• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 159: Lời giải thích

“Ồ, giám đốc Hoàng ấy hả, nhà ông ta ở trang viên cách ngã rẽ trước mặt ba dặm, trước cửa nhà ông ta có hai con sư tử lớn, kiến trúc theo phong cách cổ xưa!”

Bác gái vừa cười vừa nói.

Trương Trần nở nụ cười mê hoặc, khiến bác gái kia cảm giác như mùa xuân thứ hai của mình đã đến rồi.

“Chậc chậc, xem ra lại có người đến bàn chuyện làm ăn với giám đốc Hoàng đây, người này ở đâu ra vậy, biển số xe hình như là ở Giang Lăng thì phải?”

“Chẹp, chỉ là một chiếc Ferrari mà thôi, trong thị trấn chúng ta có thể tìm thấy hơn chục chiếc như thế, cũng thường thôi, không chừng là đến xin làm việc với giám đốc Hoàng!”

“Cái thằng này, không được nói như thế, không phải mày cũng lái một chiếc BMW sao?”

Trên con phố đông người qua lại, không ít người nhìn vào rồi bàn tán về chiếc Ferrari của Trương Trần, nơi này dựa vào một thị trấn mà nổi tiếng cả tỉnh An Hoa, hóa ra cũng không phải là lời đồn đại!

Từ những cuộc trò chuyện của người qua đường, ai cũng biết rằng người nghèo nhất ở đây ít nhất cũng có hai căn nhà và một chiếc BMW, không phải là nơi mà nông thôn thành thị có thể so sánh được!

Trương Trần cảm ơn một tiếng, lái xe hướng về phía trước!

Quả nhiên, trong chốc lát đã nhìn thấy một trang viên, có chút phong cách của kiến trúc thời nhà Thanh, khiến cho người khác có cảm giác cổ xưa, hai con sư tử lớn trước cửa cũng khiến người khác cảm thấy khí phách!

“Xin hỏi đây có phải nhà của Hoàng Linh Thành không?”

Trương Trần xuống xe, bước lên hỏi người gác cửa!

Hoàng Linh Thành, chính là gia chủ họ Hoàng.

“Anh là ai?”, người gác cửa thu ánh mắt nhìn về chiếc Ferrari, giọng điệu hơi khó chịu nói!

Mặc dù Trương Trần đi một chiếc Ferrari, nhưng đối với người họ Hoàng nhà bọn họ mà nói, dù anh có lái một chiếc xe làm bằng vàng ròng, cũng không thể chứng minh được gì cả.

Nhà họ Hoàng đã lớn mạnh đến mức không cần nhìn xe, cùng lắm cũng chỉ là nhìn biển số xe của Trương Trần mà thôi!

“Nói với Hoàng Linh Thành, tôi tên là Trương Trần, bảo ông ta ra ngoài gặp tôi!”, Trương Trần nói!

“Biến đi, đây là nơi anh có thể la lối om sòm à?”, người giữ cửa cúi xuống xe rồi nói.

Trương Trần vừa đến đã gọi thẳng tên chủ nhà bọn họ, lời nói cũng không mấy thân thiện, vừa nhìn đã biết là không có thiện chí, chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, đương nhiên anh ta sẽ không khách sáo.

“Có chuyện gì thế hả?”, đột nhiên, một âm thanh vang lên, chỉ nhìn thấy một thanh niên đang cùng bạn đi đến.

Vừa thấy người đang đến, người giữ cửa đã lập tức trở nên kính cẩn, cười nói: “Cậu ba, thằng ranh con này vừa đến đã bảo gia chủ ra gặp nó, tôi đang nghĩ cách để nó biến đi đấy thôi, bảo nó đừng có gây rối ở đây!”

“Hở?”, chàng trai đó nhìn Trương Trần có chút hứng thú, đây chính là đại bản doanh của nhà họ Hoàng, chẳng lẽ còn có người dám tới đây kiếm chuyện?

Đương nhiên anh ta nhìn xa trông rộng hơn tên giữ cửa này, rồi nhìn chiếc xe của Trương Trần, lập tức cười nói: “Tôi tên là Hoàng Kiến Trung, không biết anh tìm chú tôi có chuyện gì không?”

“Tôi là Trương Trần, nếu anh đã là người nhà họ Hoàng, thì bảo Hoàng Linh Thành ra ngoài gặp tôi đi!”, Trương Trần hờ hững nói.

“Trương Trần?”, ánh mắt của Hoàng Kiến Trung lóe lên, sau đó nhìn biển số xe của Trương Trần, sau đó giống như đã khẳng định được điều gì, cười nói: “Anh bạn này, hiện giờ chú tôi đang bận, nếu không thì tôi đưa anh vào trong ngồi, uống cốc trà, tôi sẽ lập tức đi vào báo một tiếng, anh thấy sao?”

“Được thôi!”, Trương Trần cũng không nghĩ nhiều, đi theo Hoàng Kiến Trung bước vào trong.

Kiến trúc bên trong quả thật rất thú vị, còn có một hành lang chạy dài, đặc biệt phù hợp để tu thân dưỡng tính, nuôi dưỡng nhân tình!

“Anh bạn, anh uống chén trà trước, tôi đi tìm chú tôi!”, Hoàng Kiến Trung cười nhẹ một tiếng, đưa Trương Trần vào phòng khách, tươi cười rời đi!

Thế nhưng, chưa đến năm phút sau, anh ta đã quay lại.

“Xin lỗi nhé anh Trương!”, Hoàng Kiến Trung cười ha ha, nói: “E rằng anh chỉ có thể gặp chú tôi trong mơ thôi!”

Nói xong, Hoàng Kiến Trung vỗ tay một cái, ngoài cửa ngay lập tức xuất hiện hàng chục người đàn ông to lớn cầm gầy xông vào!

Ngay sau đó, vài người nhà họ Hoàng đều chạy đến!

Chi chính của Hoàng Linh Thành cũng không phải là ít, nhưng chi thứ của nhà họ Hoàng lại cực kỳ nhiều, những người này, có thể coi như chi thứ của nhà họ Hoàng!

“Ha ha, Trương Trần à Trương Trần, đúng là thiên đường có lối mày không đi, địa ngục không cửa lại chui vào, ngay từ đầu tao đã không dám tin mày là hung thủ phế anh trai tao, nhìn lướt qua biển số xe của mày rồi mới dám khẳng định!”, Hoàng Kiến Trung cười lạnh một tiếng, không còn sự ôn hòa nào trước đó!

Hóa ra, anh ta chỉ muốn giữ chân Trương Trần, sau đó ung dung bắt cá trong chậu!

“Kiến Trung, phí lời với thằng ranh này làm cái gì, dám một mình đến nhà họ Hoàng chúng ta, cứ thẳng tay phế thằng này, sau đó ném cho chó ăn là được!”

“Đúng thế, thằng khốn này, người nhà họ Hoàng cũng dám động vào, đúng là thằng khốn khiếp!”

Người nhà họ Hoàng ai cũng kêu gào không ngừng, có người còn xắn tay áo lên, chỉ hận không thể tự mình ra tay!

Trương Trần bình tĩnh uống trà, mở miệng nói: “Hoàng Linh Thành bảo các người làm à?”

“Hừ, chút chuyện nhỏ này còn phải phiền đến chú tao à, bọn tao phế mày, đương nhiên ông ấy sẽ rất vui rồi!”, Hoàng Kiến Trung lạnh lùng cười, vẫy tay: “Làm thịt nó!”

Đám vệ sĩ nhà họ Hoàng không nói một lời, ai cũng cầm dùi cui điện và chân ghế rồi xông lên.

Trương Trần bất đắc dĩ cười, mặc dù cánh tay phải không được làm việc nặng, nhưng đối với đám người này, cũng không thành vấn đề!

Chỉ nhìn thấy anh đạp chân một cái, giống như sói lạc vào bầy dê, chỉ trong chốc lát, phòng khách đã vang lên tiếng la hét!

“Không ổn, Kiến Trung, tên khốn này biết võ, chúng ta đánh giá thấp cậu ta quá rồi, tiếp tục gọi điện kêu người tới đi!”, một người trong gia tộc sợ hãi kêu lên!

“Được!”, Hoàng Kiến Trung gật đầu, đây là nhà họ Hoàng, chỉ cần một cuộc điện thoại, không đến ba phút sẽ có thể tập trung hàng trăm người.

Nhưng ba phút, đối với Trương Trần, thật sự là quá dài, dài đến mức, anh có thể giết đám người trong đây mười mấy lần!

Bốp bốp bốp!

Một cú đá đã đạp bay ba người cuối cùng, lòng bàn tay Trương Trần hướng về phía trước, tóm lấy Hoàng Kiến Trung, không hề cho anh ta cơ hội lên tiếng, lập tức giật đứt cánh tay của anh ta.

“Á á á...”, một tiếng kêu thảm thiết vang lên, đám người còn lại của nhà họ Hoàng chưa từng thấy cảnh tượng đẫm máu thế này, đây chính là xé xác một người sống sờ sờ đó, việc này cần dùng bao nhiêu sức mới làm được chứ!

“Mau, mau, báo cho gia chủ!”, một người đàn ông hét lên, sau đó chạy trối chết!

Hoàng Linh Thành lúc này mới tiến vào, vẻ mặt lạnh lùng, điều động hàng trăm người ngay dưới mũi ông ta, nếu ông ta không biết thì đúng là mù điếc rồi.

Mấy trăm người nhìn thấy Hoàng Linh Thành, lập tức kính cẩn đi theo sau, người phía trước sải bước về phía đại sảnh Đông Uyển, khi ông ta nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, hai mắt liền híp lại!

Hơn mười người nằm ngổn ngang trong này, đã vậy còn không có người nào nguyên vẹn, người ổn nhất thì cánh tay cũng bị bẻ thành 90 độ!

“Giết...”, đám côn đồ nhà họ Hoàng thấy cảnh tượng này lập tức muốn xông lên giết chết Trương Trần!

“Cút hết xuống cho tôi!”, Hoàng Linh Thành hét lên, sau đó nhìn Trương Trần bằng ánh mắt nặng nề.

Một chàng trai trẻ, vô duyên vô cớ sao lại đến nhà họ Hoàng chém giết, nếu như không có nguyên nhân gì, chắc chắn là một kẻ điên!

Hoàng Linh Thành có thể ra tay, nhưng với tư cách là người đứng đầu nhà họ Hoàng, ông ta phải hiểu những gì đang xảy ra đã!

“Anh là ai, tại sao đến nhà họ Hoàng giở thói ngang ngược?”, Hoàng Linh Thành hỏi!

“Tên của tôi hẳn sẽ rất quen thuộc với ông, tôi đến từ Hoài Bắc, tên là Trương Trần, đến đây để đòi một lời giải thích!”, Trương Trần lại khôi phục biểu cảm vô hại!

“Trương Trần?”, Hoàng Linh Thành khẽ nhíu mày, nhưng ông không thể nhớ mình đã trêu chọc người này lúc nào, còn là người từ Hoài Bắc, ông ta còn chưa đến Hoài Bắc được mấy lần!

“Gia chủ, chính là Trương Trần phế con trai của ông Tư đó ạ!”, có người biết chuyện, nhỏ giọng nhắc nhở!

Hoàng Linh Thành đến lúc này mới chợt hiểu ra!

“Cậu dám động vào người nhà họ Hoàng, còn dám đến đây trao đổi với tôi, ai cho cậu dũng khí đó vậy?”, Hoàng Linh Thành lập tức lạnh lùng hỏi, nếu biết người đến là ai, vậy thì dễ nói chuyện rồi!

Trương Trần nói: “Tôi không phải người thích phí lời, cũng không muốn nghe ông khoe khoang nhà họ Hoàng lợi hại ra sao, tôi chỉ muốn nói một chuyện!”

“Trước gần tối ngày hôm nay, điều động hết người của nhà họ Hoàng đang ở Hoài Bắc về, ông cũng chỉ có một cơ hội này, nếu không nắm chắc, nhà họ Hoàng cũng sẽ biến mất!”

“Thằng khốn nạn này, mày ở đây khoác lác với ai thế hả, mày còn không thèm nhìn xem đây là đâu, còn dám nói chuyện với gia chủ nhà chúng tao như thế, có tin tao đá đít mày, cho mày sống không bằng chết không?”, có người hét lớn.

Thế nhưng, gia chủ nhà họ Hoàng dù sao cũng là người đứng đầu nhà họ Hoàng, những thứ ông ta cân nhắc, nghe được, nhìn thấy, hoàn toàn không phải thứ người bình thường có thể tưởng tượng được!

Trương Trần nhắc đến chữ “cũng” này khiến ông ta hơi nghi ngờ, cái gọi là cũng, ngoại trừ nhà họ Hoàng ra, còn ai nữa?

Suy nghĩ này khiến Hoàng Linh Thành lập tức hiểu ra, nhà họ Hoàng ông ta nằm ở rìa thành phố Đại Linh, còn Hoài Bắc thì nằm ở phía Đông, nếu như đi hết con đường này, phải đi qua nhà họ Hàn trước mới đúng chứ!

Nghĩ đến đây, Hoàng Linh Thành mở miệng nói: “Nợ nần phải tính riêng từng khoản, người cầm đầu lần này cũng không phải nhà họ Hoàng chúng tôi, sao cậu không đến nhà họ Hàn, lại còn đến đây, hay là, thấy thế lực nhà họ Hoàng chúng tôi không bằng nhà họ Hàn, nên mới mềm nắn rắn buông đúng không?”

“Tại sao ông biết, tôi không đến nhà họ Hàn!” Trương Trần hỏi lại.

Hoàng Linh Thành nheo mắt, câu nói này là có ý gì, chẳng lẽ Trương Trần đã đến nhà họ Hàn rồi mới đến nhà họ Hoàng sao?

Nhưng đã là dấy binh hỏi tội, Trương Trần đã đến nhà họ Hàn, sao có thể bình an vô sự mà đi ra ngoài rồi, rốt cuộc, đã xảy ra chuyện gì?

“Ai là người phái người đến Hoài Bắc?”, Hoàng Linh Thành hỏi!

“Gia chủ, là người của ông Tư phái đến ạ!”, có người trả lời!

Hoàng Linh Thành gật đầu, nói: “Trương Trần, cậu đợi một chút, tôi đi hỏi xem rốt cuộc là có chuyện gì!”

“Các người ở yên chỗ này cho tôi, ai dám động tay, thì cút ra khỏi nhà họ Hoàng cho tôi!”, Hoàng Linh Thành lại dặn dò đám thuộc hạ một câu rồi nhanh chóng rời đi!

“Thằng nhóc này, nếu không phải vì tính tình của gia chủ chúng tao tốt, thì mày sớm đã đánh chết rồi!”, mặc dù được dặn dò là không động vào Trương Trần, nhưng vẫn có người không nhịn được đùa giỡn, dù sao thì bảo không được ra tay, chứ có phải không được chửi bới đâu!
Chương 160: Nghi ngờ

Ra khỏi đại sảnh, Hoàng Linh Thành không đi tìm ông Tư nhà họ Hoàng mà đến thẳng văn phòng của mình.

Đó chỉ là cái cớ của ông ta mà thôi, ông ta muốn biết đã có chuyện gì xảy ra trước khi Trương Trần đến. Nếu anh ta đã ghé qua nhà họ Hàn, làm sao có thể ra ngoài được.

Trực giác mách bảo ông ta, Trương Trần đơn phương độc mã đến đây không phải đến tìm chết!

“Người đâu rồi, có ai ở trung tâm thành phố không, mau điều tra tình hình hiện tại của nhà họ Hàn cho tôi!”, Hoàng Thành Linh nói.

Thương trường như chiến trường, vì tin tức rất quan trọng nên nhà họ Hoàng cũng có một số mạng lưới tình báo có thể lấy được tin tức trong thời gian ngắn nhất.

Ngón tay Hoàng Linh Thành gõ lên mặt bàn, không biết vì sao ông ta lại có cảm giác không ổn!

Khoảng bảy tám phút sau, cuối cùng cũng có tin tức.

“Gia chủ, người, người nhà họ Hàn đó đều bị phế cả rồi, ngoài ông ba nhà họ Hàn không về nhà thì không người nào chạy thoát được cả…”, người đến kinh hãi báo cáo.

“Cái quái gì thế?”, Hoàng Linh Thành lập tức nhảy dựng lên.

Người nhà họ Hàn đều bị phế cả rồi?

“Chuyện lúc nào vậy?”, ông ta lại hỏi.

“Nghe nói khoảng ba tiếng trước!”, người đó đáp.

Hoàng Linh Thành không thể ngồi yên được nữa, mặc dù Trương Trần không nói rõ ràng nhưng ý tứ trong lời nói đã quá rõ rồi!

Anh đã đến nhà họ Hàn, ba tiếng trước, người nhà họ Hàn đều bị phế, không cần nghĩ nhiều cũng biết tuyệt đối có liên quan đến Trương Trần.

Ông ta vội đi đến đại sảnh Đông Uyển, thậm chí ông ta còn cảm thấy mình đi quá chậm nên bèn chạy!

“Cậu, cậu Trương!”, đến đại sảnh, Hoàng Linh Thành lập tức cung kính nói.

“Không cần vội, trước tiên tôi phải phế một người, thế nào?”, Trương Trần chậm rãi hỏi.

“Ai?”

“Người kia!”, Trương Trần chỉ vào người vừa vênh váo kia.

“Người đâu, phế tay chân nó cho tôi, ném nó ra khỏi nhà họ Hoàng. Mẹ nó, nếu tối nay nó không rời khỏi đây, thì xử sạch luôn!”, Hoàng Linh Thành lập tức nói.

Vừa dứt lời, cả nhà họ Hoàng đều bàng hoàng không dám tin nhìn Hoàng Linh Thành!

Rốt cuộc là thế nào đây, gia chủ chỉ ra ngoài một chuyến mà lại thay đổi nhiều vậy sao?

“Chú, đừng mà!”, người đó hét lên.

Thế nhưng Hoàng Linh Thành không hề liếc nhìn hắn ta một cái, mấy tên đàn em trực tiếp đánh người kia trước mặt Trương Trần, sau đó kéo lê cậu ta trên mặt đất.

“Cậu Trương, chuyện này không liên quan đến Hoàng Linh Thành tôi, tôi cũng mới ngộ ra ngọn nguồn, xin cậu hãy thứ lỗi!”, Hoàng Linh Thành lau mồ hôi lạnh, cung kính nói.

Ông ta không biết lai lịch của Trương Trần, nhưng sau khi xử sạch mấy người nhà họ Hàn kia, Trương Trần còn có thể bình an vô sự đến đây, như vậy đã có thể chứng tỏ được vài vấn đề rồi!

“Sau đó thì sao?”, Trương Trần lạnh nhạt nói.

“Tôi đã nói người ở Hoài Bắc rút hết về đây, bất kể là ai có liên quan đến chuyện này, tôi nhất định sẽ trừng trị thích đáng!”, Hoàng Linh Thành nói tiếp.

“Nói tiếp đi!”, Trương Trần nói.

Hoàng Linh Thành cắn răng, sau đó tàn nhẫn nói: “Người đâu, dẫn Hoàng Diên Húc lại đây, cắt đứt tay chân của nó!”

“Gia chủ, đó là cháu ruột của ông đấy”, có người không kiềm được lên tiếng.

“Câm miệng, bảo cậu làm thế nào thì cứ làm thế đấy đi”, Hoàng Linh Thành tát người kia một bạt tai.

Làm sao ông ta không biết Hoàng Diên Húc là cháu mình, nhưng ông ta không muốn mất đi cả nhà họ Hoàng!

Trương Trần đã nói chỉ cho ông ta một cơ hội, ông ta không muốn đánh cược. Nếu Trương Trần cũng phế cả cả nhà họ Hoàng, vậy nhà họ Hoàng đúng thật rất náo nhiệt!

Không lâu sau, Hoàng Diên Húc bị dẫn đến, lúc nhìn thấy Trương Trần, cậu ta sa sầm mặt mày nói: “Chú à, chính là tên khốn này, chú giúp cháu xử hắn đi!”

Thương tích của Hoàng Diên Húc không nhẹ hơn Hàn Đông Vũ là bao, mặc dù nhà họ Hoàng đã tìm bác sĩ tốt nhất cho cậu ta nhưng bây giờ đã không thể đứng lên được nữa!

Hoàng Linh Thành đá ngã xe lăn của Hoàng Diên Húc, lớn giọng quát: “Phế cho tôi!”

“Chú, tại sao chứ, cháu là cháu ruột của chú đấy!”

“Hu hu, đừng đánh mà, cháu biết lỗi rồi…”

Chẳng mấy chốc, tiếng than khóc van xin của Hoàng Diên Húc vang vọng trong đại sảnh, sức khỏe của cậu ta vốn dĩ còn chưa hồi phục thì lại bị đánh.

Nhìn thấy cảnh tượng này, người nhà họ Hoàng đều lạnh gáy, rốt cuộc Trương Trần là ai mà có thể khiến gia chủ sợ hãi đến mức này?

“Cậu Trương, cậu thấy có hài lòng không?”, Hoàng Linh Thành không nhìn đến Hoàng Diên Húc một cái.

“Ông rất thông minh đấy. Nắm chắc lấy cơ hội này, tôi không muốn lại nhìn thấy lần sau. Nếu không, chắc hẳn ông biết rõ kết cục hơn tôi!”

Trương Trần khẽ cười, tiến đến vỗ vai Hoàng Thành Linh, sau đó đi ra khỏi sảnh chính. Hàng trăm tên đàn em vô thức nhường đường cho anh!

Sau khi Trương Trần đi khỏi, Hoàng Diên Húc ấm ức nhìn Hoàng Thành Linh bằng gương mặt tèm lem toàn máu, nước mắt và nước mũi: “Chú, chú đánh cháu làm gì?”

“Cái thằng ngu này!”, Hoàng Thành Linh tức giận mà không biết trút vào đâu, xoay lại tát cậu ta thêm một cái rồi quát: “Mày chọc vào ai không chọc lại đi chọc vào mấy tên điên. Mày có biết ba tiếng trước thằng nhóc đó biến cả nhà họ Hàn thành người tàn tật không?”

“Cái gì? Không, không thể nào. Hắn ta dựa vào đâu mà to gan đến vậy?”, Hoàng Diên Húc rụt cổ lại, sợ hãi nói.

“Đợi thương tích của mày lành hẳn thì cút về Hoài Bắc quỳ xuống trước mặt Trương Trần. Nếu cậu ta không tha thứ cho mày, mày cứ chết luôn ở đó cho tao đi”.

“Nếu nhà họ Hoàng bị chôn vùi trong tay mày, tao sẽ lột da mày!”.

Hoàng Thành Linh lại tức giận đá cháu mình một cái, lúc này mới vội vàng rời đi để tìm hiểu tình hình cụ thể.



Trong một vườn hoa ở thủ đô, một người đàn ông khoảng sáu mươi tuổi, mặc một bộ đồ Trung Sơn, trước mặt có một bàn cờ, bên cạnh có một tách trà bốc khói nghi ngút.

Lướt qua bên cạnh, bao bì lá trà hóa ra là hãng trà chất lượng Đại Hồng Bào, loại trà tinh tế đến độ ngay cả vàng ròng cũng không thể so sánh được, thế mà người đàn ông này lại thưởng thức trà như bình thường.

“Thưa ông, tin tức ông cần đã đến rồi”, lúc này, một người đàn ông đi đến nhỏ giọng nói.

“Ừ, cậu xem nên phá vỡ tàn cục thế nào? Rõ ràng lão tướng này trông có vẻ như là kết quả phải chết nhưng lại ẩn giấu cơ hội sống, quả thật làm người ta đau đầu”.

“Thưa ông, với kỹ năng đánh cờ của tôi thì sao có thể giúp ông được, tôi cũng chỉ là chân chạy việc cho ông, tôi không làm nổi mấy chuyện động não này đâu!”

“Thôi vậy, nói chuyện chính đi!”, người đàn ông sáu mươi tuổi nói.

“Trước đây tập đoàn Mạt Lâm từng trải qua một trận chiến lớn với tập đoàn Xương Thịnh nhưng bây giờ vẫn còn tồn tại. Theo tình hình hiện tại, có thể nói là tiền đồ vô hạn”, người đàn ông nói đưa một bản báo cáo cho ông ta.

“Điều thú vị hơn là tin tức về ông chủ thật sự của Mạt Lâm rất ít, hiện tại chỉ biết các phương thuốc của tập đoàn Mạt Lâm đều do chính tay người đó điều chế. Lúc trước từng náo loạn cả lên, cậu Trương trấn áp Hàn y và ông chủ Cổ của tập đoàn Mạt Lâm là một!”

“Ồ?”, cùng họ Trương?

“Nếu nói về y thuật, thủ đô ta có nhà họ Trương có thể nói là đã đạt đến đỉnh cao, sao tên nhóc này tự nhiên chui ra từ đâu, còn làm ra vẻ thần bí nữa?”

“Thưa ông, chuyện này không thể điều tra trong thời gian ngắn được, trừ khi đích thân đến phục kích trước tập đoàn Mạt Lâm. Nhưng cái người mà ông nói hình như ở Hoài Bắc cũng có một người, cũng mang dòng máu của nhà họ Trương”.

Người đàn ông ngoài sáu mươi dường như nhớ ra điều ra, lạnh lùng nói: “Cậu ta chẳng qua chỉ là một thằng con hoang mà thôi, cậu ta cũng xứng à? Đừng nhắc đến cậu ta ở đây, nhà họ Trương không có kẻ vô dụng như vậy”.

“Thưa ông, ông dạy rất phải, có lẽ do tôi nghĩ nhiều quá rồi, sau này tôi sẽ chú ý!”, người đàn ông hoảng sợ lập tức cúi người.

“Được rồi, không cần lãng phí nhiều tâm tư với tập đoàn Mạt Lâm nữa, đợi nó mập mạp, béo bở thêm một chút, sau đó nuốt gọn, bây giờ mùi vị không ngon!”

“Còn nữa, nếu sau này có tin tức gì về chuyện liên quan đến tên tạp chủng kia, nghe được cậu ta dám lấy nhà họ Trương để ra uy thì cứ đánh chết không cần nói với tôi!”

“Tôi hiểu rồi”, người thanh niên gật đầu, sau đó cung kính rời đi. Sau khi cậu ta ra khỏi vườn hoa, sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi.

Còn người đàn ông sáu mươi tuổi có thân hình cường tráng này vẫn đang chăm chú nhìn ván cờ thảm bại này.



Thời gian trôi qua, chẳng mấy chốc đã đến buổi tối, thành phố Đại Lĩnh cách nhà họ Trương không xa, sau khi cân nhắc, Trương Trần quyết định đến nhà họ Trương ở tỉnh An Hoa.

Ông cụ Trương mất đi thực quyền, anh phải đi xem thử có chuyện gì. Dù sao ngộ nhỡ đến lúc đó, nếu anh bỗng dưng bị nhà họ Trương âm thầm giở trò thì đúng là hỏng bét thật!

Đến trước cổng nhà họ Trương, Trương Trần không đi vào. Nếu Trương Khánh Long đã mất thực quyền, chắc chắn nhà họ Trương đã đổi gia chủ!

Anh tìm lại lịch sử cuộc gọi lần trước, trước tiên liên lạc với Trương Long Khánh, lúc này anh mới được quản gia Bình dẫn vào nhà họ Trương.

“Cậu đến đây quả thực không khôn ngoan tí nào!”, lão Bình lắc đầu, không nói nhiều nữa dẫn Trương Trần đi ra sau vườn hoa.

Vẫn là vườn hoa đó, bên trong còn sáng đèn, lão Bình dừng lại trước cửa tỏ ý Trương Trần tự mình đi vào.

Trương Trần đẩy cửa ra chỉ thấy Trương Long Khánh u sầu ngồi trên ghế. Thấy Trương Trần, lần này ông ta lại nở nụ cười!

“Thằng nhóc này, sao lại đến đây?”

“Chẳng phải cháu đã gọi nói với ông rồi sao? Cháu đến đây là để tính sổ!”, Trương Trần cũng cười nói.

Người nhà họ Trương có thể ôn hòa nói chuyện với anh không nhiều, Trương Long Khánh là một trong số đó!

“Tính nợ?”

Trương Long Khánh sửng sốt, bỗng nhiên ông ta nhớ đến gì đó cao giọng nói: “Cậu đến tính nợ với hơn mười gia tộc do nhà họ Hàn đứng đầu, cậu điên rồi sao? Dù cậu là ông chủ của tập đoàn Mạt Lâm, cũng không đủ đẳng cấp!”

“Nghe lời tôi, bây giờ đi ngay đi, dựa vào tài năng của cậu, sau này sẽ có cơ hội!”

Nói rồi Trương Long Khánh đẩy Trương Trần đi. Từ khi biết Trương Trần là ông chủ tập đoàn Mạt Lâm, ông ta đã đánh giá Trương Trần cao hết mức.

Với lai lịch xuất sắc này, ông ta không mong Trương Trần tự mình tìm đường chết!

“Ông ngoại, ông đừng kích động, sao ông biết cháu không phải là đối thủ của họ, thân phận của cháu không chỉ là ông chủ Mạt Lâm thôi đâu!”, Trương Trần lắc đầu cười.

“Thằng nhóc này còn có thân phận gì nữa?”, Trương Long Khánh bĩu môi. Với ông ta, Trương Trần còn trẻ vậy mà có thể ngồi lên vị trí ông chủ Mạt Lâm là đã đánh bại được chín mươi chín phần trăm người cùng trang lứa. Dù là mấy con cháu ở thủ đô thì cũng chỉ đến thế mà thôi!
Chương 161: Thay trời hành đạo

Trương Khánh Long nghĩ rằng Trương Trần an ủi ông ta để ông ta không lo lắng mà thôi.

Trương Trần bật cười lắc đầu cũng không nói nhiều đến chuyện này nữa. Qua một thời gian nữa, thậm chí tối nay, Trương Khánh Long tất nhiên sẽ biết, đến lúc đó ông ta sẽ biết Trương Trần nói là thật hay giả.

“Ông à, chuyện này không nói đến nữa mà sao ông cứ bận tâm vậy?”, Trương Trần bật cười, hỏi.

“Thằng nhóc này”, Trương Khánh Long cười mắng một câu rồi nói với vẻ bất lực: “Đây chẳng phải là do nhà họ Điền ra tay sao, lúc cậu đến không nhìn thấy trong phòng lớn của nhà họ Trương đèn treo sáng rực sao, đó là mở tiệc mời người nhà họ Điền đấy”.

“Cứ nghĩ cả đời mình vẻ vang oanh liệt nhưng cuối cùng lại không quản được nhà mình”, Trương Khánh Long thở dài, trong ánh mắt đều là sự thất vọng. Điều mà ông ta quan tâm không phải là quyền lợi mà là tình cảm.

“Nhà họ Điền ư?”, Trương Trần khẽ cười, nói: “Ông ngoại, tối nay cháu sẽ đỡ cho ông. Nhà họ Trương vẫn là của ông, không ai cướp đi được, nhà họ Điền cũng không được”.

“Thằng nhóc này có phải mắc bệnh hoang tưởng rồi không? Lần trước nhà họ Điền khống chế nhà họ Mạc, chẳng phải cậu phải trốn khỏi Hoài Bắc đó thôi. Lần này lại nói là nhà họ Điền cũng không làm gì được?”, Trương Khánh Long liếc nhìn Trương Trần một cái, trên mặt đều là vẻ không tin.

Nhà họ Điền chính là như vậy, nhà họ Mạc cũng không có cách nào chống lại được. Họ chỉ có thể trơ mắt nhìn người ta muốn làm gì thì làm, trừ khi cả tỉnh An Hoa chung tay vào thì mới có thể đánh lại nhà họ Điền.

“…Ông không tin thì thôi vậy”, Trương Trần nói, tại sao những lời thật lòng lại không có ai tin thế.

Anh nói như vậy không phải hoàn toàn không có căn cứ. Nhà họ Hàn đã bị tiêu diệt, nhà họ Hoàng cũng đưa ra sự lựa chọn đúng đắn. Nếu những nhà khác không phải kẻ ngốc thì chắc chắn suốt đêm sẽ gửi lễ đền tội. Dù sao thì không ai muốn trở thành nhà họ Hàn thứ hai.

Lần này cũng coi như Trương Trần nhờ vào danh của ông Trần. Nếu như không phải Tiểu Vương ở phía sau giúp sức cho anh thì chỉ e sẽ có một số phiền phức khác.

“Nhóc con, cậu nghe tôi nói này. Tôi rất coi trọng tương lai của cậu nhưng hiện giờ không thể cứng đầu như nhà họ Hàn được. Còn về thân phận của ông chủ Mạt Lâm thì tôi vẫn che giấu giúp cậu. Nhưng cậu muốn dùng thân phận này giúp tôi lấy lại quyền chỉ đạo nhà họ Trương thì cũng có chút khó khăn đấy”.

Trương Khánh Long khuyên một câu thật lòng. Lúc này, Trương Trần muốn nói gì đó thì đột nhiên bên ngoài ông Bình gõ cửa, nói: “Gia chủ! Tiệc rượu bà cụ đã chuẩn bị xong, mời ông qua đó ạ…”.

“Mời cái con khỉ! Mụ già đó thích thể diện, muốn tôi phải cúi đầu ở tiệc rượu đó đấy mà. Nói cho bà ta, đừng có mơ”, Trương Khánh Long hừ lạnh nói.

Ông Bình ở bên ngoài có chút khó xử, bởi hiện giờ Trương Khánh Long đã không còn uy thế nữa rồi.

Trương Trần lại cười, nói: “Ông ngoại, người ta đã mời thì ông cứ qua đi. Khí chất này cũng không có thì làm sao lấy lại quyền quản cái nhà này được”.

Trương Khánh Long ngây người ra, cười nói: “Đến lượt nhóc con nhà cậu nói tôi rồi đấy à. Cũng được, cậu đi cùng tôi đến đó đi. Xem bà già đó muốn gây sóng gió gì?”

Trương Trần đến, quả nhiên khiến Trương Khánh Long vui lên rất nhiều, đến khí sắc của ông ta cũng tốt lên nhiều.

Trương Trần đi theo phía sau, hai người đi vào nhà chính của nhà họ Trương.

Lúc này, bên trong vô cùng náo nhiệt. Mọi người trong nhà họ Trương đang nói cười với một người trẻ tuổi ngồi bên cạnh, ngữ khí vô cùng cung kính. Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chắc là người nhà họ Điền ở thủ đô.

Bọn họ ra tay giúp bà cụ Trương ‘đàn áp’ Trương Khánh Long.

“Bố đến rồi, bố nhìn xem bố hà tất phải vậy?”, thấy Trương Khánh Long đến, đám người Trương Thông, Trương Lập lập tức lên trước nói. Nhưng nụ cười của bọn họ như tắt ngấm khi nhìn thấy một người.

“Trương Trần, cậu đến đây làm gì, đây là nơi cậu có thể đến sao?”

“Người đâu, bắt cái tên phản nghịch này lại cho tôi”.

Nhìn thấy Trương Trần, hai anh em này hiếm khi có cùng suy nghĩ, hiện giờ người nhà họ Điền ở đây, họ nhất định phải thể hiện thái độ.

“Láo toét, lui hết cho tôi”, Trương Khánh Long trừng mắt nói.

Nếu ông ta đã đưa Trương Trần đến đây thì chắc chắn đã có ý muốn bảo vệ anh. Trừ khi đám con bất hiếu này của ông ta cũng muốn ‘tiêu diệt’ cả ông ta nữa.

“Hắn ta chính là Trương Trần?”, người nhà họ Điền ngồi ở bên trong chú ý đến tình huống này nên lên tiếng hỏi.

“Đúng vậy! Thưa cậu Điền Dã, đây chính là thằng ranh đã từng đắc tội với Mạc Khai Sam”, Trương Lập nói.

“Câm mồm”, Trương Khánh Long liếc nhìn con trai mình, sau đó lại nhìn Điền Dã, nói: “Cậu Điền, chuyện này không liên quan đến Trương Trần, mong cậu đừng bận tâm”.

“Cái ông già chết tiệt này, ông muốn đẩy nhà họ Trương vào chỗ chết sao, sao ông càng lúc càng hồ đồ vậy?”, bà cụ Trương mắng mỏ rồi đi ra.

Trương Trần hại nhà họ Trương thành ra như này, hiện giờ nhà họ Điền giúp đỡ nhà họ Trương, đây đúng là cơ hợi tốt để chuyển mình, bà ta chỉ mong Trương Trần đi chết đi.

Điền Dã cũng lắc đầu, cười lạnh nói: “Ông cụ Trương, Mạc Khai Sam và nhà họ Điền chúng tôi có mối quan hệ sâu sắc. Không những chúng tôi không động gì đến nhà họ Trương mà còn bắt đầu hợp tác với các người. Đây đã là cho các người thể diện lắm rồi, tên Trương Trần này nhất định phải giao cho bọn tôi”.

“Bố à, bố đừng cố chấp như vậy chứ. Quyết định của mẹ mới là đúng, chúng ta đều vì nhà họ Trương, hà tất phải vì một tên người ngoài này chứ”, Trương Lập nói.

Theo như những người ở nhà họ Trương, vì một thằng con rể vô dụng mà đắc tội với nhà họ Hàn đã là không sáng suốt rồi, chứ đừng nói là nhà họ Điền đích thân đến.

“Trương Trần, việc mà cậu làm cậu không gánh nổi lại muốn nhà họ Trương chúng tôi bảo vệ cậu. Cậu có còn là đàn ông nữa không? Nhà họ Trương nợ cậu sao?”, Trương Thông hỏi.

“Nếu nhà họ Trương không tiện ra tay thì chúng tôi đến cũng vô ích rồi”, Điền Dã nói.

“Cậu Điền, thật sự xin lỗi”, nghe thấy vậy, Trương Lập lập tức nói lời xin lỗi. Trong trường hợp như này, họ căn bản không có cách nào. Nếu như nhà họ Điền đích thân ra tay vậy thì càng tốt. Lần này xem Trương Khánh Long còn có thể nói gì được.

“Không sao đâu, nếu các người đã cho thấy rõ thái độ vậy là đủ rồi, còn lại cứ giao lại cho tôi”, Điền Dã cười ha ha, nói. Sau đó khẽ vỗ tay một cái. Lúc này có một đám người lên phía trước.

“Trương Trần, tôi biết anh có năng lực và mối quan hệ. Nhưng trong mắt nhà họ Điền chúng tôi thì cũng chỉ như truyện cười mà thôi. Nếu như anh biết điều thì tự mình chui vào cốp xe đi, có lẽ vẫn còn đường sống”, lời nói vừa dứt thì gã ấn chìa khóa xe trong tay, cốp xe BMW liền mở ra.

“Nhóc con, đứng sau lưng tôi đi. Nếu ông già này đã chém gió mấy ngày liền với cậu thì nhất định sẽ làm, trừ khi lão già này nuốt được cục tức này”, Trương Khánh Long kéo Trương Trần, nói. Đây không phải là lời nói suông mà ông ta thật sự muốn bảo vệ Trương Trần.

“Bắt lại cho tôi, đánh gãy hai chân rồi nhét vào cốp xe, đợi tôi xử lý”, Điền Dã lên tiếng, chỉ một câu nói mà như xử tội tử hình vậy, như quyết định lấy mạng Trương Trần.

“Vâng”, đám người đó gật đầu rồi bao vây Trương Trần. Còn Trương Trần đặt tay lên trên túi ở hông, chuẩn bị ra tay.

Lần này anh đến là muốn dùng cách đơn giản nhất để giải quyết phiền phức ở đây. Nhưng lúc anh định rút kim vàng ra thì một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Dừng tay hết lại cho tôi”, giọng nói đầy gấp gáp, tiếp đó chỉ nhìn thấy một người đàn ông trung niên chạy vào.

Ông ta hơi mập chút, trên đầu đều là mồ hôi, thở hổn hển đi vào cửa lớn nhà họ Trương.

Mọi người nhìn lại, thấy người đến thì kinh ngạc. Sao tối nay, người này lại đến vậy?

Trương Lập thì vội lên, cười nói: “Anh Trần, mời vào trong”.

Người này chính là gia chủ của nhà họ Trần, Trần Ái Hoa. Nhưng ông ta không thèm để ý Trương Lập mà chạy đến trước mặt những kẻ muốn ra tay với Trương Trần, sau đó ông ta giơ tay lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK