• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 87: Ai bảo thế?

“Số tiền này, cháu không trả!”, Trương Trần mặt không đổi sắc nhìn ông cụ Trương.

“Thằng nhóc mất nết này, cậu dám làm trái ý ông già này đấy à?”, ông cụ Trương lập tức vỗ bàn mà quát.

Hai anh em Trương Hạo mới chạy vào lập tức nhìn Trương Trần bằng ánh mắt bất mãn: “Trong nhà họ Trương này chưa từng có ai dám trái ý ông nội cả, có phải cậu muốn làm phản không hả?”

“Xét về làm phản thì kẻ đầu tiên bị diệt trừ chính là hai người đấy, cút ngay!”, Trương Trần lạnh lùng nhìn anh hai em kia, quát to.

Ngay từ đầu vì lời mời mọc ngọt xớt của hai anh em Trương Hạo, lại thêm những lời xin lỗi lập lờ trước đó, trong lúc không rõ tình hình nên Trương Trần cũng không tiện nói thêm điều gì.

Nhưng hai người kia lại ra chủ ý muốn đưa Phương Thủy Y sang chỗ Hàn Đông Vũ, đây có khác nào cắm thêm cái sừng cho Trương Trần đâu, liệu anh còn nhẫn nhịn được chắc?

Nếu hai anh em Trương Hạo đã không biết xấu hổ, thì anh cũng chẳng việc gì phải giữ mặt mũi cho bọn họ.

“Trương Trần, đủ lông đủ cánh rồi đấy nhỉ, chẳng lẽ trong lòng cậu không biết mình đã làm gì mới thắng được ư?”, sắc mặt Trương Hạo cũng sầm xuống, còn Trương Yến thì mắng thẳng luôn.

“Ha ha, vậy thì tốt, chị thử nói xem tôi dùng thủ đoạn gì nào? Nếu bàn tới thủ đoạn, thật sự có người hỏi đến, khéo khi tôi còn phải cảm ơn hai người ấy nhỉ!”, Trương Trần cười nói.

“Cậu… Cậu…”, anh em Trương Hạo tức đến mức khó thở, Trương Trần kia có ý gì chứ, là bọn họ giúp anh ta thắng chắc?

Họ đâu có điên, hơn nữa cũng chẳng có cái bản lĩnh đó.

“Được rồi, Trương Hạo, hai đứa ra ngoài đi!”, ông cụ Trương phất tay.

Lúc này hai anh em Trương Hạo mới không cam lòng đóng cửa đi ra ngoài.

Ông cụ Trương híp mắt nhìn Trương Trần, thật lòng mà nói, ấn tượng của ông cụ với Trương Trần cũng không quá tệ, ít nhất thì cậu trai trẻ này rất gan góc.

“Trương Trần, tạm gác lại chuyện làm sao mấy đứa thắng, dù gì cũng đã thắng rồi!”

“Dùng ngựa của người ta, dùng người của người ta, sau đó tại thẳng tay tát ngược lại họ, cậu có biết điều này đại biểu cho cái gì không?”

“Đây là Hàn Đông Vũ đang tự mình đưa mặt ra xin cậu tát, cậu bảo người bình thường sẽ làm ra loại chuyện như thế ư?”

“Nói theo phương diện này, nếu cậu ta đã tự dâng mình lên tận cửa chịu đòn, mà cậu lại đánh thật. Dù cho cậu ta không nói gì, nhưng còn gia tộc đứng phía sau thì sao?”

“Một hai nhà thì chẳng sao, nhưng nếu như gộp mấy nhà đó lại, nhà họ Trương này cũng không bảo vệ được mấy đứa đâu!”

“Trả lại những đồ nên trả đi, nếu không thì mấy đứa cút ngay cho ông già này!”

Trương Trần cười ha hả, tình thế của nhà họ Trương có hơi là lạ, nhưng ông cụ này cũng coi như khá thú vị, chí ít cũng không thiên vị ai, về cơ bản là đã suy nghĩ giùm bọn họ rồi!

Dù sao nếu trong nhà họ Trương không ai quan tâm, chắc chắn đám người dưới sự dẫn đầu của Hàn Đông Vũ sẽ không buông tha cho anh.

Biết thì biết vậy, nhưng Trương Trần vẫn cứ không trả đấy!

“Láo xược!”, lần này thì ông cụ Trương tức thật sự rồi, ông ta chỉ thẳng vào mũi Trương Trần, nghiêm mặt: “Tên nhóc mất nết, ông già này đang cố gắng giành giật thời gian cho hai đứa, thế mà mấy đứa lại khiến ông già này…”

“Hừ hừ, đừng tức giận, nén giận nào…”, ông cụ Trương tự vỗ lồng ngực mình, chỉ sợ thân thể cũng coi như đang khỏe khoắn lại bị Trương Trần làm tức tối đến mức nguy hiểm đến tính mạng.

Phương Thủy Y bị dọa sợ, lập tức tỏ thái độ: “Ông ngoại, ông yên tâm, cháu nhất định sẽ bảo anh ấy trả lại, anh ấy nghe lời cháu nhất, ông đừng tức giận hại thân!”

“Mấy đứa cút hết luôn đi!”, ông cụ Trương nhìn thoáng qua thời gian, sắp sửa tới ngày mừng thọ của ông ta rồi nên cũng chẳng buồn phí lời thêm nữa, lập tức đẩy cửa đi ra ngoài, để hai người Trương Trần ở lại bên trong.

Ông cụ Trương bảo Trương Trần và Phương Thủy Y cút, thế nhưng người đi ra ngoài lại là ông ta, điều này khiến Trương Trần bày ra vẻ mặt quái lạ.

“Trương Trần, nghe lời ông ngoại đi, trả lại đồ đi!”

Phương Thủy Y không lại không hề nói những lời loằng ngoằng, ngay từ đầu cô đã bị tiền tài làm cho choáng váng đầu óc mà cười ngây ngô, quả thật không hề cân nhắc tới hậu quả.

