• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 84: Đánh cược

“Ha ha! Cậu chủ Hàn! Trương Trần! Chúng tôi cũng muốn chơi nhưng lại không có tiền”, Trương Hạo khoát tay, nói với vẻ bất lực.

Trương Trần cười lạnh trong lòng một tiếng nhưng bề ngoài thì vẫn nhìn Hàn Đông Vũ và anh em Trương Hạo với vẻ hài hòa, nói: “Nói như vậy thì có bao nhiêu lấy ra bấy nhiêu đi, cậu chủ Hàn sẽ chê các người đặt cọc ít sao?”

“Không, tất nhiên là không rồi”, Hàn Đông Vũ lắc đầu liếc mắt ra hiệu với hai anh em Trương Hạo. Bây giờ quan trọng là ‘giữ chặt’ Trương Trần bắt buộc Trương Trần vào cuộc. Nếu như có lý do nào quấy nhiễu thì người đó chính là kẻ thù của Hàn Đông Vũ.

Và Trương Trần cũng nhắm trúng điểm này nên mới kéo hai anh em Trương Hạo vào cuộc.

Làm chó săn của người khác thì phải chuẩn bị sẵn tâm lý bị giết thịt rồi.

Bất đắc dĩ, hai anh em Trương Hạo đành phải bỏ ra năm triệu.

“Được rồi! Mọi người đều có tấm biển con ngựa thuộc về mình rồi, cổ vũ cho ngựa mình chọn đi nào”, trọng tài phụ trách dắt ngựa lên phía trước rồi giao cho các tay đua.

Trương Trần cười ha ha, cầm tấm biển bước lại bên cạnh con ngựa số 9 mà mình đã chọn, vỗ lên yên nó, sau đó nói hai câu vào tai nó. Lúc này, anh châm một kim vàng vào cổ con ngựa số 9 đó.

Lúc này, trọng tài chạy bước nhỏ lại, nhìn mọi người rồi cung kính nói: “Thưa các cậu chủ, phía bên kia đã chuẩn bị xong rồi, xin hỏi mọi người còn câu hỏi gì nữa không?”

“Anh Trương?”, Hàn Đông Vũ nhìn về phía Trương Trần, Trương Trần lập tức lắc đầu.

“Không có vấn đề gì nữa, bắt đầu thôi”, Hàn Đông Vũ nói.

Trọng tài gật đầu, đợi những tay đua cưỡi lên lưng ngựa thì ông ta lấy súng ra nổ phát súng xuất phát.

“Cha… Cha… Cha”, tiếng súng vang lên, tất cả các tay đua đều ghìm chặt ngựa rồi quất roi lên mông ngựa của mình.

Giống như bước khởi động của xe thể thao, những con ngựa bắt đầu phi như bay và có thể nhìn ra một chút khoảng cách.

Con ngựa dẫn đầu là Huyết Hãn bảo mã số 1 mà Hàn Đông Vũ chọn, chưa đến mười giây mà đã kéo dài khoảng cách với người thứ hai.

Hàn Đông Vũ cười ha ha, những người khác thì đều gãi đầu lo lắng nhìn ngựa của mình.

Vòng này có cự ly một ngàn mét. Ngoại trừ Huyết Hãn bảo mã dẫn đầu thì những con khác đều chốc chốc lại thay đổi vị trí thứ hai. Có thể nói là anh đuổi tôi chạy, khiến mọi người vô cùng căng thẳng.

Nhưng bất luận thế nào thì khoảng cách giữa các con ngựa chỉ chưa đến bảy tám mét, còn con ngựa số 9 mà Trương Trần chọn, người nào biết thì còn nhận ra là đang đua ngựa. Ai không biết thì còn tưởng nó đang đi dạo nữa.

Những người khác thấy thế thì bật cười ha hả, Phương Thủy Y cũng với sắc mặt bi đát. Mười triệu tệ… Mười triệu tệ mất rồi. Từ nhỏ đến lớn cô chưa từng nhìn thấy nhiều tiền thế.

“Cái tên phá gia chi tử này, nhất định không thể để anh ta giữ riêng tiền phòng thân nữa”, Phương Thủy Y tức giận nắm chặt nắm đấm.

Sắp rồi, sắp đến rồi, Huyết Hãn bảo mã cách điểm đích chưa đến trăm mét nữa. Đến mức này rồi thì có thể nói là đại cục đã định.

“Cậu chủ Hàn! Chúc mừng, lần này cậu phải mời tiệc nhé…”, mọi người đều nói lời chúc mừng, trên mặt Hàn Đông Vũ lộ ra thần sắc đắc ý rồi gật đầu, ra vẻ chuyện này không thành vấn đề.

Nhưng đúng lúc này, đột nhiên một tiếng hét lên: “Trời ơi, mọi người nhìn kìa…”.

Tiếng hét này là của một phú nhị đại khác không có thực lực tham gia cuộc chơi chục triệu này. Mọi người đều nhìn theo hướng hắn chỉ, ai nấy đều trợn mắt há hốc mồm.

Chỉ thấy con ngựa số 9 cuối cùng ban nãy như đang đi dạo, giờ đây không biết tại sao, dũng mãnh như uống nhầm thuốc, hí lên một tiếng rồi phi như mũi tên bắn.

Tốc độ đó, sức mạnh bùng nổ đó, suýt nữa thì hất văng tay đua trên lưng nó rồi.

“Chuyện này… Sao có thể thế được, đó chẳng phải là con ngựa ốm sao?”

“Cậu chủ Hàn… Cậu chủ Hàn, chuyện này là thế nào?”

“Cậu chủ Hàn, không phải cậu cố ý nhường Trương Trần đấy chứ?”, mọi người đều nhìn về phía Hàn Đông Vũ, bởi vì đây là sân chơi của gã, gã là người hiểu về tình hình của những con ngựa nhất.

“Mẹ kiếp”, Hàn Đông Vũ thầm mắng trong lòng, vẻ mặt đờ đẫn. Gã đã thử nghiệm con ngựa bệnh đó rồi nhưng chưa từng thấy nó dũng mãnh như này.

Trương Trần thì cười híp mắt nhìn con ngựa mình đã chọn. Khi anh dùng đến Cửu Chuyển Kim Châm, đừng nói là con ngựa ốm kia, ngay cả con lừa cũng có thể biến thành hỏa tiễn nhanh như này.

May là ở đây không có bác sĩ, chứ để họ biết được Trương Trần dùng loại kim này để ngựa chạy nhanh hơn thì nhất định sẽ trói Trương Trần lại và đánh cho một trận mất.

Còn Phương Thủy Y vốn không ôm hi vọng gì, cô coi như không biết chuyện Trương Trần giữ tiền phòng thân cho riêng mình, thua thì cũng thua rồi. Nhưng lúc này cô cũng không kìm được kích động đứng dậy, giậm một cái rồi bổ nhào lên người Trương Trần.

“Ngựa của chúng ta… Ngựa của chúng ta lợi hại quá….”.

“Ha ha”, Trương Trần cũng bật cười, ngửi mùi hương mê người của người đẹp khiến toàn thân anh như phát điên.

Người đẹp trong tay, xe xịn tiền nhiều đều ở trước mặt anh, cảm giác này… Thật thích!

“Không….”, cuối cùng một tiếng kêu khó tin vang lên. Con ngựa bệnh mà mọi người vốn nghĩ là sẽ thua, lúc này đã vượt qua Hãn Huyết bảo mã số 1 và húc văng sợi dây màu đỏ.

“Ông… Lại đây cho tôi”, Hàn Đông Vũ tức giận đến nỗi mặt méo mó, không ngờ Trương Trần lại thắng được, thắng ngay trước mặt gã. Còn mấy tên ngu kia thì tưởng mình đã nhường Trương Trần nữa. Có ai mà rộng lượng đến mức nhường cả hàng trăm triệu cho người khác chứ?

Hàn Đông Vũ nắm chặt lấy cổ của quản gia, hét lớn: “Nói cho tôi biết, đây là thế nào?”

“Cậu chủ… Tôi cũng không biết, con ngựa đó chúng ta đã định bán nó rồi, cậu cũng biết mà”, quản gia nói với vẻ vô tội.

“Ha ha, nói như vậy thì Trương Trần có ngày hôm nay đều nhờ các vị rồi, tôi thấy ngại quá đi”, Trương Trần cười ha ha rồi nhét thẻ ngân hàng và tiền mặt vào trong túi.

“Vợ à, em còn ngây ra đó làm gì, chỗ này đều là của mình đấy, lấy đi”, Trương Trần nhìn Phương Thủy Y đang đờ đần, nói.

“Á? Của chúng ta sao?”, Phương Thủy Y có chút không tin. Khi thấy Trương Trần gật đầu nghiêm túc thì cô mới bắt đầu đặt tiền vào trong túi của mình, khuôn mặt nhỏ tươi như hoa.

Lần này… Phát tài rồi.

“Ừm! Cậu chủ Minh, cậu chủ Nam, còn cả cậu chủ Hàn nữa, chơi cũng chơi rồi, chúng tôi về trước nhé. Không sao, chúng tôi đi bộ cũng được, coi như rèn luyện thân thể”.

Trương Trần cười hì hì, thu tiền lại rồi dắt tay vợ định rời đi.

Một nhóm người lập tức lên trước chặn trước mặt Trương Trần, thần sắc của bọn họ đều âm trầm bất định.

Trương Trần là một kẻ nhà quê, vậy mà sau khi đến đây chẳng khác nào đánh vào mặt họ. Tiền cầm rồi, giờ lại định đi dễ dàng như thế, làm sao có thể thế được? Thể diện của họ sẽ vứt đi đâu?

“Anh Trương! Có ai chơi cá cược mà như anh không, mới thắng một trận mà đi luôn thì không phù hợp lắm nhỉ. Ít nhất anh cũng phải cho người khác cơ hội gỡ lại chứ?”, Hàn Đông Vũ cười nói.

Cậu chủ Minh và cậu chủ Nam lập tức gật đầu, nói: “Đúng vậy, nếu đã chơi rồi thì ít nhất cũng phải chơi hai trận, làm gì có cái lý thắng là chuồn luôn. Loại người này đểu quá đi, anh Trương cũng không thể là loại đó được”.

Hai anh em Trương Hạo cũng vội lên trước can ngăn, dù sao trong đó cũng có năm triệu của họ.

“Như này không hay lắm chăng, nếu như tôi không cẩn thận lại thắng nữa, vậy thì ngại quá đi”, Trương Trần cười nói.

“Không sao”, Hàn Đông Vũ lập tức nói: “Anh Trương thắng được là bản lĩnh của anh rồi”.

“Đúng vậy, đó là bản lĩnh của anh, dù sao anh cũng không đi được, ít nhất cũng phải chơi một lượt nữa”.

“Vậy thì được thôi”, Trương Trần gật đầu. Lần này Phương Thủy Y cũng im miệng không nói gì, dù gì bọn họ cũng là người có tiền rồi, kể cả thua thì cũng không sao.

“Nào, đây là mười triệu, chơi đi”, Trương Trần tùy ý ném ra thẻ ngân hàng, đang định chọn một con ngựa thì Hàn Đông Vũ lắc đầu nói: “Anh Trương, trước đó anh cũng nói rồi, đánh nhỏ quá không vui, chi bằng chúng ta thêm tiền cược đi, thế nào?”

“Ồ, vậy là thêm bao nhiêu?”, Trương Trần nói.

“Ừm… Hai trăm triệu đi”, Hàn Đông Vũ nghĩ một chút rồi nói. Gã đã tính toán rồi, trận vừa rồi Trương Trần thắng tầm một trăm triệu, nếu đã thế thì sẽ lấy hết lại của hắn, sau đó thì Trương Trần coi như sẽ nợ gã một trăm triệu.

Trận này chắc hay lắm đây, đến Trương Trần cũng không kìm nổi mà bật cười. Hàn Đông Vũ muốn ‘một ăn cả ngã về không’ đây mà, vì thế Trương Trần không có lý do gì không đồng ý.

Lần này, ngoài Hàn Đông Vũ ra thì không ai dám tham gia nữa. Tiền cược hai trăm triệu, nếu họ dám chơi, quay về thì bố họ sẽ đánh chết mất. Vì vậy chỉ có hai người Trương Trần và Hàn Đông Vũ chơi thôi.

Hai bên cộng lại, số tiền đặt cọc là bốn trăm triệu, đây là số tiền không hề nhỏ. Luật sư rất nhanh đã làm xong hợp đồng, hai bên ký tên xong, cam đam chơi không hối tiếc.

“Ban nãy tôi thắng tầm hơn một trăm triệu, sau đó viết một giấy nợ một trăm triệu, anh thì sao?”, Trương Trần cười nói.

“Cậu chủ Hàn, đây là hai mươi triệu, toàn bộ gia sản của nhà tôi”.

“Cậu chủ Hàn, đây là ba mươi triệu, đây là chìa khóa xe của tôi…”.

“Cậu chủ Hàn! Cậu yên tâm, chỗ tôi cũng có mấy chục triệu, cậu dùng trước đi…”, rất nhanh có một số người lấy tiền của mình ra, sau đó nhìn Trương Trần một cái rồi đập lên bàn. Ý tứ rất rõ ràng, chúng tôi không hề thiếu tiền.

Không bao lâu, cộng với một trăm triệu của Hàn Đông Vũ, cũng coi như đủ tiền đặt cọc.

Hai bên cá cược, bốn trăm triệu là tiền cọc, trận đấu lớn như này, kể cả là những cậu chủ của tỉnh An Hoa đều chưa từng nhìn thấy, lần này hơi thở của mọi người cũng gấp gáp hơn.

Phải biết rằng, những người ở đây, ngoài mấy cậu chủ có tiếng thì không có ai lấy ra được bốn trăm triệu như này. Kể cả là Hàn Đông Vũ, cậu chủ nức tiếng thì cũng phải về xin gia đình bã bọt mép mới được.

Chín con ngựa phía trước được kéo đi nghỉ ngơi, trên sân chỉ còn lại bảy con. Vì vậy hai người dồn ánh mắt vào bảy con ngựa này.

“Lần này, tôi phải nhìn thật kỹ”, Trương Trần nheo mắt lại rồi chầm chậm đi về phía ngựa.

Lúc này, ánh mắt mọi người cũng nhìn về phía Hàn Đông Vũ, vì trong đó có cả tiền của họ nữa. Mặc dù họ thể hiện vẻ bất cần trước mặt Trương Trần nhưng có ai biết được nỗi lòng của họ chứ.
Chương 85: Tỷ phú Trương Trần

Cậu chủ Minh và cậu chủ Nam liếc nhìn Trương Trần đang chọn ngựa, sau đó họ thu ánh mắt lại nhìn về hướng Hàn Đông Vũ.

“Cậu chủ Hàn! Lần này chơi lớn đấy, cậu thật sự nắm chắc phần thắng không?”, mấy người đều nói có chút lo lắng. Kể cả là bọn họ đều cùng bỏ ra hai trăm triệu này nhưng nếu trận này mà thua thì họ sẽ trở thành kẻ nghèo rớt mùng tơi. Do đó lần này tuyệt đối không thể thất bại được.

Hàn Đông Vũ sầm mặt lại, gật đầu. Đây là sân chơi của gã, kể cả đối phương có là gì đi nữa thì cũng phải ngoan ngoãn theo ý gã.

“Yên tâm! Hắn sẽ không gây nên sóng gió gì được đâu. Chẳng qua là lần trước hắn may mắn thôi, còn lần này nếu hắn thắng tiếp, tôi sẽ ăn thịt ngựa ngay tại đây”.

Lúc này Trương Trần chậm rãi bước lại, anh hiểu được nếu lần này Hàn Đông Vũ đã muốn tiếp tục chơi thì gã chắc chắn có cách để thắng.

“Ha ha! Cậu chủ Hàn! Tôi chọn xong rồi, đến lượt anh rồi”, Trương Trần cầm tấm biển lắc lắc một cái, hiện giờ trên sân chỉ còn bảy con ngựa. Trương Trần chọn số 3, cảm thấy khá vừa ý.

“Được thôi”, Hàn Đông Vũ gật đầu, sau đó đi về phía trường đua ngựa.

Hàn Đông Vũ thản nhiên vuốt ve một con người, thấp giọng nói: “Ban nãy cái tên cưỡi con ngựa đỏ kia, chắc lúc này đã tan cửa nát nhà rồi chứ”.

“Cậu chủ Hàn, cậu yên tâm ạ”, người phụ trách con ngựa số 3 vừa nghe thấy vậy sợ đến nỗi quỳ sụp xuống.

Trường đua này là của Hàn Đông Vũ, nếu như dám làm gã mất mặt thì hậu quả không nghĩ cũng biết. Hơn nữa, những người từng tiếp xúc với Hàn Đông Vũ đều biết, loại người này thoạt nhìn tưởng vô hại nhưng ra tay thì vô cùng tàn độc.

“Ố? Tôi yên tâm cái gì?”, Hàn Đông Vũ dường như không nghe thấy, hỏi lại.

“….”, tay đua kia thầm mắng một câu. Nhưng mình đang ở sân chơi của người ta thì đành nhỏ giọng cung kính nói: “Cậu chủ Hàn! Con ngựa số 3 này đã già yếu rồi, không sống được bao lâu nữa, có lẽ chưa đầy mười phút nữa nó sẽ phải đi gặp Diêm Vương…”.

“Ố?”, Hàn Đông Vũ nghe thấy thế thì bật cười, vỗ vai tay đua đó, cười nói: “Làm tay đua thì đúng là thiệt thòi cho cậu rồi, ngày mai đến chỗ tôi đi”.

“Cảm ơn cậu chủ Hàn”, tay đua kia lập tức cảm ơn, trong lòng mừng thầm khi mình nhanh trí.

Những tay đua khác đều nhìn tay đua số 3 này với ánh mắt đố kỵ. Cái này có ai mà không biết, chỉ cần có thể ở bên cạnh Hàn Đông Vũ thì bản thân mình cũng được oai lên bao nhiêu phần.

“Ha ha”, Hàn Đông Vũ khẽ cười một tiếng, tùy ý chọn một tấm biển, sau đó rời khỏi trường đua.

Ở sân chơi của gã, ngựa là của gã, người cũng là của gã. Gã muốn nhìn xem, gã không muốn cho Trương Trần thắng thì Trương Trần sẽ thắng kiểu gì.

Đi về khu nghỉ ngơi của mọi người, Hàn Đông Vũ gật đầu với đám cậu chủ Minh, sau đó mọi người đều lộ ra nụ cười đầy thâm ý.

“Ha ha! Cậu Trương, chúng ta bắt đầu thôi?”, Hàn Đông Vũ vẫy tấm biển của mình, cười nói.

“Được thôi”, Trương Trần cũng cười đáp lại.

Rất nhanh, hai con ngựa được kéo ra, tay đua đều về vị trí của mình. Trọng tài cũng đứng sang một bên rồi cầm súng phát lệnh của mình.

Ông ta gật đầu với Hàn Đông Vũ, sau đó bắn phát súng mạnh.

Tiếng súng vang lên, hai con ngựa xuất phát cùng lúc rồi chạy như bay về phía trước.

“Haiz, Trương Trần, lần này có lẽ Hàn Đông Vũ sẽ giở trò đấy, chúng ta còn có thể thắng được không?”, Phương Thủy Y nhìn Trương Trần nhỏ giọng hỏi. Cô cũng không phải kẻ ngốc, tất nhiên có thể nhìn ra nụ cười đầy thâm ý của Hàn Đông Vũ ban nãy.

“Ha ha! Yên tâm, em cứ đợi làm bà chủ giàu có đi”, Trương Trần cười hì hì, Hàn Đông Vũ giở trò, chẳng lẽ anh không thể sao?

Một vòng có khoảng cách một ngàn mét, thoắt cái hai con ngựa đã chạy ra khoảng cách mấy trăm mét.

Dương như hai con ngựa đều ngang tài ngang sức nhưng đúng lúc này, con ngựa số 3 mà Trương Trần chọn đột nhiên phát ra tiếng rống thê thảm. Dưới ánh nắng mặt trời, chỉ thấy con ngựa phun ra đống máu tươi.

“Bọn họ chơi xấu…”, Phương Thủy Y trợn trừng mắt, sau đó nhìn về phía đám người Hàn Đông Vũ.

Không ngờ tay đua kia đã lấy dao găm đâm vào cổ ngựa.

“Ha ha! Thủy Y, chúng tôi đâu có chơi xấu, tay đua kia là của Trương Trần mà. Hắn ta đột nhiên phát bệnh thì tôi biết làm sao được”.

“Anh….”, Phương Thủy Y tức giận quát lên.

Trương Trần cũng ngây người ra, dường như không thể ngờ Hàn Đông Vũ lại ra tay độc ác như vậy, một con ngựa thôi mà nói giết là giết. Nhưng kể cả như này thì đã làm sao?

Trừ phi là làm cho con ngựa đó chết ngay lập tức, chứ chỉ dựa vào một con dao, kể cả có điên cuồng đâm liên tiếp vào cổ ngựa thì cũng không thể làm ngựa chết nhanh như vậy được. Ngược lại chỉ khiến con ngựa đó điên cuồng hơn và khiến cho hiệu quả mà Trương Trần làm trước đó sẽ diễn ra sớm hơn thôi.

“Hú hú hú…”, chỉ nghe thấy con ngựa thứ 3 kêu lên tiếng thê thảm, hai mắt đỏ ửng rồi lao về phía trước như điên.

“Mẹ kiếp, mày dừng lại ngay cho tao, dừng lại, không tao cho mày chết bây giờ…”, tay đua thứ 3 vội ghìm chặt dây cương, định giơ dao ra đâm. Nhưng con ngựa đã kích thích quá mức nên trong lúc sức mạnh vượt trội đó mà tay đua không bị hất văng ra đã hiếm có lắm rồi. Hắn ta đâu còn cơ hội lấy dao ra nữa.

Còn ở bên kia, ngựa mà Hàn Đông Vũ chọn cũng rống lên một tiếng nhưng khác với tiếng kêu thê thảm của con ngựa số 3 kia, nó dường như kêu lên khá thích thú.

Những tiếng kêu vang lên liên tiếp, con ngựa của Hàn Đông Vũ không biết làm sao mà bắt đầu bị tiêu chảy. Cảnh tượng trước mắt khiến mọi người đều đơ người ra.

“Cậu chủ Hàn, chuyện gì thế này?”, đám cậu chủ Minh nhìn Hàn Đông Vũ với ánh mắt khó hiểu. Bọn họ chơi đua ngựa mấy năm nay nhưng chưa từng gặp trường hợp nào như này.

“Cậu chủ Hàn, phải chăng ngựa ăn đồ gì linh tinh rồi?”, cậu chủ Nam cũng lại hỏi.

“Mẹ kiếp, làm sao mà tôi biết được”, Hàn Đông Vũ thấp giọng mắng một tiếng, lúc này gã cũng vô cùng mơ hồ. Nói cách khác là gã không may mắn chọn phải con ngựa ăn đồ linh tinh rồi nhưng…

Ngựa của gã chỉ cần ăn linh tinh vào là không chạy được nữa. Còn ngựa của Trương Trần thì kể cả trên cổ bị đâm một dao vẫn có thể chạy điên cuồng. Tình huống quỷ dị này khiến gã nghĩ mãi không ra.

Phương Thủy Y cười đến nỗi hai mắt như vầng trăng khuyết. Cô cũng không biết là chuyện gì nhưng cô có thể nhìn ra, hình như cô và Trương Trần sắp thắng rồi.

Cuối cùng, dưới sự chứng kiến của mọi người, con ngựa số 3 bị đâm một dao trên cổ nhưng lại húc đứt sợi dây đỏ trước mặt. Và kết quả đã xuất hiện rồi…

“Ha ha! Cậu chủ Hàn, vậy thì tôi không khách khí nữa nha”, Trương Trần khẽ cười một cái rồi nhét hết thẻ ngân hàng và vật thế chấp vào trong túi, thậm chí anh còn cởi áo ngoài ra để gói đồ lại.

Giờ đây Hàn Đông Vũ hai mắt đỏ hoe, nắm chặt nắm đấm. Đột nhiên gã phát hiện ra mình dường như đã coi thường Trương Trần rồi. Tên này đúng là có chút khác người.

“Tên khốn này, lần này thì trong tay có ba trăm triệu rồi nhỉ?”, Hàn Đông Vũ chỉ cảm thấy tim mình như rỉ máu. Ba trăm triệu tệ này chỉ sợ là thành quả nửa năm của nhà họ Hàn thôi.

Trương Trần và Phương Thủy Y cầm cả chìa khóa xe ô tô và thẻ ngân hàng, sau đó cười nói: “Lần này cậu chủ Hàn đã nhường rồi, vậy chúng tôi đi trước nha”.

“Ha ha, không… Không có gì”, Hàn Đông Vũ lần đầu cảm nhận được thế nào gọi là lòng buồn nhưng vẫn phải gượng cười.

Gã cười nói: “Anh Trương! Anh như vậy là không được đâu, đã nói là phải chơi ba trận mà, vẫn còn thiếu một trận nữa. Chơi tiếp đi”.

“Chúng tôi không chơi nữa”, Phương Thủy Y nói.

Lần này cậu chủ Minh và cậu chủ Nam cũng kéo tay Hàn Đông Vũ, nói lần này không thể chơi nữa, bọn họ không còn tiền nữa rồi.

“Chơi chứ, nhất định phải chơi, nếu không thì không nể mặt tôi rồi…”, Hàn Đông Vũ quát lớn một tiếng, sau đó nhìn đám người cậu chủ Minh kia, cắn răng nói: “Góp tiền cho tôi, nếu không tôi sẽ lột da các người”.

“Chuyện này…”, những người này có chút khó xử. Nếu góp tiền tiếp thì cũng được nhưng chỉ còn cách là thế chấp một vài công ty và mượn tiền bạn thôi. Đây đều là đi vay nên đều phải trả.

“Các người yên tâm, Hàn Đông Vũ tôi là loại người như nào các người còn không rõ sao? Hơn nữa, các người cứ vậy nhìn thằng ranh kia kênh kiệu cầm tiền chúng ta rời đi sao?”

Mấy cậu chủ kia đều liếc mắt nhìn nhau, sau đó cắn răng nói: “Được, nếu cậu chủ Hàn đã nói thế thì các anh em cũng sẽ giúp sức, cậu xem rồi tính toán đi”, mấy người thương lượng một chút rồi bắt đầu gọi điện, lấy hợp đồng chuyển nhượng của một số công ty rồi đi vay bên ngoài.

Trương Trần nhìn mà cũng trố mắt lên, anh cũng không muốn thế, anh không thích tiền nhưng bọn họ cứ cố tình ‘nhét’ vào tay anh thì biết làm sao.

Một lúc sau, đám người Hàn Đông Vũ cũng gom được một số tiền lớn rồi ném trước mặt Trương Trần.

“Khì khì, cậu chủ Hàn, nếu anh đã nói thế thì tôi sẽ nể mặt anh, vậy thì chơi nốt lần nữa”.

Cùng với tiếng súng vang lên, một trận cá cược nữa lại bắt đầu.

“Ha ha, cậu chủ Hàn, đã nhường rồi…”.

“Ha ha, nhường tôi rồi…”.

“Ha ha, còn chơi nữa không?”

Giờ đây, ở khu vực nghỉ ngơi đều im lặng như tờ, chỉ có tiếng Trương Trần vang lên, còn những người khác đều đờ người ra. Hàn Đông Vũ gần như phát điên, năm lần, tổng cộng năm lần, lần nào gã cũng thua.

Gã nhìn hợp đồng và những giấy tờ nhà đất ở trước mặt Trương Trần, lần này Trương Trần đúng là trở thành tỷ phú rồi.

Phương Thủy Y cũng ngây người ra. Số tiền này cô đâu dám cầm, cô có lúc nào nhìn thấy cảnh tượng này đâu. Tiền có được dễ dàng như này, có ai còn muốn đi làm nữa, không có tiền thì chơi vài ván là được.

Nhìn Trương Trần thản nhiên nhét những hợp đồng này vào túi như nhét đống giấy vụn, Hàn Đông Vũ không kìm nổi mà trực tiếp gọi đến hơn chục vệ sĩ bao vây Trương Trần lại.

“Anh Trương, anh thắng hơi quỷ quái, không giải thích chút sao?”

“Quỷ quái?”, Trương Trần nói kiểu khinh bỉ: “Đây là sân chơi của anh, ngựa cũng là của anh, người cũng là của anh, anh muốn tôi giải thích gì?”

Hàn Đông Vũ nhất thời không nói nên lời. Lời của Trương Trần có chút bốc đồng nhưng gã thật sự không hiểu được, tất cả thủ đoạn đã dùng rồi, nhưng sao lại thua liên tục vậy?

Nếu không phải là sau khi lập quốc không xuất hiện những câu chuyện kỳ bí về ma quỷ nữa thì khéo gã đã tin Trương Trần là con nghiệt súc nào biến thành.

“Cậu chủ Hàn đừng đùa quá nha”, Trương Trần cười một tiếng rồi cầm chìa khóa xe Ferrari rồi kéo tay Phương Thủy Y vào trong xe, giậm ga một cái là không thấy bóng dáng nữa.

“Trương Hạo, phải làm sao bây giờ?”, Trương Yến cũng ngây người, nói.
Chương 86: Không quỳ

Chiếc Ferrari nghênh ngang rời đi, tốc độ gần như lên đến 100 km/h chỉ trong nháy mắt.

Phương Thủy Y nghe tiếng động cơ dưới gầm xe, rồi lại nhìn những thứ xa xỉ trong xe, cô chỉ cảm thấy không chân thật.

Chiếc xe tốt nhất mà cô từng lái cũng chính là chiếc A4 chỉ chưa tới ba trăm ngàn. Còn chiếc đang ngồi, dù không hiểu biết nhiều về xe thì cô cũng biết nó là phiên bản giới hạn, ước chừng giá trị phải từ chục triệu trở lên.

Từ bao giờ mà cô có thể có loại xe như thế này vậy?

Nhìn góc nghiêng của Trương Trần, Phương Thủy Y hơi mê mẩn, người ta vẫn nói rằng đàn ông lái xe một tay là đẹp trai nhất, cô cảm thấy câu nói ấy rất có lý.

“Ê, Trương Trần, sao anh làm được vậy?”

“May mắn ấy mà”, Trương Trần cười.

Phương Thủy Y véo Trương Trần một cái, lúc này anh mới nói: “Anh chỉ dùng kim để kích thích con ngựa mà thôi”.

“Dùng kim?”, Phương Thủy Y hơi cạn lời.

Hai người trò chuyện câu được câu chăng, chẳng bao lâu sau bọn họ đã tới nhà họ Trương.

Lúc này Trương Hạo và Trương Yến đã vào sân sau của nhà họ Trương.

Sân sau đại diện cho quyền uy của nhà họ Trương, nơi này là chỗ ở của ông cụ Trương, ông ta thích yên tĩnh, bình thường ngay cả đám con trai con gái của ông cụ Trương cũng không dám tùy tiện quấy rầy.

Ông cụ Trương đã cao tuổi rồi, nhưng trông còn rất khỏe mạnh, ông ta đang cầm vòi tưới nước cho vườn hoa.

“Hai đứa có chuyện gì, những chuyện cần làm đã xong cả rồi à?”, ông cụ tưới hoa xong mới nói với Trương Hạo và Trương Yến.

“Ông nội, xảy ra chuyện rồi, còn là chuyện lớn nữa!”, Trương Hạo kể lại chi tiết chuyện ở trường đua ngựa.

“Ông nội, đến thời điểm này thì đám Hàn Đông Vũ còn nợ Trương Trần mấy trăm triệu nữa!”

“Ồ? Thằng nhóc đó có bản lĩnh như thế hả? Chẳng phải ai cũng nói nó là một thằng phế vật sao?”

Ông cụ hỏi trong sự ngạc nhiên, rất hiển nhiên, tuy rằng ông ta chưa gặp Trương Trần bao giờ, nhưng cũng đã nghe nói đến anh rồi.

Trương Hạo và Trương Yến lắc đầu, bọn họ cũng không rõ rốt cuộc Trương Trần đã thắng thế nào, nhưng cho dù có bản lĩnh thắng thì cũng phải nôn ra.

Tạm thời không bàn đến nhà họ Hàn, chỉ đám con ông cháu cha khác cộng lại cũng đã quá sức với nhà họ Trương. Trương Trần thì hay rồi, không nể nang chút nào, vét sạch của người ta, đây đâu chỉ là làm bẽ mặt, phải nói là tuyên chiến mới đúng.

“Hai đứa dẫn nó tới đây, ông bỗng thấy tò mò về thằng Trương Trần này, nó lấy đâu ra cái lá gan lớn như thế?”, ông cụ Trương nói chậm rãi.

“Bọn cháu biết rồi!”, Trương Hạo và Trương Yến kính cẩn gật đầu rồi rời khỏi đó.

“Chậc chậc, lần này có kịch hay để xem rồi, không biết lát nữa Trương Trần có thấy thoải mái không!”

Trương Hạo nói với Trương Yến, chỉ một lát sau bọn họ đã tới sân trước, nhưng lập tức phải trợn tròn mắt lên.

Người nhà họ Trương đang túm tụm vào đằng chiếc Ferrari kia, ngay cả mẹ của Trương Hạo và Trương Yến cũng ở đó.

Đối với nhà họ Trương bọn họ, tuy rằng chiếc Ferrari này có giá trị khá lớn, nhưng vẫn chưa là gì cả, quan trọng nhất là chiếc xe này còn có ký hiệu của Hàn Đông Vũ.

“Chính Trương Trần và Phương Thủy Y đã lái chiếc xe này về thật hả?”

“Chẳng lẽ lại không thật, chính mắt tôi đã nhìn thấy bọn họ xuống xe!”

“Thế thì lạ thật, chỉ dựa vào Phương Thủy Y và thằng chồng phế vật của cô ta, cậu chủ Hàn không thể cho bọn họ mượn xe được. Lấy trộm à? Bọn họ làm gì có cái gan ấy?”

“Chẳng lẽ… Chính Hàn Đông Vũ đã tặng chiếc xe này cho bọn họ?”

“Xì, Trương Trần chỉ là một thằng phế vật, cậu chủ Hàn tặng cho anh ta? Sao có thể có chuyện đó được!”

“Hình như cô quên Phương Thủy Y, quên chuyện của bốn năm trước rồi…”.

Câu nói này như đánh thức mọi người, bốn năm trước Hàn Đông Vũ từng theo đuổi Phương Thủy Y, nhưng sau đó Phương Thủy Y về Hoài Bắc, chuyện này không đi đến đâu cả.

Lẽ nào bây giờ tình cũ không rủ cũng tới?

“Haizz, cả nhà Trương Quốc Hồng coi như gặp may, sắp được đổi đời rồi!”

“Chuẩn luôn, Hàn Đông Vũ là người thừa kế chính của nhà họ Hàn, nếu Phương Thủy Y gả tới đó thì đúng là đổi đời thật!”

Cả đám liên tục trầm trồ, vẻ mặt của Trương Hạo và Trương Yến thì rất kì lạ, nếu những người đó biết chiếc xe này là do Trương Trần và Phương Thủy Y thắng được và Hàn Đông Vũ thì cay cú như muốn giết người thì không biết bọn họ sẽ có biểu cảm thế nào.

Những người bên ngoài cứ bàn tán xôn xao, có người lanh lợi chạy thẳng tới phòng của Trương Quốc Hồng để chúc mừng, muốn kéo gần mối quan hệ.

Trước kia Trương Quốc Hồng không được coi trọng, lại gả cho Phương Thiên Bàng ở một nơi nhỏ bé, đương nhiên sẽ chẳng có ai để ý tới bà ta, nhưng bây giờ thì khác rồi.

Nghe những gì mà mọi người nói, Trương Quốc Hồng cười tươi như hoa, cái gì gọi là khổ tận cam lai? Bà ta cảm thấy cuối cùng thì mình cũng hết khổ rồi.

“Ha ha, chị Quốc Hồng, chúc mừng chị!”

“Chúc mừng chúc mừng, sau này đừng quên mọi người đấy nha!”

Đối mặt với những lời nịnh nọt ấy, Trương Quốc Hồng không biết phải làm gì, từ bao giờ mà những người này cũng cười nói với bà ta như thế?

Bây giờ trong lòng bà ta chỉ cảm thấy thư thái, muốn tìm một nơi nào đó cười thật to.

“Không đúng, còn tên phế vật Trương Trần nữa!”

Trương Quốc Hồng bỗng nhớ tới điều gì đó, bà ta cảm thấy phiền muộn, vội vàng chạy về phòng mình, nói chuyện này với Phương Thiên Bàng.

“Tôi đúng là hồ đồ, Hàn Đông Vũ thật lòng với Thủy Y nhà chúng ta đấy, nghe nói chiếc xe ấy là chiếc xe mà Hàn Đông Vũ thích nhất, ngày nào cũng phải lau một lần, nếu không thực lòng thích Thủy Y thì sao cậu ta nỡ tặng đi?”

“Còn nữa, lần này không nên đưa theo tên phế vật Trương Trần tới, có nó là sẽ hỏng chuyện mất…”.

Trương Quốc Hồng kích động kể ra những nỗi lo của mình, Phương Thiên Bàng thì chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Lúc này Phương Thủy Y và Trương Trần vẫn chưa biết những sóng gió mà chiếc xe bên ngoài mang tới, bọn họ đang cười hề hề trong căn phòng phía đông.

“Trương Trần, anh nói xem chúng ta sẽ tiêu số tiền này thế nào?”

“Nói trước nhé, không được tiêu xài hoang phí, mặc dù có chút tiền, nhưng anh không thể ở nhà mãi được, đến lúc đó có bằng bác sĩ là phải chăm chỉ đi làm!”

“Ừ…”, Trương Trần bất đắc dĩ gật đầu.



“Anh nói xem có nên nói sự thật cho bọn họ không?”, ở bên ngoài, Trương Yến nhìn Trương Hạo rồi hỏi.

“Không cần nói, bây giờ Trương Quốc Hồng được tung hô bao nhiêu thì đến lúc đó ngã sẽ đau bấy nhiêu, bọn họ đắc thế thì có lợi gì cho chúng ta?”

Trương Hạo cười nói: “Mau đi tìm xem Trương Trần và Phương Thủy Y ở phòng nào đi.”.

“Ừm.”.

Hai người đi tìm từng phòng một, chẳng bao lâu sau đã tìm đến phòng của Trương Trần và Phương Thủy Y.

“Ha ha, em họ, ông bảo hai người qua đó một chuyến.”, Trương Hạo nói.

“Bảo bọn tôi tới đó làm gì?”

“Đến rồi hai người sẽ biết!”

“Được rồi”, Phương Thủy Y gật đầu, nhân tiện cô sẽ giải thích chuyện mẹ cô không lấy chiếc trâm phượng của nhà họ Trương.

Trương Hạo dẫn đường, đi qua vườn hoa, đình sau, rừng trúc, rồi mới tới sân sau nhà họ Trương.

Trên đường đi, những tiếng xì xào bàn tán vô tình lọt vào tai Phương Thủy Y, thậm chí có người từ phía xa đã gọi cô là chị Hàn!

Phương Thủy Y không hiểu ra sao, hai anh em Trương Hạo thì không nói lời nào, khiến cô cảm thấy có dự cảm chẳng lành.

Rất nhanh, bọn họ tới căn phòng ở sân sau, trước mặt là tòa kiến trúc tương tự như Tứ Hợp Viện, Trương Hạo chỉ vào cánh cửa gỗ đằng trước, cười nói: “Ông đang chờ hai người ở trong đó!”

Phương Thủy Y hơi lo lắng, cô cầm chặt tay Trương Trần, sau đó mở cửa ra.

Bên trong, một ông cụ quay lưng về phía bọn họ, nghe thấy tiếng mở cửa, ông ta chậm rãi xoay người lại.

“Ông ngoại…”, Phương Thủy Y gọi một cách e sợ, đây là lần thứ hai cô gặp ông cụ.

“Quỳ xuống cho tôi!”, ông cụ bỗng quát to.

Bịch!

Phương Thủy Y nào dám chần chừ, cô lập tức quỳ xuống.

Tuy rằng ông cụ Trương đã lớn tuổi rồi, nhưng trải qua nhiều sóng to gió lớn nên khí chất trên người ông ta càng thêm uy nghiêm.

Trương Trần nhíu mày lại, anh hơi cúi người, nói: “Chúc ông ngoại thọ tỷ Nam Sơn!”

“Bây giờ còn chưa tới lúc chúc thọ, quỳ xuống nói chuyện!”, ông cụ vẫn sầm mặt nói.

“Vì sao cháu phải quỳ?”, lúc này lông mày của Trương Trần càng nhíu chặt hơn, từ lúc bọn họ vào đây, lão già này đã không có thái độ tốt với bọn họ.

Ông cụ Trương hơi sửng sốt, có vẻ như ông ta chưa bao giờ gặp đứa con cháu nào dám chống đối mình. Hiếm khi ông ta không nổi cơn thịnh nộ, mà là trầm mặt chất vấn: “Cậu là cháu rể của tôi, vì sao không quỳ?”

Phương Thủy Y kéo Trương Trần, nháy mắt ra hiệu Trương Trần mau quỳ xuống.

Nhưng Trương Trần vẫn cười lắc đầu, anh nói bình tĩnh: “Trương Trần này chỉ quỳ trước bố mẹ, ngay cả trời đất cũng không quỳ!”

Nghe vậy, khuôn mặt của ông cụ Trương trở nên âm trầm, tim của Phương Thủy Y cũng đập thình thịch.

Thời khắc ấy cô bỗng nhớ lại, trong ba năm ở nhà họ Phương, mỗi khi đến buổi họp mặt gia đình cuối năm, thế hệ trẻ nhà họ Phương đều quỳ xuống chúc tết, nhưng Trương Trần chỉ hơi cúi người một chút mà thôi.

Ông cụ Trương sầm mặt lại, không đoán ra được ông ta đang nghĩ gì, một lúc lâu sau ông ta mới nói tiếp: “Chiếc xe bên ngoài là sao?”

“Xe gì?”, Trương Trần nói.

“Ha ha, bảy, tám cậu ấm do Hàn Đông Vũ cầm đầu đều thua hết tài sản vào tay cậu, cuối cùng còn nợ cô cậu ba trăm triệu, có đúng là thế không?”

Trương Trần gật đầu, anh không hề giấu diếm, chính Trương Hạo dẫn bọn họ tới đây, xem ra Trương Hạo đã nói chuyện này ra rồi, bọn họ muốn giấu cũng không giấu được.

“Cô cậu có biết sẽ có hậu quả thế nào không? Ngày mai trả lại tất cả mọi thứ cho người ta, không được giữ lại một thứ nào, nghe rõ chưa?”

Ông cụ Trương nói một cách nghiêm nghị, khuôn mặt già cả như đang nói ‘không được cãi lời’, như thể ai chống đối ông ta thì sẽ phải hứng chịu cơn thịnh nộ của ông ta.

Ở bên ngoài, Trương Hạo và Trương Yến nghe thấy tiếng quát của ông cụ, bọn họ vội vàng mở cửa vào, tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì.

Trương Trần thì nhíu chặt lông mày, anh đã ăn được rồi, dựa vào đâu mà phải phun ra?

Phương Thủy Y cũng tiếc hùi hụi, dù sao cũng là khối tài sản hơn một tỷ, nó có sức hút lớn đến mức nào? Người bình thường dành dụm suốt đời cũng không có được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK