• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 56: Trương Trần phản đòn

Lúc này, Phương Thiên Quang ở nơi không xa chạy vào, hiển nhiên là đã biết được tin tức nên biểu cảm vô cùng kích động.

Bà cụ Phương nghe thấy vậy thì cũng gật đầu mạnh, chỉ cần sau khi Phương Thiên Bàng bị phán xử thì chuyện này họ không cần lo lắng gì nữa, sau này kể cả có tìm ra chứng cứ thì cũng không có tác dụng gì nữa.

“Mọi người cố gắng làm, làm tốt thì tôi không tiếc gì thêm tiền trà nước cho mọi người đâu”, bà cụ Phương nói với đám thợ, sau đó vẫy tay nói với ba người con trai của mình: “Chúng ta vào trong bàn bạc về việc phân chia dự án”.

Mấy người cùng vào phòng khách, hai người con dâu và cháu trai cháu gái của bà ta cũng đến cả. Dù sao số tiền này không hề nhỏ nên mọi người đều rất quan tâm.

Mọi người vừa nói vừa cười nghĩ đến tương lai của nhà họ Phương và lợi ích mà họ có được. Đúng lúc này, đột nhiên có một người bước vào bên trong phòng và ai nấy đều yên tĩnh lạ thường.

Người này hai mắt đỏ hoe, mái tóc có chút rối bù. Vừa nhìn thì ai cũng đoán được cô ấy vừa khóc, sau đó vội đến đây luôn.

Sau khi trầm ngâm một lát, Phương Thiên Quang là người lên tiếng trước: “Thủy… À cô gì ơi, cô tìm ai vậy?”

“Bác Hai…”, người đến đây chính là Phương Thủy Y. Cô nghe thấy Phương Thiên Quang gọi mình là cô gì ơi mà trong lòng thấy thất vọng.

“Khì khì! Phương Thủy Y, đừng có gọi bừa nhé! Lúc ở cửa hàng Đại Long chẳng phải các người hống hách lắm sao, giờ còn đến nhà họ Phương làm gì nữa?”, Phương Hải Cương cười khì khì khi người khác gặp nạn.

Phương Thiên Thành thở dài một hơi. Ông ta không lên tiếng mỉa mai nhưng cũng không nói gì cả.

Còn bà cụ Phương ngồi ghế trên cùng với bộ dạng như không nhìn thấy cháu gái mình, cứ thản nhiên uống trà. Lúc này, không khí cũng ổn hơn chút nhưng trong lòng Phương Thủy Y thấy lạnh giá như mùa đông.

Nhưng cô đến đây vì bố mình nên đám người này có làm gì nói gì, cô cũng không đáp trả.

Trầm ngâm một lát, Phương Thủy Y nhìn bà cụ Phương rồi gọi một tiếng: “Bà nội”.

Lúc này bà cụ Phương mới ra vẻ định thần lại, nhìn Phương Thủy Y nói: “Đây chẳng phải là Thủy Y sao, có chuyện gì thì nói thẳng đi. Từ ‘bà nội’ cũng không cần gọi đâu”.

“Trước đây khi bố cháu quản công ty, không biết sao lại hùn vốn ba mươi triệu tệ, không biết bà nội có biết chuyện này không. Bà có thể lấy số tiền này ra được không ạ?”, Phương Thủy Y do dự mộ lát, cuối cùng vẫn không nói trực tiếp là bà cụ Phương đã hãm hại bố mình.

Chưa đợi bà cụ Phương trả lời thì mọi người bên dưới giống như bị bóp chặt cổ. Ai nấy đỏ bừng mặt đập bàn quát mắng: “Phương Thủy Y, cô có ý gì đây, định nói là mẹ tôi nuốt số tiền đó của nhà cô sao?”

“Ha ha, đừng nói vậy chứ, có lẽ Thủy Y không có ý đó đâu. Nhưng điều khiến tôi hiếu kỳ chính là bản lĩnh của Phương Thiên Bàng không nhỏ đâu nhỉ, có thể hùn vốn ba mươi triệu tệ. Xem ra từ sau khi rời khỏi nhà họ Phương bản lĩnh của ông ta lên nhiều rồi đấy…”.



Phương Thủy Y cố ép bản thân mình không nghe những lời mỉa mai đó, ánh mắt cô nhìn về phía bà cụ Phương nói với giọng cầu xin: “Bà ơi! Chắc bà cũng biết chuyện của bố cháu rồi, dù sao thì bố cháu cũng là con đẻ của bà, bà nhẫn tâm thế sao ạ?”

“Phương Thủy Y, đừng có ăn nói như vậy, lúc đầu cả nhà chị chẳng phải rất ngạo mạn sạo, suýt nữa đã đẩy nhà họ Phương xuống vực thẳm rồi. Còn về chuyện của bố chị thì chúng tôi không biết gì cả. Còn nữa, nếu chiij cầu xin bà nội thì phải lấy chút thành ý ra. Những chuyện mà không có được lợi gì thì ai làm giúp chị chứ?”

Phương Như ở bên cạnh thản nhiên nói. Cô ta luôn đố kỵ với Phương Thủy Y, bất luận là dung mạo hay tài năng. Nhưng cô ta là người không được coi trọng, học hành cũng chưa xong, căn bản không có quyền lên tiếng. Nhưng giờ thì khác rồi, Phương Thủy Y đã không còn là người của nhà họ Phương nữa.

Bà cụ Phương nghiêm túc gật đầu, nói: “Như Nhi nói rất đúng, trước đây mọi người đều là người một nhà thì tất nhiên là không cần nói nhiều nhưng các người đã muốn tự lập thì tôi cũng chiều ý. Giờ cô lại muốn làm gì nữa?”

Phương Thủy Y thấy tức giận trong lòng. Trước đây khi ở nhà họ Phương thì cả nhà cô đều trăm phần nhẫn nhịn, sau đó bị đá ra khỏi nhà họ Phương chứ đâu có kiểu chiều theo ý nhà cô. Hiện giờ bà cụ Phương lại độc ác đến nỗi dùng con trai ruột của mình để đổi lấy ba mươi triệu tệ, lại còn dùng thủ đoạn khiến người ta ghê tởm.

Lúc này, giọng nói của cô có chút lạnh băng: “Bà nội! Chuyện gì cũng đều có lý lẽ riêng của nó. Nhưng lần này nếu như bà không lấy số tiền lừa đảo đó ra thì bố cháu thật sự sẽ gặp nạn, mức án ít nhất là trên hai mươi năm…”.

“Bốp”, chưa đợi Phương Thủy Y nói xong thì Phương Như đã đứng ra tát cô một cái, sau đó quát: “Phương Thủy Y! Có việc gì thì nói thẳng ra nhưng đừng có mà vu khống, bà nội lừa tiền của các người khi nào?”

Phương Hải Cương đứng bên cạnh mà gò má giật giật, thầm nói ‘Đúng là độc ác nhất là lòng dạ đàn bà’. Từ sau khi Phương Thủy Y bị thất thế thì không ai có thể trấn áp được đứa con gái như Phương Như nữa rồi.

Những người khác thấy vậy thì đều xấu hổ cúi đầu xuống. Dù sao thì trong ba mươi triệu tệ này họ đều có phần. Nếu như bắt lấy ra thì ban đầu họ đã không làm chuyện này. Vì vậy, lúc Phương Như tát Phương Thủy Y một cái thì họ đều giả bộ như không nhìn thấy.

Sự im lặng kiểu thừa nhận như này lại càng khiến Phương Như hống hách hơn. Cô ta cười lạnh một tiếng, trong lòng thấy đắc ý vô cùng.

Còn Trương Trần giờ đây đang ở trong nhà họ Triệu điều động nhân lực vẫn chưa biết vợ mình bị tát. Anh chau mày nhìn Triệu Chí Hào, hỏi với giọng thúc giục: “Còn cần bao lâu nữa?”

“Nhiều nhất là mười phút ạ, tất cả mọi người tôi đều sắp xếp hết rồi”, Triệu Chí Hào đáp.

Trương Trần gật đầu không nói gì nữa rồi châm điếu thuốc. Từ sau khi rời biệt thự thì anh đến đây luôn.

Dường như anh đã nhẫn nhịn hết mức với nhà họ Phương rồi nhưng lần này nhà họ Phương chơi trò này mà không để lại đường lui nào, vậy thì đừng có trách anh tàn ác. Lần này anh không khiến nhà họ Phương khóc lóc rên rỉ thì anh không xứng với cả nhà Phương Thủy Y nữa.

Trong lúc Trương Trần đang trầm ngâm suy nghĩ thì ở phía không xa có vài con xe màu đen lái tới. Nhìn tốc độ thì ít nhất cũng phải 180km/h.

Rất nhanh xe đã lái tới trước mặt Trương Trần. Tiếp đó là một vài người mặc vest đeo cà vạt bước xuống, Tề Long của nhà họ Tề ở chiếc xe cuối cùng cũng xuống theo.

Tất nhiên Tề Long là do Triệu Chí Hào gọi đến rồi. Ông ta vốn cũng định thông báo cho cả nhà họ Tôn bởi vì như vậy mới có thể tiêu diệt nhà họ Phương một cách nhanh nhất. Nhưng vì chuyện của Trương Trần, lần trước họ có mâu thuẫn với nhà họ Tôn, mặc dù sau đó có giải thích rồi nhưng giữa họ dù sao cũng có chút khoảng cách nên Triệu Chí Hào cũng không thông báo nữa.

“Chào anh Trương! Tôi là Phương Đại Vĩ, chuyện của anh tôi biết cả rồi, tôi sẽ đích thân xử lý những chuyện về mặt pháp lý”, người dẫn đầu đi lên trước nói với Trương Trần.

“Cậu Trương! Mọi chuyện cũng ổn hết rồi, còn lại cũng không ảnh hưởng gì đến tiến độ, chúng ta đến đó trước đi”, Triệu Chí Hào nói.

Trương Trần gật đầu, cả nhóm người không nói thêm gì liền lên xe đi về phía nhà họ Phương.



Trong phòng khách của nhà họ Phương, Phương Thủy Y cảm thấy mặt mình nóng ran, nỗi uất ức vô hạn biến thành những giọt nước mắt. Cô rất muốn rời khỏi đây nhưng cô lại không dám. Bởi vì sau khi cô rời đi thì bố cô sẽ phải làm sao. Trừ khi tìm ra ba mươi triệu tệ lấp đầy lỗ hổng kia, nhưng cô đi đâu lấy chỗ tiền đó bây giờ.

Vì thế, chỉ có thể cầu xin bà cụ Phương ‘nhả’ tiền ra, mặc dù chuyện này là vô cùng khó khăn.

Phương Thiên Thành không thể nhẫn nại được nữa, ông ta hiểu rằng, bất luận Phương Thủy Y có làm gì thì bà cụ Phương tuyệt đối không lấy ra ba mươi triệu tệ đó. Cứ tiếp tục thì cũng chỉ là ở đây chịu nhục thôi, ông ta hừ lạnh nói: “Phương Thủy Y! Cô mau quay về đi, chuyện này không liên quan gì đến bọn tôi cả”.

“Khì khì, không vội”, bà cụ Phương lúc này mới lên tiếng.

Bà ta gõ lên mặt bàn, cười tủm tỉm nói: “Chuyện này tôi cũng không rõ lắm nhưng dù sao thì các người cũng họ Phương, chỉ cần Trương Trần có thể đến đây cầu xin tôi thì tôi nghĩ tôi vẫn có thể xoay sở được chút ít. Mặc dù không cứu Phương Thiên Bàng ra được nhưng có thể chắc chắn là Phương Thiên Bàng một hai năm là ra tù được…”.

Mọi người nghe thấy vậy thì đều thấy chấn động. Bà cụ Phương làm như vậy rõ ràng là thừa cơ báo thù. Lần trước Trương Trần không giữ chút thể diện gì cho bà ta thì hôm nay bà ta cũng muốn Trương Trần thấy rốt cuộc ai nhiều thủ đoạn hơn?

Phương Hải Cương nghe thấy thì ánh mắt sáng bừng lên. Nghĩ lại chuyện ở cửa hàng Đại Long, mặc dù sau lưng có ông Mã nhưng giờ có thể sỉ nhục Trương Trần một trận thì hắn cũng vui vẻ. Vì thế hắn cũng phụ họa vào: “Ha ha! Thủy Y! Trương Trần chẳng qua cũng chỉ là tên vô dụng, không làm nổi chuyện gì. Hiện giờ cũng coi như có chút tác dụng rồi đấy, nhưng không biết thằng chồng này của cô có giúp được cô không?”

Nếu như nói ban nãy Phương Thủy Y thấy lòng người lạnh lẽo như mùa đông, lúc này cô lại cảm giác như gió lạnh xuyên thấu vào da thịt khiến toàn thân cô run rẩy.

Mặc dù cô cũng coi thường Trương Trần nhưng cô không bao giờ rời bỏ anh. Ba năm nay cô cũng hiểu đôi chút về anh.

Đừng thấy anh dễ tính, người khác đánh anh cũng không đánh lại mắng cũng không đáp trả, nhưng ba năm ở nhà họ Phương, ngoại trừ dập đầu lúc ông cụ Phương qua đời thì những lúc khác, kể cả Tết đến con cháu chúc Tết bà cụ Phương thì anh cũng không thi lễ, cùng lắm là khom người thôi.

Nhưng giờ đây bà ta lại muốn cướp đi chút tự trọng cuối cùng của Trương Trần.

Bà cụ Phương cũng không thúc giục mà yên lặng nhìn Phương Thủy Y. Bà ta rất hiểu mấy người này, nếu như Trương Trần có những biến hóa khiến bà ta trở tay không kịp, vậy thì Phương Thủy Y thì bà ta nắm chắc được, không thể có gì bất ngờ cả.

“Ha ha, chị Thủy Y à, xem ra chị vẫn bảo vệ tên vô dụng đó nhỉ. Nếu đã vậy, chi bằng chị quỳ gối dập đầu xin lỗi bà trước đi, chuyện sau đó thì tính sau”.

Phương Như cười hì hì nói nhưng ánh mắt thì vẫn kiểu bỡn cợt chứ không có chút tình thân nào.

“Ha ha! Tôi muốn nhìn xem ai dám bắt người phụ nữ của tôi quỳ, tôi sẽ đánh phế kẻ đó”, đột nhiên một giọng nói lạnh băng truyền đến. Còn mọi người trong nhà họ Phương khi nghe đến đây thì ánh mắt đều có chút phức tạp, bà cụ Phương thì với vẻ mặt phẫn nộ và oán hận.

Lời nói của Trương Trần vừa dứt thì tiếng bước chân vang lên. Chỉ thấy Trương Trần dẫn đầu, sau đó là bảy tám người theo sau đi vào trong phòng khách của nhà họ Phương.
Chương 57: Nhà họ Phương không chết thì ai chết

“Trương Trần! Anh đến đây làm gì?”, Phương Thủy Y thấy run rẩy trong lòng, quay đầu nhìn về phía chồng mình. Lúc nhìn thấy phía sau Trương Trần là Triệu Chí Hào thì cô thở phào một cái. Xem ra Trương Trần vẫn chưa tận dụng hết chút ân tình của mình.

“Ủa?”, ánh mắt Trương Trần bỗng thấy khác lạ. Anh là bác sĩ đông y nên khả năng quan sát rất tốt. Lúc này anh nhìn ra Phương Thủy Y đã bị tát nên thần sắc lạnh lùng đi, tiếp đó lại nhẹ nhàng hỏi cô: “Ai đánh em, nói anh biết đi”.

“Tôi… Tôi không sao đâu”, Phương Thủy Y khẽ nói nhưng vì sự quan tâm của Trương Trần mà nỗi tủi thân uất ức trong lòng lập tức dâng lên, nước mắt cứ rơi lã chã xuống áo của Trương Trần.

Trương Trần vỗ nhẹ lên vai Phương Thủy Y an ủi cô, ánh mắt nhìn xung quanh rồi nhìn hết một lượt người nhà họ Phương. Ngoài bà cụ Phương thì không có ai dám nhìn thẳng vào anh. Kể cả bà cụ Phương lúc nhìn ánh mắt của Trương Trần thì cũng cảm thấy toàn thân lạnh buốt như bị một con mãnh thú nhắm trúng vậy.

“Ngoan! Không sao đâu, em về nhà trước đi, ở đây cứ giao cho anh xử lý”, Trương Trần vừa dứt lời thì lập tức có một người đứng ra đưa Phương Thủy Y về.

“Sao thế? Dám ra tay mà không dám nhận sao? Nếu vậy thì tôi sẽ coi như tất cả các vị đều làm nhé”, sau khi Phương Thủy Y rời đi thì giọng nói Trương Trần lại một lần nữa trầm xuống.

“Tôi… Là tôi đánh, chị ta bất kính với bà nội, vậy thì không đáng đánh sao?”, Phương Như ngẩng đầu lên nói với Trương Trần. Cô ta cảm thấy xấu hổ về việc ban nãy không dám nhìn thẳng vào mắt Trương Trần, đây chỉ là một thằng vô dụng thôi mà, có thể làm gì được chứ?

Nhưng rất nhanh cô ta đã biết được hậu quả là như nào.

Chưa đợi Trương Trần lên tiếng, ngoài người nhà họ Triệu và nhà họ Tề đứng sau Trương Trần còn có đám người phía sau nữa có ai mà không hiểu tâm trạng phẫn nộ của Trương Trần. Lập tức có một người xông ra không nói gì nhiều mà tát lên mặt của Phương Như một cái.

Có thể nói, cái tát này không chút nương tay, tát đến mức khóe miệng cô ta chảy máu.

Mọi người nhà họ Phương đều tức giận nhưng chưa đợi họ lên tiếng, người đàn ông đó đã nói trước: “Ôi chao! Thật xin lỗi, nếu các người có ý kiến thì cứ khởi tố tôi đi, không sao đâu”.

“Trương… Trần…”, bà cụ Phương hai mắt dường như phun lửa, bàn tay đầy đồi mồi lúc này tức giận đến run rẩy.

Phương Thiên Thành cũng nghiến răng nghiến lợi. Nếu không phải là phía sau Trương Trần còn có mấy người giỏi đánh nhau thì ông ta sớm đã ra tay rồi.

“Ha ha! Bà nóng giận thế làm gì, bà cao tuổi rồi, nếu bị chúng tôi ép tức chết thì nguy đó”, Trương Trần cười ha hả nói. Những lời này khiến bà cụ Phương suýt nữa nhảy dựng lên rồi.

Đã từng có lúc cả nhà họ Phương đều coi thường tên vô dụng trước mặt này. Nhưng giờ thì hay rồi, không ngờ tên này lại dám ăn nói như vậy với bà ta.

“Trương Trần! Sự ngạo mạn của cậu là gia chủ nhà họ Triệu chống lưng cho sao? Còn cả Tề Long của nhà họ Tề nữa?”, bà cụ Phương nghiến răng hỏi. Nếu đúng như vậy thì lần này phiền phức rồi. Nhưng bà ta cũng không phải người dễ bắt nạt thế. Đã đến tận nhà họ Phương của bà ta rồi, kể cả có là khủng long thì bà ta vẫn phải cắn một miếng thịt mới chịu được.

“Ha ha! Bà cụ Phương! Bà hiểu nhầm rồi, chúng tôi chỉ đến đây hóng chuyện vui thôi mà”, Triệu Chí Hào cười một cái rồi tiện tay kéo một cái ghế ngồi xuống. Dường như đúng như ông ta nói, ông ta chỉ đến xem cho vui thôi.

Tề Long cũng học theo y như vậy. Ở đây nhân vật chính là Trương Trần, họ chỉ nghe theo những gì Trương Trần nói thôi. Đối với họ mà nói, ép chết nhà họ Phương thì quá dễ dàng. Dù sao thì hai nhà họ Triệu và nhà họ Tề cũng là gia tộc thượng lưu và nhà họ Triệu còn là trùm trong giới xã hội đen nữa.

Nhưng thứ mà Trương Trần muốn, không phải chỉ là vờn nhà họ Phương nhanh như vậy là xong. Anh muốn bà cụ Phương phải nếm trải từng chút một, đây chính là quyết định của anh từ sau khi nhìn thấy Phương Thủy Y bị tát.

“Được! Được! Nếu gia chủ Triệu chỉ đến chơi thì nhà họ Phương tôi tất nhiên sẽ khoản đãi. Nhưng có một con chó cắn bừa, nhà họ Phương muốn nấu thịt chó, gia chủ Triệu và cậu Tề không để ý chứ?”, bà cụ Phương hỏi.

Hai người liền bật cười, mặc dù biết ‘con chó’ mà bà cụ Phương nói là Trương Trần nhưng họ vẫn gật đầu, nói: “Các người cứ tùy ý”.

Bà cụ Phương cũng không nhiều lời nữa, sau đó nhìn Trương Trần với ánh mắt dữ tợn rồi quát lớn: “Trương Trần! Cậu thật sự coi nhà họ Phương của tôi mấy năm nay là chỗ ở nhờ hay sao? Con Hai đâu, gọi người đến đi”.

“Vâng”, Phương Thiên Quang lập tức gật đầu. Nhà họ Phương có rất nhiều mối quan hệ, nếu nhà họ Triệu cố tình nhúng tay vào thì họ còn có chút kiêng kị. Nhưng khi nhìn thấy Triệu Chí Hào coi như đây là chuyện ngoài lề thì họ mới hống hách tiếp.

“Trương Trần à Trương Trần! Mối ân tình của mày với nhà họ Triệu và nhà họ Tề hết rồi chăng. Mặc dù mày gọi họ đến để chống lưng cho nhưng mày nghĩ nhiều quá rồi, mày xem, họ căn bản không muốn nhúng tay vào”, Phương Thiên Quang cười lạnh một tiếng rồi lấy điện thoại ra gọi.

Chỉ cần là những người làm kinh doanh thì đều quen biết những nhân vật xã hội đen. Và người mà Phương Thiên Quang gọi điện cũng là một nhân vật nổi tiếng trong số đó.

“Alo! Anh Thẩm phải không, tôi là Thiên Quang đây. Nhà tôi xảy ra chút chuyện, anh dẫn theo ít người đến được không, sau chuyện này tôi mời anh bữa, dịch vụ trọn gói luôn”.

“Vâng, vâng, tôi đợi anh”.

Đặt điện thoại xuống, Phương Thiên Quang cười lạnh nhìn Trương Trần, nói: “Lát nữa khéo mày phải kêu cha gọi mẹ rồi”.

Đứng ở ngoài cửa lớn của nhà họ Phương, Thẩm Thiên Lang cười nói với tên trọc đầu đứng bên cạnh mình: “Xem ra cậu Trương đã đoán đúng rồi, người đầu tiên mà bọn họ gọi là tôi, tôi vào trước xem sao…”.

“Đi đi”, tên đầu trọc thản nhiên gật đầu một cái. Thẩm Thiên Lang cũng không nói gì nhiều, dù sao thì cấp bậc của hắn vẫn kém tên đầu trọc này một chút.

Rất nhanh, Thẩm Thiên Lang bước vào cửa lớn. Người của nhà họ Phương đều vô cùng kinh ngạc, không ngờ anh Thẩm lại đến nhanh như vậy, còn Phương Thiên Quang thì vội lên trước đón tiếp.

“Không cần khách khí. Tôi hỏi anh, anh nói đến muốn nấu thịt chó không phải là chỉ anh ta đấy chứ?”, Thẩm Thiên Lang chỉ vào Trương Trần nói.

“Đúng vậy”, Phương Thiên Quang gật đầu, sau đó cười nói: “Anh Thẩm! Thằng nhóc này coi mình là nhất rồi, đúng thật là…”.

Nhưng ông ta chưa nói dứt lời thì một cái bạt tai tặng lên mặt ông ta.

Phương Thiên Quang chỉ cảm thấy mặt mình nóng ran, còn người nhà họ Phương càng kinh hãi nhìn Thẩm Thiên Lang. Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy, rõ ràng là gọi hắn đến giúp sức mà sao hắn lại đi đánh người nhà họ Phương?

“Thẩm… Anh Thẩm?”, Phương Thiên Quang cũng nhìn Thẩm Thiên Lang với vẻ khó hiểu.

“Ha ha! Các người to gan thật, lại bảo tôi đánh cậu Trương ư? Các người hại tôi đấy à? Cho chết này”, nói xong Thẩm Thiên Lang giẫm đạp thêm cái nữa.

“Dừng tay, dừng tay…”, bà cụ Phương ở bên trên dùng sức đập bàn. Nếu không phải là bà ta kìm nén lửa giận để nhìn thấy Trương Trần xương cốt gãy vụn thì bà ta đã tức ngất đi từ lâu rồi.

Chưa đầy bao lâu mà có đến hai người của nhà họ Phương bị đánh, thật sự coi nhà họ Phương dễ bắt nạt thế sao?

Thẩm Thiên Lang đánh đấm một lát, sau đó mới trừng mắt nhìn bà cụ Phương, cuối cùng là ngạo nghễ ngồi sang một bên.

Hiện giờ, ngoài bà cụ Phương ra thì người nhà họ Phương đều thấy mơ hồ. Sao Trương Trần và Thẩm Thiên Lang lại quen nhau được, Thẩm Thiên Lang lại còn giúp Trương Trần nữa chứ?

Trương Trần dường như nhìn ra suy nghĩ của họ nên tùy ý nói: “Đừng lo lắng, trước đây tôi ngẫu nhiên giúp Thẩm Thiên Lang một lần thôi, hắn sẽ không giúp tôi đối phó với các người đâu, cùng lắm là xả giận giúp thôi. Các người còn ai giúp nữa không, gọi cả đến đây đi, đừng lãng phí thời gian nữa”.

“Trương Trần! Mày đừng huênh hoang, mày ăn uống của nhà họ Phương nhưng giờ lại quay lại cắn chúng tao. Được lắm, nếu mày đã nói thế thì mày chấp nhận sau này chỉ có thể nằm trên giường thôi nhé”, sau khi bị đánh Phương Thiên Quang bực tức, dường như hét ra lửa giận.

Bà cụ Phương nghe thấy vậy thì lại tức hơn. Bà ta vội lấy ra mấy viên thuốc trợ tim. Nếu bà ta bực tức lúc này rồi xảy ra chuyện gì thì chẳng phải sẽ trúng gian kế của Trương Trần hay sao?

“Mẹ”, Phương Thiên Quang nhìn bà cụ Phương nói.

Bà cụ Phương gật đầu, ban nãy nghe Phương Thiên Quang nói thế thì bà biết là Phương Thiên Quang muốn gọi ai. Cái giá để người này xuất hiện là không nhỏ, còn lợi hại hơn cả Thẩm Thiên Lang. Nhưng cái giá phải trả đó cho cục tức ngày hôm nay thì cũng đáng.

Ngay lập tức Phương Thiên Quang lại lấy điện thoại ra.

Ở bên kia, ánh mắt người nhà họ Phương đều sáng bừng. Hai mẹ con Phương Như nhìn Trương Trần với ánh mắt như muốn ăn thịt anh vậy. Nhưng lúc nãy họ đều nếm thử sự lợi hạ

i rồi nên không dám nói nhiều. Ở đây chỉ có thể giao cho đàn ông và bà cụ Phương giải quyết.

Trương Trần thì nhàn rỗi thở ra khói thuốc, còn Triệu Chí Hào và Tề Long ở không xa phía sau thì thầm to nhỏ với nhau.

Tên đầu trọc đợi ở bên ngoài cửa đã lâu, giờ đây ngạo nghễ bước vào rồi tắt chuông điện thoại, nói: “Không cần gọi nữa, tôi đến rồi đây”.

“Anh Trần”, Phương Thiên Quang vội lên trước đón tiếp. Lần này ngay cả Phương Thiên Thành và Phương Thiên Dương cũng không dám chậm trễ.

Thật ra, nếu không phải Triệu Chí Hào và Tề Long đã đi theo Trương Trần thì đãi ngộ của họ chắc chắn còn cao hơn cả người được gọi là ông chủ Trần này.

Ông chủ Trần gật đầu. Gã biết người chủ trì ở đây là bà cụ Phương nên lên tiếng: “Bà cụ Phương! Chắc bà biết cái giá phải trả khi mời tôi ra tay giúp chứ?”

“Ông chủ Trần xin cứ nói, chỉ cần nhà họ Phương tôi có thể đáp ứng được thì nhất định sẽ không tiếc, dù sao chúng ta cũng là bạn mà”, bà cụ Phương vội nói, vì người đứng trước mặt mình là người ra tay độc ác, danh tiếng cũng không nhỏ, đến cả bà ta cũng phải đối xử khách khí và coi là khách quý nữa.

Nhưng quan trọng hơn là, có biết bao người bỏ mạng dưới tay ông chủ Trần này rồi.

Ông chủ Trần liếc mắt quan sát, đột nhiên ánh mắt nhìn về phía Phương Như, nói với vẻ bỡn cợt: “Tôi muốn cô ta”.

“Cái gì?”, mọi người kinh ngạc, còn Phương Thiên Thành thì bảo vệ con gái mình ở phía sau.

Nhưng ánh mắt bà cụ Phương sáng ngời, theo bà ta thấy thì có lẽ ông chủ Trần đã để ý đến Phương Như rồi. Mặc dù hiện giờ Phương Như vẫn chưa tốt nghiệp nhưng cũng đã hai mươi hai tuổi, cũng đến tuổi lấy chồng rồi. Ông chủ Trần lại chưa có vợ, nếu như kết thông gia thì sau này nhà họ Phương cũng có chỗ dựa đắc lực.

“Ha ha! Nếu ông chủ Trần đã ưng Phương Như nhà chúng tôi, muốn nó gả cho anh thì tất nhiên bà lão này không có ý kiến gì rồi. Anh hùng xứng mỹ nhân mà. Ông chủ Trần nói sớm là được, tiện cho hai người bồi đắp tình cảm”.
Chương 58: Tuyệt vọng

Nghe bà cụ Phương nói thế, Phương Thiên Thành là người đầu tiên nhảy dựng lên, lớn tiếng: “Mẹ, ý mẹ là gì chứ?”

“Im miệng!”, bà cụ Phương trợn trừng mắt với con trai mình, sau đó hạ giọng nói: “Bây giờ mà không dùng kế hoãn binh thì con nghĩ thể diện của nhà họ Phương này còn có thể giữ được chắc, hơn nữa, tuổi của ông chủ Trần cũng chỉ mới hơn ba mươi chút xíu, chắc chắn xứng đôi với Phương Như, cứ để bọn họ tự do phát triển tình cảm, chuyện về sau ai mà nói trước được!”

Sắc mặt Phương Thiên Thành vốn đã khó coi, mặc dù ông ta biết những gì bà cụ Phương nói là sự thực, nhưng ông chủ Trần kia cũng đâu có tốt đẹp gì, nếu như chuyện ngày hôm đó bị bại lộ, chẳng phải là liên lụy đến nhà bọn họ rồi ư?

“Ha ha, tôi nghĩ bà hiểu lầm ý tôi rồi!”, ông chủ Trần đột nhiên cười ha hả.

“Ồ? Vậy mời ông chủ Trần nói rõ xem sao!”, bà cụ Phương nói.

“Ý của tôi là, tôi không phải muốn cưới cô ta, mà chỉ muốn để cô ta đi theo tôi một tháng!”, ông chủ Trần xoa cái đầu trọc nhẵn bóng của mình, sau đó nói với giọng đùa cợt.

Lời vừa dứt, tất cả mọi người trong nhà họ Phương đều biến sắc.

Ý tứ của những lời này đã quá rõ ràng rồi, chẳng qua gã nghĩ Phương Như vẫn còn có chút nhan sắc, chơi đùa tầm một tháng rồi sẽ bỏ, giống như ‘nuôi gái’ vậy, có thể nói câu này chẳng khác nào đang công khai làm nhục nhà họ Phương bọn họ.

Mắt Phương Thiên Thành lập tức đỏ bừng, nếu không phải Phương Thiên Quang và Phương Thiên Dương ngăn lại thì ông ta đã lao lên liều sống liều chết luôn rồi.

Coi con gái ông ta như đồ chơi, bảo ông ta nhịn thế quái nào được?

Bà cụ Phương cũng sầm mặt, trầm giọng nói: “Ông chủ Trần, không phải anh đang nói đùa đấy chứ, mặc dù nhà họ Phương chúng tôi không giàu có gì, nhưng cũng không phải gia đình có thể mặc cho người khác lôi ra đùa cợt!”

“Ha ha, được rồi được rồi, nếu đã không thể bàn bạc thành công, vậy thì ông chủ Trần cứ chọn luôn một chỗ mà tùy ý làm đi!”, Trương Trần cười ha hả. Điều khiến cả nhà họ Phương khiếp sợ chính là không ngờ ông chủ Trần lại gật đầu, sau đó gọi một tiếng cậu Trương, rồi lại đi làm việc theo lời Trương Trần.

Liên tưởng đến Thẩm Thiên Lang vừa nãy, giờ lại thêm ông chủ Trần này nữa, cứ như hai người họ đã chờ sẵn ngay trước cửa nhà họ Phương vậy, vừa cúp máy xong là đến ngay tức thì, khó tránh khỏi việc quá trùng hợp.

Lẽ nào ông chủ Trần này cũng có quan hệ gì đó với Trương Trần?

Nghĩ tới đây, người nhà họ Phương đều lập tức lắc đầu, thằng vô dụng kia làm gì có bản lĩnh mà quen biết nhiều người như vậy, nhưng sự thật bày ra trước mắt lại khiến bọn họ không nghĩ ra được bất cứ lý do nào khác.

Ánh mắt bà cụ Phương lập tức lia về phía Trương Trần, chất vấn: “Trương Trần, đây đều là do cậu sắp xếp?”

Trương Trần chỉ khẽ nhún vai, nói: “Đâu thể nào nói là sắp xếp được, chỉ là giúp mọi người gọi người đến sớm hơn thôi. Bà còn muốn gọi điện thoại nữa không, hôm nay tôi cũng khá rảnh rỗi, không vội lắm!”

Nghe thấy Trương Trần chính miệng thừa nhận, cả bà cụ lẫn nhà họ Phương đều cảm thấy mình đã bị người khác đùa cợt, tất thảy những người giúp sức tiếp theo của Trương Trần đều đã chờ sẵn bên ngoài, sau đó để nhà họ gọi điện, rồi lại đến lượt đám người kia bước vào, bọn họ sẽ dần phát hiện ra điểm không hợp lý, thế này có khác nào mèo vờn chuột đâu!

“Tôi đánh chết cậu, cái thằng súc sinh này!”, bà cụ Phương không thể khống chế nổi nữa, khuôn mặt vốn phủ kín nếp nhăn bởi vì cơn giận phừng phừng mà xuất hiện màu sắc đỏ gay, bà ta lập tức giơ cây gậy chống lên cao, vung về phía Trương Trần.

“Ấy, bà à, bà lớn tuổi rồi, không nên có sơ xuất gì mới phải chứ!”, hai người đàn ông thân hình lực lưỡng đứng sau Trương Trần lập tức bước tới ‘đỡ’ bà cụ Phương.

“Trương Trần, bà lão này nhìn nhầm cậu rồi. Rốt cuộc cậu muốn thế nào?”, bà cụ Phương giãy ra khỏi hai người đàn ông kia, nghiến răng nghiến lợi hỏi.

“Cũng không có gì đặc biệt, chỉ là muốn khiến nhà họ Phương không thể quay đầu thôi, để rồi sau này cả Hoài Bắc không còn nhà họ Phương nữa!”, Trương Trần nói.

Bà cụ Phương nhìn lướt một lượt những người có mặt, Triệu Chí Hạo, Tề Long, Thẩm Thiên Lang và ông chủ Trần, chỉ cần những người này giúp Trương Trần một chút thôi thì quả thật cả nhà bọn họ không thể chống đỡ được nữa.

“Ha ha nhà họ Phương chúng tôi không còn thì nhà mấy người có thể sống tốt được không, Phương Thiên Bàng cứ chịu ngồi tù cả đời đi, đừng tưởng rằng bà già này dễ ức hiếp, cùng lắm thì cá chết lưới rách!”

“Cá chết lưới rách?”, Trương Trần cười xùy, lắc đầu nói: “Bà lão à, lời này nói còn sớm quá đấy, cá chết nhưng lưới sẽ không rách đâu. Ấy ấy, bà đừng vội, từ từ sẽ đến thôi!”

Nghe vậy, bà cụ Phương liền nheo mắt, tất cả mọi người trong nhà họ Phương đều gắt gao nhìn về phía Trương Trần, cậu ta có ý gì, lẽ nào còn có chiêu tiếp theo nữa?

Đúng lúc này, điện thoại của Phương Thiên Quang réo vang, ông ta gần như bắt máy ấn nghe theo bản năng.

Nhưng chỉ một thoáng, sắc mặt ông ta liền thay đổi, hệt như bị sấm sét đánh trúng khiến ông ta không thể đứng vững, vẻ mặt muốn khóc không được muốn cười chẳng xong, ông ta cầm di động, lẩm bẩm: “Mẹ, mẹ ơi, công ty mất rồi, bị thu mua mất rồi, không còn gì nữa…”

Bà cụ Phương tuy đã lớn tuổi nhưng tai vẫn còn rất thính, hơn nữa sự chú ý của bà ta đều dồn hết vào Phương Thiên Quang, bởi vậy bà ta nghe rất rõ câu nói này. Bà ta còn chưa kịp kinh ngạc và khủng hoảng thì nhạc chuông di động của Phương Thiên Thành cũng vang lên.

Rất nhanh, sắc mặt Phương Thiên Thành cũng tái mét giống hệt Phương Thiên Quang.

“Thiên Thành, chỗ con thế nào? Nói mau!”, bà cụ Phương thúc giục.

“Công… Công ty vật liệu xây dựng mà con quản lý… Bị niêm phong rồi...”, Phương Thiên Thành lắp bắp.

Phịch!

Bà cụ Phương chật vật ngã ngồi trên ghế, ánh mắt bà ta bỗng nhiên tiều tụy, nhưng vẫn cố lớn tiếng cười nói: “Trương Trần, cậu được lắm, nhưng thế thì đã sao, có bố cậu ‘chôn cùng’ bà lão này rồi!”

“Tôi đã nói nãy rồi, bà đừng gấp!”, Trương Trần nhìn đồng hồ rồi nói: “Sắp rồi, sẽ nhanh thôi!”

Nghe thấy vậy, trong lòng bà cụ Phương bỗng xuất hiện dự cảm không tốt, Phương Thiên Thành và Phương Thiên Quang đã gặp phải chuyện thế kia rồi mà vẫn chưa kết thúc, lẽ nào tiếp theo còn chuyện lớn nào nữa?

Đúng như Trương Trần nói, chỉ chốc lát di động của Phương Thiên Dương cũng réo vang, vẫn là tin tức công ty bị niêm phong và thu mua!

Đến lúc này, sản nghiệp trong tay ba đứa con trai của bà cụ Phương đều mất sạch trong khoảnh khắc.

“Reng reng!”, bỗng nhiên di động của Phương Hải Cương cũng réo, sau khi thấy bố và chú hắn liên tiếp nhận được tin dữ, hắn gần như cũng phản xạ có điều kiện lôi di động ra, nhìn dãy số hiển thị bên trên nhưng lại không dám ấn nghe.

“Mẹ, mẹ ơi, con không dám bắt máy!”, Phương Hải Cương nhìn Vương Diễm rồi nói.

Nhưng Vương Diễm cũng đã ngã ngồi một bên giống hệt đống bùn nhão từ nãy rồi, công ty của chồng bà ta không còn, cuộc sống giàu sang về sau cũng chấm dứt, không bao lâu nữa, đừng nói là Chanel, mà ngay cả hàng vỉa hè bà ta cũng sẽ không mua nổi nữa rồi!

“Hải Cương, cháu không quản lý công ty nào thì sợ cái gì, cứ ấn nghe đi!”, bà cụ Phương liên tiếp gặp phải đả kích, giờ phút này đã thấy cả người tê dại đi, bà ta lạnh lùng cất tiếng.

Phương Hải Cương gật đầu, ấn nút nhận cuộc gọi.

“A lô, cậu Phương đấy à, sao giờ cậu mới nghe chứ. Thôi được rồi, không nói chuyện này nữa, cậu mau chạy đi, có người báo cáo chỗ cậu tàng trữ ma túy, bây giờ cảnh sát đã tìm ra rồi, lát nữa họ lấy được chứng cứ là sẽ đi tìm cậu đấy!”

Lời nói trong điện thoại rõ ràng từng chữ, vang vọng khắp sảnh.

Phương Hải Cương cuống quýt lắc đầu: “Nói linh tinh, trước giờ tôi chưa bao giờ chạm vào thứ đồ kia!”

“Tôi tin cậu, nhưng cảnh sát người ta lại không tin. Đã tìm thấy ma túy ở chỗ của cậu, đấy chính là bằng chứng!”, đầu dây bên kia thở dài một tiếng: “Cậu Phương, tôi đi theo cậu bao nhiêu lâu nay như thế rồi, cậu nói thật đi, rốt cuộc cậu có lén lút hít hay không? Đây không phải chuyện đùa đâu, lát nữa người ta tới tìm cậu, nếu như lại kiểm tra ra được thứ gì đó trên người cậu thì cậu tiêu đời thật sự rồi đó…”

“Cút, cút hết, ngay cả ông cũng nói lung tung…”, Phương Hải Cương ném thẳng điện thoại xuống đất. Hắn nhìn về phía Phương Thiên Quang, rồi lại nhìn bà cụ Phương, quỳ sụp đầu gối xuống, sau đó bò lê bò càng về phía trước.

“Bà nội, bố, hai người cứu con với, con thật sự chưa từng chạm vào thứ đồ kia, mọi người tin con đi…”, Phương Hải Cương khóc lóc ỉ ôi, hắn không muốn ngồi tù đâu. Tàng trữ ma túy chính là trọng tội, sau khi vào tù hắn cũng chẳng biết sẽ phải chịu những gì, liệu có khi nào bị xử bắn hay không?

“Trương Trần, đây cũng là do mày giở trò?”, ánh mắt Phương Thiên Quang nhìn Trương Trần hệt như một con sói đói vậy, ông ta lao lên liều mạng, nhưng những người phía sau Trương Trần cũng không phải chỉ để trang trí, họ lập tức bước tới đạp bay Phương Thiên Quang ra.

“Ha ha, chuyện không có bằng chứng thì đừng nên nói lung tung!”, Trương Trần liên tục cười lạnh. Anh không hề có chút đồng tình nào với nhà họ Phương, mọi chuyện đã đến nước này rồi, chỉ có thể nói là bọn họ tự gây nghiệp.

“Ồ, đúng rồi, còn cả chỗ bố vợ tôi nữa nhỉ!”, Trương Trần chợt nhớ tới điều gì đó, bỗng nhiên tự vỗ đầu mình rồi nói: “Bà lão, bà xem thử xem đây là cái gì!”

Phương Đại Vĩ nghe thấy vậy liền đi tới, nhận lấy xấp văn kiện rồi đặt xuống trước mặt bà cụ Phương, nói: “Đây là bằng chứng của những nhà đầu tư trong tập đoàn Hồng Bằng, họ đã từ chối khởi tố Phương Thiên Bàng mà đổi sang khởi tố mấy người. Nói cách khác, Phương Thiên Bàng đã không sao rồi!”

“Không thể nào, rõ ràng trên đó là con dấu và chữ ký của nó, cho dù bọn họ có khởi tố tôi thì có thể làm được gì?”, bà cụ Phương nhìn lướt qua, tức giận xé vụn xấp văn kiện.

Phương Đại Vĩ không chút hoang mang: “Bà cụ Phương, đây chỉ là phần chuẩn bị thôi. Còn nữa, tất thảy mười bốn trang giấy bên trong, tính cả phí in là tổng cộng 23 tệ, nếu mấy người không bồi thường thì tôi cũng muốn khởi tố”.

“Ha ha!”, bà cụ Phương cười thê lương, còn mấy người phụ nữ như Vương Diễm thì đã trợn tròn mắt từ lâu, bọn họ vốn không hiểu biết gì nhiều, một loạt đả kích vừa nãy ập tới đã khiến bọn họ mất đi khả năng suy nghĩ, cứ lầu bà lầu bầu mãi: “Không thể nào, không thể nào…”

Giờ phút này, không một ai quan tâm tới tờ giấy chứng nhận rút đơn kiện ngoài bà cụ Phương, dù sao Phương Thiên Bàng có ngồi tù hay không cũng không liên quan quá nhiều tới nhà bọn họ, mà chuyện ập tới trước mắt mới là chuyện lấy mạng bọn họ, không phải bị thu mua thì cũng là bị niêm phong, Phương Hải Cương thì còn rơi vào ngõ cụt hơn nữa, điều tra ra cả ma túy nữa.

Thấy bà cụ Phương im lặng mãi không nói gì, Phương Đại Vĩ chỉ cười khẽ một tiếng, lại lấy thêm một bức thư khác ra: “Bà cụ Phương, đây là lệnh truyền gọi của tòa án, tất nhiên, bà cũng có thể xé luôn nó!”

“Ồ, đúng rồi, tôi đã điều tra ra được hướng đi của số vốn đầu tư kia, căn cứ theo luật pháp của Long Quốc, tuy rằng bên trên có chữ ký của Phương Thiên Bàng, nhưng trong tình hình bị hãm hại mà không biết rõ mọi chuyện, người cuối cùng động đến số tiền mới là kẻ hiềm nghi nhất. Trước mắt, tôi đã nhờ ngân hàng đưa ra sổ sách thu chi của nhà họ Phương!”

Lời này vừa dứt, bà cụ Phương lập tức sợ hãi biến sắc, cảm giác khủng hoảng bao phủ khắp người bà ta!
Chương 59: Ông Mã

Im lặng, toàn bộ nhà họ Phương chỉ còn lại sự yên tĩnh

Sắc mặt người nhà họ Phương vô cùng phức tạp, thi thoảng nhìn liếc Trương Trần đang vô cùng thản nhiên.

Từ lúc bước vào cửa đến giờ chưa được một tiếng, người này liên tục làm khó dễ nhà họ Phương, bọn họ thực sự cảm thấy nguy khốn vô cùng. Đây còn là tên vô dụng khi xưa sao?

Ai nấy đều đang sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu, đòn đánh này thực sự quá mạnh đối với bọn họ. Chỉ trong nháy mắt, nhà họ Phương bỗng chẳng còn gì cả, sự đả kích này thực sự rất đáng sợ.

Nét mặt bà cụ Phương ủ rũ vô cùng, ngồi im tại chỗ, không còn nhà họ Phương oai danh lừng lẫy, cũng mất luôn khí thế năm xưa.

Cuối cùng, Phương Thiên Quang là người đầu tiên tỉnh táo trở lại, ông ta giơ hai tay đang run rẩy lên, khuôn mặt tràn đầy ân hận cầu xin: “Trương Trần, Trương Trần, cháu bỏ qua cho nhà chúng ta được không? Bác là bác hai của cháu, sao cháu lại tàn nhẫn như vậy?”

“Đúng thế, đúng thế. Trương Trần, anh là anh của cậu, Thủy Y là em họ của anh, chúng ta là người một nhà mà!”, Phương Hải Cương cũng lóng ngóng chạy tới, hắn không muốn ngồi tù, cũng không muốn sau này rơi vào cảnh nghèo túng.

Những người khác cũng dùng ánh mắt cầu xin nhìn về phía Trương Trần. Bọn họ đều hiểu rằng, nhà họ Phương hoàn toàn sụp đổ rồi, công ty thì bị mua lại, đến cả con trai của Phương Thiên Quang cũng sắp đối mặt với vòng lao lý, bây giờ chỉ trông chờ vào lòng tốt của Trương Trần, mong anh có thể tha cho bọn họ một lần.

Nhưng lần này, bọn họ không có cơ hội để đáp trả, Trương Trần không ra tay thì thôi, vừa ra tay đã trực tiếp muốn lấy cả mạng của bọn họ, tin dữ cứ nối đuôi nhau truyền tới khiến bọn họ không tài nào có tâm trạng để chống trả.

“Người một nhà?”, Trương Trần đá Phương Hải Cương đang ôm lấy chân mình ra xa, cười mỉa: “Em họ?”

“Đây đều là chuyện mấy người tự làm tự chịu. Nếu thực sự nghĩ đến tình thân, mấy người sẽ đổ hết tội lên đầu Phương Thiên Bàng rồi ra tay với vợ tôi sao? Từ nay về sau, Hoài Bắc sẽ không còn nhà họ Phương nữa!”

Trương Trần nói hết một lèo, giọng điệu lạnh lùng, ánh mắt giận dữ vô cùng. Anh vốn dĩ có thể sống yên bình với nhà họ Phương, cho dù là nể mặt ông cụ Phương năm xưa, anh cũng sẽ giúp nhà họ Phương. Vậy nhưng, người nhà họ Phương hiện giờ lại chà đạp lên phần tình cảm này.

Trương Trần anh không còn nợ nhà họ Phương mà giờ anh muốn hủy cả nhà họ Phương.

Mọi người nghe thấy lời Trương Trần nói thì cảm thấy mình như rơi vào vực sâu thăm thẳm. Ba anh em đời thứ hai nhà họ Phương còn đỡ một chút, dù gì bọn họ cũng bốn, năm mươi tuổi, đã trải qua nhiều sóng gió trong đời, nhưng Phương Hải Cương thì bắt đầu kêu khóc thảm thiết.

Hắn mới hai mươi tám tuổi, còn tương lai tươi sáng phía trước. Hắn không muốn đi tù!

Phương Hải Cương nước mắt nước mũi chảy tèm lem, vội vã dập đầu với Trương Trần, chỉ xin anh đừng để hắn phải đi tù.

Bà cụ Phương thở hắt một hơi khi nhìn đám con cháu thiếu sức sống của mình, đôi mắt đục ngầu nhìn về phía Trương Trần: “Môi hở răng lạnh, cho dù cậu có ghét nhà họ Phương đến mức nào thì Thủy Y vẫn là cháu ruột của tôi. Nếu con bé biết cậu làm vậy với chúng tôi, cậu nghĩ xem, con bé có nổi giận không?”

“Đúng vậy, Trương Trần, cậu suy xét thêm chút đi...”, người nhà họ Phương cũng hùa theo.

Trương Trần tức đến bật cười. Anh thật không biết da mặt người nhà họ Phương được làm bằng gì nữa, lẽ nào đúng là phải so với cả bức tường thành?

Đến bước này rồi mà vẫn còn lôi Phương Thủy Y ra để nói mấy lời tốt đẹp.

“Mấy người cứ tự lo liệu đi, tốt nhất nên nhân lúc trời còn chưa sụp thì ăn nốt bữa cơm cuối cùng, nếu để muộn thì không ăn kịp nữa đâu!”, Trương Trần hừ khẽ một tiếng.

“Luật sư Phương, chuyện này phải làm nhanh chóng. Chúng ta đi thôi”, Trương Trần khoát tay rồi nói.

“Đợi chút!”, đột nhiên giọng nói của bà cụ Phương lại vang lên, Trương Trần chẳng thèm để tâm, vẫn tiến bước đi ra ngoài. Bà cụ Phương trông thấy Trương Trần sắp đi ra khỏi cửa, vội vã lên tiếng: “Trương Trần, lẽ nào cậu không tò mò tôi để cho mình đường lui như nào sao?”

Lúc này, Trương Trần mới dừng bước, quay người nhìn bà cụ Phương đầy tò mò.

“Cho dù bà có dành cho mình đường lui lớn như nào, chẳng lẽ có thể xoay chuyển được tình thế hiện giờ của nhà họ Phương sao?”

“Được!”, bà cụ Phương gật đầu chắc nịch, tỏ ra vô cùng chắc chắn.

Lần này càng khiến Trương Trần hiếu kỳ hơn cả. Tình thế hiện giờ của nhà họ Phương coi như đã định sẵn là không thể xoay chuyển được rồi, trừ khi một người có máu mặt nhảy ra giúp đỡ, nhưng ai lại dám mạo hiểm đến mức ra mặt giúp nhà họ Phương chứ?

Bà cụ Phương nói tiếp: “Trương Trần, cậu tha cho nhà họ Phương chúng tôi, không truy cứu đến ba mươi triệu kia nữa, tôi sẽ đưa cậu một đơn thuốc, thế nào? Cậu biết chút ít về y học, tôi tin là cậu biết được tác dụng của một đơn thuốc”.

“Đơn thuốc gì?”, Trương Trần hỏi.

Bà cụ Phương do dự một lúc, đơn thuốc này là do hồi ông cụ Phương còn sống đã vô tình lấy được, nếu như không phải vì Trương Trần làm đến mức này, bà ta sẽ dùng ba mươi triệu có được từ việc hãm hại Phương Thiên Bàng để tiến hành nghiên cứu phát triển nó. Đến khi ấy, đừng nói đến việc nhà họ Phương sẽ bước vào giới gia tộc thượng lưu, cho dù là trở thành gia tộc đứng đầu ở Hoài Bắc cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Vậy nhưng hiện giờ, Trương Trần ép bà ta vào bước đường cùng!

Bà ta vốn có thể dùng đơn thuốc này để trao đổi với một gia tộc lớn, sau đó trừ khử Trương Trần nhưng nhìn xa trông rộng hơn chút, bà ta đưa cho Trương Trần đơn thuốc này là sáng suốt hơn cả. Đương nhiên, phải có được cái gật đầu đồng ý của Trương Trần đã!

“Đây là một đơn thuốc trị bệnh tim, chỉ cần bốc thuốc theo tỷ lệ được viết trong đơn, hoàn toàn không cần nghiên cứu, chắc cậu hiểu được ý nghĩ của nó là gì!”, bà cụ Phương hít sâu một hơi nói.

“Chỉ vậy thôi hả?”, Trương Trần nhíu mày hỏi.

Bà cụ Phương ngẩn người, câu nói ấy có ý gì, “chỉ vậy thôi hả”, e là tên vô dụng này không hiểu được ý nghĩa lợi ích đằng sau.

Vậy nhưng, bà ta còn chưa kịp giải thích, Trương Trần đã xua tay nói: “Không có hứng thú...”

“Trương Trần, cậu thực sự muốn cá chết lưới rách sao? Cậu thật không biết tốt xấu là gì!”, bà cụ Phương lập tức nổi giận, giọng nói the thé: “Cơ hội sẽ chỉ có một lần, cậu phải nghĩ cho kỹ đấy...”

“Cậu ấy không cần nghĩ nữa!”, đột nhiên có giọng nói truyền tới, ngoài cửa bỗng xuất hiện một người đàn ông khoảng chừng năm mươi tuổi, mặc một bộ trường bào màu trắng, để râu dê, hai mắt híp lại trông như đôi mắt con rắn độc trong bóng tối. Trông ông ta rất phóng khoáng nhưng lại khiến người khác nhìn vào có cảm giác kính trọng!

Người đàn ông này một tay đặt sau lưng, một tay đặt trước ngực, giống như đạo sĩ thời xưa. Khi ông ta bước vào, tất cả ánh mắt của mọi người đều hướng về phía ông ta.

“Tôi lấy đơn thuốc đó, không có vấn đề gì chứ?”, ông ta lên tiếng lần nữa, chẳng quan tâm đến những người khác, ánh mắt ông ta chỉ nhìn về phía bà cụ Phương, giọng điệu tỏ ra vô cùng nghiêm túc.

“Mã Tam Phong...”, Triệu Chí Hào và Tề Long cùng thấp giọng lên tiếng.

“Ồ, ông ta rất lợi hại sao?”, Trương Trần hỏi.

“Đâu chỉ lợi hại không!”, Triệu Chí Hào lắc đầu: “Tuy ông ta xếp sau tôi trên bảng người có máu mặt ở Hoài Bắc nhưng đó đều là do mấy người chả biết cái gì xếp bừa. Người đứng đầu thực sự thì không ai coi là thật, hơn nữa nếu xét về mặt thực lực, có khi nhà họ Tôn còn phải xếp sau”.

Bà cụ Phương ngồi trên đài câm như hến còn đám người Phương Thiên Quang giống như nhìn thấy cứu tinh của đời mình, cung kính nói với Mã Tam Phong: “Ông Mã, mời ông ngồi...”

Mã Tam Phong cũng chẳng thúc giục bà cụ Phương, đón lấy chiếc ghế Phương Thiên Quang đưa cho rồi tự ngồi qua một bên.

“Mẹ...”

“Bà nội...”

Mọi người trong nhà họ Phương đều nhìn về phía bà cụ Phương. Mặc dù bọn họ không biết phương thuốc gì gì đó nhưng chắc chắn Mã Tam Phong có việc cần nhờ nhà họ Phương, đây là cơ hội của bọn họ, ôm được cái cây to như nhà họ Mã vậy thì chẳng cần lo nghĩ gì về Trương Trần nữa.

Đương nhiên bà cụ Phương biết điều này, ban đầu bà ta chỉ muốn đưa cho Trương Trần, nguyên nhân rất đơn giản, sau khi Trương Trần nghiên cứu trên tỷ lệ đã có sẵn, đến khi ấy nhà họ Phương có thể giúp đỡ Phương Thủy Y hoặc Trương Quốc Hồng làm việc, đồng thời kiếm thêm được chút lời.

Vậy nhưng nếu đưa cho Mã Tam Phong, e là bọn họ chẳng có cơ hội sơ múi một miếng chứ đừng nói kiếm lời.

Có điều, Trương Trần lại không biết tốt xấu, từ chối ý tốt của bà ta, ép nhà họ Phương vào đến bức đường này, bà cụ Phương buộc phải cắn răng gật đầu, nghiêm giọng nói: “Ông Mã, tôi có thể đưa ông đơn thuốc nhưng một trong những điều kiện là tên chó má kia không được chết yên...”

“Cậu ta?”, Mã Tam Phong cười rồi quan sát Trương Trần một lượt. Ông ta vốn không chú ý đến Trương Trần, trong mắt ông ta, Trương Trần chẳng khác gì một con chó. Nếu không phải vì đơn thuốc, có hai nhà họ Phương ông ta cũng không tới. Đó chính là khí thế của ông Mã nhà họ Mã.

“Cậu chính là Trương Trần, kẻ tống người của tôi vào đồn cảnh sát?”

“Chắc là thế!”, Trương Trần cười mỉm đáp.

Mã Tam Phong vẫn mỉm cười, tỉnh bơ nói: “Thế này đi, cậu quỳ xuống trước mặt tôi, dập đâu vài cái rồi chúng ta nói chuyện tiếp!”

“Tôi dập đầu với ông, ông nhận nổi không?”, Trương Trần cười giả ngố.

Hai người giằng co nhau, không ai nhường ai, nhưng trong mắt mọi người, nhất là nhà họ Phương, sớm đã thay đổi bộ dạng đáng thương lúc trước, ánh mắt nhìn Trương Trần tràn ngập sự mỉa mai và chế giễu, dám đối đầu với ông Mã, trừ khi là Triệu Chí Hào đích thân đứng ra.

Mã Tam Phong cảm thấy nực cười: “Người nào cho cậu dũng khí lớn thế, là Triệu Chí Hào hay người của nhà họ Tề?”

“Ông cứ hỏi bọn họ là biết thôi!”, Trương Trần đáp.

“Ha ha, thú vị, thú vị!”, Mã Tam Phong hướng về phía Triệu Chí Hào, trực tiếp bỏ qua Tề Long vì thực lực nhà họ Tề không mạnh, chỉ là có chút đặc biệt mà thôi. Với lại Tề Long là người đi sau, không xứng để ông ta liếc nhỉn một cái.

“Triệu Chí Hào, anh là chỗ dựa của tên nhóc này, anh muốn chống đối tôi vì cậu ta sao?”

“Có chống đối hay không còn phải xem Mã Tam Phong ông nghĩ sao rồi!”, Triệu Chí Hào lạnh lùng đáp. Mặc dù nhà họ Triệu bị nhà họ Hạ ở thủ đô làm loạn một phen nhưng cũng không đến nỗi sợ nhà họ Mã. Vốn dĩ nhà họ Triệu là một trong những gia tộc có máu mặt, một nơi bé con con như này, ai cũng biết mặt nhau cả.

Người nhà họ Phương nghe thấy Triệu Chí Hào nói vậy thì có chút kinh ngạc, lẽ nào chỉ vì chút tình nghĩa mà Triệu CHí Hào ra mặt cho Trương Trần, chống đối với nhà họ Mã?

Cái này liệu có thua lỗ quá không?

“Tốt, rất tốt!”, Mã Tam Phong mỉm cười, sau đó không nói gì nữa, quay người về phía bà cụ Phương nói: “Bà nghĩ xong chưa? Còn về những chuyện khác bà không cần lo, Tam Phong này đã nói được là làm được!”

“Được!”, bà cụ Phương nghiến răng, nếu Trương Trần đã không biết cân nhắc, vậy thì để cho cậu ta chết luôn đi, kể cả có sự bảo vệ của Triệu Chí Hào, nhà họ Mã muốn giết một người cũng không có gì khó.
Chương 60: Mỏi mắt ngóng chờ

Bà cụ Phương lấy đơn thuốc ra, cẩn thận đưa cho Mã Tam Phong, ông ta cẩn thận cất nó vào trong túi áo.

“Không tồi, rất được, sau này nhà họ Phương chính là bạn của nhà họ Mã, bạn bè gặp nạn mình phải tận sức giúp đỡ mới đúng!”

Mã Tam Phong đắc ý cười lớn, có được đơn thuốc này, nhà họ Mã chắc chắn có thể vực dậy trong thời gian ngắn. Đến khi ấy, cho dù mấy gia tộc đứng đầu Hoài Bắc này bắt tay lại với nhau cũng không đủ cho ông ta đánh. Đương nhiên, chuyện này cần có thời gian, cùng với...tính xác thực của đơn thuốc.

Trong lòng bà cụ Phương càng ngày càng hận Trương Trần, bà ta hận không thể xé xác Trương Trần cho chó ăn. Vốn dĩ đơn thuốc này không cần đưa cho Mã Tam Phong, đều do Trương Trần không biết thức thời. Trong mắt bà ta, đơn thuốc này không phải do bà ta đưa cho Mã Tam Phong mà là do Trương Trần giao cho ông ta.

Tại sao bà ta lại muốn vực dậy, không chỉ đơn giản vì chút danh dự mà còn vì của cải vật chất nữa.

Vốn dĩ lần này có thể lấy được ba mươi triệu, cộng thêm với số tiền tích góp của nhà họ Phương là đủ năm mươi triệu, vậy là có thể bắt tay vào nghiên cứu và sản xuất, thậm chí bà ta còn nhìn thấy cả được tươi lai xán lạn và ánh mắt kính nể của mọi người dành cho nhà họ Phương.

Vậy nhưng, mọi thứ đều không còn nữa, vì Trương Trần nên mất hết rồi!

Mã Tam Phong để ý tới ánh mắt như muốn nuốt con nhà người ta của bà cụ Phương, trong lòng thầm cảm thấy may mắn. Nếu như không phải vì cần một nguồn vốn lớn để nghiên cứu đơn thuốc này, cùng với việc nhà họ Phương cần giữ lại cái danh gia tộc lớn ở Hoài Bắc, e là đơn thuốc này cũng không đến tay ông ta.

“Được rồi, nếu đã nhận được thành ý của bà Phương, vậy Tam Phong sẽ giải quyết trước vấn đề của nhà họ Phương đã rồi nói tiếp”.

Nói khách sáo vài câu, Mã Tam Phong đột nhiên hướng ánh mắt về phía đám người Phương Đại Vỹ, Thẩm Thiên Lang và ông chủ Trần.

“Phương Đại Vỹ, tôi không thích chó cắn chủ, anh biết chứ?”, Mã Tam Phong nhìn Phương Đại Vỹ bằng ánh mắt sắc bén, lạnh lùng nói.

Phương Đại Vỹ lập tức run lập cập, không dám ngẩng đầu, hắn ta nói lí nhí: “Tam gia, tôi không biết ông ở trong này. Tôi đi ngay đây!”

Nói rồi, Phương Đại Vỹ đi lùi ra sau.

“Đợi đã!”, Mã Tam Phong khoát khoát tay nói: “Nói với người khởi tố nhà họ Phương một câu, ông Mã nhúng tay vào chuyện này rồi, bảo bọn họ tới tìm tôi là được, cậu làm được không?”

“Được thôi, tôi làm ngay đây!”, Phương Đại Vỹ gật đầu, vội vã lau mồ hôi rồi chạy như bay rời khỏi.

Sau đó, ánh mắt của Mã Tam Phong lại nhìn về phía Thẩm Thiên Lang. Hắn cố gắng nở một nụ cười, sợ hãi nói: “Ông, ông Mã...”

“Cậu cần đích thân tôi tiễn không?”, Mã Tam Phong bình thản nói.

“...Không, không cần!”, Thẩm Thiên Lang cắn răng. Hắn vốn không quen biết Trương Trần mà là vì Triệu Chí Hào nên mới tới. Bây giờ còn xuất hiện thêm một Mã Tam Phong, hắn sao dám đắc tội, nhưng cứ vậy mà đi sẽ đắc tội với nhà họ Triệu, vậy nên hắn cảm thấy khó xử.

Có điều, trước mắt không thể gắng gượng với cả hai bên được, tạm thời giữ lại cái đầu đã, cái đít thì cứ kệ nó.

Rất nhanh đã đến ông chủ Trần, cũng chỉ đôi bà câu là có thể đuổi đi, có điều dễ dàng hơn cả. Dù sao, ông chủ Trần cũng không phải phải loại ngu đần gì.

Trương Trần và Triệu Chí Hào bình thản đứng nhìn mọi chuyện, không nói tiếng nào, bọn họ cũng ngại lên tiếng bắt mấy người kia cứ đứng lù lù ở đó, vậy nên trong giây lát, đám người mà Trương Trần dẫn tới chỉ còn lại có Triệu Chí Hào và Tề Long cùng với mấy tay đàn em.

Bởi vì nhà họ Tề khá đặc biệt, tuy rằng không đánh lại được nhà họ Mã nhưng Mã Tam Phong cũng không có khả năng dùng vài câu nói để đuổi cậu ba nhà họ Tề đi. Vậy nên ông ta không lên tiếng.

Còn Triệu Chí Hào lại càng không thể đuổi được.

Người nhà họ Phương vui mừng, ai nấy đều kích động vô cùng. Cái gì gọi là bá khí chứ, đây chính là bá khí!

Vừa rồi nhà họ Phương rơi vào tình cảnh tuyệt vọng, Mã Tam Phong mới xuất hiện, vài ba câu đã giải quyết xong mọi chuyện, đến cả Triệu Chí Hào cũng không dám mở miệng, tiếp sau đó chắc đến lượt Trương Trần rồi.

“Trương Trần, mày còn trò gì nữa thì mau lôi ra hết đi. Ông Mã chỉ cần giơ một ngón tay cũng đủ dí chết mày!”, nghĩ tới cảnh tượng thê thảm ban nãy của mình, Phương Hải Cương tức giận, giờ đã có người chống lưng cho, hắn lập tức trở mặt cắn người, quát nạt Trương Trần.

Phương Như chịu một cái bạt tai cũng căm hận nhìn Trương Trần, nói bằng giọng the thé: “Mày chết không được yên rồi, lần này cho dù mày có quỳ xuống dập đầu cũng vô dụng!”

Rõ ràng, lúc này toàn bộ người nhà họ Phương đều thở phào một hơi.

Cuối cùng, ánh mắt của Mã Tam Phong cũng dừng lại ở chỗ Trương Trần, ông ta nói: “Hôm nay, tôi nể mặt Triệu Chí Hào nên cậu có thể đi khỏi. Cậu nhớ kỹ cho tôi, không phải hôm nay rời đi là xong, tuần sau, Hoài Bắc này sẽ không còn người nào tên Trương Trần nữa...”

Trương Trần không hề đáp lại Mã Tam Phong, anh nhìn sang bà cụ Phương, hỏi: “Đây chính là biện pháp cuối cùng của bà?”

“Hừ!”, bà cụ Phương lạnh hừ một tiếng, khinh thường nói: “Phải thì sao? Cậu cho rằng cậu còn thoát được lần này? Cậu cứ đợi bị phanh thây đi. Động đến nhà họ Phương thì đây chính là kết cục của cậu. Đồ vô dụng mãi mãi là đồ vô dụng!”

“Ha ha, Mã Tam Phong chính là chỗ dựa của bà? khó tránh khỏi bà tự tin quá đà. Bà phải biết , không phải hôm nay ông ta thả tôi đi mà là tôi tha cho ông ta!”, Trương Trần bình thản nói.

“Ngông cuồng!”, Mã Tam Phong hừ một tiếng, Trương Trần cố tình coi thường ông ta là vì muốn ông ta tức giận vậy nên mới dám to gan nói rằng anh tha cho ông ta một mạng. Đúng là nực cười, lời như vậy đến cả Triệu Chí Hào cũng không dám nói, Trương Trần dựa vào đâu!

“Đừng vội!”, Trương Trần nói chậm rãi: “Mã Tam Phong, nếu tôi đã có thể đưa người của ông vào đồn thì cũng có thể khiến ông quỳ xuống xin tôi, không tin thì ông thử xem...”

“Chúng ta đi thôi, không cần lo ở đây nữa!”, Trương Trần nói rồi khoát khoát tay, đưa mọi người rơi khỏi. Đằng sau lưng anh vang lên tiếng hừ nhạt một tiếng: “Đợi cậu sống được đến ngày đó rồi tính...”

Nhìn thấy Trương Trần rời khỏi, bà cụ Phương nói lớn: “Mấy người đứng ngẩn ra đó làm gì? Còn không mau chuẩn bị tiệc rượu!”

“Ha, vâng, đã hiểu, lập tức đi làm ngay...”, người nhà họ Phương vội vã lên tiếng, chợt nhớ ra Mã Tam Phong vẫn còn đang ở đây. Đây là khách quý mà!

Người nhà họ Phương cười lớn, cụng ly chúc mừng, hôm nay nhà họ Phương lại chiếm thế áp đảo, Trương Trần chẳng thể làm được gì.

Còn về câu nói cuối cùng “sẽ khiến Mã Tam Phong quỳ xuống” của Trương Trần, bọn họ chỉ coi đó như sự đấu tranh cuối cùng khi vào ngõ cụt. Đường đường là một người có máu mặt như Mã Tam Phong, anh dựa vào đâu mà bắt ông ta quỳ xuống cầu xin?

“Tam gia, tên Trương Trần buộc phải chết. Ngoài ra, sau khi phương thuốc được sản xuất, nhà họ Mã vươn lên rồi thì phải kéo chúng tôi lên cùng với!”, bà cụ Phương mỉm cười nhưng trong lòng lại chua xót vô cùng, mọi thứ vốn là của bà ta.

Mã Tam Phong gật đầu nói: “Chỉ cần đơn thuốc này là thật, nếu là giả...”

Mã Tam Phong ngừng lại một chút, không nói nốt vế sau nhưng bà cụ Phương cũng hiểu, nếu như là giả, những gì mà Mã Tam Phong đã giúp nhà họ Phương trong ngày hôm nay, bọn họ đều phải đền gấp đôi, đây chính là cái giá phải trả.

“Sao có thể, đây là phương thuốc mà ông nhà tôi dùng tình cảm để đổi lại, ông có thể cầm về kiểm tra một lần?”

“Nào nào nào, nói mấy lời đó làm gì, chúng ta là bạn mà, uống đi!”

Bà cụ Phương rót một ly rượu trắng, uống cạn một hơi, bắt đầu nói chuyện với Mã Tam Phong.

Chỉ cần mỗi bữa cơm này, nhà họ Phương có được trong tay ba dự án, tổng lại cũng được khoảng chục triệu. Đây cũng là chút tấm lòng của Mã Tam Phong, nếu như kiểm tra phương thuốc là thật. sau này sẽ còn thêm nhiều.

“Tam gia, ông cũng phải giúp đỡ Hải Cương nữa!”, trong lúc vui vẻ, Phương Thiên Quang bỗng nhớ đến cậu con trai của mình, lập tức kéo Phương Hải Cương đến trước mặt Mã Tam Phong, nói một chút về tình hình nhà họ Phương!

“Chỉ cần con trai cậu không hút, có tam gia tôi ở đây, cậu lo cái gì?”

“Ha ha, là do Thiên Quang nhiều lời, tôi tự phát một ly!”, Phương Thiên Quang cười lớn, uống hết hai ly rượu trắng cùng lúc.

“Được rồi, ngày mai tôi sẽ khiến Trương Trần trả giá đắt, hôm nay đến đây thôi!”, uống thêm vài ly rượu nữa, Mã Tam Phong vội chuyện đơn thuốc nên không còn kiên nhẫn ở lại nhà họ Phương thêm nữa.

Tối đến!

Bên trong tập đoàn nhà họ Mã, người nào người nấy mắc chiếc áo choàng màu trắng mới tinh đứng trên nền nhà sạch bóng. Nhìn cách ăn mặc của bọn họ chắc là người có liên quan đến y dược.

Mã Tam Phong và một người đàn ông trông có vài phần giống ông ta đứng ở hàng đầu, nhìn về phía tầng làm việc sạch sẽ và xưởng sản xuất thuốc cùng với những người tài giỏi mà bọn họ tốn một khoản lớn tiền để thuê về, cười lớn đầy đắc ý.

“Chú ba, chuyện này vất vả cho chú rồi!”, Mã Nhị Phong lên tiếng nói, trên mặt tràn đầy ý cười.

“Đều là anh em một nhà, anh nói mấy lời đó làm gì, mau để bọn họ nghiên cứu, kiểm tra đơn thuốc xem, tiền lương tăng gấp đôi, nhất định phải tạo ra sản phẩm trong thời gian ngắn. Dù sao đơn thuốc này cũng nằm trong tay lão già chết tiệt nhà họ Phương, còn chưa có bản sao.

“Cái này anh biết. Theo chú thấy, đơn thuốc này có mấy phần là thật?”

Im lặng một lúc, Mã Tam Phong đáp: “Em nghĩ là phải đến tám, chín phần, cái này cũng là em vô tình biết được thôi. Nói cho cùng vẫn phải cảm ơn người nhà họ Phương, nghe người làm nói, cái này do một người phụ nữ tên Phương Như nói ra, sau đó em kiểm tra một lần thì phát hiện là thật”.

“Mà nhà họ Phương giấu kỹ vậy, có lẽ cũng phải chắc đến tám, chín phần!”

“Ha ha!”, Mã Nhị Phong cũng cười lớn tiếng, đắc ý nói: “Chú ba, sau này ở Hoài Bắc, không còn cái gì gọi là gia tộc giới thượng lưu nữa rồi, chỉ có mình nhà họ Mã chúng ta thôi!”

Hai anh em bọn họ tưởng tượng tương lai phía trước

Những thiết bị máy móc đã chuẩn bị từ trước lập tức khởi động. Âm thanh ấy như tiếng nhà họ Mã sắp vươn lên đứng đầu, khiến hai người Mã Tam Phong có chút mê mẩn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK