“Lên đi!”, Trần Bắc Vọng ngoắc ngón tay.
Tiểu Vương lập tức hét lên một tiếng rồi lao ra ngoài như một tia chớp, thi triển bộ võ học của quân nhân, trông vô cùng oai phong.
Ngày nào anh ta cũng phải tập huấn, lại còn là người xuất sắc trong mấy ngàn người, đám côn đồ của Tôn Khuê Minh không thể sánh bằng được, với uy thế lúc ra tay này thì e rằng người bình thường còn chẳng chịu được một đấm của anh ta.
Trần Bắc Vọng hơi híp mắt lại, nâng cánh tay phải mà đã hai mươi năm chưa từng ra tay lên, chậm rãi nắm chặt lại, cứ thế tung ra một đấm mà không hề né tránh.
Bịch!
Chỉ trong tích tắc, cú đấm của bọn họ đập thẳng vào nhau.
“Shhh!”, ngay thời khắc đụng độ, Tiểu Vương hít sâu một hơi, một nguồn lực đánh vào người anh ta khiến anh ta lảo đảo lùi về sau, suýt thì ngã xuống đất.
Trần Bắc Vọng thì ngược lại, chỉ hơi run run cánh tay một chút.
Kết quả của cuộc đọ sức này đã rõ ràng lắm rồi.
“Đây, đây là một phần mười?”, Tiểu Vương bất chấp cơn đau trên người, trong lòng chỉ cảm thấy tiếc hận không thôi.
Nếu Trần Bắc Vọng có thể phục hồi hoàn toàn thì anh ta khó có thể tưởng tượng ra ông lão ốm yếu này có thể bộc phát ra bao nhiêu sức mạnh.
Nghĩ tới đây, Tiểu Vương lập tức quỳ xuống trước mặt Trương Trần, giọng nói không còn lạnh lùng như trước mà trở nên vô cùng cung kính.
“Cậu Trương, xin cậu hãy nghĩ cách để ông Trần phục hồi đến mức tốt nhất, ông ấy thực sự quá quan trọng với Long Quốc, chỉ cần cậu chịu giúp, dù phải đánh đổi điều gì chúng tôi cũng sẵn lòng!”
“Tiểu Vương, đừng làm khó cậu đây, như vậy đã là tốt lắm rồi, mặc dù sức khỏe hơi kém, nhưng như vậy cũng đủ rồi, dù sao đầu óc cũng quan trọng hơn”, Trần Bắc Vọng nghĩ rất thoáng, cười ha ha khuyên nhủ.
“… Tôi nghĩ cả hai người đều hiểu lầm rồi, ngay từ đầu tôi đã nói là có thể chữa khỏi tận gốc, hôm nay chỉ là lần đầu tiên điều trị mà thôi”, Trương Trần chậm rãi nói.
“Cái gì?”, trong sự ngạc nhiên, Tiểu Vương nói ra bằng tiếng địa phương quê mình.
“Chàng trai, cậu nói thật hả?”, Trần Bắc Vọng cũng nhìn chằm chằm vào Trương Trần.
Ông ta đã được chứng kiến thực lực của Trương Trần, nếu thật sự có thể khôi phục hoàn toàn, ông ta mong còn chẳng được ấy chứ.
“Đương nhiên là thật”, Trương Trần cười gật đầu, chỉ cần anh có cách thì đương nhiên là anh sẽ giúp. Dù sao lần này không chỉ đơn giản là vì bản thân anh, là một phần tử của Long Quốc, lúc có thể góp sức thì tất nhiên anh sẽ không thờ ơ, huống chi người đứng trước mặt lại là một ông lão kiến công lập nghiệp, khiến người ta phải kính trọng
“Ba ngày một lần, tối đa năm ngày là có thể khôi phục”, Trương Trần bổ sung thêm.
“Hay hay hay”, Tiểu Bắc nói ba tiếng hay liên tục, đồng thời vỗ tay nói: “Quả nhiên nhân tài luôn tỏa sáng từ khi còn trẻ, nếu cậu ra đời sớm hơn mấy chục năm thì tốt biết bao!”
“Cảm ơn cậu”, Tiểu Vương cũng kính cẩn cúi người nói: “Nếu cần gì thì cậu cứ việc nói với tôi”.
“Chuyện đó thì không cần”, Trương Trần lắc đầu nói: “Ngoài hội trưởng của Hiệp hội khám chữa bệnh ra thì tôi còn là ông chủ của tập đoàn Mạt Lâm, hiện tại chỗ tôi đang gặp một vài rắc rối”.
Trương Trần kể tóm tắt lại, Trần Bắc Vọng lập tức nói ngay: “Ông già này mang ơn cậu, chỉ cần không phải vấn đề lớn thì lời nói của tôi vẫn có tác dụng”.
“Không phải không phải”, Trương Trần lắc đầu cười ha ha rồi nói: “Tôi tới đây không phải là để bắt vạ ông, chữa bệnh mới là quan trọng nhất, những chuyện khác chỉ là phụ. Hơn nữa ân tình của ông lớn như thế, sao tôi có thể tùy tiện lãng phí được”.
Trần Bắc Vọng sửng sốt, ông ta lập tức cười ha ha, chỉ vào Trương Trần nói: “Cậu chẳng những có y thuật cao siêu, mà còn thành tinh rồi nữa”.
Trương Trần luôn miệng nói không phải tới vì ân tình, nhưng sau đó lại nhắc tới ân tình, Trần Bắc Vọng không phải kẻ ngốc, sao lại không hiểu cho được?
Trương Trần cười xấu hổ, nói: “Chuyện này không vội, tôi có một phương thuốc, không biết ông có hứng thú không?”
“Ồ?”, Trần Bắc Vọng hơi híp mắt lại.
“Hề hề, nói trắng ra thì là thuốc chữa trị vết thương, nhưng hiệu quả cực kỳ tốt, nếu chuyên dùng cho những người tập huấn của Long Quốc chúng ta thì không cần lo sẽ để lại di chứng”.
Trần Bắc Vọng hơi giật mình, ai cũng biết người như bọn họ phải huấn luyện rất nhiều, nhưng cơ địa mỗi người một khác, mức độ chịu đựng cũng khác nhau, khó tránh khỏi việc bị thương vì huấn luyện quá mức.
Mặc dù ai cũng được đưa tới bệnh viện kịp thời, nhưng dù sao thời gian cũng rất cấp bách, nếu thật sự kỳ diệu như những gì Trương Trần nói thì chẳng khác nào báu vật với những người như bọn họ.
Trương Trần mỉm cười, anh lấy giấy ra viết xoèn xoẹt, sau đó đặt trước mặt Trần Bắc Vọng.
“Hai người có thể đọc xem”.
“Được”, bởi vì y thuật của Trương Trần nằm ở đó, vậy nên Trần Bắc Vọng không nghi ngờ gì cả, ông ta nói ngay: “Tôi sẽ bảo người ta gửi đi ngay lập tức, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chỉ cần là thứ tôi gửi tới thì chắc chắn bọn họ sẽ báo lại trong vòng một tuần”.
“Không, một ngày, chỉ một ngày thôi! Nếu trong vòng một ngày mà các ông không dùng đến thì coi như tôi chưa nói”, Trương Trần lên tiếng, bây giờ anh phải bắt đầu lên kế hoạch rồi.
Mặc dù anh chưa dùng tới món nợ ân tình của Trần Bắc Vọng nhưng vẫn phải mượn thế ông ta.
Hiện tại anh cần một số tiền lớn, sau đó giành được quyền sản xuất, đến lúc ấy kẻ nào dám động tới xưởng của anh thì chính là chán sống!
Còn về việc đầu trên có dùng phương thuốc này không thì Trương Trần không hề lo lắng, anh luôn rất tự tin về phương thuốc của mình.
“Gấp quá”, Trần Bắc Vọng lắc đầu nói.
“Không sao, nếu không nghiên cứu ra được gì hoặc là không xác định được hiệu quả thì coi như tôi chưa nói”.
“Tuy rằng không biết vì sao cậu lại vội vàng như thế, nhưng tôi đồng ý với cậu, sau hai mươi bốn tiếng nữa sẽ báo tin cho cậu, được chưa?”, Trần Bắc Vọng trầm ngâm rồi nói.
“Vậy tôi không quấy rầy ông nghỉ ngơi nữa, đến giờ là tôi sẽ tới đây chữa trị”, Trương Trần gật đầu rồi cúi người một cách kính cẩn, thể hiện sự tôn trọng với ông lão này, sau đó đi vòng qua bác sĩ Diêm, len lén chuồn ra khỏi trung tâm điều dưỡng.
Sau khi Trương Trần đi, Trần Bắc Vọng vừa nhìn phương thuốc vừa nói: “Tiểu Vương, cậu thấy thế nào?”
Đương nhiên Tiểu Vương biết không phải ông lão đang nói đến phương thuốc, anh ta suy tư một lát rồi nói: “Rất ưu tú”.
“Còn rất tự tin nữa”, Trần Bắc Vọng cười.
Bất kể một phương thuốc hoặc dược lý gì đều phải thí nghiệm rồi mới đưa vào sử dụng được, nhất là thuốc dùng cho quân nhân, công tác kiểm định vô cùng nghiêm ngặt. Kiểu gì Trương Trần cũng biết, nhưng anh vẫn rất chắc chắn như thế, chỉ có thể chứng minh rằng anh vô cùng tự tin về phương thuốc của mình.
“Tiểu Vương, cậu tìm người gửi đi nhanh nhất có thể, nói cho bọn họ biết thời hạn. Đến lúc đó dù bọn họ trả lời thế nào thì cậu cũng cứ nói là tôi bảo người đưa tới, lập tức nghiên cứu ngay, không được chần chừ”.
“Vâng”, Tiểu Vương đứng nghiêm rồi cầm phương thuốc rời khỏi đó.
…
Trong biệt thự của Phương Thủy Y, kể từ khi ra khỏi phòng họp của tập đoàn Mạt Lâm, cô chưa từng ăn miếng cơm nào, trông vô cùng phờ phạc.
Trương Quốc Hồng và Phương Thiên Bàng cũng biết chuyện đã xảy ra trong phòng họp, cả gia đình đang ngồi trên sô pha.
“Đồ phế vật, chắc chắn là tại kiếp trước tạo nghiệp quá nhiều nên hồi đó tôi mới theo ông, sao ông không chết đi?”, Trương Quốc Hồng tức tối chỉ vào mặt Phương Thiên Bàng và mắng.
Hợp đồng để bà cụ Phương có thể dùng pháp luật để thu hồi lại cổ phần và quyền lực chính là do Phương Thiên Bàng ký.
“Tôi đã nói là đừng dính dáng đến chuyện nhà họ Phương nữa mà ông không nghe, bây giờ thì hay rồi, làm hại con gái nợ mấy chục triệu, có phải ông không muốn mẹ con tôi sống nữa không?”
Trương Quốc Hồng vừa khóc vừa lau nước mắt, bởi vì quá tức nên bà ta cầm lấy chổi đánh vào người Phương Thiên Bàng.
Lần này bọn họ trắng tay thật rồi, chỗ dựa là tập đoàn Mạt Lâm cũng không còn nữa. Nhà họ Phương bám vào tập đoàn Xương Thịnh, nhưng còn bọn họ thì sao? Bọn họ kiếm đâu ra nhiều tiền như thế?
Phương Thiên Bàng không nói gì cả, ông ta nhìn con gái mình với vẻ mặt áy náy, sau đó tát mình một cái thật mạnh. Lúc trước chính ông ta đã ký hợp đồng, bởi vì ông ta cho rằng dù bà cụ có nhẫn tâm đến đâu thì vẫn là mẹ ruột của ông ta, nhưng lần này bà ta lại đưa bọn họ xuống địa ngục.
Món nợ mấy chục triệu, cho dù bọn họ bán hết tim gan phèo phổi đi thì cũng không trả nổi.
“Thủy Y, Quốc Hồng, bố có lỗi với hai mẹ con, bây giờ bố sẽ tới nhà họ Phương, cho dù hôm nay đập đầu chết ở nhà họ Phương thì bố cũng phải lấy lại được lẽ phải”, Phương Thiên Bàng đứng lên đi ra ngoài.
“Ông chết ở bên ngoài luôn đi, nhà họ Phương các ông không có một thứ tốt đẹp nào cả, toàn là súc vật, nhất là mẹ ông!”, Trương Quốc Hồng mắng to, hiếm khi Phương Thiên Bàng không phản bác như lúc này.
“Thủy Y, con gái ngoan của mẹ, con nói xem chúng ta phải làm gì đây, mẹ không đành lòng nhìn con vào tù”, Trương Quốc Hồng và Phương Thủy Y ôm nhau khóc.
“Thủy Y, hay là con đi cầu xin ông chủ Mạt Lâm đi, có phải con chọc giận ông ta đâu, vì sao lại trút giận lên người con thế này!”, Trương Quốc Hồng nói.
“Mẹ, vô dụng thôi, bù nhìn còn biết tức, mẹ không biết người nhà họ Phương quá đáng thế nào trong phòng họp đâu. Bọn họ đòi đóng cổ phần vào tập đoàn Mạt Lâm, đến lúc bám vào tập đoàn Xương Thịnh thì lại đập phá công ty của người ta, cho dù ông chủ Cổ có rộng lượng đến mấy thì cũng không thể nhẫn nhịn hành vi ngồi lên đầu mình như thế”.
“Sao mẹ con chúng ta lại khổ như thế cơ chứ! Vốn tưởng rằng lần này con đi đàm phán xong, về ký đơn ly hôn với tên phế vật Trương Trần là sẽ được sống tốt”, Trương Quốc Hồng chỉ cảm thấy tuyệt vọng.
“Ông chủ Cổ ấy nhất định có thiện cảm với con, mẹ đi cầu xin ông ta là sẽ được thôi. Chúng ta đã cùng đường rồi, mặt mũi có là gì nữa!”, Trương Quốc Hồng nói trong sự bất lực, sau đó bà ta bất chấp sự ngăn cản của Phương Thủy Y, lái xe đi tới Mạt Lâm.
Lúc này trong tập đoàn Mạt Lâm còn chẳng có một Giám đốc nào, huống chi là Triệu Chí Hào, chỉ có một vài nhân viên, những người khác đã tới xưởng sản xuất thuốc của Mạt Lâm rồi.
Lúc này đằng trước xưởng thuốc đã chật ních người, có người tới góp vui, có người tới gây chuyện, có người khóc lóc, đứng lẫn lộn với nhau.
Vô số phóng viên vây quanh như chó hoang ngửi thấy mùi thịt, giơ máy quay lên thật cao.
“A lô, cậu Trương, tại tôi làm không tốt, xưởng thuốc lại gặp chuyện rồi”, Triệu Chí Hào lấy điện thoại ra rồi nói bằng giọng áy náy, cho dù ông ta rất lắm mưu nhiều kế, nhưng chuyện ngày hôm nay vẫn rất khó xử lý.
Chương 127: Chết vì tiền tài
Trương Trần nhận được điện thoại lập tức chạy đến nhà máy dược phẩm. Triệu Chí Hào vội đến đón, nói ngắn gọn tình hình ở đây.
Trương Trần nhíu chặt mày nói: “Chuyện mà ông nói với tôi chính là một người chết vì ăn đồ ở nhà ăn và một người đột tử vì làm việc quá sức sao?”
“Cậu Trương, thật xin lỗi!”, Triệu Chí Hào cúi đầu nói: “Chúng tôi vẫn chưa điều tra rõ ràng, bên phía người nhà lại không đồng ý cho khám nghiệm tử thi, bọn họ đã nhận định là hai nguyên nhân này”.
“Chuyện lớn như vậy mà, đương nhiên Vu Ấu Hoa càng có lý do để đến niêm phong nhà máy của chúng ta. Bây giờ chúng ta đã đầu tư gần như toàn bộ tài chính vào đó, mặc dù ký rất nhiều đơn hàng nhưng tới hẹn lại không thể giao hàng thì tiền bồi thường sẽ không chỉ tính bằng con số thiên văn đâu!”
Trương Trần cũng khá tức giận, anh nhìn về phía nhà máy gần đó, mọi thứ bên trong còn mới tinh như một đứa trẻ sơ sinh nhưng bây giờ đứa trẻ này lại phải đối mặt với khó khăn.
“Ông có chắc hai người đó đã chết chứ?”, Trương Trần trầm giọng hỏi.
“Chuyện này có thể chắc chắn, thi thể đặt ở đó, chỉ là tạm thời không biết nguyên nhân tử vong thôi. Chỉ cần đến gần thi thể, mấy người đó sẽ hung hăng đánh người”, Triệu Chí Hào nói.
“Không đúng, không thể có chuyện trùng hợp như vậy được”, Trương Trần lắc đầu.
Từ lúc Vu Ấu Hoa ra tay, Triệu Chí Hào sàng lọc lại công nhân viên trong nhà máy lần nữa. Mọi người đều thống nhất đến bệnh viện thành phố để khám, không thích hợp lập tức bị loại, mà họ có thể ở lại chỗ này cũng đủ để chứng minh cơ thể khỏe mạnh.
Chỉ với một bữa cơm và tăng ca một đêm mà đã có thể chết người, cái này có gì khác với uống nước lạnh cũng bị sặc chết chứ?
“Nhất định phải biết được nguyên nhân tử vong của họ”, Trương Trần nói ngay: “Tôi đi cản đám phóng viên đó, ông tìm một người tháo vát việc đến đây cho tôi, đừng gây thêm phiền phức cho tôi!”
“Tôi hiểu rồi!”, Triệu Chí Hào gật đầu, chẳng mấy chốc ông ta đã dẫn một thanh niên chừng hai mươi tuổi đến. Cậu ta lập tức cung kính nói khi thấy Trương Trần: “Anh Trương có gì dặn dò”.
“Như thế này, lát nữa cậu trà trộn vào đó xem nguyên nhân cái chết của hai người kia, cách nhận biết cũng rất dễ. Cậu chỉ cần quan sát tình huống đại khái là được, tôi dạy cậu…”
Trương Trần nói cách phân biệt theo thứ tự, mặc dù chỉ vài câu không thể khiến một người bình thường trở thành bác sĩ chuyên môn, nhưng ít nhất có thể nhận biết nguyên nhân cái chết vẫn không thành vấn đề!
Chẳng mấy chốc, sau khi dặn dò xong, Trương Trần đeo khẩu trang lên cùng Triệu Chí Hào bước về phía trước.
“Ông chủ Cổ, giám đốc Triệu, xin hỏi hai người giải thích thế nào về vấn đề bóc lột công nhân và ăn đồ không đủ tiêu chuẩn gây chết người?”
“Xin hỏi, có phải Mạt Lâm ỷ thế ức hiếp người, cố ý bóc lột, chèn ép họ không?”
“Xin hỏi, tập đoàn Mạt Lâm giải quyết chuyện lần này thế nào, muốn điều tra đến cùng hay chỉ đơn giản giải quyết bằng tiền?”
“…”
Hai người vừa bước vào, đám phóng viên đã nhao nhao lên. Nếu không phải có bảo vệ ngăn lại, e là mấy cái micro đã bị dúi vào cổ họng, vào mắt Trương Trần và Triệu Chí Hào rồi.
“Tôi nói lại một lần nữa, đây là vu khống!”, Triệu Chí Hào hơi đau gan lớn tiếng nói.
“Không có lửa làm sao có khói, xin hỏi ông chủ Mạt Lâm, ông chủ Cổ nghĩ gì về chuyện này?”, có phóng viên tiếp tục hỏi.
Trương Trần thờ ơ nói: “Chúng tôi nhất định sẽ xử lý chuyện này, còn đây có phải vu khống hay không, cũng như về vấn đề của tập đoàn Mạt Lâm, tôi sẽ công bố chân tướng cho mọi người sau!”
“Tôi đã nộp đơn cho cơ quan có thẩm quyền để xin phép được khám nghiệm tử thi. Nếu là vấn đề của Mạt Lâm chúng tôi thì chúng tôi sẽ nhận hết mọi trách nhiệm!”
“Đồ khốn kiếp, tôi đánh chết tên súc sinh này. Anh tôi đã chết rồi, ông còn muốn chia năm xẻ bảy anh ấy ra à? Ông còn là người không? Hôm nay tôi phải đánh chết ông”.
Trong đó có người nhà của một người chết vừa rời tầm mắt, lập tức dẫn người nhà mình cầm ghế đi đến bên này, một bên khác cũng ra tay.
Dù sao sức chịu đựng của Trương Trần cũng đã được mài giũa đến giới hạn cao nhất, có loại mỉa mai, sỉ nhục nào mà anh chưa từng chịu đâu, đây quả thật chỉ là chuyện nhỏ. Nhưng Triệu Chí Hào lại không nhịn được, từ khi nào mà mấy tên chân tay lấm lem bùn đất có thể la hét quát tháo với ông ta, ông ta cũng là một trong những ông lớn của Hoài Bắc mà
Lúc này, thanh niên lúc nãy chạy đến, nói nhỏ bên tai Trương Trần: “Anh Trương, tôi đã kiểm tra theo cách của anh, không phải tự nhiên mà họ chết, đây là ngân châm anh đưa cho tôi”.
Trương Trần híp mắt, trong đó có một cây châm đã chuyển sang màu đen. Điều này chứng tỏ có một người bị trúng độc mà chết!
“Quả đúng là người chết vì tiền, chim chết vì mồi mà. Đám này đúng là người sau tàn nhẫn hơn kẻ trước!”, ánh mắt Trương Trần trở nên cực kỳ lạnh lùng.
“Tôi hoài nghi là có thể những người này bị giết chết bởi một kẻ bị sai khiến, mục đích thứ nhất là để tập đoàn Mạt Lâm trở thành mục tiêu của dư luận, như vậy sẽ làm tập đoàn Mạt Lâm tổn thất nặng nề, thứ hai, mấy người này sẽ nhận được không ít lợi ích”, Trương Trần bình tĩnh nói.
“Đáng chết, không ngờ mấy người này lại ghê tởm đến thế!”, Triệu Chí Hào siết chặt nắm đấm, loại thủ đoạn này mà Bạch Thu Nghiệp cũng có thể nghĩ ra được, quả không hổ là ông trùm tàn ác của thành phố Trường Minh.
“Triệu Chí Hào, đây là Hoài Bắc, dù quyền lực của Vu Ấu Hoa có lớn đến thế nào thì cũng không thể một tay che trời. Ông dùng các mối quan hệ của mình để điều tra hai gia đình này và các thứ như thẻ ngân hàng, sau đó bảo người đến hiện trường khám nghiệm thi thể, còn tôi ở đây phụ trách câu giờ!”
“Được, tôi hiểu rồi!”, Triệu Chí Hào gật đầu, không dám chậm trễ. Vì quá thu hút sự chú ý nên ông ta chỉ có thể giao việc cho cấp dưới đáng tin của mình đi làm.
“Các vị yên tâm, chúng tôi tuyệt đối sẽ không trốn tránh trách nhiệm. Tôi xin hỏi trước, hôm qua tập đoàn Mạt Lâm vẫn trong trạng thái đóng cửa, người nhà các vị đi làm vào ngày nào?”, Trương Trần quay lại hiện trường, bắt đầu câu giờ.
“Cậu có ý gì, người đã chết rồi mà còn truy cứu đi làm vào ngày nào à?”, một người đàn ông ba mươi tuổi chất vấn.
“Tôi chỉ hỏi thôi, kiểm tra ngày tháng để phạt nặng nhân viên quản lý nhà ăn. Anh cũng không mong em trai mình chết mà không rõ nguyên nhân chứ?”, Trương Trần không hoảng loạn nói.
Dưới sự câu giờ của Trương Trần, thời gian dần trôi qua, cuối cùng tiếng xe cảnh sát vang lên, một nhóm cảnh sát đến phong tỏa hiện trường, ngay cả phóng viên cũng không thể rời đi.
Triệu Chí Hào cũng thở hổn hển chạy đến, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu Trương, mẹ nó, đám người này là một đám khốn nạn!”
“Trong hai người chết đó, một người là Hoàng Xương, một người là Vương Thông. Tạm thời chưa có phát hiện gì trên thi thể Hoàng Xương nhưng Vương Thông đúng là chết vì trúng độc. Tôi đã tìm thấy thuốc độc cực mạnh trong nhà cậu ta, anh của Vương Thông là một con nghiện. Chuyện này khá thú vị đấy!”
Thấy cảnh sát đã đến, người nhà Hoàng Xương và Vương Thông hơi hoảng sợ, họ lớn tiếng nói: “Các người đang làm gì đấy? Không đi bắt người của Mạt Lâm mà đến bắt người bị hại là chúng tôi làm gì”.
“Người bị hại không phải do các người nói là xong, để thể hiện sự công chính, chúng tôi sẽ khám nghiệm tử thi tại hiện trường. Bất cứ ai dám cản trở người thi hành công vụ thì sẽ bị xử lý theo quy định của pháp luật!”, một cảnh sát mắt to mày rậm nghiêm giọng nói, sau đó bảo người giăng dây ngăn lại.
Ngay sau đó, một nhóm người mặc áo blouse chạy đến tiến hành khám nghiệm tử thi.
Quá trình khám nghiệm tử thi rất rườm rà, nhưng nếu nhìn đại khái nguyên nhân cái chết và thời gian thì vẫn có thể suy ra được. Nhưng năm sáu phút sau, họ đã nhận được kết quả.
“Đội trưởng, theo phán đoán sơ bộ thì Vương Thông đã chết vì trúng độc, thời gian tử vong là khoảng mười hai giờ tối qua, không liên quan gì đến nguyên nhân làm việc quá sức. Còn chất độc dẫn đến cái chết khá giống với chất độc được phát hiện tại nhà của Vương Trí – anh của Vương Thông, còn lại cần đợi báo cáo cụ thể mới có thể xác định”.
“Không, không phải tôi, thật sự không phải tôi!”, Vương Trí lập tức lớn tiếng hét.
Thế nhưng không ai quan tâm đến anh ta, vị cảnh sát đó lại nhìn người nhà của Hoàng Xương nói: “Tại sao trong tài khoản của các người đột nhiên có thêm năm triệu? Với số tiền lớn như vậy có thể ngồi tù ít nhất trên hai mươi năm, còn Vương Trí lập tức bị bắt vì là kẻ tình nghi”.
“Không, không phải tôi, tha cho tôi! Có một người tự xưng là Bạch Gia đến tìm tôi. Anh ta nói chỉ cần tôi đưa chai thuốc đó cho em trai tôi uống, sau đó đến tập đoàn Mạt Lâm gây sự thì anh ta sẽ cho tôi mười triệu!”, Vương Trí hoảng sợ, đối mặt với đám cảnh sát nghiêm nghị, anh ta không cẩn thận nói hết ra.
Mọi người và đám phóng viên tới hóng chuyện đều ngây người, ai mà ngờ sự việc lại xoay chuyển thế này. Ồn ào nửa ngày trời mà cuối cùng lại là một vụ án giết người, đúng là… mất hết lý trí!
“Dẫn đi hết cho tôi!”, vị cảnh sát trưởng đó chán ghét nhìn Vương Trí. Nếu có thể, anh ta rất muốn đánh cho tên này một trận. Chỉ vì tiền mà có thể đầu độc chết em trai ruột của mình.
Còn phần Hoàng Xương, tạm thời vẫn không thể tra ra được nguyên nhân tử vong ngay nhưng có thể kết luận không phải bị trúng độc, nguyên nhân cụ thể vẫn phải từ từ điều tra.
“Chúng tôi nhất định sẽ cho mọi người một lời giải thích về chuyện này, mong mọi người và tập đoàn Mạt Lâm giám sát, chúng tôi đảm bảo sẽ làm minh bạch”, cảnh sát đó nói một câu, sau đó dẫn người rời đi.
Những gì xảy ra ở đây gần như được các phóng viên đăng tải lên mạng với tốc độ thần tốc. Chưa đầy hai tiếng chuyện này đã leo lên top 1 hot search, vượt cả chuyện mập mờ của một chàng trai trẻ và một cô gái gần đây.
Nhưng cái hot search này chỉ đứng đầu chưa đầy hai mươi phút thì biến mất như đá chìm xuống đáy biển.
…
“Vô dụng, mẹ nó, đồ vô dụng, ông làm việc thế đấy hả?”, trong câu lạc bộ ngầm ở thành phố Trường Minh, Nhiễm Minh Nhật tức giận tát Bạch Thu Nghiệp một bạt tai.
Do tay của hắn vẫn chưa lành nên lập tức hít một hơi khí lạnh vì quá đau, sau đó bắt đầu dùng chân đạp đối phương.
Dù hắn đã ra tay gỡ hot search kia xuống nhưng chuyện cũng đã xảy ra rồi. Trên đời này làm gì có bức tường nào kín gió, chẳng quả tốc độ truyền đi chậm hơn một chút thôi!
Bạch Thu Nghiệp cũng không dám đánh trả, chỉ có thể chịu đựng.
“Cậu Nhiễm đừng nóng ruột! Dù mọi chuyện đã vậy nhưng như thế cũng đã đủ cho tôi can thiệp vào tiếp tục chặn họ lại một khoảng thời gian nữa. Tôi tra ra được ba ngày sau tập đoàn Mạt Lâm phải giao số hàng gần nhất nhưng bây giờ họ không đủ số lượng nên tôi đã niêm phong hắn ta ba ngày!”, Vu Ấu Hoa bình thản nói.
Chương 128: Mạt Lâm phải sập
“Không, chỉ như thế thôi thì vẫn chưa đủ, tôi muốn Mạt Lâm không thể vực dậy được, hai tên chó chết là Trương Trần và Triệu Chí Hào phải ăn cơm tù hàng chục năm, đây chính là kết cục khi đối đầu với Nhiễm Minh Nhật này!”
Nhiễm Minh Nhật nắm chặt bàn tay, giọng nói trầm thấp phát ra qua khóe môi, nỗi nhục mà hắn đã phải chịu đựng đâu thể xóa bỏ dễ dàng như thế được?
“Vậy cậu chủ Nhiễm, cậu muốn làm gì?”, Vu Ấu Hoa vội vàng hỏi.
“Niêm phong xưởng sản xuất của bọn họ, khiến bọn họ không thể vận hành được, chuyện ngày hôm nay cũng phải điều tra lại”.
“Được”, Vu Ấu Hoa gật đầu.
“Bạch Thu Nghiệp, chuyện này cần ông phối hợp, nếu không xử lý ổn thỏa thì ông cũng không cần tồn tại trên thế giới này nữa!”, Nhiễm Minh Nhật nói bằng giọng lạnh lùng.
“Vâng, tôi hiểu rồi”, Bạch Thu Nghiệp hơi run rẩy, ông ta không dám chần chừ, lập tức đi xử lý.
“Vu Ấu Hoa, còn cả Chu Nhân Kiệt nữa”, Nhiễm Minh Nhật liếc mắt sang, nói: “Các ông có muốn lấy được phương thuốc của công ty Mạt Lâm không?”
Thình thịch!
Trái tim hai người kia run lên, bọn họ nhìn nhau, đồng thời nhìn thấy khát vọng trong mắt nhau, đó không chỉ là một phương thuốc, mà còn đại diện cho lợi ích khổng lồ.
Đừng nói là bọn họ, cho dù tính cả Long Quốc, cho dù là những gia tộc quyền lực ở thủ đô, ai mà chẳng muốn có được nó?
Tất cả đều là tiền của bất tận!
“Có!”, Chu Nhân Kiệt gật đầu thẳng thừng, cho dù y thuật của ông ta khá tốt thì vẫn chưa đạt tới trình độ tự điều chế ra phương thuốc, nhiều nhất là ông ta chỉ kế thừa trí tuệ của các bậc tiền bối Trung y, còn việc sáng tạo ra thì thực sự là quá khó khăn.
Vu Ấu Hoa cũng gật đầu, mặc dù thân phận của ông ta hơi mẫn cảm, nhưng người chết vì tiền, chim chết vì thức ăn, chỉ một triệu là có thể làm anh giết em trai, vậy nên lợi ích lớn thế này đủ để mạo hiểm.
“Được lắm”, Nhiễm Minh Nhật cười lạnh một tiếng rồi nói tiếp: “Vừa hay bọn họ có hai phương thuốc, các ông mỗi người đại diện cho một cái, nhà họ Nhiễm tôi chỉ chia phần trăm, nơi này vẫn là do các ông làm chủ!”
“Nhưng, nhưng cho dù chúng ta lấy được thì cũng không hợp pháp, hơn nữa Bạch Thu Nghiệp thì sao?”, Chu Nhân Kiệt hỏi dò.
“Tôi sẽ tìm người nghĩ cách về mặt pháp luật, Bạch Thu Nghiệp thì chỉ là một con chó vô dụng, chuyện đơn giản như vậy mà còn làm hỏng, ông ta chỉ xứng gặm xương thôi!”
“Sao? Chẳng lẽ ông Chu chịu nhường lợi ích của mình cho ông ta hả?”, Nhiễm Minh Nhật cười nói.
“… Cậu chủ Nhiễm nói rất đúng, ông ta gặm xương là được rồi!”, Chu Nhân Kiệt vội vàng nói.
“Ha ha ha, nói được lắm, lợi ích nằm đó rồi, nhà họ Nhiễm sẽ không bạc đãi hai ông, hiện tại chính là lúc để các ông góp sức. Chó không thể so với người được, tôi cũng tin tưởng thực lực của hai người!”
Trái tim Chu Nhân Kiệt và Vu Ấu Hoa đập thình thịch, Nhiễm Minh Nhật tự tin như thế thì hiển nhiên là đã có sách lược, bọn họ cũng không cảm thấy lạ, dù sao các mối quan hệ của Nhiễm Minh Nhật ở Nam Sơn rộng hơn sự tưởng tượng của bọn họ nhiều.
“Xin cậu hãy ra lệnh”, Chu Nhân Kiệt vội vàng nói tiếp.
Nhiễm Minh Nhật hài lòng gật đầu, trong mắt lóe lên sự tàn nhẫn, nói một cách lạnh lùng: “Các ông hãy nói phương thuốc là của các ông, tôi đã giao một số tư liệu cho một đội ngũ luật sư hàng đầu của Long Quốc, bọn họ có thể giúp các ông. Vu Ấu Hoa, chuyện ông cần làm là đánh sập Mạt Lâm cho tôi, bất kể dùng cách gì!”
“Tôi hiểu!”, Vu Ấu Hoa gật đầu nói: “Tôi sẽ đi làm ngay!”
…
Sáng sớm hôm sau, xưởng thuốc của tập đoàn Mạt Lâm đang vội vàng vận hành.
Các công nhân chuyên nghiệp đi tới đi lui kiểm nghiệm thuốc thành phẩm. Triệu Chí Hào giám sát các công việc đâu ra đấy, xoa đôi mắt khô khốc của mình. Đêm qua ông ta không ngủ chút nào, vẫn luôn ở đây giám sát.
Đến ngày hôm nay, còn bốn mươi tám tiếng nữa là tới thời hạn giao hàng, hàng của bọn họ còn thiếu khá nhiều, cho dù vận hành suốt bốn mươi tám tiếng liên tục thì cũng chỉ có thể nói là miễn cưỡng kịp giờ.
Vậy nên nơi này không thể xảy ra chuyện gì được, ông ta nhất định phải đích thân giám sát.
“Thông báo thêm thực phẩm cho mọi người, tăng gấp đôi lượng thịt, trứng cũng tăng thêm một ít!”, Triệu Chí Hào sai sử.
“Vâng, nhưng Tổng giám đốc đã thức suốt đêm rồi, hay là ông đi nghỉ ngơi một lát, có chuyện gì tôi sẽ gọi cho ông ngay?”, thư ký của Triệu Chí Hào nói trong sự lo lắng.
“Vậy được rồi”, Triệu Chí Hào cũng cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Ông ta không ăn cơm mà tới phòng nghỉ một mình, nhưng còn chưa vào phòng thì những tiếng ồn ào hỗn loạn đã vọng tới.
“Tổng giám đốc, Tổng giám đốc, không hay rồi!”, lúc này, thư ký của Triệu Chí Hào vừa thở hổn hển vừa chạy tới, hoảng hốt nói: “Tổng giám đốc, bên ngoài, bên ngoài có rất nhiều cảnh sát, bọn họ bao vây xưởng của chúng ta, nói là muốn tìm ông!”
“Sao lại vậy?”, Triệu Chí Hào nhíu mày, xưởng thuốc này mới được gỡ niêm phong bảy, tám ngày, bây giờ lại tới nữa hả?
“Người cầm đầu là ai?”, Triệu Chí Hào vội vàng hỏi.
“Tôi, tôi không biết!”
“Tôi đi xem sao, cậu liên lạc với cậu Trương đi!”, Triệu Chí Hào vừa nói vừa sải bước ra ngoài.
Tất cả các công nhân trong xưởng thuốc đều bị dồn vào một nơi, những người kia được trang bị súng ống đầy đủ, nét mặt nghiêm túc.
Cửa phòng làm việc đã bị dán giấy niêm phong, chứng tỏ xưởng thuốc của bọn họ lại bị niêm phong rồi!
Ở cửa phía đông của xưởng, có vô số phóng viên đứng bên ngoài.
“Chuyện gì thế này? Các người phải cho tôi một lời giải thích, nếu không tôi sẽ không bỏ qua đâu!”, Triệu Chí Hào sầm mặt nhìn người đàn ông trung niên cầm đầu, với cách ăn mặc này thì chắc hẳn ông ta là thủ lĩnh ở đây.
“Ông là Tổng giám đốc Triệu Chí Hào đúng không? Chúng tôi nhận được tin xưởng thuốc của các ông bị nghi ngờ dùng dược phẩm kém chất lượng để kiếm lời. Để tránh lưu thông ra thị trường và gây nên hậu quả không thể cứu vãn được, chúng tôi yêu cầu các ông ngừng kinh doanh để kiểm nghiệm lại thành phần dược phẩm!”
“Đây là giấy truyền lệnh được cấp trên phê chuẩn!”, nói xong, người đàn ông trung niên lấy một văn bản ra đưa cho Triệu Chí Hào.
Sắc mặt của Triệu Chí Hào âm trầm tột độ, đúng là trước kia ông ta từng làm không ít chuyện mờ ám, nhưng vì sự ảnh hưởng của Trương Trần nên tập đoàn Mạt Lâm này còn sạch hơn cả mông con gái!
Ông ta liếc mắt nhìn, người ký tên trong giấy truyền lệnh chính là Vu Ấu Hoa.
“Chứng cứ đâu?”, Triệu Chí Hào lạnh lùng hỏi.
“Bởi vì hiện tại chưa có chứng cứ cụ thể nên chúng tôi mới thông báo cho ông với thân phận là kẻ tình nghi, nếu không thì đã chẳng khách khí như thế. Hơn nữa chuyện này khác với những vụ án hình sự bình thường khác, ông cũng có thể thuê luật sư!”
“Được, các người được lắm, nếu kết quả điều tra là Mạt Lâm bị oan, vậy thì các người phải chịu trách nhiệm về những tổn thất kinh tế, nếu không chúng ta gặp nhau trên tòa!”, dứt lời, Triệu Chí Hào không nói thêm gì nữa, ngoan ngoãn lên xe cảnh sát.
Ông ta biết hiện tại phản kháng cũng vô dụng, Vu Ấu Hoa đã lên tiếng thì sẽ không có chuyện những người này về tay không.
…
Sân bay Hoài Bắc, Nhiễm Minh Nhật và Vu Ấu Hoa đang chờ ở một nơi kín đáo, Chu Nhân Kiệt thì đứng trên lối đi đợi người. Rốt cuộc cũng có một người đàn ông đi về phía này, Chu Nhân Kiệt so sánh với ảnh chụp rồi vội vàng bước tới đón tiếp.
“Cậu chủ Nhiễm, đội ngũ luật sư của cậu tới rồi, Triệu Chí Hào cũng đã bị bắt, chẳng bao lâu nữa là sẽ tới lượt ông chủ Mạt Lâm!”, Vu Ấu Hoa nói nhỏ.
“Tốt, cầm chân hắn một lúc, đợi hắn ra là sẽ phải nhận đơn kiện, khiến Mạt Lâm đang từ từ đi lên ấy biến mất trong dòng chảy lịch sử đi!”
Cách đó không xa, Chu Nhân Kiệt dẫn người vừa đón đi về phía này. Nhiễm Minh Nhật cười nói thân thiết: “Chào luật sư Chu!”
Người được gọi là luật sư Chu gật đầu nói thẳng: “Không ai dám khẳng định chắc chắn một trăm phần trăm, cho dù cậu đã đưa ra một số thứ khá quan trọng thì tôi cũng chỉ dám chắc khoảng tám mươi phần trăm mà thôi!"
Lông mày của Nhiễm Minh Nhật hơi nhíu lại, nhưng rồi nhanh chóng giãn ra, hắn ta cười nói: “Cứ theo quy củ cũ, lần này thắng thì ông sẽ có hai phần trăm cổ phần Mạt Lâm, nếu thua thì vẫn có hai triệu!”
“Vậy chúng ta lên đường đi, tôi cũng muốn xem thử người dám tự xưng là đội ngũ luật sư số một Giang Lăng có thực lực gì!”, luật sư Chu mỉm cười nói.
…
Trong căn phòng trên tầng cao nhất của khách sạn, Trương Trần đang ăn sáng thì nghe thấy tiếng gõ cửa. Anh bước ra cửa xem, ngạc nhiên nói: “Tiểu Vương?”
“Cậu Trương!”, người tới là cảnh vệ của Trần Bắc Vọng – Tiểu Vương. Sau khi chào hỏi, anh ta nói: “Phương thuốc của cậu đã được đưa đi kiểm nghiệm, người bên đó cũng đã tới đây rồi, bây giờ cậu qua đó với tôi đi!”
“Nhưng không chắc chắn lắm đâu”, Tiểu Vương do dự một lát rồi nhắc nhở.
Trương Trần gật đầu, anh không nói gì, đi theo Tiểu Vương rời khỏi khách sạn.
“Rầm!”, bọn họ mới đi chưa đến mười phút thì cửa phòng bỗng bị đá tung ra, một nhóm người được võ trang đầy đủ xông vào.
Bọn họ nhanh chóng lục soát cả căn phòng một lượt rồi lấy bộ đàm ra nói: “Sếp, nơi này không có người, chăn vẫn còn ấm, trên bàn có bữa sáng chưa ăn xong, đoán chừng mới đi chưa đến mười phút!”
“Được, tôi hiểu rồi!”
Người dẫn đầu tắt bộ đàm đi rồi nói: “Tiếp tục đuổi theo!”
…
Trong cục cảnh sát, Triệu Chí Hào bước ra với vẻ mặt âm trầm. Ông ta chỉ bị hỏi vài vấn đề mang tính tượng trưng, sau đó bọn họ không còn lý do gì để giữ ông ta lại nữa, dù sao hiện tại cũng không có đủ chứng cứ.
Vừa ra ngoài thì Triệu Chí Hào đã cảm thấy nhức đầu. Vô số phóng viên đã chờ sẵn ở đây, thấy Triệu Chí Hào ra là bọn họ lập tức ùa tới như một đàn châu chấu, dáng vẻ điên cuồng ấy như muốn mổ bụng Triệu Chí Hào ra nghiên cứu vậy.
“Thưa ông Triệu Chí Hào, có người tung tin nói rằng các ông đã lấy cắp phương thuốc của ông Chu Nhân Kiệt nổi tiếng trong ngành y ở Hoài Bắc, xin hỏi ông có cái nhìn thế nào về chuyện này?”
“Ông Triệu, lần này các ông có lòng tin là sẽ thắng kiện không? Nghe nói vụ kiện lần này có đội ngũ luật sư hàng đầu của thủ đô, đi đầu là luật sư Chu, không biết ông thấy thế nào?”