôi mới gặp nhau ba lần”, Vương Hiển Chi nhìn mặt cỏ phía xa xa, cảm thán khi nhớ lại: “Cái danh Thánh Thủ này là do Trương Trần tặng tôi đó, chắc ông cũng từng nghe nói một nhân vật tai to mặt lớn ở thủ đô được tôi chữa khỏi rồi nhỉ!”
“Thật ra, phía sau có bóng dáng của Trương Trần đấy, bộ châm pháp kia là do cậu ấy dạy tôi, cũng là vì con bé nghịch ngợm nhà tôi cứ bám Trương Trần nên tôi mới học được hết toàn bộ châm pháp đó”.
“Hãy nhớ kỹ, đừng trông mặt mà bắt hình dong. Được rồi, phân mình thải thì tự mình hốt đi”.
Vương Hiển Chi cảm thán đôi câu, để Tôn Khuê Minh lại rồi đến xem ông cụ Tôn.
...
Trên đường về, mặt mày Phương Thủy Y tràn đầy u sầu, lần này cô đã gặp được người nhà họ Tôn nhưng bác hai của cô vẫn chưa được thả ra, thậm chí không biết bác gái ra sao nữa.
“Đừng lo!”, Trương Trần liếc thấy sắc mặt lo lắng của Phương Thủy Y thì an ủi: “Chẳng bao lâu nữa là họ sẽ được thả thôi”.
“Hả? Sao anh biết?”, Phương Thủy Y sửng sốt, lập tức hỏi dồn: “Này, sao anh lại quen biết Vương Hiển Chi, tôi thấy hình như quan hệ của hai người không đơn giản, có vẻ ông ấy rất nể trọng anh!”
“Anh quen ông ấy trước khi tới nhà họ Phương. Anh cũng thích học y nên trước kia từng qua lại với nhau”, Trương Trần thuận miệng đáp hai câu. Có quá nhiều chuyện, anh không muốn giải thích và cũng không có cách nào để giải thích cả.
Chuyện cũ thì tạm thời cứ chôn vùi hết đi, đợi thời cơ tới thì tự nhiên sẽ biết thôi, sợ là lúc đó cả Hoài Bắc này đều phải run rẩy.
Còn vì sao Trương Trần lại chắc chắn nhà họ Tôn sẽ thả người, đạo lý rất đơn giản, chỉ cần Tôn Khuê Minh không phải kẻ ngu thì chắc chắn ông ta sẽ biết được vài chuyện qua miệng của Vương Hiển Chi.
“Vậy anh biết chữa bệnh, sao anh không nói ra từ trước?”, Phương Thủy Y chớp mắt, tò mò hỏi.
“Trước đây không ai hỏi anh, chẳng lẽ anh lại chạy ra đường, cản người ta lại rồi nói mình biết chữa bệnh à...”, Trương Trần trợn mắt nói, Phương Thủy Y thấy anh như thế thì không nhịn được mà bật cười một tiếng. Cô không ngờ người này cũng có ưu điểm, hơn nữa anh còn có chút hài hước.
Trong lòng Trương Trần cũng cảm thấy ấm áp, vừa nghĩ tới cảnh cô gái này đã chắn trước người mình khi ở trong phòng giam kia, anh cũng thấy cảm động. Tuy lúc trước, Tôn Khuê Minh đã gọi tới tận 20 người để xử anh nhưng chúng cũng không thể làm anh bị thương.
Trương Trần nhanh trí thừa dịp này để xoa dịu quan hệ giữa hai người nhưng anh lại thấy mặt Phương Thủy Y vừa tươi tắn được chút thì lại ỉu xìu.
“Cho chút ánh mắt trời thì nghĩ mình sáng lóa rồi à!”, trong lòng cô hừ lạnh. Phương Thủy Y không nhìn anh nữa mà nói: “Tôi muốn tới nhà họ Phương xem thử, dù bác hai có về hay không thì tôi vẫn phải về gặp họ một lần”.
“Được!”, Trương Trần gật đầu.
Phương Thủy Y cũng kinh ngạc, cô tưởng Trương Trần sẽ mặt dày đi theo chứ, sao giờ lại bình thản như vậy?
Nhưng vừa nghĩ tới thái độ của mấy người nhà họ Phương có ý định đẩy Trương Trần ra chịu tội thay, Phương Thủy Y liền hiểu được.
Chương 12: Tôi tìm cậu Trương
Khi Phương Thủy Y tới phòng khách nhà họ Phương, bên trong đó náo nhiệt vô cùng, một đám người vui vẻ nói truyện, trông vô cùng hòa thuận ấm áp.
“Lẽ nào Trương Trần nói đúng, bọn họ cảm thấy có giam giữ bác hai cũng vô dụng, cộng thêm việc Trương Trần quen biết Vương Hiển Chi nên đã thả người rồi?”
Phương Thủy Y chưa bước vào cửa là đã nghe thấy được những tiếng nói ở bên trong, mặc dù có phần ầm ĩ nhưng cô vẫn có thể phân ra được đa phần đều là mấy lời khen mình.
“Lần này thật may có cậu Triệu, đương nhiên còn có cả cô con gái ngoan của chú ba nữa. Tôi nói không sai mà!”
Vừa vào trong, Phương Thủy Y đã nhìn thấy Phương Thiên Quang rót trà cho bà cụ Phương, tung hết lời hoa mỹ, nịnh nọt cho Phương Thiên Bàng nghe.
Khi trông thấy Phương Thủy Y bước vào, Phương Thiên Quang đi ra đón tiếp, đây đúng là chuyện chưa có bao giờ.
“Ha ha, Thủy Y, cháu gái ngoan của bác, mau ngồi đi! Vẫn là cháu có thể diện lớn, nói cậu Triệu đích thân ra mặt để nhà họ Tôn thả bác ra”.
“Cậu Triệu, Triệu Ngọc Sinh?”, Phương Thủy Y ngơ ngác.
Phương Thiên Quang chẳng thèm để tâm đến chuyện đó. Ông ta bị nhốt ở nhà họ Tôn mấy ngày, quả thực ngột ngạt muốn chết. Ở đây, ông ta là một ông chủ chém gió phần phật, lúc ở nhà họ Tôn thì ông ta chỉ là một con chó ngoan ngoãn, người ta trừng mắt một cái, ông ta chẳng dám cả xì hơi.
Buổi trưa, khi hai người Trương Trần vừa mới rời khỏi chưa lâu, Tôn Khuê Minh nghe theo lời của Vương Hiển Chi, chỉ cần là những chuyện liên quan đến Trương Trần thì đều bỏ qua.
Có lẽ là vì trả ân tình nên khi Triệu Ngọc Sinh biết được chuyện này, hắn ta ngăn Tôn Khuê Minh đang muốn đến nhà họ Phương, nói rằng chỉ cần để hắn đại diện đi là được rồi.
Tôn Khuê Minh lăn lộn bao nhiêu năm, lẽ nào không biết được chút ý đồ nhỏ nhoi của Triệu Ngọc Sinh, kiểu gì cũng phải thả người, thôi thì trả nốt chút ân tình cho người ta, Tôn Khuê Minh cũng chỉ thuận nước đẩy thuyền.
Chính vì thế mới có chuyện Phương Thiên Quang cho rằng Triệu Ngọc Sinh ra mặt giúp mình.
“Ha ha, Thiên Bàng nói không sai, xem ra cậu Triệu vẫn nghĩ tới đoạn duyên phận này, trái tim vẫn hướng về phía Thủy Y!”, bà cụ mỉm cười, nếp nhăn trên mặt càng lộ rõ hơn, bà ta vẫy tay nói: “Y Y, đến chỗ bà nội ngồi!”
“Vâng, bà nội!”, Phương Thủy Y có chút lóng ngóng. Bà cụ đúng là thay đổi như chong chóng, nhưng ngay sau đó, một câu nói đầy bất ngờ lại thốt ra từ miệng của bà ta.
“Thủy Y à, trước khi cháu tới, chúng ta đã bàn bạc rồi. Cháu có tài như vậy, chỉ nhận chức trưởng phòng nhân sự nhỏ nhoi thật là thiệt thòi mà. Chúng ta quyết định dự án mới thành lập của nhà họ Phương sẽ do cháu phụ trách toàn bộ”.
“Dự án mới, lẽ nào là chuyện cải tạo tòa Thành Cổ?”, Phương Thủy Y kinh ngạc hỏi.
Tòa Thành Cổ không phải nơi ai muốn cải tạo là có thể cải tạo. Bên trên đầu tư vào dự án này rất nhiều tiền, đây hoàn toàn là một miếng thịt béo bở. Nguyên do cũng rất đơn giản, tòa Thành Cổ là di tích lịch sử, hơn mười năm trước đã được công nhận là di sản văn hóa cổ đại rồi.
“Bà nội, dự án này lớn quá! Cháu không được, cháu thực sự không làm được!”, Phương Thủy Y vội lắc đầu. Lúc này, cô vẫn còn đang ngơ ngác, từ lúc bước vào cửa đến giờ, cô chưa rõ là chuyện gì đang xảy ra, đến cả cơ hội mở miệng hỏi bác hai của cô ra ngoài kiểu gì cũng không có.
“Sao lại không được, chuyện này nhất định phải do cháu phụ trách, người có năng lực thì nên làm nhiều, cháu chịu khó chút đi!”
“Đúng vậy Y Y, lúc trước nhà họ Phương không đối xử tốt với cháu, nhưng giờ khác rồi, chẳng phải cháu sắp ly hôn với Trương Trần sao? Mà lần này, Triệu Ngọc Sinh lại vì cháu mà cứu bác hai ra, vậy là đủ thấy tấm lòng của người ta rồi”.
“...”
Từ lời nói của mọi người, Phương Thủy Y đã dần hiểu ra mọi chuyện. Bảo sao, cô vừa bước vào cửa, miệng của đám người này như được phết mật vậy, tình cảm bỗng trở nên nồng hậu, thì ra chỉ vì một tên Triệu Ngọc Sinh.
“Việc bác hai được thả ra ngoài không hề liên quan gì tới Triệu Ngọc Sinh cả!”, Phương Thủy Y hơi nhíu mày, cao giọng nói. Lúc đó cô cũng có mặt, cô biết rõ mọi chuyện nhất!
“Thủy Y, đừng có nói bừa, nếu không phải cậu Triệu thì có thể là ai chứ, cho dù ông cụ Tôn có khỏe lại, bọn họ sẽ dễ dàng thả người ra sao?”
Bà cụ phải nhíu chặt mày, sau đó thấp giọng nói: “Hai ngày qua cháu vất vả rồi, cháu đi về nghỉ ngơi trước đi. Sáng mai tìm cơ hội nói chuyện với cậu Triệu xem lần này làm thế nào để lấy được dự án cải tạo tòa Thành Cổ với giá thấp nhất!”
“Chuyện này cũng liên quan tới Triệu Ngọc Sinh?”
“Hừ, con cho rằng không cần nhờ Triệu Ngọc Sinh, nhà họ Phương chúng ta vẫn có cơ hội tiếp cận với dự án lớn như vậy sao?”, Phương Thiên Bàng cũng không hài lòng nhìn cô con gái của mình và hừ một tiếng.
Lúc này, Phương Thủy Y đã hoàn toàn hiểu ra rồi. Lần trước, công cứu bà cụ Phương bị bác hai cướp mất, công lao lần này lại bị Triệu Ngọc Sinh giật về phía mình.
Cô nhìn đám người họ hàng máu mủ của mình, lớn tiếng chất vấn: “Lần này bác hai có thể bình an vô sự mà ra ngoài đều là nhờ công của Trương Trần. Khi ấy, bác gái cũng có ở đó, lẽ nào bác ấy không nói với mọi người sao?”
“Thưa gia chủ, bên ngoài có người dẫn theo hơn mười người cường tráng mặc vest, bọn họ....”
Đột nhiên, quản gia trang viên nhà họ Phương thở hổn hển chạy vào, vậy nhưng còn chưa nói xong, một người đàn ông trung niên đã bước ngay theo sau.
Ông ta mặc một bộ vest màu trắng, bộ râu của ông ta được cắt tỉa cẩn thận, ấn đường để lộ ra khí chất phi phàm. Bất kỳ ai nhìn vào cũng biết người này không hề tầm thường.
“Tôn Khuê Sơn, kính chào bà Phương!”
Người tới cười nhẹ một tiếng rồi mở lời với bà cụ Phương.
“Bùm”, mọi người chỉ cảm thấy đầu mình như nổ tung, không ít người vỗ ngực thở phào, cảm thấy may mắn vì miệng không đi chơi xa, chưa lên tiếng quát mắng người đàn ông đột nhiên xông vào nhà họ Phương này.
Có thể không ai biết rõ ông ta trông như nào, nhưng cái tên Tôn Khuê Sơn chẳng khác nào sấm rền bên tai.
Tôn Khuê Sơn là con trai cả của ông cụ Tôn. Khi ông cụ Tôn không có mặt, cả nhà họ Tôn do ông ta làm chủ, đến cả Tôn Khuê Minh lắm trò nhiều mưu cũng phải nghe theo ông ta.
“Ha ha, Tôn, ông chủ Tôn, anh Tôn....”
Mặt bà cụ Phương đông cứng lại, đổi mấy cách xưng hô vẫn cảm thấy không thích hợp, tim của bà ta như nhảy lên tận trên cổ họng. Tôn Khuê Sơn này lại tự mình đến nhà họ Phương, lẽ nào chuyện thả người là giả, lần này tới để ra thông báo cuối cùng sao?
Bà cụ Phương còn như vậy thì khỏi cần nói tới người trong cuộc là Phương Thiên Quang nữa.
“Mau, mau lấy ghế cho anh Tôn ngồi!”, bà cụ Phương cười gượng một tiếng, nhìn Tôn Khuê Sơn đầy lo sợ. Nếu như Tôn Khuê Sơn muốn, ông ta chẳng cần tốn nhiều sức cũng có thể cho cả nhà họ Phương thành ăn mày chỉ trong một đêm.
“Ha ha, không cần đâu, tôi đến để nói chuyện nghiêm túc. Về chuyện đứa em trai tôi giam giữ người nhà họ Phương, tôi xin được tạ lỗi tại đây. Trong nhà quá nhiều chuyện, khi ấy không có thời gian quản, để nó làm ra chuyện mất dạy như vậy. Mong bà Phương bỏ qua cho!”
“Ha ha, không, không sao!”, bà cụ cố rặn ra một nụ cười. Tên Tôn Khuê Sơn này nổi tiếng là khẩu phật tâm xà, ông ta càng khách sáo, bà cụ càng lo sợ trong lòng.
Hai người bọn họ hoàn toàn không ở cùng một đẳng cấp, vậy nên bà cụ Phương sẽ không ngây thơ cho rằng một nhân vật lớn như này đến nhà họ Phương chỉ đơn giản là để xin lỗi.
“À, đúng rồi, không biết cậu Trương - Trương Trần có ở đây không, tôi tới để tìm cậu Trương!”
Nói khách sáo vài câu, Tôn Khuê Sơn trực tiếp nói rõ mục đích tới đây.
Ông ta đã nắm được mọi việc xảy ra. Vương Hiển Chi thì không để ý đến chuyện này, mặc kệ nhà bọn họ tự thu dọn hậu quả, còn Tôn Khuê Minh suýt chút nữa đánh Trương Trần một trận tơi bời. Hết cách, ông ta chỉ đành tự mình ra mặt, dù sao chuyện lớn như này cũng không thể cử người vai vế thấp trong nhà tới được, nếu không sẽ không bày tỏ được thành ý của nhà họ.
“Trương Trần? Các anh tìm cậu ta làm gì? Quả thật chuyện này có liên quan đến cậu ta! Không phải cậu ta đã đến nhà anh để chuộc tội rồi sao?”, bà cụ không hiểu gì nói, sau đó nhìn Phương Thủy Y.
“Thủy Y, chuyện này là sao, không phải cháu cũng đi theo sao?”
“Bọn họ tới rồi, có điều xảy ra chút chuyện giữa chừng!”, Tôn Khuê Sơn cố nín nhịn nói một câu. Đã biết được cô gái trước mặt đây là vợ của Trương Trần, ông ta cũng không thèm để ý đến bà cụ Phương nữa.
Khen Phương Thủy Y vài câu, Tôn Khuê Sơn mới đề nghị Phương Thủy Y dẫn đường. Nghe thấy thế, trái tim của cô đập liên hồi, có chút sợ hãi nhìn Tôn Khuê Sơn, sau đó nhẹ nhàng gật đầu.
“Anh Tôn, anh Tôn, nhà chúng tôi rất xin lỗi về chuyện của ông cụ Tôn, đây đều là do Trương Trần gây ra, Thủy Y sắp ly hôn với cậu ta rồi. Chuyện lần này đã không còn liên quan gì tới nhà họ Phương nữa, anh bỏ qua cho Thủy Y với. Bây giờ con bé là bạn gái của Triệu Ngọc Sinh”.
Bà cụ Phương cứ nghĩ rằng Tôn Khuê Sơn muốn đưa Phương Thủy Y đi, trong lúc cấp bách, bà ta đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Trương Trần, sau đó nhắc đến tên Triệu Ngọc Sinh với hy vọng có thể bảo vệ được nhà họ Phương.
“Sắp ly hôn?”, Tôn Khuê Sơn hơi nhíu mày, lần này ông ta chẳng thèm trả lời nữa. Không phải do Trương Trần thì bước vào phòng khách này sẽ không chỉ có mình ông ta. Nếu đã làm rõ mối quan hệ rồi, ông ta cũng lười đáp lại nữa.
“Cô Phương, chúng ta đi nhanh lên. Tôi có việc gấp cần cậu Trương giúp đỡ!”, Tôn Khuê Sơn giục một câu, sau đó bước nhanh ra khỏi phòng khách.
Phương Thủy Y gật đầu, vội vã đi theo.
“Ai nói cho tôi biết chuyện này rốt cuộc là sao?”, sau một lúc, bà cụ Phương nhìn về phía Phương Thiên Quang và hỏi.
Bà ta không phải kẻ ngốc. Từ lúc Tôn Khuê Sơn vào cửa đến khi đi ra chỉ vỏn vẹn khoảng ba phút nhưng thái độ trước sau khác biệt rất rõ. Nhất là câu nói chẳng chút che đậy ngay sau cùng “tôi có chuyện cần cậu Trương giúp đỡ”.
Từ khi nào mà tên bất tài vô dụng kia lại giỏi đến mức khiến Tôn Khuê Sơn - một trong những trụ cột của nhà họ Tôn, ông lớn trong giới kinh doanh phải thốt ra chữ nhờ vả chứ?
Đám người ngơ ngác nhìn nhau, bọn họ cũng cảm thấy rất bí bách. Ai là người rõ nhất chuyện này thì chắc chắn đó sẽ là Phương Thiên Quang đi ra từ nhà họ Tôn rồi.
Đột nhiên, ánh mắt của tất cả mọi người đều hướng về Phương Thiên Quang.
“Con... con thật sự không biết gì!”, Phương Thiên Quang gãi đầu lúng túng nói. Dường như trong chuyện này có gì đó mà ông ta không rõ.
“Gọi Vương Diễm qua đây cho mẹ. Để nó đi theo làm cảnh sao? Về rồi mà có chuyện gì cũng không chịu nói!”, bà cụ Phương tức giận đập bàn.
Chương 13: Anh ấy nói rồi
Trong căn biệt thự nhỏ của Phương Thủy Y, Trương Trần đang đeo tạp dề nấu cơm, bỗng có một đoàn xe kéo tới.
Dẫn đầu đoàn là chiếc Maybach, theo sau là năm chiếc Mercedes s600, trong nháy mắt đã dừng lại trên bãi cỏ trước biệt thự.
Đoàn người này chính là Phương Thủy Y và Tôn Khuê Sơn.
“Ở đây cả đi, A Báo theo tôi vào là được rồi!”
Căn dặn một câu xong, Tôn Khuê Sơn vội vã đi vào trong biệt thự. Phương Thủy Y nhanh chân chạy trước, lấy chìa khóa ra mở cửa, cô không dám để Tôn Khuê Sơn đứng ở ngoài đợi Trương Trần mở cửa. Chưa biết chừng anh đã lăn ra ngủ như chết từ sớm rồi.
Phương Thủy Y mở to mắt nhìn Tôn Khuê Sơn vào trong nhà mình, sau đó cô cũng theo vào.
Trong nhà, trên bàn bày ra bốn món ăn. Trương Trần nghe thấy tiếng động, ánh mắt anh lướt qua Tôn Khuê Sơn, sau đó nhìn Phương Thủy Y và nói: “Chắc em đói rồi, mau ăn cơm đi!”
“Ăn cái đầu anh ấy!”, Phương Thủy Y mắng thầm một câu. Cô không có gan để Tôn Khuê Sơn ở đây nhìn cô ăn cơm. Càng là người leo cao càng hiểu rõ được người đàn ông đang đứng trước mặt đây đáng sợ đến mức nào.
“Trương Trần, ông Tôn tới đây để tìm anh giúp đỡ, anh đừng có chọc giận người ta, nếu không anh chết chắc đấy!”, Phương Thủy Y tiến về phía trước, ghé sát tai Trương Trần dặn dò.
Sau đó cô quay người lại, cố gắng nở một nụ cười và nói: “A ha ha, ông Tôn, hai người từ từ nói chuyện, tôi lên tầng thay đồ chút!”
“Cậu Trương!”, Phương Thủy Y vừa mới lên tầng, Tôn Khuê Sơn đã nóng lòng nhìn Trương Trần. Vương Hiển Chi nói với ông ta, chỉ cần Trương Trần chịu ra tay, bố của ông ta sẽ khỏe như vâm.
Ý chẳng phải là trên thế giới này chỉ có Trương Trần mới chữa được cho ông cụ Tôn sao? Hơn nữa, bây giờ bọn họ chỉ có thể tìm Trương Trần tới chữa trị nên ông chủ hô mưa gọi gió này không dám tỏ ra chút kiêu ngạo nào.
“Tôi đã biết mục đích ông tới đây rồi!”, Trương Trần nói xong, rút trong túi quần ra một bức thư.
“Đưa cái này cho Vương Hiển Chi, trong đó có ghi rõ cách châm cứu, đủ để ông cụ Tôn tỉnh lại. Ngoài ra, rễ long tu được dùng làm thuốc dẫn ở trong đó, nếu có thể tìm được loại vừa mới được đào khỏi đất, còn tươi thì càng tốt”.
Tôn Khuê Sơn ngẩn người. sau khi nhận lấy bức thư, ông ta nhìn Trương Trần rồi cúi gập người.
Ông ta chưa bao giờ nghĩ rằng chuyến đi này lại suôn sẻ đến vậy. Thậm chí Tôn Khuê Sơn còn chuẩn bị luôn cả phương án khi Trương Trần làm khó mình hay bắt mình chuộc lỗi nữa. Ông ta nghĩ đến mọi khả năng nhưng lại chẳng ngờ tới chỉ cần nói ba câu là Trương Trần đã chỉ cách chữa trị cho mình rồi.
Anh vốn dĩ có thể làm khó nhà họ Tôn, hoặc nói thẳng ra trong một khoảng thời gian ngắn họ chẳng thể tìm được người thứ hai chữa khỏi bệnh cho ông cụ Tôn.
“Cậu Trương, có lẽ nhà họ Phương và cả thằng em kia của tôi mù hết rồi, mong cậu đừng để bụng. Tôi biết tiền không nói lên được gì nhưng đây là tấm lòng của tôi!”
Tôn Khuê Sơn rút ra một chiếc thẻ màu vàng kim, đặt trước mặt Trương Trần: “Ơn huệ này, tấm lòng này, Tôn Khuê Sơn tôi khắc ghi trong lòng!”
“Ghi nhớ cái con khỉ! Nếu không phải Vương Hiển Chi mở lời, tôi cũng không hơi đâu mà quan tâm đến chuyện này!”, Trương Trần trợn mắt, có điều câu nói này chỉ là anh nghĩ trong lòng. Ngoài ra anh cũng không để tâm đến chuyện Tôn Khuê Minh làm khó mình.
“Ông chủ Tôn, cậu Trương, người của nhà họ Phương tới rồi. Chúng ta....”, A Báo liếc nhìn tình hình ở ngoài cửa sổ, sau đó vội vã đi tới thông báo.
“Tôi không muốn có người làm phiền!”, Trương Trần bình thản nói. A Báo lập tức gật đầu. Hắn không ngốc, biết rõ ai mới là người làm chủ ở đây, nhanh chóng lấy tai nghe ra nhỏ giọng nói vài câu.
Bên ngoài, bà cụ Phương và bốn đứa con của bà ta đều bị vệ sĩ của nhà họ Tôn cản lại.
Bọn họ chẳng biết được gì từ chỗ Vương Diễm, chỉ biết là Trương Trần quen biết Vương Hiển Chi, sau đó bọn họ đành tự suy ra những chuyện còn lại. Nhưng nghĩ cả ngày cũng chả ra được chút đầu mối nào. Quả thực ấn tượng của bọn họ với Trương Trần chỉ có hai chữ “ăn và ngủ” mà thôi.
Bọn họ chạy tới đây theo đề nghị của Phương Thiên Bàng.
Mấy người vệ sĩ cũng chỉ đơn giản là ngăn họ lại, Trương Tôn Sơn đã căn dặn là không được gây chuyện, cho dù có ăn đòn cũng phải nhịn. Nhưng theo giọng nói trong tai nghe truyền tới, thái độ của đám người này bỗng thay đổi hoàn toàn, ai nấy đều thắt eo lại như mấy tên côn đồ.
“Anh ấy nói rồi, anh ấy thích yên tĩnh, không muốn bị đám chó mèo làm phiền...”, vệ sĩ vừa thay đổi giọng điệu sang kiểu gây khó dễ thì vênh mặt lên nói đầy khinh thường.
“Mẹ kiếp, ở đây là nhà của nhà họ Phương, cậu ta lấy đâu ra mặt mũi mà nói vậy. Hơn nữa, cháu gái tôi vẫn còn ở trong đó!”, bà cụ tức giận bừng bừng quát lớn.
Bà ta tới đây để xem rốt cuộc là chuyện gì, Trương Trần có tài đến mức nào mà khiến Tôn Khuê Sơn đích thân tới tìm.
“Cái đó tôi không biết, anh ấy nói rồi, đến một con chó cũng không được vào huống chi là người...”, người vệ sĩ vẫn giữ thái độ bề tôi trung thành để đáp lại. Bọn họ giỏi nhất là chuyện này.
“Tôi là bố của cậu ta!”, Phương Thiên Bàng lên tiếng.
“Tôi mặc kệ, anh ấy nói rồi...”
“Anh ấy nói rồi. Tôi không biết!”
“Tôi chỉ biết anh ấy nói vậy!”
Mặc kệ nhà họ Phương có nói gì, mấy người vệ sĩ chỉ nói một câu là “anh ấy nói rồi” khiến người nhà họ Phương tức đến mức suýt thở không nổi.
“Loạn rồi, loạn thật rồi! Từ khi nào mà một tên ăn bám lại trở nên kiêu ngạo như vậy? Có phải cậu ta quên mất khi xưa là ai thương hại, bố thí cho cậu ta miếng cơm, nếu không cậu ta có thể sống được tới bây giờ sao?”, bà cụ Phương được hai người con trai đỡ lấy, làm loạn lên chỉ về phía biệt thự quát mắng.
Trước đây, cho dù Trương Trần vác xác tới nhà chính của nhà họ Phương, bà ta cũng lười gặp, chỉ hận không thể dùng chổi đuổi ra ngoài. Nhưng lần này, bà ta đích thân tới đây, đám người này lại mở miệng một câu anh ấy nói rồi hai câu anh ấy bảo.
Kiểu trước sau khác nhau một trời một vực này khiến người nắm toàn quyền của nhà họ Phương như bà cụ không thể chịu đựng được.
Két!
Một âm thanh nhỏ vang lên, cánh cửa biệt thự mở ra, Tôn Khuê Sơn cúi người trước cửa. Cho dù xuất phát từ lý do gì, việc Trương Trần không hề do dự mà đưa ra cách cứu chữa ông cụ Tôn, Tôn Khuê Sơn sẽ ghi nhớ ân tình này!
Xoạt xoạt...
Tôn Khuê Sơn bước trên bãi cỏ, đi về phía bên này, khi đi qua người nhà họ Phương và vệ sĩ của mình, ông ta liếc nhẹ một cái, sau đó bước lên chiếc Maybach.
“Các cậu cứ đứng canh ở đây đi!”
Âm thanh vọng tới thì Tôn Khuê Sơn đã đi xa rồi.
Mấy người vệ sĩ kia tạo dáng chào một cái. Bọn họ thường xuyên đi cạnh Tôn Khuê Sơn, đương nhiên hiểu được ý của ông chủ nên lập tức giãn cách nhau một mét, tạo thành bức tường người. Ngoài ra, tay mỗi người còn đặt sẵn trên công tắc của chiếc dùi cui, bất kể lúc nào cũng có thể rút ra đánh người.
Tại tầng hai căn biệt thự, Phương Thủy Y như một chú mèo nghe lén cuộc nói chuyện, dường như Tôn Khuê Sơn vừa ra về, cô đã lập tức chạy xuống, đừng nói là thay đồ, e là đến cả mặt cô cũng chưa rửa.
Vừa định lên tiếng hỏi xem Trương Trần và Tôn Khuê Sơn nói gì với nhau, ánh mắt của Phương Thủy Y nhìn thấy ngay người nhà họ Phương qua cửa sổ.
“Đó là người của Tôn Khuê Sơn, tại sao bọn họ lại cản bà nội, không cho vào trong vậy?”
“Rẹt!”, Trương Trần đứng dậy, kéo chiếc rèm cửa sổ lại, thản nhiên nói: “Vậy là không nhìn thấy gì nữa “.
“Nhưng đó là bà nội tôi, còn cả bố tôi nữa!”, Phương Thủy Y ngập ngừng một lúc rồi nói. Cô biết chắc chắn trong lòng Trương Trần không thoải mái, nhưng dưới góc độ của cô, tình thân ruột thịt không phải thứ có thể xem nhẹ.
“Nếu như để bọn họ vào, bọn họ bảo em ly hôn với anh, đá anh xong thì đi tìm Triệu Ngọc Sinh, em có đồng ý không?”, Trương Trần hỏi.
“....”, Phương Thủy Y im lặng, cảm xúc của cô rất phức tạp, nhất là mấy ngày nay, Trương Trần như biến thành người khác, cô cũng không hiểu nổi cảm xúc của mình nữa.
“Ăn cơm đã!”, Trương Trần cười nhạt, anh đi vào nhà bếp múc một bát cháo.
Phương Thủy Y bỗng có chút hoang mang, cô nhìn Trương Trần đang bận bịu rồi lại nhìn bàn cơm đang bốc khói nghi ngút, đây mới là cuộc sống bình thường của các cặp vợ chồng trên đời.
Ăn cơm cùng nhau sau khi tan làm, tối thì ôm nhau đi ngủ.
“Nhìn gì thế?”, Trương Trần đánh thức cô.
“Á, không, ngồi ngay đây!”, Phương Thủy Y kéo ghế ngồi xuống, nếm thử một miếng, đột nhiên mở to đôi mắt, khuôn mặt tràn ngập sự bất ngờ.
“Từ khi nào mà anh nấu ăn ngon vậy?”
Nói rồi, Phương Thủy Y lại xúc thêm vài miếng. Trước đây cô không ở nhà ăn cơm thường xuyên, lần gần nhất chắc cũng hơn một năm trước rồi. Khi ấy cũng là Trương Trần nấu ăn, nhưng so với hiện giờ, mùi vị đúng là khác nhau một trời một vực.
“Con người sẽ thay đổi. Em không ở nhà thường xuyên, đương nhiên em không cảm nhận được sự thay đổi của anh”.
Giây phút này, Phương Thủy Y có chút ngượng ngùng, không dám ngẩng đầu. Quả thực cô không để tâm đến Trương Trần, nhưng đó cũng là vì Trương Trần khiến cô cực kỳ thất vọng. Hơn nữa, chỉ là nấu một bữa ăn mà cũng làm quá lên.
Phương Thủy Y hơi cau cau chiếc mũi đáng yêu.
Một đoạn nhạc chuông phim hoạt hình phá vỡ bầu không khí ngột ngạt của hai người. Để che đậy sự ngượng ngùng, Phương Thủy Y lập tức nhấc máy.
“Viên Viên, cậu đúng là không có chuyện thì không thấy mặt. Cậu cũng biết mình chẳng được coi trọng trong nhà họ Phương còn gì, đào đâu ra quan hệ để tìm cho cậu bác sĩ chứ?”
“Aiz, đợi chút, bác sĩ trình độ gà mờ có được không?”
“Anh ấy biết... chắc là biết Trung y?”, Phương Thủy Y nói một cách không chắc chắn.
“Vậy được, cứ thế đi!”, đôi mắt Phương Thủy Y sáng bừng, khóe miệng cong lên, ngẩng khuôn mặt xinh xắn nhìn Trương Trần: “Anh biết chữa bệnh thật sao? Tôn Khuê Sơn đến vì chuyện à?”
“Tùy tiện xem chút sách ý thôi, chẳng phải nói với em rồi sao? Còn về chuyện của Tôn Khuê Sơn, vì anh biết một phương thuốc nên ông ta mới tới tìm!”
“Vậy cũng coi như đó là một ưu điểm của anh. Anh đừng ru rú ở nhà nữa, ra ngoài kiếm tiền đi, vừa hay tôi có người bạn cần một y tá nam”.
“Y tá nam? Muốn anh đi làm y tá?”, khóe miệng Trương Trần trùng xuống, nhưng vẫn gật đầu bừa, không hỏi thêm gì nữa. Phương Thủy Y nói gì thì cứ như vậy đi!
Ngay lúc hai người đang ăn ngon miệng, tính chuyện làm y tá, bên ngoài biệt thự, bà cụ Phương tức đến mức không thở nổi nên ngất xỉu.
Khi bị người nhà họ Tôn cản lại ở bên ngoài, bà ta cũng chẳng có vấn đề gì nhưng giọt nước làm tràn ly chính là việc kéo rèm cửa sổ lại, Trương Trần chẳng thèm nhìn bà ta lấy một cái, giống như bà ta chẳng hề tồn tại vậy.
Bị một người mình khinh thường khinh thường ngược lại, người luôn đứng ở trên cao như bà ta sao có thể không tức chứ!
Chương 14: Dùng mắt chó nhìn người
Gió thu lướt qua cuốn theo lá rụng trên đất, ánh nắng sáng sớm nhẹ nhàng chiếu nghiêng, trải khắp cả Hoài Bắc.
Nếu Phương Thủy Y đã quyết định thay mình, Trương Trần cũng chuẩn bị đi làm vào ngày hôm nay.
“Cậu Trương, hôm qua bà cụ Phương bị ngất. Giờ người nhà họ Phương đã đi rồi, nếu như không còn chuyện gì thì chúng tôi xin quay về làm việc”.
Bên ngoài biệt thự, vệ sĩ của nhà họ Tôn thấy Trương Trần đi ra thì chạy lên chào hỏi. Cho dù trước kia, danh tiếng của Trương Trần tệ hại cỡ nào thì giờ đây họ đều đã nhận được lệnh là phải nghe theo Trương Trần.
Đội trưởng đội vệ sĩ kể sơ qua về chuyện đã xảy ra ngày hôm qua, Trương Trần cười mỉa một tiếng. Bà cụ Phương này đúng là nóng tính, nếu bà ta phải chịu đựng ấm ức và nhục nhã mà mình từng chịu thì sợ là hiện tại, trên mộ của bà ta đã có cỏ mọc cao ba thước rồi.
“Được, làm phiền mấy anh rồi!”, Trương Trần gật đầu, đi tới chiếc xe rởm của mình rồi chui vào.
Muốn nói tới thứ duy nhất thuộc về anh thì e rằng chỉ có chiếc xe rởm không biết bao nhiêu năm tuổi này thôi!
Nhân Phong Đường, một cái thì không nổi tiếng nhưng khi hàng trăm hay hàng nghìn cái gộp lại thì có sức mạnh vô cùng đáng sợ.
Nhân Phong Đường được thành lập theo hình thức liên minh hợp tác. Hôm nay, nơi mà anh đến là Nhân Phong Đường ở đường Quảng Nhân nằm ở phía nam của thành phố Hoài Bắc.
Số người tới đây khá nhiều, nơi này cách bệnh viện thành phố khá xa, người quản lý là bạn của Phương Thủy Y, Trương Trần chỉ biết đối phương tên là Chu Viên Viên.
“Anh là Trương Trần à, tôi là bạn của Thủy Y!”