“Trả thì trả, đến lúc đó rồi tính, trước tiên chúc mừng ông ngoại đã!”, Trương Trần bĩu môi, đồ anh đã “nuốt” vào thì còn lâu mới nhả ra nhé!

Nhưng vì để ổn định Phương Thủy Y và ông cụ Trương nên cứ tạm thời nói vậy cái đã, đến lúc đó tùy tình hình rồi quyết định sau.



Nhà họ Trương là dòng tộc đứng đầu của tỉnh An Hoa, chắc chắn danh vọng vô cùng lớn!

Đại thọ 66 tuổi của ông cụ Trương có thể nói là khách quý đầy nhà, khách mời đua nhau nhậu nhẹt, người trẻ tuổi thì bàn về tương lai, còn người thế hệ trước thì nói đến chuyện kinh doanh phát đạt.

Ông cụ Trương đến tiếp từng bàn, lấy trà thay rượu, cười ha hả cảm ơn những người đã đến chúc thọ mình.

Một vài việc lặt vặt khác thì do con trai và con gái của ông cụ đứng ra thay mặt.

Sắp xếp xong xuôi cho khách khứa bên ngoài, cuối cùng nhà họ Trương chia thành mấy bàn, tổ chức tiệc ngay trong sảnh lớn có viết mấy chữ ‘nhà họ Trương’ to đùng.

Già trẻ lớn bé của nhà họ Trương đều có mặt, còn có cả một số khách khứa bên ngoài, nói tóm lại, số người cũng khá đông.

Giờ lành không thể chậm trễ, bắt đầu từ việc mở rượu, tiếp đó là từng món ngon được bày lên, bữa tiệc có thể mở màn được rồi.

“Bố, chúc bố sống khỏe sống thọ, ngày ngày tháng tháng đều bình an!”

Trương Thông - con trai cả của ông cụ Trương lên tiếng trước, lấy ra một hộp trà, nói xong những lời chúc tục, nhanh chóng nở mặt nở mặt trước mặt ông cụ.

Ngay cả người không hiểu về trà cũng có thể ngửi được một hương thơm thấm đẫm ruột gan, và tất nhiên, nếu đã là quà tặng trong tình huống kiểu này, tất nhiên giá trị của món quà sẽ không hề ít.

Chỉ nghe thấy Trương Thông cười nói: “Bố, con biết mấy năm nay bố thích thưởng thức trà ngon, đây là Đại Hồng Bào thu hoạch vào vụ Xuân Thu, được thu hái từ những ngọn lá tươi non nhất!”

Rõ ràng Trương Thông cũng coi như hiểu ý ông cụ, ông cụ Trương liền cười híp mắt, gật gù nói: “Tốt lắm, tốt lắm…”

“Hì, đây là điều con nên làm thôi mà!”, Trương Thông cười nói, nhanh chóng pha trà cho ông cụ Trương.

“Bố, con không nhiều tiền bằng anh cả, nên quà của con cũng không phải thứ gì quá đắt đỏ, chỉ là một tấm bùa bình an, mong bố luôn được khỏe mạnh bình an!”

Con trai thứ hai nhà họ Trương – Trương Lập cũng lấy một miếng ngọc bội từ trong hộp gấm ra.

Liền sau đó là một giọng nữ, người nói là vợ Trương Lập: “Bố, bố đừng nghe chồng con nói có vẻ dễ dàng như thế, một tháng trước anh ấy đến Ngũ Đài Sơn một chuyến, miếng ngọc này là do anh ấy bước từng bước rồi dập đầu từng cái, dập đủ 1000 lần mới xin về được đấy ạ!”

“Gì cơ?”, đám người nghe thấy vậy liền nhao nhao kinh hãi, không cần biết miếng ngọc này giá trị ra sao, chỉ với tấm lòng hiếu thảo này thôi cũng đã khiến mọi người không thể bắt lỗi được gì rồi.

Lúc này mọi người mới phát hiện ra trên trán Trương Lập đeo băng-đô, mới đầu họ còn tưởng rằng Trương Lập cũng yêu thích thứ đồ của giới trẻ, không ngờ lại dùng nó để che giấu vết thương.

Mà cũng chính vì Trương Lập cố ý che giấu nên mới khiến ông cụ Trương gật gù liên hồi, khen ngợi không ngớt lời.

“Rất tốt, con có lòng rồi, nhưng đừng nên làm tổn hại thân thể, nếu không bố cũng không an tâm đâu!”, ông cụ cười ha hả, bảo mọi người rót rượu cho mình và Trương Lập uống với nhau.

Cảnh tượng này đập vào mắt khiến tất cả mọi người đều cảm thán, đúng là “đạo cao một thước, ma cao một trượng”, coi như lần này Trương Lập đã ‘đè đầu’ được Trương Thông rồi.

Phải biết là ông cụ Trương nhiều tuổi rồi, thường ngày vốn dĩ không chạm vào rượu, dù là đón tiếp khách quý thì cũng luôn lấy trà thay rượu, nhưng Trương Lập lại không để trong lòng, trong một gia tộc lớn như nhà họ Trương, đây là tình huống có thể nói lên rất nhiều điều.

Tiếp đó đến lượt con trai thứ ba, thứ tư và con gái của ông cụ Trương.

Tổng thể mà nói, nếu so với con trai thì đám con gái của ông cụ Trương tặng ông ta những món đồ giá rẻ hơn hẳn.

Nhà họ Trương này về sau là của đám đàn ông, còn đối với con gái, ông cụ cho ăn nhưng sẽ không giao gia nghiệp cho bọn họ, bởi vậy nên bọn họ cũng không nhất thiết phải cố quá làm gì.

Chỉ cần có thể sống tiếp được, về sau nên thế nào thì vẫn là thế ấy thôi.

Chúc tụng xong hết một lượt, nhưng chỉ có mỗi mình Trương Lập là được uống rượu của ông cụ Trương.

Cuối cùng, đến phiên Trương Quốc Hồng, bà ta là con gái của ông cụ, tất nhiên cũng sẽ phải tặng quà rồi.

Nhưng sau khi nhìn thấy lễ vật của người khác, rồi lại nhìn quà tặng của mình, bà ta quả thật không thể nào lôi nó ra nổi.

Một cái nhẫn đeo ngón cái, tuy nó là món đồ đắt nhất mà họ mua được, nhưng ở một nơi như thế này lại lộ rõ sự rẻ mạt.

“Ông mau đi đi!”, Trương Quốc Hồng đẩy đẩy chồng mình, kế đó Phương Thiên Bàng mới bất đắc dĩ thở dài một tiếng, đành lấy chiếc nhẫn đeo ngón cái ra.

“Bình hoa của chúng ta đâu, mau đưa cho bố đi, nếu để bố lấy chiếc nhẫn kia ra thật thì chắc chắn sẽ bị người ta châm chọc!”

Trương Trần vội nói với Phương Thủy Y, trong tình cảnh thế này, mà Trương Quốc Hồng lại là con gái, nếu tặng ông cụ chiếc bình Lựu Ảnh thì chắc chắn có thể nở mày nở mặt.

Phương Thủy Y gật đầu, vội vàng đưa đồ cho Phương Thiên Bàng, đồng thời nói sơ qua về giá trị của món đồ, ngay lập tức khiến hai mắt Phương Thiên Bàng sáng rực.

Ông ta nhanh chóng ôm chiếc hộp đi lên trước, sau đó mở hộp ra, cười nói: “Bố, đây là lễ vật của Hồng Hồng tặng bố, chiếc bình Lựu Ảnh!”

Câu này vừa dứt, ngay tức thì khiến tất cả mọi người khiếp sợ nhìn chằm chằm vào Trương Quốc Hồng.

Nhà họ Phương cũng chỉ là một gia đình nhỏ, đồng thời cũng chẳng được coi trọng, từ bao giờ đã có thể bỏ ra nhiều tiền tới vậy để mua đồ cổ kia chứ?

Lẽ nào? Trước đó bọn họ đã sớm liên hệ với Hàn Đông Vũ rồi, và chiếc bình Lựu Ảnh này là đồ do Hàn Đông Vũ chuẩn bị?

Nghĩ tới chiếc Ferrari phiên bản giới hạn bên ngoài, tất cả mọi người liền suy đoán.

Đúng lúc này, bỗng có người phát ra tiếng cười lạnh.

“Trương Quốc Hồng ơi là Trương Quốc Hồng, cô vẫn không biết xấu hổ hệt như trước kia, trong ngày vui lớn như thế này mà lại lôi đồ giả ra để lừa người, làm vậy thì có gì hay ho đây?”

Mọi người cùng nhìn lại liền phát hiện người lên tiếng là Trương Lập – người đã tặng ông cụ miếng ngọc bội phải dập đầu 1000 cái mới xin về được!

Phương Thiên Bàng kinh hãi nhìn con gái mình, còn Phương Thủy Y thì lại nhìn Trương Trần.

Anh không biết mối quan hệ giữa người nhà họ Trương và Trương Quốc Hồng ra sao, nhưng có thể thấy rõ được Trương Lập và Trương Quốc Hồng luôn đối chọi với nhau.

“Ai bảo với ông đây là đồ giả?”, Trương Trần thản nhiên cất lời.

Trương Lập khinh thường liếc Trương Trần, chỉ là thằng rể ăn nhờ ở đậu tại nhà họ Phương, còn lâu mới đủ tư cách nói chuyện với ông ta, thế nhưng vì để gợi lên câu chuyện tiếp theo, ông ta vẫn quyết định trả lời.

“Vậy tôi sẽ nói cho cậu biết là được, bởi vì chiếc bình Lựu Ảnh thật sự đang ở chỗ tôi!”

“Gì cơ?”, giờ thì tất cả mọi người đều thực sự ngây ra như phỗng rồi, món đồ Trương Quốc Hồng tặng là hàng giả, quả thật đã tát thẳng vào mặt ông cụ Trương.

Không có nhiều tiền cùng lắm chỉ bị chê bai vài câu là nghèo khó rách nát, nhưng nếu xài đồ giả thì quả thật là có vấn đề về nhân cách.

Ông cụ Trương cũng nhìn về phía Trương Lập: “Những gì con nói là thật à?”

“Bố, con đâu dám dối gạt bố chứ, chiếc bình Lưu Ảnh này là lễ vật Thiên Lỗi tặng bố, vì tìm món đồ này mà thằng bé bị tai nạn giao thông, nhưng cũng may tất cả đều đáng giá!”

Lúc này mọi người mới phát hiện, trong đám con cháu trẻ tuổi quả thật không thấy Trương Thiên Lỗi đâu!

Trương Trần nghe thấy vậy tức thì nhíu mày, Trương Thiên Lỗi là con trai của Trương Lập, giờ thì hay rồi đây, không ngờ vì để tránh bị mất mặt mà Trương Thiên Lỗi lại đi bịa ra lời nói dối bị tai nạn giao thông!
Chương 88: Bình Lựu Ảnh thật giả

Người nhà họ Trương ngơ ngác nhìn nhau, cả nhà Trương Lập này đúng thật là đã dốc sạch vốn liếng để chuẩn bị quà biếu cho ông cụ, người làm bố thì dập đầu 1000 cái, còn đứa con trai lại bị tai nạn giao thông.

Ông cụ Trương nghe vậy thì kinh hãi không thôi, Trương Thiên Lỗi - đứa cháu mà ông ta yêu quý nhất lại đứng mũi chịu sào, vừa nghe thấy thế ông ta thình lình đứng bật dậy, ân cần hỏi: “Tiểu Lỗi sao rồi?”

“À ha ha, không đáng ngại, vết thương của thằng bé cũng không nặng lắm, lát nữa thằng bé sẽ đến chúc thọ bố!”, Trương Lập cười nói.

Ông cụ Trương đanh mặt: “Thật hồ đồ, đã bị tai nạn mà còn chúc thọ cái gì nữa, mau dẫn bố đi thăm thằng bé!”

Nghe thấy lời của ông cụ Trương, đám con cháu trong nhà đều ghen ghét, bọn họ cũng là cháu trai cháu gái ruột của ông cụ, thế mà địa vị của bọn họ lại thua kém Trương Thiên Lỗi nhiều thế!

Ở nhà họ Trương này, Trương Thiên Lỗi giống hệt Hàn Đông Vũ của nhà họ Hàn vậy, đều được bồi dưỡng làm người thừa kế!

Trên mặt Trương Lập cũng lộ rõ vẻ đắc ý và tự hào!

Đúng lúc này, bỗng có một giọng nói yếu ớt truyền đến: “Ông nội, hôm nay là lễ mừng thọ của ông, cháu phải đến đây chúc thọ cho ông mới đúng chứ!”

Mọi người đổ dồn mắt về phía tiếng nói, chỉ thấy ở ngay cửa có hai người đàn ông cường tráng đang đẩy một chiếc xe lăn, và người ngồi trên xe chính là Trương Thiên Lỗi.

Cả người anh ta quấn kín băng, sắc mặt vô cùng tái nhợt, nào còn dáng vẻ oai phong lẫm liệt, chỉ tay năm ngón của trước kia nữa!

Vừa vào cửa, Trương Trần đã chú ý đến Trương Thiên Lỗi, mà dường như Trương Thiên Lỗi cũng có cảm giác, bèn liếc mắt nhìn sang, trong đôi mắt kia lập tức bùng lên lửa giận ngút trời, nhưng chỉ trong khoảnh khắc, cơn giận này đã bị anh ta ép xuống!

Hai người chỉ liếc nhìn nhau một cái rồi thôi, trong lòng mỗi người đều có suy nghĩ riêng của mình, những người có mặt không ai hay biết hai người họ chợt lộ ra nụ cười lạnh lùng trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó!

“Tiểu Lỗi, cháu sao rồi?”, ông cụ Trương lập tức bước tới, thương yêu hỏi han, trên gương mặt già nua đầy vẻ đau lòng, có thể thấy được trong lòng ông ta thật sự rất quan tâm đến đứa cháu này!

“Ông nội, cháu không sao đâu ạ!”, Trương Thiên Lỗi thu ánh mắt về, miễn cưỡng mỉm cười, ngoại trừ Trương Trần và trợ lý của hắn thì không ai hiểu rõ vết thương trên người anh ta hơn, xương cốt tay chân đều bị vỡ nát!

“Ông nội, cháu biết ngoài lá trà thì ông còn thích sưu tầm cả đồ cổ, bên trong đó ghi lại dấu vết năm tháng và lịch sử vĩ đại, bác cả đã chuẩn bị lá trà cho ông rồi, vậy cháu liền dùng một chiếc bình Lựu Ảnh làm quà tặng, chúc ông sống lâu trăm tuổi, sức khỏe dồi dào!”

Nói xong, vệ sĩ sau lưng Trương Thiên Lỗi lập tức lấy một chiếc hộp rồi mở ra, chỉ thoáng nhìn bề ngoài, có thể thấy bình Lựu Ảnh trong tay Phương Thiên Bàng gần như giống nó y như đúc!

“Không vội, không vội, vết thương của cháu quan trọng hơn, người đâu, mau đưa Tiểu Lỗi trở về dưỡng thương”, ông cụ Trương nói.

Trương Lập cũng khoát tay: “Hai người các cậu đưa Tiểu Lỗi về đi, để lại quà tặng ở đây là được!”

“Vâng!”, hai vệ sĩ gật đầu, đặt chiếc hộp ở một bên, sau đó đẩy Phương Thiên Lỗi rời đi.

“Bố, đây chính là tấm lòng của Tiểu Lỗi, bố nhất định phải nhận lấy nhé ạ!”, Trương Lập cầm chiếc bình Lựu Ảnh ở trong hộp, bày ở trước mặt ông cụ Trương!

Vợ Trương Lập cũng phụ họa một câu, lại mấy lần nhắc đến chuyện con trai mình đã vất vả cỡ nào!

Ông cụ Trương cười đến là vui vẻ: “Tốt, tốt, bố sẽ nhận nó!”

Cảnh tượng này rơi vào trong mắt người của nhà họ Trương, vẻ mặt mỗi người không giống nhau, nhưng có thể khẳng định, tâm trạng của bọn họ đều không tốt, chỉ là không lộ rõ ra trước mặt ông cụ Trương mà thôi!

Tại nhà họ Trương, gia đình Trương Lập vốn lớn mạnh hơn cả, bố con bọn họ rất được ông cụ yêu thích, mà trong tiệc mừng thọ này, hai bố con họ lại làm đến thế kia, lần này địa vị của họ đúng là đã vững nay lại càng chắc hơn!

Ông cụ Trương cứ cười mãi, người của nhà họ Trương bên dưới cũng phụ họa theo, thỉnh thoảng khen ngợi một câu, hoàn toàn gạt phăng Phương Thiên Bàng sang một bên!

Phương Thiên Bàng đứng ở nơi đó, tiến cũng không được mà lùi cũng chẳng xong, nhất thời lúng túng không biết phải làm thế nào.

Khuôn mặt Trương Quốc Hồng đỏ bừng, nhưng lần này cũng không ngượng ngùng như lần trước, bởi vì bây giờ bà ta cũng có chút tự tin, bởi vì Hàn Đông Vũ thật sự thích con gái bà ta!

“Ông ngoại, bố cháu cũng có quà muốn tặng ông!”, Trương Trần ở bên cạnh khẽ nhắc nhở, lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người.

“Chỉ là một món đồ giả, vậy mà mấy người cũng không biết ngại cứ liên tục nhắc mãi, coi đây là đâu chứ?”, Trương Lập hừ lạnh, nhìn Trương Trần, nói với giọng không vui: “Cất đồ của cậu đi, đừng tự bẽ mặt ở chỗ này nữa!”

Trương Thông cũng khẽ nhướng mày, nhưng giọng điệu của ông ta lại nhẹ nhàng hơn chút, chỉ thản nhiên nói: “Quốc Hồng, bảo Thiên Bàng cất đồ đi!”

Những người khác đồng loạt cười ồ lên, khiến cho mặt mo của Phương Thiên Bàng đỏ bừng, chỉ hận không tìm được một cái lỗ để chui vào!

Người bình thường căn bản không thể nhìn ra được một món đồ là thật hay giả, nhưng chiếc bình Lựu Ảnh này chỉ có ba chiếc, hai chiếc đã từng được ghi chép là bị hỏng rồi, mà bây giờ xuất hiện hai chiếc bình Lựu Ảnh giống nhau, cái nào thật cái nào giả, chỉ e tất cả mọi người đều cho rằng chiếc bình của Trương Lập mới là thật.

Ngay cả Phương Thiên Bàng cũng cho là vậy, chiếc bình hoa này là Trương Trần đưa ông ta, Trương Trần lấy tiền đâu ra mua được món đồ quý trọng như thế, mà thoạt nhìn có thể thấy gia đình Trương Lập lấy được một chiếc bình Lựu Ảnh cũng chẳng phải là chuyện khó khăn gì!

“Ha ha, giá trị chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất chính là tấm lòng trong đó, lúc vừa đến cô đã làm khó dễ người gác cổng, bảo người gác cổng không thừa nhận anh ta là người của nhà họ Trương, vì thế cũng đã để mọi người được chứng kiến trò hề, bây giờ lại diễn một màn kịch thế này, quả thật khiến mọi người thất vọng đấy!”

Không biết Trương Hạo đứng trên lập trường gì mà chỉ đứng đằng sau nói câu bâng quơ.

“Cái gì, còn có cả chuyện này ư?”

“Ha ha, e rằng Trương Quốc Hồng đã dựa vào được cậu chủ nhà họ Hàn rồi, vốn không thèm để ý đến thái độ của nhà họ Trương đâu nhỉ!”

“Lời này cũng không phải không có lý, dù sao trước đây cô ta cũng ở thế kém suốt, khó khăn lắm mới bám được một bắp đùi lớn, đương nhiên phải đắc ý rồi!”

Mọi người vừa nói vừa lắc đầu không tó ý không hài lòng, chỉ dăm ba câu đã đẩy gia đình Trương Quốc Hồng lên đầu ngọn sóng!

Ông cụ Trương nhíu mày, mọi chuyện trong đó ông ta đều rõ cả, nhưng là ai đã khua môi múa mép gộp chung chuyện này với chuyện Phương Thủy Y bám vào Hàn Đông Vũ?

Trước giờ ông cụ Trương không hề quản chuyện tranh đấu gay gắt trong nhà họ Trương, dù sao đây cũng là điều đương nhiên, người nào có năng lực người đó sẽ đạt được thứ tốt nhất, nhưng cũng có điểm mấu chốt, đó chính là không thể mượn tay người ngoài khiến nhà họ Trương mất mặt!

“Đã xảy ra chuyện gì? Tin đồn từ miệng người nào truyền ra?”, ông cụ Trương trầm giọng hỏi.

“Bố, chính mắt con nhìn thấy đấy ạ!”, Mai Đình – vợ của Trương Thanh tức con trai thứ ba nhà họ Trương lắp bắp nói.

“Đã điều tra chuyện này chưa?”, ông cụ nhìn sang, chỉ thản nhiên hỏi.

“Chưa... Chưa tra ạ!”, Mai Đình lắc đầu, nhưng lại lập tức bổ sung: “Xe của Hàn Đông Vũ ở trong tay Phương Thủy Y, đây chính là chiếc xe mà cậu ta thích nhất, nếu không phải cậu ta thích Phương Thủy Y, sao lại nỡ tặng nó cho người khác?”

“Đúng đấy, tôi cũng cảm thấy vậy!”, vợ Trương Lập cất tiếng phụ họa theo, những người khác đều gật gù, rõ ràng suy đoán này của Mai Đình được bọn họ nhất trí tán đồng.

“Bác ba, bác cũng đã nói chưa chứng minh được là thật, vậy bác dựa vào cái gì bêu xấu cháu?”, Phương Thủy Y tỏ vẻ không vui, rốt cuộc giờ phút này cô đã hiểu rõ vì sao ánh mắt mọi người nhìn cô đều là lạ như thế rồi!

Hóa ra là vì chiếc xe kia, đám người này đều cho rằng cô đã bám được vào Hàn Đông Vũ.

“Được rồi, bớt ầm ĩ đi!”, ông cụ Trương giận tái mặt, vỗ mạnh lên bàn, sau đó nhìn về phía Trương Thanh: “Thằng ba, trên thương trường kiêng kỵ nhất chính là nghe gió thành mưa, trước tiên anh chị cứ giao quyền quản lý công ty vật liệu xây dựng ra, nghỉ ngơi đi đã!”

“Bố!”, Trương Thanh lập tức bối rối, nhưng sau đó chợt hiểu ra, tất cả là do vợ ông ta nói lung tung, đã khiến ông cụ không vui!

Xem ra chuyện này không giống như những gì họ tưởng tượng, nếu không ông cụ cũng sẽ không nổi cáu!

“Được rồi, đừng nói nữa, tiếp tục bữa tiệc đi!”, ông cụ không vui xua tay, không một ai dám nói thêm câu nào nữa!

“Được rồi, Phương Thiên Bàng, anh cũng ngồi xuống ăn cơm đi!”, ông cụ Trương lập tức nói ra!

“Vâng!”, Phương Thiên Bàng gật đầu, cười khổ một tiếng, đậy nắp hộp lại, đặt bình Lựu Ảnh sang một bên, vừa định lui về thì Trương Trần lại lên tiếng lần nữa.

“Bố, bố mở hộp ra cho ông ngoại nhìn xem đi đã!”

“Láo, láo quá rồi, đã nói là một món đồ giả, mà nhà cô cậu cứ nhắc đi nhắc lại nhiều lần là có ý gì, coi thường khiếu thưởng thức của bố đấy à?”, Trương Lập tức giận quay sang chất vấn Trương Quốc Hồng.

“Anh hai, em không có ý đó!”, Trương Quốc Hồng nói, sau đó dời mắt nhìn về phía Trương Trần, sự căm ghét ẩn sâu trong mắt lại càng rõ nét hơn.

Loại ánh mắt này khiến Trương Trần sững sờ, nhưng anh đã trải qua không ít chuyện đối nhân xử thế, lập tức sáng tỏ, vừa rồi nghe thấy những người đó nói Phương Thủy Y bám được vào Hàn Đông Vũ, xem ra bà mẹ vợ này của anh cũng tin là vậy, so sánh hai người họ với nhau, tất nhiên bà ta sẽ chướng mắt đứa con rể như anh rồi.

Trương Trần cũng lười giải thích, dù sao người anh cưới là Phương Thủy Y, chứ không phải Trương Quốc Hồng, bà ta thích thế nào thì thế ấy đi!

Trương Trần nhìn Trương Lập, tiếp tục nói: “Ai nói bình Lựu Ảnh của chúng tôi là giả? Ông nói thế nào thì là thế ấy chắc?”

“Ý cậu là, đồ của tôi là giả?”

“Tôi không hề nói thế!”, Trương Trần nhún vai không tỏ thái độ, cũng không phản bác lại Trương Lập, mà chỉ nhìn về phía ông cụ, lo lắng nói: “Ông ngoại, ông không muốn thử nhìn sao? Bỏ qua rồi thì thật sự không còn nữa đâu!”

Người xưa có câu nói rất hay, đọc thuộc ba trăm bài thơ Đường, không biết làm thơ cũng biết ngâm, nếu ông cụ Trương đã yêu thích đồ cổ, dù không phải chuyên gia nhưng hẳn cũng có thể nhìn ra chút ít, chỉ là không biết ông ta có trợn mắt nói mò hay không thôi!

Ông cụ Trương nghe vậy thì nhíu mày, thật ra vừa rồi ông ta cũng muốn nhìn, nhưng con trai ông ta đã nói đến mức đó rồi, ông ta cũng không thể không nể mặt Trương Lập, lúc này Trương Trần lại nhắc lại lần nữa, ông ta bèn nương theo đó mà gật đầu!

Ngay sau đó, Phương Thiên Bàng mở hộp, lấy chiếc bình Lựu Ảnh ra ngoài!

Trên bình chạm trổ hoa văn phức tạp, mặc dù niên đại xa xưa, nhưng vẫn có thể thấy được rõ ràng, Khi bàn tay ông cụ Trương chạm vào chiếc bình Lựu Ảnh, ánh mắt đột nhiên ngưng lại...
Chương 89: Lật ngược tình thế

Biểu cảm nhỏ của ông cụ Trương lọt vào mắt mọi người, khiến người nhà họ Trương hai mặt nhìn nhau, trong lòng cảm thấy bồn chồn.

Trương Trần thì cười nhẹ một tiếng, anh dám khẳng định ông cụ Trương tuyệt đối sẽ phân biệt được thật giả.

Ông cụ Trương dùng mu bàn tay gõ lên bình Lựu Ảnh một lát, tiếng vang trầm lắng vọng ra, khiến người ta cảm thấy êm tai. Ông ta lại quan sát đáy bình thật kỹ, sau đó bỗng trở nên trầm mặc.

Lần này, sắc mặt của người nhà họ Trương rất đặc sắc, nếu là giả thì ông cụ Trương cứ nói thẳng ra là được, nhưng vì sao ông ta lại lựa chọn trầm mặc?

“Chẳng lẽ nó là hàng thật?”, có người nhỏ giọng suy đoán.

“Ha ha, làm sao có thể là thật được? Ông còn không biết ý đồ của ông hai à? Ông ta nịnh nọt bố, sao dám mang đồ giả tới?”

“Vậy chuyện đang xảy ra trước mắt thì phải giải thích thế nào?”

“…”, Trương Thanh lắc đầu, ông ta cũng không giải thích được, nhưng ông ta tin tưởng cái của Phương Thiên Bàng là thật, còn cái của Trương Lập là giả!

Trong lòng Trương Lập cũng thấy thấp thỏm, ông ta trực tiếp mở miệng hỏi: “Bố, sao rồi?”

“Ừm”, ông cụ trầm ngâm một lát rồi chậm rãi nói: “Cái gì mà thật hay giả, các con đều là con bố, quà các con tặng ông già này đều thích cả, thật giả không quan trọng, quan trọng là tấm lòng!”

“Được rồi, được rồi, bố cũng không xác định được, để bố cầm về phòng, lúc rảnh bố sẽ từ từ nghiên cứu!”

Mọi người đều trầm mặc, câu nói này của ông cụ Trương cứ lấp lửng không rõ ràng, hay là ông cụ không phân biệt được thật giả?

“Ha ha, để tôi nói đi”, Trương Trần cười một tiếng, nói: “Cảm giác khi sờ vào bình Lựu Ảnh thật rất nhẵn nhụi, màu sắc đều nhau, gõ nhẹ vào sẽ vang lên âm thanh trầm lắng nhưng khiến người ta cảm thấy êm tai. Phần đáy là hiếm gặp nhất, gần như liền mạch với nhau, như được hình thành tự nhiên, mặc dù trên đó có vết lõm, nhưng nó càng chứng minh được điểm này!”

“Ý cậu là sao?”, Trương Lập nhíu mày nhìn về phía Trương Trần, chất vấn một cách nghiêm nghị: “Ý cậu bình của tôi là hàng giả?”

“Ha ha ha”, Trương Trần chỉ gật đầu chứ không trả lời. Lão Trương Lập này hung hăng như thế, ông cụ thì hiển nhiên là thiên vị, nói năng như muốn hốt hết vào túi mình, trên đời này làm gì có chuyện tốt như thế, tặng báu vật còn bị coi là kẻ xấu.

Trương Trần vừa dứt lời, mọi người lập tức liên tưởng đến câu nói lấp lửng vừa rồi của ông cụ, trong lòng đều có suy đoán của mình.

“Ha ha, chú Hai, hàng thật thì không thể là giả, hàng giả cũng không thành hàng thật được, chú nghe thằng nhóc này nói lung tung thì có tác dụng gì, lấy chứng cứ ra đập vào mặt cậu ta!”, Trương Thông cười ha ha, nói một cách đầy ẩn ý.

“Anh Cả nói rất có lý, đến lúc đó anh Hai quăng thẳng chứng cứ vào mặt cậu ta, xem cậu ta còn nói được điều gì!”, đôi mắt Trương Thanh lấp lóe, vội vàng nói hùa theo.

Ngay lập tức, nam đinh nhà họ Trương đều hùa theo không ít thì nhiều, phụ nữ thì lựa chọn trầm mặc.

Mặc dù những người ở đây là người một nhà, nhưng nhà họ Trương có cơ ngơi lớn, ngày nào cũng có cạnh tranh, đặt lợi ích lên trên hết.

Trong mắt người ngoài, câu nói mở đầu của Trương Thông nghe thì có vẻ như nhằm vào Trương Trần, nhưng thực chất cũng đang hoài nghi bình của Trương Lập mới là hàng giả. Ông ta cố tình nói ra câu này, một là để xem kịch vui, hai là để dằn mặt Trương Lập.

Dù sao Trương Thông mới là con cả trong nhà họ Trương, nếu phân chia theo cổ đại thì ông ta mới là người có quyền lên tiếng nhất.

Chỉ mấy câu ngắn ngủi là có thể nhìn ra ngay hình thức của nhà họ Trương. Phụ nữ đều bảo vệ lợi ích cố định của mình, đàn ông có đấu đá thế nào thì bình thường bọn họ không nhúng tay, cùng lắm chỉ xem kịch vui mà thôi.

Cảnh tượng này khiến Trương Trần cảm thấy quái lạ, còn Trương Quốc Hồng vốn đang nổi giận, thậm chí là muốn đuổi Trương Trần về Hoài Bắc, cũng bắt đầu suy nghĩ sâu xa hơn, chẳng lẽ cái mà Trương Trần đưa bọn họ là hàng thật?

Nhưng Trương Trần lấy đâu ra nhiều tiền như thế?

Trong lúc mọi người suy nghĩ khác nhau, Trương Lập cũng không nhịn được bùng nổ. Nghe những lời bàn tán xung quanh, sao ông ta lại không biết chuyện gì đang xảy ra cho được, thế nhưng đám anh em của ông ta nói quá có lý, mặt ngoài như đang nhằm vào Trương Trần, ông ta cũng chẳng thể phản bác được, chỉ có thể trút hết lên Trương Trần.

“Thằng ranh miệng còn hôi sữa, ăn nói không có chừng mực. Được thôi, đúng lúc Tiểu Lỗi đã mời một chuyên gia tới, bây giờ đang ngồi ở đằng kia, bảo ông ấy tới đây xác thực!”

Mí mắt của ông cụ Trương giật một cái, ông ta muốn mở miệng ngăn cản, nhưng mới hé miệng ra thì lại ngừng lại. Vừa rồi chính ông ta đã nói không phân biệt được, bây giờ lại nói ra sự thật, thể diện của cả ông ta và Trương Lập đều không giữ được.

“Thằng nhóc khốn kiếp này!”, ông cụ Trương tức đến ngứa răng ngứa lợi, ông ta trợn mắt lườm Trương Trần, nếu cậu ta không nói khích Trương Lập thì vừa rồi đã kết thúc chuyện này rồi!

Vợ của Trương Lập ra khỏi phòng khách, tới chỗ con trai mình gọi chuyên gia tới.



Trong căn phòng ở tòa nhà phía nam, Trương Thiên Lỗi đang đeo tai nghe bluetooth đứng gọi điện thoại một mình trong một góc sân.

“Ha ha, Hàn Đông Vũ, lần này biết sự lợi hại của Trương Trần rồi chứ, các cậu dám chơi thật đấy, hơn một tỷ nói quăng là quăng đi luôn!”

“Đừng nói nhảm, tôi gọi điện thoại cho cậu là để cậu nói đùa vậy à?”, giọng nói lạnh lùng của Hàn Đông Vũ vọng ra từ trong điện thoại.

“Vậy cậu muốn làm gì? Lật lại tình thế?”

“Đúng thế, bố tôi đã biết chuyện này rồi, tôi định lát nữa sẽ tới nhà họ Trương các cậu.”.

Trương Thiên Lỗi cười nhẹ, nói: “Chỉ có một người thì chưa đủ đâu, tốt nhất cậu nên chuẩn bị nhiều hơn nữa!”

“Ý cậu là sao?”

“Trương Trần không đơn giản đâu, tuy rằng tôi chưa điều tra ra được điều gì, nhưng đây cũng là điểm đáng nghi nhất, còn ông cụ nhà tôi thì chắc chắn sẽ bảo vệ gia đình để giữ thể diện!”

Trương Thiên Lỗi ngẫm nghĩ rồi nói: “Thế này đi, lát nữa tôi mời bà nội tôi ra, bà vẫn chưa biết chuyện này, cộng thêm chuyện Trương Quốc Hồng lấy trộm trâm phượng, chắc chắn bà sẽ ngăn cản ông tôi. Các cậu cứ chuẩn bị thêm vài người nữa, nếu không chỉ uổng công tới đây thôi.”

“Tiểu Lỗi”, lúc này, một giọng nói vọng tới, Trương Thiên Lỗi lập tức đáp lời rồi nói: “Mẹ tôi tới rồi, tôi nói với cậu cả rồi đấy, cậu tự lo liệu đi!”

“Tiểu Lỗi, chuyên gia mà con mời tới còn ở đây không? Cả nhà Trương Quốc Hồng cứ khăng khăng nói bình của chúng ta là đồ giả, bố con bảo chuyên gia đó tới đó xem!”

“Giả? Đúng là nực cười! Mẹ, bây giờ con sẽ gọi chuyên gia ấy tới đó!”, Trương Thiên Lỗi cười lạnh một tiếng.



Trong phòng khách nhà họ Trương, đôi mắt của mọi người đều mang theo nét nghiền ngẫm, Trương Trần và ông cụ Trương cũng ra dấu bằng mắt với nhau mấy lần, nhưng lần nào Trương Trần cũng lắc đầu, khiến ông cụ suýt thì lấy bình Lựu Ảnh đập anh.

“Thôi rồi, lần này thể diện của thằng Hai không giữ được rồi!”, ông cụ Trương thở dài một tiếng, hết cách rồi, chỉ có thể giả vờ hồ đồ đến cùng thôi.

Không bao lâu sau, Trương Thiên Lỗi và chuyên gia đồ cổ kia vào phòng khách.

“Chuyên gia Mạc, ông mau tới xem hai chiếc bình Lựu Ảnh này chiếc nào mới là thật”, Trương Lập vội vàng bước lên đón và nói.

“Được!”, chuyên gia Mạc gật đầu, sau đó chào hỏi ông cụ.

Hai chiếc bình Lựu Ảnh đặt trên mặt bàn, nếu không vì màu sắc chiếc hộp khác nhau thì mọi người đều không phân biệt được cái nào là của nhà Trương Trần, cái nào là của nhà Trương Lập.

Giám định đồ cổ là một việc cần kỹ thuật, còn phải có lượng tri thức phong phú.

Chuyên gia Mạc cũng bước tới gõ thân bình và quan sát đáy bình.

Sau một lúc quan sát cẩn thận và đưa ra được kết quả, ông ta mới chú ý thấy ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía mình, khiến chuyên gia Mạc cảm thấy áp lực.

Ông ta cũng biết hôm nay là đại thọ của ông cụ Trương, lúc này lại xuất hiện hai chiếc bình Lựu Ảnh, lại còn ở trong phòng khách, chắc chắn là do các con của ông cụ Trương tặng, nhưng bây giờ trong hai chiếc có một chiếc là giả, nếu ông ta nói ra thì liệu có đắc tội với người ta không?

Vậy nên chuyên gia Mạc cũng cảm thấy khó xử.

Nhưng dù sao cũng là cáo già thành tinh, ông ta viết kết quả lên một tờ giấy, sau đó nhét cho ông cụ Trương, nói: “Ông cụ Trương, trong tờ giấy này là kết quả giám định và chứng cứ, tôi cũng không ở lại lâu nữa, trong nhà tôi còn có chuyện!”

Nói xong, chuyên gia Mạc lau mồ hôi rồi phi ra ngoài như đang chạy trốn, trả lại vấn đề này cho ông cụ Trương, khiến ông cụ Trương muốn nhảy lên đánh người, nếu không vì bận tâm đến thể diện của nhà họ Trương thì ông ta đã chửi ầm lên rồi.

“Bố, bố mở ra công bố kết quả đi!”, lúc này Trương Thông cười híp mắt nói.

Hiện tại quyền chủ động lại quay về với ông cụ, ông ta nhìn Phương Thiên Bàng, rồi lại nhìn Trương Lập, không cần nói cũng biết ai xa ai gần.

“Thiên Bàng này, con có tấm lòng này là được rồi, mặc dù không được tinh mắt cho lắm, nhưng con không phải người chuyên nghiên cứu đồ cổ, bố vẫn rất thích!”

Ông cụ Trương trầm ngâm một lát rồi nói thản nhiên.

“Ha ha, con đã nói mà, sao chú Hai lại tặng đồ giả cho bố được. Lần này có chứng cứ rồi, cô út, nhà cô không còn gì để nói nữa chứ?”

Trương Thông lập tức cười ha ha tiếp lời, nhân tiện còn chữa lại lời nói vừa rồi của mình.

Khuôn mặt của Trương Quốc Hồng đen kịt lại, bà ta vừa gật đầu vừa nói: “Anh Cả, đứa phế vật này nhà em không hiểu chuyện, chưa thấy quan tài không rơi lệ, các anh đừng để bụng, em xin nhận lỗi với anh Hai!”, Trương Quốc Hồng cúi đầu nói.

“Hơ, Trương Trần, chẳng phải anh nói là bình thật sao?”, Phương Thủy Y trợn mắt hỏi Trương Trần.

Trương Trần nhìn cô vợ ngốc này của mình bằng ánh mắt bất đắc dĩ, anh thở dài nói: “Ông ngoại em nói dối!”

“Hớ? Chắc không phải chứ!”, Phương Thủy Y mở to đôi mắt, nói bằng giọng không tin.

Lúc này ông cụ Trương cũng cười ha ha nói: “Được rồi, ngày vui mà xoắn xuýt chuyện này làm gì. Mọi chuyện đã xong rồi, Quốc Hồng, Thiên Bàng, hai đứa tới chỗ của bố, hai đứa ở Hoài Bắc quanh năm, rất lâu rồi chưa gặp mặt.”.

Lúc này, Trương Trần mỉm cười nói lớn tiếng: “Ông ngoại, cháu rể chúc mừng ông ngoại, chúc ông thọ tỷ Nam Sơn…”.

Mí mắt ông cụ Trương hơi giật giật, nhưng chưa kịp nói gì thì Trương Trần đã nói tiếp: “Chiếc bình đó là do cháu chọn, không ngờ lại là đồ giả, trong lòng cháu thật sự rất hổ thẹn, làm sao cháu có thể tặng đồ giả để chúc thọ ông ngoại được? Vậy nên cháu sẽ mang chiếc bình này về, sau đó bù lại một món quà đúng chuẩn hàng thật, mong ông ngoại hãy thông cảm cho cháu, cháu còn trẻ nên không được tinh mắt.”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK