Vẻ mặt của Phương Thủy Y rất phức tạp, nhưng cô vẫn vội vàng cám ơn.
Trương Trần xua tay cười nói: "Không cần, tôi nhận lời nhờ vả của người ta thôi".
Anh xoay người lại, cười tủm tỉm nói: "Nào, mọi người nhường đuờng cho tôi, tôi có việc cần xử lý!"
"Không nghe thấy Trương thần y nói gì sao, đứng sát vào tường hết đi!", có người quát lên.
Mọi người lập tức dựa sát vào tường, sau đó nhìn Trương thần y với vẻ mặt khó hiểu. Mạnh Thanh Vân thì híp mắt lại, trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành.
Tất cả mọi người nhìn Trương Trần mà chẳng hiểu ra sao. Trương Trần cười híp mắt nói: "Một người bạn của tôi đã đánh cược với anh Mạnh đây, nói rằng nếu tôi đến thì anh ấy sẽ bò ra khỏi bệnh viện. Bây giờ xin mời anh Mạnh biểu diễn đi nào!"
Vừa dứt lời, ai nấy đều phải ngạc nhiên.
Phương Thủy Y khiếp sợ không nói nên lời. Ý của Trương thần y là sao? Nói thế thì chính Trương Trần đã mời anh tới thật à?
Phương Thủy Y chỉ biết cười khổ, cô quy công cho Mạnh Thanh Vân, nhưng Trương thần y đã nói thì sao cô lại không tin cho được.
Vẻ mặt của Mạnh Thanh Vân cũng âm trầm tột độ. Nhiều người đang nhìn như thế, nếu hắn bò ra thật thì biết giấu mặt vào đâu?
"Trương thần y, chỉ là một câu nói đùa mà thôi, vậy mà anh cũng tưởng thật à?"
"Sao? Ở đây có nhiều người như thế, chẳng lẽ anh định nuốt lời?", Trương Trần nói.
Phương Thủy Y không nhịn được đứng ra, cô nhỏ giọng nói: "Trương thần y, lúc đó chỉ là đùa thôi, anh đừng chấp nhặt làm gì!"
Mạnh Thanh Vân đã giúp cô rất nhiều, chạy vạy ngược xuôi, cô cảm thấy mình phải đứng ra nói đỡ cho hắn.
Nhưng Trương Trần lại cười lạnh không thôi, anh nhìn Phương Thủy Y bằng ánh mắt trào phúng: "Đùa? Nhưng cô có nghĩ xem nếu người thua là Trương Trần thì sẽ thế nào không? Nếu tôi không tới thì sao?"
"Khi đó anh ta có nói đó là một câu nói đùa không? Khi đó mẹ cô có sống nổi không?"
Trương Trần tức nổ phổi, bất kể ai nhìn thấy vợ mình nói đỡ cho một người đàn ông khác thì cũng sẽ nổi giận.
Câu hỏi của anh khiến Phương Thủy Y nghẹn họng, một lúc sau cô mới nói khẽ: "Cho dù Trương Trần thua thì tôi cũng không để anh ấy bò ra ngoài".
"Cô Phương, mong cô hãy tự ý thức được sức nặng của mình, có một số việc không phải cô muốn là được. Chắc hẳn cô cũng biết đôi điều về thân phận của Mạnh Thanh Vân, tôi muốn hỏi cô, cô lấy gì để ngăn cản?"
Lần này Phương Thủy Y không còn gì để nói nữa.
Các bác sĩ đang đứng xem cũng xì xào bàn tán, nhất là bác sĩ phẫu thuật chính cho Trương Quốc Hồng lúc đầu. Ông ta là người biết rõ nhất chuyện gì đã xảy ra, đối mặt với những lời gặng hỏi của đồng nghiệp, ông ta bất đắc dĩ thuật lại tình hình lúc ấy.
Lần này, tất cả mọi người đứng về phía Trương thần y.
Phương Thủy Y bị mọi người nói đến mức muốn tìm cái lỗ mà chui vào, Mạnh Thanh Vân thì cố gắng kìm nén cơn thịnh nộ trong lòng.
"Anh Mạnh, xin mời", Trương Trần cười nói.
Vẻ mặt của Mạnh Thanh Vân vô cùng dữ tợn, hắn cười lạnh nói: "Trương thần y, anh lo chuyện bao đồng quá rồi đấy, nếu tôi không bò thì anh làm gì được tôi?"
Hắn là người nhà họ Mạnh, hắn có sự tự tin ấy.
Trương Trần khẽ cười, anh nhìn Phương Thủy Y nói: "Điều quan trọng nhất của một con người là đừng để bị che mắt một cách dễ dàng. Cô luôn tin tưởng người ngoài, cũng được thôi, nếu tôi nói với cô rằng lúc ở phòng thay quần áo, tên Mạnh Thanh Vân này đã tới tìm tôi và làm tốn khá nhiều thời gian của tôi, muốn tôi không kịp tới cứu mẹ cô thì cô có tin không?"
"Không, không thể nào!", Phương Thủy Y lập tức lắc đầu.
Mạnh Thanh Vân quan tâm mẹ cô hơn cả cô, sao lại làm chuyện đó cơ chứ!
Mạnh Thanh Vân cũng nhíu mày không chịu thừa nhận: "Trương thần y, nói gì cũng phải có chứng cứ. Vì bạn anh nên anh ngứa mắt tôi, tôi có thể hiểu được, nhưng anh vu oan cho tôi, làm Thủy Y hiểu lầm tôi thì quá ác độc rồi đấy. Một người hành y mà lại làm ra chuyện như vậy sao?"
Chỉ mấy câu đơn giản nhưng lại khiến mọi người ngạc nhiên trợn tròn mắt.
Ai mà ngờ chuyện này lại phức tạp như thế.
Lúc này, một giọng nói vang lên. Một nữ bác sĩ trẻ tuổi bước tới, cầm một tờ hóa đơn tới trước mặt Phương Thủy Y.
"Bởi vì cấp trên đã thông báo rằng lần này Trương thần y không thu phí phẫu thuật, bệnh viện chúng tôi cũng muốn chúc mừng chuyện Trương thần y ghé thăm, vậy nên đã quyết định miễn hết viện phí. Đây là hóa đơn mà cô đã thanh toán, nếu không có vấn đề gì thì cô ký tên rồi ấn dấu tay vào, bệnh viện chúng tôi sẽ gửi tiền cho cô".
"Chính Mạnh Thanh Vân đã nộp phí, cô đưa cho anh ấy đi", Phương Thủy Y nói.
"Xin lỗi cô, tôi không biết Mạnh Thanh Vân nào hết, bệnh viện chúng tôi chỉ làm theo tên, tên người nộp lúc đầu là Trương Trần, nhưng chúng tôi không liên lạc được với anh ấy. Cô là vợ anh ấy, chỉ có cô mới có tư cách ký tên thôi!", bác sĩ đó nói.
"Cái gì?", Phương Thủy Y kinh hãi, cô cầm hóa đơn lên nhìn, trên đó có tên Trương Trần thật.
"Anh Mạnh, chuyện này là sao? Chẳng phải anh nói chính anh đã nộp viện phí sao?"
Phương Thủy Y chỉ cảm thấy choáng váng.
Mạnh Thanh Vân thầm mắng đen đủi, hắn gượng cười nói: "Sao lại thế được? Tôi đã bảo trợ thủ của tôi đi nộp mà, cậu ta cũng báo lại với tôi là đã nộp rồi".
"Cô đợi tôi gọi điện thoại hỏi xem sao".
Mạnh Thanh Vân cảm thấy căng thẳng, nữ bác sĩ kia nói: "Đừng lãng phí thời gian nữa, nếu người của anh tới nộp thì kiểu gì chúng tôi cũng sẽ ghi lại, nói cứ như kiểu bệnh viện chúng tôi ém tiền của anh vậy!"
Vừa nói hết câu là tất cả các bác sĩ ở đây đều nhìn Mạnh Thanh Vân bằng ánh mắt tức tối.
Giấy trắng mực đen bày ra đấy, trên đó còn có dấu của bệnh viện thành phố, số tiền này đúng là được nộp dưới tên Trương Trần.
Phương Thủy Y và Phương Thiên Bàng nghệt mặt ra, nếu bệnh viện không nhầm lẫn gì thì đúng là Trương Trần nộp, nhưng Trương Trần lấy đâu ra nhiều tiền như thế? Tiền tiêu vặt mà Phương Thủy Y cho Trương Trần chỉ có hai trăm tệ một tháng mà thôi.
"Mạnh Thanh Vân, vì sao anh lại lừa tôi, còn mặt dày ôm công lao vào mình?"
Phương Thủy Y lớn tiếng chất vấn. Hiện giờ cô mới biết cả tiền viện phí và việc Trương thần y tới đều là do Trương Trần lo liệu, nực cười làm sao khi cô luôn cho rằng chính Mạnh Thanh Vân đã làm những chuyện đó.
Mà điều tởm lợm nhất là Mạnh Thanh Vân chưa bao giờ phủ nhận điều này.
Giờ khắc này Phương Thủy Y cảm thấy hai má nóng bỏng, không phải bởi vì xấu hổ, mà là áy náy và lúng túng.
Trương Trần làm nhiều điều vì cô như thế, nhưng cô lại chẳng hề để tâm, còn nói anh như thế, chắc chắn là đã làm tổn thương anh rồi.
Mạnh Thanh Vân cũng cảm thấy căng thẳng, hắn đảo mắt rồi vội vàng nói: "Thủy Y, cô nghe tôi nói, tôi đã sai trợ thủ đi nộp tiền thật mà, cô cảm thấy với thân phận của tôi thì tôi sẽ để ý tới mấy triệu đó sao?"
"Nhất định là trong lúc đi nộp tiền, trợ thủ của tôi biết có người nộp rồi nên đã ém nhẹm số tiền đó, tôi sẽ bảo cậu ta tới đối chất ngay trước mặt cô!"
Mạnh Thanh Vân nói rồi lập tức gọi điện thoại.
Chẳng bao lâu sau, trợ thủ của Mạnh Thanh Vân chạy tới.
Mạnh Thanh Vân không nói hai lời, hắn giáng cho trợ thủ một cái tát, sau đó nháy mắt với cậu ta và quát nghiêm giọng: "Tôi bảo cậu đi nộp tiền cho bác gái, nhưng tên người nộp lại là Trương Trần, chuyện này là sao?"
"...", trợ thủ hơi ngây ra, nhưng cậu ta nhanh chóng sực hiểu, vội vàng nói ăn theo Mạnh Thanh Vân: "Cậu chủ, tôi chưa kịp nói chuyện này với cậu, đây là lỗi của tôi".
Trương Trần nghiền ngẫm nhìn Mạnh Thanh Vân, anh mỉm cười nói: "Tạm thời gác chuyện này lại đã".
"Tôi hỏi anh một chuyện, trong các bệnh viện cấp cao, ngoài ký túc xá của bác sĩ và nhà vệ sinh, tất cả những nơi khác đều không có bí mật, anh có biết điều đó không?", Trương Trần nói.
"Ý anh là sao?", trái tim Mạnh Thanh Vân bỗng đập thình thịch.
"Rất đơn giản, nơi không có bí mật ấy cũng bao gồm cả phòng thay quần áo".
Trương Trần vỗ tay, một y tá mang một chiếc máy ghi âm tới, nói: "Trương thần y, tôi đã mang tệp ghi âm trong phòng thay quần áo tới theo đúng lời dặn của anh".
Dứt lời, y tá ấn nút phát.
"Trương thần y, chỉ cần anh chậm trễ một khoảng thời gian, để Trương Quốc Hồng chết, hoặc nói với Phương Thủy Y là tôi gọi anh tới, sau này anh tới Thượng Đô, nhà họ Mạnh sẽ mở rộng thị trường cho anh..."
"Trương thần y, anh phải suy xét kỹ càng những gì tôi nói đấy..."
Trong máy ghi âm vang lên giọng nói của Mạnh Thanh Vân, vẻ mặt của hắn đã âm trầm lắm rồi.
Hắn không biết trong bệnh viện cao cấp có quy định này, cho dù biết thì lúc ấy đang trong tình thế cấp bách, hắn cũng chẳng có cách nào khác tốt hơn, nhưng bây giờ Trương thần y lại cứ thế lấy ra.
"Đúng là loại cặn bã, sao lại đểu giả như thế được cơ chứ?"
"Sao loại rác rưởi này đi ra ngoài không bị xe cán chết đi, còn uy hiếp cả Trương thần y, tưởng nơi này là Thượng Đô chắc?"
"Trương thần y, đừng sợ anh ta, ban ngày ban mặt thế này mà hắn dám làm gì thì người bên đài truyền hình mà tôi quen biết sẽ vạch mặt anh ta..."
Các bác sĩ xôn xao hết cả lên, một số y tá vây quanh Trương Trần, nếu Mạnh Thanh Vân dám làm gì thì bọn họ sẽ xông lên như một con cọp cái bảo vệ con.
Phương Thủy Y tuôn trào nước mắt, nhìn Mạnh Thanh Vân bằng ánh mắt thất vọng và phẫn nộ.
Hắn luôn ở bên cạnh cô, nhưng thực chất lại là một con ác quỷ đội lốt người.
Còn người chạy ngược chạy xuôi vì chuyện của cô lại bị cô mắng là kẻ xấu và phế vật.
"Anh Mạnh, chắc không phải anh định nói là tôi đã tìm người giả giọng anh đâu nhỉ? Lúc trước có khá nhiều người nhìn thấy anh vào phòng thay quần áo của tôi đấy", Trương Trần cất tiếng nói.
"Ha ha ha, không sai, chính tao nói thì đã sao?"
Không giấu được nên Mạnh Thanh Vân cũng chẳng buồn đóng kịch nữa.
Hắn nhìn về phía Phương Thủy Y, nói bằng giọng lạnh lùng: "Con điếm thối, vốn tao còn muốn dùng một cách mềm nhẹ để chiếm đoạt mày, nhưng mày đã không biết điều thì đành chịu thôi, chẳng trách ai được hết!"
"Anh cút đi cho tôi!", Phương Thủy Y gào thét đến mức khàn cả giọng.
"Vì sao tao phải cút? Tao còn chưa sơ múi gì từ mày đâu. Đã nói đến mức này thì tao cũng chẳng úp mở nữa, nếu mày đồng ý theo tao một tháng thì sẽ tốt cho cả hai, không thì đừng trách tao không khách khí!"
Chương 151: Bắt người
“Anh, anh đúng là đồ bỉ ổi vô liêm sỉ!”, người trước giờ ngoan hiền như Phương Thủy Y cũng chỉ muốn dùng mấy từ như vậy để chửi.
Nhưng Mạnh Thanh Vân lại không hề để bụng mà lớn tiếng cười: “Chờ cô lên giường rồi thì sẽ biết thế nào là bỉ ổi vô liêm sỉ!”
“Này con điếm, đừng nói là tôi chưa cho cô cơ hội, thế lực nhà họ Mạnh tôi ở Thượng Đô thế nào cô không tưởng tượng nổi đâu. Tôi cho cô thời gian ba ngày, nếu không gia đình cô cứ chờ mà ra đường xin ăn đi!”
Mạnh Thanh Vân lạnh lùng hừ một tiếng rồi rời đi, nhưng Trương Trần lại giơ tay lên cản trước mặt hắn.
“Nói được làm được đấy nhé!”, Trương Trần vỗ tay, lập tức xung quanh có mấy người đàn ông to lớn đi đến.
Sắc mặt Mạnh Thanh Vân vô cùng u ám, hắn ta lạnh lùng nói: “Trương thần y, dù mày có cái danh sếp Mạt Lâm, nhưng nếu dám ra tay, mày chắc chắn sẽ phải hối hận đấy, sau khi các người điên cuồng tấn công tập đoàn Xương Thịnh, sức lực chắc cũng không còn được như trước nữa nhỉ?”
Triệu Chí Hào lặng lẽ đi đến phía sau Trương Trần, kéo tay áo anh, mong anh có thể lý trí một chút.
Mạnh Thanh Vân nói không sai, sau trận chiến đó với tập đoàn Xương Thịnh, dù thắng nhưng cũng chỉ là thắng hiểm.
Bây giờ tình hình bên chỗ tỉnh An Hoa còn chưa biết thế nào, nhà họ Nhiễm ở Nam Sơn lại đang nhăm nhe, bên nào cũng là ông lớn, giờ mà đắc tội nhà họ Mạnh, bọn họ chẳng khác nào rơi vào cảnh bốn bề đều có địch.
Sau đó, chưa chờ Trương Trần ra tay, đám người của cục công an thành phố lại đến.
“Chúng tôi nhận được tin báo, anh có liên quan đến hung thủ mưu sát Trương thần y vào hồi chiều nay, mong anh đi cùng chúng tôi một chuyến!”, người đến lạnh lùng nói, sau đó cúi đầu chào Trương Trần.
Nếu xét về trình độ thì Trương thần y chính là một con gấu trúc lớn, nếu anh xảy ra chuyện ở Hoài Bắc, vậy thì cả thành phố sẽ rơi vào vòng dư luận. Tới lúc đó, đừng nói là bọn họ mà cả cái thành phố Hoài Bắc này cũng sẽ bị liên lụy!
Một anh hùng có thể đè đầu đám Hàn y, lấy lại thể diện cho Long Quốc mà lại xảy ra chuyện ở Hoài Bắc thì e là không chỉ giới y học không tha cho bọn họ, mà cả người dân Long Quốc cũng sẽ chỉ trích bọn họ.
“Cái gì? Tên chết dẫm này còn phái người chặn giết Trương thần y? Đúng là đáng chết!”
“Đừng ai cản tôi, tôi phải giết chết hắn ta!”
“...”
Một nhóm bác sĩ bệnh viện thành phố đã bị anh làm cho tâm phục khẩu phục sau khi tận mắt chứng kiến y thuật của Trương Trần, nghe thấy tin này, bọn họ không nhịn được mà nhao nhao lao lên phía trước đạp Mạnh Thanh Vân mấy cái!
Mấy y tá xinh đẹp còn dùng móng cào lên mặt Mạnh Thanh Vân, người của cục công an lặng lẽ quan sát, tới khi hả giận rồi bọn họ mới đưa Mạnh Thanh Vân đi.
Bên chỗ Trương Trần, vì sự nài xin của đám bác sĩ, anh đã phải nán lại một lát để chia sẻ một số kiến thức liên quan đến Đông y, lúc này mới có cơ hội rời đi.
Trong phòng điều dưỡng cao cấp, Trương Quốc Hồng nằm trên giường, còn Phương Thủy Y và Phương Thiên Bàng lo lắng ngồi bên cạnh.
Cuối cùng, Phương Thiên Bàng không nhịn được nói: “Thủy Y à, một ngày vợ chồng tình nghĩa trăm năm, chúng ta không đối phó được Mạnh Thanh Vân đâu, hay là con đi tìm Trương Trần giúp đỡ đi, xem xem cậu ta có cách gì không, cậu ta quen biết Trương thần y mà”.
“Lúc đầu bố còn muốn con li hôn với Trương Trần để đính hôn với Mạnh Thanh Vân cơ mà, sao bây giờ lại nhớ tới người ta rồi, giờ thì bố vừa lòng rồi chứ?”
Phương Thủy Y vốn đã thấy áy náy, do dự có nên nói một tiếng xin lỗi với Trương Trần không, bây giờ vừa nghe thấy Phương Thiên Bàng dùng giọng điệu này nói chuyện, cô nhất thời không nhịn được mà trách ông ta một câu.
“Con đừng trách bố, lúc đầu bố cũng không biết thằng nhóc đó quen biết Trương thần y mà, tại nó không nói sớm, cứ che che giấu giấu, trách ai được?”, Phương Thiên Bàng lo lắng không thôi nói.
Phương Thủy Y đã chẳng còn tâm trạng mà nghe Phương Thiên Bàng nói, càng nói cô càng thấy hổ thẹn.
Cô nắm chặt điện thoại trong tay, do dự rất lâu, cuối cùng vẫn đi ra hành lang bấm số của Trương Trần.
“Alo?”, đầu bên kia truyền đến giọng nói của Trương Trần.
Tim Phương Thủy y bỗng đập mạnh, cô lấy lại dũng khí, nhỏ giọng nói: “Xin, xin lỗi...”
“Không sao!”
“Ừm, vậy, vậy tôi cúp máy trước nhé, tôi đi xem mẹ thế nào rồi!”, Phương Thủy Y không biết nên nói gì tiếp, vội vàng tắt máy, một mình đứng ngơ ngẩn ở hành lang.
Trên tầng cao của tòa nhà tập đoàn Mạt Lâm, mấy người Triệu Chí Hào và Tôn Khuê Sơn nhìn Trương Trần mà thấy buồn cười.
Sau đó, Trương Trần lườm một cái, bọn họ lập tức nghiêm mặt lại.
“Chuyện này, cậu Trương, người của cục công an thành phố đưa Mạnh Thanh Vân đi rồi, bọn tôi không cản được!”, Tôn Khuê Sơn mở lời trước.
“Bên phía Trường Minh thế nào rồi?” Trương Trần hỏi lại.
“Cũng không còn vấn đề gì nữa rồi, đa số công nghiệp đều vào tay chúng ta rồi, nhưng vẫn cần thời gian thích ứng!”
“Vậy được, đưa Mạnh Thanh Vân tới đây cho tôi, rồi đưa xuống tầng hầm!”, Trương Trần tiếp tục nói.
“Chuyện này!”, Triệu Chí Hào và Tôn Khuê Sơn nhìn nhau.
Đương nhiên đưa Mạnh Thanh Vân tới cũng không phải là để mời ăn mời uống, với tính cách của Trương Trần, ít nhất cũng phải phế đi Mạnh Thanh Vân, điều đó cũng đồng nghĩa với việc trực tiếp khai chiến với nhà họ Mạnh.
Với tình hình hiện tại của bọn họ mà nói, chuyện này rõ ràng là không khôn ngoan.
“Thôi kệ đi, thằng oắt con đó đã ngồi lên đầu lên cổ cậu Trương rồi, muốn làm gì cậu ta thì cứ làm đi”, Tôn Khuê Sơn thở dài, chậm rãi nói.
Triệu Chí Hào còn định nói gì đó nhưng cuối cùng lại nuốt ngược vào trong.
“Tôi đi cùng Triệu Chí Hào!”, Tôn Khuê Sơn nói một câu, rồi gọi điện liên lạc người.
Còn Trương Trần thì trực tiếp đi xuống tầng hầm của tập đoàn Mạt Lâm với vẻ mặt âm trầm.
Món nợ này giữa anh và Mạnh Thanh Vân, cũng tới lúc nên tính toán rõ ràng rồi, còn nhà họ Mạnh ở Thượng Đô, theo những gì anh thấy, không phải anh chọc vào nhà họ Mạnh mà là nhà họ Mạnh đã chọc vào anh!
...
Cách bên ngoài cục công an không xa, hơn một trăm người yên lặng nấp trong bóng tối.
Triệu Chí Hào và Tôn Khuê Sơn ngồi trên con xe Hummer, mắt nhìn ra cửa kính, hút từng điếu thuốc.
Nếu không phải đằng sau có chỗ dựa là Trương Trần, thì dựa vào thế lực của bọn họ quả thực cũng không dám đối đầu với người của Thượng Đô.
Hai người nhìn nhau, vừa cảm thán vừa cười khổ, theo Trương Trần một thời gian, bỗng nhiên lá gan của bọn họ cũng lớn hơn hẳn.
Nếu là trước kia, có tập đoàn Xương Thịnh, nhà họ Nhiễm ở Nam Sơn, cùng nhiều gia tộc lớn ở tỉnh An Hoa, cộng thêm nhà họ Mạnh ở Thượng Đô, thì bọn họ đã phải giơ cờ trắng từ lâu rồi.
Lúc này, cuối cùng Mạnh Thanh Vân cũng ra, mấy trợ thủ đợi ở ngoài từ lâu dẫn theo người lên đón.
“Mẹ nó! Đúng là xui xẻo, cái tên Dã Lang ngu xuẩn này, may mà không có chứng cứ xác thực!”, Mạnh Thanh Vân buột miệng chửi một câu, có thể thấy tâm trạng của hắn rất tệ.
“Cậu chủ, hay là chúng ta quay về Thượng Đô đi?”, trợ thủ hỏi.
“Không, không vội làm gì, tôi vẫn chưa ăn được con đĩ Phương Thủy Y đó”, Mạnh Thanh Vân lắc đầu, nếu đám người đó biết hắn quay về chắc chắn sẽ cười nhạo hắn.
“Về khách sạn trước đi!”, Mạnh Thanh Vân nói một câu rồi bước vào trong xe.
Chiếc xe chạy dần xa, thì hơn mười chiếc Mercedes SUV phía sau cũng vội vàng theo sát.
“Lên!”, Tôn Khuê Sơn ngồi trong chiếc Hummer ra lệnh.
Dưới ánh đèn, chỉ thấy hơn mười chiếc Mercedes SUV đột nhiên tăng tốc trên đường, sau đó vây quanh chiếc BMW của Mạnh Thanh Vân.
“Cút xuống!”, gần một trăm người bước xuống từ trên xe SUV, đập mát cửa kính xe BMW.
Mạnh Thanh Vân và trợ thủ ở trong xe vô cùng hoảng sợ.
“Các, các người là ai, các người có biết hậu quả thế nào khi làm như vậy không?”, trợ thủ nghe vậy lấy can đảm hỏi.
“Chết đến nơi mà còn dọa nạt ai?”
Mấy người đàn ông cao to này chuyên gia chơi mấy trò liều mạng, nào có sợ mấy câu hù dọa này, người đàn ông cao to đứng đầu lập tức rút ra một con dao găm, đâm thẳng vào đùi tên trợ thủ đó mà không cần nhìn!
“Cậu là Mạnh Thanh Vân đúng không, đi theo chúng tôi!”, đám người nhìn vẻ mặt hoảng sợ của Mạnh Thanh Vân suy ngẫm.
Mạnh Thanh Vân trợn tròn mắt, hắn muốn chạy cũng chạy không được, ở đây ít nhất cũng phải trên dưới một trăm người, rốt cuộc là ai đã điều động nhiều người tới như vậy?
Lúc này, Triệu Chí Hào và Tôn Khuê Sơn đi tới cười tủm tỉm: “Cậu muốn ngoan ngoãn đi hay là để bọn tôi phế cậu rồi mới chịu đi đây?”
Mạnh Thanh Vân đương nhiên không lạ gì hai ông lớn Hoài Bắc này, hắn nén nỗi sợ trong lòng, cố gắng bình tĩnh nói: “Ông chủ Triệu, ông chủ Tôn, trong này chắc là có hiểu lầm gì rồi, nhà họ Mạnh chúng tôi lúc nào cũng muốn hợp tác với hai người”.
Mạnh Thanh Vân đã mang gia tộc của mình ra, nhưng hai người Triệu Chí Hào lại cười khinh thường, bọn họ biết nhà họ Mạnh từ lâu rồi, nhưng nếu bọn họ đã có mặt ở đây, đương nhiên cũng chẳng vướng gì nhà họ Mạnh.
“Đánh!”, Tôn Khuê Sơn chỉ nói một từ.
“Đừng, đừng, tôi đi với các người!”, Mạnh Thanh Vân vội vàng ngồi xuống ôm đầu.
Một người đàn ông cao to khinh thường nhổ nước bọt vào hắn, tóm cổ Mạnh Thanh Vân nhét vào cốp sau.
Đường đi vô cùng xóc nảy, Mạnh Thanh Vân bị lắc tới nỗi gần như nôn đến nơi, hắn phải cố gắng nhịn, không biết rốt cuộc là ai muốn làm khó mình.
Lẽ nào là tên Trương thần y đó?
Cuối cùng, xe cũng dừng lại.
Cốp xe mở ra, Mạnh Thanh Vân còn chưa kịp mở mắt nhìn tình hình xung quanh, đã bị chụp một cái túi màu đen vào đầu.
Trong lúc di chuyển, Mạnh Thanh Vân càng lúc càng cảm thấy khó chịu, khắp nơi toàn là mùi ẩm mốc, bình thường chỉ có công trường bỏ hoang, hoặc là tầng hầm ẩm ướt, bãi đỗ xe mới có cái mùi này.
Mà những nơi thế này thường thích hợp để làm gì, ắt hẳn cậu ấm của gia tộc lớn như hắn ta cũng phải hiểu được rồi.
Không biết đã đi được bao lâu, cuối cùng Mạnh Thanh Vân dừng lại.
Lúc này lòng hắn hoàn toàn hoảng loạn, không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
“Ông chủ Triệu, ông chủ Tôn, hai người còn ở đó không? Nếu tôi có chỗ nào đắc tội, thì hai người cứ nói thẳng ra, nhà họ Mạnh tôi ở Thượng Đô có thể bồi thường hết”, Mạnh Thanh Vân bắt đầu sợ rồi.
“Bồi thường thì không cần đâu!”, Tôn Khuê Sơn bước lên phía trước tháo bao chụp đầu đầu Mạnh Thanh Vân xuống.
Ánh đèn lập tức chiếu vào khiến Mạnh Thanh Vân phải mất một khoảng thời gian mới thích ứng được, hắn híp mắt nhìn, nhưng người trước mặt lại khiến hai mắt hắn mở to.
“Trương, Trương Trần, sao lại là tên ngu xuẩn nhà mày?”, hắn vô thức hỏi.
Chương 152: Con hư tại mẹ
“Bốp”, đột nhiên một bàn tay tát lên mặt hắn khiến Mạnh Thanh Vân chỉ cảm thấy nóng ran và đau đớn. Lúc này hắn mới để ý, trong phòng ở tầng hầm trống không có hàng trăm người đang đứng.
Trong tay ai nấy đều cầm vũ khí kiểu ống thép, họ đều nhìn chằm chằm vào hắn.
Mạnh Thanh Vân chỉ cảm thấy đầu óc tê dại. Lúc hắn bị bắt thì có tầm trăm người, bây giờ đến đây vẫn là trăm người. Rõ ràng huy động bằng này người không phải đánh giá cao hắn mà để chắc chắn rằng, sẽ không có thất bại gì xảy ra.
Dù sao thì lần trước hắn và Tiền Bá cũng đánh gục được năm mươi người.
“Tất… Tất cả những chuyện này đều do mày chỉ huy sao?”, Mạnh Thanh Vân hỏi với vẻ không tin, hắn quên cả việc có người ban nãy tát lên mặt hắn.
“Mạnh Thanh Vân! Món nợ này chúng ta cũng phải tính đi chứ nhỉ?”, Trương Trần đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng nhìn Mạnh Thanh Vân.
“Mày… Mày muốn thế nào?”, hắn không biết làm sao mà Trương Trần lại có thực lực lớn để có thể huy động cả nhà họ Tôn và nhà họ Triệu nhưng hiện giờ hắn thật sự là phạm nhân rồi.
“Cũng không có gì, chỉ là muốn mày toàn thân tê liệt thôi”.
“Các người giữ chặt cậu Mạnh đấy nhé, quá trình này hơi đau một chút, đừng để hắn giãy dụa”.
“Dạ”, lúc này có hơn mười người đứng ra ném ống thép đi rồi bước lại.
“Trương… Trương Trần, mày đừng làm bậy, chúng ta có gì thì từ từ nói, mày làm như này là phạm pháp đấy”, Mạnh Thanh Vân thấy hoảng loạn. Hắn ra sức giãy dụa nhưng trên người bị trói dây, còn bị hơn chục tên đè xuống thì làm sao hắn giãy ra được.
“Trương Trần! Chúng ta không có thù lớn lắm. Nhà tao có tiền, tao bồi thường cho mày, tao hứa là sau này sẽ không vào Hoài Bắc nữa, có được không, tao xin mày đấy…”.
Đứng trước nguy cơ không thể phản kháng như này, Mạnh Thanh Vân cũng không để ý đến thể diện, hắn không ngừng van nài Trương Trần.
“Giờ mới nghĩ đến hạ thấp mình à, mày không thấy đã muộn rồi sao?”, Trương Trần khẽ cười rồi rút cây kim vàng ra. Dưới ánh mắt kinh hãi của Mạnh Thanh Vân, anh đâm trực tiếp vào bả vai của hắn.
“A…A…A…”, lập tức Mạnh Thanh Vân hét lên thảm thiết.
Trên cổ hắn toàn là gân xanh, mặt thì nhăn nhó, đến những người xung quanh nhìn thấy cũng không ngừng giật giật mí mắt. Rốt cuộc cái này đau đến nỗi nào mới khiến một người lộ ra biểu cảm như vậy chứ?
Triệu Chí Hào và Tôn Khuê Sơn đều không nhìn tiếp được mà quay đầu đi.
“Trương Trần, Trương Trần, tôi cầu xin anh đấy, tôi không dám nữa, anh tha cho tôi đi…”, vì đau đớn quá mức mà Mạnh Thanh Vân nói năng cũng loạn lên.
Mấy năm nay hắn được cưng chiều bao bọc chứ làm gì có biết đến đau đớn như này. Hắn cảm thấy, cứ tiếp tục thì khéo hắn sẽ đau chết mất.
Nhưng hắn nhầm rồi, nếu thật sự đau chết thì hắn làm gì còn sức lực kêu hét van xin nữa.
Trương Trần không thay đổi sắc mặt mà chỉ lắc đầu, nói: “Tao sẽ không lấy mạng của mày đâu”, nói xong anh lại lấy kim ra rồi đâm vào bả vai còn lại.
Không ngoại lệ, tiếng kêu thảm thiết của Mạnh Thanh Vân lại vang lên. Đó là vì thân thể đau đớn giãy dụa nên hắn cố gắng giãy ra khỏi dây thừng đang quấn chặt lấy mình. Vì thế mà phải hơn chục người ra sức mới ấn chặt hắn xuống được.
“A…A…A… Trương Trần, mày không được chết yên đâu, mày giết tao đi…”, Mạnh Thanh Vân đau đến nỗi nước mắt nước mũi chảy ra. Hiện giờ hắn chỉ cảm thấy hối hận sao mình lại chọc vào kẻ điên như Trương Trần.
Hắn đối xử với mình như này thì nhà họ Mạnh nhất định không tha cho hắn, hắn sẽ được lợi gì chứ? Nhưng Mạnh Thanh Vân không hiểu Trương Trần, còn đối với Trương Trần mà nói thì nhà họ Mạnh cũng chả có gì đặc biệt. Đến nhà họ Trương ở thủ đô Trương Trần còn đánh được thì còn gì anh không dám.
Tiếp theo lại là một kim nữa đâm lên đùi Mạnh Thanh Vân. Lúc này cổ họng hắn đã không hét thành tiếng được nữa. Chỉ thấy miệng há to ô ô a a, nước mắt không ngừng tuôn rơi. Cũng không biết là hắn đau hay là hối hận nữa.
Một lát sau, đợi kim cuối cùng của Trương Trần đâm xuống, lúc này anh mới bảo mười người kia thả Mạnh Thanh Vân ra.
Giờ đây mọi người mới phát hiện ra, Mạnh Thanh Vân nằm trên đất như đống bùn nhão, miệng thì thở gấp, nhìn hắn lúc này đâu còn dáng vẻ hống hách oai phong nữa.
“Cậu Trương! Hắn…”, Triệu Chí Hào nghi ngờ hỏi.
“Chỉ là bị liệt thôi, không chết được đâu, sau này sẽ phải nằm trên giường cả đời”, Trương Trần thản nhiên nói.
Mạnh Thanh Vân nằm trên đất khi nghe thấy câu này thì ánh mắt phẫn nộ như muốn ăn thịt người nhìn về phía Trương Trần. Miệng hắn không ngừng mấp máy dường như muốn nói gì đó.
Trong lòng Triệu Chí Hào ớn lạnh, sau đó bất lực lắc đầu, thầm nghĩ ‘Tự làm tự chịu, lúc này còn trách được ai’.
“Để hắn nằm một lát, sau đó ném ra đường”, Trương Trần vỗ tay một cái rồi xoay người rời đi.
…
Nhà họ Mạnh ở Thượng Đô, trong một biệt thự năm trăm mét vuông mỗi tuần đều có một ngày sáng đèn cả ngày, hôm nay cũng không ngoại lệ.
Trên ghế sofa xa xỉ giữa phòng khách, cặp vợ chồng sắc mặt âm trầm nhìn điện thoại trước mặt. Ban nãy, trợ thủ của Mạnh Thanh Vân gọi điện thoại đến nhưng vẫn chưa nói xong thì đã ngắt liên lạc, sau đó thì không liên lạc được nữa.
Cảm thấy chuyện này có chút không ổn nên hai vợ chồng lập tức gọi điện lại nhưng vọng lại chỉ là tiếng tút tút.
Hai người không nản lòng mà bắt đầu gọi điện cho con trai họ nhưng kết quả vẫn vậy.
“Mạnh Nam Hà! Ông nói gì đi chứ”, người phụ nữ đó nói.
Mạnh Nam Hà là bố của Mạnh Thanh Vân, còn người phụ nữ này tên là Trần Tiểu Hoa, bà ta là mẹ của Mạnh Thanh Vân.
“Không liên lạc được chưa chắc là xảy ra chuyện gì. Nếu bị bắt cóc thì bọn đó sẽ gọi điện cho chúng ta”, Mạnh Nam Hà trầm giọng nói.
“Tôi không cần biết, tôi không kìm được nữa rồi. Nếu như con trai xảy ra chuyện gì thì phải làm sao”.
“Phải rồi, tôi đột nhiên nhớ ra, hôm đó con trai gọi điện đến nói thằng bé vì một cô gái nên muốn nhờ ông mời Vương Hiển Chi. Liệu cô gái đó có biết tung tích của con mình không?”, Trần Tiểu Hoa dù sao cũng là phụ nữ nên có chút sốt ruột.
Mạnh Nam Hà cầm điếu xì gà trong tay, cuối cùng gật đầu nói: “Vậy thì bà đến Hoài Bắc một chuyến, tôi muốn nhìn xem cái nơi bằng bàn tay đó có kẻ nào dám ra tay với con trai mình”.
“Nếu không có chuyện gì thì bà đến đó dẫn thằng con hư hỏng về cho tôi, nhân tiện nhìn xem Phương Thủy Y rốt cuộc là ai. Vì một đứa con gái mà bắt tôi phải dùng đến mối quan hệ lớn của mình, càng ngày càng không hiểu chuyện”.
“Sao ông chỉ biết nói con mình thế, không thể khen nó một chút sao?”, Trần Tiểu Hoa oán trách một câu rồi không ngồi yên, gọi lái xe đến Hoài Bắc ngay trong đêm.
…
Sáng sớm ngày hôm sau, trong bệnh viện thành phố, Phương Thủy Y mua đồ ăn sáng cho Trương Quốc Hồng sau đó một mình đi ra ngồi trên bãi cỏ.
Trong lòng cô vô cùng hoảng loạn, nếu như nhà họ Mạnh ở Thượng Đô mà làm khó nhà cô thì cô thật sự hết cách đối phó.
Đi cầu xin Trương Trần sao? Hiện giờ cô không còn mặt mũi nào nữa rồi, thậm chí cô còn không còn mặt mũi nói chuyện với Trương Trần nữa.
Do dự một lát, Phương Thủy Y lấy điện thoại ra tìm số của Mạnh Thanh Vân rồi gọi đi. Bất luận thế nào thì cô đều phải đối mặt với chuyện này. Cô cứ hỏi ý của Mạnh Thanh Vân thế nào rồi tính tiếp. Nhưng gọi mãi chỉ truyền lại tiếng tút tút.
Lúc này đột nhiên y tá ở phía xa chạy lại, vội nói: “Cô là Phương Thủy Y phải không, có một người phụ nữ quý phái tìm cô”.
“Tìm tôi?”
“Đúng rồi, xem ra là người có tiền đấy. Bà ấy đợi cô trên sân thượng bệnh viện”, y tá nói xong thì rời đi. Phương Thủy Y do dự một lát, đứng dậy đi về phía sân thượng bệnh viện.
Mười phút sau, Phương Thủy Y lên sân thượng thì chỉ thấy một người phụ nữ đứng quay lưng với mình, trong tay cầm điếu thuốc phụ nữ hay hút.
Dường như nghe thấy bước chân của Phương Thủy Y, bà ta xoay người lại. Có thể nhìn ra thần sắc của bà ta có chút tiều tụy, chắc là tối qua không được nghỉ ngơi.
“Cô là Phương Thủy Y?”, Trần Tiểu Hoa lên trước, lạnh lùng hỏi.
Phương Thủy Y thấy thế liền gật đầu. Nhưng cô vẫn chưa lên tiếng thì Trần Tiểu Hoa đã giơ tay tát cô một cái.
Cái tát này khiến Phương Thủy Y giật mình kinh ngạc. Cô nói có chút uất ức: “Bác là ai, sao lại đánh tôi?”
“Đồ hồ ly tinh, vì cô mà Thanh Vân nhà tôi nhờ bố nói đi mời hẳn Vương Hiển Chi, cô nói xem cô có đáng bị đánh không?”
Giờ Phương Thủy Y mới hiểu ra, hóa ra người phụ nữ này là mẹ của Mạnh Thanh Vân.
Vừa may, chuyện của Mạnh Thanh Vân giống như những gì hắn nói với mẹ mình nhưng tiếc là cô đã hiểu nhầm người phụ nữ này rồi. Mạnh Thanh Vân có tính cách như hiện giờ, nguyên nhân lớn là vì có bà mẹ như Trần Tiểu Hoa này.
Trần Tiểu Hoa lại hỏi: “Con trai tôi đang ở đâu?”
“… Tôi cũng không biết”, Phương Thủy Y đáp.
“Bốp”, lại là một cái tát nữa, lập tức mặt của Phương Thủy Y sưng vù lên. Cô tủi thân ôm mặt, kể cả tính khí có dễ chịu mấy nhưng khi bị tát hai cái thì khó tránh được nóng giận.
“Trừng mắt với ai vậy, con trai tôi đến đây là vì cô. Giờ tôi không liên lạc được với nó, vậy mà con hồ ly như cô lại không biết sao?”, Trần Tiểu Hoa hỏi dồn.
“Thưa bác, tôi thật sự không biết anh ta đang ở đâu. Tôi cũng đang tìm anh ta, hơn nữa, mối quan hệ của chúng tôi chỉ như bạn bè thôi”, Phương Thủy Y cũng lạnh lùng nói.
“Đừng có gọi bác, cô không xứng”.
Trần Tiểu Hoa cười lạnh, nói: “Hy vọng là cô không nói dối, nếu không bà đây sẽ chôn sống đấy. Nhưng con trai tôi giờ không liên lạc được cũng một phần do cô. Cho cô mấy cái tát coi như bài học rồi. Tốt nhất cô hãy nhìn rõ thân phận của mình, nhà họ Mạnh không phải là nơi cô với cao được đâu”.
Không có được câu trả lời từ chỗ Phương Thủy Y nên Trần Tiểu Hoa xả hết tức mới rời đi.
Phương Thủy Y mân mê vạt áo, lúc này mới tủi thân đi xuống dưới quay về phòng bệnh rồi bón mấy chìa cháo cho Trương Quốc Hồng.
“Thủy Y, cứ coi như con thấy ngại với Trương Trần nhưng con không thể không đi gặp nó được. Hơn nữa, nó là chồng con, làm những việc đó cũng là nên làm”, Phương Thiên Bàng ở bên cạnh lại nói bóng gió.