• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 90: Làm khó

Trương Trần nói vô cùng khiêm tốn và lễ phép, gần như không tìm ra được sai sót gì, nhưng mọi người lại cảm thấy là lạ.

Vừa rồi thằng nhóc này còn hùng hổ tuyên bố bình của mình là bình Lựu Ảnh thật, chỉ nhoáng cái đã nhận thua rồi à?

Nghe Trương Trần nói vậy, Trương Quốc Hồng mới hạ hỏa một chút, Phương Thiên Bàng cũng gật đầu nhẹ.

Trương Thông cười ha ha nói một vài câu mềm mỏng, không nghe ra được là đang giúp ai, nhưng ý của ông ta là ngầm đồng ý để Trương Trần mang bình về.

Còn người trong cuộc như Trương Lập và Trương Thiên Lỗi thì âm trầm mặt mày, nói bằng giọng dạy đời: “Cơ ngơi nhà họ Trương lớn như thế, không ham hố gì cái loại đồ giả, cho dù cậu không nói thì tôi tin rằng bố cũng sẽ trả lại cho các người, các người cứ mang đi là được, lần sau đừng mang đồ giả tới qua mắt mọi người nữa!”

“Ha ha, vâng, cậu Hai nói đúng lắm!”, Trương Trần cười một tiếng, sau đó bước lên ôm lấy bình Lựu Ảnh.

“Đặt xuống!”, ông cụ Trương đang ngồi trên vị trí chủ nhà bỗng quát lớn tiếng. Khuôn mặt già cả của ông ta hơi run rẩy, cảm thấy số lần ông ta nổi giận trong ngày hôm nay còn nhiều hơn một năm trước, đã thế tất cả đều là do cái tên Trương Trần này chọc tức.

Trương Trần mỉm cười, cả đám nhìn về phía ông cụ với vẻ mặt khó hiểu, Trương Thông thì mở miệng nói thẳng: “Bố à, gia đình em Quốc Hồng cũng có lòng rồi, để bọn họ bù lại một lần đi!”

“Ha ha”, ông cụ Trương cười gượng nói: “Đều là con bố cả, quà cáp gì cơ chứ, những thứ này không quan trọng.”.

“Còn cậu nữa, thằng nhóc thối, đã tặng ông ngoại làm quà rồi thì có lý nào lại mang về?”, ông cụ Trương trách móc.

Mọi người không hiểu ra sao cả, chỉ là một thứ đồ giả mà thôi, ông cụ có nhất thiết phải thế không? Mặc dù có một vài người trong số bọn họ ngứa mắt với Trương Trần, nhưng lần này ngôn từ của Trương Trần không có gì để soi mói, vừa nhận lỗi vừa biểu đạt thành ý rồi.

Chỉ có một số người thông minh là chìm vào suy tư.

Trương Trần nghe theo lời ông cụ, anh ngoan ngoãn đặt chiếc bình xuống rồi mới mở miệng nói: “Nếu ông ngoại thích thì cũng không có lý nào cháu rể lại mang về!”

“Nhưng ông ngoại phải cho mọi người xem tờ giấy mà chuyên gia Mạc vừa đưa cho ông chứ!”

“Trương Trần, cậu nói thế là sao?”, Trương Lập bỗng vỗ bàn khiến chén rượu lăn xuống đất, ông ta chất vấn: “Cậu đang hoài nghi ai? Đã có kết quả rồi mà cậu vẫn chưa chịu từ bỏ hả?”

Mặc dù vừa rồi ông cụ không nói rõ, nhưng ai cũng có thể hiểu được ý ông cụ, rõ ràng bình của ông ta mới là thật. Vậy mà bây gờ Trương Trần lại yêu cầu công bố tờ giấy ra, đang hoài nghi ông cụ Trương nói dối hay sao?

Trương Lập không ngốc, ít nhất từ việc lạy một ngàn cái để lấy lòng ông cụ là có thể thấy được tâm cơ của ông ta, nhưng ông ta không hề nghĩ tới chuyện ông cụ nói như vậy là để bao che cho mình.

Bởi vì từ đầu đến cuối ông ta đều không cho rằng món đồ mà con trai mình mua với giá gần bốn triệu và còn được chuyên gia giám định lại là đồ giả.

“Trương Trần, cậu lùi về cho tôi!”, Trương Quốc Hồng cũng đỏ mặt quát mắng, vốn dĩ đã kết thúc rồi, vậy mà tên phế vật này cứ nhất định phải khơi gợi lại, thấy bọn họ chưa đủ mất mặt hay sao?

“Ha ha, vậy được rồi!”, Trương Trần cười nhẹ một tiếng, anh lên tiếng nhiều lần như thế cũng chẳng phải là vì mình, mà là vì gia đình Trương Quốc Hồng, để bọn họ lấy lại chút thể diện, nhưng bây giờ người nhà cũng trách mắng anh hết lần này đến lần khác, anh cứ gặng hỏi nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì.

“Ông ngoại, hai chiếc bình này đều là của ông, cháu cũng không cần xem tờ giấy ấy nữa!”, Trương Trần nói thản nhiên rồi ngồi xuỗng chỗ mình, không nói thêm gì nữa.

“Được rồi mà cô Út, chúng ta đều là người nhà, Trương Trần lại là con rể của cô, lại nói, cậu ấy muốn xem kết quả cũng là lẽ thường tình, yêu cầu này cũng hợp tình hợp lý!”, Trương Thông cười ha ha.

Trương Thanh đã quen hùa theo rồi, ông ta lập tức phối hợp: “Anh Cả nói không sai, bố à, để thằng nhóc này hết hi vọng đi, không cả người ta lại nói nhà họ Trương chúng ta bắt nạt một thằng bé, thành trò cười cho họ!”

Lần này ông cụ lại rơi vào tình cảnh khó xử, ông ta bỗng nhìn về phía Trương Lập, nói: “Thằng Hai, con cũng muốn thế hả?”

Nhìn vào mắt ông cụ, không biết vì sao Trương Lập bỗng cảm thấy là lạ, loáng thoáng dâng lên dự cảm chẳng lành, thế nhưng từ trước tới nay Trương Lập và Trương Thanh luôn cùng phe trong các bữa tiệc, đã nói đến mức này rồi, ông ta cũng không thể từ chối được, huống chi vốn dĩ ông ta cũng chắc chắn cái của mình mới là thật.

Thế là Trương Lập gật đầu nói: “Con nghe bố hết!”

“Vậy được rồi!”, ông cụ Trương gật đầu, đến nước này rồi thì ông ta cũng hết cách, chỉ có thể trách thằng nhóc Trương Trần này quá xảo trá!

“Bình Lựu Ảnh mà Trương Trần mang tới mới là thật, bình của con chỉ là hàng nhái cao cấp thôi!”

Ông cụ Trương lấy tờ giấy ra, nói: “Đây là kết quả giám định chi tiết, tự các con xem đi!”

“Cái gì, bình của ông Hai là đồ giả? Nghe nói đã bỏ ra mấy triệu đấy, có lẽ nào lại thế?”

“Nhưng chính bố đã nói thế rồi, tờ giấy cũng được đặt ngay trước mặt, chắc không sai được đâu!”

“Ha ha, xem ra vừa rồi bố muốn giữ thể diện cho ông Hai, nhưng ông ấy lại không biết điều đó…”.

Ông cụ Trương vừa dứt lời là những tiếng bàn tán vang lên liên tục.

Trương Lập và Trương Thiên Lỗi đều sửng sốt, Trương Thiên Lỗi không thể động đậy được, Trương Lập bước tới cầm tờ giấy đọc qua một lượt, sắc mặt lập tức tái mét.

“Bố, là giả thật ạ?”, Trương Thiên Lỗi cũng hỏi bằng giọng không thể tin được. Anh ta đã bỏ mấy triệu ra mua, lại còn bảo chuyên gia giám định, nếu không thì anh ta cũng không dám mang tới đây.

“Đúng thế!”, Trương Lập cười khổ gật đầu, ông ta an ủi: “Tiểu Lỗi, không sao, dù sao con cũng còn trẻ, nhầm lẫn một lần cũng là điều bình thường, chắc chắn tên giám định đã ăn chia với cửa hàng nên mới nói bình của con là thật!”

Tất cả mọi người nhanh chóng đọc tờ giấy một lượt, ngoài Trương Lập ra thì trên mặt những người khác của nhà họ Trương đều hiện lên nụ cười.

Bọn họ không có ý kiến gì về việc hai bố con Trương Lập và Trương Thiên Lỗi được thiên vị, nhưng có đôi khi nếu không biết chừng mực và lên mặt quá đà thì vẫn phải dằn mặt một chút.

Vợ chồng Trương Quốc Hồng cũng ngớ người ra, con rể của bọn họ có thể mua được món đồ cổ trị giá mấy triệu, từ bao giờ mà Trương Trần lại có cái bản lĩnh ấy?

“Không, không thể thế được, con đã bỏ ra những bốn triệu cơ mà!”, ở cửa, Trương Thiên Lỗi lắc đầu không chịu tin. Anh ta tới Hoài Bắc có ba mục đích, một là bàn chuyện hợp tác với tập đoàn Mạt Lâm, hai là lấy lại chiếc trâm phượng, còn chuyện thứ ba chính là mua chiếc bình Lựu Ảnh này.

Thế chẳng phải là ngoài việc bị đánh gãy tay chân ra thì anh ta chẳng được gì trong chuyến đi này sao? Hơn nữa người đánh gãy chân tay anh ta cũng là người đã phá hỏng cả ba chuyện mà anh ta định làm!

Trương Thiên Lỗi gần như phát điên, anh ta nói lớn tiếng: “Trương Trần, nhất định là mày bày trò…”.

“Tiểu Lỗi!”, Trương Lập hô lên, trong lòng cũng hận gia đình Trương Trần đến tận cốt tủy.

“Ha ha, được rồi được rồi, bữa tiệc của bố vẫn đang diễn ra, chỉ nhầm lẫn một lần mà thôi, không có gì to tát cả. Không nói chuyện đó nữa, nào, ăn cơm thôi!”, Trương Thông cười lớn tiếng, vội vàng đứng ra hòa giải.

Đánh một gậy rồi thì tất nhiên cũng phải cho một quả táo ngọt.

Ông cụ Trương cũng gật đầu, cứ tiếp tục thế này thì không biết lát nữa sẽ xảy ra chuyện gì, cách tốt nhất chính là bỏ qua không nói chuyện này nữa.

“Nào, Quốc Hồng, Thiên Bàng, cả con gái con rể của hai đứa nữa, tới bên cạnh bố nào!”, ông cụ Trương cười một tiếng.

Trương Trần lập tức trở nên ngoan ngoãn, anh và Phương Thủy Y thay phiên nhau rót rượu cho ông cụ Trương, nhưng mỗi khi Trương Trần tới rót rượu, ông cụ lại hừ hừ một tiếng để biểu đạt sự bất mãn của mình, Trương Trần thì chỉ cười mà thôi.

Mặc dù ông cụ hơi thiên vị Trương Lập, nhưng Trương Trần có thể hiểu được, đến phần sau tuy rằng bị ép đến mức ấy, nhưng ông ta là chủ của một gia đình, vẫn có tiếng nói để che giấu chuyện này.

Thế nhưng ông cụ Trương lại không làm thế, khiến Trương Trần sinh ra thiện cảm, ít nhất thì ông cụ Trương rất tỉnh táo, không hề hồ đồ chút nào.

“Quốc Hồng này!”, ông cụ Trương nhìn Trương Quốc Hồng, thở dài nói: “Dù sao Trương Trần cũng là con rể của con, vừa rồi cậu ấy lên tiếng cũng đều là vì các con cả, nhưng con lại là người đầu tiên phản đối cậu ấy.”.

“Có đôi khi quá thực dụng cũng không tốt, bên trên lợi ích vẫn còn tình cảm, đây cũng là lý do bố không thích con”.

“Thôi thôi, nói đến đây thôi, sau này đều là con đường của các con cả, bố cũng già rồi.”.

“Bố!”, Trương Quốc Hồng nhìn ông cụ Trương với đôi mắt đỏ hoe.

“Được rồi! Nam đinh nhà họ Trương ta cùng bưng chén rượu lên uống với nhau nào!”

Ông cụ Trương đã lên tiếng thì sẽ chẳng có ai nói chen vào, tất cả cùng bưng chén rượu lên, nói một câu chúc mừng rồi định uống cạn chén!

Nhưng đúng lúc này, một giọng nói già nua và chói tai vọng tới.

“Uống, uống cái khỉ gì, tai nạn sắp giáng xuống đầu rồi mà còn có tâm trạng uống rượu?”

“Mẹ?”

“Mẹ…”.

Đám người nhà họ Trương nhìn sang rồi lần lượt mở miệng gọi, người vừa tới đây là vợ của ông cụ Trương.

“Lão già họ Trương, ông được đấy, nếu Tiểu Lỗi không nói với tôi thì tôi vẫn chưa biết gia đình cái đứa con bất hiếu này lại gây ra tai họa lớn như thế, còn ông thì như không có chuyện gì xảy ra!”

Bà cụ bước tới giật lấy chén rượu của Trương Quốc Hồng, sau đó quăng xuống mặt đất.

“Trương Quốc Hồng, có phải con rể cô lừa tiền của mấy chục cậu ấm ở trường đua ngựa, hơn nữa số tiền còn lên đến hơn một tỷ không?”

“Mẹ, mẹ nói gì vậy, con đâu có biết!”, trên mặt Trương Quốc Hồng chỉ toàn sự nghi hoặc và hoảng sợ, những người khác cũng tỏ vẻ khó hiểu.

Con rể của Trương Quốc Hồng lừa hơn một tỷ của mười mấy cậu ấm như Hàn Đông Vũ? Sao có thể như thế được, thằng nhóc này lấy đâu ra cái bản lĩnh ấy?

“Đừng gọi tôi là mẹ!”, bà cụ trực tiếp giáng cho Trương Quốc Hồng một cái bạt tai, nói bằng giọng sắc bén: “Cô chỉ biết gây rắc rối cho nhà họ Trương, lại còn có tật ăn cắp, đúng là mẹ nào con nấy, vợ chồng con gái cô còn chơi lớn hơn!”

“Ha ha, xem ra các người vẫn chưa biết gì!”, bà cụ nói lạnh lùng: “Trương Hạo, kể lại đầu đuôi câu chuyện, để mọi người và lão già này biết rốt cuộc chuyện này là sao!”

“Vâng, thưa bà!”, Trương Hạo gật đầu rồi kể vắn tắt mọi chuyện.
Chương 91: Cút ra ngoài

Lần này Trương Hạo không dám thêm mắm thêm muối nữa, hắn kể lại chuyện ở trường đua ngựa từ đầu tới cuối, ngay cả Trương Trần cũng không soi mói được gì.

Nhưng hắn vừa dứt lời thì người nhà họ Trương đều ngây ra như phỗng, vòng vo tam quốc mãi, hóa ra chiếc xe ngoài kia không phải là của Hàn Đông Vũ tặng, mà là do Trương Trần và Phương Thủy Y thắng được.

Hơn nữa chiếc Ferrari ấy chỉ là một phần nhỏ mà thôi!

Lần này cả đám thật sự khiếp sợ, thắng năm trận liên tục, nếu không dùng thủ đoạn gì đặc biệt thì sao có thể làm được.

“Nghe thấy hết rồi chứ, năm lần, hơn nữa còn là thắng liên tiếp, đồng thời còn ở trên địa bàn của người ta, ai có thể làm được đến mức này? Đã thế còn là trong tình huống Hàn Đông Vũ bảo người đua ngựa chơi xấu, vậy mà Trương Trần lại làm được, nếu không dùng thủ đoạn thì mọi người có tin không?”

Bà cụ hừ lạnh một tiếng, nói bằng giọng sắc bén: “Lão già họ Trương, ông nói xem chuyện này phải làm thế nào? Những người do nhà họ Hàn cầm đầu đang trên đường đến đây rồi.

“Cái gì? Đang trên đường đến đây?”

“Gia đình Trương Quốc Hồng đúng là sao chổi, sớm muộn gì cũng làm liên lụy đến nhà họ Trương!”

“…”.

Tất cả mọi người cất cao giọng lên án, chỉ trích gia đình Trương Quốc Hồng.

Trương Quốc Hồng suýt thì ngã ngồi xuống đất, lúc đầu bà ta cũng chắc mẩm chiếc xe đó là của Hàn Đông Vũ tặng con gái mình, ai có thể tưởng tượng được rằng một thằng phế vật từ Hoài Bắc tới lại có thủ đoạn và cái gan lớn như thế.

“Trương Trần…”, Trương Quốc Hồng quát lên một tiếng, tức đến mức muốn nhào tới giáng cho anh hai cái bạt tai. Nhà họ Hàn mà có thể đắc tội được sao? Đã thế lại còn dẫn theo mấy cậu ấm, đây không phải chọc phải tổ ong nữa, mà là quậy banh trời luôn rồi!

“Đủ rồi, đừng có đóng kịch nữa!”, bà cụ quát một tiếng, chỉ vào ông cụ Trương hỏi: “Không còn nhiều thời gian nữa, ông nói xem bây giờ phải làm gì? Nhiều gia tộc cùng kéo tới đây như thế, cho dù là nhà họ Trương thì cũng không đỡ được!”

“Vậy bà muốn xử lý thế nào?”, ông cụ Trương hỏi ngược lại.

“Rất đơn giản,” bà cụ hừ một tiếng rồi nói: “Chuyện này là do bọn họ làm, vậy thì phải để bọn họ tự chịu trách nhiệm, không liên quan gì đến nhà họ Trương. Bây giờ hãy bảo bọn họ cút ra ngoài, nhà họ Trương chúng ta vẫn là nhà họ Trương!”

“Mẹ nói không sai, đây đúng là cách tốt nhất!”

“Nghe lời mẹ, bảo bọn họ cút ra ngoài, gia đình này toàn là sao chổi…”.

Đám người nhà họ Trương nhao nhao hùa theo, chỉ cần đuổi bọn họ đi thì những gia tộc lớn do nhà họ Hàn cầm đầu cũng không có lý do gì để kiếm chuyện với nhà họ Trương được nữa. Lại nói, tuy rằng Trương Trần cũng họ Trương, nhưng chẳng liên quan gì đến nhà họ Trương cả.

Sắc mặt của Trương Quốc Hồng lập tức trở nên tái mét, bà ta cũng sinh ra ở nhà họ Trương, sao có thể không biết thế lực của nhà họ Hàn cho được, huống chi còn có những gia tộc lớn khác, nếu bị đuổi ra ngoài, bọn họ chẳng thể nào hứng chịu được cơn thịnh nộ của người ta.

“Mẹ, đừng mà mẹ, nhất định sẽ có cách giải quyết khác, con sẽ bảo Trương Trần trả hết đồ lại, được không, được không ạ…”, Trương Quốc Hồng khóc lóc quỳ xuống trước mặt bà cụ, ôm đùi bà ta gào thét.

Những người cùng thế hệ như Trương Thông và Trương Lập thì ngầm đồng ý, đuổi gia đình Trương Quốc Hồng đi là biện pháp nhanh gọn nhất, nhưng bọn họ chỉ được hùa theo chứ không có quyền quyết định.

Tất cả phụ thuộc vào bà cụ và ông cụ Trương.

Trương Thiên Lỗi ngồi trên xe lăn trong một góc khuất, anh ta không hề mở miệng, bởi vì anh ta biết những chuyện đang xảy ra chẳng là gì với Trương Trần, dù sao thì Trương Trần cũng là người cầm quyền thực sự của tập đoàn Mạt Lâm, trên cơ bản anh vẫn chưa dùng đến thế lực của mình.

“Lần này phải xem rốt cuộc nhà họ Hàn quyết tâm đến mức nào, nếu chỉ có mấy nhân vật bình thường đến đây thì e rằng sẽ không gây sức ép được.”.

Khuôn mặt của bà cụ vô cùng căng thẳng, nhìn Trương Quốc Hồng bằng đôi mắt không có một chút tình cảm nào, bà ta nói lạnh lùng: “Chuyện mà tôi hối hận nhất là đã sinh ra loại sao chổi bất hiếu như cô!”

“Người đâu, kéo gia đình chúng nó ra ngoài!”

Mấy vệ sĩ đang đợi lệnh bên ngoài lập tức chạy vào, lúc này ông cụ Trương mới quát lên: “Cút ra ngoài hết cho tôi!”

“Chuyện này…”, những vệ sĩ đó không biết phải tiến hay lùi.

“Phiền Đại Phương, chẳng lẽ Quốc Hồng không phải con gái của bà sao? Cốt nhục tình thân không có một chút tác dụng nào à?”, ông cụ Trương chất vấn vợ mình.

“Trương Khánh Long, ông nói như vậy là có ý gì? Nếu gia đình chúng nó yên phận thì tôi sẽ đối xử với chúng nó như thế sao? Chúng nó nhất định phải gây chuyện, trách được tôi à?”, bà cụ cũng gọi thẳng tên ông cụ Trương.

“Có tôi ở đây, ai dám đuổi bọn họ ra ngoài, nếu các người không nhận gia đình đứa con gái này thì tôi nhận!”, ông cụ Trương nói trầm giọng.

Sau đó ông ta nhìn về phía đám vệ sĩ và quát lớn tiếng: “Tôi bảo các cậu ra ngoài, không nghe thấy hả? Trong cái nhà này người có quyền quyết định là tôi hay là bà ta?”

“… Vâng, gia chủ!”, lúc này những vệ sĩ đó mới ra ngoài.

Bà cụ thì tức đến mức run rẩy cả người, bà ta chỉ vào ông cụ Trương, nghiến răng nghiến lợi nói: “Trương Khánh Long, ông đừng quên hiện nay nhà họ Trương có quy mô lớn như thế này là nhờ vào ai, nếu năm đó tôi không dùng của hồi môn và trợ cấp từ nhà ngoại, ông có thể đưa nhà họ Trương đi lên đỉnh vinh quang được sao?”

“Bây giờ thì hay rồi, ông dám trở mặt với tôi, hơn nữa tôi còn vì muốn tốt cho nhà họ Trương ông!”

Ông cụ Trương nắm chặt bàn tay rồi trở nên trầm mặc. nhà họ Trương chính là nhà họ Trương, là nhà họ Trương của ông ta, năm đó đúng là Phiền Đại Phương đã trợ giúp ông ta, nhưng sau đó chỉ cần có chuyện trọng đại là Phiền Đại Phương lại lôi chuyện này ra nói. Trong các tình huống bình thường thì ông ta đều nhượng bộ, bây giờ còn rất ít khi hỏi đến chuyện trong nhà họ Trương.

Nhưng dù sao gia đình Trương Quốc Hồng cũng là máu mủ ruột thịt của ông ta, dù rằng ông ta cũng không thích Trương Quốc Hồng cho lắm.

Nhưng với tình huống trước mắt, nếu thật sự đẩy bọn họ ra, dưới cơn thịnh nộ của đám người nhà họ Hàn, chẳng phải bọn họ sẽ phải lãnh đủ hậu quả sao?

Bây giờ là thời đại pháp luật, cho dù gia đình Trương Quốc Hồng không mất mạng, nhưng kiểu gì cũng phải ngồi tù rũ xương.

Ông cụ Trương trầm mặc một lát, trong mắt lóe lên sự giãy dụa, không biết là vì Trương Quốc Hồng hay là vì đề tài mà Phiền Đại Phương nhắc mãi bao năm qua, ông ta nói bình thản: “Năm đó đúng là nhờ có trợ giúp của bà.”.

“Nhưng nhà họ Trương chính là nhà họ Trương, chưa đến lượt đàn bà lên tiếng. E rằng bà còn biết rõ số tài sản của nhà họ Trương hơn cả tôi, bà thích cái gì thì cứ việc lấy, kể cả chia cho bà một nửa cũng được, coi như thanh toán hết những chuyện trước kia.”.

“Ông được lắm, ông định qua cầu rút ván, định ly hôn có đúng không?”

Bà cụ tức đến mức phát run, đám Trương Thông thấy vậy vội vàng bước tới đỡ.

“Trương Quốc Hồng, bố mẹ cãi nhau kịch liệt vì các người, các người muốn nhà họ Trương không được yên bình có phải không?”, Trương Lập nghiêm giọng chất vấn.

“Trương Quốc Hồng, gia đình các người cút về Hoài Bắc mau lên, bố không cần các người chúc thọ nữa, chỉ cần các người không làm liên lụy đến nhà họ Trương là chúng tôi cám ơn Phật tổ rồi!”

“Đúng thế, các người cút đi mau lên!”

Tất cả mọi người trong nhà họ Trương đều nhìn bốn người Trương Quốc Hồng và Trương Trần bằng ánh mắt chán ghét, như thể đang nhìn sao chổi.

Đôi mắt Trương Quốc Hồng đỏ hoe, nước mắt giàn dụa, Phương Thủy Y cũng lau nước mắt liên tục, hai mẹ con ôm chặt lấy nhau.

Trương Trần nhíu chặt lông mày, anh không ngờ chuyện này lại xảy ra đột ngột như thế, mặc dù anh đã có phương án dự phòng từ trước rồi.

Ở một bên khác, ông cụ Trương và bà vợ của mình vẫn đang cãi nhau không ngừng nghỉ.

Rốt cuộc Trương Quốc Hồng cũng cắn răng gật đầu, nghẹn ngào nói: “Được, được, bây giờ chúng con sẽ đi, bố mẹ đừng cãi nhau nữa, chúng con đi là được!”

Trương Quốc Hồng lau nước mắt rồi kéo con gái mình rời khỏi phòng khách.

Phương Thiên Bàng cũng thở dài một hơi, lẳng lặng đi theo sau.

Trương Thiên Lỗi cảm thấy căng thẳng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Trương Quốc Hồng. Nếu bốn người Trương Quốc Hồng cứ thế về Hoài Bắc, vậy thì Hàn Đông Vũ sẽ không thể chặn đánh Trương Trần được, đến Hoài Bắc rồi thì chắc chắn bọn họ sẽ rơi vào thế bị động.

Đang lúc Trương Thiên Lỗi cảm thấy sốt ruột, muốn nghĩ cách để cầm chân mấy người Trương Trần, quản gia bỗng chạy từ ngoài vào.

“Gia chủ, gia chủ, người ở Hoài Bắc đến!”, quản gia vào trong rồi vội vàng thông báo.

“Hừ, bà già, chúng ta sẽ nói chuyện sau!”, ông cụ Trương hừ lạnh một tiếng, nhìn quản gia hỏi: “Ai tới đây?”

“Rất nhiều người, ai cũng mang theo quà.”.

“Ồ? Đi theo tôi ra đón tiếp”, ông cụ Trương vội vàng ra ngoài.

“Hoài Bắc? Sao lại có người ở Hoài Bắc tới? Bố lại còn đích thân ra đón tiếp”, Trương Thông tò mò hỏi.

“Không biết nữa, chúng ta gần như không dính dáng gì đến người Hoài Bắc”, Trương Lập liếc nhìn Trương Quốc Hồng, hiển nhiên nếu nói đến dính dáng thì chỉ có gia đình Trương Quốc Hồng thôi.

Nhưng chẳng ai nghĩ người đến từ Hoài Bắc có liên quan gì tới gia đình Trương Quốc Hồng, dù sao ai cũng biết gia đình Trương Quốc Hồng đã bị nhà họ Phương đuổi cổ rồi, bọn họ căn bản không có những mối quan hệ khác, nếu không thì đã chẳng rơi vào kết cục như bây giờ.

Chỉ có Trương Thiên Lỗi là khẽ mỉm cười, anh ta đã biết thân phận của Trương Trần, hiển nhiên đây chính là phương án dự phòng của Trương Trần.

Thế nhưng anh ta không những không cảm thấy thất vọng vì phương án dự phòng của Trương Trần, ngược lại còn rất hưng phấn.

Trương Trần chuẩn bị càng nhiều thì càng náo nhiệt.

Chỉ với lực lượng của một thành phố Hoài Bắc thì lấy cái gì để chống lại mười mấy gia tộc do nhà họ Hàn đứng đầu?

Tới càng nhiều thì chỉ bị tiêu diệt càng nhiều mà thôi!

Tất nhiên là Trương Trần không biết Trương Thiên Lỗi đã báo tin cho Hàn Đông Vũ, lúc này anh đang lẳng lặng ngồi một góc, đợi những người Hoài Bắc vào trong.

Bên ngoài, trước cửa nhà họ Trương đỗ mười mấy chiếc xế hộp cao cấp như Rolls Royce, dẫn đầu là một người đàn ông trung niên với khuôn mặt bóng lưỡng, tên ông ta là Thành Quang, là người mà Triệu Chí Hào cử tới đánh trận đầu.

“Ha ha, ngày đại thọ của ông cụ Trương, chúng tôi cũng tới góp vui, ông cụ không chê chứ?”, Thành Quang cười to, dẫn mười mấy người bước lên trước, đằng sau là mười người ôm quà.

Ông cụ Trương cảm thấy khó hiểu, không biết vì sao tự nhiên lại có người từ Hoài Bắc tới đây, người đang đứng trước mặt thì ông ta càng không biết là ai, nhưng từ những chiếc xe đằng sau bọn họ cho đến cách ăn mặc và cả khí chất trên người họ đều chứng tỏ những người này không phải người thường.

Ông ta cũng cười một tiếng rồi vội vàng nói: “Nào có, đây là vinh hạnh của ông già này, mời vào, mời vào…”.
Chương 92: Phương án dự phòng của Trương Trần

Ông cụ Trương mời mọi người vào phòng khách, đám người nhà họ Trương nhìn đội hình mười mấy người như vậy, ai cũng cảm thấy khó hiểu không thôi.

“Thưa ông, đây là ‘Ngựa Đạp Én Bay’, chút quà mọn để tỏ lòng thành…”.

“Thưa ông, đây là ‘Thiết Quan Âm’ cao cấp mà tôi mang từ Nam Hải tới…”.

“Xem ra tôi cũng không thể thua kém được, ông mau tới xem ‘Ếch Phỉ Thúy’ này của tôi thế nào?”

Sau khi vào phòng khách, nhóm người Hoài Bắc lần lượt lấy quà từ chỗ cấp dưới của mình bày lên bàn, thứ nào thứ nấy đều trị giá hàng triệu.

Đến lúc này Trương Thông mới đột nhiên vỗ đầu một cái, nhận ra mấy người trong số mười mấy người này.

Mặc dù bọn họ không dính dáng gì nhiều đến Hoài Bắc, nhưng mấy nhân vật trên thương trường thì ông ta vẫn được nghe nói tới, thế là ông ta vội vàng đi pha trà, cùng ông cụ Trương tiếp đón bọn họ.

“Ngây ra đó là gì, dọn chỗ cho khách quý đi chứ!”, Trương Thông quát lên một tiếng, cố tình tiết lộ thân phận của Thành Quang: “Ông là Thành Quang, tổng giám đốc công ty Quang Lực đúng không? Tôi thật sự rất ngưỡng mộ danh tiếng của ông!”

Lúc này người nhà họ Trương mới sực hiểu, mới đầu bọn họ không biết thân phận của những người này, vậy nên cũng không biết phải sắp xếp chỗ ngồi thế nào. Phải biết rằng những người có thân phận đều rất coi trọng vị trí, nếu vị trí thấp thì rất có thể sẽ khiến người ta không vui.

“Ha ha, không cần, không cần, ông cụ có hài lòng với những món quà này không?”, mấy người Thành Quang cười hỏi.

Ông cụ Trương gật đầu, thật sự là ông ta chẳng quen biết ai cả, vậy nên ông ta muốn hỏi mục đích của những người này mấy lần rồi, sau khi con trai cả của mình giới thiệu, ông ta mới loáng thoáng nhớ ra thân phận của bọn họ.

Ngoài ra những người này còn nhiệt tình đến mức ông ta không chịu nổi.

“Vậy là được rồi, ông cụ thích là coi như không uổng công chúng tôi chuẩn bị. Không cần dọn chỗ riêng đâu, chúng tôi ngồi chung với cô Phương là được.”.

Thành Quang cười lớn tiếng, mang đến cảm giác phóng khoáng, không giống thương nhân chút nào. Ông ta tùy tiện cầm một chiếc ghế tới ngồi bên cạnh Phương Thủy Y.

“Ha ha, chúng ta cũng ngồi bên cạnh cô Thủy Y đi!”, những người Hoài Bắc khác cũng ngồi vây quanh Phương Thủy Y như Thành Quang.

Lần này, chỉ cần không phải kẻ ngốc thì đều có thể nhận ra những người này tới đây không phải vì nhà họ Trương bọn họ, mà là để tạo thế cho Phương Thủy Y.

Điều khiến bọn họ cảm thấy khó hiểu là vì sao Phương Thủy Y lại quen biết nhiều người như thế, những người này còn cùng nhau tới đây, mang theo quà cáp có giá trị?

Trương Thiên Lỗi ngồi ở một góc khuất đằng sau, anh ta bảo một vệ sĩ đẩy mình tới một khu đất trống bên ngoài, đeo tai nghe bluetooth rồi vào thẳng vấn đề: “Tới chưa?”

“Trương Trần gọi cứu viện tới rồi, nếu các cậu không chuẩn bị chu đáo thì đừng tới nữa!”

Trương Thiên Lỗi tắt máy, khóe môi anh ta nhếch lên, bảo vệ sĩ đẩy mình về phòng khách. Màn kịch đặc sắc như thế, anh ta phải chứng kiến tận mắt thì mới hả giận được.

Trong phòng khách, ông cụ Trương vẫn đang trò chuyện với nhóm Thành Quang, chủ yếu là về chủ đề làm ăn buôn bán.

Bà cụ nhà họ Trương đứng ngơ ngác ở đó, nhìn mọi người vây quanh Phương Thủy Y. Thế này thì còn đuổi thế nào được? Đuổi cả những người Hoài Bắc ra à?

Mặc dù nhà họ Trương không quan tâm tới những người này, nhưng đã tới đây thì đều là khách, nếu đồn ra ngoài thì e rằng mọi người đều sẽ cho rằng nhà họ Trương hống hách.

“Thằng Hai, tới đây!”

“Những người này là thế nào? Có phải Phương Thủy Y gọi tới không?”

“Mẹ, làm sao con biết được, nếu vừa rồi anh cả không nói ra thân phận của người ta thì con cũng không biết!”, Trương Lập nói bằng giọng đố kỵ.

Đúng lúc này, quản gia lại chạy vào và nói lớn tiếng: “Gia chủ, lại có người từ Hoài Bắc tới!”

“Ha ha, nhất định là ông anh Triệu Chí Hào tới rồi!”, Thành Quang cười ha ha rồi vội vàng đứng lên, ông cụ Trương cũng không dám chậm trễ, đứng lên đi theo đám Thành Quang ra ngoài.

“Rốt cuộc chuyện này là sao? Ngay cả Triệu Chí Hào cũng tới?”, Trương Lập nhíu mày nói, ông ta cảm thấy chuyện này không đơn giản, chẳng lẽ những người này tới đây vì Phương Thủy Y thật?

“Anh, Triệu Chí Hào là ai vậy?”, Trương Yến hỏi Trương Hạo.

“Trước kia ông ta là gia chủ của nhà họ Triệu - một trong bốn gia tộc lớn ở Hoài Bắc, sau đó có xu thế trở thành gia tộc số một nhờ vào tập đoàn Mạt Lâm!”, Trương Hạo nhíu mày nói, hiển nhiên hắn cũng không ngờ là sẽ xảy ra biến cố này.

“Vậy lần này đám Phương Thủy Y sẽ bình yên vô sự à?”, Trương Yến hỏi.

“Khó nói lắm, nếu ông nội có ý định che chở, cộng thêm những ông trùm ở Hoài Bắc này, e là nhà họ Hàn có tới thì cũng phải rút về, chỉ có thể xem nhà họ Hàn quyết tâm đến mức nào thôi!”, Trương Hạo nói.

Ở một bên khác, đôi mắt của bà cụ nhà họ Trương lấp lóe, sau đó bà ta đi tới trước mặt Phương Thủy Y, nói một cách hiền từ: “Thủy Y, những người đó và Triệu Chí Hào tới đây vì cháu hả?”

“Cháu không biết bà ạ!”, Phương Thủy Y lắc đầu trong sự nghi hoặc, cô cũng cảm thấy khó hiểu, những người vào đây lúc nãy toàn là những nhân vật mà cô mới chỉ nghe danh chứ chưa gặp mặt bao giờ.

“Ồ? Không biết?”, bà cụ nhíu mày lại, sau đó gật đầu không nói thêm gì nữa.

Trong lòng bà ta hơi đắn đo, định xem tình hình thế nào rồi tính. Nếu những người này đều tới đây vì Phương Thủy Y, đồng thời nhà họ Hàn không quá hung hăng, vậy thì bà ta cũng sẽ nương đó để bảo vệ Phương Thủy Y.

Bà ta thừa biết tiềm lực của tập đoàn Mạt Lâm dưới danh nghĩa của Triệu Chí Hào lớn đến mức nào, ngay cả chuyện Trương Thiên Lỗi tới Hoài Bắc cũng là do bà ta sai sử.

Đến lúc đó nếu đứng ra bảo vệ Phương Thủy Y, mượn chuyện này để tạo mối quan hệ với Triệu Chí Hào, vậy thì nhà họ Trương sẽ có thêm một mỗi làm ăn.

Nghĩ vậy, bà cụ Trương cũng vội vàng ra phòng khách.

Trong phòng khách chỉ còn lại đám con cháu, Trương Thiên Lỗi ngồi trong góc khuất không nói lời nào, Trương Hạo và Trương Yến cúi đầu, không biết đang suy nghĩ điều gì, những người khác cũng lần lượt ngồi vào chỗ mình, thì thầm to nhỏ thảo luận chuyện gì đó.

“Trương Trần, anh có biết chuyện này là sao không?”, Phương Thủy Y đi tới bên cạnh Trương Trần và hỏi.

Trương Trần xoa đôi mắt đỏ hoe của Phương Thủy Y, nói nhẹ giọng: “Người ta vừa đến là đã tới chỗ em, vậy mà em lại hỏi anh.”.

“Anh không biết thật hả?”

“Chắc là do Triệu Chí Hào sắp xếp chăng”, Trương Trần kiếm bừa một cái cớ.

Lúc này ông cụ Trương và nhóm Triệu Chí Hào đã vào phòng khách. Trương Thiên Lỗi nghiến răng nghiến lợi, hôm đó chính Triệu Chí Hào và Tôn Khuê Sơn đã dẫn người chặn đánh anh ta, bây giờ cả hai đều tới đây.

“Ông chủ Triệu, ông chủ Tôn, mời ngồi!”, vừa vào phòng là ông cụ Trương đã chỉ lên vị trí trên cùng nói.

“Ha ha, không cần”, Triệu Chí Hào và Tôn Khuê Sơn lắc đầu.

“Chắc không phải bọn họ cũng muốn ngồi cạnh Phương Thủy Y đấy chứ?”, người nhà họ Trương đoán thầm trong lòng.

Quả nhiên, trước những ánh nhìn chăm chú của bọn họ, Triệu Chí Hào và Tôn Khuê Sơn ngồi luôn xuống hai bên Phương Thủy Y, trông chẳng khác nào hai vệ sĩ.

Cảnh tượng này khiến mọi người ghen tỵ gần chết, nếu chỉ với thân phận là gia chủ nhà họ Triệu thì nói thật là chẳng là gì với nhà họ Trương, nhưng sự trỗi dậy của tập đoàn Mạt Lâm lại khiến người ta nhìn thấy tiền đồ của nhà họ Triệu.

Thuốc chữa bệnh nhồi máu cơ tim đã được sản xuất hàng loạt, hôm qua bọn họ còn thấy Triệu Chí Hào xuất hiện trên bản tin thời sự, đề cập đến sản phẩm mới của tập đoàn Mạt Lâm trong buổi hội nghị.

Mặc dù sản phẩm mới chưa được công bố, nhưng Triệu Chí Hào đã nói thẳng ra rằng sản phẩm mới mà bọn họ sắp đưa ra sẽ có hiệu quả không thua kém gì loại thuốc chữa trị bệnh tim khác.

Tin tức này được tung ra là khắp nơi trên cả nước đều phải thèm thuồng, nếu có thể có một chút cổ phần thì đồng nghĩa với việc sở hữu một khối tài sản khổng lồ, có ai mà không thèm thuồng?

“Cô Phương, sao mắt cô lại đỏ vậy, có phải cô vừa khóc không?”, sau khi ngồi xuống, Triệu Chí Hào hỏi rồi nhìn về phía ông cụ Trương, giọng nói không mấy vui vẻ: “Ông à, chúng tôi nể mặt cô Phương nên mới tới chúc thọ ông, chuyện này là sao? Các ông còn bắt nạt cả người nhà mình à?”

Người nhà họ Trương đều giật mình, Triệu Chí Hào nói như vậy là sao? Còn cả cách xưng hô của ông ta nữa, cô Phương?

E rằng ngay cả thế hệ trẻ nhà họ Trương cũng không xứng được Triệu Chí Hào xưng là cô.

Rốt cuộc giữa Triệu Chí Hào và Phương Thủy Y có mối quan hệ như thế nào? Trong lòng vô số người cảm thấy nghi hoặc, còn sắc mặt của đám Trương Hạo, Trương Yến và Trương Thiên Lỗi thì đen như đáy nồi.

Trong cái nhìn của mọi người, gia đình Trương Quốc Hồng lại sắp lật ngược tình thế rồi, mặc dù vẫn chưa rõ là chuyện gì đang xảy ra, nhưng chỉ với thái độ của Triệu Chí Hào và Tôn Khuê Sơn là đã chẳng có ai dám làm khó gia đình họ nữa.

Trương Quốc Hồng vui như mở cờ, nét tuyệt vọng vừa rồi biến mất hết. Bà ta ra sức nháy mắt với con gái mình, ý bảo đây chính là lúc thể hiện, mượn danh vọng của Triệu Chí Hào để nâng cao địa vị của bọn họ.

Phương Thủy Y vội vàng nói: “Ông chủ Triệu, tôi không khóc, vừa rồi kích động quá thôi…”.

Nhưng câu nói tiếp theo của Triệu Chí Hào lại khiến mọi người trợn mắt há mồm.

“Gọi ông chủ Triệu gì chứ, cứ gọi tôi là Tiểu Triệu là được rồi!”, Triệu Chí Hào xua tay, nói ra một câu khiến người ta hết hồn, ngay cả Phương Thủy Y cũng cảm thấy kinh khủng, cho cô mười lá gan cô cũng không dám gọi ông trùm của Hoài Bắc bằng chữ “Tiểu”!

Khóe mắt Tôn Khuê Sơn hơi giật giật, ông ta cũng thấy ngạc nhiên rồi. Mặc dù Trương Trần gọi bọn họ tới để tạo thế, nhưng Triệu Chí Hào lại có thể hạ mình như vậy, thảo nào người ta được quản lý tập đoàn Mạt Lâm, lúc cần bỏ qua thân phận là không hề do dự một chút nào.

“Ừm…”, ông cụ Trương cũng không nhịn được nữa, thật sự là những người này quá kỳ lạ, ông ta nhất định phải hỏi cho ra lẽ.

“Chú Triệu này, các chú tới đây là vì Thủy Y nhà chúng tôi à?”

Trương Quốc Hồng và những người còn lại trong nhà họ Trương đểu vểnh tai lên nghe, đây cũng là vấn đề mà bọn họ cực kỳ quan tâm.

“Đương nhiên!”, Triệu Chí Hào mỉm cười gật đầu, ông cụ Trương lập tức nói: “Chú em cứ yên tâm, sao tôi lại để người khác bắt nạt cháu gái của tôi được, chúng ta uống rượu nào!”

“Ha ha, ông anh đúng là thẳng thắn, tôi xin mời ông anh một chén…”.

“Tiêu rồi, lần này gia đình Trương Quốc Hồng sắp phất lên thật rồi!”, Trương Lập nhìn vẻ mặt hớn hở của Trương Quốc Hồng rồi nói.

Nếu những ông trùm do Triệu Chí Hào dẫn đầu này mà muốn cất nhắc ai đó, cho dù là một con heo thì bọn họ cũng đưa lên mây xanh được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK