Dù nói như vậy nhưng Phương Thủy Y vẫn cảm thấy rất hổ thẹn.
Chuyện này rõ ràng khác biệt quá lớn, dù mang danh là vợ Trương Trần cũng cảm thấy vô cùng mất mặt.
Nhưng, sau tất cả, cô vẫn nên đích thân nói một câu xin lỗi với Trương Trần.
Phương Thủy Y nghĩ một hồi rồi tự gật đầu, sau đó lau người cho Trương Quốc Hồng và rời khỏi bệnh viện.
“Alo, Viên Viên à?”, Phương Thủy y ngồi trong xe gọi điện cho Chu Viên Viên.
“Trương Trần có ở chỗ cậu không?”
“Lát nữa mình sẽ tới”.
Khi Phương Thủy Y tới thì Trương Trần và Chu Viên Viên đang bắt mạch cho bệnh nhân, sau khi khám xong cho bệnh nhân cuối cùng Chu Viên Viên mới rảnh tay cười nói: “Sao cậu không trực tiếp gọi cho người ta luôn?”
“Mình, giống nhau cả mà!”, Phương Thủy Y trả lời cho có.
“Sao mà giống nhau được, cậu là vợ của anh ấy chứ đâu phải mình!”, Chu Viên Viên nói bóng nói gió.
Cô ta biết rõ thân phận và tài năng của Trương Trần nhưng không tiện nói ra.
Phương Thủy Y cứng họng, lúc này Trương Trần cũng xong việc đi tới chỗ hai người.
Anh là bác sĩ, rất nhạy cảm với trạng thái của người khác, vì vậy vừa vào đã chú ý tới khuôn mặt ửng hồng của Phương Thủy Y.
“Là ai lại đánh em vậy?”, Trương Trần hỏi thẳng.
Chu Viên Viên nghe vậy cũng cẩn thận quan sát gương mặt Phương Thủy Y, phát hiện có chỗ kì lạ.
“Không, không có gì đâu!”, Phương Thủy Y trả lời qua loa.
“Nhìn dấu vết còn in lại trên mặt, chắc là do con gái đánh rồi”, Trương Trần tiếp tục nói.
“Thủy Y, có gì thì cậu cứ nói ra đi, chứ cứ giấu giếm thế này ai mà biết được!”, Chu Viên Viên không nhịn được nói.
Bị Trương Trần và Chu Viên Viên tra hỏi, Phương Thủy Y mới ấp úng nói: “Mẹ của Mạnh Thanh Vân tới rồi...”
Phương Thủy Y kể lại toàn bộ mọi chuyện trên sân thượng: “Anh có biết Mạnh Thanh Vân đang ở đâu không? Nếu mẹ của Mạnh Thanh Vân biết xích mích giữa hai người, bà ta chắc chắn sẽ tới tìm anh”.
“Anh không biết, bà ta có tìm anh cũng vô dụng!”, Trương Trần nhún vai, tất nhiên cũng sẽ không nói ra chuyện anh đã phế đi Mạnh Thanh Vân rồi quẳng ở xó xỉnh nào rồi.
Phương Thủy Y gật đầu, sau đó tỏ vẻ khiêm nhường, ngại ngùng nói: “Trước kia là tôi đã hiểu lầm anh, anh đừng giận nha!”
“...”, nhìn vẻ mặt đáng thương của Phương Thủy Y, dù Trương Trần không yêu cô, nhưng một khi con gái bày ra bộ mặt này, bao giờ cũng khiến người ta cảm thấy thương hại.
“Không cần nói nhiều nữa sau này nghe lời anh là được rồi!”, Trương Trần bất lực nói.
“Vậy, anh có quen Trương thần y không, cũng chính là ông chủ của Mạt Lâm ấy?
“Quen chứ, nếu không sao có thể mời người ta tới!”
Chu Viên Viên khó hiểu nhìn vẻ mặt nói dối không chớp mắt của Trương Trần, sau đó lè lưỡi, ngồi sang bên cạnh mà không nói gì nữa, cô ta không hiểu, thành tựu của Trương Trần lớn như vậy, tại sao lại không nói cho Phương Thủy Y biết?
Nhưng nghĩ đến lần trước, Trương Trần từng vô ý nói hớ là anh sẽ không ở lại Hoài Bắc, thậm chí ở lại Giang Lăng một thời gian dài anh còn bắt đầu thấy thích, có lẽ Trương Trần còn có chuyện quan trọng cần làm.
“Thế sao anh không nói sớm, anh mà nói sớm thì tôi cũng không phải mất mặt như vậy rồi”, Phương Thủy Y oán trách nói: “Nếu anh đã quen biết người ta thì nói giúp tôi một tiếng cảm ơn với người ta, nghe nói bệnh viện miễn phí toàn bộ chi phí là vì nể mặt người ta”.
“Còn nữa, sao anh lại quen người ta, số tiền viện phí đó anh lấy ở đâu ra?”
Phương Thủy Y lần lượt nói hết thắc mắc trong lòng ra.
Chu Viên Viên phì cười, bĩu môi nhìn Trương Trần, cô ta muốn xem xem Trương Trần làm sao lấp liếm lời nói dối này thành công.
“Chuyện này à?”, Trương Trần vẫn rất bình tĩnh nói: “Em biết anh và Trương thần y đó đều là bác sĩ Đông y mà, vì vậy vô tình bọn anh cũng có rất nhiều quan điểm giống nhau, cũng có thể nói là tri âm tri kỉ”.
Phương Thủy Y không quá nghi ngờ lời nói của Trương Trần, suy cho cùng, nếu không phải như vậy thì sao Trương Trần có thể mời được người ta tới cơ chứ!
Cô chân thành nói: “Vậy anh phải cố gắng học hỏi người ta đấy, sau này khi đạt được thành tựu nhất định rồi sẽ không còn ai dám mỉa mai anh nữa”.
“... Được!”, Trương Trần bất đắc dĩ gật đầu.
“Vậy anh có thể giới thiệu ông chủ Mạt Lâm với tôi không?”
“Em thích người ta à?”
“Tôi chỉ muốn nói một câu cảm ơn với người ta, cả mấy triệu tiền viện phí cũng không cần thì ít ra cũng nên tặng người ta cái gì chứ, đây cũng là phép lịch sự tối thiểu thôi”.
“Không cần đâu, cậu ấy nói không cần cảm...”, Trương Trần lắc đầu nói.
“Được rồi Thủy Y, mấy chuyện này cứ giao cho cánh đàn ông bọn họ đi, nếu đã là bạn bè với nhau, Trương Trần chắc chắn tự có cách xử lý của mình”, cuối cùng Chu Viên Viên cũng không ngồi xem kịch nữa mà ra tay dàn xếp giúp Trương Trần.
Ông chủ Mạt Lâm chính là Trương Trần, người đang ngồi lù lù trước mặt Phương Thủy Y, còn giới với thiệu cái gì nữa chứ?
Phương Thủy Y gật đầu, đồng thời cũng nhớ ra gì đó: “Mấy hôm nay mẹ tôi cũng khỏe hơn nhiều rồi, anh tới tỉnh An Hoa với tôi một chuyến nhé”.
“Gần đây tôi không liên lạc được với ông ngoại, điện thoại của ông lúc nào cũng trong trạng thái tắt máy nên tôi thấy hơi lo”.
“Không thành vấn đề”, Trương Trần gật đầu.
“Vậy tôi về trước nhé, hai người cứ làm việc của mình đi”, Phương Thủy Y nói xong liền rời đi.
...
Tại nhà họ Trương ở tỉnh An Hoa, ông cụ Trương uể oải ngồi trong sân, trông ông ta già hơn trước nhiều, nét hồng hào trên mặt cũng không còn nữa.
Ông ta đang ngồi trong sân thở dài, đột nhiên quản gia bưng một cái đĩa tới.
“Ông chủ, ăn chút gì đi đã”, quản gia nói.
“Haha, ông chủ, bây giờ tôi vẫn còn là ông chủ sao?”, ông cụ Trương nhìn lão Bình nói.
Lão Bình cũng thở dài, bất lực nói: “Người của gia tộc đó ở thủ đô tới rồi, dù ông chủ có phản kháng, cũng không thay đổi được gì đâu, sức khỏe quan trọng hơn, ông chủ ăn chút gì đi đã”.
Lúc trước gia tộc mà Mạc Khai Sam dựa vào đó, không biết tại sao giờ lại tới nhà họ Trương, nhưng trước mặt người ta nhà họ Trương căn bản chẳng là cái thá gì, vì vậy về sau, gia tộc đó đã trực tiếp hạ chức Trương Khánh Long, cho bà cụ Trương lên quản lý gia tộc.
Trong này đã xảy ra chuyện gì, đạt đến thỏa thuận gì, lão Bình không rõ, nhưng ông ta biết, nhà họ Trương này đã không còn được như trước nữa rồi.
Từ đó trở đi, một số gia tộc coi nhà họ Hàn là gia tộc đứng đầu đã lần lượt bắt đầu hành động, nhưng Trương Khánh Long lại chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn.
“Bọn họ... bọn họ căn bản không hề hiểu thằng nhóc đó!”, Trương Khánh Long bất lực lắc đầu, nếu đám người đó biết được thế lực của Trương Trần, không biết sẽ nghĩ thế nào. Đặc biệt là lần hành động này của gia tộc đó, bề ngoài thì giúp Mạc Khai Sam ra mặt nhưng nhìn những gì mà nhà họ Trương đã làm, có thể thấy bọn họ rõ ràng là đang mưu tính tập đoàn Mạt Lâm của Trương Trần.
“Lão Bình, tình hình bên phía Hoài Bắc thế nào rồi?”
“Ông chủ, tôi cũng không để ý tình hình bên đó lắm, ông cũng biết tôi chỉ cần sơ hở một chút, e là người đưa cơm mỗi ngày cho ông cũng bị đổi luôn đấy!”, lão Bình cười khổ lắc đầu.
Mấy năm nay, lão Bình chỉ nghe lời Trương khánh Long, ông ta cũng là người thân cận nhất của Trương Khánh Long. Nhưng cũng chính vì điều này, vì Trương Khánh Long bị giam lỏng ở đây, địa vị của ông ta ở nhà họ Trương cũng tuột dốc không phanh, không dám ho he gì.
“Có mang theo điện thoại không, gọi giúp tôi một cuộc điện thoại”, Trương Khánh Long suy tư một lát cuối cùng vẫn quyết định sẽ nói cho Trương Trần biết về tình hình ở đây.
Bây giờ nhà họ Hàn và nhà họ Hoàng đã phái người tới Hoài Bắc rồi, ông ta cũng phải nhắc nhở để Trương Trần có sự chuẩn bị.
“Ông chủ, bây giờ ông có gọi cho ai cũng vô dụng, hay là bỏ đi thôi!”, lão Bình lắc đầu, ông ta biết rõ mỗi quan hệ cũng như bạn bè của Trương Khánh Long, nhưng trong đó không ai có thể đối đầu với gia tộc kia.
“Ông không cần quan tâm nhiều làm gì, tôi tự có tính toán của mình”, Trương Khánh Long nghiêm mặt, lão Bình bất lực lấy điện thoại của mình ra, nhỏ giọng nói: “Ông chủ, ông phải cẩn thận đấy”.
“Được rồi, ông đứng đợi ở đây, tôi vào phòng trước”.
Trương Khánh Long vẫy tay rồi một mình yếu ớt bước vào phòng, lấy tờ giấy ghi lại số của Trương Trần ở trên bàn lên.
“Tút tút tút”, chỉ trong nháy mắt, đầu bên kia đã truyền đến giọng Trương Trần: “Alo, ai vậy?”
“Ơ, ông cụ Trương đấy à?”, Trương Trần hơi bất ngờ, anh không nghĩ Trương Khánh Long lại gọi cho mình.
“Trương Trần, tôi biết cậu có thực lực, tập đoàn Lâm Mạt chắc cũng là của cậu nhỉ, cậu hãy nghe cho kĩ những lời tôi chuẩn bị nói”.
Vẻ mặt Trương trần nghiêm túc: “Ông nói đi”.
“Tôi hỏi cậu trước, gia đình Thủy Y bên Hoài Bắc thế nào rồi?”
“Trương Quốc Hồng bị người ta đánh lén, chỉ bắt được hai nghi phạm, tôi nghi ngờ là do người của nhà họ Hàn làm”, Trương Trần không giấu giếm, trực tiếp nói.
“Vậy thì đúng là người nhà họ Hàn làm rồi, bây giờ ông già này bị mất quyền lực rồi, nhà họ Trương của tôi cũng không còn tiếng nói nữa, cậu nhất định phải hết sức cẩn thận đấy, nhà họ Điền ở thủ đô cũng ra tay rồi”.
“Mục đích thật sự của nhà họ Điền có lẽ là tập đoàn Mạt Lâm của cậu, tất nhiên tôi cũng không phải là đoán mò, cậu nên chú ý một chút”.
“Tôi biết rồi”, Trương Trần gật đầu.
“Còn nữa, chuyện quan trọng nhất là, một số người của nhà họ Hàn đã phái người tới chỗ cậu rồi, cậu bảo vệ gia đình Thủy Y nhé, ông già này giờ cũng lực bất tòng tâm rồi, có muốn liều mạng cũng không được”.
Giọng nói Trương Khánh Long có chút bất lực, người từng oai phong một thời như ông ta tới lúc già lại gặp phải chuyện như thế này, con cháu nhà họ Trương cũng chẳng còn ai nghe theo lời ông ta nữa.
Chuyện này bảo ông ta sao mà không đau xót cho được?
“Cái gì? Nhà họ Hàn đã phái người tới rồi, từ lúc nào?”, Trương Trần vô cùng kinh ngạc, nếu nhà họ Hàn ném đá giấu tay thì đúng là khó mà phòng bị.
Dù là cạnh tranh trong kinh doanh hay ân oán cá nhân, ai cũng được, đao thật thương thật thì không sao nhưng kiêng kị nhất là mấy kiểu ném đá giấu tay.
Đến hổ còn có lúc ngủ gật nữa là, ai có thể đảm bảo bản thân không có sơ hở suốt 12 tiếng đồng hồ. Huống hồ Trương Trần cũng không có phòng bị quá nhiều ở cái đất Hoài Bắc này.
“Từ tối qua, tôi cũng chỉ biết có vậy thôi”, ông cụ Trương nói.
“Được, tôi biết rồi, tôi sẽ sắp xếp ngay”, Trương Trần gật đầu.
Chương 154: Thằng đó phải chết
Trương Trần tắt máy, anh lập tức gọi cho Triệu Chí Hào, nhưng vừa ấn gọi thì Triệu Chí Hào đã xông vào.
"Cậu Trương, xảy ra chuyện lớn rồi, đi mau!", Triệu Chí Hào cuống cuồng hô lên.
"Nói từ từ thôi", trong lòng Trương Trần cảm thấy nặng nề. Nghĩ tới câu nói của Trương Khánh Long, anh loáng thoáng có dự cảm chẳng lành.
"Vậy được, cậu đừng kích động nhé..."
Triệu Chí Hào cảnh báo trước rồi mới nói: "Phương Thủy Y bị tai nạn giao thông, có vẻ như không thể sống được nữa, bây giờ Tôn Khuê Sơn đã tới đó rồi, ở ngay đường Thương Lĩnh".
"Đường Thương Lĩnh?", Trương Trần sửng sốt, nơi đó nằm ngay cạnh phòng khám của Chu Viên Viên, thế có nghĩa là Phương Thủy Y rời khỏi đó thì bị tai nạn?
"Chu Viên Viên, chuẩn bị kim và dụng cụ cấp cứu!", Trương Trần không thể bình tĩnh được nữa, anh hét lên thật to.
Mọi người cuống quýt lên xe, sau đó đi tới đường Thương Lĩnh.
Trên đường Thương Lĩnh, chiếc Audi A4 hứng lấy màn sương mù, một cô gái nằm trên mặt đất cách đó không xa, xung quanh toàn là máu tươi đỏ sẫm.
Đằng xa vang lên tiếng xe cứu hỏa, xe cứu thương và xe cảnh sát.
Một nhóm người qua đường đứng xem cách đó không xa. Xung quanh Phương Thủy Y toàn là máu tươi, nhìn thấy cảnh này, dù có ngốc đến mấy thì cũng biết tình hình không ổn, máu chảy nhiều quá rồi.
Đợi đến khi đám Trương Trần chạy tới, Tôn Khuê Sơn lập tức bước tới nói: "Cậu Trương, đã bắt được kẻ tình nghi, nghe nói tên đó lái xe khi đã uống rượu, đồng thời cũng sẵn sàng chịu trách nhiệm về chuyện này!"
Tôn Khuê Sơn chỉ vào người đàn ông râu quai nón đang bị khống chế cách đó không xa. Gã đứng nhởn nhơ ở đó, nhìn Phương Thủy Y hấp hối trên mặt đất với vẻ mặt tỉnh bơ.
"Chó chết!", Trương Trần buột miệng mắng, nếu không có cuộc điện thoại của Trương Khánh Long thì rất có thể anh cũng tin rằng đây chỉ là một sự cố.
"Tôi không cần biết thằng đó là ai, nó phải chết!", Trương Trần lạnh lùng nói, đôi mắt chứa đầy tia máu.
"Được!", Tôn Khuê Sơn nhìn vào ánh mắt khát máu của Trương Trần, ông ta gật đầu nói: "Tôi sẽ chuẩn bị ngay".
"Viên Viên, chuẩn bị kim!", Trương Trần nói rồi vội vàng chạy về phía Phương Thủy Y.
Lúc này, xe cứu thương đã tới gần. Một nhóm y tá tưởng Trương Trần là người nhà và đang bị sốc, bọn họ lập tức đứng sát vào nhau ngăn cản anh: "Anh à, chúng tôi là nhân viên chuyên môn, anh phải tin tưởng chúng tôi!"
"Cút hết đi cho tôi!", Trương Trần đá văng đám người đó ra, bước tới ôm lấy Phương Thủy Y.
"Đừng sợ, anh tới rồi", Trương Trần xoa mặt Phương Thủy Y. Chu Viên Viên ở bên cạnh chuẩn bị cồn tiêu độc, làm nóng kim châm, chuẩn bị mọi thứ chờ Trương Trần sử dụng.
"Trương, Trương Trần...", Phương Thủy Y nhìn Trương Trần bằng ánh mắt bình tĩnh, miệng cô hộc ra máu tươi liên tục.
"Có, có phải tôi sắp chết rồi không?"
"Em không chết được đâu, có anh ở đây, em sẽ không chết đâu", Trương Trần run rẩy nói, sau đó anh xoay người lại thúc giục Chu Viên Viên: "Mau lên, mau nữa lên!"
Rốt cuộc kim châm cứu cũng được làm nóng xong, Trương Trần chẳng thèm nhìn, anh cầm luôn một cây kim lên rồi bắn ra.
Những cây kim ấy như có sinh mệnh, nghe theo lời chủ nhân đâm vào ngực Phương Thủy Y.
"Tôi cần 108 cây, không được sót một cây nào!", Trương Trần nói.
Chu Viên Viên làm nóng kim, Trương Trần ở bên cạnh châm cứu.
Chỉ cần là người có kinh nghiệm thì đều có thể nhìn ra được rằng lúc này Phương Thủy Y đang hấp hối, với lượng máu chảy ra thế kia thì chắc chắn nội tạng trong cơ thể đã nát bét rồi, nếu không thì đã chẳng đến mức này.
Cho dù đưa lên xe cứu thương thì có lẽ cũng không cầm cự được đến bệnh viện.
Nhóm bác sĩ y tá nhìn nhau, không ai ngăn cản nữa, dù bọn họ đưa đi thì cũng chỉ có kết cục ấy mà thôi, cần gì phải rước thêm phiền phức vào người.
Một số nhân viên chuyên môn cũng đã phân tích ra vận tốc xe thấp nhất để bị thương như thế này, theo mức độ an toàn của Audi thì ít nhất cũng phải tới 150 km/h.
Phải biết rằng đây là tuyến đường giao thông quan trọng, bình thường lái được đến 60 km/h đã là khó lắm rồi, lái 150 km/h thì khác gì cố ý giết người?
Rốt cuộc 108 cây kim cũng đâm hết vào người Phương Thủy Y, lúc này trông cô như một con nhím.
Trương Trần hít sâu một hơi, bàn tay anh siết chặt lại, sau đó chậm rãi thả lỏng ra, dùng tốc độ chóng mặt làm những cây kim này rung động.
Trong mắt người ngoài thì những cây kim này rung lên cùng một lúc, loáng thoáng có thể nhìn thấy một luồng khí bay lên từ những cây kim ấy.
"Thế này có được gọi là dùng khí điều khiển kim châm không?", Chu Viên Viên trợn tròn mắt nhìn, thao tác này đúng là kỳ diệu, gọi là dùng khí điều khiển kim châm cũng là sỉ nhục thao tác của Trương Trần ấy chứ.
Cùng với sự điều khiển của Trương Trần, cuối cùng máu trên người Phương Thủy Y cũng ngừng chảy.
"Mau, mau lấy bình thở oxy!", nhóm nhân viên cấp cứu đang nghệt mặt ra ở đằng sau, rốt cuộc cũng có một người hoàn hồn lại, vội vàng hô to lên.
"Đừng sợ, em không chết được đâu", Trương Trần đeo ống thở vào cho Phương Thủy Y rồi tiếp tục châm cứu.
Những giọt mồ hôi lớn chừng bằng hạt đậu rơi xuống, Chu Viên Viên ở bên cạnh lau mồ hôi cho Trương Trần.
Một bên khác, Tôn Khuê Sơn đang nói gì đó với một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi.
"Minh Thăng, năm triệu chú có làm không? Đến lúc đó tôi sẽ chăm sóc vợ con chú, đồng thời sẽ đưa con chú tới đại học tốt nhất ở thủ đô, thậm chí có thể ra nước ngoài, nhưng kẻ đã gây tai nạn phải chết!", Tôn Khuê Sơn không vòng vo tam quốc gì cả, ông ta nói thẳng thừng.
"Anh Sơn, các anh có ơn với em, tiền kết hôn khi xưa cũng là do anh Minh bỏ ra, dù anh không cho em tiền thì thằng Minh Thăng này cũng làm!"
"Nói gì vậy, chúng ta là anh em, đều phải kiếm miếng ăn. Chú uống ít rượu, coi như say rượu lái xe, tôi sẽ thuê đội ngũ luật sư tốt nhất, nhưng vẫn là câu nói đó, kẻ gây tai nạn phải chết..."
"Vâng, vậy vợ con em phải trông cậy cả vào anh Sơn rồi!", Minh Thăng gật đầu bước tới trước một chiếc Prado, để chắc chắn hơn, anh ta còn xoắn một cái móc sắt vào thanh bảo hiểm đằng trước.
Bên phía Trương Trần, sau khi châm cứu xong, anh thở phào một hơi, cuối cùng cũng cũng coi giữ được mạng cho Phương Thủy Y rồi.
Thấy tình hình đã ổn định lại, đám nhân viên cấp cứu cũng thở phào nhẹ nhõm. Bởi vì hiện giờ không phải lúc nên bọn họ không hỏi Trương Trần xem vừa rồi anh đã dùng phương pháp gì.
Một nhóm người lập tức chuyển Phương Thủy Y lên xe, đưa cô tới bệnh viện.
Trương Trần nhìn thấy Tôn Khuê Sơn đứng cách đó không xa gật đầu với anh, bèn đi về phía kẻ đã gây ra tai nạn.
"Nhà họ Hàn còn bao nhiêu tên ở đây?", Trương Trần nói.
"Hê hê, mày đoán xem, đoán đúng thì tao sẽ nói cho mày biết", kẻ gây tai nạn cười hê hê.
"Không cần, mày cứ yên tâm chết đi. E là mày không có cơ hội tiêu số tiền mà nhà họ Hàn cho mày rồi! À phải rồi, tốt nhất mày hãy cầu nguyện là mày không có người nhà, nếu không tao sẽ đào cả tổ tiên chúng mày ra!"
Kẻ gây tai nạn thay đổi sắc mặt, Trương Trần tiếp tục nói: "Mày đã được cử tới Hoài Bắc thì chắc phải biết tao là ai. Tao cho mày biết, ông chủ của tập đoàn Mạt Lâm chính là tao, mày nói xem tao có thể làm được điều đó không?"
Lúc này, vẻ mặt của kẻ gây tai nạn biến đổi hẳn, gã hoảng sợ nói: "Quy tắc trong giới là không đụng chạm đến người nhà!"
"Không đụng chạm đến người nhà? Thế vợ tao thì sao?", Trương Trần hừ lạnh một tiếng.
Lúc này, một chiếc Prado đột nhiên lao tới. Trương Trần lùi về sau một bước, chiếc Prado ấy xẹt qua, cách mặt anh chỉ khoảng 1 cm, đồng thời lôi kẻ gây tai nạn đi theo.
Điều kỳ lạ là kẻ gây tai nạn không hề bay ra ngoài, mà chỉ dính chặt vào đầu chiếc Prado.
Phương Thủy Y vừa được đưa lên xe, xe cứu thương còn chưa kịp quay đầu thì mọi người lại kéo nhau xuống dưới.
Đằng trước chiếc Prado có một cái móc sắt, cả cái móc đâm vào ngực kẻ gây tai nạn, bị thương thế này thì đến thần tiên cũng không cứu được.
Một bác sĩ vươn tay ra kiểm tra hơi thở, xác nhận rằng đã tử vong tại chỗ.
Kẻ gây tai nạn thì trợn to đôi mắt, chết mà không hiểu vì sao mình chết.
"Chúng ta về trước đi, đây không phải nơi để nói chuyện", Trương Trần nhìn lướt qua rồi lên xe rời khỏi đó.
Tất cả mọi người vào hết sân sau trong phòng khám của Chu Viên Viên, ngồi trên mấy chiếc ghế nhỏ với vẻ mặt nặng nề. Cảnh tượng này khá hài hước, nhưng không ai có thể cười nổi.
"Xem ra thủ đoạn của tôi mềm mỏng quá nên mấy gia tộc ở tỉnh An Hoa mới bày ra nhiều trò như thế", Trương Trần đằng đằng sát khí.
Lần này Phương Thủy Y suýt thì mất mạng, chẳng khác nào chạm vào chốt nổ của anh, vậy thì cũng phải hứng chịu sự trả thù của anh!
Vẻ mặt của Triệu Chí Hào và Tôn Khuê Sơn cũng khá nghiêm trọng, lần này không còn là đánh đấm suông nữa rồi, bên kia đã nung nấu ý định giết người.
Nếu Trương Trần không có y thuật cao siêu thì e rằng hôm nay Phương Thủy Y sẽ phải đi gặp Diêm Vương mất.
"Cử một nửa số người tới gác ở bệnh viện thành phố, tôi không muốn xảy ra một bất trắc nào nữa. Còn nữa, nếu bắt được người bên tỉnh An Hoa thì tôi chỉ cần thi thể..."
Câu nói của Trương Trần chỉ toàn là sát khí. Trong thời tiết cuối thu như thế này, cả Triệu Chí Hào và Tôn Khuê Sơn đều phải rùng mình, bọn họ biết lần này Trương Trần đã nổi giận thật rồi.
"Cậu Trương cứ yên tâm, tôi đã sắp xếp cả rồi. Những nơi khác thì không dám nói, nhưng ở Hoài Bắc có tôi và Triệu Chí Hào trông coi, sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn nữa đâu", Tôn Khuê Sơn nói.
"Viên Viên, chi bằng cô tạm lánh đi một thời gian, tới nhà họ Tôn tìm Tôn Mỹ Lâm chơi vài ngày chẳng hạn, tóm lại là đừng xuất hiện bên ngoài".
"Được", Chu Viên Viên đáp lại.
Hiện tại Trương Trần đang đón địch bốn phía, anh nhất định phải dàn xếp ổn thỏa tất cả những người bên cạnh mình, không thể phân tâm được nữa.
Nhưng họa vô đơn chí, lúc này chuông điện thoại của Tôn Khuê Sơn lại vang lên.
"Cái gì?"
"Tôi biết rồi!"
"Chuyện gì thế hả?", Trương Trần nói.
"Bên phía thành phố Trường Minh cũng đã xảy ra chuyện, chỗ em trai tôi mà không rút nhanh thì có lẽ cũng bị liên lụy rồi", Tôn Khuê Sơn trầm giọng nói.
"Lần này là người nhà họ Nhiễm ở Nam Sơn, chúng có sức ảnh hưởng tới Trường Minh, vậy nên..."
Chương 155: Đi một chuyến
Vẻ mặt của Trương Trần vô cùng âm trầm. Lúc này bên phía Trường Minh lại xảy ra chuyện, chẳng khác nào đã rét còn thêm sương.
Sắc mặt của Triệu Chí Hào và Tôn Khuê Sơn cũng rất khó coi, đám người này toàn là những đối thủ mạnh, Trương Trần trông thì có vẻ dễ bắt nạt, nhưng trên thực tế anh lại rất cứng, không biết tém lại chút nào.
Nếu chỉ có một hai gia tộc, dựa vào thế lực đã gây dựng bao năm và con át chủ bài là Trương Trần, bọn họ dư sức ứng phó, nhưng những gia tộc đó mà đồng thời tấn công thì bọn họ không thể giải quyết một cách hoàn hảo được.
Ngay cả Trương Trần cũng phải nhíu mày.
"Tạm gác bên Trường Minh lại đã", Trương Trần chậm rãi nói. Sức anh có hạn, giữ vững đại bản doanh ở Hoài Bắc trước rồi tính tiếp.
Triệu Chí Hào và Tôn Khuê Sơn gật đầu, đúng là bây giờ chẳng có thời gian bận tâm tới Trường Minh nữa, dù rằng lúc này bọn họ đang thiếu người.
"Chuẩn bị một chiếc xe tốc độ cao cho tôi, đến lúc phải đi một chuyến rồi", Trương Trần nói tiếp.
"Đi đâu?"
"Nhà họ Hàn ở tỉnh An Hoa", Trương Trần chậm rãi nói.
Nếu lần này anh không tới kịp thì Phương Thủy Y đã phải đi gặp Diêm Vương thật rồi.
Chuyện này chẳng khác nào thách thức giới hạn của anh, như vậy thì anh cũng chẳng muốn dùng thủ đoạn mềm dẻo nữa.
"Không, không ổn lắm đâu", Triệu Chí Hào và Tôn Khuê Sơn run lên. Bây giờ người ta đang ám sát Trương Trần khắp nơi, anh thì lại mò tới nhà người ta, có khác nào tự tìm đường chết?
"Không cần nói nhiều nữa, tôi hiểu tình thế hiện tại hơn cả các ông, có phải các ông cảm thấy tôi làm thế là đi nộp mạng không? Tôi đần đến thế hả?", Trương Trần khẽ cười, vì cảm thấy bầu không khí quá nặng nề nên anh muốn làm dịu đi đôi chút.
"Vậy được rồi", Tôn Khuê Sơn ngẫm nghĩ giây lát rồi gật đầu: "Ở chỗ Lâm Nhi có một con Ferrari, lát nữa tôi sẽ sai người đưa tới".
Trương Trần gật đầu, không nói thêm gì nữa. Anh tin rằng Triệu Chí Hào và Tôn Khuê Sơn có thể thủ được Hoài Bắc, chỉ cần hậu phương không thất thủ thì một mình anh hoàn toàn có thể xoay chuyển tình thế.
Những người thân thiết với anh đều được anh dàn xếp xong xuôi cả rồi.
Ban đêm đèn đuốc sáng trưng, ngoài bệnh viện có ít nhất hàng trăm người thay ca ngày đêm để có thể kịp thời xử lý các tình huống đột phát.
Trương Trần đi tới phòng giám sát các chứng bệnh nặng, dường như Phương Thiên Bàng lại tiều tụy đi khá nhiều, trông như một ông lão sáu mươi tuổi.
Vợ ông ta mới trở về từ cõi chết, bây giờ cô con gái duy nhất cũng suýt bị như vậy, suy cho cùng thì đều tại ông ta vô dụng.
Trương Trần không có tâm trạng khách sáo với Phương Thiên Bàng, anh tới phòng bệnh của Phương Thủy Y để massge và châm cứu cho cô, cứ thế ở bên cô suốt cả đêm.
Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời chiếu rọi cả mặt đất, Trương Trần ra khỏi bệnh viện, Tôn Mỹ Lâm đưa chìa khóa xe cho Trương Trần.
Cách đó không xa, một chiếc Ferrari màu đỏ trông vô cùng bắt mắt dưới ánh mặt trời, không ít người đang nổi trên mạng đứng đó chụp ảnh.
"Anh cẩn thận nhé", Tôn Mỹ Lâm lo lắng nói, hiển nhiên là cô ta biết Trương Trần định đi làm gì.
"Chỉ một tỉnh An Hoa mà tôi còn không giải quyết được thì sau này tới thủ đô thế nào đây?"
Trương Trần nói với Tôn Mỹ Lâm mà như đang nói với chính mình.
Dứt lời, anh mở cửa xe ra, tiếng động cơ của chiếc Ferrari vang lên, sau đó nó lao đi một mũi tên trước những ánh mắt hâm mộ và ghen tỵ của bao người.
...
Tỉnh An Hoa giáp ranh với Giang Lăng, cũng có mười mấy thành phố, là nơi trú ngụ của không biết bao nhiêu gia tộc lớn. Nổi bật lên trong số đó chính là một số gia tộc do nhà họ Hàn dẫn đầu, ví dụ như nhà họ Hoàng và nhà họ Hạ, đương nhiên là còn có nhà họ Trương mới xảy ra biến động nữa.
Thành phố Đại Lĩnh chính là nơi đóng đô của nhà họ Hàn, đại đa số sản nghiệp của bọn họ đều nằm ở đây.
Lúc này, trong một trang viên rộng lớn ở vùng ngoại ô của thành phố Đại Lĩnh đang rất náo nhiệt.
Ở cổng trang viên đỗ mấy chiếc xe sang trọng, nhìn là biết ngay đó là xe của đám con ông cháu cha.
Một người hầu đứng ở cửa chào đón khách khứa, lúc này đằng xa bỗng vang lên tiếng động cơ. Bởi vì là dòng xe thể thao chuyên nghiệp nên Ferrari luôn thu hút sự chú ý của mọi người.
"Két..."
Khói bụi bay lên từ dưới lốp xe, sau đó dừng khựng lại trước cổng trang viên.
"Cậu ấm nhà ai thế này, hống hách hết chỗ nói", người hầu lẩm bẩm nói. Gia chủ nhà họ Hàn đã nói với anh ta là hôm nay sẽ có mấy nhân vật tai to mặt lớn tới đây, đừng nói là chiếc xe này suýt thì đụng vào anh ta, cho dù đụng vào thật thì anh ta cũng phải nhịn.
"Mời cậu!", người hầu lập tức tươi cười đón tiếp.
Người vừa tới chính là Trương Trần. Anh hờ hững gật đầu, sau đó liếc nhìn mấy chiếc xe bắt mắt bên cạnh, biển số xe là của thủ đô.
Trương Trần sải bước vào trong, những người bên trong đều mặc vest đi giày da, nhìn là biết ngay những người này có thân phận hơn người.
Lúc này, một người đàn ông khoảng chừng năm mươi tuổi đang tươi cười chào hỏi khách khứa: "Nào, các cháu cứ tự nhiên như ở nhà nhé".
"Ha ha, chú Hàn khách sáo quá rồi", mấy cậu thanh niên cười đáp lại.
Người này chính là gia chủ đương nhiệm của nhà họ Hàn, là người đứng đầu nhà họ Hàn, con rể của Mạc Khai Sam, mấy cậu thanh niên kia là người tới từ thủ đô.
Trong phòng khách, mùi thức ăn bay ra, Trương Trần bước vào, anh nhướng mày nói: "Ai có quyền lên tiếng ở cái nơi này?"
"Cậu là ai?", Hàn Minh Thiên nhíu mày nhìn Trương Trần.
Khí chất của Trương Trần hơn hẳn người bình thường, khiến người ta cảm thấy lạnh lùng như sương, ánh mắt sắc bén, nhìn là biết ngay anh rất có bản lĩnh.
Nhưng Hàn Minh Thiên không biết anh là ai, hơn nữa giọng nói của anh còn không mấy thân thiện, vậy nên ông ta cảm thấy không vui.
"Các người cử người tới Hoài Bắc ám sát người bên cạnh tôi, tôi tới nhà họ Hàn mà ông lại không biết tôi là ai hả?", Trương Trần mỉm cười nhìn Hàn Minh Hà.
"Anh Cả, thằng đó chính là Trương Trần, đứa con hoang đã đánh con em tàn phế!", ông Hai Hàn Minh Hà biết Trương Trần, lập tức trầm giọng nói.
"Ồ?", Hàn Minh Thiên quan sát Trương Trần một lượt. Trông chàng trai này chỉ khoảng hai mươi tuổi, vậy mà lại quyết đoán như thế, ông ta còn rất tò mò về anh, bây giờ cũng coi như được gặp mặt rồi.
Chỉ có điều ông ta không ngờ rằng Trương Trần lại quyết đoán đến mức dám một thân một mình tới nhà họ Hàn, định tới đây hỏi tội, phơi bày con bài chưa lật của mình, hay là tới để chịu chết?
Giáo dưỡng của Hàn Minh Thiên rất tốt, nghe vậy, ông ta cười híp mắt nói: "Đã tới thì đều là khách, xin mời!"
Trương Trần cũng không khách sáo gì cả, anh nghênh ngang đi vào phòng khách, sau đó ngồi lên vị trí dành cho chủ nhà trước những ánh mắt phẫn nộ của mọi người.
Nhìn cảnh ấy, ngay cả Hàn Minh Thiên cũng bắt đầu lộ ra sát khí.
Nơi này là nhà họ Hàn, ngay cả mấy người tới từ thủ đô cũng phải ngồi ở vị trí dành cho khách, đây là quy củ và lễ nghi, vậy mà Trương Trần lại tùy tiện ngồi vào chỗ của ông ta, phải nói là quá mức ngông cuồng.
"Trương Trần, mày tới đây để nộp mạng hả?", Hàn Minh Hà không nhịn được nói.
"Khách từ xa tới đây, ngay cả cơm cũng chưa được ăn, ông cảm thấy tôi có sức để ngó ngàng tới ông không?", Trương Trần mở một chai Kiếm Nam Xuân đắt giá rồi uống một ngụm, chẳng thèm nhìn Hàn Minh Hà cái nào.
"Mày...", Hàn Minh Hà nổi cáu.
"Cậu ta nói không sai, bất cứ lúc nào cũng phải ăn no thì mới có sức để giải quyết", lúc này Hàn Minh Thiên mỉm cười nói, ông ta nghiền ngẫm quan sát Trương Trần: "Cậu ta muốn uống thế nào cũng được, cứ mặc kệ cậu ta".
Người nhà họ Hàn vô cùng tức giận, Hàn Minh Thiên nói vậy nên bọn họ chỉ có thể kìm nén cơn thịnh nộ, nhìn vị khách không mời mà tới này ăn uống thả ga.
Đám thanh niên tới từ thủ đô cũng nhìn Trương Trần bằng ánh mắt cợt nhả, nói: "Chú Hàn, có cần chúng cháu giúp một tay không?"
"Ha ha, không dám làm phiền các cháu, nhưng hôm nay bị một kẻ vô văn hóa tới phá hỏng tâm trạng, chỗ thức ăn này coi như cho chó ăn đi, chúng ta sẽ bắt đầu lại".
"Cũng được", mấy người tới từ thủ đô gật đầu.
"Trương Trần, nhà họ Hàn chúng tôi vẫn dư sức cho cậu ăn một bữa cơm, hôm nay nhà tôi có khách quý, cậu ăn xong thì cút đi mau lên, tôi hứa hôm nay sẽ không động đến cậu, thấy sao?"
Hàn Minh Thiên bước về phía trước một bước, ông ta nói chậm rãi, thể hiện ra khí chất và sự độ lượng của một gia chủ.
Mặc dù những người khác trong nhà họ Hàn cảm thấy bất mãn khi phải tha cho Trương Trần, nhưng hôm nay mấy người tới từ thủ đô có chuyện quan trọng cần bàn, chỉ có thể bỏ qua thôi.
Mọi người đều tưởng rằng Trương Trần quậy thì cũng quậy rồi, ăn thì cũng ăn rồi, gia chủ của bọn họ lại còn cho anh một cơ hội xuống nước, tên khốn này sẽ biết điều dừng lại, ai ngờ Trương Trần cũng chẳng thèm ngó tới Hàn Minh Thiên, tự nói theo ý mình: "Ăn cơm trước đã, ăn xong rồi giải quyết. Tôi từ xa tới đây, ông tưởng tôi tới chơi hay sao mà không giải quyết cho xong chuyện?"
"Người đâu", rốt cuộc Hàn Minh Hà cũng không nhịn được nữa, ông ta hô lên lớn tiếng. Tôi tớ của nhà họ Hàn nhao nhao chạy tới, đứng chờ sẵn ở bên ngoài, chỉ đợi có lệnh là sẽ xông lên bắt Trương Trần.
Lần này Hàn Minh Thiên không hề ngăn cản, sắc mặt của ông ta cũng trở nên âm trầm, nói: "Cậu Điền, có thể chúng tôi sẽ phải tốn chút thời gian, nể mặt cậu ta mà cậu ta không biết điều thì tôi chỉ có thể lấy mạng cậu ta thôi!"
Ngay sau đó, Hàn Minh Thiên nhìn Trương Trần bằng ánh mắt âm u, lạnh giọng nói: "Hôm nay khách quý tới nhà, tôi không muốn nhìn thấy máu. Đây là cơ hội cuối cùng của cậu, bắt lấy nó thì cậu có thể sống sót".
"Ở tỉnh An Hoa, nhà họ Hàn và nhà họ Hoàng có thế lực khá lớn, đồng thời cũng rất to gan. Nhà nào đã cử người tới Hoài Bắc? Hay là cả hai nhà đều có phần?", lúc này Trương Trần mới đặt chén rượu xuống và nói.
"Thì ra cậu tới là vì chuyện này. Sao vậy? Xem ra người của tôi đã thành công rồi nhỉ?", Hàn Minh Thiên cười nói thoải mái.
Nhưng khí chất trên người Trương Trần càng trở nên lạnh lùng hơn. Đây là xã hội pháp trị, anh không muốn dính vào án mạng, huống chi nơi này còn có nhiều người chứng kiến như thế, nếu không Hàn Minh Thiên đã trở thành một cái xác chết rồi.
"Rút hết người về đi!", Trương Trần đứng lên, anh lạnh lùng nhìn Hàn Minh Thiên, khiến ông ta cảm thấy như bị dã thú nhắm tới, lông tơ dựng ngược hết lên.
"Tên phế vật, mày muốn làm gì?", Hàn Minh Hà lạnh giọng quát, đám tay sai kéo nhau vào trong.