Trương Trần mới vừa bước vào, đang quan sát những dược liệu được đặt dựa vào bức tường thì một giọng nói nhẹ nhàng vang lên. Anh quay đầu lại nhìn thì thấy một cô gái cực kỳ xinh đẹp, nóng bỏng đứng đó, cất tiếng chào hỏi mình.
Một mùi hương hoa hồng xộc vào mũi, tạm thời át hết mùi bên trong Nhân Phong Đường đi.
Trương Trần gật đầu, có lẽ đây là Chu Viên Viên.
“Tôi nghe Thủy Y nói anh là tên gà mờ, vậy anh cũng biết một vài dược liệu cơ bản nhỉ?”, Chu Viên Viên hỏi.
Trương Trần gật đầu lần nữa, không nói gì thêm.
“Tốt lắm, anh quản lý dược liệu đi, bốc thuốc theo toa cho người bệnh và sắp xếp lại cho gọn gàng. Tiền lương hàng ngày là 100 tệ, còn vấn đề gì không?”, Chu Viên Viên hỏi.
"Không vấn đề gì!”, Trương Trần nhún vai, mấy việc này dễ như ăn bún.
“Tốt lắm, bây giờ anh có thể vào làm luôn, không biết thì hỏi nhé, đây cũng không phải chuyện nhỏ đâu!”, Chu Viên Viên dặn dò một câu, sau đó đi ra khỏi Nhân Phong Đường. Anh có thể nhìn ra được là nơi này rất bận rộn, chỉ trong lúc anh và Chu Viên Viên nói mấy câu mà đã có thêm ba người bệnh tới.
Sau khi Chu Viên Viên rời khỏi đó, anh cũng bắt tay vào việc sắp xếp lại dược liệu, tuy rằng dược liệu ở đây xếp lộn xộn, số lượng lại nhiều, nhưng Trương Trần đã quen tay, anh hoàn thành việc này rất nhanh.
Trương Trần buồn chán ngồi trên ghế, nói thẳng ra là anh là một người trông cửa.
Nhưng khi mông còn chưa kịp ngồi nóng thì bên ngoài có tiếng ồn ào hỗn loạn, ngay sau đó, một nam một nữ tiến vào.
Người đàn ông có sắc mặt hồng hào, dáng người hơi mập, người phụ nữ thì hai mắt vô thần, mặt mày tái nhợt, rõ ràng người phụ nữ này đã bị bệnh.
“Bác sĩ, cứ buổi tối là vợ tôi lại không ngủ được, ban ngày thì cả người mất sức, thường xuyên thở không ra hơi, anh mau khám giúp chúng tôi!”
Trương Trần nhìn thoáng qua, Trung y chú ý vọng, văn, vấn, thiết, đây là trình tự khám và chữa bệnh.
“Bệnh không nghiêm trọng, uống thuốc vào là khỏi thôi!”
Trương Trần lấy ba loại thuốc từ trong tủ thuốc ra rồi ra hiệu bảo người phụ nữ đưa tay cho mình bắt mạch.
“Có phải cô hay gặp ác mộng khi ngủ, thường có cảm giác ngực bị nghẹn, khó thở, thở không ra hơi vào khoảng sau mười giờ tối, hiện tượng đó thường kéo dài suốt hai tiếng, đúng không?”
“Đúng vậy!”, người phụ nữ vội gật đầu, vén sợi tóc trước trán ra sau tai rồi vội hỏi: “Bác sĩ, tôi uống thuốc này vào là sẽ khỏe lại sao?”
Vốn dĩ cô ta thấy Trương Trần còn quá trẻ, sợ là trình độ không giỏi, nào ngờ người ta vừa bắt mạch là đã trực tiếp nói ra triệu chứng bệnh, dường như còn biết rõ ràng hơn chính bản thân người bệnh là cô ta nữa, vì vậy, thái độ của người phụ nữ đối với Trương Trần cũng kính cẩn hơn nhiều.
“Bác sĩ, cảm ơn cậu!”, người đàn ông nghe Trương Trần nói như thế thì lập tức thở phào nhẹ nhõm, anh ta giơ tay lau mồ hôi chảy ra khi chạy lúc nãy. Nhìn qua cũng có thể nhận ra người đàn ông này rất thương vợ.
“Ha ha, không sao!”, Trương Trần cười khẽ, anh vừa định thu tiền toa thuốc gồm ba loại thuốc kia thì đúng lúc này, một giọng nói lạnh như băng truyền tới.
“Cậu là ai, ở Nhân Phong Đường, từ bao giờ đến lượt cậu được khám bệnh?”
Trương Trần nhìn sang, một người đàn ông trung niên đang đi tới, anh lập tức giải thích: “Là Chu Viên Viên gọi tôi tới!”
“Viên Viên?”, người đàn ông kia sửng sốt, trong đầu sực nhớ ra gì đó, bước vội hai bước, quát vào mặt Trương Trần: “Cậu đừng nói với tôi rằng cậu là Trương Trần!”
Trương Trần mỉm cười coi như thừa nhận, mà người đàn ông kia thấy thế thì đập mạnh lên bàn, nước miếng phun từa lưa: “Cậu là thằng ở rể vô dụng của nhà họ Phương đúng không, ai cho cậu can đảm để khám cho bệnh nhân, lỡ xảy ra chuyện gì thì cậu gánh nổi không?”
Bị quát lớn như vậy, Trương Trần cũng không tức giận, anh nhìn người phụ nữ có sắc mặt tái xanh kia nói: “Lương y như từ mẫu, thân là bác sĩ, người bệnh bị đau đớn khó chịu, sao có thể làm ngơ không màng, vừa rồi ở đây không có ai nên tôi mới khám thay”.
“Hay cho câu “lương y như từ mẫu”, tôi hỏi cậu, cậu có chứng nhận hành nghề không, cậu có từng được huấn luyện ở học viện chính quy không. Một kẻ dở hơi chỉ ở nhà ngủ như cậu không có gì, mỗi cái lá gan thì lại không hề nhỏ!”
Hai vợ chồng đứng cạnh nghe họ cãi lộn thì giương mắt nhìn nhau.
Người đàn ông tiến tới hỏi: “Bác sĩ Ngô, cậu ta… cậu ta không phải bác sĩ à?”
“Cậu ta là cái thứ gì!”, người đàn ông được gọi là bác sĩ Ngô mắng to: “Cậu ta chỉ là một kẻ trông cửa!”
“Cái gì? Trông cửa?”, hai vợ chồng nghe vậy thì hết hồn, cũng không phải vì Trương Trần không có bằng cấp hay chứng nhận gì mà lại dám khám cho họ, điều họ giật mình là tài năng như Trương Trần mà lại chỉ trông cửa cho người ta.
Nếu nhắc tới mấy thứ khác thì không nói làm gì, nhưng họ chỉ nói một câu liên quan tới triệu chứng bệnh của vợ anh ta thôi mà Trương Trần vừa bắt mạch là đã khám ra hết, đây đâu thể là giả được.
“Xảy ra chuyện gì thế?”, lúc này, Chu Viên Viên cũng quay lại, trong tay cô ta còn cầm theo một rổ dược liệu, nhìn bác sĩ Ngô và Trương Trần bằng ánh mắt khó hiểu.
“Viên Viên, không phải chú nói cháu chứ, dạo này phòng khám bận thật nhưng cháu cũng không thể dẫn đại con chó, con mèo gì vào đây được!”, thấy chính chủ về, bác sĩ Ngô vội kể lại chuyện này một lần.
“Chú nói trước nhé, nếu xảy ra chuyện gì thì chú không chịu trách nhiệm đâu!”, bác sĩ Ngô khoanh tay trước ngực, vạch rõ giới hạn với Trương Trần, rũ bỏ hết trách nhiệm.
“Còn có việc này sao?”, Chu Viên Viên nghe thế thì trong lòng sợ hãi giật thót, nơi này không phải chỗ bán trái cây, nơi này bán thuốc, nếu uống bậy thì không biết hậu quả sẽ thế nào.
Cô ta không kịp trách mắng Trương Trần mà vội vàng lấy ra hai ngàn tệ, lén đưa cho hai vợ chồng đứng kế bên.
“Thành thật xin lỗi! Anh ta mới vào làm, không biết gì cả, nếu hai người uống gì rồi thì mau tới bệnh viện kiểm tra đi!”
“Không có đâu! Cậu bạn này rất giỏi!”, hai vợ chồng thì thầm một tiếng, nhưng họ cũng không muốn ở lại lâu. Dù sao họ cũng chưa uống gì, kể cả Trương Trần không biết gì thật, họ cũng không có thiệt hại nên liền cầm tiền, vội vàng tới bệnh viện thành phố.
“Hừ hừ!”
Hai vợ chồng đi khỏi đó, bác sĩ Ngô bất mãn hừ hai tiếng, lẩm bẩm trong miệng: “Viên Viên, đừng nói là chú không nhắc cháu nhé, tuy Phương Thủy Y là bạn thân của cháu nhưng tiệm thuốc này thì khác, dù tìm đại một thằng ăn xin trên đường thì người ta cũng giỏi hơn tên này nhiều”.
“Được rồi chú Ngô!”, Chu Viên Viên bất lực nói rồi bất mãn nhìn Trương Trần.
“Trương Trần, tôi không mong chuyện này sẽ xảy ra lần nữa. Tôi nghe Phương Thủy Y nói anh biết một chút về dược lý, nhưng điều này cũng không thể chứng minh gì cả, anh biết chưa?”
Chu Viên Viên có chút bất đắc dĩ, nếu là người khác, cô ta đã cho biến sớm rồi. Nhưng Trương Trần là do cô ta thuê, ở giữa còn có Phương Thủy Y nữa, cô ta chỉ có thể lắm mồm dặn dò thêm vài câu.
Trương Trần gật đầu, anh cũng không nói gì nhiều.
Trong chuyện này, anh thật sự có sai sót, đó là không nên xen vào chuyện của người khác.
Nếu Phương Thủy Y đã bảo anh tới đây làm thì anh nên yên phận thôi.
Nghĩ như thế, Trương Trần nói: “Sau này tôi chỉ chịu trách nhiệm quản lý thuốc và dược liệu, không quan tâm những chuyện khác nữa!”
“Cậu còn chỉ phụ trách? Còn chỉ nữa? Theo tôi thì cậu nên phắn ngay đi, miếu chúng tôi quá nhỏ, không chứa nổi người con rể nhà họ Phương là cậu đâu”, bác sĩ Ngô không chịu bỏ qua, gã cũng có cổ phần trong liên minh hợp tác Nhân Phong Đường này, vì vậy, gã cũng có chút tiếng nói ở đây.
“Chú Ngô, được rồi đó, xem như nể mặt tôi đi!”, Chu Viên Viên nói.
“Không sao, cô không cần nói đỡ cho tôi, tôi đi là được!”, Trương Trần lấy ra ba trăm tệ duy nhất trong túi, hai vợ chồng khi nãy lấy thuốc không trả tiền, nếu thuốc do anh bán thì anh gánh chi phí này vậy.
Anh đập mạnh lên mặt bàn, rồi nhanh chóng đi ra ngoài. Trương Trần vốn chẳng muốn tới nơi này, anh chỉ muốn có cái để ăn nói với Phương Thủy Y thôi.
“Anh... anh...”, Chu Viên Viên trợn to hai mắt, tức giận tới mức lồng ngực phập phồng, tên khốn này, việc này vốn không to tát gì mà anh ta lại nóng nảy như thế. Mình nói đỡ cho mà anh ta còn dám ra vẻ.
“Không hay rồi...”, khi một chân của anh vừa bước ra khỏi cửa Nhân Phong Đường, Trương Trần cảm thấy tóc gáy dựng hết cả lên, da gà nổi khắp người. Anh không hề cảm thấy xa lạ với cảm giác này, cơ thể lập tức né qua một bên theo bản năng.
Gần như đúng vào lúc Trương Trần né người qua một bên, một cây búa sắc bén bay sượt qua tai anh.
Bùm! Cây búa ghim vào mặt trước quầy sau lưng anh, trái tim bác sĩ Ngô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, gã trừng to hai mắt, bên trong là tia may mắn vì sống sót sau tai họa.
Không chờ mọi người bình tĩnh lại, một tiếng hét phẫn nộ vang lên ngay sau đó: “Giết người đền mạng, thiếu nợ trả tiền, tụi mày chết hết đi!”
Một người đàn ông mặc áo ngắn tay màu lam, có đôi tay lực lưỡng xông tới.